Hỡi Người Tình - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Hỡi Người Tình


Chương 11


Trại giam Sở Công an
thành phố Bình Lĩnh nằm trên một con phố nhỏ yên tĩnh, hẻo lánh ở ngoại
ô. May có Diêu Đại Duy đích thân đưa đến. Nếu không, cho dù là đi xe
buýt hay taxi thì Hàn Đinh chắc cũng phải mất nửa buổi chiều mới tìm
thấy trại. Đám cảnh sát ở trại giam có vẻ đã quá quen thân với Diêu Đại
Duy, nên cũng khá nhiệt tình với Hàn Đinh, chuyện trò với anh vui vẻ như người nhà. Hàn Đinh cùng Diêu Đại Duy tán gẫu với cảnh sát trại giam
trong văn phòng trại. Anh còn chủ động kể một số tin tức vỉa hè ở Bắc
Kinh để lấy lòng cảnh sát trại giam. Được một lát, Diêu Đại Duy bảo có
việc phải đi, cảnh sát trại giam mới đưa Hàn Đinh tới khu trại giam ở
phía sau văn phòng.

Buổi chiều hôm ấy, bầu trời sáng trong lạ
thường. Nắng trắng xóa đến chói chang. Khoảnh sân trước khu trại giam bị nắng chiếu vào sáng bóng. Sự chói lóa về thị giác càng khiến cho khoảnh sân trở nên trống trải. Hàn Đinh băng qua sân, rồi đi vào một hành lang dài hun hút, cảm giác như đi vào tầng hầm dưới đất nồng nặc âm khí.
Ngay lập tức, anh thấy nổi da gà. Con đường tối tăm vẫn không ngừng lắt
léo, cứ cách một đoạn lại có một cánh cửa sắt. Hàn Đinh không nhớ rõ,
rằng rốt cuộc đã có bao nhiêu cánh cửa sắt được mở ra trước mắt anh, rồi lại đóng sập sau lưng anh. Tiếng lách cách đóng mở cửa sắt vọng lại hết đợt này đến đợt khác dọc theo hành lang không một bóng người. Cảm giác
rùng rợn đến mức, Hàn Đinh thậm chí hoài nghi, không biết liệu anh có
thể ra khỏi chốn này hay không.

Cuối cùng, Hàn Đinh được đưa tới
một căn phòng rộng rãi. Anh ý thức được ngay rằng, đây chính là điểm đến của anh. Giữa căn phòng trống trơn kê một chiếc bàn dài. Đương sự anh
cần gặp là Long Tiểu Vũ đã ngồi ngay ngắn ở bàn từ lúc nào. Anh ta nhìn
Hàn Đinh với ánh mắt thăm dò, thận trọng. Hàn Đinh có thể đọc được
thoáng bất ngờ trong đôi mắt anh ta. Hàn Đinh biết, Long Tiểu Vũ có thể
đã không ngờ rằng, vị luật sư bào chữa cho anh ta lại trẻ như anh ta
vậy.

Ánh sáng trong căn phòng cũng tờ mờ như ngoài hành lang.
Chút nắng yếu ớt hắt vào phòng qua song cửa sổ ở tít trên cao. Long Tiểu Vũ ngồi xoay lưng ra phía nắng, nên Hàn Đinh nhìn không rõ mặt mũi anh
ta. Hàn Đinh đến trước bàn, đứng đối diện với Long Tiểu Vũ. Nhân viên
cảnh sát đưa Hàn Đinh đến đây, lúc này, đi thẳng đến phía trong bàn,
lẳng lặng ngồi xuống, dáng chừng muốn dự thính cuộc trao đổi giữa Hàn
Đinh với nghi phạm. Mặc dù luật sư có quyền gặp riêng thân chủ, nhưng
viên cảnh sát vẫn cứ điềm nhiên ngồi xuống. Hàn Đinh cũng ngồi xuống.
Anh không yêu cầu viên cảnh sát ra ngoài, sợ làm thế mất lòng viên cảnh
sát, sau này lại phiền phức. Trong lúc ngồi xuống, anh khách sáo đưa mắt sang phía viên cảnh sát. Viên cảnh sát cũng nhìn anh. Anh hiểu, buổi
nói chuyện đã có thể bắt đầu.

Đây là lần đối thoại đầu tiên giữa
anh với Long Tiểu Vũ. Anh đến đây, mang theo tình cảm sâu nặng với La
Tinh Tinh và sự trông đợi nàng gửi gắm nơi anh. Nhưng lúc này, khi thật
sự đối mặt với Long Tiểu Vũ, cảm xúc chợt dấy lên trong anh không phải
là mong muốn giải cứu cho bị cáo, mà là một sự chán ghét khó hiểu. Anh
buộc phải giấu đi sự chán ghét của mình bằng đạo đức nghề nghiệp và thái độ cảm thông cần có ở một luật sư. May mà những câu hỏi ban đầu đều là
những câu mang tính thủ tục, không cần phải có bất kỳ một sắc thái biểu
cảm nào. Anh hỏi với giọng đều đều, bình thản, nghiêm nghị như đọc thuộc lòng:

– Anh là Long Tiểu Vũ?

Hỏi xong câu thứ nhất, nhưng Hàn Đinh không đợi đối phương trả lời. Anh không muốn biến cuộc nói
chuyện – mà lát nữa đây phải là cuộc tâm sự chân thật giữa hai người –
thành một cuộc thẩm vấn giữa kẻ trên người dưới. Bởi thế, anh hỏi luôn
câu thứ hai, không để Long Tiểu Vũ có chút thời gian để trả lời câu hỏi
thứ nhất:

– Tôi là Hàn Đinh, luật sư Văn phòng luật sư Trung Á
Bắc Kinh. Tôi nhận ủy thác của bạn anh làm luật sư bào chữa cho anh. Anh có ý kiến gì khác về việc tôi làm luật sư bào chữa cho anh không?

Long Tiểu Vũ:

– Không ạ.

Hàn Đinh nói tiếp:

– Nếu anh không có ý kiến gì khác, đề nghị anh ký tên vào giấy ủy thác.

Anh đặt tờ giấy ủy thác đã in sẵn lên bàn rồi đẩy nó đến trước mặt Long Tiểu Vũ. Anh đưa tiếp cho anh ta cây bút máy.

Long Tiểu Vũ đặt hai tay từ nãy vẫn giấu dưới gầm bàn lên mặt bàn. Hàn Đinh
lúc này mới nhìn thấy tay anh ta đeo một chiếc còng đen đúa. Chiếc còng
kích thích thần kinh của Hàn Đinh, nhắc nhở anh đừng quên gã thanh niên
trông ngoan ngoãn thật thà phía đối diện là một nghi can giết người, một đối tượng nguy hiểm. Thế nên, hắn ta mới phải đeo còng. Long Tiểu Vũ
loay hoay ký tên vào tờ ủy thác. Ký xong, mới liếc nhanh nội dung ngắn
ngủi trên tờ ủy thác. Hàn Đinh đợi cho anh ta đọc xong, rồi lấy lại tờ
ủy thác và cây bút.

Anh nói:

– Long Tiểu Vũ, trước khi tôi và anh trao đổi về vụ án của anh, tôi muốn nêu một yêu cầu với anh. Là
luật sư của anh, nên tôi có quyền đưa ra một yêu cầu như vậy. Đó là: Tôi có quyền được biết sự thật. Nếu anh nói dối, tôi sẽ rất khó để có thể
bào chữa cho anh. Anh có thể đáp ứng được yêu cầu này của tôi không?

Long Tiểu Vũ đáp, giọng trầm trầm:

– Được ạ.

Hàn Đinh:

– Còn nữa. Những câu hỏi sau đây của tôi có thể liên quan đến gia đình
anh, đến đời sống riêng tư của anh. Những câu hỏi này có vẻ không liên
quan gì đến vụ án của anh, nhưng có thể giúp ích cho việc bào chữa. Bởi
vậy, tôi hy vọng anh sẽ tích cực phối hợp với tôi, trả lời thật thành
thật. Anh đồng ý không?

Long Tiểu Vũ cúi đầu, vẫn giọng nói trầm trầm. Sự thâm trầm khiến cho câu trả lời của anh ta nghe có vẻ miễn cưỡng:

– Vâng ạ.

Hàn Đinh nhẹ gật đầu:

– Tốt. Bây giờ chúng ta bắt đầu. Trước hết, tôi muốn tìm hiểu một chút về…

Long Tiểu Vũ chợt ngẩng đầu lên, ngắt lời anh:

– Thưa luật sư, tôi cũng muốn hỏi luật sư một câu, có được không ạ?

Hàn Đinh hơi bất ngờ. Nhưng giọng anh vẫn bình thản:

– Vâng. Anh cứ hỏi.

– Ai đã mời luật sư tới đây ạ?

Hàn Đinh im lặng giây lát. Bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình lại im lặng.

– La Tinh Tinh. – Giọng Hàn Đinh lạnh lùng: – Cô ấy là bạn anh, đúng không?

Có lẽ Long Tiểu Vũ đã sớm đoán ra câu trả lời của Hàn Đinh. Chỉ có điều,
hắn muốn chứng thực lại cho chắc. Nhưng Hàn Đinh vẫn nhận ra, khi nghe
đến ba chữ La Tinh Tinh, khóe mắt Long Tiểu Vũ chợt lóng lánh nước, mặt
run run. Hàn Đinh cố làm như không trông thấy sự xúc động của hắn, lạnh
lùng hỏi lại:

– Cô ấy là bạn anh, đúng không?

Long Tiểu Vũ ngửa mặt lên, như để che đi giọt nước mắt:

– Vâng. Cô ấy là bạn gái tôi.

Câu trả lời của Long Tiểu Vũ chẳng có gì là không đúng, không hề xuyên tạc. Nhưng vẫn làm cho Hàn Đinh thấy rất khó chịu. Sự khó chịu của anh thể
hiện ngay trong câu hỏi tiếp theo:

– Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu từ cô bạn gái của anh. Anh và cô ấy quen nhau khi nào?

Long Tiểu Vũ lại ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Đinh. Hắn không ngờ câu chuyện lại được bắt đầu như vậy. Hắn chau mày, hỏi lại:

– Chẳng lẽ, chuyện này cũng liên quan đến vụ án của tôi sao?

Hàn Đinh nói cứng:

– Tôi đã nói rồi. Những câu hỏi của tôi có thể không liên quan trực tiếp
đến vụ án của anh, nhưng có thể giúp ích cho việc bào chữa của tôi. Nếu
cho đến phút chót, tôi vẫn không thể tìm ra chứng cứ chứng minh anh vô
tội, thì tôi phải tìm những tình tiết có thể giúp anh giảm nhẹ tội, từ
chính những trải nghiệm của anh và môi trường sống của anh. Mọi câu hỏi
của tôi đều nhằm mục đích như vậy. Chẳng lẽ, một câu hỏi đơn giản như
thế mà anh cũng không chịu trả lời sao?

Long Tiểu Vũ ra chiều biết lỗi:

– Dạ, không. Tôi chỉ hỏi thế thôi ạ.

– Tốt. Vậy chúng bắt đầu lại từ đầu.

Hàn Đinh mở cuốn sổ ghi chép, dùng cây bút – khi nãy đưa cho Long Tiểu Vũ
để hắn ta ký tên – viết ngày tháng của ngày hôm ấy vào một trang mới.
Trên đường tới trại giam, Hàn Đinh đã kịp tĩnh tâm để suy xét vấn đề
thật nghiêm túc. Nước mắt của La Tinh Tinh cố nhiên là động lực để anh
bào chữa vụ này. Nhưng nước mắt không thể thay thế sự tỉnh táo. Điểm
tiếp cận và trọng tâm khi bào chữa vụ án này vẫn là động cơ gây án của
nghi phạm. Một người khiến cho La Tinh Tinh yêu đến si mê như thế chắc
không thể là một kẻ mang sẵn trong người dòng máu lạnh giết người không
ghê tay.

Hàn Đinh rời mắt khỏi cuốn sổ ghi chép nhìn lên. Anh
thấy mắt Long Tiểu Vũ cũng đang nhìn anh. Nếu đôi mắt đúng là cửa sổ tâm hồn như người ta vẫn nói, thì liệu tâm hồn Long Tiểu Vũ có sạch sẽ,
trong sáng như đôi mắt hắn không? Đôi mắt hắn là cửa sổ tâm hồn hay thứ
ngụy trang của tâm hồn? Hàn Đinh nghĩ thầm, có lẽ chẳng ai có được câu
trả lời chính xác, kể cả La Tinh Tinh – người tự cho là đã hiểu hết con
người hắn.

Bên ngoài phòng nói chuyện, chợt có tiếng ai đó vang
lên, viên cảnh sát ngồi nghe bên cạnh liền đứng dậy ra ngoài. Cuộc nói
chuyện giữa Hàn Đinh và Long Tiểu Vũ dừng trong giây lát. Cả hai không
hẹn mà gặp cùng đưa mắt tống tiễn viên cảnh sát ra khỏi phòng. Sau đấy,
đôi mắt Long Tiểu Vũ dừng lại trên khuôn mặt Hàn Đinh. Giọng nói hắn lúc này cũng giống như ánh mắt, thật thà như một đứa trẻ:

– Anh vừa hỏi câu gì ạ?

Hàn Đinh nhắc lại:

– Anh và La Tinh Tinh quen biết nhau khi nào?

Long Tiểu Vũ nghĩ ngợi giây lát:

– Dạ, năm kia. Vào mùa xuân năm kia ạ.

Hàn Đinh lại hỏi:

– Hai người quen nhau như thế nào?

Long Tiểu Vũ:

– Tôi đang đi xe đạp thì cô ấy lái ô tô chạy qua, và tông vào chúng tôi.

Hàn Đinh:

– Chúng tôi? Chúng tôi là những ai? Cô ấy đã tông vào mấy người?

Long Tiểu Vũ:

– Hai người ạ.

Hàn Đinh:

– Thế người kia là ai?

Long Tiểu Vũ im lặng giây lát, rồi đáp:

– Tứ Bình.

– Có phải Chúc Tứ Bình, nạn nhân trong vụ án này không?

Long Tiểu Vũ ấp úng:

– Vâng.

– Khi ấy, anh và Chúc Tứ Bình có quan hệ gì?

– Chúng tôi là… bạn bè.

– Bạn như thế nào? Bạn bình thường, hay bạn gái?

-… Dạ, bạn gái.

– Thế có nghĩa là, quan hệ giữa anh và Tứ Bình là quan hệ yêu đương, đúng không?

– Cũng có thể coi là như thế ạ.

– Không nói “cũng có thể coi là”. Đề nghị anh trả lời rõ ràng, đúng hay không?

– Đúng ạ.

Hàn Đinh lật giở mấy trang tài liệu copy từ tập hồ sơ của Viện kiểm sát, nói:

– Thế nhưng, dựa vào hồ sơ của vụ án, cơ quan công an đã thu thập được
lời khai của rất nhiều nhân chứng, trong đó có cả bố mẹ Tứ Bình. Mọi
người đều phủ nhận anh và nạn nhân có quan hệ yêu đương.

Long Tiểu Vũ cúi đầu im lặng. Mãi sau, mới nói:

– Họ cố tình không thừa nhận, tôi cũng chẳng còn cách nào.

Hàn Đinh ngẫm nghĩ giây lát, rồi bảo:

– Như anh nói, thì anh và nạn nhân yêu nhau. Vậy anh có thể cho tôi biết
hai người yêu nhau như thế nào không? Anh chị quen nhau ở Bình Lĩnh, hay từ hồi ở quê?

– Dạ, ở quê.

– Anh chị là bạn học à?

– Không. Sau khi bỏ Học viện Kinh tế Thiệu Hưng, tôi mới quen cô ấy.

Nói đến Học viện Kinh tế Thiệu Hưng, Hàn Đinh buộc phải bỏ lửng câu hỏi còn dang dở. Bởi trước khi làm rõ mối quan hệ giữa Long Tiểu Vũ và Chúc Tứ
Bình, anh cần tìm hiểu rõ hoàn cảnh của hai người.

– Phải rồi. Tôi đọc biên bản thẩm vấn, thấy anh thi đỗ đại học. Nhưng chỉ học hai năm rồi bỏ. Vì sao vậy?

– Sở dĩ tôi học đại học là vì có bố tôi chu cấp tiền ăn học. Nhưng sau đấy tôi bỏ học, vì bố tôi không còn nữa.

– Nghĩa là sao?

– Bố tôi mất. Ông bị bệnh, không qua khỏi.

Hàn Đinh dừng lại giây lát, rồi hỏi:

– Sau đấy, anh đã đến Bình Lĩnh? Vì sao?

– Tứ Bình bảo tôi đến. Cô ấy đến Bình Lĩnh trước tôi nửa năm. Cô ấy bảo,
quen một người tên là Đại Hùng. Anh ta có thể giúp tôi tìm việc làm. Thế nên tôi đến.

– Đại Hùng đã tìm cho anh công việc gì?


Đại Hùng cùng quê Thiệu Hưng với chúng tôi. Anh ta đến Bình Lĩnh từ
nhiều năm rồi, làm cai thầu ở đội xây dựng. Rất nhiều người quê tôi làm
việc cho anh ta. Nhưng lúc tôi mới đến, chỗ anh ta lại đang không có
việc. Mọi người đều chơi suông. Tôi muốn tìm một chân phụ nề cũng chẳng
có.

Hàn Đinh dừng bút, ngước đầu lên nhìn Long Tiểu Vũ đang ngồi
phía đối diện. Lúc này, mắt anh đã quen với ánh sáng lờ mờ trong phòng,
nên có thể nhìn rõ được khuôn mặt bị cáo. Phải công nhận, Long Tiểu Vũ
quả thật có một khuôn mặt dễ làm xiêu lòng các cô gái. Mặt mũi thanh tú, nhưng vẫn rất đàn ông. Nước da sạm đen, nhưng rắn rỏi, sáng bóng. Mặc
dù Long Tiểu Vũ đang ngồi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rằng, hắn ta
có dáng người cao ráo. Một phom người rất dễ làm cho các cô gái phải xao xuyến. Không những thế, hắn ta còn có dáng dấp của một người có học. Sự trái ngược giữa ngoại hình và hành vi giết người của hắn càng làm cho
Hàn Đinh kiên định niềm tin phải tiếp cận vụ án từ động cơ gây án của bị cáo. Anh tiếp tục đặt câu hỏi theo như tuần tự đã tính toán từ trước:

– Dù sao, anh cũng là một sinh viên. Kể cả là bỏ học, chưa tốt nghiệp đi
chăng nữa. Vậy tại sao anh lại tìm tới Đại Hùng chỉ để làm một anh phụ
nề trong đội xây dựng của anh ta?

Long Tiểu Vũ tỏ ra bình thản trước nghi vấn của Hàn Đinh, dường như chuyện ấy chẳng có gì là lạ:

– Tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Muốn sống, thì cũng phải có cái đút vào mồm chứ.

Hàn Đinh lái câu chuyện sang Tứ Bình:

– Tại sao Tứ Bình đến Bình Lĩnh? Cũng là để tìm việc à?

Long Tiểu Vũ:

– Bố mẹ Tứ Bình vốn đều là công nhân nhà máy giấy Phong Tắc Giang, Thiệu
Hưng. Nhưng sau đấy nhà máy bị đóng cửa vì gây ô nhiễm môi trường. Bố mẹ cô ấy đều bị thôi việc. Mẹ ốm, nhà túng bấn, cô ấy buộc phải đi làm.

Hàn Đinh không hỏi tiếp. Anh cúi đầu lật giở tài liệu. Chỗ tài liệu này anh đã xem đi xem lại ba bận, nhưng không tìm thấy kẽ hở. Anh dường như cần phải có thêm thời gian để tĩnh tâm suy xét vấn đề. Những chứng cứ bên
công an cung cấp cơ hồ đã quá đầy đủ: Thời gian, địa điểm, quá trình
Long Tiểu Vũ gây án…, kể cả động cơ, mục đích gây án, đều đã bị phơi
bày rõ ràng. Có những chứng cứ, không chỉ rõ ràng, vững vàng đến mức
không thể phản bác, mà thậm chí, còn khiến người ta không có lý gì để
hoài nghi. Chẳng hạn như: vết máu của nạn nhân trên quần áo Long Tiểu
Vũ, tinh dịch của Long Tiểu Vũ để lại trong cơ thể nạn nhân… Theo nhận định của bên công an, khi ép nạn nhân quan hệ tình dục với mình, nhưng
bị nạn nhân chống cự quyết liệt, Long Tiểu Vũ giận quá hóa khùng, nảy ra ý định giết chết nạn nhân. Kết luận khám nghiệm tử thi nạn nhân cũng
rất xác đáng: Trước khi chết, nạn nhân không những có quan hệ tình dục
với Long Tiểu Vũ, mà còn bị Long Tiểu Vũ cưỡng bức. Trên thi thể nạn
nhân có rất nhiều vết thương do vật lộn, giằng co. Đây rõ ràng là những
bằng chứng thép cho hành vi phạm tội của Long Tiểu Vũ.

Trước một
báo cáo khám nghiệm tử thi như thế, Hàn Đinh cảm tưởng như mình giống
một loài bò sát – vốn đi lại, chuyển động rất khó khăn – đang ngẩng mặt
lên nhìn ngọn núi cao ngất không thể nào vượt qua. Bản thân Hàn Đinh
cũng không rõ, những câu hỏi tiếp theo của anh là vì nhu cầu bào chữa
hay vì mục đích thăm dò.

Anh hỏi Long Tiểu Vũ:

– Anh thích điểm gì ở Tứ Bình? Thích con người cô ấy, hay thể xác cô ấy?

Long Tiểu Vũ im lặng. Có phần bối rối trước một câu hỏi riêng tư, nhưng được đề cập một cách nghiêm túc như thế.

– Tứ Bình thích tôi trước. Trước đây, cô ấy rất tốt với tôi, nên tôi cũng tốt lại với cô ấy.

Hàn Đinh hỏi dồn, không hề khách sáo:

– Vậy anh tốt với cô ấy như thế nào?

Long Tiểu Vũ cúi đầu không nói. Hàn Đinh không rõ hắn ta không muốn trả lời, hay không thể trả lời. Anh tiếp tục hỏi dồn với vẻ khoái chí mang chút
gì đấy tàn nhẫn. Câu hỏi sắc nhọn, thọc sâu hơn:

– Anh và Tứ Bình có thường xuyên quan hệ với nhau không?

Mắt Long Tiểu Vũ lảng ra chỗ khác. Hắn thấp giọng:

– Tôi không muốn nói chuyện ấy.

Hàn Đinh dồn ép đối phương cả bằng ánh mắt:

– Anh phải nói!

Mắt Long Tiểu Vũ vẫn nhìn vào nơi khác. Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn trả lời một cách rất miễn cưỡng:

– Có chuyện ấy ạ…

– Bao nhiêu lần?

-… Tôi không nhớ.

– Có nghĩa là, rất nhiều lần, phải không?

-…

– Lần cuối cùng là khi nào?

Câu hỏi kéo ánh mắt Long Tiểu Vũ quay vụt trở lại. Hắn ta lạnh lùng nhìn Hàn Đinh. Ánh mắt lộ vẻ thù địch.

Hàn Đinh cũng nhìn hắn. Cảm giác của anh lúc này cơ hồ không phải là một
luật sư đang nhìn thân chủ của mình, mà là một vị thẩm phán đang đối mặt với phạm nhân. Không đợi Long Tiểu Vũ trả lời, anh trả lời thay cho hắn ta:

– Chính vào cái hôm anh giết cô ấy! Trước khi anh giết chết cô ấy! Đúng không?

Mặt Long Tiểu Vũ tái nhợt. Hắn chậm rãi:

– Anh cũng cho rằng tôi giết cô ấy, vậy thì còn bào chữa cho tôi làm gì!

Hàn Đinh cứng họng. Đến lượt anh chủ động đưa mắt ra chỗ khác, không còn
nhìn thẳng vào Long Tiểu Vũ. Anh lật giở mớ tài liệu một cách vô thức,
không biết mình muốn tìm cái gì. Sau đấy, anh hỏi tiếp. Khẩu khí đã dịu
hơn:

– Thế, anh có yêu cô ấy không?

Long Tiểu Vũ không trả lời ngay. Sự im lặng của hắn như nói thay cho sự tẩy chay với các câu hỏi của Hàn Đinh. Hàn Đinh lại hỏi:

– Hoặc giả, trước đây… anh có yêu cô ấy không?

– Trước đây, cô ấy rất tốt với tôi. – Sau một hồi im lặng, cuối cùng,
Long Tiểu Vũ cũng chịu mở miệng: – Hồi ấy, bố tôi vừa mới mất. Ông đi
rất đột ngột. Tôi bỏ học, không việc làm, không người thân. Lúc ấy, Tứ
Bình rất tốt với tôi, làm tôi rất cảm động. Tôi không biết đó có thể
được coi là yêu không.

Hàn Đinh lạnh lùng giễu cợt:

– Có nghĩa là, anh không hề biết, rằng rốt cuộc cái gì được gọi là yêu, đúng không?

Long Tiểu Vũ nhìn thẳng vào Hàn Đinh, không phản bác.

Hàn Đinh cũng nhìn thẳng vào hắn. Rồi không kiềm chế được, anh đột ngột hỏi:

– Vậy, anh có yêu La Tinh Tinh không?

Mối quan hệ giữa Long Tiểu Vũ và La Tinh Tinh cơ hồ chẳng mấy liên quan đến vụ án. Nhưng Long Tiểu Vũ không hề do dự, cũng chẳng hề che đậy. Hắn
trả lời với tốc độ nhanh khác thường, và với thái độ dứt khoát khác
thường:

– Yêu!

Chữ “yêu” dường như còn đọng lại một chút
giữa lồng ngực và cổ họng Long Tiểu Vũ, rồi âm hưởng của nó mới dần mất
đi. Long Tiểu Vũ lại nói:

– Nhưng tôi có lỗi với cô ấy. Tôi lại gây thêm phiền phức cho cô ấy…

Hàn Đinh hỏi:

– Chúc Tứ Bình có biết mối quan hệ của anh với La Tinh Tinh không?

Câu trả lời của Long Tiểu Vũ lại trở nên ngập ngừng. Hắn nói, vẻ miễn cưỡng:

– Biết ạ.

– Thái độ Tứ Bình thế nào?

– Cô ấy cho rằng tôi chê nghèo hám giàu, rằng: vì La Tinh Tinh có tiền, nên tôi mới bỏ cô ấy để theo La Tinh Tinh.

– Anh có cho rằng anh đúng như thế không?

– Không phải. Tôi yêu La Tinh Tinh, chứ không yêu Tứ Bình.

Hàn Đinh dừng lại. Về trực giác, anh cũng giống như Tứ Bình, rất hoài nghi
về tình yêu của Long Tiểu Vũ với La Tinh Tinh, cũng như độ thuần khiết
và động cơ ban đầu của tình yêu ấy.

– Anh và Tứ Bình quen nhau từ hồi ở quê. Nếu như không phải là thanh mai trúc mã, thì cũng coi như có ơn với nhau. Chính anh đã bảo rằng, trong lúc anh khó khăn nhất, cô ấy
đã tốt với anh. Còn anh với La Tinh Tinh, chẳng qua chỉ là sự quen biết
ngắn ngủi. Tình yêu của anh, chẳng lẽ không có chút gì gọi là chê nghèo
hám giàu trong đó sao? Cho dù đó chỉ là trong tiềm thức? Anh không thừa
nhận rằng, với điều kiện sống của anh, với sự chênh lệch quá lớn về khả
năng kinh tế giữa Tứ Bình và La Tinh Tinh, sự lựa chọn của anh rất có
thể đã bị chi phối bởi tiềm thức ấy sao?

Long Tiểu Vũ ngước mắt
nhìn Hàn Đinh. Ánh mắt hắn chợt bừng sáng. Lấp lánh trong đó là vô vàn
những ước mơ. Giọng nói của hắn có phần xúc động. Mặc dù không rõ ràng,
nhưng Hàn Đinh vẫn có thể cảm nhận được, rằng sự xúc động của Long Tiểu
Vũ khi ấy là có thật, tuyệt đối không phải giả vờ.

– Yêu một
người, chẳng lẽ phải cần đến nhiều nguyên nhân như vậy ư? Chẳng lẽ phải
cần đến nhiều sự phân tích, tính toán lý trí như vậy ư? – Long Tiểu Vũ
nói: – Yêu thực ra là một thứ gì đó rất cảm tính. Tôi yêu La Tinh Tinh
vì cô ấy là người tốt bụng. Vì cô ấy thật thà, trong sáng hơn Tứ Bình,
có văn hóa, nề nếp, thanh lịch hơn Tứ Bình. Đương nhiên, điều ấy có liên quan đến yếu tố gia đình cô ấy, liên quan đến khả năng kinh tế của cô
ấy. Cô ấy sống trong xã hội thượng lưu ở thành thị, nên mới thế. Cổ nhân từng nói: Phú quý sinh lễ nghĩa. Lần đầu gặp La Tinh Tinh, tôi chỉ biết cô ấy rất đẹp. Sau này, tôi mới biết, cô ấy có quá nhiều điểm khác với
Tứ Bình. Cô ấy thật sự rất hấp dẫn tôi. Tôi chưa bao giờ thật lòng yêu
ai như thế. Tôi cũng chưa bao giờ sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì ai như
thế. Các người có thể cho rằng, sở dĩ tôi như thế là vì cô ấy có tiền.
Vậy các người cứ cho là như thế đi. Tôi không phủ nhận. Thế được chưa
nào? Tôi không phủ nhận! Chính cô ấy đã đưa tôi vào xã hội thượng lưu ở
thành thị, cho tôi được nhìn thấy cuộc sống trước đây tôi chưa hề nhìn
thấy, cho tôi nhìn thấy tương lai của tôi. Vì thế, tôi yêu cô ấy. Cô ấy
là niềm tin cuộc sống của tôi, là trụ cột tinh thần của tôi…

Hàn Đinh định nói: Phải! Vì anh cho rằng La Tinh Tinh có thể thay đổi tương lai của anh, thay đổi cuộc sống và địa vị xã hội của anh, cho nên cô ấy mới trở thành trụ cột tinh thần của anh! Nhưng anh không nói ra thành
lời. Bởi anh chưa thể chỉ dựa vào đó mà kết luận, rằng tình yêu của Long Tiểu Vũ với La Tinh Tinh chỉ là một trò lừa đảo, chỉ là sự lợi dụng và
toan tính. Tình yêu là thứ rất phức tạp, là phản ứng tổng hợp của cả
sinh lý và tâm lý. Sự hình thành của tình yêu không thể nói rõ chỉ trong một đôi câu. Hàn Đinh khó có thể miêu tả thành lời sự đúng sai trong
những lời bộc bạch của Long Tiểu Vũ. Nhưng anh có thể ít nhiều cảm nhận
được sự chân thực trong đó. Phải. Một cô gái xinh đẹp, trong sáng, thanh lịch, có văn hóa – ít ra là so với Tứ Bình, và cả có tiền, sống một
cuộc sống vô lo vô nghĩ. Tất cả những điều đó đã làm nên một La Tinh
Tinh trong mắt Long Tiểu Vũ. Thế nên, hắn ta yêu nàng. Điều ấy là dễ
hiểu và được hình thành bởi nhiều yếu tố, chứ không phải chỉ vì một chữ
“tiền”. Hàn Đinh cho là thế.

Phần lớn thời gian buổi nói chuyện
đầu tiên giữa Hàn Đinh và Long Tiểu Vũ đều xoay quanh mối quan hệ tay ba giữa Long Tiểu Vũ với Tứ Bình và giữa Long Tiểu Vũ với La Tinh Tinh.
Đây là đề tài không mấy dễ chịu với cả hai người. Tối hôm ấy, Hàn Đinh
bình tĩnh suy xét lại tâm trạng của mình hồi chiều một cách thật khách
quan, rồi từ đó nhìn nhận lại nhân cách của mình, dù rằng không muốn.
Anh không thể thầm thừa nhận, rằng, thói tò mò thái quá và sự đố kỵ
trong anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm thái cần phải có ở một vị
luật sư. Long Tiểu Vũ hễ cứ nhắc đến La Tinh Tinh, là anh lại thấy không thoải mái, lại bất giác đặt mình vào vị trí của người bị xâm hại. Thế
nên, những câu hỏi hồi chiều của anh đều rất ngoa ngoắt, cay độc. Anh
những mong Long Tiểu Vũ sẽ phải tắc tị, bẽ bàng trước những câu hỏi của
anh. Dường như, anh không chú tâm cất vấn cho ra nhẽ sự việc, mà chỉ
chăm chăm vặn vẹo và phản bác đối phương. Có chút tâm lý xả hận riêng.
Thậm chí, anh không thể cắt nghĩa được rằng, giả sử Long Tiểu Vũ không
phải là tình địch của anh, thì ấn tượng của anh với hắn ta liệu có tốt
hơn không, hay chí ít là không phản cảm như bây giờ. Anh ghét nhất bộ
dạng ra vẻ trượng nghĩa của hắn khi nói đến chữ “yêu” đầy thiêng liêng,
trong sáng. Hắn ta càng ra vẻ trượng nghĩa, Hàn Đinh càng cảm thấy hắn
ta giả tạo. Nếu hắn ta thật lòng yêu La Tinh Tinh, tại sao còn quan hệ
xác thịt với Tứ Bình? Không những thế, sau khi quan hệ xong, hắn ta còn
nhẫn tâm dùng gậy gỗ và dao nhọn giết chết cô dã man. Dù gì chăng nữa,
Tứ Bình cũng từng đắm đuối hắn ta, từng chung chăn gối với hắn ta. Đến
con vật cũng chẳng cạn tình như thế, huống hồ con người!

Ngoài
Chúc Tứ Bình và La Tinh Tinh, buổi nói chuyện đầu tiên cơ hồ không đả
động đến nội dung gì khác. Cũng có thể, vì Hàn Đinh đã xác định trước
mục tiêu là đi theo hướng tìm hiểu động cơ Long Tiểu Vũ giết Tứ Bình,
chứ không phải theo hướng tìm hiểu xem rốt cuộc hắn ta có giết Tứ Bình
hay không. Thật ra, kể cả khi không được Lâm gợi ý, Hàn Đinh cũng vẫn
truy vấn về mối quan hệ giữa Long Tiểu Vũ với Tứ Bình và La Tinh Tinh.
Bởi đấy vừa là phương án bào chữa của anh, vừa là bản năng, tâm lý tất
yếu của anh với tư cách là bạn trai của La Tinh Tinh. Anh rất muốn biết
những điều ấy! Cũng có thể, đây là động cơ quan trọng để cuối cùng, anh
nhận lời La Tinh Tinh làm luật sư bào chữa cho Long Tiểu Vũ! Hay nói
cách khác, đây là một trong những khởi nguồn nội tâm để cuối cùng, anh
trở thành luật sư bào chữa cho Long Tiểu Vũ!

Chiều tối hôm ấy,
Hàn Đinh vừa từ trại giam về đến Làng mới công nhân, La Tinh Tinh đã sốt sắng hỏi han anh về tình hình của Long Tiểu Vũ. Chắc hẳn, nàng đã rất
nóng lòng mong anh về. Hàn Đinh gắng kiềm chế cảm giác buồn bực trong
lòng, kể qua loa về buổi gặp Long Tiểu Vũ. Xong, anh lại phải trả lời
một sê-ri câu hỏi của La Tinh Tinh. Nào là: Anh ấy có khỏe không? Béo
hay gầy? Tâm trạng anh ấy thế nào? Anh ấy có hỏi anh về em không? Hàn
Đinh trả lời không sót câu nào: Anh ấy khỏe, có hơi gầy một chút, tâm
trạng bình thường, không hỏi gì em cả. La Tinh Tinh hỏi vặn: Có thật anh ấy không hỏi gì em không? Chẳng lẽ một câu cũng không sao? Hàn Đinh
lạnh nhạt: Anh ấy không hỏi em thật mà. Anh chẳng việc gì phải dối em
cả. La Tinh Tinh thần mặt, lộ vẻ thất vọng. Hàn Đinh cũng rất thất vọng. Nhưng anh giấu thất vọng vào lòng. Anh nói với La Tinh Tinh, giọng buồn buồn: Giả như sau này anh phạm tội gì đó phải ngồi tù, chắc em cũng
chẳng lo lắng, sốt sắng đến như thế. La Tinh Tinh như chợt tỉnh. Nàng
trừng mắt nhìn anh, bất bình: Anh chỉ nói vớ vẩn! Anh ấy bị như thế, em
đã đủ khổ sở rồi. Anh mà xảy ra chuyện gì nữa, chắc em chỉ còn nước nhảy lầu.

Chỉ khi ấy, khóe môi Hàn Đinh mới hé nụ cười. Anh muốn ôm lấy La Tinh Tinh. Nhưng sau đấy, lại thôi.

Sự quan tâm, lo lắng tự đáy lòng của La Tinh Tinh với Long Tiểu Vũ không
chỉ làm Hàn Đinh cảm thấy ghen tuông, mà còn khiến anh có phần nghi
ngại. Cách nhìn nhận của anh với Long Tiểu Vũ luôn bị chi phối bởi một
sự mâu thuẫn không thể nào dung hòa. Trên khuôn mặt hiền lành, thật thà
của Long Tiểu Vũ, quả thực, không thể tìm thấy một mảy may hung hãn và
tà khí. Đó thật sự là một khuôn mặt tràn trề sức trẻ, khỏe mạnh, đứng
đắn, ngay thẳng. Thế nhưng, cũng chính khuôn mặt ấy, con người ấy, lại
tàn nhẫn hơn cả loài cầm thú, phạm tội tày trời không thể dung tha! Qua
buổi nói chuyện đầu tiên, Hàn Đinh gần như đã có thể xác định được động
cơ thật sự khiến Long Tiểu Vũ phạm tội. Hắn ta giết Tứ Bình không vì
điều gì khác, mà chỉ vì trong cuộc sống của hắn đã xuất hiện một La Tinh Tinh. La Tinh Tinh không những đem lại cho hắn niềm vui cả về tinh thần lẫn vật chất, mà còn mang đến cho hắn ảo tưởng về tương lai. Còn Tứ
Bình, cô ta làm sao có thể sánh với La Tinh Tinh. Ngoại trừ khuôn mặt
cũng khá ưa nhìn ra, còn thì mọi thứ giữa cô ta và La Tinh Tinh đều khác nhau một trời một vực. Cũng có thể, chính vì Tứ Bình không muốn buông
tha Long Tiểu Vũ, nên cô đã trở thành cái gai trong mắt hắn, để đến nỗi
bị hắn giết! Bên công an cho rằng, Long Tiểu Vũ – khi cưỡng bức Tứ Bình – đã bị cô chống cự quyết liệt. Sau đó, vì giận quá hóa khùng, hắn ta nảy ra ý định giết cô. Bên công an sở dĩ nhận định như vậy là vì họ không
biết rằng, giữa Long Tiểu Vũ và La Tinh Tinh còn có một mối quan hệ tình cảm. Mối quan hệ ấy chưa từng được công khai, không ai hay biết.

Quan hệ giữa La Tinh Tinh và Long Tiểu Vũ vì sao lại bí mật như thế. Mãi sau này Hàn Đinh mới dần dần hiểu ra. Nhưng lúc đầu, anh thấy rất kỳ lạ và
hoài nghi về mối quan hệ này. La Tinh Tinh và Long Tiểu Vũ lén lút đi
lại, lén lút vui vẻ, lén lút yêu đương, thậm chí, lén lút sống chung,
giấu biệt La Bảo Xuân, giấu cả chánh văn phòng Vương và mọi người xung
quanh. Hai người bọn họ gần như đã thành vợ chồng, vậy mà vẫn quỷ không
hay, ma không biết. Điều này khiến bọn họ hoàn toàn không giống với một
đôi trẻ chưa trưởng thành, mà cơ hồ giống như một cặp tòng phạm đầy mưu
mô, lọc lõi!

Lúc cuộc gặp đầu tiên với Long Tiểu Vũ sắp kết thúc, Hàn Đinh đã xác định chủ đề mới cho cuộc gặp lần sau giữa hai người.
Anh nói với Long Tiểu Vũ:

– Tối nay, nếu không ngủ được, anh hãy
nghĩ về Tứ Bình, nghĩ về bố mẹ anh, thầy giáo, bạn học anh. Tôi mong
rằng, khi tôi gặp lại anh vào ngày kia, anh có thể kể cho tôi nghe về
quê hương anh, về những chuyện trước đây giữa anh và Tứ Bình. Trong hồ
sơ vụ án của anh, hình như có một câu rằng, thời trung học và đại học,
anh luôn là học sinh xuất sắc… Những chuyện trước đây, anh còn nhớ
không?

Long Tiểu Vũ nhếch mép cười, đầy chán nản:

– Chuyện trước đây của tôi và chuyện bây giờ liệu có quan hệ gì với nhau? Anh thật sự thích thú với quá khứ của tôi đến thế sao?

Hàn Đinh cũng cười. Anh lấy nụ cười nhẹ nhàng ấy làm dấu chấm hết cho cuộc nói chuyện đầu tiên giữa anh và Long Tiểu Vũ:

– Đương nhiên rồi, bởi tôi hy vọng có thể tìm được một vài chứng cứ gì đó chứng minh anh trước đây là một người con ngoan, trò giỏi, một người có lương tri. Tôi muốn để cho những người khởi kiện và xét xử anh biết
rằng, chắc chắn phải có một nguyên nhân gì đó mới khiến cho một người
như anh trở thành bị cáo như bây giờ.

Long Tiểu Vũ nhìn Hàn Đinh như đóng đinh:

– Đây sẽ là lời bào chữa của anh cho tôi sao? Có nghĩa là, anh cho rằng, chắc chắn, tôi đã giết Tứ Bình?

Hàn Đinh gật nhẹ đầu:

– Tôi đã đọc toàn bộ hồ sơ của anh. Bên công an đã đưa ra nhiều chứng cứ
đủ để chứng minh anh phạm tội giết người. Còn anh, ngoài phủ nhận ra,
anh đã không thể đưa ra một sự thật nào chứng minh anh vô tội. Việc
chứng cứ của bên công an có xác thực hay không, tôi cần phải có thêm
thời gian để điều tra và phân tích. Đó là vấn đề sau này chúng ta mới
bàn đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN