Hơi Ấm Của Anh - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Hơi Ấm Của Anh


Chương 8


Ngày hội Câu lạc bộ đối với mỗi một học sinh của trường trung học Đệ Nhất là một ngày lễ quan trọng. Nguyên nhân không phải là vì nó có ý nghĩa sâu sắc gì mà là vì cái ngày đó.

Không, cần, lên, lớp!

Ngày hội Câu lạc bộ kéo dài trong suốt một ngày, bắt đầu từ tám giờ sáng cho đến tận năm giờ chiều mới kết thúc, chín tiếng liên tiếp không gián đoạn. Vào ngày này tất cả các trường học trong thành phố đều mở cửa, thầy trò trường trung học cơ sở Đệ Nhất cũng được nghỉ một ngày, ai cũng nghĩ tới ngày hội chứ không muốn ở nhà. Đủ loại câu lạc bộ xếp thành hàng dài từ cổng trường đến sân thể dục, trải dọc thành một đường lớn, lều vải của mỗi câu lạc bộ đều bố trí một sân khấu nhỏ riêng để trưng bày hoặc biểu diễn, thật sự nơi này còn náo nhiệt hơn chợ đêm.

Nhưng hôm nay Tang Noãn không có tâm tư nào để suy nghĩ đến ngày hội câu lạc bộ. Bởi vì giờ này cô đang ngồi một mình trong phòng học và nhìn chằm chằm vào phiếu điểm trước mặt mà… phát sầu.

Gần đây đúng là thời buổi rối loạn. Giây trước cô vừa mới bị đuổi khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật thì ngay sau đó bảng điểm lại khiến cô té nhào.

Đó là kỳ thi cuối tháng cách đây hai tuần lễ. Khi đó cô vừa được phê chuẩn gia nhập câu lạc bộ Mỹ Thuật, trong lòng rất vui mừng, cô có cảm giác mình thật sự rất may mắn, nhất định có thể may mắn đến bước cuối cùng cho nên cũng không ôn tập, đơn thương độc mã đi tới chiến trường.

Mà hậu quả của việc làm như vậy chính là những con số không thuận mắt trên phiếu điểm.

Tang Noãn thở dài.

Cô thật sự đã quá xem trọng câu lạc bộ Mỹ Thuật nên mới khiến bản thân phân tâm, đó là lý do vì sao cô nhận được một phần “Mạn Giang Hồng” như vậy.

Thôi vậy, nếu bây giờ đã rời khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật rồi, tốt nhất cô nên nhân cơ hội này để dịch chuyển tinh lực của mình. Đàn anh Thẩm Phong sắp tốt nghiệp, cô phải cố gắng nỗ lực hơn để cho anh ta một bất ngờ! Còn về phía ba mẹ, cô phải đạt được thành tích tốt vào kỳ thi cuối kỳ, chứng minh cho ba mẹ thấy cô không hề thua kém Mạc Tư Nguyên!

Hệ thống tự phục hồi được khởi động. Tang Noãn xốc lại tinh thần, cô đứng dậy đối mặt mới cái bóng của mình phản chiếu trên cửa kính trong lớp học, làm động tác “cố gắng lên”. Sau đó cầm phiếu điểm kẹp vào trong sách giáo khoa, khoác balo lên lưng, bước ra khỏi phòng học.

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Ngày hôm sau chính là ngày hội giao lưu câu lạc bộ mỗi năm chỉ có một lần, trong khuôn viên trường trung học cơ sở Đệ Nhất vang lên một tràng tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng pháo, náo nhiệt tưng bừng không khác gì tết Nguyên Tiêu. Chiếc loa lớn của trường học cũng đã lâu đời rồi, chất lượng âm thanh không tốt lắm. Tiếng nhạc điện tử rộn ràng hòa vào nhau, lan tỏa trên khắp con đường từ sân chơi đến lớp học, chỉ nghe thấy một giai điệu nhẹ nhàng truyền tới: “Em là điện! Em là ánh sáng! Em là thần thoại duy nhất! Tôi chỉ yêu em, you are my super star…”

Lớp 9/4 không nhiều người lắm, hầu như tất cả mọi người đều tham gia câu lạc bộ, không thì cũng đi tham gia náo nhiệt. Tang Noãn vô cùng chán nản nằm sấp trên mặt bàn đếm từng đám mây, bộ dạng sầu muộn khó chịu của cô và không khí náo nhiệt bên ngoài dường như cách nhau cả dải ngân hà.

Nhã Hinh đứng bên cạnh không biết đã túm góc áo cô bao nhiêu lần, vừa dỗ dành vừa an ủi: “A Noãn, cậu đừng buồn nữa, kêu một tiếng đi!”

“Chít.”

Tang Noãn phối hợp với cô ấy, bắt chước con chuột kêu một tiếng.

“… Tớ bảo là cậu kêu một tiếng, không phải là kêu chít chít! Chỉ là… Cái tiếng kêu này không phải tiếng chít kia, không phải… Ôi, tóm lại… A Noãn, cậu nói chuyện với tớ đi!”

“Nói chuyện.”

Vẫn phối hợp như cũ.

“…”

Nhã Hinh hoàn toàn cạn lời, đi tới đi lui vài vòng rồi dậm chân thật mạnh, cuối cùng dứt khoát để gương mặt mình gần ngay trước mặt cô: “Tang Noãn, cậu nhìn tớ một cái đi, cậu nhìn cách ăn mặc của tớ một cái đi mà.”

Cuối cùng Tang Noãn khó khăn quay đầu nhìn phía trước, liếc nhìn Nhã Hinh gần như đã thay đổi hoàn toàn cách ăn mặc rồi kết luận.

“Chẳng đẹp gì cả.”

Hiện giờ Nhã Hinh đang cosplay, hôm nay tất cả thành viên câu lạc bộ COS của bọn họ đều phải đổi sang trang phục xuất hành. Nhân vật Nhã Hinh cosplay chính là Silica trong phim《 Đao Kiếm Thần Vực 》: mái tóc vàng, mặc chiếc váy hồng, liếc mắt nhìn một cái chỉ thấy giống cái đèn lồng đỏ treo ngược trước cửa nhà vào ngày tết.

Tang Noãn thở dài, “Đèn lồng nhỏ, sao cậu còn chưa trở về thế giới anime của cậu đi?”

“Tớ lo lắng cho cậu.”

“Có gì mà phải lo lắng.”

“Nhã Hinh.”

Ở hành lang bên ngoài phòng học truyền tới một hồi tiếng binh binh pằng pằng, Tang Noãn và Nhã Hinh chỉ nghe thấy tiếng Đinh Tiểu Dã kêu to. Cậu ấy chạy một mạch tới, trong tay còn cầm theo một đống tóc giả và áo giáp, tựa vào cửa lớp học thở dốc: “Nhã, Nhã Hinh, cậu mau ra ngoài đi… Mau ra sân.”

“Ừ ừ!”

Nhã Hinh miễn cưỡng kêu hai tiếng rồi xoay người tiếp tục túm lấy cánh tay của Tang Noãn: “A Noãn, cậu đừng buồn như thế, tớ biết cậu không muốn tham gia ngày hội câu lạc bộ là vì không muốn nhìn thấy đám người ở câu lạc bộ Mỹ Thuật. Không sao! Cậu đi cùng câu lạc bộ COS của tớ, tớ sẽ bảo chủ tịch câu lạc bộ thêm cậu vào, chúng ta đi cửa sau, không cần làm thành viên mà trực tiếp làm đội trưởng luôn! Được không?”

Tang Noãn lại ngước mắt lên nhìn cả người Nhã Hinh một lần nữa, tưởng tượng cảnh mình cũng mặc đồ nhìn như cái đèn lồng màu đỏ, sau đó cô và cô ấy mỗi người đứng một bên sân khấu của câu lạc bộ COS, trên đỉnh đầu treo thêm một dải băng rôn, trên đó viết bốn chữ sáng lấp lánh “Chiêu Tài Tấn Bảo” thì không khỏi rùng mình một cái: “À… Hay là thôi đi.”

“A Noãn…” Gương mặt Nhã Hinh buồn rười rượi.

Đinh Tiểu Dã đứng chờ ở bên ngoài lại giục thêm lần nữa. Tang Noãn xốc lại tinh thần, vỗ lên vai Nhã Hinh một cái.

“Nhã Hinh Silica thông minh đáng yêu, mau trở lại tinh cầu của cậu đi! Dùng nhan sắc mỹ miều và trí thông minh của cậu đi chinh phục những người ngoài hành tinh da xanh ngu ngốc. Cậu yên tâm, bạn của cậu – A Noãn Piece không sao cả, chỉ là đã đến giờ buồn ngủ rồi nên cô ấy muốn ngủ nướng thôi.”

“Thật sao?”

“Thật mà.” Cô sợ nhất những người dài dòng mà cô ấy thật sự nói nhiều quá rồi, Tang Noãn đứng dậy đẩy Nhã Hinh ra bên ngoài phòng học: “Cậu ở chỗ này quấy rầy đến A Noãn Piece rồi, mau đi nhanh đi nhanh, chờ thanh máu của A Noãn Piece hồi lại thì tớ mời cậu ăn kem.”

“Vậy cậu ở phòng học chờ tớ nhé, đừng đi đâu cả. Tớ sẽ quay lại ngay lập tức! Đợi tớ quay lại rồi chúng ta đi dạo phố!”

“Được được được, biết rồi…” Vừa đẩy Nhã Hinh ra khỏi phòng học Tang Noãn vừa đóng sầm cửa phòng học lại.

Thế giới cuối cùng cũng an tĩnh…

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Hít một hơi thật sâu cảm nhận bầu không khí yên bình, Tang Noãn trở về chỗ ngồi của mình, lại trở về bộ dạng ỉu xìu một lần nữa, cô vùi đầu xuống khuỷu tay, dùng tay dụi mắt để xốc lại tinh thần của mình.

Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ thầy giáo tìm tới ba. Không sao đâu Tang Noãn, không phải chỉ là ngày hội câu lạc bộ thôi sao, cũng không phải chưa từng tham gia, mấy cái câu lạc bộ kia nhìn đi nhìn lại cũng phát chán, không có gì thú vị hết…”

Mặc dù tự nhủ thầm như vậy nhưng giọng nói của cô lại hơi khàn khàn.

Thật ra cô vẫn cảm thấy hơi buồn, dù sao đó cũng là nơi cô dành nhiều tình cảm. Thế mà bây giờ bị người ta đuổi ra, cho dù có tự lừa mình hết lần này tới lần khác nhưng vẫn không thể gạt bỏ được cảm giác thực sự trong lòng.

Những lời tự tẩy não bản thân lặp đi lặp lại mấy lần, Tang Noãn chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng khó chịu. Loa lớn trên sân chơi đã đổi một bài nhạc khác, nghe thấy bản nhạc rock mạnh mẽ mà trong lòng cô càng phiền muộn. Cuối cùng cô vỗ bàn một cái rồi đứng dậy, quyết định đi ra ngoài giải sầu.

Bởi vì hầu hết mọi người trong trường học đều tham gia câu lạc bộ cho nên khu vườn sau tòa nhà dạy học gần như không có người. Tang Noãn một thân một mình đi dạo trong hoa viên, bây giờ đang là cuối xuân đầu hạ, trong hoa viên có rất nhiều hoa đã nở rộ, cô đi từng bước thật chậm, lang thang vô định trong hoa viên, chỉ cảm thấy cơn gió mát đang từ từ thổi tan chút phiền muộn trong lòng.

Bất tri bất giác cô đi tới câu lạc bộ Mỹ Thuật.

Đứng ở tầng dưới của tòa nhà nghệ thuật, Tang Noãn do dự không bước tiếp.

Câu lạc bộ Mỹ Thuật nằm ngay trong tòa nhà nghệ thuật, kể từ lần trước bị đuổi đi cô chưa từng tới nơi đây. Hiện giờ đứng ở tầng dưới, tình cảnh chật vật của ngày hôm đó lại hiện về trong trí nhớ của cô, khiến trong lòng cô có cảm giác vô cùng khó chịu.

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

So với khu dạy học thì bên trong tòa nhà nghệ thuật lại càng trống trải. Khoảng cách giữa tòa nhà này và sân chơi là xa nhất, ngay cả tiếng nhạc cũng không truyền tới được. Tang Noãn bước nhanh, đi xuyên qua hành lang, lén lút bước vào phòng vẽ tranh. Nghĩ đi nghĩ lại sợ sẽ có người trở về nên cô dứt khoát dịch chuyển mấy cái giá vẽ, chất đống chúng lại với nhau rồi chặn trước cửa ra vào.

OK!

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, cô phủi tay rồi yên tâm đứng lên, nhìn xung quanh căn phòng.

Cô mới chỉ rời đi vài ngày đương nhiên trong phòng vẽ tranh sẽ không thay đổi gì nhiều. Chỉ là những thứ thuộc về cô trong chiếc tủ phía đông đã không còn nữa, danh sách nhiệm vụ treo trên tường cũng không còn tên của cô. Tang Noãn bước tới trước tủ, cố gắng hết sức dịch chuyển chiếc tủ để lộ ra một cái khe nhỏ, sau đó cố gắng kéo một bức tranh mới hoàn thiện một nửa từ bên trong ra ngoài.

Tang Noãn mừng thầm, quả nhiên vẫn hoàn hảo không sứt mẻ gì.

Hầu hết những bức tranh cô vẽ ở câu lạc bộ Mỹ Thuật đều bị Lâm Vi ném đi hết, may mà cô đã giấu nó đi trước nên bức tranh này mới không bị phát hiện.

Lúc này ngoài cửa phòng câu lạc bộ Mỹ Thuật đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Tang Noãn bị dọa cho giật mình, sợ tới mức suýt nữa té ngã, ngồi xổm xuống đất nói lắp bắp: “Ai… Ai vậy?”

Một giọng nói dịu dàng, khoan thai truyền đến.

“Thẩm Phong.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Noãn: He he he, đàn anh Thẩm Phong ~~~ phòng học trống trải, hai chúng ta cô nam quả nữ, không phải có thể… He he he he ~[ cười xấu xa ]

Thẩm Phong: [ vẻ mặt mông lung ] Thật xin lỗi… Đi, đi nhầm phòng rồi, cái kia… Tôi đi trước… [ rụt chân bỏ chạy ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN