Hối hận cũng quá muộn màng
# Chương 4 #
.. Tiểu bảo bảo chu chu cái mỏ dễ thương y như con gái vậy nhưng tiếc rằng cậu là con trai là tiểu bảo bảo của mama. “Này sao ông chú cứ nhìn cháu mãi vậy, cháu đã nói là cháu đẹp trai rồi mà. Nếu cháu đẹp trai nhì thì không ai dám đẹp trai nhất đâu ” . Anh thầm nghĩ ” nó tự mãn thật đáng sợ, chú đây đẹp trai hơn nhóc nhiều, hahaha”. Rồi anh đứng thẳng thắn lại hỏi ” vậy bố mẹ cháu đi đâu rồi ” . Tiểi Bảo Bảo nhìn về phía cửa hàng tạp hóa rồi chỉ tay vô đó nói ” mama cháu đang trong đó ,còn baba thì mẹ cháu nói baba đi làm xa rồi . Đúng lúc cô vừa xách bịch đồ vừa với mua đi ra và đang tìm kiếm hình bóng của bảo bảo.
Anh cảm thấy mình với cậu nhóc này có cảm giác rất gần gũi . Thấy mama bảo bảo chạy lại đó A dõi theo hướng cậu nhox đến, nhìn thấy người phụ nữ kia, anh đứng hình toàn tập, đó…đó…đó ko phải là người mà anh tìm kiếm suốt 5 năm sao người con gái anh rất yêu. Lần này a sẽ ko để cô chạy mất lần nữa.
Cô thấy tiểu bảo bảo rồi, ” tiểu bảo bảo mình về nhà thôi, hôm nay mẹ sẽ nấu món con thích nhất nè ” cô giơ túi đồ mình đang cầm. ” tiểu bảo bảo của mama vừa chạy lung tung đâu vậy” .Như nhớ ra điều gì đó bảo bảo cười tươi chỉ về phía có ông chú đang đứng và nói ” lúc nãy con đang chạy thì bị ông chú kia ngáng đường của bảo bảo nè mẹ ” theo hướng tay chỉ của con cô nhìn theo. * cô đứng hình* người đàn ông đó ko phải là anh sao, người đã làm tim cô đau nhói , người đã giết chết tình yêu cô dành cho anh sao. Cô vội vàng nắm tay tiểu bảo bảo ” mình về nhanh thôi tiểu bảo bảo nào ” . Anh biết cô có ý định né tránh anh, anh chạy nhanh qua đó “thảo anh e đứng lại cho anh, anh bảo em đứng lại ” ,A giữ được tay cô rồi. Một lực kéo bất ngờ làm cô ngã nhào vào lồng ngực anh. Mùi hương này là mùi hương cô nhung nhớ bao năm qua nhưng anh và cô đã li hôn rồi mà, cô vội đẩy anh ra. “Đồ biến thái, anh làm gì vậy hả ” tiểu bảo bảo thấy v cũng la lên ” ông chú thật ko biết đây là nơi công cộng sao, đừng có giành mama của bảo bảo nha ” . Nhox gọi thảo anh là mama sao, vậy nó là con anh sao, ngay từ đầu anh đã có cảm giác như máu mủ của mình rồi. Cười nhẹ nhưng cũng đủ cho ai đó ngây người.
” Mình về nhà thôi nào vợ yêu ” anh nắm lấy tay cô. Cô vùng vằng ” ai là vợ anh chứ, tôi với anh giờ không còn quan hệ j nữa ,buông tay tôi ra “. “Anh ko buông, em có biết 5 năm qua anh tìm e cực khổ như thế nào ko. Anh rất nhớ em, anh thật sự muốn bù đắp tất cả những lỗi lầm anh gây ra cho hai mẹ con em. Cho anh thêm một cơ hội được ko em.”. Một lần nữa tim cô lại bị anh làm rung động, liệu cô có nên cho anh thêm cơ hội ko, nhưng con cô cũng cần có cha, tiểu bảo bảo suốt 5 năm qua sống với cô cũng rất tốt. Cô ko biết mình nên làm như thế nào nữa.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!