Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone - Chương 6: Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone


Chương 6: Chương 6


Đó là vào chiều thứ năm, cách lần kiểm điểm trước đó 3 ngày.
Giữa trưa Ngư Lam nhận được cuộc gọi từ mẹ hắn nói bà ngoại lại phát bệnh, phải nằm viện.
Bà ngoại hắn tuổi đã cao, mấy năm gần đây sức khỏe không tốt như trước, thỉnh thoảng lại phải đến bệnh viện.

Nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng, bác sĩ khám sức khỏe toàn diện rồi bảo chờ kết quả kiểm tra, ý là khả năng tình trạng không lạc quan lắm.
Bà ngoại luôn đối xử với Ngư Lam rất tốt, từ bé đã thương hắn, một tay chăm hắn lớn.
Dù biết sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên nhưng Ngư Lam vẫn không có biện pháp kiềm chế sự lo lắng trỗi dậy trong lòng.
Hắn ngồi cạnh hồ nhân tạo trong sân trường ngắm cá, sau đó châm một điếu thuốc.
– – Châm xong, ngậm trong miệng, nhưng lại không cách nào hút nổi.
Giờ nghỉ trưa kết thúc, học sinh ở sân trường ít dần.

Không biết qua bao lâu, chuông vào học tiết đầu chiều vang lên.
Ngư Lam vô biểu tình rũ mắt xuống, tóc mái phủ xuống lông mày.

Dưới hàng mi đen nhánh, biểu tình thiếu niên có chút trầm lãnh tối tăm.
Hắn lại châm một điếu, không muốn về lớp, trong lòng bực bội.
Ngư Lam muốn trèo ra ngoài thăm bà ngoại hắn nhưng lại không biết phòng bệnh ở đâu, chắc chắn mẹ hắn cũng sẽ không nói cho hắn.
Mặt hồ gợn sóng trong vắt, thấy được cả đáy, cá con dưới nước khẽ bơi lội.
Ngư Lam đã ngây người được một lúc, sau đó thấy ảnh ngược một người phản chiếu trên mặt nước.
Chu Miên đứng bên cạnh Ngư Lam, mắt nhìn điếu thuốc hắn kẹp trong tay, nhíu mày hỏi: “Sao không đi học?”
Ngư Lam như không nghe thấy, đưa lưng về hướng Chu Miên ngồi, cũng không phản ứng lại với anh.
Chu Miên đợi trong chốc lát, thấp giọng nói: “Ngư Lam, đi về với tôi.”
Ngư Lam cũng không quay đầu lại, trầm giọng nói: “Đừng làm phiền tôi.”
Tâm trạng hắn lúc này không tốt, sức nhẫn nại với Chu Miên cũng đã đến cực hạn.

Chu Miên nhìn sống lưng cong bất động của hắn, hàng mi đen như quạ rũ xuống, hỏi: “Cậu còn tính toán tiếp tục học ở trường không? Mỗi người chúng ta có tổng cộng 20 điểm, mà gần hai năm nữa cậu mới tốt nghiệp…”
Rốt cuộc Ngư Lam đã có phản ứng, hắn lạnh lùng nâng mắt, đánh gãy Chu Miên nói: “Thích trừ điểm thì trừ điểm đi, đã bảo đừng làm phiền rồi cậu không nghe thấy à? Hay cậu cảm thấy tôi không dám đụng tới cậu đúng không?”
Tuy rằng Ngư Lam rất ngứa mắt Chu Miên nhưng từ trước tới nay chưa từng trở mặt với anh như vậy.

Cơ bản là vì mỗi lần Chu Miên tìm được hắn thì hắn đều tự mình đuối lý.
Cho nên hắn tỏ vẻ đáng thương nhận sai nhiều.
Đây vẫn là lần đầu tiên Ngư Lam nói chuyện với Chu Miên một cách ác ý như vậy.
Biểu tình Chu Miên khựng một chút, đáy mặt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Nếu hiện tại Ngư Lam cẩn thận so sánh, kỳ thực có thể nghe ra chút quan tâm trong lời Chu Miên.

Nhưng khổ nỗi lúc này Ngư Lam không có tâm tư suy nghĩ loại sự tình này, chỉ cảm thấy Chu Miên đang trịch thượng chất vấn hắn – Ngư Lam hoàn toàn cạn sạch kiên nhẫn, hắn hít một hơi, cười lạnh: “Liên quan tới cậu không?”
“Ông đây cảnh cáo tên công tử bột nhà cậu–” Ngư Lam bước tới gần Chu Miên, một tay giật lấy cổ áo đồng phục anh, kéo người sát vào trước mặt mình, nhìn chằm chằm hắn, lại hơi cúi đầu, thanh âm nguy hiểm, trầm thấp nói: “Về sau bớt xen vào chuyện của tôi đi, bằng không đừng trách sao tôi chưa nhắc cậu.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2.

Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3.

Gợn Sóng Không Tên
4.

A Chức
=====================================
Lúc Ngư Lam nói câu này, pheromone Alpha theo cảm xúc không vui tràn ra ngoài.
Nổ tung trong không khí, tựa như chai rượu mạnh chợt vỡ tan trên mặt đất, hương vi cay độc mà nồng cháy, đồng dạng mang theo tính công kích hung hăng mãnh liệt.
Sương khói lượn lờ bốc lên từ nách tai Chu Miên, mang theo mùi rượu nồng liệt.
Nãy Ngư Lam làm động tác kia, chóp mũi cách cổ Chu Miên rất gần, môi khẽ nhếch gần như đụng tới hầu kết anh, hô hấp nóng cháy phả vào da thịt trắng nõn.
Trong nhát mắt hắn cúi đầu xuống, cần cổ không chút bố trí phòng vệ lộ ra từ cổ áo, đường cong cốt cách mảnh khảnh, một đoạn xương nhỏ nhô lên rõ ràng, màu da tựa một món đồ sứ men trắng lạnh lẽo.
Trắng đến mức không giống Alpha.
Ánh mắt Chu Miên khẽ đảo qua chỗ khác, đồng tử đen nhánh khẽ rụt lại trong chớp mắt, nhan sắc đáy mắt cũng trầm xuống.
Ngư Lam lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Miên.

Mùi thuốc lá trong không khí tan dần, lại có hương hoa đào trong trẻo thoang thoảng tràn ra, không biết từ lúc nào quấn quanh cánh mũi Ngư Lam.
Đó là một mùi hương rất dễ ngửi, hơi thở quen thuộc mang theo chút vỗ về kỳ lạ chậm rãi chảy dọc khắp cơ thể Ngư Lam, nháy mắt an ủi toàn bộ cảm xúc bực bội trong hắn, khiến hắn cảm thấy thoải mái cùng cảm giác…!thỏa mãn xưa nay chưa từng có.
Ngư Lam ngẩn ra một chút, hít một hơi theo bản năng – mùi vị này thế mà giống y như đúc hương thơm thoang thoảng ở phòng dụng cụ khiến hắn tương tư đêm ngày!
Chỉ là mùi hương này càng gần gũi trực tiếp, thơm ngào ngạt, thậm chí có chút đánh sâu vào.
Là hơi thở lộ ra từ trên người Chu Miên.
Khoảng cách xã giao bình thường căn bản không thể ngửi thấy, nhưng vừa này Ngư Lam đột ngột ghé sát vào anh, tiếp xúc gần với anh thì mới nghe được mùi hương phát ra từ da.
Hương vị này thực sự quá dễ ngửi, Ngư Lam nhịn không được ngửi thêm một cái, sau đó đột nhiên nhận ra…!Đây là pheromone của Chu Miên!
Cổ áo Chu Miên bị Ngư Lam kéo trong tay, lộ ra nửa đoạn xương quai xanh duyên dáng, có chút không ra thể thống gì cả.
Chu Miên vừa định mở miệng nói gì đó thì chợt thấy ánh mắt Ngư Lam biến hóa một cách vi diệu – đầu tiên cặp mắt màu hổ phách xinh đẹp kia xẹt qua một tia hồi hộp cùng mờ mịt, sau đó những cảm xúc đối địch bén nhọn kia đều lặn mất, thay thế bằng một loại cảm xúc khác, hơi khó hình dung…!giống như là đang nhìn chằm chằm cổ và hâu kết anh.
Ánh mắt băn khoăn kia cũng mang chút tính xâm lược của Alpha, tựa dã thú đang đánh giá con mồi vừa ý nó, cẩn thận suy nghĩ xem nên bắt đầu thưởng thức từ chỗ nào trước.
Chu Miên nhíu mày, cảm thấy phản ứng của hắn có chút kỳ lạ, bèn gọi tên hắn: “Ngư Lam?”
Ngư Lam chợt bừng tỉnh, hít sâu một hơi, bản năng hắn mách bảo nếu chính mình và Chu Miên còn tiếp tục ở chung một chỗ thì có khả năng sẽ phát sinh một việc nào đó hắn vô pháp khống chế.

Hắn không nói gì với Chu Miên nữa, im lặng dập tắt thuốc, ném vào thùng rác rồi xoay người về lớp.
Dọc đường về lớp, não Ngư Lam đều ở trạng thái phát ngốc.
Hắn vẫn luôn cho rằng pheromone của Chu Miên sẽ là tuyết tùng hoặc linh sam gì gì đó, cái loại mùi hương cấm dục mà lãnh đạm, phù hợp với cảm nhận của mọi người về “chủ tịch Chu”.
Nhưng nghĩ kiểu gì cũng không ra sẽ là mùi hoa đào lưu luyến lòng người
Này cũng quá…
Yết hầu Ngư Lam khẽ động.
Xoang mũi còn sót lại dư vị ngọt ngào, tựa như hoa đào nở rộ khắp núi đồi trong thế giới của hắn, hương thơm tràn ra thấm vào ruột gan.
Hơn nữa lúc hắn ngửi được pheromone của Chu Miên, cả người hắn đều sinh ra một loại cảm giác rất khó tả.

Hắn cảm thấy cực kỳ sung sướng thoải mái, cùng với đó là một sức hấp dẫn tựa dụ hoặc vô pháp khống chế.
Ngư Lam gần như có thể khẳng định, khí vị kinh diễm lần trước hắn vô tình ngửi được ở phòng dụng cụ chính là hương vị trên người Chu Miên.
Nhưng…!Chu Miên? Sao có thể là cậu ta?
Quả thực hết sức vô lý.
Kể cả não Ngư Lam úng nước đến mức có thể nuôi cá vàng trong đó cũng biết Chu Miên là một Alpha.
Là Alpha giống hắn.
Mà kết quả việc pheromone hai Alpha va chạm lẫn nhau cũng chỉ có đối lập, xung đột và cường thế trấn áp.
Không thể là “hấp dẫn” mới đúng.
Thậm chí, Ngư Lam còn cảm thấy hắn chưa đã thèm.
Còn muốn ngửi thêm một chút.
Vì chuyện này mà Ngư Lam thất thần suốt cả một buổi chiều.

Hắn một tay chống cằm, nhìn chằm chằm cây hoa đào tươi tốt ngoài cửa đến ngu người.
Giữa tiết thể dục buổi chiều, Hứa Gia Duyên như phát hiện đại lục mới, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Ngư Bảo! Cậu với Chu Miên là như nào đấy! Khai đúng sự thật mau!!”
Lúc này cả đầu Chu Miên đều là mùi vị pheromone của Chu Miên, nghe thế theo bản năng hiểu sai sang ý khác.

Hắn tức khắc tạc mao, lại có chút chột dạ không rõ: “Sao cậu biết!”
“Có người lớp 4 chụp!” Hứa Gia Duyên hạ giọng nói: “Cậu lại khắc khẩu gì với cậu ta hả?”
Biểu tình Ngư Lam mê mang: “Chụp gì cơ?”

“Còn chối!” Hứa Gia Duyên lắm lét nhìn ngoải cửa sổ như trộm, sau đó lén lút lấy điện thoại từ trong cặp ra, vào diễn đàn trường, cho hắn xem tag “hot” nhất.
Có bài mới gửi lên chưa đầy năm phút đã bị đẩy lên top, bình luận phía dưới tăng với tốc độ ánh sáng, hiện tại con số đã lên tới hơn 200.
Tiêu đề bài viết hiện lên rõ ràng: “Click vào để đọc: Ảnh – tư – mật của tiểu bá vương Giang Tân và học sinh hội chủ tịch.”
Ngư Lam: “…”
Ngư Lam nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, dự cảm không tốt dâng lên trong lòng, căng da đầu bấm vào đọc.
Một bức ảnh đập thẳng vào mắt hắn.
– – Là ảnh chụp lúc hắn và Chu Miên ở chỗ hồ nhân tạo, hắn túm cổ áo Chu Miên, ghé sát vào người anh giằng co.
Nếu không phải trên tay Ngư Lam kẹp thuốc lá, sương khói lượn lờ giữa môi, cảnh kia thậm chí còn giống như hắn đang hôn cổ Chu Miên.
Ngư Lam khiếp sợ: “…”
Hắn cũng không biết lúc đấy cách Chu Miên gần thế!
Về cơ bản, học sinh toàn cấp ba Giang Tân đều biết quan hệ giữa Ngư Lam và Chu Miên rất tệ, hơn nữa cả hai đều rất nổi tiếng trong trường mà lại lấy cách thức như vậy cùng xuất hiện một chỗ nên độ thảo luận tăng vèo vèo, bài viết vẫn luôn đứng đầu.
Phía dưới bình luận xuất hiện đầy một trang:
“Đù mé! Tui đang nhìn cái gì đây? Có ảnh rõ hơn không!”
“Rõ ràng là hai người đang cãi nhau, còn tưởng ảnh gì, lôi lũ clickbait câu view ra chém đầu đi.”
“Má ơi, toàn trường khả năng chỉ có mỗi Ngư Lam này dám làm thế với chủ tịch Chu.”
“Ngư Lam ca ca quá a a a a a!!”
“Chuyện gì vậy? Hai người này lại làm sao vậy? Ngư Lam lại lại lại phá luật hả?”
“Tui xem không hiểu, nhưng tui rất là sốc óc.”
“Lam ca của tui, người thì đẹp mà ra tay thì ác.”
“Như này có tính là song nam thần của tui cùng khung…”
“Đệt, tự dưng tui thấy ảnh này hai người bọn họ thật con mẹ nó xứng đôi, căng thẳng tột độ, sương khói lượn lờ gì đó cũng quá k1ch thích.”
“Đúng đúng đúng đang định nói, cái loại không khí giương cung bạt kiếm này thật sự quá tuyệt vời, tui muốn chèo đảng song A tà giáo!”
“Lầu trên quá chuẩn, này là kịch bản tương ái tương sát gì gì đó!!”
“Song A mãi mãi là thần!”
…Có phải tương ái tương sát hay không thì không biết.
Dù sao hiện tại toàn trường đều biết Ngư Lam dám công khai khiêu khích học sinh Hội chủ tịch bên hồ nhân tạo.
Ngư Lam, nguy..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN