Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone - Chương 13: Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone


Chương 13: Chương 13


Buổi tối Ngư Lam không về nhà.

Hắn cùng hồ bằng cẩu hữu Trịnh Vũ Tuyên đi ra ngoài ăn BBQ, uống bia hơi.
Hắn đi đến chỗ ngồi, cái gì cũng không nói, gọi một đống thịt cừu rồi bắt đầu vùi đầu uống bia.
Trịnh Vũ Tuyên khom lưng quan sát hắn một chút, cảm giác tên nhóc này có vấn đề, duỗi tay đẩy đẩy hắn: “Sao thế? Ai đụng chạm gì cậu à?”
Ngư Lam ngửa đầu uống cạn cốc bia lạnh, hầu kết lăn lên lăn xuống.
Hắn không tính gạt Trịnh Vũ Tuyên, nhưng dù vậu Ngư Lam vẫn phải chật vật tổ chức lại ngôn ngữ một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng mở miệng: “Hôm nay tớ đến bệnh viện thăm bà ngoại.”
Biểu tình Trịnh Vũ Tuyên trở nên nghiêm túc: “Tình hình bà ngoại không tốt?”
“Không phải, tớ còn tiện đường đi khám luôn” Ngư Lam xoa xoa cái đầu đang nóng lên, hít sâu một hơi, “Gần đây tớ gặp một người, tớ còn…!rất thích pheromone của người này, mùi hoa đào, rất dễ ngửi.”
Trĩnh Vũ Tuyên bóc một con tôm hùm đất: “Thế không tốt à, rốt cuộc cậu có thể chính thức thoát ế lần đầu tiên kể từ khi cha sinh mẹ đẻ rồi, siêu đáng mừng đấy.”
Ngư Lam sống không còn gì luyến tiếc nói: “Nhưng mà cậu ta là Alpha.”
Trịnh Vũ Tuyên kinh ngạc nhướng mày, dại ra một giây rồi bắt đầu vỗ tay bép bép: “Đại Ngư, không hổ là cậu, nam nhân đích thực phải chơi song A!”
Người này mồm chỉ xàm là giỏi, đầu Ngư Lam sưng phù, tức giận nói: “Chơi cái rắm, tớ với cậu ta bát tự không hợp.”
( Bát tự (8 chữ), còn được gọi là Tứ trụ, là một trường phái nghiên cứu về vận mệnh bắt nguồn từ Trung Quốc cổ đại.

Bát tự tứ trụ căn cứ vào 4 trụ cột (Giờ – Ngày – Tháng – Năm sinh) để suy đoán về cuộc đời của một ai đó từ khi sinh ra cho đến khi mất đi)
“Ngư Ngư dũng cảm, không ngại khó khăn!” Trịnh Vũ Tuyên tiếp tục khuyến khích: “Cậu chưa nghe có câu như này à, dưa hái xanh mới ngọt.”
Dưa hái xanh ngọt hay không thì Ngư Lam không biết nhưng chắc chắn hắn và Chu Miên có thế nào cũng không thể thành một cặp được.
Ngư Lam: “Cậu biết cậu ta là ai không?”

Trịnh Vũ Tuyên chăm chú lắng nghe: “Ai?”
“Chu Miên”, Ngư Lam gằn từng chữ một nói: “Chủ tịch Hội học sinh trường bọn này, kiêm kẻ chuyên lo chuyện bao đồng, à, chính là tên ủy viên ban kỷ luật kia đấy.”
Trịnh Vũ Tuyên: “…”
Dưa này thì tốt nhất là nên để yên.
Vì dưa này có chút nguy hiểm.
Trước kia cậu đã từng nghe Ngư Lam kể về người này, họ Chu luôn trừ điểm hắn, bắt hắn viết kiểm điểm, Trịnh Vũ Tuyên biết quan hệ hai người không tốt lắm.
Một năm ở trường 300 ngày thì hơn phân nửa thời gian Ngư Lam muốn ám sát Chu Miên.
Ngư Lam thở một hơi thật dài, vừa phẫn nộ vừa bi thương cắn một miếng thịt cừu: “Tớ với cậu ta là dạng quan hệ có ngươi thì sẽ không có ta.

Nói thế là vì bọn này không có khả năng cùng đứng chung một chỗ hòa bình quá một phút.”
Không ai trong trường là không biết quan hệ nước sôi lửa bỏng giữa hắn và Chu Miên, chỉ cần nhìn thấy mặt nhau một cái là sẽ tóe lửa tóe điện.
Cái tính tùy tiện bất kham của Ngư Lam đụng tới học sinh ngoan ngoãn nghiêm túc như Chu Miên, quả thực là “khắc” đến không thể “khắc” hơn.
Tình huống hiện tại có vẻ không ổn, Trịnh Vũ Tuyên cũng ngớ cả người: “Thế bệnh viện nói như nào? Sao pheromone Alpha với cậu lại…”
Ngư Lam nhớ tới cái lý do giẻ rách vì sao hắn thích pheromone của Chu Miên, đầu lại càng đau.
Độ phù hợp pheromone khoảng 95%, thậm chí còn có khả năng cao hơn.
Nghiệt cmn duyên kiểu gì đây.
Ngư Lam không chịu thừa nhận hắn đã vô thức bị pheromone của Chu Miên hấp dẫn, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Thì là tớ đơn phương có ý tứ với cậu ta, thân thể tớ biến dị, biết thế nào được? Hơn nữa còn không có thuốc nào trị được, bác sĩ nói đây là phương diện tinh thần có vấn đề, chẳng lẽ tớ lại phải đến khoa tâm thần?”
Trịnh Vũ Tuyên tức khắc đồng tình nhìn hắn: “Vậy cậu định làm gì bây giờ?”
Ngư Lam có chút bực bội: “Tính sau đi.”
Hắn một hơi nốc nửa chai bia, duỗi tay chùi chùi mép, khí phách nói: “— Tớ cũng không tin, chẳng lẽ không có pheromone của cậu ta thì tớ không sống nổi nữa?”

Trịnh Vũ Tuyên: “…”
Được, có chí khí.

Tại hạ khâm phục.
Ngư Lam lang thang ở quán nướng đến nửa đêm, uống không biết bao nhiêu chai bia, lúc về đến nhà nằm cái đã ngủ luôn.
Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đầu hắn đau như búa bổ, trong lỗ tai kêu ong ong – Ngư Lam lâu lắm rồi không uống nhiều thế, mà kỳ thực tửu lượng hắn cũng không tốt.
Ngư Lam xỏ dép lê, lắc lư ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách uống hai cốc nước lọc.
Mặt hắn trắng bệch như quỷ.
Ngư Lam ngồi trên sô pha, cảm giác hơi đoi đói, ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì thấy đã 10 rưỡi.
Hắn đang muốn tìm mấy món ăn vặt lót dạ thì cửa ngoài nhà mở, là mẹ của Ngư Lam đã trở lại.
Ngư Lam hai tuần mới về nhà một lần, mẹ Ngư cố ý về nhà nấu một bữa cơm trưa cho hắn, trong tay xách túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn.
Ngư Lam nhịn đau xách hộ mẹ hắn mấy túi đồ nặng trĩu đưa vào phòng bếp.
“Sao đấy?” Mẹ Ngư đeo tạp dề, quan sát con trai mình một lát, nói: “Nhìn con có vẻ khó chịu thế?”
Ngư Lam trầm mặc một chút, nói: “Tối qua con với Trịnh Vũ Tuyên ra ngoài ăn BBQ, uống tí bia, không có chuyện gì cả.”
Bà ngoại còn ở bệnh viện không biết khi nào mới có thể xuất viện, Ngư Lam không muốn làm mẹ mình lại phải lo thêm mình nên không kể việc của mình với Chu Miên với người trong nhà.
Mẹ Ngư đập lưng hắn một cái: “Ăn ít mấy cái thực phẩm rác rưởi đấy thôi – trong tủ lạnh có bánh ngọt, con đói thì ăn trước lót dạ đi.”
Ngư Lam ngoan ngoãn đứng im chịu đánh, sau đó mở tủ lạnh tìm bánh kem, đớp hai ba miếng là hết.
Mẹ Ngư xào hai món chay, còn lại đều là thịt và hải sản như tôm hấp dầu, thịt heo chua ngọt, cá kho, thậm chí còn có cả một nồi canh củ cải hầm xương sườn.
Càn quét một mâm cơm trưa phong phú sang chảnh, sắc mặt Ngư Lam rốt cuộc đã đẹp hơn chút, môi cũng có thêm huyết sắc.

Nếu là trước kia thì giờ Ngư Lam sẽ bắt đầu lập nhóm chơi game với hồ bằng cẩu hữu hoặc tiếp tục “yên giấc”.
Nhưng hiện tại Ngư Lam không có tâm tư chơi game, cũng không buồn ngủ.
Trong đầu đều là…
Ngư Lam đầu tổ quạ ngồi trên giường đần người một lúc, sau đó lấy điện thoại mở trình duyệt.
Hắn do dự một lát rồi nhập vào thanh tìm kiếm “Alpha với pheromone của Alpha khác…”
Sau đó ngón tay hắn dừng lại.
Từ đằng sau phải điền như nào?
Ngư Lam nghĩ tới cảm giác lúc hắn ngửi được pheromone của Chu Miên.

Nhộn nhạo, muốn tiếp cận, chìm đắm trong đó.
Tựa như bị mê hoặc, không chịu khống chế.
Nghĩ đến phải tự tay nhập mấy chữ miêu tả cảm giác của hắn với Chu Miên vào, Ngư Lam cảm giác mình hỏng mất.
Cuối cùng hắn phải đổi thành một cách miêu tả lãnh khốc khác: “Alpha thích pheromone của Alpha khác thì giải quyết như nào?”
Sau đó lập tức bấm vào tìm kiếm.
Tin đầu tiên đập vào mắt hắn là:
“Mê luyến pheromone của đồng loại thì phải làm sao?”
“Các chuyên gia về pheromone của bệnh viện Nam Đồng sẽ giải đáp thắc mắc cho bạn.”
Ngư Lam: “…”
Mê, mê luyến…
Hắn hít sâu một hơi, căng da đầu kéo xuống xem tiếp.
“Loại hiện tượng này được gọi là Hội chứng lệ thuộc pheromone, đây là một chứng bệnh tâm lý hiếm thấy và chỉ xuất hiện giữa hai Alpha có độ tương xứng pheromone cao hơn 95%.

Nó sẽ phát tác trên một phương Alpha, biểu hiện cụ thể như si mê pheromone của đối phương…”

Những đoạn miêu tả tỉ mỉ kỹ càng “khó coi” đó đều bị Ngư Lam lướt qua, hắn trực tiếp tìm tới mục “Phương pháp giải quyết”.
“Lệ thuộc pheromone là một loại bệnh tâm thần, nó sẽ không gây tổn hại cho cơ thể người bệnh.

Chỉ cần kịp thời tiếp xúc pheromone của đối phương, bản năng Alpha sẽ được xoa dịu và không dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.

Thông thường, trực tiếp giao lưu pheromone là phương pháp trị liệu hữu hiệu nhất.

Đương nhiên cũng không chỉ có phương pháp đó mà những tiếp xúc thân mật như hôn môi, ôm hoặc một vài hoạt động giao lưu “càng thâm sâu” khác đều có thể kiềm chế một cách hiệu quả…”
Ban đầu Ngư Lam nhìn đến mấy dòng mô tả như vậy, khí huyết cả người dâng trào, mặt và lỗ tai đỏ phừng phừng.
Nhìn đến dòng cuối cùng, cả người đã tê rần.
Phía dưới còn có “Bệnh nhân” like và bình luận: “Phương pháp này thực sự hữu dụng! Ngày hôm qua đã cùng soái ca nhà tui đến Cục Dân chính lãnh chứng OwO! Cảm tạ bác sĩ!”
“…” Ngư Lam duỗi cặp chân dài, nằm thẳng trên giường.
Có người đã yên giấc ngàn thu tại chỗ, ra đi thật thanh thản.
Không biết qua bao lâu, bố hắn đứng ngoài cửa gân cổ kêu: “Ngư Lam! 3 giờ rồi! Về trường đi!”
Ngư Lam mở mắt, ngữ khí buồn ngủ lại sống dở chết dở: “Đây.”
Trường học quy định phải trở lại trước 4 giờ chiều chủ nhật, bố Ngư lái xe chở hắn về.
Ngư Lam mặt vô biểu tình ngồi trong xa, nhìn cây cối bên đường không ngừng chạy về phía sau qua lớp cửa kính.
Nghĩ đến về sau có khả năng thường xuyên phải đối mặt Chu Miên, Ngư Lam đã thấy tuyệt vọng.
Ôm ấp hôn hít là không có khả năng.
Ổn định đừng lòi đuôi là được.
Nếu thật sự không được thì về sau kiếm cơ hội ngửi lén.
…!Thật là vô kỷ luật..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN