87: Công Khai
Chiếc Mercedes-Maybach S 680 4Matic dừng trước cửa của The plaza New York một trong những khách sạn 5 sao hàng đầu New York.
Thấy xe đám phóng viên liền nhanh chóng vây quanh chiếc xe, máy ảnh liên tục chớp nháy dù chưa chắc đã chụp được bên trong.
Tim nhanh chóng xuống xe vòng ra sau mở cửa cho hai người.
Thẩm Quân Đình bước xuống xe đám nhà báo liền nhao nhao lên chụp hình, phải nói đây là lần hiếm hoi chủ tịch của Max tham dự tiệc mừng của công ty khác cộng thêm việc các toà soạn mà muốn đăng bài hay hình ảnh của Thẩm Quân Đình lên trang báo đều phải được Max duyệt qua, nếu tờ báo nào tự ý đăng bài về Thẩm Quân Đình mà chưa thông qua Max sẽ lập tức bị kiện và kết quả xấu nhất là vĩnh viễn biến mất trên bản đồ giới báo chí.
Mà hôm nay Max lại đưa ra thông báo vị chủ tịch cao cao tại thượng của họ sẽ tham dự tiệc mừng của JM và sẽ để phóng viên thoả sức chụp hình nhưng muốn đằn bài vẫn phải được Max thông qua.
Tuy vẫn giữ lại bước khắt khe nhất nhưng chỉ cần có được một tấm ảnh của chủ tịch Max đám phóng viên đã thấy vô cùng phấn khích.
Thẩm Quân Đình xuống xe, một thân tây trang đen, gương mặt tuấn tú, đường nét góc cạnh kết hợp cùng khí chất lạnh lùng càng tôn vinh vẻ đẹp trời ban của anh.
Quay người vào trong, đưa tay đón lấy người con gái mình yêu, ánh mắt dịu dàng cưng chiều khiến đám phóng viên bất ngờ, xôn xao, người trong xe là ai lại khiến vị chủ tịch cao ngạo của Max dùng ánh mắt dịu dàng như vậy đối đãi.
Cố Tuyên Nghi nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh, bước xuống xe.
Choáng ngợp là cảm giác đầu tiên của cô, đèn flash không ngừng nhấp nháy khiến cô cau mày khó chịu.
Nhận thấy điều đó bàn tay đang ôm eo cô của Thẩm Quân Đình siết chặt hơn như cổ vũ, cho cô thêm sức mạnh.
Hai người đồng thời quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt chỉ có nhau, những cử chỉ thân mật này khiến đám phóng viên ai nấy tròn mắt nhưng cũng không quên nhiệm vụ của mình, nhanh tay bấm chụp, bắt trọn khoảnh khắc đáng giá này.
Thẩm Quân Đình ôm eo Cố Tuyên Nghi bước vào đại trong, mặc đám phóng viên liên tục bên tai gặng hỏi.
– Ngài Alex, cô gái bên cạnh ngài là ai, có phải là bạn gái của ngài không?
Những câu hỏi có nội dung tương tự vang lên không ngớt nhưng Thẩm Quân Đình không có ý trả lời, dưới sự bảo hộ của Tim và nhóm vệ sĩ hai người thuận lợi vào bên trong.
– —————
– Alex, thật vinh hạnh cho JM chúng tôi khi được cậu tới dự.
Người đàn ông đứng tuổi, từ xa thấy anh liền đi đến niềm nở tiếp đón.
– Chủ tịch khách sáo rồi, người thấy vinh dự nên là tôi mới phải.
Hai người khách sáo nói với nhau vài câu, người kia lúc này mới để ý đến cô đang đứng bên cạnh anh như nhận ra điều gì nhưng vẫn tỏ vẻ không biết hỏi:
– Vị tiểu thư này là?
Thẩm Quân Đình thấy ông ta thắc mắc cũng không giấu giếm nhẹ giọng nói:
– Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến cho người đàn ông kia vô cùng bất ngờ.
Vốn nghĩ cùng lắm cô chỉ là tình nhân chơi qua đường, chán rồi bỏ chứ, bởi thương nhân mà ở cái giới này ai mà chẳng chăng hoa thay tình nhân như thay áo, cứ nghĩ anh cũng giống như phần đông kia nhưng không, ông ta đã quá nóng vội khi đưa ra kết luận.
– Vậy sao, vậy tôi chờ rượu mừng của hai người.
Người đàn ông kia thu lại suy nghĩ của mình, nở nụ cười công nghiệp nói.
– Được, nhất định sẽ mời chủ tịch đến chung vui.
– Được được, vậy tôi xin phép đi tiếp những vị khách khác.
Nói rồi người đàn ông kia rời đi còn anh thì tìm một góc yên tĩnh để cô nghỉ ngơi.
Anh biết cô không thích những bữa tiệc như vậy, trước nay đều như thế lần này đi cũng là vì anh.
– Bảo bối, có mệt không, muốn ăn chút gì không?
Thẩm Quân Đình yêu chiều vuốt tóc cô, ánh mắt hết sức ôn nhu, cử chỉ vô cùng dịu dàng mà những điều này đều lọt hết vào ống kính máy ảnh, từng cử chỉ đều được máy ảnh chụp lại.
– Em không mệt, chỉ hơi khát một chút.
– Chờ anh, anh đi lấy nước cho em.
Thẩm Quân Đình đặt lên trán cô một nụ hôn rồi đi đến quầy đồ ăn lấy nước cho cô.
Chỉ là khi anh vừa đi, một bóng người cao lớn khác đang từ từ tiến gần phía cô.
.
88: Tránh xa vợ tôi ra
Cảnh ở đây thực sự rất đẹp, sắc phong đỏ vàng đan xen trên nền trời đêm tối càng giống như những ánh đèn màu sắc rực rỡ nhuộm sáng cả một vùng, Cố Tuyên Nghi vừa nhìn liền bị thu hút, mải mê ngắm mãi không chán nhất thời không để ý có người đang lại gần mình.
– Tiểu Nghi???
Giọng nói trầm khàn có chút nghi ngờ vang lên.
Nghe thấy có người gọi mình Cố Tuyên Nghi liền quay lại, nhưng khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói tâm trạng vui vẻ của cô phút chốc theo gió bay đi mất.
– Đúng là em rồi… anh…
Lâm Mặc Phong từ xa nhìn thấy bóng dáng có chút giống cô, vốn không ôm quá nhiều hy vọng nhưng không ngờ thật sự lại là cô. Cô bây giờ thật đẹp, bình thường cô đã đẹp rồi nhưng nét đẹp đó bị nét nghiêm nghị của trang phục công sở gói gọn còn bây giờ cô như tiên nữ giáng trần, đẹp đến trời đất quay cuồng.
Chiếc đầm body màu đen ôm lấy cơ thể cô, khoe trọn từng đường cong cơ thể cùng bàn da trắng không tì vết, dưới ánh đèn lại giống như đang phát sáng của cô.
– Anh muốn gì???
Cố Tuyên Nghi khó chịu nhìn người đàn ông trước mặt. Lại là anh ta, cô không thích người đàn ông này, người này quá thô lỗ. Khi trước mới lần đầu gặp anh ta đã muốn động tay động chân, ôm ấp cô khiến cô vô cùng khó chịu và chán ghét.
– Tiểu Nghi…. anh….
– Anh ở đây làm gì?
Lời chưa kịp nói thì một giọng nam mang theo cảm giác lạnh lẽo chết người vang lên.
– Đình…
Cố Tuyên Nghi thấy Cố Đình Vũ mắt liền sáng lên, anh về rồi, chỉ cần thấy anh cô liền thấy an tâm hơn nhiều.
Thẩm Quân Đình không nói gì vòng qua Lâm Mặc Phong đến bên Cố Tuyên Nghi, ôm lấy eo cô tuyên bố chủ quyền.
– Lâm tổng, tìm vợ tôi không biết có chuyện gì không?
Tiếng vợ của Thẩm Quân Đình giống như sấm sét giữa trời quang, xé toạc bầu trời vốn không mấy yên ả của Lâm Mặc Phong còn Cố Tuyên Nghi thì đầy bất ngờ nhìn anh.
– Vợ??? Nực cười…
Lâm Mặc Phong như nghe phải chuyện hài cười khỉnh.
– Hai người là anh em kết hôn thế nào được, anh đang kể chuyện đùa sao ngài Alex?
– Anh em??? Có vẻ Lâm tổng quên rồi, tôi và Tiểu Nghi không phải anh em ruột, huống hồ tôi đã tách khỏi Cố gia. Bây giờ tôi họ Thẩm, là người Thẩm gia nên việc chúng tôi kết hôn là chuyện hiển nhiên.
Thẩm Quân Đình không thể hiện gì trước thái độ của Lâm Mặc Phong bởi anh biết Lâm Mặc Phong là đang sốc đến hồ đồ, sốc đến mức quên hết mọi thứ.
– Kết hôn??? Anh yêu cô ấy nhưng chưa chắc cô ấy đã yêu anh.
Lâm Mặc Phong khẳng định chắc nịch. Cô yêu anh nhiều như vậy nên dù cho cô có mất trí nhớ anh tin cô vẫn còn yêu anh.
– Chúng tôi yêu nhau hay không, yêu nhau ra sao không phiền Lâm tổng lo lắng, cũng không cần phải thể hiện cho anh xem. Nhưng nếu anh muốn chúng tôi sẵn sàng.
Nói xong không để Lâm Mặc Phong kịp hiểu câu nói Thẩm Quân Đình đã ôm lấy cô, hôn lấy đôi môi anh đào của cô. Anh hôn rất nhẹ nhưng trong đó vẫn có chút chiếm hữu.
Nụ hôn không dài không ngắn đủ để Lâm Mặc Phong nhìn ra cô không hề phản kháng còn rất hưởng thụ nụ hôn này.
Thẩm Quân Đình lưu luyến rời khỏi môi cô còn nhẹ đặt lên trán cô một nụ hôn mà Cố Tuyên Nghi vô cùng hưởng thụ nhưng vẫn có chút ngại ngùng dù sao cũng là nơi đông người còn là đang hôn cho người khác xem.
– Lâm tổng vừa lòng rồi chứ? Nếu không còn gì chúng tôi đi trước.
Thẩm Quân Đình ôm cô tao nhã rời đi, được vài bước như nhớ ra gì đó bèn dừng lại nói:
– Đúng rồi, phiền Lâm tổng từ nay về sau tránh xa vợ tôi ra, đừng có ý nghĩ làm phiền cô ấy. Nếu tôi biết Lâm tổng có ý tiếp cận vợ tôi thì cho dù có mười người như Lâm tổng tôi cũng có cách xử lý.
Nói xong, không đợi Lâm Mặc Phong kịp phản ứng Thẩm Quân Đình đã ôm Cố Tuyên Nghi rời khỏi bữa tiệc.