Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone - Chương 22: Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone


Chương 22: Chương 22


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Miên và những vận động viên khác cùng nhau vào sân thể dục, cởi áo khoác đồng phục rồi treo lên trên móc của lưới bảo hộ.
Chu Miên đang vận động cổ tay thì nghe có người nói:
“Má ơi, Ngư Lam lại đến lớp mình làm gì???”
“Đù, hình như là đang đi đến lớp mình thật.”
“Không, không phải chứ? Ngư Lam dạy bọn mình? Hiện tại tớ chạy còn kịp không?”
Ngư Lam với đám học sinh ngoan này mà nói chẳng khác nào chồn tới thăm gà, gà bay phành phạch phành phạch rụng đầy lông ra đất.
Ngày thường ở trường học, người của lớp Olympic thấy hắn đều né càng xa càng tốt – đương nhiên, Chu Miên là ngoại lệ.
Ngư Lam bình tĩnh đi tới trước mặt bọn họ dưới những ánh mắt không thể tin nổi, cái đuôi to đằng sau phẩy tới phẩy lui, mặt ngoài lại nghiêm trang nói: “Thầy giáo bảo tớ tới đây giúp các cậu làm vận động giãn cơ.”
Nói xong, hắn cực kỳ lộ liễu nhìn lướt qua chỗ Chu Miên.
Ánh sáng buổi tối khá mờ mịt, đôi mắt đen đậm của Chu Miên lẳng lặng đối diện với hắn, không thấy rõ cảm xúc trong mắt là gì.
Chu Miên rũ mắt xuống.
– – Tuy rằng “thầy Ngư” nhìn lông ba lông bông không đáng tin nhưng đến lúc làm phụ đạo thể dục lại làm đến ra ngô ra khoai.

Hắn hướng dẫn hai lớp chuẩn bị vận động, mỗi tổ làm mười động tác.
Các bạn học lớp Olympic thấy hắn thế mà rất có “tinh thần chuyên nghiệp” chứ không phải tới tìm chuyện thì cũng dần dần yên lòng, bắt đầu nhìn quả bầu vẽ cái gáo duỗi tay duỗi chân.
Từ trước tới nay Ngư Lam luôn là “Tài liệu về kẻ phản diện”, “Ác nhân điển hình” trong trường, mỗi lần xếp thứ tự thông báo phê bình thì tên hắn luôn đứng đầu, bỏ xa những người khác cả vạn dặm.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm “gương tốt”.
Đương nhiên là muốn đến trước mặt Chu Miên khoe khoang rồi.
– – Giống như lúc khổng tước thích xòe bộ lông khoe trước mặt bạn đời lúc tán tỉnh người ta, mặc dù bản thân Ngư Lam cũng không chịu thừa nhận điều đó.
Ngư Lam nhẹ nhàng nhướng mi, bóp bóp ngón tay, nở một nụ cười cực kỳ không có thiện ý, rõ ràng là đang ấp ủ ý tưởng xấu xa nào đó, “Bài tập luyện của tổ cuối cùng – hai chân mở rộng bằng vai, hai chân đứng thẳng, mười ngón tay đan vào nhau chạm xuống đất.”
Ngư Lam làm mẫu cho bọn họ.

Hắn đứng trên sân thể dục cong lưng xuống, chạm hai tay xuống mặt đấy dễ như ăn bánh.
Động tác này đặc biệt dùng để khảo nghiệm độ mềm dẻo của cơ thể, đại đa số mọi người chỉ có thể chạm đầu ngón tay xuống đất hoặc căn bản là không với tới nổi.

Chân Ngư Lam trời sinh đã dài mà hắn lại có thể chạm lòng bàn tay xuống đất, chứng tỏ rằng eo hắn phi thường mềm dẻo.
Dưới bóng đêm, đôi mắt màu hổ phách của Ngư Lam sáng lên một cách kỳ lạ, lấp la lấp lánh như sao trời.
Hắn đứng trước mặt Chu Miên cười tủm tỉm, nhướng mày khiêu khích.
Giọng hắn chậm rãi kéo dài: “Chủ tịch Chu làm được không?”
Bàn tính nhỏ trong lòng Ngư Lam gảy lách ca lách cách, chắc chắn Chu Miên không làm nổi động tác này rồi, sau đó hắn có thể đường đường chính chính “tự mình” chỉ đạo.
Cuối cùng còn có thể trêu ghẹo bên tai anh một câu, “Eo chủ tịch Chu như thế là không ổn lắm nha.”
Quá là hoàn hảo.
Chu Miên nhìn Ngư Lam một lát rồi cong lưng xuống.
Anh vốn đang đứng thẳng, eo hạ xuống, hai chân tự nhiên tác ra, hai đùi hoàn toàn không bị cong, lòng bàn tay đụng thẳng lên mặt đất.
Trong nháy mắt tay anh hạ xuống, toàn bộ thân thể Chu Miên cong ra một đường cung cực kỳ mềm dẻo, thon dài mà tuyệt đẹp.
Ngư Lam trợn mắt há mồm: “…”
Thất, thất sách.
Lúc Chu Miên cong lưng, áo đồng phục cũng rũ theo.
Chỉ cần lơ đãng nhìn lướt qua cổ áo là có thể thấy xương quai xanh hõm xuống, da thịt nhiễm màu trăng sáng dịu dàng.
Ngư Lam đứng ngay trước anh, bất hạnh chứng kiến toàn bộ hành trình.
Cả người tự dưng không khỏe lắm.
Đèn chỗ sân thể dục không nhiều lắm, bóng tối dày đặc, không ai thấy hai tai Ngư Lam bắt đầu phiếm hồng.
Như nào gọi là vác đá nện chận mình.
Con mẹ nó.
Alpha thì không thể, ít nhất là không thể suy nghĩ bậy bạ về một Alpha khác.
Ngư Lam ho nhẹ như để che giấu gì đó, hắn hấp tấp quay đầu đi, nắm lấy vành tai hơi nóng lên, làm bộ như chưa có gì xảy ra: “Ừm.

Mọi người thấy hết rồi đúng không? Đây là động tác tiêu chuẩn, giữ nguyên tư thế này mười giây rồi mới được đứng dậy.”
Nhóm vận đọng viên nghe lời làm theo – kết quả là phát hiện căn bản là tay mình không thể hạ xuống, ngón tay vừa chạm đến mũi chân đã nghe thấy eo già kêu răng rắc.
Không đến hai giây, toàn sân đã nghe thấy tiếng hít khí lạnh kêu r3n thảm thiết.

Ngư Lam nhỏ giọng nói với Chu Miên: “Eo chủ tịch Chu không tệ lắm nhỉ.”
Sau đó mặt không đổi sắc đi ra chỗ khác.
Ngư Lam đi xuyên qua giữa đám người, tóm được một Alpha tay chân lóng ngóng rồi bắt đầu phê bình sắc bén: “Khoảng cách giữa ngón tay cậu với mặt đất có thể xây cả một đường ray tàu hỏa đấy, động tác cực kỳ không đạt tiêu chuẩn.”
Nói xong hắn thiện tâm nhẹ nhàng ấn bả vai của Alpha kia xuống
Cả người Alpha run rẩy kiên trì hai giây rồi trực tiếp ngồi bệt xuống đất: “Á! Đau chân quá!”
Sau đó nghe thấy Ngư Lam dùng một loại giọng từ ái nói từ trên đỉnh đầu xuống: “Nhóc phế vật.”
“…”
Ngư Lam nhìn đám học bá vất vả sinh tồn ở lớp thể thao, tâm tư hoang mang từ chỗ Chu Miên rốt cuộc đã khá hơn chút.

Vì thế hắn lại bắt đầu giở đại chiêu châm chọc, ngữ khí cực kỳ ngứa đòn:
“Chậc, chân cậu cong thêm mấy độ nữa thì chẳng bằng ngồi xổm xuống đất luôn đi.”
“Có hiểu hai chân rộng bằng vai nghĩa là gì không? Ngài đây định biểu diễn cho bọn này xem tiết mục đứng nghiêm một chỗ à?”
“Vị bạn học này, là cái gì đã ngăn cản đôi tay của cậu vậy? Lực đẩy Trái đất à?”
Các vị học bá không thể chịu đựng được nữa đành phải sôi nổi lên án với Chu Miên: “Chủ tịch Chu cậu không quản hắn!”
Chu Miên nhìn phong thái hung dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của “thầy Ngư Lam”, môi hơi cong cong, nhẹ giọng nói: “…Tôi không quản nổi.”
Chờ đến khi buổi huấn luyện địa ngục chính thức hạ màn, các học bá lập tức phành phạch chạy như thể sợ ai chậm chân là sẽ bị Ngư Lam bắt được.
Chỉ còn lại một Ngư Lam thong thả cùng một Chu Miên làm chuyện gì cũng từ tốn.
Ngư Lam không so đo hiềm khích trước đây, làm bộ lơ đãng đi đến chỗ Chu Miên: “Chủ tịch Chu, tối cậu bận gì không? Cùng nhau về ký túc xá không?”
Chu Miên “Ừm” một tiếng, tạm dừng một lát rồi nhẹ giọng nói: “Cậu có thể gọi tên tôi.”
Ngư Lam ngẩn ngơ, theo bản năng gọi một tiếng: “Chu, Chu Miên?”
Lại nói, xác thực là hắn gần như chưa bao giờ gọi tên Chu Miên.

Trước khi hắn âm dương quái khí, khi gặp nhau sẽ luôn là “Chủ tịch Chu khỏe không”, “Lại gặp chủ tịch Chu rồi”, kể cả sau này quan hệ hai người hòa hoãn chút thì hắn vẫn quen gọi chủ tịch Chu.
Lúc hắn kêu cái tên Chu Miên này sẽ luôn vô thức kéo dài âm sau, mang theo chút giọng mũi trầm thấp.

Nghe có chút…
Dịu dàng.
Đôi mắt Chu Miên lấp loáng ánh sáng, anh khe khẽ ừm một tiếng.
Đến thứ bảy phải tự học cả ngày, Ngư Lam không muốn ngủ trong lớp nên tan học giữa trưa liền lén lút chuồn ra cổng trường.
…Bị bắt thì tính sau.
Dù sao chắc chắn Chu Miên không nỡ để hắn ở lại trường chịu quản chế.
Ngư Lam đứng dưới tán cây gọi điện cho Trịnh Vũ Tuyên hẹn ra ngoài lêu lổng: “Chiều tớ không phải đi học, đi chơi không?”
Trịnh Vũ Tuyên nói: “Tới nhà tớ đi, mẹ tớ vừa chưng một nồi cua, đến ăn cùng cho vui.”
Ngư – fan cuồng của hải sản – Lam lập tức đồng ý: “Ok!”
Lúc Ngư Lam gọi taxi tới nhà Trịnh Vũ Tuyên thì bố mẹ cậu đã đi làm hết, cả nhà chỉ còn một mình Trịnh Vũ Tuyên.
Trên bàn có một mâm cua màu đỏ vàng kim, mùi hương cực kỳ hấp dẫn khiến người ta mới chỉ ngửi thôi đã muốn lao đến thưởng thức rồi.
Trịnh Vũ Tuyên hỏi hắn: “Cậu lại trốn học? Không sợ chủ tịch Chu nhà các cậu lại đến thu thập à?”
Ngư Lam vừa bóc vỏ cua vừa không còn gì luyến tiếc nói: “Đừng nói nữa, có khả năng tớ phải đi bóc lịch dài hạn đây này.”
Trịnh Vũ Tuyên kinh ngạc: “A? Làm sao vậy? Giờ chạy còn kịp không?”
“Tớ vẫn chưa nói chuyện về pheromone với Chu Miên.

Lần trước tớ tới kỳ nhạy cảm, cậu ta đưa áo khoác đồng phục của cậu ta cho tớ, giờ nó vẫn để trong ký túc xá của tớ.” Ngư Lam húp một ngụm gạch cua, “Nhưng hiện tại đã qua được một thời gian dài rồi, trên áo cũng chẳng còn mấy mùi pheromone nữa.

Cho nên muộn nhất là đến tuần sau tớ phải ăn ngay nói thật với cậu ta, cho cậu ta biết giữa bọn này còn một đoạn nghiệt duyên xúi quẩy nữa.
Trịnh Vũ Tuyên: “Nên là?”
Ngư Lam lẩm bẩm: “Cậu nói thử xem, loại học sinh ba ngày thì hết hai ngày phạm tội như tớ mà rơi vào tay cậu ta thì còn có thể hít thở không khí ngày lành không?”
Trịnh Vũ Tuyên gật gật đầu, nói: “Đúng.

Cái này á, gọi là thay trời hành đạo.”
Ngư Lam đập con cua lên bàn, hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái.
Trịnh Vũ Tuyên lập tức sửa mồm: “Xin lỗi xin lỗi, cậu mới là anh hùng của nhân dân.”
Ngư Lam lười phản ứng cậu, hắn tự sa ngã nói: “Tớ cảm thấy nếu thực sự đến ngày đấy, bọn này ngày nào cũng phải nổ súng mở màn chiến tranh thế giới.”
Tính tình Ngư Lam là loại từ nhỏ đã có thể leo nóc nhà lật gạch ngói, hồi còn bé đã cực kỳ ngứa đòn, sâu trong xương cốt đã thích cứng rắn đối đầu với người khác, không bao giờ chịu nghe lời ai cả.
Người như vậy xác thực không thích hợp bị nhốt trong lồ ng quản chế.

Trịnh Vũ Tuyên ngắm Ngư Lam trong chốc lát, trầm mặc rồi thình lình bổ một sấm: “Hay là cậu lấy sắc dụ người đi?”
Ngư Lam: “?”
Dụ cái gì cơ?
“Dù sao thì cậu cũng là tác phẩm Nữ Oa nặn ra, không thể lãnh phí khuôn mặt đẹp trai này được.” Trịnh Vũ Tuyên tỉ mỉ phân tích: “Cậu biến ủy viên kỷ luật thành bạn trai của cậu, lôi kéo cậu ta yêu sớm với cậu, thế là cả hai cùng vi phạm kỷ luật! Vấn đề về pheromone đã được giải quyết mà không sợ cậu ta lấy vấn đề đấy nắm thóp cậu nữa.

Tớ đúng là thiên tài!
( Nữ Oa: là một thủ lĩnh thị tộc của Trung quốc cổ đại, được tôn xưng là một vị thủy tổ trong Thần thoại Trung Hoa, đương thời bà là nữ thần thượng cổ vĩ đại nhất trong thần thoại Trung Hoa và đứng đầu trong Tam Hoàng Ngũ Đế.

Khi ngộ ra thế giới thiếu một “người” như bà, Nữ Oa đã tham chiếu tướng mạo bản thân sử dụng bùn của tạo ra một thân hình con người sau đó sử dụng pháp thuật để cho bùn đất sét đó có sự sống thành con người thật thụ.)
Ngư Lam nghe xong mặt vô biểu tình: “Nói tiếng người đi.”
Trịnh Vũ Tuyên vô cùng khó hiểu: “Chẳng lẽ phương pháp này không tốt à?”
Mặt Ngư Lam đen xì: “…Tớ còn chưa hèn mọn tới mức phải bán sắc!”
Ngư Lam hoàn toàn không thể tưởng tượng viễn cảnh hắn và Chu Miên sớm chiều ở chung là như thế nào.
Khả năng là giống Tôn Ngộ Không với Đường Tăng, ngày nào cũng phải nghe Chu Miên niệm Khẩn Cô Nhi Chú bên tai hắn.
( Khẩn Cô Nhi Chú: là bài thần chú Đường Tăng niệm khiến vòng Kim Cô trên đầu Tôn Ngộ Không siết chặt lại khiến Tôn Ngộ Không bị đau đầu nhức óc mỗi khi con khỉ này quậy phá không nghe lời)
Có cho người ta sống không!
Trịnh Vũ Tuyên thở dài tiếc nuối: “Kế hoạch hoàn mỹ cỡ vậy mà, một công đôi việc luôn.”
“Hoàn mỹ cái rắm.” Ngư Lam liếc xéo cậu một cái, tay không bóp nát vỏ cua, “Cậu có biết tên mấy người dám thổ lộ với cậu ta giờ ở đâu không?”
Trịnh Vũ Tuyên tò mò, chăm chú lắng nghe: “Ở đâu?”
Ngư Lam lau tay, vô cảm trần thuật: “Ở trên danh sách thông báo phê bình của Phòng Giáo vụ trường.”
Trịnh Vũ Tuyên: “…” Ghê gớm, thực sự ghê gớm.
Ngư Lam rái cá xoa mặt: “Cho nên, nếu tớ thực sự có gì đó với cậu ta, tương lai tớ sẽ quy túc ở chỗ đấy.”
“Tặng kèm kiểm điểm 3000 chữ!”
Rái cá xoa mặt nè:>>>>


.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN