Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone - Chương 3: Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone


Chương 3: Chương 3


Ngư Lam nói xong, Chu Miên không nói gì, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy một lúc.
Ngư Lam liếc Chu Miên, một chân dài chuẩn bị lướt qua anh bước lên bục.
Chu Miên thấp giọng gọi: “Ngư Lam.”
Ngư Lam đứng đó, bất động.
Chu Miên nhìn hắn một cái, sau đó rũ mắt, duỗi tay nắm lấy đồng phục của Ngư Lam rồi chụm hai mảnh kim loại cuối dây khóa lại với nhau.
Một tiếng “Xoẹt” nhỏ vang lên.
Tay Chu Miên rất đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương lại rõ ràng, cơ hồ có thể thấy mạch máu xanh nhạt dưới ánh mặt trời.
Là một đôi tay khiến ai nhìn cũng sẽ nhịn không được suy nghĩ miên man bất định.
Khóa kéo trên đồng phục Ngư Lam cơ bản chỉ để bài trí, còn y như mới, chỉ cần hơi dùng sức là có thể trơn tru kéo đến tận chỗ xương quai xanh.
Chu Miên lại giúp hắn bẻ lại cổ áo, gấp thành một nếp ngay ngắn.

Ngón tay vô tình đụng phải cổ Ngư Lam, Chu Miên thoáng khựng một lát rồi rời rút về thật nhanh.
Thực hiện xong một loạt thao tác, Chu Miên lại liếc Ngư Lam một cái, không nói gì nữa, xoay người đi về hướng sân thể dục.
Ngư Lam đực mặt bất động, cứ như vậy đứng nhìn Chu Miên đi.
Hắn đứng dưới đài quá lâu, mãi không lên đài chủ tịch, học sinh dưới sân bắt đầu nháo nhác: “Ngư Lam đâu? Nam thần tớ đâu? Sao vẫn chưa lên?”
Một lúc lâu sau Ngư Lam mới “Đệt” một tiếng, xoa xoa cái cổ đang đỏ bừng đầy khó hiểu rồi bước hai bậc lên cầu thang.
Đối mặt với ánh sáng mặt trời gay gắt lúc 7 rưỡi sáng, Ngư Lam nhẹ nhàng nhếch môi, lười nhác mở miệng: “Chào mọi người, tôi là Ngư Lam lớp 15 năm hai.”
Hắn trông không giống như phạm sai lầm phải lên đọc kiểm điểm, cả người tỏa sáng một cách kiêu ngạo như thể sẽ ngẫu nhiên biểu diễn một tiết mục nào đó bất cứ lúc nào.
Hắn vừa nói xong, các bạn học điên cuồng vỗ tay.
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!
– – đãi ngộ như Chủ tịch Hội học sinh lúc nãy vậy.
Chủ nhiệm lớp bên cạnh cảm thán: “Ngư Lam lớp các cô thật là…”
Trên mặt chủ nhiệm lớp bọn họ là vẻ vô cảm xem đạm sinh tử: “Chỉ cần tên nhóc này không ở trên đài nói “Tôi không sai lần sau còn dám” là tôi đây đã mang ơn đội nghĩa rồi.”
Câu này thật ra không phải tự giễu, bởi vì Ngư Lam thực sự đã từng nói như vậy.

Lúc vừa mới khai giảng năm nhất, lần đầu tiên Ngư Lam phải lên đọc kiểm điểm, hắn thong thả đọc bốn trang giấy.
Sau đó chậm rãi nói một câu trước toàn thể giáo viên, học sinh trong trường:
“Tóm lại, tất cả những gì vừa đọc đều là đi chép.

Tôi không sai, lần sau còn dám.”
– – những lời này trục tiếp khiến hắn debut vị trí Center, trở thành đỉnh lưu của cả trường Trung học phổ thông Giang Tân.
Nghe nói hiệu trưởng tức giận tới mức suýt chút nữa cao huyết áp, tuyên bố muốn đuổi học, muốn nghiêm trị, muốn đem tên nhãi ranh hỗn đản biết sai không sửa này làm mẫu xử phạt răn đe.
Nhưng sau không biết tại sao mọi chuyện lại dần lắng xuống, vì một câu này là Ngư Lam bị phạt viết kiểm điểm 10 000 chữ, được in ra lưu hành cho các lớp khác rồi mất tăm.
Hiện tại nó đã thành một huyền thoại.
Chu Miên về lại hàng, đứng đầu hàng, bên cạnh chủ nhiệm lớp.
Ngư Lam đứng từ xa nhìn hắn, nở một nụ cười không thiện ý lắm lại có chút khiêu khích.
Ngư Lam mở bản kiểm điểm ra, không nhanh không chậm bắt đầu.
Thanh âm của hắn có chút biếng nhác độc đáo lại không mất đi khí chất thiếu niên, nghe rất êm tai.
“Cảm ơn Chủ tịch Chu đã quan tâm chiếu cố tôi, để hôm nay tôi có cơ hội được đứng trên này.”
“Nội dung kiểm điểm của tôi như sau.”
….
Lúc Ngư Lam xuống bục phía dưới lại nổ ra một tràng pháo tay vô cùng náo nhiệt.
Phân đoạn cuối cùng của nghi lễ chào cờ kết thúc, bọn học sinh tụm năm tụm ba giải tán.
Sáng nay Ngư Lam có khóa huấn luyện môn thể dục, không cần về khu giảng dạy để học nên cũng không cùng đa số bạn học về lớp.
Hắn đi một mình về phía sân thể dục.
“Bạn, bạn học…”
Một Omega xinh đẹp mỹ lệ e lệ ngượng ngùng đứng trước mặt hắn.
Ngư Lam trong lòng hiểu rõ mà nhìn người này, hắn cười mỉm, mặt mày cong lên, một bộ dáng họa thủy yêu nghiệt.
Nụ cười này làm cả cổ và tai Omega đỏ bừng, cậu nhéo bức thư thơm mùi nước hoa trong tay, khẩn trương không nói nên lời: “Tớ, tớ muốn…”
Những lời này còn chưa nói xong, Omega nhìn đằng sau Ngư Lam, bỗng nhiên mở to hai mắt, sắc mặt càng đỏ hơn rồi cúi đầu xoay người chạy.

Ngư Lam không cần đoán cũng biết người đằng sau hắn là ai.
Hắn xoay người thấy một đôi giày thể thao màu đen, lại nâng mắt nhìn lên trên.
Quả nhiên là Chu Miên.
Anh đã thay âu phục thành một bộ đồng phục màu lam, mặc lên lại có một loại khí chất phong độ văn nhã khác.
“Dọa vận đào hoa của tớ chạy mất dép.”
Ngư Lam đút tay vào túi áo đồng phục, cười như không cười, hơi hơi nâng mí mắt lên: “Chủ tịch Chu tính toán bồi thường tớ như nào đây?”
– – Về cơ bản, bình thường mỗi khi hai người gặp mặt, trước mặt Chu Miên Ngư Lam sẽ không nói tiếng người.
Đây không phải thời điểm hắn cần cầu người ta đừng trừ điểm hắn.
Mà Chu Miên không phản ứng gì cả, biểu tình trước sau bất biến, trần thuật không mang theo chút cảm tính nào: “Cậu đã bị trừ 13 điểm rồi.”
“…” Khí chất kiêu ngạo như con sói lức lư cái đuôi to trên mặt Ngư Lam tức khắc có vết nứt.
Hình phạt của trường bọn họ với việc yêu sớm là cực kỳ nghiêm khắc: – 2 điểm.

Hiện tại Như Lam đã -13, nếu thật sự gây tai họa cho Omega nào, lại bất hạnh bị Chu Miên bất được thì lập tức sẽ tiếp nhận đãi ngộ “Quản chế” của trường.
Ngư Lam oán hiện nghiến răng, trong bụng mắng câu “Công tử bột” rồi vô cảm xoay người đi.
Đội chạy nước rút bọn họ có huấn luyện vào sáng nay, trước tiên là chuẩn bị sẵn sàng, huấn luyện viên đếm số người rồi cho họ chạy 4 vòng quanh sân thể dục, nhảy bậc thang một lát.
Sao đó là phần luyện tập chạy nước rút.
Sáng nay mặt trời khá chói, treo thẳng giữa trời.

Sau lưng Ngư Lam đổ mồ hôi thấm ướt đồng phục, trong không khí loáng thoáng hương vị pheromone của Alpha.
Tựa như một vò rượu mạnh ủ đến khi đạt độ thuần nhất, lần đầu mở nắp vô tình lộ ra chút hương rượu mới.
Vừa ngọt, vừa cay, vừa nồng, cực độ rung động lòng người.
Có thể làm không ít Omega mềm chân không đi nổi nếu ngửi phải.
Ngư Lam không có đam mê lấy pheromone đi trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc nghỉ ngơi, hắn xịt một ít khoáng chặn pheromone rồi khoác một cái áo khoác trên người, ngồi uống nước trên bậc thang.
Trên khuôn mặt thiếu niên lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng trong suốt, làn da trắng dưới ánh mặt trời như phát sáng.

Ngư Lam dù phơi nắng thế nào cũng không bị đen, kể cả thường xuyên huấn luyện ngoài trời dưới nắng như vậy, làn da vẫn cứ trắng bóc.
Một bạn học khác trong đội chạy nước rút tên Nguyên Kỳ ngồi cạnh hắn, đánh giá Ngư Lam một lúc, bỗng nhiên kỳ quái cảm thán một câu: “Thế mà đến giờ cậu vẫn chưa lên đài chủ tịch vì tội yêu sớm, lạ thật.”
Từ khi nhập học đến giờ, lỗi Ngư Lam từng phạm có thể dùng cụm “Khơi sóng biển đông, khó trôi hết ác” để hình dung.

Mà lỗi duy nhất chưa từng phạm là “Yêu sớm”.
Ngư Lam từ trước đến nay đều không coi ai ra gì, không phải Omega cũng có thể dễ dàng lọt vào tròng mắt của hắn.
Ngư Lam nửa nhắm mắt, âm điệu lười biếng hỏi: “Sao tớ phải yêu sớm?”
Nguyên Kỳ đánh giá khuôn mặt sinh đẹp có chút sắc bén của hắn: “Bỏi vì cậu nhìn như một tên tra A, loại mà am hiểu đùa giỡn cảm tình của người khác í.”
Ngư Lam: “…”
Nguyên Kỳ vặn nắp một lọ nước khoáng, uống hai hớp, thở hổn hền rồi cười nói: “Tớ nói thật, nếu bây giờ cậu đăng một bài kiểu như thông báo tìm bạn đời trăm năm lên diễn đàn trường.”
“Ít nhất một nửa Omega trong trường nguyện ý cho cậu cắn.”
Ngư Lam nhướng mày, trọng tâm chú ý kỳ lạ: “Một nửa kia thì sao?”
Nguyên Kỳ đáp không chút nghĩ ngợi: “Của chủ tịch Chu rồi.”
Nghe tới cái tên này, tim Ngư Lam phản xạ có điều kiện mà nghẹn một cái, nháy mắt nhớ tới -13 điểm cực kỳ xui xẻo, còn cả cái khóa đồng phục cực kỳ xui xẻo nữa.
Nguyên Kỳ thấy sắc mặt Ngư Lam khẽ biến, biết quan hệ hai người cũng chẳng hòa hợp lắm nên vội vàng chuyển đề tài: “Hay mai tớ giới thiệu cho cậu mấy Omega khoa âm nhạc nhé, đều cực kỳ xinh đẹp, eo thon chân dài.

À đúng rồi, hình như giáo hoa bên đấy còn thích cậu đấy.”
Ngư Lam lạnh nhạt cười, khóe mắt hơi cong lên, có nét phong lưu lại bạc tình.
Tròng mắt màu hổ phách nhìn rào chắn xám bạc xa xa, ngữ khí hờ hững:
“Đừng, tớ không thích Omega.”
Những lời này không phải bao biện, Ngư Lam trước giờ vẫn không thích Omega.
Mềm mại như dây tơ hồng, dường như hơi mạnh tay đụng vào vỡ.
Hắn không thích tiếp xúc với thứ yếu ớt như vậy.
“Vậy thì Beta?” Nguyên Kỳ vẫn chưa hết hy vọng, “Tớ quen một Beta lớp 3 không tồi, có rất nhiều Alpha muốn theo đuổi cậu ấy.”
“Để sau đi.”
Ngư Lam chưa nghĩ tới về sau sẽ cùng giới tính nào ở bên nhau, trong thời gian ngắn cũng chưa tính toán yêu đương.
Nhưng mà so với Omega, độ tiếp thu của hắn với Beta càng cao hơn.
“Omega thơm tho mềm mại thật tốt, bế lên cũng siêu thích.” Nguyên Kỳ thở dài, “Tớ muốn tìm một Omega cũng khó.”
Ngư Lam cười cười, có lệ nói: “Nhưng tớ thích cứng.”

Buổi sáng, lớp Chu Miên có một tiết thể dục.
Thầy thể dục trước tiên cho bọn họ chạy chậm hai vòng dọc sân thể dục, xong xuôi đứng đầu đội ngũ lớp nói: “Chu Miên, thầy giao chìa khóa phòng dụng cụ cho em, em dẫn hai bạn nam đi lấy mấy quả bóng rổ để chúng ta tập chơi bóng nửa tiết.”
Mấy nam sinh trong lớp tức khắc ồ lên hoan hô, Chu Miên nhận chìa khóa từ giáo viên rồi dẫn hai nam sinh khác đi đến phòng dụng cụ.
Trên đường, bỗng nhiên có người nói: “A, kia không phải là Ngư Lam sao?”
Chu Miên nhẹ nhàng dừng chân một chút, quay đầu nhìn theo hướng bạn nam kia chỉ, ánh mắt dừng trên một người.
Nhóm học sinh thể dục đều ở một sân huấn luyện khác, Ngư Lam đưa lưng về phía Chu Miên bọn họ, dùng một tầng bậc thang để lấy đà nhảy lên, uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như gió.
Nhưng nhìn từ xa, thân hình cao gầy của Ngư Lam cũng không giống Alpha.
Trên người hắn không có lớp cơ bắp khoa trương, bả vai cũng hẹp hơn một phân so với rất nhiều Alpha, eo thon, chân gầy, chỉ có chiều cao là vượt trội.
Nhưng cơ thể mảnh dẻ như vậy lại có thể nháy mắt bật ra một sức mạnh cường hãn đáng gờm.
Mà những học sinh mũi nhọn trong lớp Chu Miên – lượng vận động mỗi ngày ngoại trừ tiết thể dục giữa giờ thì chính là đi vệ sinh, vào nhà ăn, chạy 800 mét cũng thở không ra hơi – là đám A yếu nhớt.
Alpha đang nói có chút ngưỡng mộ nhìn Ngư Lam, quay đầu lại phát hiện Chu Miên đã đi trước một đoạn đành phải chạy nhanh đuổi kịp.
Chu Miên nâng khóa cửa, cắm chìa khóa vào trong rồi để ổ khóa lên bệ cửa.
“Lam ca!”
“Nhặt bóng rổ hộ bọn này được không?”
Một giọng nam từ xa truyền đến, Ngư Lam nghe được quay đầu lại, “Sao thế?”
“Huấn luyện viên gọi bọn tớ qua huấn luyện!”
Người đang nói là bạn cùng lớp trong đội chạy đường dài, người này tranh thủ lúc huấn luyện lén tổ chức nhóm chơi bóng rổ, bị huấn luyện viên bắt được, chắc chắn sẽ ăn mắng một trận.
Ngư Lam cười, nói: “Được.”
Hắn cọ chút mồ hôi rỉ ra trên tóc mái, đi đến sân bóng rổ, khom lưng nhặt bóng trong góc bỏ vào túi lưới.
Sau đó xách túi đi về phía phòng dụng cụ.
Lúc vào cửa, Ngư Lam hít một hơi, chóp mũi bỗng ngửi được một mùi hương thấp thoáng như có như không.
Rất khó để hình dung đây là mùi gì, cực thanh nhã, không giống Alpha mang cảm giác xâm lược cường thế, cũng không ngọt ngào cám dỗ như Omega.
Nhưng không hiểu vì sao, Ngư Lam cực kỳ thích hương vị này.
Hắn cúi đầu ngửi ngửi khắp nơi, muốn tìm chỗ mùi hương này tỏa ra.
Ngư Lam đi hai bước về phía cửa bên kia, ánh mắt rơi xuống, trên tấm cửa phản xạ chút ánh sáng kim loại màu bạc.
Hắn hơi cong cong lưng, nheo mắt, cúi đầu ngửi ngửi.
Hình như là…!mùi trên khóa cửa..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN