Hỡi Người Tình
Chương 5
Sau lần thăm dò thất
bại ấy, Hàn Đinh không dám làm tiếp một phép thử tương tự. Thế nhưng, sự thất bại của anh, trái lại, còn làm tăng thêm thiện cảm của anh với La
Tinh Tinh. Bởi lẽ, sức quyến rũ của những người đang yêu thường đến từ
sự thần bí vừa độ. Anh cho rằng, chỉ những người con gái nông cạn mới
thích kể lể khổ sở, thích công khai tình sử cũ trước mặt đàn ông. La
Tinh Tinh không nông cạn. Cơ hồ như mỗi phút, mỗi giây, nàng đều quá đỗi hồn nhiên, chân thật. Nhất cử nhất động của nàng, mỗi ánh mắt, nụ cười
của nàng đều làm Hàn Đinh say đắm. Hàng ngày, sau khi làm xong, anh vẫn
đều đặn đến Trung tâm thương mại Quốc Mậu đón La Tinh Tinh, sau đó cùng
nàng giết thời gian cả buổi tối. Chuỗi thời gian tuyệt vời ấy kéo dài
được thêm một tuần thì La Tinh Tinh kết thúc công việc ở cửa hàng trong
Quốc Mậu. Nàng lĩnh tiền lương mười lăm ngày, tổng cộng ba nghìn tệ
chẵn. Hôm lĩnh lương, nàng rất vui, chủ động mời Hàn Đinh ăn tối. Dạo
này, nàng toàn được Hàn Đinh mời. Hàn Đinh vừa tốt nghiệp đại học, vẫn
là luật sư thực tập, nên lương tháng chỉ được hai nghìn tệ. May được Văn phòng bao suất ăn trưa. Còn buổi tối, cứ năm ba hôm, anh lại về nhà bố
mẹ đẻ ăn chực một bữa. Đến ngay như căn hộ anh đang ở cũng là nhà bố mẹ
anh được phân mua theo tiêu chuẩn. Tiền quản lý nhà hàng tháng do cơ
quan bố mẹ anh thanh toán theo quy định. Thế nên, khoản tiền hai nghìn
tệ, trên thực tế, đồng nghĩa với khoản tiêu vặt hàng tháng của anh.
Được La Tinh Tinh mời cơm, Hàn Đinh đương nhiên rất vui. Anh chọn một quán
ăn bình dân. Cả anh và nàng đều cảm thấy bữa ăn hôm ấy khác với những
bữa ăn mọi khi. Mặc dù lương nửa tháng của La Tinh Tinh bằng lương tháng rưỡi của Hàn Đinh, nhưng công việc của nàng không thường xuyên, lúc có
lúc không. Làm xong việc này, chẳng biết khi nào có việc mới. Trong số
dân ngoại tỉnh dạt đến Bắc Kinh làm ăn, những người làm nghề người mẫu
là những người vất vả nhất, bấp bênh nhất. Hàn Đinh đồng ý để La Tinh
Tinh chiêu đãi, chỉ vì thích cảm giác nàng tiêu tiền vì anh, chứ không
quan trọng chuyện ăn uống.
Ăn được nửa chừng, Hàn Đinh đề nghị:
– Nhà anh gần đây lắm. Hay lát nữa em qua nhà anh cho biết nhé?
Nghe lời đề nghị của Hàn Đinh, La Tinh Tinh vừa có phần sợ sệt, vừa có phần do dự, lại vừa có phần lúng túng. Nàng hỏi:
– Dạ? Tới nhà anh ạ? Bố mẹ anh có nhà không ạ? Em sợ, không biết lúc gặp hai bác thì nói chuyện gì?
Hàn Đinh bảo:
– Em yên tâm. Ở nhà chỉ có mỗi mình anh thôi. Anh ở một mình mà. Đến nhà anh nhé?
La Tinh Tinh xem đồng hồ:
– Muộn quá rồi, anh nhỉ?
Dựa vào biểu lộ của nàng khi nói, Hàn Đinh biết, nàng đã đồng ý.
Đã quyết định tới nhà Hàn Đinh, thì phải ăn khẩn trương. Hai người vội
vàng thanh toán, rồi đón xe buýt ở ngay cửa quán ăn, đi về phía đông,
qua hai bến là đến. Nhà của Hàn Đinh ở một khu dân cư cách bến xe buýt
không xa, có hai gian buồng, một phòng khách, có bếp ga, lò sưởi, điện
thoại, vừa sửa sang lại chưa đầy một năm. Đồ đạc trong nhà mua ở siêu
thị IKEA, kiểu dáng khá thời thượng. Ngoại trừ chiếc chăn Hàn Đinh chưa
kịp gấp do sáng nay dậy muộn, còn thì mọi thứ trong nhà đều sạch sẽ, gọn gàng. Điều này hiển nhiên làm cho một người phiêu bạt đến Bắc Kinh sinh sống như La Tinh Tinh thấy vô cùng thoải mái và thích thú. Hàn Đinh
nhận thấy điều đó rất rõ.
Anh mời La Tinh Tinh ngồi trên chiếc
sofa rộng rãi, ấm áp, rồi vào bếp đun cà phê. Cà phê là loại cà phê
I-ta-li-a thứ thiệt. Hàn Đinh không biết nhãn hiệu đọc là gì, nhưng anh
chắc chắn, nó là một thương hiệu nổi tiếng. Chỗ cà phê này là của một
ông chủ người Nhật biếu Lâm. Sau đó, Lâm lại đem nó tặng cho anh. Lâm
uống không quen thứ đồ uống rất Tây này.
Anh đun cà phê rất cẩn
thận. Nhưng sau đấy mới nghĩ ra, cà phê do anh pha cố nhiên rất tuyệt,
nhưng sợ La Tinh Tinh lại uống không quen. Anh quên mất rằng nàng cũng
không thích đồ Tây. Quả nhiên, nàng vừa uống, vừa chau mày kêu đắng.
Nhưng nàng vẫn cố uống bằng hết. Thái độ của La Tinh Tinh với bánh pizza và cà phê giúp Hàn Đinh hiểu thêm rằng, mặc dù gia đình nàng trước đây
rất giàu có, nhưng nàng vẫn là một cô gái rất đỗi quê mùa. Trong con mắt của Hàn Đinh, sự quê mùa ngây thơ, trong sáng ấy không chỉ làm tăng
thêm nét độc đáo của nàng, mà còn làm tăng thêm niềm tin để Hàn Đinh gắn bó với nàng.
Trong lúc nhâm nhi cà phê, Hàn Đinh lại cùng nàng
tâm sự về quá khứ của nàng. Câu chuyện bắt đầu từ cuộc sống thường nhật
và sở thích cá nhân – những đề tài cho dù có hỏi kiểu gì thì chắc chắn
cũng không làm cho nàng tổn thương. Anh hỏi La Tinh Tinh hồi nhỏ thích
chơi trò gì nhất, thích thứ gì nhất, chuyện gì để lại cho nàng ấn tượng
sâu sắc nhất, chuyện gì làm nàng vui nhất, chuyện gì làm nàng buồn nhất, vân vân và vân vân. La Tinh Tinh tỏ ra rất ngoan ngoãn, trả lời thành
thật: Hồi nhỏ, nàng thích nhất trò chơi “gia đình”, nàng chơi một mình.
Nàng và cả những con búp bê làm bằng vải và nhựa hợp thành một đại gia
đình mấy đại đồng đường. Mọi sinh hoạt trong gia đình như: ăn cơm, đi
ngủ, bú sữa, đánh nhau… đều do nàng sắp đặt và chỉ huy. Nàng bảo, hình như, nàng sinh ra đã thích được làm mẹ che chở cho con, được làm con để được mẹ che chở, thậm chí, thích được làm trẻ con để người lớn cho bú
sữa. La Tinh Tinh bảo, mãi đến năm mười bốn, mười lăm tuổi, nàng vẫn
chơi trò “gia đình” với những con búp bê của nàng.
Còn về thứ La
Tinh Tinh thích nhất, chắc chắn là quần áo, thời trang. Nàng không coi
trọng chuyện ăn uống, nhưng lại mê mẩn những thứ mặc trên người. Thích
trang điểm vốn là thiên tính của con gái. Nhưng La Tinh Tinh lại có một
sở thích vượt trên cả thiên tính đối với cách ăn mặc, trang điểm của
mình. Riêng về trang phục, nàng không những không quê mùa, mà trái lại,
rất phóng khoáng. Nàng bảo, trước đây, nàng tốn rất nhiều tiền mua sắm
quần áo. Quần áo của nàng nhiều đến mức trong nhà không còn chỗ để, phải cho bớt bạn bè. Nhiều bạn học của nàng đều diện những bộ quần áo nàng
tặng. Chúng đều rất đẹp. Hàn Đinh hỏi: Bây giờ, em để những bộ quần áo
ấy ở đâu? Có phải ở Bình Lĩnh, em có hẳn một nơi để đựng đồ à? La Tinh
Tinh bảo: Không ạ. Những bộ ấy em không mặc nữa. Chúng lạc mốt rồi. Em
chẳng còn gì ở Bình Lĩnh cả. Đồ đạc trong nhà em bán hết sạch. Bán xong, trả hết nợ, là em đến Bắc Kinh.
Câu hỏi khiến La Tinh Tinh phải
đắn đo lâu nhất là: chuyện gì để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc nhất.
Nàng nghĩ ngợi rất đăm chiêu. Mãi sau mới nghĩ ra một câu chuyện dở khóc dở cười: Hồi năm tuổi, nàng trèo lên một chiếc xe ba gác chở rau để
chơi. Chủ xe bảo nàng xuống xe, nhưng nàng không chịu. Chủ xe bèn hỏi
nàng sau này có muốn làm phi công không. Nàng bảo muốn. Chủ xe bảo, muốn làm phi công thì phải rèn luyện từ bé. Cháu có dám luyện không? Nàng
bảo dám. Chủ xe bảo, thế thì cháu nhảy đi, cháu nhảy một cái cho chú
xem. Nàng liền nhảy. Kết quả, bị ngã ê ẩm cả mông. Thậm chí, đấy là lần
đầu tiên nàng biết thế nào là mắt nảy đom đóm. Chủ xe cười hỏi: Cháu ngã có đau không? Đau gì, nhỉ? Tốt, sau này lớn lên, chú cho cháu làm phi
công nhé. Nói xong, chủ xe nhảy lên xe ba gác, đi mất.
Chuyện gì
khiến nàng vui nhất cũng là chuyện nàng có câu trả lời nhanh nhất. Đó là lần đầu tiên nàng đi trên sàn chữ T, lần đầu tiên đón lấy chùm đèn sáng rực đi về phía khán giả đen đặc phía dưới.
– Em cao có mét bảy
tám. Với chiều cao khiêm tốn như thế mà được làm người mẫu thật không
đơn giản. Từ nhỏ, em đã mơ được làm người mẫu. Em muốn làm một siêu mẫu
thế giới!
Hàn Đinh cười, nối tiếp hoài bão lớn lao của nàng:
– Sau đấy, mơ ước của em thành hiện thực. Cuối cùng, em đã là người mẫu, cách siêu mẫu thế giới chẳng mấy tí.
La Tinh Tinh cũng cười vui vẻ:
– Vâng. Em là siêu mẫu thế giới. Còn anh là đại luật sư thế giới.
Cả hai cười chán chê. Cười xong, Hàn Đinh chợt hỏi câu cuối cùng mà dường như hai người đã quên mất:
Em còn nhớ chuyện làm em đau lòng nhất không? Có chuyện gì từng khiến em đau khổ không thiết sống không?
Kỳ thực, anh đã vô tình làm nhói đau La Tinh Tinh. Anh hoàn toàn vô tình.
Câu hỏi này của anh là phần tiếp nối của mớ câu hỏi khi nãy, là một
trong một loạt câu hỏi ấy. Nhưng La Tinh Tinh chợt im bặt, nhìn Hàn
Đinh. Nụ cười sảng khoái chưa kịp rút lại, ngưng đọng trên khuôn mặt
nàng.
Nàng đưa mắt ra chỗ khác, tránh cái nhìn chăm chú của Hàn Đinh, nói thấp giọng:
– Chuyện đau lòng của em… anh biết rồi đấy thôi.
Hàn Đinh vừa dứt lời, liền ý thức được rằng mình đã hỏi câu không nên hỏi,
rằng mình rõ dở hơi, toàn hỏi câu vô duyên. Anh cuống quýt xin lỗi:
– Xin lỗi em. Anh cứ tưởng. Anh cứ tưởng, chuyện trước đây… Em đã không còn đau lòng về những chuyện trước đây.
La Tinh Tinh im lặng giây lát, rồi gật đầu:
– Vâng. Em đã không còn đau lòng nữa. Em đã không còn nghĩ về những
chuyện đau lòng ấy. Hồi bố em mất, em chẳng thiết sống nữa. Người thân
duy nhất của em, cả… cả người bạn tốt nhất của em, thoắt cái, đều bỏ
em mà đi.
Hàn Đinh thể hiện ngay sự cảm thông, đồng thời cả sự căm phẫn. Anh nói:
– Vì bố em mất, vì công ty của nhà em bị phá sản, nên tay bạn em mới bỏ
em, đúng không? Loại đàn ông ấy không đáng để em phải buồn. Anh ta rời
khỏi em thực ra lại hay, để em nhận rõ bản chất của anh ta. Thực ra,
cũng là chuyện hay!
Hàn Đinh nói xong, quan sát phản ứng của La
Tinh Tinh. Anh trông đợi La Tinh Tinh sẽ đồng cảm với anh, cho dù chỉ là một biểu hiện đồng tình. Nhưng mắt nàng lơ đãng, không rõ nhìn vào đâu. Lát sau, mới lên tiếng:
– Hôm nay muộn quá rồi. Em phải về thôi.
Nói xong, nàng đứng dậy, cầm lấy áo và ba-lô. Mấy lần phản ứng của nàng đều chứng tỏ, quả thực, nàng không muốn nói về nỗi bất hạnh của nàng. Nói
về sự ra đi của bố nàng còn khả dĩ, nhưng hễ nói về gã đàn ông xấu xa
kia là không được. Hàn Đinh nghĩ thầm, nàng đúng là người thù dai.
La Tinh Tinh là người thù dai, nhưng đồng thời cũng là người bị tình cảm
chi phối. Những người bị tình cảm chi phối thì chắc chắn không phải là
người nhớ dai. Ngày hôm sau, khi Hàn Đinh gặp lại La Tinh Tinh, nàng đã
tự động lấy lại sự vui vẻ, cởi mở ngày thường. Lại giống như đứa trẻ
ngoan ngoãn biết nghe lời. Hai hôm sau, Hàn Đinh được cơ quan cử đi
Trùng Khánh công tác một tuần. Đối với một người đang yêu cháy bỏng như
Hàn Đinh, cuộc sống cô độc dài lê thê một tuần thật chẳng khác gì một
kiểu tra tấn. Lúc xa La Tinh Tinh, Hàn Đinh mới thấy nàng rõ là một phù
thủy. Sắc đẹp, sự ngây thơ, sự dịu dàng, sự u buồn, im lặng bất chợt, cả nỗi bất hạnh trước đây của nàng, tất cả đều làm Hàn Đinh xúc động tột
bậc, phiêu diêu như hồn lìa khỏi xác. Rõ ràng, anh không thể rời xa
nàng. Bây giờ, nếu La Tinh Tinh đột nhiên không đoái hoài đến anh, anh
sẽ nhảy lầu mất!
Một tuần sau, anh từ Trùng Khánh trở về Bắc
Kinh. Lúc ra khỏi ga Tây Bắc Kinh đã hơn chín giờ tối. Anh gọi một chiếc taxi, vốn định về nhà, nhưng lúc sắp tới Thiên Ninh Tự, anh chợt đổi ý, bảo tài xế lái xe đến trước con hẻm nhỏ nơi La Tinh Tinh ở. Anh xuống
xe, đi vào trong hẻm. Vừa đi, vừa gọi điện thoại di động cho La Tinh
Tinh. Lúc nàng nghe máy cũng là lúc anh đi đến phía dưới tòa nhà nàng ở. Anh vừa ngước nhìn khung cửa sổ còn sáng ánh đèn, vừa nói chuyện với La Tinh Tinh:
– Em à, em đang làm gì đấy?
– Em đang nhớ anh.
Hàn Đinh tưởng như bao gân cốt trên người đều nhũn ra, chỉ biết có cười:
– Anh nói thật đấy, em đang làm gì?
– Em buồn ngủ quá nên vừa đi nằm.
– Em có đoán ra là anh đang ở đâu không?
– Dễ ợt, anh đang ở Trùng Khánh.
– Sai, cho em đoán lại.
– Ở trên tàu hỏa!
– Sai tiếp, cho em đoán lần nữa. Quá tam ba bận.
– Trên tàu thủy, anh đi Tam Hiệp du lịch à?
– Cho em đoán tiếp.
La Tinh Tinh có vẻ bực:
– Em chịu. Em ngốc.
Hàn Đinh cười, nhẹ nhàng nói:
– Em ngốc thật đấy. Anh đang ở dưới nhà em đây này.
Trong điện thoại, La Tinh Tinh ngỡ ngàng giây lát, rồi có phần sốt sắng:
– Anh ở dưới nhà em? Nhà nào cơ?
– Thì ở dưới nhà em ở ấy. Anh vừa mới xuống tàu.
– Anh bảo ở Thiên Ninh Tự sao? Em không ở đó nữa. Em dọn ra ngoài rồi.
Hàn Đinh hơi bất ngờ. Anh ngước đầu lên nhìn khung cửa sổ tầng ba. Đèn vẫn
sáng. Anh cơ hồ không tin rằng La Tinh Tinh không có mặt dưới ánh đèn ấm áp ấy. Anh hỏi:
– Em chuyển nhà à? Lúc nào vậy? Tại sao lại chuyển?
La Tinh Tinh không trả lời vì sao, nhưng nàng bảo:
– Em nhớ anh lắm. Em muốn gặp anh.
Hàn Đinh nói ngay:
– Được rồi. Em ở đâu, để anh đến.
Tối hôm ấy, Hàn Đinh gặp La Tinh Tinh ở bến xe buýt cách cầu Tam Nguyên
không xa. Vừa xuống xe buýt, La Tinh Tinh đưa mắt nhìn Hàn Đinh, rồi đi
về một con phố. Hàn Đinh theo sát nàng, cùng nàng bước nhanh vào con phố tối om. Đây là khu sứ quán nước ngoài. Rất tĩnh lặng. Rặng ngô đồng dọc hai bên phố che khuất ánh sáng yếu ớt của những cây đèn đường. Trong
bóng tối không có một ai ngoài hai người.
Nhưng Hàn Đinh biết,
đây là con phố an toàn bậc nhất Bắc Kinh. Cứ cách một đoạn là lại có
lính quân cảnh đứng gác. Chợt La Tinh Tinh dừng bước. Nàng đột ngột quay lại ôm chầm lấy Hàn Đinh đang theo sát đằng sau. Hàn Đinh bị hành động
bất ngờ của nàng làm cho mụ mị. Đây là lần đầu tiên anh và nàng ôm nhau. Vừa ôm lấy Hàn Đinh, La Tinh Tinh đã bật khóc.
Hàn Đinh không
hoảng hốt vì nàng khóc. Ngược lại, anh tràn trề hạnh phúc chấp nhận sự
khóc của nàng. Sở dĩ anh hạnh phúc, bởi mơ ước bấy lâu nay của anh cuối
cùng đã thành hiện thực dưới bóng cây ngô đồng trong đêm trăng thanh gió mát. Nàng ôm lấy anh. Nước mắt dụi vào lồng ngực anh. Cơ thể nàng sao
mềm yếu. Tiếng khóc nàng sao tủi thân. Tất cả làm chất đàn ông trong anh như mạnh mẽ lên. Hàn Đinh cảm giác mình chính là một cây ngô đồng vững
chắc. Anh cần phải bảo vệ, chở che cho cô gái muốn nương tựa vào anh.
Anh siết chặt vòng tay để nàng dần tĩnh tâm trở lại. Sau đó, anh hỏi
nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trong những ngày anh đi vắng, rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì.
La Tinh Tinh thút thít kể cho Hàn Đinh
nghe cảnh ngộ của nàng với giọng tủi thân kiểu trẻ con. Tiếng nấc làm
thanh âm của nàng khi được khi mất. Lúc đầu, Hàn Đinh thấy lo lo, nhưng
sau thì thở phào. Anh nơi lỏng cánh tay đang ôm nàng, cười:
– Ôi, chuyện ấy thì có gì mà em phải khóc. Cô ấy đã muốn thế, thì em chuyển ra ngoài là xong chứ gì.
Thì ra, sự việc rất đơn giản. Cô bạn làm thư ký cho công ty nước ngoài ở
cùng với La Tinh Tinh sau khi đi công tác về phàn nàn, rằng: chiếc dây
chuyền của cô ta đã không cánh mà bay. Hộp kem dưỡng da đắt tiền của cô
ta cũng vơi một nửa một cách khó hiểu. Lúc đầu, cô ta nghi ngờ cô ca sĩ
hát ở hộp đêm. Sau khi hai người cãi nhau và đả thông một chập, cô ta
lại chuyển mối nghi ngờ sang La Tinh Tinh. Lúc cô thư ký kia lén lục lọi ba lô của La Tinh Tinh, thì bị nàng bắt gặp. Hai người to tiếng với
nhau. Cô thư ký kia buông ra những lời sỉ nhục nàng. Nàng không chịu
nổi, tức giận chuyển ra ngoài. Nàng chuyển đến ở chung với một cô cũng
làm người mẫu. Cô gái ấy ở một căn hộ mái bằng rộng chín mét vuông ở
phía đông cầu Tam Nguyên. Hai hôm nay, La Tinh Tinh và cô ta chen chúc
trên một chiếc giường.
Hàn Đinh hiểu, La Tinh Tinh từ nhỏ đã được bố nuông chiều, chỉ quen với cuộc sống no đủ. Con người nàng thật thà,
thuần phác, nhưng ít va vấp, thiếu từng trải trước sự hiểm ác, bạc bẽo
của người đời. Hàn Đinh ra sức an ủi nàng, mắng cô thư ký kia rõ là tiểu nhân, chắc cô ta bị ông chủ người nước ngoài quản lý quá chặt chẽ, đến
mức bệnh hoạn. Cô ta chắc hẳn chưa có bạn trai đúng không. Anh đoán chỉ
có chuẩn. Thứ con gái đa nghi, ích kỷ, hẹp hòi thế, có biếu không, anh
cũng chẳng thèm! Nghe đến đây, La Tinh Tinh đang thút thít cũng phải bật cười: Anh đừng có tinh tướng! Ai biếu không anh. Thấy nàng cười, Hàn
Đinh bèn chuyển đề tài: Em ăn cơm chưa? Anh hỏi thế chỉ đơn thuần để
chuyển đề tài, chứ không để ý rằng bây giờ đã hơn mười giờ tối.
Không ngờ, La Tinh Tinh trả lời: Em chưa. Hàn Đinh âu yếm vuốt mặt nàng:
– Sao vậy em? Sao lại nhịn đói thế? Em hết tiền à? Bận sau hết tiền, cứ bảo anh!
La Tinh Tinh cúi đầu, không nói. Hàn Đinh kéo nàng vào lòng rồi đi về phía đường vành đai ba đang sáng ánh đèn. Anh bảo:
– Nào, mình đi ăn thôi!
Hai người ăn món bánh cảo nóng hôi hổi trong một quán bình dân ven đường
vành đai ba. Họ gọi tổng cộng ba mươi viên bánh cảo, ba loại nhân: nhân
thập cẩm, nhân rau hẹ và nhân bầu Tây. Ăn xong, đã gần mười hai giờ đêm. Nhân viên phục vụ đến thanh toán tiền. Hàn Đinh cố tình hỏi:
– Em hay anh thanh toán?
La Tinh Tinh có vẻ ngượng ngập:
– Hết bao nhiêu ạ? Em không biết tiền của em có còn đủ hay không?
Hàn Đinh chìa tay:
– Anh mượn ví của em một tí.
La Tinh Tinh quả nhiên đưa ví cho Hàn Đinh. Trước khi mở ví ra xem, Hàn
Đinh thanh toán tiền trước, để tống khứ tay nhân viên phục vụ. Xong, anh rút hết mấy tờ một trăm tệ đem theo người, nhét vào trong ví của La
Tinh Tinh. La Tinh Tinh thốt lên, muốn giằng lại chiếc ví:
– Đừng anh. Đừng anh. Em vẫn còn tiền mà!
Nhưng Hàn Đinh vẫn nhét tiền vào ví nàng.
Chiếc ví của La Tinh Tinh lép kẹp. Hàn Đinh chẳng cần nhìn kỹ cũng biết bên
trong chẳng còn bao nhiêu tiền. Trong lúc để tiền vào ví, chợt tay anh
chạm phải một vật tròn nhỏ cưng cứng. Trí tò mò nổi lên. Anh lấy vật đó
ra, soi dưới ánh đèn, thì ra là một viên ngọc trai lóng lánh. Hàn Đinh
không hiểu lắm về ngọc trai. Anh vừa mân mê viên ngọc trai, vừa hỏi:
– Ngọc trai hả em? Thật hay giả đấy?
La Tinh Tinh lấy lại viên ngọc trai từ tay Hàn Đinh, rồi mở ví, cất viên
ngọc trai vào chỗ sâu kín nhất. Xong, nàng mới ngẩng đầu lên, trả lời:
– Dĩ nhiên là thật.
Thấy nàng rất trân trọng viên ngọc trai, Hàn Đinh thuận miệng hỏi:
– Chắc phải đắt tiền lắm, em nhỉ?
Rồi lại thay bằng một câu hỏi khác:
– Liệu bán được bao nhiêu tiền, hả em?
La Tinh Tinh không trả lời. Nét mặt nàng chợt thẫn thờ. Trong thẫn thờ, nàng bảo:
– Không phải thứ gì cũng có giá, anh ạ.
Thấy nàng nghiêm túc, Hàn Đinh vội cười, trêu chọc:
– Ái chà, xem ra là của quý vô giá rồi. Thế thì em phải giữ cho thật cẩn thận, đừng làm mất đấy.
Lúc ra khỏi quán, đứng dưới ánh đèn đường vàng vọt, hai người mới nhận ra
không biết mình sẽ đi đâu. Đêm đã khuya. Người đi lại vắng vẻ. Đèn điện
thưa thớt. Sau khi lấy hết can đảm, Hàn Đinh mới dám thốt lên lời:
– Tinh Tinh này, hay, em chuyển đến ở chỗ anh đi.
Hàn Đinh biết, cho dù là với anh, với nàng, hay với quan hệ giữa anh và
nàng, câu nói này đều hết sức đặc biệt. Trước khi nói ra câu ấy, anh đã
nghĩ rất nhiều, đã nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần trong lòng, trong cổ họng. Thế nhưng khi đã bật ra thành lời, anh vẫn không khỏi hồi hộp, căng
thẳng. Nếu xét về quãng thời gian anh và La Tinh Tinh làm bạn với nhau,
thời cơ để hai người ở chung dưới một mái nhà có lẽ vẫn chưa đến độ chín muồi. Nhưng xét về tình cảnh hiện giờ của La Tinh Tinh, anh đưa ra đề
nghị như vậy cũng không phải là không có tình, có lý.
Nhưng phản
ứng của La Tinh Tinh là điều Hàn Đinh không ngờ đến. Nàng mở to mắt nhìn Hàn Đinh, không phải sự hoài nghi, cũng không phải sự kinh ngạc, mà là
sự vui mừng đến sững sờ! Hàn Đinh nhìn thấy rất rõ, đó là biểu lộ của sự vui mừng đến sững sờ. Anh không ngờ, La Tinh Tinh lại hỏi lại đầy phấn
khích:
– Thật hả anh? Anh cho em đến nhà anh ở thật ạ?
Có
nằm mơ Hàn Đinh cũng không tin nổi, rằng nàng lại vui mừng đến sững sờ
như thế trước đề nghị của anh. Anh trả lời trong mụ mị:
– Dĩ nhiên rồi. Anh chỉ sợ em không muốn ở chung với anh thôi.
La Tinh Tinh:
– Em ở chỗ anh, liệu có tiện cho anh không?
Hàn Đinh:
– Có gì mà không tiện. Em cảm thấy không tiện à?
La Tinh Tinh:
– Liệu bố mẹ anh có đồng ý không? Còn cơ quan anh, hàng xóm anh. Liệu họ có đàm tiếu, dị nghị về anh không?
Hàn Đinh cười:
– Mắc mớ gì đến họ? Đấy là chỗ của riêng anh. Anh có đưa em tới ở nhà bố
mẹ anh, cơ quan anh, hay nhà hàng xóm của anh đâu. Mình cũng chẳng gây
sự, làm phiền gì họ. Chuyện này chẳng liên quan gì đến họ.
La Tinh Tinh:
– Em chỉ cần ở phòng nhỏ nhất trong nhà anh là được. Em sẽ gửi anh tiền
thuê nhà. Nhưng phải đợi khi em kiếm được tiền, em mới trả. Còn bây giờ, anh cứ cho em ghi nợ đã, có được không?
Hàn Đinh thừ người. Anh
không ngờ La Tinh Tinh lại nói ra những lời như vậy. Hóa ra, La Tinh
Tinh sở dĩ phấn khích như thế chỉ vì nàng đã tìm được một chỗ trú chân
cùng với một chủ nhà tốt bụng. Bần thần hồi lâu, anh mới nói:
–
Anh mời em đến nhà anh là vì muốn được ở cạnh em, được chăm sóc cho em.
Chúng ta cũng có thể chăm sóc cho nhau, chứ không phải cho em thuê nhà.
La Tinh Tinh nhận ra Hàn Đinh có phần không vui. Không vui bởi sự phấn
khích bất ngờ của anh chợt bất ngờ bị tổn thương. Anh không biết phải
làm thế nào để kiểm soát sự thất vọng của mình. Anh nói:
– Tùy em quyết định. Nếu muốn qua chỗ anh ở thì qua. Còn nếu em nhất quyết cứ phải trả tiền thuê nhà, thì thôi.
La Tinh Tinh cúi đầu, không nói. Hai người cùng đi ra phố. Không ai lên
tiếng trước là sẽ đi đâu. Một tài xế taxi thấy hai người đứng bên lề
đường, liền đỗ lại có ý thăm dò. Hàn Đinh bước xuống đường, mở cửa xe,
rồi ngoái lại phía sau. La Tinh Tinh vẫn đứng trên vỉa hè nhìn anh không nhúc nhích. Anh dịu giọng trở lại:
– Đi thôi em, đừng đứng mãi như thế.
Lúc Hàn Đinh đưa La Tinh Tinh về đến nhà mình đã là mười hai giờ đêm. Nhà
anh có một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng đọc sách. Phòng đọc
sách rất nhỏ. Chỉ kê một chiếc bàn con đặt máy vi tính và một chiếc ghế
xoay, cùng một giá sách sát vách tường. Phòng ngủ rất rộng, độ mười tám
mét vuông, kê một chiếc giường đôi kích cỡ tiêu chuẩn, một chiếc tủ đứng và một đôi sofa. Trong lúc La Tinh Tinh tắm, Hàn Đinh tháo bộ chăn ga
đang dùng trên giường, thay bằng bộ khác sạch sẽ, tinh tươm, rồi ôm bộ
chăn ga vừa thay ra sang phòng đọc sách. Hàn Đinh bỏ chiếc ghế xoay ra,
trải một chiếc đệm lên trên tấm thảm. La Tinh Tinh tắm xong, để xõa tóc
đứng ở cửa phòng đọc sách, nhìn Hàn Đinh bận bịu sửa soạn, nói:
– Em thấy thế này là quá ổn. Hơn đứt chỗ cũ em ở.
Hàn Đinh đứng lên, kéo nàng vào phòng ngủ, rồi chỉ vào chiếc giường vừa được sửa soạn tinh tươm, bảo:
– Đây là chỗ của em. Em ngủ ở đây nhé!
Hàn Đinh đọc thấy sự bối rối của La Tinh Tinh trước sự hiếu khách của anh. Nàng ngần ngại:
– Không được đâu ạ. Em không thể chiếm giường của anh được. Em đến đây đã là làm phiền anh lắm rồi.
Hàn Đinh bảo:
– Anh là đàn ông. Đàn ông phải chăm sóc phụ nữ. Anh cũng lại là chủ nhà. Chủ nhà phải hiếu khách chứ.
Hai người đùn đẩy, khách sáo với nhau mãi. Cuối cùng, La Tinh Tinh chịu
thua, đồng ý ngủ ở phòng ngủ. Lúc La Tinh Tinh tắm, Hàn Đinh đã vội lấy
quyển tạp chí Playboy – do hai cậu bạn cùng học sau khi xem chán chê
tặng lại anh – để trong chiếc kệ đầu giường, mang vào giấu kín trong
phòng đọc sách. Trước đây, hàng ngày trước khi đi ngủ, anh thường xem
hai cuốn tạp chí ấy. Nhưng kể từ khi làm bạn với La Tinh Tinh, anh chẳng bao giờ đụng đến chúng. Cũng chẳng hứng thú chuyện ngắm nghía mấy cô
gái trong cuốn tạp chí.
Cuộc sống hạnh phúc của Hàn Đinh bắt đầu
từ đêm hôm ấy. Hạnh phúc là gì? Mỗi người đều có một định nghĩa khác
nhau về hạnh phúc. Cảm giác thỏa mãn của người cổ đại khi ăn một miếng
thịt nướng xém cạnh cũng giống như người hiện đại ăn một bữa đại tiệc
Mãn Hán(4) vậy. Bởi vậy, với Hàn Đinh, hạnh phúc, thực ra đó chính là
cảm giác hạnh phúc mà thôi.
Cảm giác hạnh phúc của Hàn Đinh bắt
nguồn từ chỗ: cuối cùng, anh và La Tinh Tinh cũng đã bắt đầu một cuộc
sống chung anh hằng mong ước. Dù rằng, mối quan hệ ở chung này, nhìn bề
ngoài, hoàn toàn là sự giúp đỡ, tương trợ hào hiệp giữa bạn bè. Anh nằm
trên chiếc đệm trong phòng đọc sách, thích thú gặm nhấm niềm hạnh phúc
ấy thật lâu. Anh nghĩ kỹ rồi. Từ nay về sau, nhất định anh sẽ gắn bó với nàng, trân trọng từng ngày, từng giờ sống bên nàng. Anh sẽ nghĩ cách để La Tinh Tinh có được cuộc sống ấm áp gia đình trong căn nhà này, đồng
thời, để hai người có cuộc sống chung không có sex nhưng vẫn đầy ắp đam
mê gợi cảm. Hạnh phúc thực ra chỉ là vậy – một túp nhà và một người con
gái gắn bó máu thịt cùng ta, giản dị mà đê mê.
Đêm hôm ấy, anh
ngủ rất muộn. Mãi cho đến rạng sáng, anh vẫn còn mải phấn khích với
tương lai trong tưởng tượng. Anh đã suy tính rất kỹ rất nhiều tình tiết
trong tương lai. Nhưng anh không ngờ rằng, cảm giác gia đình đầu tiên
lại do La Tinh Tinh mang đến cho anh. Bảy giờ sáng, anh thức giấc bởi
tiếng gõ cửa của La Tinh Tinh. Nàng mở hờ cánh cửa, thò nửa mặt vào
trong, nhẹ nhàng:
– Anh định không đi làm à? Dậy thôi anh.
Anh xem đồng hồ, ngáp ngắn ngáp dài, rồi đứng lên, cố ý để mình trần chạy
vào phòng khách gọi điện thoại, rồi lại chạy vào phòng ngủ lấy quần áo.
La Tinh Tinh dường như chẳng bận tâm, không nhìn ngắm, cũng chẳng tỏ ra
xấu hổ. Trời đất! Hàn Đinh dường như không tin ở mắt mình. Trên chiếc
bàn ở phòng khách đã bày biện một bữa sáng rất ra trò, có mỳ xào, nước
quả và trứng ốp lết. Dù rằng trứng ốp lết bị rán hơi cháy và hình thức
hơi khó coi, nhưng rõ ràng, mọi thứ trên bàn đã mang lại cho anh cảm
giác ấm cúng của một gia đình.
Sự e thẹn xuất hiện trên khuôn mặt La Tinh Tinh, khi Hàn Đinh nhìn vào bàn ăn. Nàng ngượng ngập:
– Em thấy chúng trong tủ lạnh, nên làm hộ anh. Em biết nấu ăn, kiểu hương vị miền Nam. Không biết, anh ăn có quen món miền Nam không?
Buổi sớm mai đầu tiên đã đến với ngập tràn cảm xúc như thế. Kể từ đó, sáng
nào La Tinh Tinh cũng dậy sớm nấu nướng. Ngoài sữa, trứng ốp lết ra, có
lúc, nàng còn nấu cháo, hoặc xuống dưới nhà, tới hiệu đậu nành Vĩnh Hòa
mua đậu nành và quẩy nóng. Sau khi Hàn Đinh ăn xong và đi làm, nàng lại
lên giường ngủ tiếp. Nàng là kẻ tham ngủ. Nếu ban ngày không có việc gì
làm, nàng thường ngủ vùi đến tận chiều. Buổi chiều ngủ dậy, nàng sẽ gọi
điện thoại cho Hàn Đinh, hỏi anh tối có bận không, mấy giờ về nhà. Nếu
Hàn Đinh buổi tối không bận gì, nàng sẽ nấu cơm. Hàn Đinh cũng bày cho
nàng thêm vài chiêu nấu ăn, như món mỳ xào tương truyền thống của Bắc
Kinh chẳng hạn. La Tinh Tinh trở nên đam mê với chuyện nấu nướng bếp
núc. Tay nghề mỗi ngày một tiến bộ. Nàng nấu thạo món ăn hai miền
Nam-Bắc. Bữa tối nào, nàng cũng ép Hàn Đinh phải nhận xét về màu sắc,
hương vị của món ăn, cốt là để Hàn Đinh khen nàng. Hàn Đinh liền khen
không ngớt lời. Dĩ nhiên, thi thoảng anh cũng cố ý bới lông tìm vết, phê bình nàng, cốt để nàng giận. Khi nàng giận, thể nào cũng thề sẽ không
bao giờ nấu cơm cho anh. Sau đó, Hàn Đinh lại nịnh nàng. Hàn Đinh rất
thích thú với chuyện chọc nàng giận rồi lại làm nàng vui. Về sau, hai
người đều nhận ra điều ấy. Kể từ đó, họ thường xuyên cố ý moi móc, bêu
riếu đối phương. Đợi khi đối phương tỏ ra giận dỗi, liền ra sức vỗ về,
nịnh bợ tài năng của đối phương. Dần dà, điều này trở thành trò chơi
tình yêu được hai người phối hợp, tung hứng rất ăn ý. Nó khiến cho thế
giới hai người vốn khô khan trở nên đầy ắp thú vị với những chiến tranh
và hòa bình vô cớ.
Một cô gái như La Tinh Tinh lại thích thú với
vai trò người nội trợ trong gia đình. Đây là điều Hàn Đinh lúc đầu không ngờ đến. Anh mặc sức tận hưởng trong sự bất ngờ thú vị ấy. Anh vốn
tưởng rằng, sau khi hai người sống chung với nhau, anh sẽ phải tốn rất
nhiều công sức để chăm sóc cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, liễu yếu đào
tơ. Nào ngờ, anh lại trở thành người được chăm sóc. Ngày nào anh cũng đê mê trước sự chăm chút tỉ mỉ, cơm bưng nước rót mà La Tinh Tinh dành cho anh. Thậm chí, nàng còn gội đầu cho anh. Ngón tay mềm mại của nàng nhẹ
nhàng gãi, vò da đầu anh. Cảm giác ấy chợt đánh thức ham muốn nhục dục
trong anh. Không ngờ, sự hưởng thụ thoải mái, về sau, lại biến thành sự
kiềm chế đến khổ sở. Hôm sinh nhật Hàn Đinh, anh gọi điện từ cơ quan về
nhà bảo với nàng hôm ấy là ngày sinh thứ hai mươi ba của anh. La Tinh
Tinh trách anh sao không nói sớm, làm nàng chưa kịp chuẩn bị gì cả. Hàn
Đinh bảo:
– Thì em đã xem chứng minh thư của anh rồi đấy thôi.
Ngày sinh tháng đẻ của anh, em đều biết cả. Anh cứ tưởng là em đã phải
chuẩn bị từ lâu rồi mới phải.
La Tinh Tinh bảo:
– Bây giờ em sẽ tới chỗ anh. Nhưng anh phải cho em vay tạm ít tiền để em mua quà tặng anh đấy nhé!
– Có một món quà anh ưng từ lâu rồi. Chỉ cần em tặng anh món quà ấy là được.
– Quà gì hả anh?
– Em cứ đợi ở nhà nhé. Lúc về, anh sẽ nói cho em biết.
Hôm ấy, bố mẹ Hàn Đinh gọi điện thoại đến Văn phòng luật sư bảo anh buổi
tối qua nhà ăn tiệc sinh nhật. Hàn Đinh lấy cớ buổi tối phải làm thêm
không về được, bảo bố mẹ khỏi phải làm tiệc sinh nhật hoặc để chuyển
sang ngày khác. Làm xong, Hàn Đinh vội vàng đi tàu điện ngầm về Sùng Văn Môn. Vừa vào trong nhà, đã nghe thấy tiếng xèo xèo của chiếc chảo phát
ra từ trong bếp. Trên bàn đã bày mấy món ăn nguội, còn có cả bia. Lúc
anh tắm xong, mặc chiếc áo may ô sạch sẽ, rồi ngồi vào bàn ăn, thì đến
bát cơm cũng đã được nàng xới ra đặt ngay ngắn trên bàn. Hai người ngồi
đối diện nhau, cùng nâng cốc chúc mừng, cùng gắp thức ăn cho nhau. La
Tinh Tinh chúc Hàn Đinh sinh nhật vui vẻ, thành công trong sự nghiệp.
Anh chúc nàng sớm trở thành siêu mẫu thế giới. Lúc chúc tụng, Hàn Đinh
kỳ thực nghĩ thầm trong bụng, rằng La Tinh Tinh cả ngày chỉ biết có ngủ, rồi đi chợ, nấu cơm. Buổi tối thì xem ti vi, chẳng học hành, cũng chẳng tìm việc như thế, thì chuyện nếu nàng sau này trở thành siêu mẫu thế
giới thật, thì đó chỉ có thể là phép lạ! Nhưng lại nghĩ, kể ra, như bây
giờ cũng hay. Chứ nếu nàng làm siêu mẫu thế giới thật, thì liệu nàng có
còn ở đây chung sống với mình không?!
Ăn xong, hai người cùng
nhau thu rửa bát đĩa, lau chùi bàn ghế, rồi ngồi trên sofa xem tivi.
Được một lúc, chợt La Tinh Tinh nhớ ra, hỏi:
– Ơ, phải rồi, anh bảo là muốn có một món quà sinh nhật gì đấy cơ mà?
Hàn Đinh nhìn nàng, bảo:
– Thôi khỏi. Có muốn, em cũng chẳng cho. Để sau này hẵng hay.
La Tinh Tinh thấy khó hiểu:
– Em chẳng có thứ gì đáng giá cả. Chắc không phải anh muốn hạt ngọc trai
của em chứ hả? Cái đó, em không tặng anh được. Nó là vật may mắn em phải luôn mang theo bên mình.
Hàn Đinh lắc đầu:
– Ai cần thứ ấy. Đấy là hạt ngọc trai nhỏ xíu, chứ kể cả là một viên kim cương to đùng, anh cũng chẳng cần!
La Tinh Tinh đẩy anh một cái, sốt ruột hỏi:
– Thế anh nói mau đi. Rốt cuộc là anh muốn em tặng quà gì?
Hàn Đinh vẫn không nói. Anh mỉm cười âu yếm:
– Em trân trọng thứ ấy lắm. Anh mà mở miệng ra đòi, lỡ em không cho, thì
có phải là ê mặt anh không? Thôi kệ. Khi nào em muốn, thì anh chẳng đòi, em cũng sẽ cho. Cứ để mọi thứ tự nhiên thôi.
La Tinh Tinh chăm chú nhìn anh. Anh cố ý không nhìn nàng, ánh mắt dán vào màn hình tivi. Nhưng đột nhiên anh nghe thấy nàng nói:
– Anh muốn không? Nếu anh muốn, em cho!
Hàn Đinh quay mặt lại. Ánh mắt chạm vào La Tinh Tinh. Chưa kịp nhìn kỹ tia
sáng trong đôi mắt nàng, thì làn môi nàng đã chạm làn môi anh. Hàn Đinh
tưởng như ngộp thở trong khoảnh khắc ấy. Động tác của La Tinh Tinh không cuồng nhiệt. Nụ hôn đầu của anh và nàng âu yếm vừa phải. Hai người
dường như đều có ý kiềm chế, hôn rất nhẹ, vừa chạm là dừng. Nhưng chừng
ấy cũng đủ để Hàn Đinh nghẹn thở vì sung sướng, hạnh phúc!
Đêm
đầu tiên của hai người cũng giống như nụ hôn đầu của họ. Dịu dàng, êm
ái, cả kìm nén, giống như với người xa lạ. Niềm hân hoan ấy, đương
nhiên, là ngắn ngủi. Nhưng chính vì thế mà nó càng khiến cho người trong cuộc thêm lưu luyến. Hàn Đinh không phải trai tân. La Tinh Tinh – theo
phán đoán của Hàn Đinh – cũng không phải gái trinh. Trước đây nàng đã có bạn trai đấy thôi. Nhưng khi siết chặt tấm thân ngọc ngà của nàng, tự
đáy lòng, anh vẫn cảm thấy nàng thật thuần khiết, trắng trong. Mỗi niềm
hân hoan của nàng, mỗi sự run rẩy vì đau của nàng, đều làm cho Hàn Đinh
phấn khích. Anh buộc những động tác của mình phải thật từ tốn, thật
thong thả, bởi anh có cảm giác, rằng nàng thích được như vậy. Nàng thích giống như một đứa trẻ được người lớn bảo vệ, vỗ về, âu yếm thật chu
đáo, kỹ lưỡng.
Kể từ hôm ấy, hai người bắt đầu không còn ngượng
ngập khi ngủ chung trên một chiếc giường. Sự hòa quyện về thể xác khiến
cho quan hệ giữa họ, thậm chí, đến ngay cả từng cái nhìn, từng nụ cười
dành cho nhau cũng mang một hàm ý khác. Sau khi tâm hồn, thể xác hai
người hòa làm một, Hàn Đinh vẫn chưa vội nói ra những câu thề thốt với
nàng. Nhưng trong sâu thẳm tiềm thức, anh tự nhủ lòng, rằng cái đêm đặc
biệt ấy đã quyết định cả cuộc đời anh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!