Hỡi Người Tình
Chương 37
Đây là lần đầu
tiên sau hai mươi năm có mặt trên đời, Hàn Đinh nhìn thấy tận mắt cảnh
máu đổ. Dù rằng vết dao rõ mồn một, dù rằng máu đã chảy, nhưng cảnh
tượng lưu lại trong đầu anh lại có cảm giác thật êm dịu.
Nét mặt
Long Tiểu Vũ an lành, giống như vừa đi vào giấc ngủ. Sắc mặt anh ta tái
nhợt, không một sắc hồng của máu, nhưng lại sống động lạ thường. Đầu anh ta gối lên hai đầu gối mẹ Tứ Bình, mặc cho người đàn bà hiền từ ấy nhẹ
nhàng vuốt mái tóc đen nhánh trên trán anh ta. Tất cả mọi người có mặt
đều nhón chân thật khẽ. Im lặng. Đến ngay cả La Tinh Tinh cũng kìm nén
tiếng thổn thức, cơ hồ sợ nó sẽ làm kinh động đến giấc ngủ của Long Tiểu Vũ. La Tinh Tinh nhẹ nhàng ngồi xuống, đỡ lấy cánh tay anh ta. Máu thi
thoảng vẫn túa ra từ vết cứa sâu hoắm. Nàng như không nhìn thấy Diêu Đại Duy đang lấy tay tìm mạch ở cổ Long Tiểu Vũ, như không nghe thấy tiếng
trầm buồn của Diêu Đại Duy khi ông ta tuyên bố đương sự đã chết. Nàng từ từ gỡ bàn tay Long Tiểu Vũ đang nắm chặt. Trong lòng bàn tay dính đầy
máu ấy là vòng ngọc trai trắng muốt lạnh như băng được điểm xuyết một
viên ngọc màu xanh!
Nhân viên mặc thường phục bước tới, đỡ lấy mẹ Tứ Bình. Khi được cõng ra khỏi căn phòng, sắc mặt bà ta hoảng hốt,
miệng lẩm bẩm điều gì đó. Sau đó, họ đỡ La Tinh Tinh dậy. Hàn Đinh định
bước tới đón La Tinh Tinh, nhưng bị tấm lưng to bè của một nhân viên
công an lực lưỡng ngăn lại. Căn phòng nhỏ bé quá. Anh với nàng gần nhau
trong gang tấc, nhưng lại bị ngăn cách bởi một bức tường người. Anh nhìn họ bế La Tinh Tinh – khi ấy đã ngất xỉu – ra khỏi căn gác xép đầy mùi
tanh của máu. Anh định gọi tên nàng, nhưng giọng nói chưa kịp phát ra,
đã bị Diêu Đại Duy vỗ vào vai từ phía sau.
– Đi thôi. Hiện trường cần được bảo vệ. Cậu để lại bao nhiêu vết tích tại hiện trường mà cũng
không sợ chúng tôi nghi ngờ cậu là hung thủ ư?
Hung thủ? Tôi liệu có thể là hung thủ?
Một tiếng sau. Tại trụ sở công an Thiệu Hưng, Hàn Đinh đã làm xong biên bản xét hỏi. Sau khi ký tên mình vào trang đầu tiên của tờ biên bản, anh
hỏi Diêu Đại Duy – người đã xét hỏi anh:
– Nếu Long Tiểu Vũ bị giết, và em lại để lại hiện trường quá nhiều những vết giày và vân tay, liệu em có trở thành nghi phạm?
Diêu Đại Duy gật đầu, không chút do dự:
– Đúng. Ít ra, cậu sẽ là một trong những nghi phạm.
– Nhưng anh biết rằng, em sẽ không giết người. Nếu anh biết quá rõ về
nhân cách, đạo đức của em, biết em không thể giết người, liệu anh có còn nghi ngờ em không?
Diêu Đại Duy mỉm cười, đáp:
– Không có gì là không thể. Kẻ xấu chưa chắc là không có nhân tính. Còn người tốt
cũng chưa chắc là không có lòng dạ thú. Người xấu và người tốt, nếu xét
theo đa số, thì người tốt lấy điều thiện làm chính, kẻ xấu lấy điều ác
làm chính. Nhưng trong một sự việc cụ thể thì thường có sự lẫn lộn âm
dương, trắng đen. Một người tốt, lương thiện, đứng đắn, nhưng trong một
khoảnh khắc, một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, chưa biết chừng sẽ lại bất
ngờ buông thả cái ác mà lúc bình thường, anh ta luôn hết sức kìm giữ
nó… Thế nên, với chúng tớ, không có chuyện gì là không thể xảy ra cả.
Còn với sự việc, chỉ có mở đầu và kết thúc.
Hàn Đinh lặng thinh.
Phải. Vụ án này đã kết thúc. Cho dù là với Diêu Đại Duy hay với Hàn Đinh, nó đều đã kết thúc.
Hàn Đinh nghĩ thầm, kết thúc có nghĩa là gì? Có nghĩa là, một quá trình mới sẽ lại bắt đầu ư?
Làm xong biên bản đã là hơn một giờ chiều. Hàn Đinh tức tốc đến một trạm xá có phần tuềnh toàng gần nhà Tứ Bình. Diêu Đại Duy nói cho anh biết là
La Tinh Tinh đã được đưa tới đây. Tinh thần nàng đã tỉnh táo trở lại.
Diêu Đại Duy đã cử người đến, muốn lấy lời khai, nhưng không được. La
Tinh Tinh chỉ khóc, chỉ hỏi han Long Tiểu Vũ. Nàng không tin rằng Long
Tiểu Vũ đã chết. Biến cố long trời lở đất ấy đã ập tới quá nhanh. May mà lời khai của La Tinh Tinh chẳng mấy quan trọng đối với sự kết thúc của
vụ án Chúc Tứ Bình bị giết. Có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
Thêm nữa, bác sỹ, y tá ở trạm xá cứ giữ hai nhân viên mặc thường phục
lại, đòi họ trả tiền điều trị cho La Tinh Tinh, rằng: – Người do các anh đưa tới đây. Các anh không thể quẳng người ta lại rồi phủi tay được…
Thế nên, hai nhân viên mặc thường phục ấy đã thừa dịp đánh bài chuồn,
quẳng lại đương sự.
Khi Hàn Đinh đến trạm xá, lại chẳng bị ai bám lấy anh đòi tiền. Không có ai đòi tiền là bởi trước đây mười lăm phút,
La Tinh Tinh đã thanh toán tiền điều trị và rời khỏi trạm xá. Hàn Đinh
hỏi bác sĩ: “Anh chị có biết cô ấy đã đi đâu không?” Cả bác sĩ và y tá
đều nhìn nhau, ngơ ngác.
Hàn Đinh ra khỏi trạm xá. Trước mắt anh, người đi lại nườm nượp. Nắng chói chang trên đầu. Đường xá thênh thang. Nhưng không thấy bóng dáng La Tinh Tinh.
Anh gọi di động cho La
Tinh Tinh, nhưng nàng đã tắt máy. Hàn Đinh bắt một chiếc taxi ra ga tàu. Anh chạy đi chạy lại giữa phòng bán vé và cửa vào ga, tìm tới khi trời
tối, nhưng vẫn không thấy bóng dáng La Tinh Tinh đâu. Trong lúc bất lực, anh lại gọi điện cho Diêu Đại Duy, hỏi xem ông ta có biết La Tinh Tinh
đi đâu không. Diêu Đại Duy bảo không biết, nhưng lại bảo: – Vừa vặn tớ
có việc muốn nói với cậu. Vừa nãy, bà mẹ Tứ Bình bảo một cô gái đến tìm
cậu, bảo cậu tới đó một chuyến. Không rõ có chuyện gì. Đi hay không thì
tùy cậu.
Nói chuyện với Diêu Đại Duy xong, Hàn Đinh đứng ở đầu
phố trước nhà ga. Sức cùng lực kiệt. Đầu choáng mắt hoa. Suốt từ sáng
đến giờ, anh chưa ăn uống gì. Tư duy cũng vì thế trở nên chậm chạp. Anh
thất thểu bước vào một quán ăn nhỏ bên lề đường. Uống nửa chai bia, ăn
đại một chút gì đó nạp năng lượng cho cơ thể, rồi tới nhà Tứ Bình. Đến
nơi, đã rất muộn. Trong ngõ tối đen, xòe bàn tay không trông thấy ngón.
Khoảnh sân nhỏ bé không một dấu người, không cả hơi người. Có lẽ, sự
khiếp đảm ban ngày đã khiến những người hàng xóm vừa tối đến đã cửa đóng then cài, kìm nén cả hơi thở. Hàn Đinh mò mẫm đi lên cầu thang gác chật hẹp. Trong bóng tối, tiếng bậc thang kêu cót két nghe rợn người. Lên
đến nửa chừng, chợt một giọng nói vang lên: “Ai đấy?”. Nghe giọng, Hàn
Đinh biết đó là cô gái hàng xóm luôn chăm sóc mẹ Tứ Bình:
– Anh đây. Anh là luật sư Hàn.
– Luật sư Hàn ạ?
Cô gái mở cánh cửa một gian phòng trên gác. Ánh đèn trong phòng hắt sáng
bậc cầu thang. Cô gái ngay lập tức nhận ra Hàn Đinh, quay đầu gọi vào
trong: “Luật sư Hàn đến ạ.” Rồi đón Hàn Đinh vào trong phòng.
Trong phòng, ánh đèn tù mù. Không khí đục ngầu. Cô gái dẫn Hàn Đinh tới trước giường, rồi đỡ mẹ Tứ Bình dậy, nhắc lại: – Bác ơi, luật sư Hàn đến rồi.
Mẹ Tứ Bình chìa bàn tay khô gầy, ý bảo Hàn Đinh ngồi xuống mép giường. Ánh sáng trước giường rất tối, nhưng Hàn Đinh vẫn có thể cảm nhận được mắt
bà ầng ậng nước. Bà ho một trận dữ dội. Vừa ho, vừa muốn nói. Giọng bà
tắc nghẹn, yếu ớt:
– Luật sư Hàn. Tôi muốn nhờ cậy anh, tới chỗ
thẩm phán nói giúp tôi một câu. Tiểu Vũ đã nhận lỗi rồi. Mong thẩm phán
hãy rộng lượng với thằng bé.
Hàn Đinh sửng sốt. Không biết nói
gì, không biết trả lời sao, không biết phải an ủi người đàn bà ốm yếu
đầy lòng vị tha như thế nào.
– Hôm nay, Tiểu Vũ đã kể hết với
tôi. Thằng bé cũng ngồi trước giường như anh bây giờ. Nó bảo với tôi:
“U, con đã giết Tứ Bình. Con có lỗi với em, cũng có lỗi với u. Bây giờ,
con sẽ đi tìm Tứ Bình. Mong u tha thứ cho con.” Sau đấy, thằng bé vào
phòng của Tứ Bình. Nó tới đó để tìm Tứ Bình. Luật sư Hàn, phiền anh nói
giúp với thẩm phán, Tứ Bình là con gái tôi, Tiểu Vũ là con trai tôi.
Chuyện của hai đứa chúng nó là chuyện của gia đình chúng tôi. Chúng tôi
không muốn nhà nước phải bận tâm. Tôi là mẹ của chúng nó. Tôi đã tha thứ cho chúng nó. Chúng nó bây giờ đã giảng hòa rồi. Anh nói giúp với thẩm
phán đừng xét tội Tiểu Vũ nữa…
Hàn Đinh gật đầu. Anh cố gắng dùng những ngôn từ dễ hiểu nhất để an ủi trái tim nhân từ của bà:
– Bác yên tâm. Thẩm phán không xử anh ấy nữa đâu. Luật pháp quy định,
không xét xử với những người đã khuất. Tòa để anh ấy đi rồi.
Gương mặt bà mẹ Tứ Bình toát lên niềm an ủi. Bà rối rít cảm ơn: – Đội ơn thẩm phán. Đội ơn luật sư Hàn…
Cô gái soi đèn pin tiễn Hàn Đinh xuống cầu thang. Xuống hết cầu thang, anh hỏi cô gái có biết La Tinh Tinh đi đâu không. Anh chỉ buột miệng hỏi.
Không ngờ, câu trả lời của cô gái làm anh khựng lại, toàn thân run rẩy!
– Chị bạn anh Tiểu Vũ chứ gì ạ? Chị ấy vừa đi xong.
– Vừa đi xong? – Giọng Hàn Đinh gấp gáp: – Đi được bao lâu rồi?
– Trước khi anh đến chỉ vài phút. Em vừa tiễn chị ấy thì anh đến.
– Chị ấy đi đâu? Em có biết chị ấy đi đâu không?
– Em không biết.
– Chị ấy đến làm gì? Đến thăm mẹ Tứ Bình ư?
– Không. Chị ấy không vào nhà. Chị ấy đến thăm căn phòng của anh Tiểu Vũ. Chị ấy muốn ở một mình trong phòng. Không cho em vào theo. Cũng không
cho em nói với bác.
-… Chị ấy làm gì trong phòng?
– Chị ấy chẳng làm gì cả… chỉ khóc.
Mắt Hàn Đinh ươn ướt. Anh biết rất rõ, La Tinh Tinh đã khóc Long Tiểu Vũ. Nhưng không hiểu sao, anh cũng muốn khóc!
La Tinh Tinh lại quay về. Thăm căn phòng của Tiểu Vũ. Trong căn phòng ấy, nàng đã khóc Tiểu Vũ, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Đó là thông tin cuối cùng Hàn Đinh được biết về La Tinh Tinh.
Ngày thứ ba sau khi Hàn Đinh trở về Bắc Kinh là ngày thi TOEFL. Dù bố mẹ anh tuyên bố đã thất vọng tột cùng vì anh, nhưng tối hôm trước, ông bà vẫn
viết thời gian và địa điểm thi của sáng hôm sau vào một mẩu giấy, rồi
đặt nó cạnh chiếc gối của anh. Sáng sớm hôm sau, mẹ anh vẫn cứ gõ cửa
phòng anh. Mãi sau, anh mới mơ màng đáp lại. Mẹ anh hỏi ngoài cửa: “Con
không dậy à?” Anh lười biếng đáp lời: “Con muốn ngủ!” Mẹ anh lặng lẽ bỏ
đi. Không gọi cậu con trai nữa.
Anh lại chuyển về nhà riêng ở
Sùng Văn Môn. Bài trí trong phòng vẫn y nguyên hồi La Tinh Tinh sắp xếp. Hàng ngày, anh đi tàu điện ngầm đi làm. Hết giờ làm, lại đi tàu điện
ngầm về nhà. Cuộc sống vô vị, nhàm chán. Hết giận, bố mẹ anh không còn
quan tâm đến việc học hành và tiền đồ của anh nữa, mà chuyển sang lo
lắng cho trạng thái tâm lý của anh. Thi thoảng, hai ông bà lại dè dặt
hỏi về La Tinh Tinh, hỏi Hàn Đinh có nhận được tin tức gì của nàng
không. Lần nào, Hàn Đinh cũng trả lời chỉ một câu, vô cảm: “Không ạ”.
Phải! Sau này, anh không nhận được bất kỳ tin tức nào về La Tinh Tinh. Không
bao giờ! Anh muốn ép lòng mình tin rằng, đó chỉ là một giấc mơ đẹp. Sau
khi tỉnh dậy, mọi thứ trong giấc mơ đều tan biến. Sạch sanh.
Trong cuộc sống vô vị, nhàm chán ấy, điều duy nhất mà anh trông đợi, gửi gắm, đó là gọi điện thoại di động cho La Tinh Tinh. Anh gọi không biết bao
lần! Đó là kênh duy nhất để anh có thể liên lạc với nàng. Cho đến một
ngày, âm thanh phát ra từ máy di động không còn là câu “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”, mà chuyển thành “Số máy quý
khách vừa gọi không có!” Lúc ấy, anh hiểu rằng, kênh liên hệ cuối cùng
cũng đã bị cắt đứt hoàn toàn. Số điện thoại ấy giống như một bong bóng
khí tung tăng bay nhảy trong lòng anh. Giờ đây, bong bóng khí duy nhất
hiện hữu ấy cuối cùng cũng vỡ tan, biến thành hư vô trong không khí.
Hàng ngày, ngoài đi làm, về nhà và thảng hoặc có chuyến công tác, anh chẳng
hề đi đâu. Ngay cả nhà bố mẹ, chỉ khi nào ông bà cần anh giúp đỡ việc gì đó, anh mới tới một chuyến. Công việc ở văn phòng luật sư, anh vẫn tích cực, chịu khó. Cùng Lâm thụ lý khá nhiều vụ án xuyên tỉnh, xuyên quốc
gia liên quan đến tài sản thừa kế. Thành tích đạt được cũng đáng khen
ngợi. Trong vụ án Trương Hùng, Lâm đã lấy trọn tiếng tăm của Hàn Đinh.
Mức phạt dành cho Trương Hùng từ tử hình mười mươi giảm xuống còn tử
hình hoãn thi hành án. Tội danh của hắn từ cố ý giết người được chuyển
thành cố ý giết người không thành. Nhờ đó, hắn giữ được mạng sống. Với
luật sư bào chữa, đây đương nhiên là một thành công vang dội! Uy tín của Lâm trong văn phòng luật sư nhờ đó ngày càng cao. Cuộc sống của ông ta
cũng thông đồng bén giọt. Ông ta lại có một cô bạn mới, khá xinh xắn.
Nghe nói, lần này Lâm nghiêm túc.
Lâm cuối cùng cũng đã nghiêm
túc trong chuyện tình cảm. Thi thoảng, ông ta lại nhờ Hàn Đinh đưa thằng con tới khu Quốc Mậu trượt băng, để ông ta có thời gian dành cho bạn
gái. Một ngày kia, khi Hàn Đinh cuối cùng đã phát ngấy với vai “tình
nguyện viên”, Lâm liền giở bài mua chuộc, vỗ về, giới thiệu cho anh một
cô bạn gái. Cô gái đó là con gái của một khách hàng của Lâm, làm thư ký
cho một doanh nghiệp nước ngoài. Hình thức xinh xắn. Tính tình dịu dàng. Lại có học vấn cao, đang làm nghiên cứu sinh. Hôm ấy, Hàn Đinh và cô
gái gặp nhau ở nhà Lâm. Hai người cùng bạn gái Lâm và con trai ông ta
thưởng thức tài nấu nướng của Lâm. Ăn xong, Lâm ranh mãnh bảo: “Cô bé
này chưa trượt băng bao giờ, nhưng rất muốn thử. Hàn Đinh, sao cậu không đưa cô ấy đi một chuyến nhỉ? Nếu đi, cậu nhân tiện cho thằng con tớ đi
cùng với. Lâu lắm không đi trượt, nó thèm đến phát cuồng lên rồi.” Cô
gái kia nghe nói đi trượt băng, quả nhiên tỏ ra đồng ý, bẽn lẽn gật đầu. Hàn Đinh đành đưa cô gái và thằng con Lâm đi. Hôm ấy, cả bọn chơi rất
vui. Cô gái loạng choạng đi trên băng, mấy lần suýt nữa thì ngã vào lòng anh. Lần nào Hàn Đinh định đỡ, cô ta cũng lịch sự đẩy tay anh ra. Và
lần nào đẩy anh ra, thái độ cô cũng rất thân thiện, mỉm cười lễ độ. Hàn
Đinh rất không quen với nụ cười cao sang ấy. Nghĩ bụng, cô gái này rất
có dáng làm học giả. Bây giờ, đến ngay cả nụ cười của cô ta cũng đã có
dáng học giả. Trượt băng xong, thằng con trai Lâm, theo thói quen, chúi
đầu vào cửa hàng bán đĩa. Còn cô gái lại đề nghị tới quán trà uống một
tách trà xanh Bích Loa Xuân. Hàn Đinh đành bỏ tiền ra mua một chiếc CD
mà thằng con Lâm nằng nặc đòi nghe thử, mới lôi được nó ra khỏi cửa hàng bán đĩa.
Ba người đi tìm quán trà có bán Bích Loa Xuân. Lúc
ngang qua cửa hàng bán đồ nội thất kiểu cổ, thấy có vài ba người xúm lại trước chiếc tủ kính trưng bày ngoài cửa hàng. Cô gái tò mò bước tới xem cho rõ. Cô trông thấy một cô gái búi tóc cao ngồi ngay ngắn trên chiếc
ghế tựa kiểu cổ làm bằng gỗ trắc. Cô ta mặc một chiếc áo dài lụa màu
hồng có cổ tay rộng, một chiếc váy đen mịn nhiều ly. Chiếc quạt lụa tròn – trắng như mây khói – che nửa khuôn mặt đẹp như hoa nhưng vô cảm của
người thiếu nữ. Chuỗi ngọc trai trắng muốt ôm lấy cổ tay thon dài cầm
quạt. Giữa những viên ngọc trai là một viên ngọc màu xanh. Tràn trề sức
sống và nổi bật…
Hết
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!