Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone - Chương 87: C87: Đại học 4 niên thiếu nhiệt liệt cả đời dài lâu end
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone


Chương 87: C87: Đại học 4 niên thiếu nhiệt liệt cả đời dài lâu end


Ngư Lam mơ mơ màng màng cảm nhận có gì đó ngưa ngứa trên mặt, hình như có vật mềm mại nào đó đang hôn hắn. Hắn vô thức nhăn nhăn mũi, duỗi tay gãi gãi mặt, thuận đường cào một vuốt lên mặt Chu Miên.

Chu Miên ngẩn ra, sau đó kìm không được bật cười, nằm xuống cạnh Ngư Lam.

Thời tiết tháng chín vẫn rất nóng nực, học quốc phòng cả ngày ngoài trời – Đến mũ cũng không cản nổi sự tàn độc của mặt trời. Trên cơ bản thì trong hai ngày cuối của kỳ quân sự, tân sinh viên đều đen đi mấy độ.

Chỉ có Ngư Lam và Chu Miên trắng đến tỏa sáng.

Chu Miên phơi nắng kiểu gì cũng không đen – Làn da anh như không cùng một loại với người khác, da thịt non mịn trời sinh, thể trạng tốt, bôi một lớp kem chống nắng lên là được.

Ngư Lam lại sở hữu năng lực phục hồi mạnh mẽ, hắn ngủ một giấc là trắng sáng trở lại, năm cấp ba như vậy, tới đại học cũng thế.

Hai người vốn rất nổi bật khi đứng cùng nhau, hết kỳ quân sự lại càng giống hai cái bóng đèn cỡ bự, chói sáng đến mức khiến bạn học khác trông như dân Châu Phi tị nạn nhập cư trái phép.

Vài Omega xinh xắn dùng đôi mắt nhỏ đầy hâm mộ xen lẫn ghen tị nhìn họ.

Cá nhân Ngư Lam muốn hắn đen chút, hắn thấy da đen siêu cấp ngầu lòi, siêu cấp bá đạo, siêu cấp hổ báo trường mẫu giáo, mỗi tội tố chất cơ thể không cho phép. Cuối cùng, hắn chỉ có thể vác khuôn mặt “Công tử bột” rêu rao khắp nơi.

Ngư Lam sắp đến kỳ nhạy cảm, vào đúng hai ngày cuối kỳ quân sự, còn cả “Nghi lễ bế mạc” nữa. Trường bọn họ quản phương diện này rất nghiêm, khi học quốc phòng, trừ phi sinh bệnh thì đều không được nghỉ, kỳ nhạy cảm hay kỳ động d*c cũng chỉ được tiêm thuốc ức chế.

Ngư Lam không được thỏa mãn nguyện vọng lăn giường cùng bạn trai trong kỳ nhạy cảm tốt đẹp, còn bị tiêm một mũi nên hậm hực đã lâu.

Kỳ quân sự kết thúc vào thứ bảy, không có tiết nào trên trường, Ngư Lam không kìm được mà dắt Chu Miên chạy ra ngoài chơi.

Trước kia bọn họ chưa có dịp được đi thăm quan thành phố A.

Tối thứ sáu, Ngư Lam nằm ngủ khò khò trên giường, một tay ôm Chu Miên, một chân đè trên người hắn, cũng không biết mơ thấy gì mà chảy cả nước dãi.

Chu Miên tùy ý để hắn quấn anh như bạch tuộc, tay lại mở bản đồ quy hoạch chương trình đi cho hôm sau trên điện thoại.

Thành phố A có rất nhiều địa danh nổi tiếng cả nước, công viên, vườn bách thú, cả viện bảo tàng dưới nước nữa. Lấy cái tính chỗ nào cũng muốn ghé của Ngư Lam thì khả năng hai ngày là không đủ.

Chu Miên đặt một phòng trọ tại nhà dân trong trung tâm thành phố, tính toán tá túc một đêm ở chỗ đó vào ngày mai.

Sáng thứ bảy, bọn họ đến công viên trước. Công viên ở thành phố A cũng không khác Giang Tân là mấy, trò chơi bên trong cũng na ná nhau. Ngư Lam là fan cứng của mấy hạng mục bay lên trời rồi kêu “Ngao ngao a a”, hắn chơi hết tháp rơi tự do đến tàu lượn siêu tốc, cuối cùng cả người ướt như chuột lội sau khi thử thuyền hải tặc dưới nước.

Kỳ thực Chu Miên không có hứng thú với mấy hoạt động giải trí này lắm, nhưng Ngư Lam muốn anh đi cùng hắn, đương nhiên Chu Miên sẽ nguyện ý.

Cả người ướt sũng, đôi bạn trẻ cùng nhau đến phòng thay quần áo và làm khô của thuyền hải tặc.

Ngư Lam dùng máy sấy thổi tóc hắn bay bay như ma múa quỷ loạn, mà ở đây không có lược, thành quả là mái tóc đẹp đẽ kia rối bù như tổ quạ.

Chu Miên duỗi tay giúp hắn chải chải.

Ngón tay thon dài trắng nõn xuyên qua, nhẹ nhàng vuốt ngoan mấy sợi tóc nghịch ngợm phá phách.

Ngư Lam nghiêng người về phía sau, dựa dựa vào Chu Miên.

Chu Miên rũ mắt xuống: “Còn muốn chơi gì nữa không?”

Ngư Lam háo hức: “Hình như nãy tớ thấy nhà ma.”

Chu Miên biết Ngư Lam cực kỳ sợ ma.

Tuy giáo bá tiền nhiệm sĩ diện, đến chết cũng không chịu thừa nhận nhưng khi hai người cùng xem phim kinh dị trong phòng, Ngư Lam lần nào cũng bị dọa đến xù lông. Sợ nhưng vẫn cứ mê chơi, ngại mà vẫn nghiện, Ngư Lam chính là vậy, hắn còn đặc biệt mê phim ma.

Chu Miên khựng lại, “Cậu muốn chơi nhà ma? Thế tớ đi mua vé.”

Ngư Lam do dự hai giây, cuối cùng vẫn rén, “Thôi bỏ đi, lần sau tới rồi tính.”

Mất mặt trước Chu Miên thì không thành vấn đề, nhưng nhỡ chẳng may hắn không nhịn được làm gì đó trong nhà ma, lúc đấy chỉ còn nước đào cái hố để chui xuống.

Hơn nữa, Ngư Lam cảm thấy loại tình huống đấy siêu cấp dễ phát sinh.

….Thôi, quay đầu là bờ.

Bọn họ ra khỏi thuyền hải tặc thì thấy một cặp đôi đang ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, Ngư Lam tưởng tượng cảnh hắn và Chu Miên ở đấy… Quả thực đẹp như họa, dọa hắn cao chạy xa bay.

Khi ăn chơi thì thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã tới trưa, Ngư Lam đói quá chịu không nổi mới rời công viên, dắt Chu Miên đi ăn thịt xiên.

Buổi chiều, cặp chim bông đi xem bộ phim mới ra mắt gần đây nhất – Mấy cặp đôi nhà người ta chọn phim tình chàng ý thiếp ngọt ngọt ngào ngào, mượn bầu không khí này để làm chút việc ấy ấy, còn có thể giúp hâm nóng tình cảm. Ngư Lam cảm thấy hắn và Chu Miên không cần “Hâm nóng” tiếp nên đặt vé cho một bộ bom tấn hành động mãn nhãn luôn, vai chính đánh nhau ầm ầm từ đầu đến cuối, hiệu quả thị giác đạt đỉnh, cuối cùng tua nhanh nhanh, kết thúc cuộc đời trong vinh quang.

Máu trẻ trâu nhiệt huyết dâng trào, Ngư Lam cũng muốn diễn một bộ “Phim hành động” với bạn trai hắn, mỗi tội thời gian và địa điểm đều không ổn lắm, chỉ có thể tạm thời gác ý niệm này lại.

Buổi tối, hai người đến chợ đêm đánh chén, khép lại hành trình một ngày bằng việc về chỗ trọ.

“Phim hành động” mà Ngư Lam tâm tâm niệm niệm đã được bổ sung, diễn đến khi hắn cạn sạch sức lực mới ngừng.

Đôi bạn trẻ cùng nhau nằm trong ổ chăn, Chu Miên thấp giọng hỏi: “Bảo tàng hải dương, triển lãm hoa, vườn bách thú, núi Vân Du, cậu muốn đi đâu?”

Ngư Lam hơi phân vân, thanh âm ồm ồm: “…Không thể đi hết à?”

Chu Miên giải thích: “Khả năng không đủ thời gian.”

Ngư Lam rối rắm hồi lâu mà vẫn không quyết được chỗ đi chơi ngày mai.

Chu Miên xoa xoa đầu hắn: “Bọn mình còn nhiều dịp mà, lần sau lại đến là được.”

Ngư Lam nghĩ: “Đúng.”

– Bọn họ còn cả một quãng thời gian rất dài, rất dài phía trước mà.

Không vội nhất thời.

Cuối cùng Ngư Lam quyết định sáng mai đi bảo tàng hải dương, chiều ngắm triển lãm hoa, tối về trường luôn vì thứ hai tuần sau có tiết.

Ngư Lam tỉnh vào 8 giờ hơn sáng hôm sau, sửa soạn xong xuôi là gần 9 giờ, sau đó, hắn cùng Chu Miên xuống ăn sáng.

Có quán ăn vặt ven đường bán bánh ú đứng đầu chuỗi cửa hàng, người người nối đuôi nhau chờ đến lượt mua, nhìn qua có vẻ rất đắt khách.

Đã lâu rồi Ngư Lam chưa được ăn bánh ú, trước đây hắn thích nhất là loại bánh ú nhân thịt và lòng đỏ trứng này, ngoàm một cái, vừa tươi vừa ngon.

Ngư Lam nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, hắn kéo kéo tay áo Chu Miên: “Hay sáng nay mình ăn bánh ú đi.”

“Nhiều người xếp hàng như này, hẳn là không tệ đâu!”

Chu Miên gật đầu, hai người cùng xếp đằng sau.

Phía trước bọn họ còn khoảng bảy tám người.

Ngư Lam đang cúi đầu chơi điện thoại thì đột ngột hỏi: “Bảo bối, cậu thấy bánh ú ngọt hay bánh ú mặn ngon hơn?”

Chu Miên nghĩ nghĩ: “Bánh ú ngọt.”

Ngư Lam trợn to mắt, không thể tin nổi: “Sao thế được! Chắc chắn là bánh ú mặn ngon hơn!”

Chu Miên giải thích: “Tớ thấy vị lá bánh ú thấm vào phần thịt bên trong cứ kỳ kỳ.”

Ngư Lam phản bác: “Nào có! Vị táo đỏ trong bánh ú ngọt mới có mùi máu tươi ấy!”

(红枣: Táo đỏ, táo chín, người Việt hay gọi là táo tàu)

Chu Miên đáp: “…Tớ không cảm thấy như vậy.”

Có tính ngàn lần vạn lần thì Ngư Lam cũng không ngờ mối nguy lớn nhất trên con đường yêu đương của hắn và Chu Miên thế nhưng là cuộc chiến giữa những chiếc bánh ú!

Đảng bánh ú mặn vĩnh viễn không khom lưng làm nô!

Vẻ mặt Ngư Lam trở nên nghiêm túc: “Vị mặn ngon!”

“Ngọt.”

“Mặn!”

“…Được rồi.” Ngữ khí Chu Miên có chút bất đắc dĩ, lại nhiễm chút ý cười nhàn nhạt, “Mặn.”

Lúc này Ngư Lam mới hừ hừ hài lòng.

Đại ca trung niên phía trước quay đầu nhìn bọn họ, mắt trợn trắng.

Ngư Lam: “……..”

Ý gì đây.

Tốc độ bán hàng của chủ quán rất nhanh, thực mau đã tới lượt hai người.

Ngư Lam chống một tay lên quầy, nghiêm túc nói với chủ quán: “Cho hai cái bánh ú ngọt.”

Chủ quán nhiệt tình đáp: “Được, hai bánh ú ngọt! Tám đồng, thanh toán bằng WeChat hay Alipay?”

Ngư Lam dùng WeChat quét mã trả tiền rồi cầm hai bánh ú ngọt xuống bậc thang.

Ánh mắt Chu Miên lấp lóe, anh thấp giọng hỏi hắn: “Không phải cậu thích mặn à?”

Ngư Lam làm bộ không thèm bận tâm: “Có thể nếm thử vị mới mà.”

Đôi mắt hoa đào của Chu Miên cong cong.

Ngư Lam vẫn cứ cảm thấy bánh ú ngọt có vị máu tanh tanh khó có thể miêu tả, có điều, hình như bây giờ hắn lại thích ứng được rồi.

Nhưng bánh ú mặn mãi ngon!

Ăn xong bánh ú, hai người tiếp tục đến quán khác mua hai cốc cháo rau, thế là chắc bụng cho buổi sáng rồi.

Bọn họ đến bảo tàng hải dương, được chiêm ngưỡng rất nhiều sinh vật biển – Ngư Lam còn sờ sờ một chú cá heo con.

Địa điểm kế tiếp là triển lãm hoa.

Đây là điểm đến vô cùng nổi tiếng ở thành phố A, toàn bộ khu triển lãm to gần bằng trường bọn họ, du khách cũng rất đông đúc.

Ngư Lam ở trong nhìn phải ngó trái mà vẫn không tìm được cây hoa hắn muốn thấy, hắn kìm không được hỏi Chu Miên: “Sao tớ không thấy hoa đào nhỉ?”

– Sao lại không thấy hoa của bạn trai?

Chu Miên nói: “Hiện tại không phải mùa hoa đào nở.”

Ngư Lam nhăn mày: “Thế trước kia trường bọn mình làm hoa nở như nào vậy?”

Cây hoa đào trồng trong trường cấp ba của cả hai thường khoe sắc quanh năm – chỉ trừ mùa đông quá lạnh thôi – chứ không có “mùa hoa” cố định nào cả.

Chu Miên nhẹ giọng giải thích: “Vì khí hậu đấy, thời tiết giữa hai miền nam và bắc có sự khác biệt rất lớn. Hơn nữa, trường học thuê nhân viên chuyên chăm sóc cây cỏ nên hoa đào trong trường nở rất đẹp.”

Ngư Lam vốn chọn nơi này vì muốn ngắm hoa đào, hắn không có bất cứ hứng thú gì với mấy loại cây cây cỏ cỏ khác.

Chỉ riêng hoa đào mới sở hữu hương vị giống bạn trai hắn.

Ngư Lam vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn hỏi nhân viên công tác: “Hoa đào ở chỗ nào ạ? Ở đây không có?”

Nhân viên đáp: “Phía trước là khu nuôi trồng hoa cỏ, bên trong có ít hoa trái mùa, nhưng hoa đào chưa nở đâu. Cháu muốn ngắm hoa đào thì khả năng phải chờ thêm.”

Ngư Lam bảo mau đến xem.

Phía trong là nhân viên chăm sóc cây hoa đào, quả thực là hoa chưa nở, trên cành toàn là các nụ mới chớm hé cánh.

Ngư Lam nhẹ nhàng sờ mấy nụ đào hồng hồng kia, biểu tình thoáng thất vọng.

“….Thôi.”

“Lần sau mình lại đến.”

Thứ Ngư Lam muốn thấy là rừng hoa đào bừng bừng khoe sắc như hồi cấp ba.

Thanh cao, đoan trang mà mỹ lệ, hương thơm ngào ngạt đến mê người.

Sẽ gợi Ngư Lam nhớ tới những năm tháng tuổi trẻ mà hắn và Chu Miên đã cùng nhau bước qua.

Ngư Lam nắm tay Chu Miên, xoay người muốn ra ngoài.

Chu Miên bỗng gọi hắn.

“Ngư Lam.”

Ngư Lam nghe thấy, quay đầu, đồng tử dần dần mở to –

Một cây hoa đào đang dần dần thức tỉnh.

Ánh hồng trên cánh hoa nở rộ, đong đầy trong đáy mắt hắn.

Đó là ánh màu tuyệt sắc độc nhất vô nhị đã sánh vai hắn qua thời niên thiếu rực rỡ, qua cả chặng đời lâu lâu dài dài.

======= Toàn văn hoàn =======

Vậy là hành trình cùng Miên Bảo và cu Cá đã đến hồi kết rồi.

Trong khoảng thời gian qua, Thất xin gửi lời cảm ơn trân trọng nhất tới những độc giả đã support, yêu thích và giới thiệu bản edit “Hội chứng lệ thuộc pheromone”, các bạn chính là động lực để Thất tiếp tục kiên trì đến giây phút này. Thất thích đọc bình luận của mọi người lắm, cũng mê những bạn hay comment ủng hộ nữa

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN