Hồi Tâm Chưởn - Chương 12: Hồi kết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Hồi Tâm Chưởn


Chương 12: Hồi kết


Mới tờ mờ sáng mà quang cảnh Mai Hoa Trang đã nhộn nhịp hẳn lên.

Từ đằng xa đã lũ lượt từng đoàn người không ngớt đổ về. Chưởng môn một số
môn phái là những người đến sớm nhất. Khu đất rộng bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lũ đệ tử của Xích Như Lân chuẩn bị vô cùng chu đáo đón
tiếp quần hùng.

Lúc Dương Tôn Bảo, Mỹ Hoa Nương và Lan Nhi đến
nơi thì Viên Giác, Không Minh cũng vừa tới. Bọn đệ tử các môn phái từ
hôm trước đã đến dò thám động tĩnh về báo cáo là không có gì bất thường
cả, nên mọi người cũng yên tâm.

Bỗng Không Minh đại sư nói:

– Quái lạ, hôm nay đại hội quần hùng tổ chức tại đây mà sao không thấy chủ nhân đâu cả?

Lão gọi một đại hán đang lăng xăng phục vụ các quan khách lại rồi hỏi:

– Tại sao Xích Như Lân không ra đây để tiếp quần hùng.

Gã đại hán lúng túng nói:

– Thưa đại sư, lão gia không hiểu có việc gì mà đi từ hôm qua chưa về!

– Sao lại có thể thế được, hôm nay là một ngày rất hệ trọng… thế ai cai quản công việc ở đây?

– Lão gia khi đi có dặn lại tất cả các việc cần làm. Chắc là…

Gã chưa kịp nói hết câu thì bỗng có tiếng leng keng thật lớn vang lên lanh lảnh. Từ đằng xa tiến lại bốn nhà sư mặc áo vàng vá chằng chịt, ba lão
thì Dương Tôn Bảo đã gặp rồi, lão thứ tư thì hôm nay mới xuất hiện. Hình dung lão này còn cổ quái hơn ba nhà sư kia gấp bội. Trên lỗ mũi của lão có xâu qua một cái vòng vàng to tướng… Hai bên tai cũng là hai cái
vòng to như thế. Cổ chân lão cũng đeo một cái vòng trên có gắn lục lạc,
thành ra mỗi bước đi đều có tiếng leng keng rất lạ tai. Lão đi rất nhanh nhưng mỗi bước rất trầm trọng. Vừa đến nơi lão đã nói oang oang:

– Ta là khách mời mà sao không thấy chủ nhân ra tiếp gì cả?

Mọi người đang còn ngơ ngác bỗng một tiếng cười khanh khách vang lên khiến mọi người lạnh cả người.

– Lão phu thất lễ, thất lễ xin đại sư miễn thứ.

Tất cả đều quay lại nhìn về phía người nói khiến ai nấy đều giật mình.
Chính là lão già bịt mắt, Đại Giáo chủ Huyết Hồn Bang. Không hiểu lão
đến đây từ bao giờ, mà bỗng nhiên xuất hiện một cách kỳ bí. Lão cười ha
hả rồi nói tiếp:

– Hôm nay, Xích lão gia vắng mặt, lão phu xin thay mặt để tiếp rước quần hùng.

Lão quay qua khắp lượt, nhìn mọi người bằng cặp mắt đầy ý nghĩa rồi nói:

– Có lẽ các vị đã đến đông đủ cả rồi, xin mời quý đại sư an tọa để lão phu tuyên bố lý do.

Lão nói câu này rõ ràng có ý coi bốn lão sư kia còn cao hơn tất cả những
anh hùng hảo hán có mặt khiến mọi người tức giận vô cùng.

Bốn lão sư nghênh ngang ngồi xuống hàng ghế kê trên đầu. Viên Giác đại sư vốn
là kẻ tu hành nên lão không để ý đến những tiểu tiết đó, song Mỹ Hoa
Nương thì bừng bừng lửa giận.

Đợi mọi người bớt ồn ào bàn tán,
lão già bịt mặt mới đúng lên. Lão cất tiếng nói tuy không lớn lắm nhưng
vang rất xa khiến những kẻ ngồi ở xa nhất cũng nghe rõ mồn một:

– Hẳn các vị đều rõ, chưa bao giờ tình hình võ lâm lại lộn xộn như lúc
này. Kể từ khi các vị tổ sư thành lập ra các môn phái đến nay, trải qua
bao nhiêu thời kỳ vàng son rực rỡ, các đệ tử đời sau luôn luôn phát huy
nên võ học sẵn có làm rạng rỡ môn phái, bổ sung và không ngừng phát
triển võ thuật. Song, thật đáng buồn, lẽ ra đời sau phải hơn đời trước,
thì lại trái ngược. Nền võ thuật ngày càng trở nên suy đồi, thoái hóa,
các môn phái thì tranh giành hiềm khích lẫn nhau khiến các tinh hoa võ
công ngày một tàn lụi, trước tình hình ấy lão phu đau lòng vô cùng…

Lão ngừng lại một lát để chờ xem phản ứng của quần hùng, rồi tự đắc nói tiếp:

– Đã thế, lại thêm cảnh xâu xé tàn hại lẫn nhau, làm mất đi cái tinh thần thượng võ đã có từ ngàn năm. Nếu không kịp thời chấn chỉnh hẳn là tai
họa sẽ dẫn đến hủy diệt, bao công lao của các vị tổ sư đã dày công vun
đắp sẽ thành công dã tràng. Điều đó là chắc chắn không sao tránh khỏi.

Lão chưa kịp nói tiếp, thì Từ Dần Sinh đã đứng lên. Lão nóng nảy hỏi:

– Ta xin hỏi ngươi một câu. Chẳng hay ngươi là người thuộc môn phái nào
mà dám thay mặt giới võ lâm, danh môn chính phái để kêu gọi. Hay là
ngươi thuộc bàng môn tả đạo.

Lão già chẳng chút giận dữ. Lão cười nhạt nói:

– Các hạ hỏi làm chi điều ấy! Phàm là con nhà võ thì đều thuộc giới võ
lâm cả, việc gì lại phân chia ra môn này, phái nọ! Lão phu nói vậy có
đúng không?

Ba nhà sư lập tức gật đầu tán thưởng. Lão già đắc chí nói tiếp:

– Vì thế, lão phu thấy nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn thì vô cùng
nguy hiểm, võ lâm không đoàn kết sẽ sinh ra chém giết lẫn nhau. Cần phải gom lại một mối đúng như người ta vẫn nói:

Anh em bốn bể đều
chung một nhà. Mà muốn được như vậy, cần phải có một người có đủ tài để
lãnh đạo quần hùng. Vì vậy lão phu mới mời các vị đến đấy để tranh tài
cao thấp, bầu ra một người có võ công cao nhất để đứng ra chủ trương mọi việc. Bất luận là ai, thuộc bất cứ môn phái nào đều được quyền ra tỷ
thí. Nếu vị nào vì một lý do nào đó vắng mặt cũng có quyền nhờ người
khác thay mặt. Cuộc đấu sẽ rất công bằng để chọn ra một người xứng đáng
nhất.

Lão ngừng lại rồi ngồi xuống. Không khí im lặng một hồi lâu. Lão già bước ra nói:

– Nào, bây giờ xin mời các vị bắt đầu. Ai sẽ lên thách đấu trước.

Rõ ràng sự có mặt của quần hùng tại đây là mặc nhiên công nhận cuộc tỷ thí này.

Không ai bước ra cả. Bỗng lão già đeo cái vòng ở mũi bước ra nói:

– Ta là Ô Tất Đạt, xin mời các vị cùng tỷ thí.

Lão dẫm mạnh chân xuống nền đá làm hằn sâu hình năm ngón chân lõm xuống
khiến ai nấy giật mình. Dương Tôn Bảo tức giận toan bước ra thì đã thấy
Viên Giác miệng niệm phật hiệu rồi thông thả tiến đến trước mặt Ô Tất
Đạt.

– Bần tăng không hề có ý hơn thua, song cũng muốn học hỏi vài cao chiêu của lão sư.

Mong lão sư vui lòng chỉ giáo.

Nói xong Viên Giác đại sư chắp tay lại theo thế Đồng Tử Bái Quan Âm, rất là khiêm tốn nhưng rất trịnh trọng. Lão ra thế này là có ý muốn nhường
nhịn đối phương ra tay trước.

Nhà sư có vòng đeo ở mũi tên Ô Tất
Đạt cũng tỏ vẻ mã thượng. Lão cũng thi lễ lại, rồi bất ngờ đánh Long
Trảo vào mặt Viên Giác. Gã sử chiêu Kim Long Hý Thủy (Rồng vàng rỡn
nước) xương cốt kêu răng rắc chứng tỏ lão đã vận kình hết sức vào cánh
tay. Viên Giác đưa tay trái lên gạt hữu quyền của đối phương, tay phải
sử chiêu Vân Thủ Ưng Trảo, nhằm đánh vào huyệt Đồng Tử Liên gần mắt Ô
Tất Đạt.

Không ngờ lão này có một công phu kỳ dị, chiếc vòng trên mũi gã bỗng chuyển động đánh vào cườm tay Viên Giác nơi huyệt Đại Lăng. Viên Giác kinh ngạc vội thu tay về vì nếu để chiếc vòng đánh trúng tay
chân sẽ bị tê bại ngay tức khắc.

Hai người giao đấu trên năm mươi hiệp không phân được thua. Viên Giác đã vào loại võ công thượng thừa mà đánh với nhà sư lạ mặt này vẫn không sao chiếm được thượng phong thì
thật là lạ lùng. Võ công Ô Tất Đạt rất kỳ bí và quái dị, những chiếc
vòng đeo ở chân thực ra là một công phu bí hiểm. Mỗi bước chân lão di
chuyển chiếc vòng lại chạm vào nhau kêu leng keng khiến những ai đứng
ngoài võ công hơi kém một chút phải nhức đầu, hoa mắt. Viên Giác là bậc
cao thâm nên lão tập trung tinh thần không để tiếng động làm hỗn loạn
tâm trí.

Dần dần, Viên Giác có phần chiếm được ưu thế. Lão đã bỏ
mấy chục năm để nghiên cứu những biến hóa của Thiếu Lâm quyền pháp nên
mỗi đòn đánh ra đều ẩn tàng nhiều thế biến ảo khó lường.

Ô Tất
Đạt cứ lùi dần. Lão không ngờ hôm nay đã gặp một địch thủ lợi hại. Thấy Ô Tất Đạt có phần lúng túng, Viên Giác định tâm kết thúc cuộc tỷ thí cho
mau lẹ. Đại sư vận hết kình lực vào cánh tay sử chiêu Bách Điểu Phi Hồi, năm ngón tay xòe ra cong lại theo thủ pháp Ngũ Cầm Thế chụp vào ngực Ô
Tất Đạt.

Đây là một thế võ cực kỳ ảo diệu, Viên Giác lại ra tay
nhanh không thể tả trong lúc Ô Tất Đạt đã bị triệt mã, gã thảm bại là
điều chắc chắn. Song Ô Tất Đạt bỗng liều lĩnh lao thẳng vào Viên Giác,
hai tay đưa lên định bẻ gãy cỗ đại sư. Đó là một lối đánh liều lĩnh để
gỡ thế nguy, mục đích là hai người cùng chết cả, là một tuyệt chiêu
chẳng ai dám dùng vì nó nguy hiểm, có tên gọi là Khổ Hải Hồi Đầu. Viên
Giác vội thu quyền về, lão nghiêng người luồn tay qua người của Ô Tất
Đạt định nhấc bỗng gã lên quật xuống đất. Viên Giác vốn có lòng từ tâm
nên chỉ cốt đánh ngã Ô Tất Đạt để gã phải chịu thua mà thôi nên mới sử
chiêu Hiệp Khê Sơn Hải (kẹp núi vượt bể) một chiêu rất khoan hòa.

Ô Tất Đạt lợi dụng tình huống ấy, gã co tay lại dùng sống bàn tay làm
cương đao chặt thẳng vào gấy đại sư, theo thế Thái Sơn Áp Đỉnh.

Quần hùng ồ lên kinh hãi. Cũng may Viên Giác võ công cũng không phải tầm
thường, lão tránh được cú đánh vào gáy, song phải chịu trúng đòn vào
lưng.

Chỉ nghe một tiếng rắc khô gọn, cánh tay của Ô Tất Đạt như đánh phải một tấm thép.

Viên Giác mặc dù đã vận khí hộ thân, song cũng cảm thấy xương sống như bị
chặt gãy. Còn Ô Tất Đạt cánh tay cũng tê chồn không sao chịu nổi. Gã bật lên tiếng khen:

– Kim Cương thần công quả danh bất hư truyền.

Mặc dù chưa thua, song Viên Giác cũng cảm thấy hổ thẹn, lão lùi lại nói:

– Bần tăng xin chịu thua. Ô thí chủ võ công quả là cao cường.

Ô Tất Đạt tuy là một lão đại ác, song lão thấy Viên Giác xử sự như vậy lão cũng vội nói:

– Bần tăng không dám, kể như trận đấu này huề…

Điều đó có nghĩa là Viên Giác và Ô Tất Đạt sẽ không được ra thi đấu nữa. Lão già bịt mặt lúc đó mới nhảy ra. Lão nói lớn:

– Bây giờ đến lượt lão phu, có ai ra thi đấu chăng?

Quần hùng biết rất rõ ngoài Viên Giác còn có cơ cầm cự nổi, không ai có thể
là đối thủ của lão. Không Minh tính bước ra thì Dương Tôn Bảo nói:

– Xin đại sư để vãn bối. Lão là đại cừu thù của tại hạ…

Gã nói xong nhảy vút lên cao rồi dùng thủ pháp Thiên Cân Trụy đáp xuống. Gã nói lớn:

– Ngươi thách đấu mà không dám xưng tên họ, không dám để lộ mặt thật thì sao gọi là anh hùng.

Lão già mỉm cười nói:

– Rồi ngươi sẽ biết ngay thôi. Ngươi đã thoát khỏi tay ta mấy lần nhưng hôm nay sẽ chẳng có cơ may ấy đâu?

Lúc ấy, Dương Tôn Bảo mới để ý thấy có rất nhiều cao thủ của Huyết Hồn Bang kéo đến. Quần hùng phía dưới cũng biết đây là một trận đấu sống còn có
liên quan đến sinh mạng của võ lâm nên hồi hộp theo dõi. Viên Giác đại
sư nói khẽ với Mỹ Hoa Nương:

– Xin phu nhân cẩn thận cho, bọn
Huyết Hồn Bang hiện đang có mặt rất đông. Tình hình chưa có thể đoán
trước thắng bại thế nào, song nếu lão Đại Giáo chủ mà thua, rất có thể
diễn ra một trường huyết chiến. Phu nhân coi kìa! Bần tăng thấy có cả Lý Quế Anh nữa đấy.

Mỹ Hoa Nương gật đầu. Dương Tôn Bảo tuy võ công hiện nay rất cao, song dù sao vẫn là đệ tử của Mỹ Hoa Nương. Để gã lên
tỷ đấu với lão già là đúng, vừa trả được thù nhà, lại trả thù được cho
sư môn… Còn về phía bên ngoài, Viên Giác và phu nhân lo liệu.

Một tên đệ tử của Huyết Hồn Bang ném cho lão già một thanh bảo đao. Chắc là nó phải nặng ghê gớm vì gã đại hán to lớn dường ấy mà phải dùng hai tay mới đưa lên nổi.

Thanh đao trông rất kỳ dị màu đen tuyền tỏa ánh sáng sắc lạnh. Lão già cầm lấy thanh đao rồi gằn giọng:

– Tiểu tử, ngươi hãy ra chiêu đi?

Dương Tôn Bảo cũng rút thanh gươm báu sau lưng ra, sử chiêu thứ nhất trong
Liên Hoa bí lục là Bích Sa Như Yên (sóng xa khói tỏa) chém xuống, chiêu
này tuy là chiêu mở đầu nhưng có phần trịnh trọng, uy nghi song tiếp
theo có thể biến ra hàng trăm thế đánh lợi hại khác. Dương Tôn Bảo chủ ý muốn lão già thể nào cũng đưa đao lên đỡ và như thế thanh đao của lão
sẽ bị chặt gãy làm đôi. Lão già cũng hơi kinh ngạc không hiểu sao Dương
Tôn Bảo lại biết chiêu ấy. Lão đưa ngang thanh bảo đao lên đỡ, kình lực
truyền vào thanh đao nên nó trở nên cứng rắn vô cùng.

“Choang”
một tiếng. Dương Tôn Bảo tưởng rằng sẽ chặt đứt được thanh đao của lão
nên không vận kình vào cánh tay, gã bị thối lui về sau một bước cánh tay tê chồn. Bộ pháp lão già nhanh lạ thường, lão không bỏ lỡ cơ hội Dương
Tôn Bảo đang thoái bộ sử chiêu Hoàng Uyển Quy Lai, biến đao thành kiếm
đâm thẳng vào cổ họng gã. Đấy là thủ pháp biến hóa “Đao trung hữu kiếm,
kiếm trung hữu đao” vô cùng lợi hại. Nếu là người khác, hẳn là đã toi
mạng trước đòn sát thủ này rồi. Dương Tôn Bảo uốn cong người về phía sau như cây non gặp gió tránh thoát được, khiến lão già phải bật lên tiếng
khen:

– Chiêu Dương Liễu Nghênh Phong ngươi sử dụng đẹp lắm.

Lão đánh với Dương Tôn Bảo được ba chục chiêu thì biết rằng võ công của
Dương Tôn Bảo lúc này không phải tầm thường. Lão lại càng kinh ngạc khi
thấy chiêu số của Dương Tôn Bảo cũng là những chiêu số lão đang sử dụng
nhưng biến hóa hơn nhiều, lão đã dùng đến thế thứ tám mươi mốt trong
Liên Hoa bí lục mà vẫn không hạ được y thì bắt đầu hoảng sợ.

Lão
biết Liên Hoa bí lục mà vẫn không hạ được y thì bắt đầu hoảng sợ. Lão
biết Liên Hoa Quyền có ba trăm sáu mươi thế chính, còn biến hóa ra thì
không biết bao nhiêu mà kể. Với nội lực của lão chỉ tập được có tám mươi lăm thế là đã không sao tập nổi nữa mà gã tiểu tử này vẫn có vẻ ung
dung. Lão vận hết sức lực dùng thanh đao chém bổ xuống đầu Dương Tôn Bảo theo một thế ác liệt, thanh đao tưởng chừng như nặng đến ngàn cân, trầm trọng vô cùng.

Nếu Dương Tôn Bảo vung gươm lên đỡ thì một trong hai người nội lực yếu hơn sẽ bị nội thương.

Dương Tôn Bảo hiểu ý định ấy. Thế đánh rất mạnh lại ở trên chém xuống nên uy
lực được tăng thêm gấp bội. Đối chưởng với lão lúc này là bất lợi. Dương Tôn Bảo đưa thanh gươm lên, rồi quay nhẹ một cái. Gã đã dùng thủ pháp
Tứ Lạng Chống Thiên Cân. Chỉ cần dùng một ít sức lực cũng đủ chống nổi
lực nặng hàng ngàn cân của đối thủ.

Lão già còn đang ngơ ngác
thấy kình lực nhẹ hẫng đi thì đã thấy mũi gươm của Dương Tôn Bảo đâm tới ngay mặt. Chiêu này Dương Tôn Bảo chủ ý muốn lật mặt nạ của gã để quần
hùng coi mặt nên không dùng nhiều sức lực. Lão già bí thế lấy tay trái
đè lưỡi gươm xuống, tay cầm đao chém ngang vào hạ bàn của Dương Tôn Bảo. Tự nhiên, Dương Tôn Bảo lâm vào thế hạ phong. Nếu gã cố tình sát thủ,
năm ngón tay của lão già đã đứt lìa rồi. Trong lúc cấp thời, Dương Tôn
Bảo đề khí búng mình nhảy vọt lên cao, lão già không bỏ lỡ dịp may hiếm
có ấy quăng luôn thanh đao trong tay lên. Dương Tôn Bảo đang lơ lửng
trên không bỗng thấy một vật đen xì bay vọt lên sức mạnh khôn tả. Gã co
chân đạp mạnh vào thanh đao lấy đà bay vọt lên cao hơn nữa rồi sử chiêu
Bình Sa Lạc Nhạn đáp mình nhẹ nhàng xuống đất.

Quần hùng ồ lên kính phục. Lão già lại càng tức giận lão hét lên:

– Dương Tôn Bảo, coi chưởng của ta đây?

Lão trầm người xuống, hai tay thu vào ngực rồi lấy hết sức đẩy tới. Lão đã
sử dụng toàn bộ công lực, phát Hồi Tâm Chưởng, bàn tay từ từ chuyển sang màu đen xì, chưởng phong rít lên ầm ầm như sấm động.

Có tiếng thét lên từ phía quần hùng:

– Hồi Tâm Chưởng! Dương huynh nguy mất rồi.

Dương Tôn Bảo nhìn màu sắc ở gan bàn tay lão, biết rằng lão chỉ luyện được
tới bốn phần hỏa hầu. Gã cũng xoay bàn tay lại, bàn tay chuyển thành màu đỏ tía vận sáu thành công lực phóng chưởng ra.

Chưởng phong của gã đi êm ru, không một tiếng động. Lão già thấy tay Dương Tôn Bảo có màu đỏ tía thì sợ hãi rú lên.

“Ầm!” Một tiếng nổ long trời lở đất phát ra. Lão già bị chưởng lực đẩy về
phía sau cả chục bước vẫn không đứng vững. Lúc đó, bọn đệ tử Huyết Hồn
Bang đồng loạt nhảy xổ vào vòng chiến. Bên phía quần hùng, Viên Giác,
Không Minh, Mỹ Hoa Nương, Lan Nhi cùng chưởng môn các phái cũng nhập
cuộc. Viên Giác, Không Minh cự với bốn nhà sư, Mỹ Hoa Nương cự địch với
Lý Quế Anh. Còn Lan Nhi thì đấu với một gã thiếu niên bịt mặt mà mấy lần gã đã ám toán cô. Trận chiến thật là kinh hồn, cứ mỗi một chưởng phong
ra mà đối phương tránh được, lại đánh trúng vào mấy chục cao thủ phía
sau làm mấy chục tên bị đánh văng lên cao như những con nhái.

Lão già cố thu sức tàn, lực kiệt chống đỡ với Dương Tôn Bảo. Dương Tôn Bảo
chỉ muốn bắt sống gã, nhưng không ngờ lão già chống trả toàn những đòn
ác hiểm. Lão cứ lùi dần, Dương Tôn Bảo biết ý định lão định tẩu thoát
nên nảy ra một kế. Gã nhảy vọt ra sau làm như chặn đường rút lui của
lão, tay tả vươn ra như con vượn sử chiêu Phiên Giang Thủy Bích chiêu
thứ chín mươi hai trong Liên Hoa Quyền. Lão già sợ hãi vội đưa tay lên
phòng thủ thượng bàn, thì tay hữu của Dương Tôn Bảo đã nhanh như cắt
dùng Đại Cầm Nã Thủ của Vương Ngô Y chụp vào mặt. Chiếc mặt nạ bị lột ra một nửa để lộ mái tóc bạc. Lão già điên cuồng húc đầu vào ngực Dương
Tôn Bảo hy sinh tính mạng, Dương Tôn Bảo bất ngờ, không còn cách nào
khác phải sử dụng tuyệt chiêu để cứu lấy mình. Tay tả gã bỗng mềm ra như bún, vỗ vào đầu lão già. Cái vỗ trông nhẹ nhành nhưng là công phu
thượng thừa, đó là thủ pháp Nhuyễn Công tuyệt chiêu thứ chín mươi ba
trong Liên Hoa bí lục. Đầu lão già như bị một cái chày bằng sắt đập vào, xương sọ nứt ra rồi ngã vật xuống ngay lập tức.

Bên Huyết Hồn Bang thấy Đại Giáo chủ bị hạ, lập tức bỏ chạy hết để lại hàng trăm xác chết.

Bốn nhà sư và Lý Quế Anh đều bị đã bại, thương tích đầy người cũng tháo chạy nốt.

Chỉ còn lại thiếu niên bịt mặt và Lan Nhi vẫn còn giao đấu ác liệt.

Mỹ Hoa Nương lại gần rồi nói to lên:

– Tiểu tử, các ngươi đã bị đả bại hết rồi, sao không đầu hàng ngay đi còn chờ gì nữa?

Gã thiếu niên liếc mắt thấy Đại Giáo chủ bị hạ thì kêu thét lên một tiếng rồi nhảy vọt ra.

Quần hùng lúc ấy đang chiến thắng vui vẻ reo hò đứng xung quanh Dương Tôn Bảo.

Dương Tôn Bảo nói:

– Lão này là kẻ đại cừu thù với tại hạ và cũng là của giới võ lâm, nhưng
mãi đến hôm nay chúng ta mới biết mặt y. Để tại hạ lột mặt nạ hắn cho
các vị coi.

Nói xong gã lấy tay giật nốt phần mặt nạ còn che nửa
mặt của lão già. Mọi người ồ lên kinh hãi không tin ở mắt mình nữa. Ngay cả Dương Tôn Bảo cũng sững sờ đờ người ra.

Lão chính là Xích Như Lân. Khuôn mặt lão tái xanh, máu trào ra khỏi miệng Dương Tôn Bảo khẽ nói:

– Không ngờ… không ngờ lại là lão.

Xích Như Lân cố giương cặp mắt mờ đục lên rồi nói thật khẽ.

– Ta… ta thật đáng tội chết, không còn oán hận gì nữa… Ngươi hãy chiếu cố cho con gái ta… nó không có tội gì cả.

– Chuyện đó lão khỏi lo, nhưng trước hết hãy kể cho mọi người nghe vì sao lão lại tàn sát song thân ta một cách dã man như thế?

– Được rồi, ta sẽ nói hết. Cái đêm Vương Trí Nhân lấy Liên Hoa bí lục của gia đình ngươi, chính ta đã đứng ngoài cửa sổ đoạt được cuốn bí lục ấy. Ta mừng rỡ vô cùng mang về lén luyện tập vì đã từ lâu ôm mộng bá chủ võ lâm. Ta luyện được một thời gian thì thấy kinh khí nhộn nhạo, trong
người có nhiều khác lạ thì hoảng sợ. Thấy cuốn bí lục bị mất một trang,
ta nghi ngờ Dương Tôn Long cố tình giấu đi nên để tâm dò xét. Ta với
Dương Tôn Long vốn là chỗ thân tình nên một hôm nhân lúc lão không phòng bị ta ra tay điểm huyệt gã rồi đang đêm mang đi giấu vào một nơi bí
mật.

Lão khăng khăng nói không biết một tí gì về trang sách đó
cả. Ta bèn nảy ra một kế, cải trang thành Dương Tôn Long về Dương gia
trang. Dù có giống mấy đi chăng nữa, ta để ý thấy Dương phu nhân có ý
nghi ngờ. Hồi đó, ta chưa biết có đường hầm bí mật nên trong lúc đang mò mẫm thì phu nhân xuất hiện. Ta buộc phải động thủ. Được ba chục chiêu
thì khống chế được. Dương phu nhân sợ ta giết ngươi nên hứa sẽ chỉ cho
ta biết một đường hầm bí mật có cất giữ trang sách ấy. Ta bắt Dương phu
nhân bí mật không được tiết lộ cho bất kỳ ai bà bắt phu nhân phải uống
một hoàn thuốc độc, cứ nửa tháng phải uống một lần.

Một hôm, tình cờ sư phụ ta là Long Trì nữ hiệp xuất hiện. Ta biết người có một viên
Hồi Tâm Đơn chưa dùng nên nài nỉ xin, song người không cho. Ta nói rằng
hiện Liên Hoa bí lục đang nằm dưới hầm, vì võ công của ta còn thấp nên
không luyện được. Long Trì nữ hiệp cũng vì tò mò, mặc dù võ công của
người đã đủ là vô địch thiên hạ nên bảo với ta.

– Ngươi đưa ta xuống coi, nếu quả đúng như lời ngươi nói, ta sẽ cho ngươi viên thuốc ấy.

Ta đưa sư phụ xuống hầm rồi lừa lúc người không phòng bị hạ độc thủ. Ta
vốn rất sợ võ công của sư phụ nên cẩn thận cắt hết gân chân sư phụ như
đã làm với Vương Gia Thạch, sau đó xích người lại dưới hầm.

Tỉnh
lại, người không tức giận chỉ cười và kể từ đó không nói bất cứ câu gì
nữa. Ở lâu thấy không khai thác được gì lại luôn phải canh phòng Dương
phu nhân, rất dễ bị lộ ta bèn lừa ngươi đẩy xuống hầm rồi mang Dương Tôn Long về Dương gia trang để xóa dấu vết. Ai ngờ lúc ta đi thì Dương phu
nhân không hiểu sao lại giải khai được huyệt đạo. Khi ta phóng hỏa đốt
thì tìm Dương phu nhân không thấy. Ta vội chạy đi tìm kiếm khắp nơi, thì may lại gặp vì phu nhân trúng độc chất của ta nên nội lực không còn bao nhiêu.

Ta tính phóng chưởng đánh chết mụ nhưng lúc đó xuất hiện một quái nhân nhảy ra ngăn cản.

Ta không dám ham đánh vì sợ lộ tung tích, hơn nữa Dương phu nhân đã bị trúng một chưởng của ta thì chắc cũng chẳng sống được…

Lão kể đến đây, bỗng nấc lên mấy tiếng. Dương Tôn Bảo vội hỏi:

– Thế là đủ rồi, nhưng lão hãy nói đi con gái lão là ai?

– Con gái ta là… Lý… Băng… Tâm.

Dương Tôn Bảo sững người:

– Thì ra Lý Quế Anh là vợ lão.

Rồi gã bỗng nghĩ lại:

“Chính Lý Băng Tâm đã cứu gã thoát chết, nếu không…” Gã đang mãi suy nghĩ
thì bỗng gã thiếu niên bịt mặt xuất hiện. Gã nhằm Dương Tôn Bảo phóng
một chưởng. “Bình” một cái, Dương Tôn Bảo lùi lại mấy bước, mồm thổ ra
một búng huyết, gã đã nhận ra Lý Băng Tâm cũng chính là gã thiếu niên họ Lý đã kết nghĩa với mình.

Lý Băng Tâm nhìn Dương Tôn Bảo căm hận rồi nghiến răng nói:

– Ngươi đã giết gia gia của ta. Ta thề quyết sống mái với ngươi.

– Cô nương… cô nương…

Dương Tôn Bảo lắp bắp nói:

– Cô nương cứ đánh tại hạ đi, tại hạ không đỡ đâu.

“Bình” một cái nữa, Dương Tôn Bảo bị bắn về phía sau mấy thước, gã lặng lẽ nhổ máu trong miệng ra rồi nhìn Lý Băng Tâm bằng cặp mắt buồn rầu.

– Cô nương cứ đánh nữa đi, tại hạ cũng chẳng thiết sống nữa.

Lan Nhi đứng cạnh Dương Tôn Bảo nổi giận toan ra tay thì Lý Băng Tâm đã nói:

– Dương Tôn Bảo, ta căm hận ngươi.

Rồi phóng vút đi.

Mọi người còn đang bàng hoàng thì Dương Tôn Bảo đã phi thân đuổi theo Lý Băng Tâm mất dạng.

Đuổi được hơn ba mươi dặm gã mới bắt kịp.

Dương Tôn Bảo chắp tay lại nói:

– Lý cô nương, sao lại nỡ bỏ đi như vậy, tại hạ đến để chịu tội với cô nương đây! Dù sao thì chúng ta cũng đã từng kết nghĩa…

Lý Băng Tâm nhìn gã, cặp mắt long lanh đầy nước mắt. Cô nói:

– Không. Đã muộn rồi. Ngươi… ngươi đã chịu hai chưởng của ta là quá đủ. Ngươi… ngươi không có lỗi gì hết… ta hiểu…

– Nhưng… sao cô nương lại bỏ đi, cô nương định đi đâu vậy?

– Ngươi sẽ chẳng bao giờ nên tìm ta làm gì nữa, chúng ta nên chia tay nhau ở đây thôi.

Ngươi và ta đều chẳng có tội lỗi gì cả. Chúng ta phải chịu đựng tất cả những
gì song thân đã gây ra. Âu đó cũng là số kiếp con người… Trời xanh
thăm thẳm, hận này biết bao giờ nguôi…

– Cô nương hãy khoan đã để tại hạ nói đôi lời.

– Nói gì cũng vô ích, Dương huynh ạ. Ta nói vậy không phải oán hận gì
ngươi đâu mà chỉ hận cho số phận ta quá bạc bẽo. Ta sẽ đến một chùa nào
đó, lãng quên tất cả cầu mong sớm được trở về cõi phật. Đừng tìm ta…
chúc ngươi với Lan cô nương…

Nói dứt lời, Lý Băng Tâm gạt nước
mắt phóng mình đi mất dạng. Dương Tôn Bảo thẩn thờ nhìn theo cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa.

Lúc Dương Tôn Bảo quay về thì quần hùng vẫn còn tập trung đông đủ. Viên Giác đại sư hoan hỷ nói.

– Hôm nay thật là một sự kiện trọng đại của võ lâm. Theo thiển ý của bần
tăng tất cả quần hùng ở đây có đồng ý bầu Dương thiếu hiệp làm Minh chủ
võ lâm hay không?

– Đồng ý. Đồng ý…

Hàng ngàn tiếng hô vang lên:

– Dương thiếu hiệp hãy vui lòng nhận chức cho.

Dương Tôn Bảo vừa bối rối vừa cảm động. Gã không biết nói sao cứ thộn mặt ra. Lan Nhi cũng vui sướng khôn tả, cô khẽ nói với gã:

– Sao, Dương huynh… ngươi có nhận lời không?

– Cô nương…

Gã định nói một câu, song lại nghĩ đến Lý Băng Tâm mà đau lòng… Gã nói tiếp:

– Tại hạ… tại hạ… cái này…

Bất chợt, một tiếng nói cất lên, thanh âm vang xa đến lạnh lùng.

– Mọi người đồng ý, nhưng ta không đồng ý, có được không?

Quần hùng quay lại. Một quái nhân, đầu bù tóc rối nhưng cặp mắt sáng như
sao, tay cầm một cây đàn đã cũ vừa đi vừa hát. Không ai biết lão là ai
cả. Bỗng Viên Giác la lên:

– Ủa! Thất Cầm tiên sinh, người đã biệt tích từ lâu hôm nay bần tăng mới lại vinh hạnh được gặp.

Mọi người chấn động. Thì ra đó là Bang chủ Cái Bang, người đã từng khét tiếng giang hồ trước đây.

Dương Tôn Bảo vội vàng thi lễ rồi nói:

– Vãn bối là Dương Tôn Bảo xin ra mắt lão tiền bối. Vì không biết nên thất lễ, xin tiền bối lượng thứ.

– Việc chi mà phải nói những lời cầu kỳ như vậy. Hơn nữa, ngươi là Minh chủ võ lâm cơ mà.

– Đấy là quần hùng có lòng yêu mến nên mới nói ra, chứ tại hạ thì… đâu đã dám nhận.

Xin tiền bối một lời chỉ bảo.

Thất Cầm tiên sinh mỉm cười nói:

– Mặt trời mới mọc, vội vội vàng vàng, sửa khăn, sửa áo rồi ăn cơm uống
nước thì đã đến trưa. Từ sáng đến trưa đã như vậy, từ trưa đến tối có
khác chi. Một ngày đã thế, ba vạn sáu ngàn ngày lấy gì làm khác. Lấy thế mà lo, mà nghĩ thì còn gì là thú ở đời. Ta chẳng có gì để khuyên ngươi
cả, thô thiển vài ý nghĩ nông cạn giãi bày ra mà thôi.

Nói xong Thất Cầm tiên sinh đột ngột bỏ đi, lão đã đi xa rồi vẫn còn vẳng lại giọng ngâm thơ:

Nghĩ ra thật đáng thương thầm, Kiếp sinh phỏng độ trăm năm là cùng.

Dương Tôn Bảo thấy lòng thanh thoát vô cùng. Gã chợt tỉnh ngộ nắm lấy tay Lan Nhi.

– Cô nương, chúng ta đi thôi.

Hai người nắm tay nhau, đáp lễ quần hùng rồi tung mình đi thẳng…

HẾT

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN