Hồi Tâm Chưởn - Chương 7: Tìm hoàng cực lão nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Hồi Tâm Chưởn


Chương 7: Tìm hoàng cực lão nhân


Dương Tôn Bảo theo lối Thường Ngộ Xuân chỉ đi miết, gã đi suốt ngày đêm
không nghỉ vì nóng lòng lo cho tính mạng của Lan Nhi. Một ngày kia, gã
đặt chân đến một ngọn núi. Đây là một vùng hoang vu hiểm trở, hầu như
không có người đặt chân tới. Gã không biết đây là núi gì nên đi loanh
quanh tìm một người nào đó để hỏi. Mãi đến xế chiều, Dương Tôn Bảo mới
trông thấy xa xa một ngôi nhà nhỏ. Gã đi tới và gặp một lão nông phu,
đầu đội một cái nón rộng vành, tay cầm một cái cuốc, đang đi với dáng
điệu nhàn tản. Dương Tôn Bảo lại gần cung kính hỏi:

– Thưa lão trượng, xin hỏi lão trượng đây là nơi đâu ạ?

– Đây là Đại Đầu Sơn! Tiểu sinh ở đâu đến vậy, và định kiếm ai ở đây?

– Tiểu bối muốn tìm Hoàng Cực lão nhân.

– Ngươi muốn tìm Hoàng Cực lão nhân à? Thế thì không được đâu, lão gia đã không tiếp ai từ mấy chục năm nay rồi.

– Nhưng, xin lão trượng cứ chỉ đường cho… Tiểu bối rất cần gặp lão tiền bối có việc vô cùng hệ trọng.

– Ta cho ngươi biết nhưng tuyệt đối không được nói cho lão gia là ta chỉ cho ngươi nhé!

Ngươi hãy đi vòng sang phía đông nam của ngọn núi, ở có một con đường nhỏ dẫn lên cao.

Ngươi cứ tìm rồi sẽ thấy.

Dương Tôn Bảo cám ơn lão. Gã đi vòng ra mé sau thì quả nhiên thấy một con
đường mòn nhỏ bị che lấp bởi cây cối rậm rạp. Đường lên núi rất dốc và
khó đi, thỉnh thoảng lại bị chắn ngang bởi một tảng đá lớn. Nhưng nhờ
khinh công của gã vào loại trác tuyệt nên vượt qua cũng không khó khăn
gì mấy. Đi một quãng nữa, Dương Tôn Bảo bỗng thấy một bãi đất bằng
phẳng, ngay chính giữa là một tảng đá vuông vắn như được ai đẽo gọt cẩn
thận. Một ông già, râu trắng như tuyết, người trông quắc thước đang ngồi xếp bằng uống rượu một mình. Lão dường như không để ý gì đến xung
quanh, vừa uống vừa rung đùi ngâm thơ. Ngâm rằng:

Hỏi ta, ở núi làm chi, Thong dong chẳng nói, cười khì cho vui.

Hoa đào theo bóng nước trôi, Có riêng trời đất, cả người đâu đây?

Dương Tôn Bảo len lén lại gần. Thuở nhỏ, gã từng học văn chương khá nhiều nên cảm nhận được cái hay của thơ. Gã buộc miệng khen:

– Thơ tiền bối hay quá, ý tứ lại thật là sâu xa vô cùng.

Lão nhân vẫn không quay đầu lại khẽ nói:

– Kẻ nào mà lại biết thơ của ta, kể cũng khá vậy thay? Hãy bước ra đây diện kiến!

Dương Tôn Bảo tiến đến trước mặt lão già vòng tay nói:

– Tiểu nhân là Dương Tôn Bảo, xin bái kiến lão tiền bối. Chẳng hay tiền bối có phải là Hoàng Cực lão nhân không ạ?

– Ngươi hãy còn tuổi trẻ mà đã biết tiếng Hoàng Cực lão nhân sao? Ai chỉ điểm cho ngươi đến đây vậy?

– Thưa tiền bối, Trúc Sơn tiên sinh…

– Trúc Sơn tiên sinh à? Ta không quen gã. Thế lão ấy bảo ngươi đến đây làm gì?

– Thưa tiền bối, tiểu nhân muốn thỉnh cầu tiền bối một việc…

– Việc gì thế?

– Tiểu nhân muốn xin tiền bối cứu chữa cho một người bị trúng phải Huyết Hồn Đơn.

– Ta không phải là Hoàng Cực lão nhân! Lão ấy ở phía trong kia kìa. Nhưng ta báo để cho ngươi biết, điều đó ngươi không bao giờ thực hiện được
đâu.

– Thưa tiền bối, tiền bối có thể giúp cho tiểu nhân có cách nào…

– Ngươi không biết đấy thôi, muốn chữa được chứng bệnh ấy phải dùng Cửu
Chuyển Hoàn, mà ta nghe đâu loại đó lão chỉ điều chế được có một viên… duy nhất.

– Không lẽ tiểu nhân cam chịu hay sao?

“Cũng có thể còn một cách.” Lão râu bạc nói. “Ta thấy ngươi am hiểu thơ văn,
trông cũng đàng hoàng nên cũng có lòng quý mến ngươi đấy. Ta là Vương
Ngô Y vốn là bạn của Hoàng Cực lão nhân. Hai người chúng ta chỉ vì ganh
đua nhau về võ công nên đã năm mươi năm nay cách mặt nhau. Cứ mười năm
một lần chúng ta lại tái ngộ để tỷ thí phân định hơn thua. Lão ở trong
động, ta ở ngoài này. Mấy chục năm qua chúng ta vẫn bất phân thắng bại.

Chỉ cần thắng lão nửa chiêu thôi là lão sẽ thua cuộc. Hôm nay ngươi đến vừa đúng kỳ hạn mười năm đó…” – Thưa tiền bối, vãn bối chưa hiểu ý tiền
bối định nói gì?

– Ta… ta sẽ dạy cho ngươi một chiêu này, chỉ
một chiêu thôi, ta đã suy ngẫm năm mươi năm nay. Ngươi sẽ khắc chế được
lão, lúc ấy ngươi cứ nói là ngươi được ta cử đến để tỷ thí với lão.
Ngươi cứ nói yêu cầu ấy với lão vì chúng ta đã quy ước với nhau rằng ai
thắng cuộc sẽ được tất cả mọi thứ.

– Xin đa tạ tiền bối đã chỉ điểm cho.

– Nào, bây giờ ngươi hãy tuốt kiếm ra.

Dương Tôn Bảo rút thanh gươm ở sau lưng ra, Vương Ngô Y bảo gã:

– Ngươi hãy múa gươm lên rồi đâm vào ta bất cứ chiêu thức gì cũng được, đừng có sợ.

Dương Tôn Bảo nghe lời, gã sử dụng chiêu thức Phân Quang Vô Ảnh trong Bạch
Long kiếm pháp, hào quang sáng lòa. Lão già buộc miệng khen:

– Bạch Long Kiếm quả là lợi hại.

Dương Tôn Bảo hết sức kinh ngạc khi thấy kiếm ảnh chập chùng tưởng chừng hạt
mưa không rơi lọt, gã thấy bàn tay Vương Ngô Y đưa xuyên vào rất nhanh
và ngay lập tức huyệt Nội Quan của gã đã bị điểm trúng.

Lão già cười ha hả rồi nói:

– Thế nào, ngươi đã chịu thua chưa? Dù ngươi có ra tay cách nào cũng như vậy thôi.

Dương Tôn Bảo không tin là lão có thể chế phục được gã nhanh như thế được. Gã nghĩ bụng có thể là mình sơ ý nên bị lão điểm trúng. Gã nói:

– Thưa tiền bối, tiền bối cho vãn bối thử lại một lần nữa xem sao?

“Được, được.” Lão già khoái chí nói:

“Ngươi vẫn còn nghi ngờ phải không? Đây là một tuyệt kỹ thiên hạ vô song, bất
kỳ ai dù công phu đến đâu cũng không thể tránh được. Ngươi hãy ra chiêu
đi và nhớ cẩn thận hơn đấy nhé!” Dương Tôn Bảo lần này đã phòng bị thật
kỹ. Gã sử dụng chiêu thứ hai mươi sáu của Bạch Long Kiếm là Khai Liêm
Kiến Nguyệt (mở rèm nhìn trăng) đâm thẳng vào bụng đối thủ.

Không ngờ gã chưa kịp thi triển hết chiêu thức thì đã thấy cổ tay của mình bị kềm chế rồi.

Nếu là giao đấu thật sự, hẳn là gã đã bị thảm hại ê chề.

Dương Tôn Bảo quẳng gươm xuống đất vái Vương Ngô Y:

– Võ công tiền bối thật không lường được, vãn bối vô cùng khâm phục.

Kể ra võ công Dương Tôn Bảo hiện giờ tuy gã chưa thấu đạt hết cái tinh túy của Mỹ Hoa Nương, song trên giang hồ cũng khó có người là đối thủ của
gã. Đấy là chưa kể Dương Tôn Bảo chưa sử dụng hết những công lực và chất độc tàng trử trong con người gã. Nhưng chỉ có một chiêu đã bị thảm bại
ngay thì quả thật lạ lùng. Vương Ngô Y đã năm mươi năm chỉ nghiên cứu có một chiêu này thôi thì không thể nói được nó tuyệt diệu tới mức nào!

Vương Ngô Y nói với Dương Tôn Bảo:

– Tiểu tử, lại đây ta truyền thụ cho.

Trong vòng hai giờ, Dương Tôn Bảo đã luyện tập thuần thục chiêu này. Vương Ngô Y bảo gã:

– Ngươi có thể dùng thủ pháp này để bắt ám khí của địch rất dễ dàng. Tuy
chỉ có một chiêu thôi, nhưng là cả một công phu của ta bao nhiêu năm
trời. Ngươi chớ có coi thường.

Bây giờ ngươi hãy đến đập cửa động của Hoàng Cực lão nhân đi, nếu không có lão ở đó, ngươi hãy đi vòng ra
phía sau tìm một con suối. Lão thường hay câu cá ở đó đấy!

Dương
Tôn Bảo lạy tạ Vương Ngô Y rồi bước tới cửa động. Đó là một cái hang rất lớn, bên ngoài là hai cánh cửa bằng đá luôn đóng chặt.

Bên trên cánh cửa, Hoàng Cực lão nhân đã dùng đầu mũi kiếm vận kình lực vào đó khắc lên hàng chữ:

Tùng hạ vấn đồng tử, Ngôn sư thái dược khứ.

Chỉ tại thử sơn trung, Vân thâm bất tri xứ.

Dương Tôn Bảo biết ý lão là không muốn tiếp ai, nhưng nếu thật tình muốn gặp
thì cũng có thể được diện kiến. Lão đã chỉ điểm rõ ràng trong hai câu
cuối:

Chỉ tại thử sơn trung, Vân thâm bất tri xứ.

Nghĩa là:

Chỉ trong dãy núi đây mà, Mây che mù mịt biết là nơi nao.

Dương Tôn Bảo mừng thầm trong bụng. Gã đi vòng ra phía sau, quả nhiên đi
chừng hơn một dặm có tiếng suối chảy róc rách. Dòng nước từ trong một
khe núi đổ ra rất là mạnh mẽ, nước trong suốt đến tận đáy. Trên một tảng đá, một lão già râu tóc cũng trắng như cước, da đỏ như đồng thau đang
ngồi câu cá. Lão câu cá rất kỳ lạ, cần câu không có dây câu gì cả.

Lão chỉ đầu gậy xuống nước. Trong lòng suối, hàng trăm con cá đủ màu sắc
đang bơi lội tung tăng. Dương Tôn Bảo thấy đầu cần câu rung lên. Dòng
nước bỗng rẽ ra làm đôi, một con cá như bị một lực hút rất mạnh bay vọt
lên khỏi mặt nước.

Dương Tôn Bảo cảm thấy ghê sợ trước công lực kỳ lạ của lão. Gã lên tiếng:

– Tiểu nhân xin kính chào lão tiền bối.

Lão già vẫn chăm chú câu cá. Lão đằng hắng:

– Ngươi là ai mà dám đến đây, không sợ chết hay sao?

– Tiểu nhân được Vương Ngô Y tiền bối…

Gã chưa nói dứt câu, Hoàng Cực lão nhân bỗng vụt quay lại. Lão nổi giận la lớn:

– Vương Ngô Y dám khinh thường ta quá lắm. Đến gã mà còn không thắng nổi ta, lại đưa tên tiểu tử này đến định giễu cợt ta chăng?

– Vãn bối không dám hỗn láo với tiền bối đâu, nhưng Vương tiền bối…

– Ta biết rồi, ngươi định thay mặt lão đến tỷ thí võ công với ta chứ gì?
Được, nhưng ta sẽ là người đưa ra điều kiện. Nếu ngươi thắng được ta một chiêu thì cái lão già hôi thối ấy muốn lấy gì thì lấy, còn nếu ngươi
thua, ta sẽ lấy tính mạng của lão đấy.

Dương Tôn Bảo toan nói mấy lời tạ lỗi với lão. Gã nghĩ rằng thách đấu với một vị tiền bối như
Hoàng Cực lão nhân thì quả là một điều hỗn xược, song gã chưa kịp thốt
nên lời đã thấy Hoàng Cực lão nhân vung quyền đánh tới nhanh không thể
tả được.

Dương Tôn Bảo định bụng chưa sử dụng chiêu cầm nã của
Vương Ngô Y vội, gã vận dụng Bạch Long quyền pháp của sư phụ truyền thụ
cho để chống đỡ.

Hoàng Cực lão nhân kinh ngạc. Lão không thể ngờ
một gã tiểu tử mặt mũi non choẹt thế kia lại có thể có võ công cao siêu
đến thế. Lão vung quyền tấn công tới tấp. Dương Tôn Bảo nhẹ nhàng tránh
được, rồi phản công vung quyền đánh vào mạn sườn lão theo thế Liên
Chưởng Âm Dương. Hoàng Cực lão nhân lại dùng thế Song Long Quá Bộ để hóa giải. Hữu quyền lão hơi co lên để bảo vệ vùng ngực, tay tả che vùng hạ
bàn, chân trái lão giơ cao, di chuyển từ trái qua phải đá vào hạ bộ của
Dương Tôn Bảo theo thế Bát Quái chưởng pháp.

Dương Tôn Bảo giật
mình, gã duỗi thẳng tay phải xuống, chưởng tâm hướng xuống đất, chân
phải phóng chân đá vào người Hoàng Cực lão nhân.

Hoàng Cực lão nhân bật lên tiếng khen. Lão khẽ xoay người rồi bằng một thủ pháp kỳ dị lão chụp vào bả vai Dương Tôn Bảo.

Dương Tôn Bảo kinh hãi. Gã không ngờ Hoàng Cực lão nhân lại ra tay một cách
thần tốc như thế. Gã không kịp nghĩ ngợi gì nữa liền sử dụng chiêu thức
mới học được của Vương Ngô Y.

Thật là kỳ diệu, chính Dương Tôn Bảo cũng không ngờ kết quả lại mau lẹ dường ấy.

Quả nhiên cổ tay của Hoàng Cực đã bị chụp trúng. Nhưng cũng nhờ lão là một
bậc võ lâm tiền bối, võ công cực kỳ cao siêu nên tuy bị đánh trúng huyệt đạo lão chỉ bị tê dại cánh tay một chút.

Hoàng Cực lão nhân ngẩn người ra không nói được một lời nào. Rõ ràng là lão đã bị thua tên tiểu tử này một chiêu. Thật là quái dị, lão đang tấn công, năm ngón tay đã
gần chạm vào huyệt đạo của Dương Tôn Bảo, thế mà bỗng nhiên cổ tay lại
bị điểm trúng. Lão dậm chân đấm tay trông thật tức cười rồi hét to:

– Thật là nhục, thật là nhục, nhục đến chết mất thôi, ta đã thua cái lão Vương thối tha ấy rồi.

Dương Tôn Bảo vội nói để an ủi lão:

– Thưa lão tiền bối, Vương tiền bối trong lòng lúc nào cũng hết sức kính trọng tiền bối.

Thật ra là vãn bối gặp may thôi.

– Ngươi đừng có an ủi ta làm gì! Ngươi hãy nói đi, ngươi cần gì ở ta?

– Thưa tiền bối, vãn bối đến chỉ xin tiền bối vui lòng cho một viên Cửu Chuyển Hoàn.

“Cửu Chuyển Hoàn.” Hoàng Cực lão nhân trợn mắt:

“Cái lão thối tha ấy xin gì không xin, lại đòi thuốc đó…” Lão bứt râu bứt
tóc ra chiều khổ sở lắm nhưng rồi cũng phải chịu. Lão cầm cần câu rồi
bảo Dương Tôn Bảo:

– Nhà ngươi lại đây!

Dương Tôn Bảo
không hiểu lão làm cái gì. Gã thấy Hoàng Cực lão nhân nhìn đăm đăm xuống dòng nước. Từng đàn cá bơi ra nhưng dường như lão không ưng ý. Một lát
sau bỗng xuất hiện một con cá màu đỏ như chu sa, cặp mắt lồi ra trông
rất kỳ dị Hoàng Cực lão nhân vận kình lực vào cần câu, trỏ đầu gậy vào
con cá đỏ. Nó như bị một lực hút vô hình bay vọt thẳng lên mặt nước.
Hoàng Cực lão nhân giơ tay tóm lấy con cá, lão bảo:

– Đây là một
giống cá quý có thể sống được hai trăm năm. Ta đã phải giấu viên thuốc
vào trong bụng nó. Nay bắt lên lấy thuốc cho ngươi.

Dương Tôn Bảo chưa bao giờ thấy ai luyện thuốc kiểu đó bao giờ. Gã thấy Hoàng Cực lão nhân mở phanh bụng con cá ra. Quả nhiên, bên trong có một viên thuốc
màu đỏ ối. Lão đưa viên thuốc cho Dương Tôn Bảo, rồi nói giọng đầy vẻ
luyến tiếc:

– Ngươi hãy cầm lấy, ta chỉ có mỗi một viên thuốc này thôi. Người nào có may mắn uống được thì sẽ chẳng bao giờ sợ trúng độc
nữa.

– Xin đa tạ tiền bối, vãn bối sẽ….

– Ngươi chẳng
cần phải nhớ ơn ta, vì ngươi là kẻ thắng cuộc. Vì ngươi mà ta sẽ mãi mãi không bao giờ nhìn mặt cái lão Vương Ngô Y nữa.

Lão nói dứt lời đứng dậy, chỉ một loáng sau, Dương Tôn Bảo đã không thấy lão đâu nữa.

Dương Tôn Bảo trổ thuật phi hành chạy như bay xuống núi. Gã nóng lòng mang
thuốc về cho Lan Nhi nên chẳng quản nhọc mệt chạy suốt ngày đêm. Vì chưa biết đường nên gã bị lạc lối cho đến hơn mười ngày mới tới.

Vừa trông thấy gã, Trúc Sơn tiên sinh đã hỏi ngay:

– Ngươi có phải là Dương Tôn Bảo đấy không?

– Dạ, chính là vãn bối.

– Ngươi theo ta lên đây ngay.

Dương Tôn Bảo theo Trúc Sơn tiên sinh đến nơi Lan Nhi đang nằm dưỡng bệnh.
Lan Nhi trông thật xanh xao, tiều tụy. Gã không ngờ chỉ trong một thời
gian ngắn mà cô đã biến thành một thiếu nữ khác hẳn. Thế mới biết Huyết
Hồn Đơn lợi hại đến chừng nào.

Trúc Sơn tiên sinh cầm viên thuốc trên tay ngắm nghía một hồi lâu rồi gật đầu:

– Đúng thuốc thật. Ta lấy làm lạ là tại sao ngươi lại có thể bắt cái lão già ấy đưa thuốc cho ngươi?

Dương Tôn Bảo bèn thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho lão nghe. Nghe xong, lão gật gù rồi nói:

– Thật là may mắn cho ngươi gặp được Vương Ngô Y, nếu không tính mạng Lan cô nương đã nguy rồi.

Trúc Sơn tiên sinh sai đồng tử lấy một cái bát bằng sứ. Lại sai gã đem cái
bát ấy đem lên đỉnh núi hứng nước mưa từ một cái khe trên cao, sau đó
mang xuống. Trúc Sơn tiên sinh bỏ hoàn thuốc vào trong tô nước, lập tức
nước trong tô sôi lên sùng sục như đun nóng vậy.

Lão dặn Dương Tôn Bảo:

– Ngươi đứng đây, cứ cách hai giờ mới cho Lan cô nương uống một lần, uống trong nửa ngày thì hết. Nếu ngươi cho uống quá nhiều một lúc Lan cô
nương sẽ không chịu nổi đâu.

Dương Tôn Bảo nhất nhất tuân theo
lời của Trúc Sơn tiên sinh. Cửu Chuyển Hoàn quả thật là tuyệt diệu. Chỉ
mới uống đến lần thứ ba, Lan Nhi trông đã khác hẳn. Làn da đã thấy ửng
hồng, đôi mắt đã có sinh khí. Trông thấy Dương Tôn Bảo đứng cạnh, Lan
Nhi toan ngồi dậy, gã vội vàng ấn vai cô nằm xuống rồi nói:

– Cô nương, cô nương… đừng có hấp tấp ngồi lên như thế, cô nương chưa uống hết thuốc mà.

Ánh mắt Lan Nhi lộ vẻ cảm động vô cùng, cô mấp máy môi định nói gì đó, song vì yếu quá nói không nên lời.

Dương Tôn Bảo mừng thầm trong bụng, gã đợi cho Lan Nhi uống hết thuốc rồi
đứng kế bên cô để xem động tĩnh. Một lát sau, trên đầu Lan Nhi, nơi
huyệt Bách Hội, một làn khói màu đen từ từ bốc lên, hiển nhiên là chất
độc đang thoát khỏi cơ thể. Dương Tôn Bảo nghĩ thầm Huyết Hồn Đơn thật
là lợi hại, nếu ta không may mắn xin được viên hoàn thuốc này thì tính
mạng Lan Nhi giờ còn đâu nữa. Gã để một ngón tay vào Linh Đài huyệt của
cô truyền công lực vào, mục đích giúp Lan Nhi trục thật nhanh chất độc
ra ngoài. Không ngờ gã cảm thấy như chân khí bị dội ngược trở lại khiến
gã hoảng sợ. Dương Tôn Bảo đâu có biết rằng độc chất do hắn ăn phải hai
con ếch là loại chất độc mạnh nhất trên đời, nên nó có tác dụng hút tất
cả những chất độc khác. Lan Nhi nhờ uống Cửu Chuyển Hoàn nên chất độc
tích tụ trong người đang phát tán ra ngoài, vào hết cơ thể Dương Tôn
Bảo. Lan Nhi cảm thấy khỏe khoắn ngay lậy tức. Cô ngồi bật dậy trong khi Dương Tôn Bảo lại ngã lăn ra đất.

Lan Nhi lo lắng hỏi:

– Tiểu tử, tiểu tử, ngươi làm sao thế?

Dương Tôn Bảo nhất thời không trả lời được. Gã thấy khí huyết trong người
nhộn nhạo không sao kiểm soát được. Phải một lúc lâu gã mới điều hòa
được chân khí. Gã không lo lắng gì cho bản thân cả đã hỏi ngay Lan Nhi:

– Cô nương, cô nương thấy trong người ra sao? Đã khỏe hẳn chưa?

– Ta… ta thấy khỏe lắm rồi. Bây giờ có thể cùng ngươi đi khắp thế gian… Lần này… lần này…

Cô ngập ngừng rồi nhìn gã bằng cặp mắt long lanh:

– Ta sẽ không bao giờ xa… xa ngươi lấy một bước.

Dương Tôn Bảo thấy khoan khoái trong lòng. Tuy nhiên, gã cũng chưa hiểu hết ý tứ trong lời nói của vị tiểu cô nương này, nên gã đáp:

– Cô nương nên về nhà thì hơn, đi với tiểu đệ thì nguy hiểm lắm.

Gã nói câu này vì quan tâm đến Lan Nhi chứ không có ý gì khác. Gã nghĩ đến kẻ thù của gia đình là lão áo đen võ công thật khôn lường, mà gã còn
chưa biết rõ hành tung và danh tánh.

Lan Nhi có vẻ tức giận vô cùng, cô nói giọng hờn dỗi:

– Ngươi đuổi ta có phải không? Nếu thế ngươi còn cứu chữa ta làm gì nữa?

– Cô nương hiểu lầm ý tại hạ rồi, tại hạ muốn nói là…

“Ta không cần ngươi phải giải thích.” Lan Nhi lên giọng:

“Bây giờ ngươi đi đâu, ta đi đó, có được không? Ngươi hãy trả lời đi.” “Được, được chứ.” Dương Tôn Bảo vội vàng nói:

“Tại hạ chỉ lo cho cô nương.” “Thế là được rồi.” Lan Nhi hài lòng nói:

“Nói ngươi là một gã ngốc chẳng hiểu gì cả. Ta gọi ngươi là ngốc tử, ngươi
có chịu không?” – Ngốc tử hay ngốc sinh gì đó cũng được. Cô nương muốn
gọi gì, tại hạ cũng đồng ý hết.

Hai người cùng cười. Lan Nhi nói:

– Ngốc tử, bây giờ chúng ta đi chào từ biệt Trúc Sơn tiên sinh đi.

Dương Tôn Bảo khen phải. Gã cùng Lan Nhi đi tìm khắp nơi mà không thấy Trúc
Sơn tiên sinh đâu cả. Còn đang phân vân chưa biết tính làm sao thì bỗng
gã đạo đồng xuất hiện, gã nói:

– Tiên sinh dặn hai vị không phải chào từ biệt nữa. Tiên sinh đang tham thiền. Xin cứ tự tiện cho.

Dương Tôn Bảo nói lời từ tạ rồi cùng Lan Nhi xuống núi. Trời đã tối, Lan Nhi hỏi gã:

– Chúng ta định đi đâu bây giờ?

– Trước khi tại hạ đến đây đã trở về Đào Hoa Sơn, nhưng cũng không thấy sư phụ đâu.

Không hiểu có chuyện gì mà sư phụ ra đi không để lại một tin tức gì cả. Tiểu
đệ nghĩ tốt nhất là bây giờ đến gặp Xích đại gia xem lão có chủ trương
gì không? Thêm nữa, đại hội quần hùng ở Mai Hoa Sơn Trang vừa rồi không
hiểu thế nào?

Lan Nhi gật đầu khen phải. Hai người nhằm hướng Mai Hoa Sơn Trang thẳng tiến. Đang đi bỗng Dương Tôn Bảo trông thấy từ đằng xa dưới ánh trăng mờ bốn bóng đen có khinh công khá cao đang chạy đằng
trước.

Dương Tôn Bảo bấu tay Lan Nhi:

– Lan cô nương, bọn kia trông khả nghi quá, chúng ta bám theo đi.

Lan Nhi khẽ gật đầu. Vì khinh công hai người thuộc loại thượng thừa nên
chẳng mấy chốc đã đuổi kịp. Đột nhiên bốn bóng đen dừng lại, một tên
nói:

– Nghỉ một chút đã, lên núi bây giờ hãy còn hơi sớm.

– Phải đấy.

Một tên trông to như hộ pháp tán thành. Gã cẩn thận phóng đôi mắt nhìn
quanh xem có bị theo dõi không. Dường như yên tâm, gã nói:

– Phải công nhận Giáo chủ thật là thần cơ diệu toán. Lần này thì sẽ chẳng giống như lần trước nữa…

– Hiền đệ muốn nói đến…

– Thì ta muốn nói đến vụ Mai Hoa Trang lần trước đó. Ngươi không biết vụ đó sao?

– Bữa ấy tiểu đệ không tham dự.

– À phải rồi. Để ta nói cho mà nghe. Hôm đó người của chúng ta đã đặt
chất nổ. Giáo chủ định bắt cá lớn mà lại bị sẩy mất. Bọn chưởng môn các
môn phái đều thoát chết, nhưng quần hùng thì bị chết hơn tám mươi tên…

Dương Tôn Bảo nghe đến đấy toát mồ hôi lạnh. Gã nói khẽ với Lan Nhi:

– Cũng may cho tiểu đệ hôm đó. Nếu ở lại thì… Không hiểu gã Giáo chủ ấy là ai mà thâm độc quá chừng.

Gã bỗng nghe một tên trong bọn bỗng “suỵt” một tiếng ra hiệu cho cả toán im lặng.

Dương Tôn Bảo định tâm theo dõi thì quả thật từ phía xa thấp thoáng nhiều
bóng người với khinh công thượng thặng đang chạy lên núi.

“Không hiểu hôm nay có chuyện gì thế nhỉ?” Lan Nhi ngạc nhiên nói với gã:

“Hay là cái lão ma đầu ấy lại bày trò hãm hại ai đấy?” Hai người lại bám
theo bốn tên áo đen lên núi. Vách đá lởm chởm, lại đầy rêu trơn trượt
nhưng tất cả đều vượt qua một cách dễ dàng. Lên đến lưng chừng núi, bỗng thấy một cửa hang tối om, bốn tên đại hán chia nhau ra ẩn núp ở bên
ngoài. Dương Tôn Bảo nói với Lan Nhi:

– Không biết bên trong có
gì mà bọn chúng lại phục ở ngoài này, nếu chúng ta tìm cách lọt vào
trong thế nào cũng bị chúng phát hiện. Làm thế nào bây giờ?


Tiểu tử nói đúng đấy. Ta nghĩ hay là thử lên cao nữa xem, xem chừng cái
hang này rất sâu, phía trên lại có chỗ dòm xuống cũng nên.

Hai
người rón rén tìm đường vòng leo lên để tránh bị phát hiện. Dương Tôn
Bảo biết rằng quanh đây rất nhiều cao thủ đang ẩn mình, không cẩn thận
rất dễ bị lộ. Đúng như Lan Nhi dự đoán, hang này rất sâu ăn sang tận
phía bên kia sườn núi. Lan Nhi khẽ bấm vai Dương Tôn Bảo:

– Ngốc tử này, hình như ta thấy có một khe hở chỗ đằng kia vì có ánh sáng lọt ra… ta đến đấy thử coi.

Dương Tôn Bảo và Lan Nhi cùng trườn mình về phía đó. Thật may đó là một cái
hốc được tạo bởi một mỏm đá nhô ra vừa hai người chui lọt.

Dương
Tôn Bảo và Lan Nhi chui vào hốc đá. Bên trong có một khe hở nếu dán mắt
nhìn vào cũng đủ thấy hết quang cảnh trong hang. Dương Tôn Bảo ngó vào,
bỗng giật mình kinh hãi nắm tay Lan Nhi.

Lòng hang rất rộng,
phình ngang ra ở giữa, có đủ chỗ cho cả trăm người. Trong hang sáng rực
như ban ngày nhờ hàng trăm ngọn nến đang lung linh tỏa sáng. Khoảng hơn
mười cao thủ đang ở trong hang mặt lộ vẻ cực kỳ nghiêm trọng. Dương Tôn
Bảo nhận ra họ toàn là những bậc hảo thủ trong thiên hạ vì huyệt Thái
Dương người nào cũng nhô cao lên và cặp mắt loang loáng có thần. Lan Nhi kiến thức giang hồ rộng hơn Dương Tôn Bảo. Cô nhận ra một số người nên
nói với Dương Tôn Bảo:

– Lạ chưa kìa, toàn là bậc chưởng môn một
số môn phái. Lão mặt đỏ kia là Hồng Thừa Nghiệp, Giáo chủ Hồng Môn Hội.
Còn lão bên trái là Lý Long Vân, Chưởng môn phái Thanh Thành. Phía ngoài là Từ Dần Sinh, Chưởng môn phái Tung Sơn, mấy người khác thì ta không
biết mặt. Lại còn có cả một nhà sư phái Thiếu Lâm kia nữa. Lão dường như đã già lắm rồi, không hiểu là ai?

Không khí trong hang trầm hẳn
xuống. Tất cả đều nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ, không ai nói với ai
một câu nào cả. Với sự hiện diện của hơn mười cao thủ trong ánh sáng bập bùng, quang cảnh trông thật là kỳ dị.

Dương Tôn Bảo hết sức hồi hộp theo dõi. Gã nhận thấy những người có mặt ở đây toàn là những nhân vật trong danh môn chính phái.

Bỗng Hồng Thừa Nghiệp, Giáo chủ Hồng Môn Hội lên tiếng:

– Kể cũng lạ lùng, tự nhiên hôm nay các vị lại có mặt tại đây? Chẳng hay các vị có thể nói cho lão phu rõ được không?

“Thế tại sao lão lại ở đây?” Từ Dần Sinh, Chưởng môn phái Tung Sơn nói:

“Sao lão không chịu nói trước đi lại hỏi bọn ta?” Hồng Thừa Nghiệp bình tĩnh nói:

– Các môn phái chúng ta vốn từ xưa đến nay chưa có điều chi hiềm khích thì có gì mà phải e sợ, tại hạ đến đây là vì cái này….

Lão móc trong túi ra một tờ giấy như một tấm thiệp, rồi đưa lên:

– Đây là tấm giấy mời của Xích Như Lân hẹn ta đến đây để thương nghị về
một vấn đề cơ mật cùng với chưởng môn các phái khác. Lão nói rõ rằng đã
tìm ra thủ phạm tất cả các vụ tàn sát trên giang hồ bấy lâu nay.

“Việc đó thì cần gì phải lên đến tận nơi đây!” Lý Long Vân, Chưởng môn phái Thanh Thành vặn lại:

“Hẳn là phải có một lý do gì khác nữa chứ?” Lão chấm dứt câu nói bằng một giọng có vẻ mỉa mai.

“Hà hà! Tất nhiên là còn một việc nhỏ nữa…” Lão bỗng ấp úng rồi nói tiếp:

“Xích Như Lân đã lấy lại được Liên Hoa bí lục nên…” – Có thế chứ, ta biết thế nào cũng phải có…

Hồng Thừa Nghiệp tức giận nói:

– Thế… thế… các hạ tại sao cũng lại có mặt ở đây?

– Tất nhiên là ta cũng có tờ giấy mời ấy…

Từ Dần Sinh bỗng ngập ngừng nói:

– Không khéo chúng ta bị mắc mưu rồi đó. Liên Hoa bí lục cả trăm năm nay
quần hùng tranh nhau để chiếm được nó, thế mà dễ gì Xích Như Lân có được mà lại cho chúng ta xem.

Các vị thử nghĩ có đúng không?

Lão nói có lý. Mọi người đều ngẩn người ra, không ngờ một lý do đơn giản
đến như vậy mà trước đây không ai nghĩ tới. Một lão mặc đồ đen, da trắng bệch là Lý Lâm, Chưởng môn phái Hoa Sơn ngồi im từ nãy giờ bỗng lên
tiếng:

– Các vị xem kỹ lại tấm thiệp mời đó chưa, có phải là thủ bút của Xích Như Lân hay không? Coi chừng bị giả mạo!

“Đúng là thủ bút của gã.” Lý Long Vân nói:

“Lại có cả đóng triện lên đây nữa. Ta biết rõ chữ của hắn mà.” “Nhiều khi
thủ đoạn trên giang hồ rất tinh vi không thể nào phát hiện ra được. Dù
sao, tất cả chúng ta đều đã lên đây phải thật đoàn kết mới được. Nếu có
âm mưu gì thì cũng dễ bề đối phó.” Một lão nói.

– Chúng ta chẳng có gì mà phải sợ. Dù gã có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, không lẽ tất cả mọi người không địch nổi gã hay sao?

Từ Dần Sinh nói lớn:

– Ta cũng nghĩ vậy, song cũng có điều thắc mắc. Nếu quả là kẻ nào đó giả
mạo Xích Như Lân viết giấy mời chúng ta, hoặc là chính là lão đi chăng
nữa, chắc gã đã có âm mưu từ trước xếp đặt tất cả rồi…E rằng chúng ta
sa vào bẫy của hắn mất.

Không khí lại yên lặng trở lại. Đó là một sự thật hiển nhiên không còn nghi ngờ gì nữa.

Bỗng Lý Lân phá tan sự yên lặng, lão nói:

– Vẫn còn thiếu một vài cao thủ khác của một số môn phái không có mặt ở đây.

Lão quay sang nhà sư ngồi trong góc, người gầy ốm như que củi, chân tay nhăn nheo:

– Thưa đại sư, có phải đại sư ở chùa Thiếu lâm đến đây hay không? Tại hạ
chưa được biết đến quý tính cao danh, chẳng hay Không Minh đại sư…

“Bần tăng, các vị không biết là phải.” Vị cao tăng trả lời giọng nhỏ nhẹ nhưng thanh âm vang xa một cách kinh khủng:

“Bần tăng là Viên Giác, Chưởng môn đời trước của Thiếu Lâm Tự. Bần tăng đã
không xuất hiện ra ngoài từ lâu.” “Viên Giác đại sư đấy ư?” Tất cả mọi
người có mặt đều kêu lên kinh ngạc:

“Chúng tôi đã nghe đại danh
lão sư từ lâu, bây giờ mới có dịp được diện kiến. Nghe nói đại sư đã bế
quan rồi cơ mà?” – Phải, bần tăng đã bế quan từ lâu, nhưng…

Mọi người hồi hộp chờ lão giải thích lý do, nhưng Viên Giác bỗng ngừng bặt. Lý Long Vân sốt ruột hỏi:

– Thế tại sao đại sư lại có mặt tại chốn này?

“Chuyện cũng khá kỳ lạ.” Viên Giác đại sư thở dài nói.

Bần tăng đã bế quan từ lâu, mọi việc đều do Không Minh lo liệu hết. Cách
đây mấy hôm vào khoảng canh ba, trong lúc đang ngồi tham thiền trong
phòng, bần tăng nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếng gõ mỗi lúc một gấp gáp.
Bần tăng lấy làm lạ tự hỏi:

“Đã mấy chục năm nay trong chùa ai
cũng biết bần tăng không tiếp xúc ra ngoài với bất kỳ ai, đến nỗi trên
giang hồ nhiều kẻ đã nghĩ rằng bần tăng đã viên tịch đã lâu, mà sao lại
có ai gõ cửa vào ban đêm thế này?” Thoạt đầu bần tăng không lên tiếng,
song tiếng gõ mỗi lúc một dồn dập rồi có giọng nói rất cấp bách:

– Sư phụ, sư phụ, xin hãy mở cửa ra, có việc cần kíp lắm.

Bần tăng nghĩ chắc có việc quan trọng gì ghê gớm lắm nên các đệ tử mới phải đánh động như thế này. Bần tăng đành đứng dậy ra mở cửa, một vị sư còn
ít tuổi lẻn ngay vào rồi quỳ xuống đất nói:

– Bẩm sư phụ! Xin sư phụ thứ lỗi cho. Vì có một chuyện rất hệ trọng nên đệ tử mới mạo muội thế này.

– Ngươi nói mau đi. Sao, có việc gì vậy?

– Bạch sư phụ! Con được cử trông nom Tàng Kinh Các…

Các vị cũng biết bần tăng đã đóng cửa mấy chục năm nên đâu có biết mặt các
nhà sư trong chùa. Lúc ấy nghe vị sư kia nói như vậy bần tăng liền đáp:

– Vậy thì sao? Hãy nói mau lên.

– Hôm nay con kiểm tra các sách vở trong thư viện, bỗng phát hiện ra bị mất cuốn Dịch Cân Kinh.

– Ngươi… ngươi nói sao, mất thật ư? Kẻ nào mà vào đấy lấy được? Sao ngươi không trình với Không Minh đại sư…

– Dạ, bẩm con cũng tính báo với đại sư, nhưng bên cạnh thấy gài một mẩu giấy…

Gã dứt lời, lấy ra một mảnh giấy nhỏ được viết rất rõ ràng đưa bần tăng. Bần tăng cầm lên đọc:

– Cuốn Dịch Cân Kinh này ta mượn, nhưng chỉ trao tận tay cho Viên Giác đại sư mà thôi.

Nếu ngươi báo việc này cho bất kỳ ai, cuốn sách coi như bị hủy bỏ. Hãy đến hang Ngọc Linh nhận lại.

Ở dưới bức thư không thấy đề tên ai cả. Bần tăng lấy làm ngạc nhiên vô
cùng, rồi chợt nhớ lại. Cách đây mấy chục năm, hồi bần tăng còn làm
Chưởng môn, đã có một lão đại ma đầu lẻn vào chùa xin bần tăng cho mượn
cuốn kinh ấy để về chữa thương. Bần tăng mở lòng từ bi nên bảo lão:

– Theo luật lệ của nhà chùa từ bao đời nay không cho ai được mượn sách
mang ra khỏi Tàng Kinh Các cả, kể cả các sư trong chùa cũng vậy. Nếu thí chủ cần đọc, ta sẵn sàng để thí chủ ngồi đây đọc cho hết rồi lại để vào chỗ cũ, thí chủ thấy thế nào?

Gã không chịu và bần tăng đã buộc dùng đến võ công để giải quyết. Gã thua bỏ chạy, nhưng trước khi ra đi còn nói lại:

– Nhất định là ta sẽ lấy bằng được cuốn kinh ấy… ta đã nói, là sẽ thực hiện bằng được đấy! …

Chuyện ấy đã qua lâu lắm rồi, không ai trong chùa biết việc này cả. Có lẽ hôm
nay gã lại đến chăng? Vì thế mà bần tăng có mặt nơi đây gặp gỡ các vị…

Viên Giác đại sư chậm rãi nói.

Không khí trong hang lại im lặng hẳn xuống. Một lát sau, Lý Lâm bật lên tràng cười rồi nói:

– Có lẽ ở đây, ngoài Viên Giác đại sư ra, còn lại tất cả chúng ta đều
không phải vì “việc cơ mật của võ lâm mà đến” mà là vì Liên Hoa bí lục
mà thôi.

Hồng Thừa Nghiệp vốn người nóng tính, lão vặn lại Lý Lâm:

– Đây là ý của các hạ chứ không phải của bọn ta đâu nhé. Đừng có mà suy bụng ta ra bụng người.

Lý Lâm toan nổi nóng cãi lại thì Từ Dần Sinh đã dàn hòa:

– Thôi, chúng ta cũng không nên cãi vã với nhau làm gì. Đã lỡ đến đây rồi thì nên cùng nhau bàn định cách đối phó thì hơn. Rõ ràng là bọn ta đã
mắc vào bẫy rồi đó. Theo thiển ý của tại hạ, chúng ta nên về ngay là
thượng sách…

“Đừng có vội vàng thế! Đã cất công lên đến tận đây thì cũng phải đợi xem sự thể thế nào đã chứ.” Từ Dần Sinh bác lại.

– Đúng thế.

Một thanh âm cất lên từ ngoài cửa hang. Tiếng nói vừa dứt thì đã thấy một
lão già xuất hiện chứng tỏ khinh công của lão đã đạt đến mức thượng
thừa. Lão mặc một bộ đồ thụng màu xanh, da mặt nhăn nheo, chỉ có cặp mắt là sáng rực một cách lạ thường. Hiển nhiên là lão đã đeo mặt nạ để che
giấu khuôn mặt thật của mình.

Viên Giác đại sư chắp tay lại nói:

– A di đà phật, có phải thí chủ chính là chủ nhân của những tấm thiệp mời đó chăng?

Còn trường hợp của bần tăng…

“Phải, phải, phải…” Lão già lên tiếng. “Cũng chính lão phu bày mẹo đó, xin
đại sư thứ lỗi cho, vì chỉ có cách ấy mới có thể mời đại sư lên đây hội
kiến được…” “Ngươi, ngươi là ai, tại sao lại mạo danh Xích Như Lân lừa bọn ta lên đây?” Lý Lâm tức giận quát to.

“Lý Chưởng môn làm gì mà nóng nảy quá thế?” Lão già nói rất mềm mỏng:

“Rồi từ từ sẽ biết ngay thôi.” – Ngươi thật là xảo trá, nếu là chính nhân
quân tử thì hãy tháo bỏ mặt nạ ra, việc gì phải giấu giếm?

– Lão
phu đã nói rồi, đừng có nóng, các vị được mời lên đây hẳn đã biết lý do
gì chứ, nhưng thật đáng tiếc còn thiếu một vài vị không có mặt. Hà…
Hà… Hà…

Lan Nhi khẽ nói với Dương Tôn Bảo:

– Lão già này chính là kẻ đã động thủ với má má bữa trước. Nhà ngươi có nhận ra y không?

“Có, tại hạ đã nhận ra rồi.” Dương Tôn Bảo nói giọng căng thẳng:

“Lão chính là Đại Giáo chủ của Huyết Hồn Bang, cũng chính là kẻ đã sát hại
song thân tiểu đệ. Chỉ có một điều là không biết mặt thật của lão mà
thôi. Võ công của lão…” Dương Tôn Bảo toan nói tiếp, bỗng thấy Hồng
Thừa Nghiệp quát to:

– Ngươi không phải là Xích Như Lân, vậy ngươi lừa bọn ta lên đây là nhằm mục đích gì?

“Tại sao ngươi dám khẳng định lão phu không phải là Xích Như Lân?” Lão già bật lên tràng cười khả ố:

“Nhưng điều đó cũng không quan trọng gì mấy. Lão phu là…” Lão nói lấp lửng
rồi lấy ra một mảnh giấy, rồi liệng về phía Hồng Thừa Nghiệp:

– Các hạ coi thử rồi sẽ biết.

Mảnh giấy rất mỏng và nhẹ, thế mà lão vận kình lực vào đấy khiến tờ giấy bay nhanh không thể tưởng tượng được, công lực của lão già đã đến mức siêu
phàm.

Hồng Thừa Nghiệp cười nhạt, giơ tay ra đón lấy mảnh giấy.
Nhưng không ngờ thủ pháp của lão già quái dị vô cùng. Tờ giấy chưa bay
tới mà kình lực đã tới trước.

Hồng Thừa Nghiệp không kịp chuẩn bị nên bị luồng kình lực đẩy thối lui về phía sau ba bốn bước, thành thử
chộp hụt tờ giấy. Mảnh giấy rớt ngay xuống đất, ngay trước mặt lão.

Lão già thấy thế cười sằng sặc, nói giọng giễu cợt:

– Không ngờ Chưởng môn của một bang hội lớn võ công lại kém cỏi đến thế.

Hồng Thừa Nghiệp thẹn đỏ mặt lên, lão tức giận nói:

– Ngươi… ngươi thật là đê tiện, chẳng qua là ta không phòng bị đấy thôi.

Lão già bỗng phẩy tay một cái. Tờ giấy dưới đất bỗng bay lên ngang tầm tay của Hồng Thừa Nghiệp.

– Xin mời Hồng Giáo chủ cầm lên coi thử.

Hồng Thừa Nghiệp lần này đã có kinh nghiệm, nên lão vận kình lực vào đôi tay để đón mảnh giấy. Song chẳng thấy có gì khác lạ, lấy làm sượng sùng vô
cùng. Lão liếc nhanh hàng chữ trên mảnh giấy, thấy đề:

“Thiên Hạ Đệ Nhất, Minh Chủ Võ Lâm”, thì cười gằn:

– Té ra nhà ngươi tự nhận mình là Minh chủ võ lâm cơ đấy! Ngươi đã được phong chức vị ấy từ bao giờ vậy?

– Từ ngày hôm nay, lão phu tin rằng lát nữa các vị sẽ công nhận thôi.

“Ngươi dám tin chắc như vậy sao? Thật là tức cười quá. Thì ra ngươi mời các vị Chưởng môn đến đây là để tôn xưng ngươi là Minh chủ võ Lâm đấy phải
không?” Lý Lâm nói bằng giọng giễu cợt.

– Đúng như thế.

Lão già áo xanh giơ hai tay lên vỗ ba cái. Từ ngoài cửa hang xuất hiện một
gã đại hán trên tay cầm một cái khay trên có mấy chén trà đang bốc khói. Lão nói:

– Lão phu thật là thất lễ. Mời khách đến mà không đón tiếp cho chu đáo, xin các vị lượng thứ cho.

Lão quay sang nói với đại hán:

– Mời các vị dùng trà đi!

Tên đại hán trước tiên tiến đến trước mặt Viên Giác đại sư rồi cung kính nói:

– Đại sư là bậc cao tuổi nhất ở đây, vãn bối xin kính mời đại sư trước.

Viên Giác đại sư chẳng nề hà gì. Lão cầm ngay tách trà uống cạn sạch.

Gã đại hán lần lượt mời tất cả, song mấy lão kia chỉ cầm lên chứ không dám uống. Lý Lâm trong lòng nghi ngại vô cùng. Gã cho rằng bên trong ấm
trà, lão già đã bỏ độc dược để ám hại quần hùng. Lão liếc sang nhìn Viên Giác đại sư thấy đại sư vẫn trầm tĩnh như thường, lòng càng nghi hoặc,
lão định cầm tách trà đưa lên miệng uống để tỏ mình không khiếp nhược,
nhưng bỗng thấy Lý Long Vân quát lớn:

– Bọn ta không phải dễ gì mà ngươi lừa gạt được đâu.

– Sao Lý Chưởng môn lại tầm thường đến thế? Chưởng môn coi Viên Giác đại sư có sao đâu nào?

– Đó là việc riêng của đại sư, bọn ta không uống là không uống.

Lão già không cười nữa. Lão nghiêm giọng nói:

– Thôi, như vậy là đủ rồi, lão phu đi thẳng vào đề. Chắc các vị cũng biết rằng tình hình của võ lâm đang rất lộn xộn, các môn phái thì lục đục
nên võ học ngày càng suy đồi. Lại thêm một số sự việc gần đây:

việc mất tích của Vương Gia Thạch, Chưởng môn phái Võ Đang, vụ tàn sát gia
đình Dương Tôn Long, rồi biết bao nhiêu sự việc khác nữa xảy ra khiến
tình hình ngày càng lộn xộn. Điều đó là do võ lâm không có người đứng ra lãnh đạo, hướng dẫn để đưa vào quy củ, nề nếp. Vì thế lão phu mời các
vị đến đây để bàn về việc đó. Phải có một người võ công thật cao siêu
đứng ra tổ chức lại giới võ lâm để quy vào một mối, nếu không cứ tình
trạng hiện nay thì…

Lão chưa nói dứt lời, Lý Long Vân đã nổi giận cắt ngang:

– Ai cho ngươi tự đứng ra chủ trương vấn đề này! Ngươi là bọn tà ma ngoại đạo, bọn ta đâu có thèm lý giải gì tới. Từ xưa đến nay, danh môn chính
phái vẫn coi bọn ngươi là kẻ thù bất cộng đái thiên. Ngươi đừng có rườm
lời nữa.

– Lý Chưởng môn ăn nói thật hồ đồ. Từ khi ta bước chân
vào giang hồ đến nay chưa có ai dám ăn nói vô lễ với ta như thế đâu nhé. Ngươi hãy nghe ta nói tiếp đây… Các ngươi muốn toàn mạng sống thì hãy tôn xưng ta làm Minh chủ ngay bây giờ. Điều ấy thì cũng dễ dàng thôi,
chỉ cần các vị mỗi người hãy tự nguyện uống một viên thuốc này. Nó chẳng gây phiền hà gì cho các vị đâu, chỉ có điều là hai tháng một lần phải
uống tiếp một viên nữa, nếu không, hà… hà…

– Ngươi coi khinh bọn ta quá lắm, ý ngươi muốn bọn ta ra tay chăng?

“Các ngươi đã phụ lòng tốt của ta.” Lão già mỉm cười:

“Các ngươi đã bị trúng độc hết cả rồi đấy, chỉ trừ… chỉ trừ Viên Giác đại
sư mà thôi.” Mấy lão già kinh hãi, ai nấy đều vận thử khí lực, thấy vẫn
không có gì là lạ cả. Lý Long Vân trầm giọng nói:

– Ngươi đừng có dọa dẫm vô ích, bọn ta không sợ đâu.

– Thôi được, việc đó rồi ngươi sẽ thấy, nhưng ta vốn là người quang minh
chính đại nên trước khi lên làm Minh chủ võ lâm, ta cũng muốn để các
ngươi được thấy võ công của ta. Ở đây, võ công cao siêu nhất phải kể đến Viên Giác đại sư. Lão phu xin mời đại sư…

Lý Long Vân hiểu
ngay ý của lão già. Lão muốn hạ Viên Giác đại sư để trấn áp quần hùng,
bởi vì không ai ở đây có thể so sánh võ công với lão được.

Viên
Giác đại sư từ nãy giờ không nói gì cả. Rõ ràng lão áo xanh muốn khống
chế các chưởng môn ở đây phải làm theo ý lão. Nếu Viên Giác đại sư không thắng được lão già, hậu quả sẽ không sao lường được.

Viên Giác
đại sư thấy trách nhiệm của lão quan trọng vô cùng. Việc này rất can hệ
võ lâm các phái … Nghĩ như thế, Viên Giác bèn nói:

– Ta chấp nhận giao đấu với thí chủ. Nếu thí chủ bị thua thì sẽ tính sao đây?

– Đại sư quả là người chu đáo lo xa. Nếu lão phu bị thua, tất nhiên các
vị có thể ra khỏi đây một cách dễ dàng. Hơn nữa, lão phu sẽ đưa cho
thuốc giải nữa…

Lý Long Vân giật mình. Lão thầm vận khí một lần nữa thì quả nhiên thấy có gì đó khác lạ. Lão kinh hãi không hiểu lão
già kia đã hạ độc thủ bằng cách nào mà nhanh như vậy. Lão ghé vào tai
một lão già bên cạnh:

– Các hạ có thấy gì khác thường không?

– Ta…ta…cũng…

Lão già kia ngập ngừng nói. Lão là một Trưởng lão của Cái Bang. Tuy không
phải là Giáo chủ của Cái Bang, song lão là một người có võ công cao đứng hàng thứ ba trong bang hội này.

Lúc ấy lão già áo xanh nghe Viên Giác đại sư nói ra xong, lão đủng đỉnh bước ra giữa mọi người nói:

– Đại sư muốn giao đấu theo cách gì? Quyền hay chưởng?

– Thế nào cũng được, nhưng bần tăng nghĩ tốt hơn là dùng quyền pháp để tỷ thí vì đỡ nguy hiểm hơn.

– Đã tỷ đấu thì không nên phân biệt cái nào nguy hiểm nhiều, cái nào nguy hiểm ít.

Theo ý tại hạ thì… sử dụng bất kỳ thủ pháp nào cũng được, miễn là thủ thắng thì thôi.

– Cũng được, tùy ý thí chủ.

Dứt lời, Viên Giác đại sư từ từ bước ra. Tay trái nhà sư đưa thẳng, tay
trái co lại bên hông theo thế Hiện Long Tàng Hổ (rồng xuất hiện, cọp ẩn
mình) trông thật uy mãnh.

Lão già áo xanh ngước nhìn. Chiêu Hiện
Long Tàng Hổ trông rất đơn giản, song vừa công lại vừa thủ rất là kín
đáo, nhất là lại do Viên Giác, một hảo thủ võ công thượng thừa thì nó
chứa đầy uy lực. Lão áo xanh bất ngờ bước tới bằng một cước bộ trông
thật quái dị…

Lão vung quyền đánh thẳng vào mặt nhà sư cực kỳ
mau lẹ theo thế Minh Nguyệt Xuất Sơn (mặt trăng lộ ra khỏi núi). Nhà sư
không chút nao núng, lão dùng bàn tay phải bấu vào tay của lão già áo
xanh bẻ tay của gã ra ngoài, tay trái vung ra theo thế Bách Điểu Quy Sào (trăm chim bay về tổ). Lão già cười nhạt rụt tay về, ngay lập tức gã
biến thành chiêu Yên Ba Giang Thượng nhằm vào yếu huyệt trên cổ của Viên Giác…

– Hay lắm.

Viên Giác bật lên tiếng khen. Mấy chục năm nay lão diện bích trong chùa để nghiền ngẫm những sâu xa trong võ
công của bản phái, nên mỗi chiêu lão đánh ra tuy vẫn như những chiêu
thức thông thường, song biến ảo và uy lực vô cùng. Viên Giác thấy lão áo xanh thân thủ nhẹ nhàng thì có lòng khâm phục. Hai người qua lại thoáng đã được năm sáu chục chiêu vẫn bất phân thắng bại. Mấy chưởng môn các
môn phái vô cùng ngạc nhiên được chứng kiến cuộc tỷ đấu của hai cao thủ
đứng ở đỉnh cao của võ lâm.

Họ tự thấy rằng võ công của họ còn
dưới hai người một bậc và nếu không phải là Viên Giác mà là bất kỳ ai
trong số họ chắc đã thảm bại về tay lão già từ lâu rồi. Lý Long Vân hiểu rằng cuộc đấu này rất quan trọng, lão đã hiểu lý do vì sao lão già áo
xanh lại lừa Viên Giác đại sư lên đây. Nếu Viên Giác đại sư thảm bại, số phận của tất cả mấy vị chưởng môn kia đã quá rõ ràng. Đấy là chưa kể
chắc lão già còn mai phục rất nhiều cao thủ bên ngoài.

Dương Tôn Bảo cùng Lan Nhi phía trên vòm hang cũng đang hết sức hồi hộp theo dõi.

Gã bỗng thấy mấy lão chưởng môn phía dưới ngã lăn ra thì kinh hoảng. Hồi
nãy lão già áo xanh đã nói bọn họ bị trúng độc tất cả, bây giờ mới thấy
điều đó là đúng sự thật. Thật ra độc chất do lão già áo xanh sử dụng là
Mê Hồn Hương. Tuy chỉ có tác dụng nhất thời nhưng cũng rất lợi hại.

Dương Tôn Bảo quay sang hỏi Lan Nhi:

– Cô nương, cô nương có thấy gì khác lạ không?

Lan Nhi lắc đầu:

– Không, ta không thấy gì cả.

Sở dĩ Lan Nhi và Dương Tôn Bảo tuy cũng hít phải Mê Hồn Hương, song cả hai người đều đã được uống Hồi Tâm Đơn và Cửu Chuyển Hoàn nên những độc
chất ấy không làm gì nổi.

Bên dưới, Viên Giác và lão già áo xanh
càng đấu càng quyết liệt. Dương Tôn Bảo ngạc nhiên nhận ra được một
điều. Tuy võ công của lão áo xanh quái dị vô cùng nhưng những chiêu thức gã sử dụng thường là những chiêu thức trong Bạch Long Quyền. Gã nói với Lan Nhi:

– Cô nương coi, lão già đúng là đại sư bá của mẫu thân cô nương rồi. Võ công lão sử dụng…

– Đúng thế, ta cũng nhận ra ngay! Ngươi xem kìa!

Đúng lúc ấy, lão áo xanh hét lên một tiếng thật lớn. Viên Giác đại sư vừa sử dụng chiêu Bồ Đề Phiến Thủ (thủ pháp cái quạt sắt) đánh vào người lão
áo xanh. Chiêu này thật mãnh liệt, song Viên Giác là người có lòng từ
tâm nên ra tay hơi nhẹ một chút nên suýt nữa lão bị nguy. Lão áo xanh
biết rõ chiêu này lợi hại, song về phần thủ thì lại không được trọn vẹn. Lão xòe bàn tay chặt thẳng vào đầu Viên Giác một cách hiểm ác. Lan Nhi
suýt kêu lên thành tiếng. Đó là chiêu thứ hai mươi hai trong Bạch Long
quyền pháp tên gọi là Phong Độ Thu Hải (gió vượt bể thu) vô cùng lợi
hại. Đầu Viên Giác bị chẻ làm đôi như chơi.

Nhưng đại sư quả là
không hổ với danh tiếng là người đứng đầu phái Thiếu Lâm. Viên Giác chắp hai tay lại đưa lên theo thế Song Khuyên Thử, một thế võ tầm thường
nhưng vô cùng trịnh trọng, lão chẳng cần hóa giải, đối phương cũng tự
hóa giải lấy. Lý Long Vân, Từ Dần Sinh, Hồng Thừa Nghiệp tuy trúng độc
nhưng vẫn còn tỉnh táo đều trố mắt nhìn khâm phục. Chỉ bằng một thế
thông thường, Viên Giác đã hóa giải một cú đánh ác hiểm của địch.

Lão áo xanh phải bật lên tiếng khen. Lão quát to:

– Được lắm, hãy tiếp chưởng của lão phu đây.

Lão giơ bàn tay ra, lòng bàn tay bỗng biến thành màu đen. Mọi người xung quanh thấy thế hốt hoảng la lên:

– Trời, Hồi Tâm Chưởng. Đại sư cẩn thận.

Viên Giác cũng thấy tình thế rất nghiêm trọng. Đại sư hơi cúi người xuống,
hai tay để trước ngực vận Kim Cương thần công hộ thân, rồi từ từ đẩy
song chưởng ra. Bàn tay đại sư cũng đang từ màu trắng bỗng chuyển dần
sang màu đỏ.

“Bùng” một tiếng nổ lớn. Hai chưởng đụng nhau. Viên Giác lùi về phía sau ba bước, một dòng máu đen rỉ qua miệng.

Lão già áo xanh cũng bị dội ngược trở lại, mặt lão tái xanh, cặp môi thì run run, lão gượng nói:

– Hà hà… Đại Lực thần công của phái Thiếu Lâm lợi hại thật. Coi chưởng nữa của ta đây!

Viên Giác đại sư kinh hãi vô cùng.

Hồi Tâm Chưởng thật là ghê gớm. Cũng may là lão áo xanh chỉ mới luyện được
ba thành, nếu không đại sư đã phải bỏ mạng rồi. Viên Giác chưa kịp định
thần thì đã thấy lão áo xanh nhằm vào người mình phóng nốt một chưởng
nữa. Lần này lão già tăng thêm một phần sức mạnh nữa. Viên Giác cố hết
sức dùng đến bảy thành công lực đẩy xéo ra một chưởng. Lần này hai
chưởng đụng nhau thật là ghê hồn. Tảng đá trước mặt Lan Nhi và Dương Tôn Bảo bị chưởng lực dội lên đánh vỡ tạo một khoảng lớn khiến chút nữa thì hai người bị rớt xuống. Dương Tôn Bảo kéo Lan Nhi lùi lại sợ lão già
trông thấy. Viên Giác lại thối lui mấy bước nữa. Máu từ miệng vẫn tiếp
tục rỉ ra. Hiển nhiên dù có Kim Cương thần công hộ thân, lão vẫn bị nội
thương rồi.

Lão áo xanh thấy hai chưởng vẫn chưa hạ được Viên
Giác thì tức giận vô cùng. Lão nhìn Viên Giác đang cố vận công điều tức, rồi khẽ nhếch mép nói:

– Đại sư đỡ được một chưởng nữa của ta thì kể như câu chuyện hôm nay sẽ được xóa bỏ hết.

Lão dứt lời tiến lên một bước vận kình vào hai tay đẩy tiếp một chưởng nữa.

Lần này, từ trên đỉnh đầu và lòng bàn tay lão, một luồng khói đen mờ mờ tỏa ra, hiển nhiên lão đã vận dụng hết sức để đánh một đòn quyết định.

Quả thật, Viên Giác đại sư tự biết mình khó chống nổi chưởng này. Lão đã bị nội thương, tuy không nặng lắm song không đủ khả năng chống đỡ được
nữa. Viên Giác đặt hai tay lên ngực chỉ chờ chết.

Lúc đó, trên
cao, Dương Tôn Bảo thấy rõ ràng Viên Giác không sao chống cự nổi lão già áo xanh một chưởng nữa. Gã quay lại bảo Lan Nhi:

– Cô nương, chúng ta hợp sức lại cứu đại sư đi. Không thì đại sư nguy mất.

Lan Nhi khen phải. Cô nắm lấy bàn tay Dương Tôn Bảo, hai người nhìn chăm
chú theo dõi từng cử động của lão già áo xanh. Vừa lúc đó, lão già nhằm
Viên Giác đẩy ra một chưởng.

Dương Tôn Bảo vội vận hết kình lực,
gã thấy một luồng nội lực ấm áp mạnh mẽ từ người Lan Nhi truyền sang nên mừng rỡ vô cùng. Nội lực của Dương Tôn Bảo lúc này không phải tầm
thường, lại thêm sự góp sức của Lan Nhi nữa nên sức mạnh tăng lên đáng
kể. Gã sử dụng Bạch Long Chưởng của Mỹ Hoa Nương truyền cho phóng xéo
vào chưởng của lão già áo xanh.

Nguyên Bạch Long Chưởng là một tuyệt kỹ của Long Trì nữ hiệp xưa kia rất là lợi hại.

Chưởng phong thuộc loại âm nhu nên phóng ra không một tiếng động, đã đẩy
chưởng lực của lão già áo xanh chệch sang một bên. Chưởng của lão già đá đánh trúng vào bức tường đá bên cạnh Viên Giác đại sư bể một miếng lớn
để lại vết bàn tay đen sì vẫn còn bốc khói trên tường.

Viên Giác
đại sư định tâm chờ chết, bỗng thấy áp lực phía trước giảm hẳn đi rồi
nghe đánh “bùng” một tiếng. Lão kinh ngạc vô cùng, không hiểu tại sao
lão áo xanh lại có thể đánh trượt.

Lão già áo xanh cũng ngạc
nhiên không kém. Rõ ràng lão trọc này trúng chưởng đến nơi mà tại sao
lão lại thoát được. Lão già áo xanh nghĩ bụng trong hang không ai có thể đủ sức đánh bạt chưởng của lão được, hay là Viên Giác đại sư còn có một tuyệt kỹ nào nữa chăng?

Lão nghĩ như thế rồi trầm giọng hỏi:

– Té ra lão phu bị mắc lừa đại sư từ nãy đến giờ. Không ngờ đại sư lại
giỏi che giấu đến như thế! Không hiểu thủ pháp đó tên gọi là gì nhỉ?

Viên Giác đại sư vốn bụng dạ thật thà, lão nói:

– Võ công thí chủ thật cao cường, bần tăng thật không sao bì kịp. Bần
tăng có nghe nói đến Hồi Tâm Chưởng từ lâu, hôm nay mới được biết nó lợi hại chừng nào.

“Đại sư đừng có khiêm nhường như thế!” Lão áo xanh nói giọng chua chát:

“Ta những tưởng rằng mình là vô địch thiên hạ, không ngờ…” Thấy lão hiểu lầm, Viên Giác đại sư vội nói:

– Bần tăng đâu có muốn hơn thua làm chi, chỉ mong rằng thí chủ võ công
cao cường tới mức ấy thì chớ nên làm việc ác mà mang tội…


Thôi được, lão phu vốn không quen nghe người khác dạy bảo, song chuyện
hôm nay lúc khác ta sẽ bàn tới. Ta… ta sẽ tìm ra tuyệt kỹ của đại sư.

Lão nói dứt lời đã quay mình phóng ra khỏi hang như một tia chớp. Viên Giác đại sư nghe bên ngoài có tiếng ai đó hỏi lão:

– Bẩm Đại Giáo chủ, sao không giết hết cho rồi? Tất cả đã sẵn sàng chỉ còn chờ lệnh…

– Thôi, chúng ta còn nhiều dịp khác, ta đã lỡ hứa rồi…

Trong hang lại trở nên im lặng. Viên Giác đại sư thở phào thoát nạn. Lý Long Vân kính cẩn nói:

– Võ công của đại sư thật không sao tả xiết. Bọn lão phu kính phục vô cùng.

Lúc này, Mê Hồn Hương đã mất tác dụng nên mấy lão thấy người vô cùng khoan khoái.

Viên Giác đại sư nói:

– Bần tăng đâu có chống chọi được với lão. Nếu không nhờ có cao nhân hỗ trợ cho thì đã bỏ mạng với Hồi Tâm Chưởng từ nãy rồi.

Lão nói đến đây ngửa mặt lên cao rồi nói tiếp:

– Bần tăng xin đa tạ cao nhân đã có lòng hỗ trợ. Xin kính mời tiền bối xuống đây cho bần tăng được vinh hạnh diện kiến.

Dương Tôn Bảo và Lan Nhi buông mình nhảy xuống. Viên Giác đại sư trợn mắt lên kinh ngạc. Đại sư vốn là người trầm tĩnh, bản chất của nhà tu hành vốn
thâm trầm, thường không bị ảnh hưởng của ngoại cảnh, thế mà phải buộc
miệng kêu lên. Viên Giác nghĩ rằng người hỗ trợ cho lão phải là một cao
nhân tiền bối, nào ngờ lại là hai đứa trẻ, một thiếu niên anh tuấn và
một vị tiểu cô nương xinh đẹp. Lý Long Vân thì nhận ra ngay Lan Nhi, lão nhớ lại đã bị cô dùng một hòn sỏi dùng thủ pháp Phi Hoa Trích Diệp đánh bật gươm đi như thế nào, nên lão biết cô bé này vô cùng lợi hại. Nhưng
lợi hại đến mức đánh chệch được chưởng phong của lão già áo xanh thì là
điều lão không ngờ tới.

Viên Giác đại sư chắp tay lại nói một cách kính cẩn:

“Không ngờ, thật không ngờ là hai tiểu thí chủ đây. Bần tăng thật là dốt nát,
có mắt cũng như mù. Mấy chục năm bế quan không ngờ võ công còn tầm
thường quá.” Lão nói giọng thật là cay đắng:

“Thế mới biết võ học thật là bao la, không sao nói được.” Thấy lão có vẻ phiền muộn, Dương Tôn Bảo lựa lời an ủi:

– Bọn tiểu bối làm gì có võ công cao đến thế, chẳng qua là lão không
phòng bị nên mới chịu nhường nhịn đấy thôi. Đại sư chớ lấy làm buồn.

Lan Nhi vẫn tính trẻ con, nhìn thấy Lý Long Vân, cô cười nói:

– Ông kia, bữa trước tôi có làm ông bực mình. Xin đừng giận nhé.

Lý Long Vân tuy tức giận trong lòng nhưng lão cố ghìm lại được. Lão cảm
thấy hổ thẹn vô cùng. Toàn là bậc tiền bối, chưởng môn các môn phái lớn
mà đành thúc thủ để cho hai đứa nhỏ phải ra tay viện trợ thì còn gì là
thể diện nữa. Lão thẹn thùng nói giọng khiêm tốn:

– Việc nhỏ đó,
cô nương nói làm chi. Lão phu xin có lời cảm ơn cứu mạng. Còn tiểu thí
chủ đây, lão phu cũng nhận ra rồi, có phải tiểu thí chủ là Vương Bột đã
ra thi đấu cho phái Võ Đang hôm ở Mai Hoa Trang lần rồi không?

– Đúng vậy, tiền bối đã không lầm.

Dương Tôn Bảo lúc đó mới nhận ra mình vẫn còn cải trang.

Lý Long Vân mỉm cười:

– Lão phu biết tiểu thí chủ chẳng phải là Vương Bột gì hết. Chẳng hay cao danh thí chủ là chi, cho lão phu biết được chăng?

Dương Tôn Bảo nghĩ bụng lần trước tại Mai Hoa Trang mình có nghe Xích Như Lân nói một số vụ thảm sát trên giang hồ gần đây đều do gã gây ra. Hôm nay, mọi người đã mục kích tận mắt lão già áo xanh sử dụng Hồi Tâm Chưởng đả thương Viên Giác đại sư. Hơn nữa, Dương Tôn Bảo biết quá rõ Lý Long Vân là anh em kết nghĩa với phụ thân của gã. Nghĩ vậy, gã nói:

– Thưa sư thúc, chính cháu là Dương Tôn Bảo đây.

Lý Long Vân mừng rỡ kêu lên:

– Chính ngươi là Dương Tôn Bảo đó ư? Vậy ra tất cả những lời đồn đại về
ngươi đều sai sự thật hết cả. Làm sao mà ngươi lại thoát được…

– Hôm đó, gia gia sai cháu xuống hầm. Lúc ấy, cháu mới biết rằng dưới
Dương gia trang còn có một đường hầm bí mật không biết được thiết kế từ
bao giờ. Không hiểu sao sau đó cửa hầm bị lấp lại, mọi chuyện về sau,
cháu không biết được thế nào nữa.

Dương Tôn Bảo liền kể cho Lý
Long Vân nghe việc gã gặp bọn Vương Trí Nhân ra sao rồi gã đã thoát khỏi như thế nào. Nghe xong, Lý Long Vân mỉm cười nói:

– Thật là may
mắn là ta đã tìm lại được cháu. Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng. Người giết phụ thân cháu chính là lão già áo xanh đó, cũng là kẻ đã lấy được cuốn
Liên Hoa bí lục. Chỉ có điều ta không hiểu được mẫu thân cháu hiện giờ ở đâu vì hôm đó không tìm thấy xác.

– Cái đó… cháu cũng không biết được.

– Ta cũng mừng là không ngờ võ công của cháu đã tiến đến chừng ấy. Tuy
nhiên, cháu cũng chưa phải là đối thủ của lão già áo xanh đâu. Còn một
khó khăn nữa là hành tung của lão rất bí mật, không sao dò được. Ngay cả bộ mặt thật của lão cũng chưa ai nhìn thấy nên…

Lão nói đên đây bỗng ngừng lại.

Dương Tôn Bảo biết Lý Long Vân không nói tiếp vì sợ làm nản lòng gã. Gã nói:

– Cháu biết lão là Đại Giáo chủ của Huyết Hồn Bang. Chính cháu đã từng bị bắt nên biết rõ.

“Sao, Đại Giáo chủ Huyết Hồn Bang à? Có nghĩa là Lý Quế Anh còn dưới lão một bậc.” Lý Long Vân ngạc nhiên hỏi.

– Dạ, đúng như vậy đấy.

– Thế thì, đúng là một thảm hoạ cho võ lâm. Huyết Hồn Bang là một bang
hội rất mạnh bao gồm rất nhiều cao thủ. Ngay Lý Quế Anh trên giang hồ
cũng hiếm người có thể địch nổi mụ. Có chăng là sư phụ của cháu…

Viên Giác đại sư từ nãy vẫn ngồi im lặng lắng nghe câu chuyện, bây giờ mới lên tiếng:

– Hai thí chủ bây giờ có tính đi đâu chưa?

Lan Nhi nhìn Dương Tôn Bảo như hỏi ý.

Dương Tôn Bảo ngập ngừng một lúc rồi nói:

– Có lẽ vãn bối trước hết đến Mai Hoa Trang gặp Xích lão gia thông báo
cho lão gia biết tình hình nó nghiêm trọng như vậy. Sau nữa hỏi xem Xích lão gia có manh mối gì không?

– Bần tăng bây giờ cũng trở lại chùa thôi, để bàn với Không Minh sư đệ liệu tìm cách đối phó. Âm mưu của lão áo xanh đã quá rõ:

tiêu diệt những cao thủ để lên ngôi bá chủ võ lâm.

Viên Giác đại sư nói xong từ từ đứng dậy cáo từ.

Lý Lâm, Hồng Thừa Nghiệp và mấy lão già khác của Cái Bang cũng đứng dậy
nói lời cáo biệt. Còn lại Lý Long Vân, Dương Tôn Bảo và Lan Nhi. Lý Long Vân nói:

– Bây giờ hai cháu cứ tự tiện đi tìm Xích lão gia. Ta
cũng còn chút việc phải giải quyết nên không thể cùng đi được. Xong việc chúng ta sẽ gặp nhau tại Mai Hoa Trang.

Lan Nhi nói với Dương Tôn Bảo:

– Chúng ta phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, trời đã tối rồi. Lỡ lão già quay lại thì cũng rắc rối lắm đấy!

Hai người bước ra khỏi hang. Hồi nãy Dương Tôn Bảo thấy rất nhiều cao thủ
ẩn nấp xung quanh mà bây giờ vắng lặng không còn một bóng người. Gã nói
với Lan Nhi:

– Phải công nhận tổ chức của Huyết Hồn Bang rất là
quy củ và chặt chẽ. Nhưng tiểu đệ thấy thật là lạ lùng là tại sao lão
già đã bao vây các vị chưởng môn ở đây được rồi, không nhân dịp này mà
sát hại hết đi, lại bỗng nhiên rút hết là nghĩa làm sao!

– Ta, ta cũng chẳng biết nữa. Chắc là phải có một điều gì đó… Ta nghĩ trước
hết đi tìm chỗ nghỉ qua đêm đã, sáng mai hãy đi đến Mai Hoa Trang, ngươi thấy thế nào?

– Tùy ý cô nương, tại hạ thì sao cũng được.

Họ đi chừng ba bốn chục dặm, đến một chỗ cây cối um tùm, bên trong có một bãi cỏ rộng bằng phẳng, Dương Tôn Bảo nói:

– Ta nghỉ ở đây được rồi.

Gã lăng xăng chạy đi vớ một ít lá cây trải xuống đất cho Lan Nhi nằm. Lan Nhi nhìn gã, cô âu yếm nói:

– Ngươi thật là một gã tiểu tử tốt bụng, ta thật cám ơn ngươi vô cùng…

– Cô nương, tại hạ đối với cô nương…

Gã toan nói tiếp song lại chẳng biết nói gì nên im bặt. Gã toan bước đi thì Lan Nhi bỗng hỏi:

– Ngươi định đi đâu vậy?

“Tại hạ đi kiếm chỗ nằm.” Dương Tôn Bảo đáp.

– Ngươi… ngươi đừng đi đâu hết. Ta không muốn ngươi rời xa ta, lại giống như lần trước.

Ý Lan Nhi muốn nhắc đến chuyện Dương Tôn Bảo lần ở trong rừng giao đấu
với bọn Huyết Hồn Bang nên bỏ cô ở lại một mình. Lan Nhi dừng lời, cặp
mắt long lanh nhìn Dương Tôn Bảo, cô nói tiếp:

– Ngươi hãy nằm gần… gần ta…

Dương Tôn Bảo đỏ mặt lên. Gã không ngờ vị tiểu cô nương này lại quan tâm đến
gã như thế. Gã khoan khoái ngã mình nắm xuống ngước mắt nhìn lên bầu
trời đen thẳm, có vài ngôi sao long lanh. Dương Tôn Bảo nghĩ bụng:

“Bao giờ gã học được võ công, trả thù nhà xong, lại được cùng Lan Nhi rong
chơi hưởng thú thanh nhàn như thế này thì hay biết mấy!” Gã chợt nghĩ
đến gia cảnh của mình, song thân đều chết cả, bất giác mủi lòng…

Dương Tôn Bảo trằn trọc không sao ngủ được. Gã nhìn sang phía Lan Nhi đã thấy cô đang yên giấc ngon lành. Vừa thiu thiu ngủ được một lát, bỗng Dương
Tôn Bảo chợt bừng tỉnh. Nội lực gã sung mãn đến mức bất kỳ một tiếng
động nào thật nhỏ cũng có thể phát giác được ngay. Hình như đâu đây có
tiếng lá khô lay động bởi một kẻ có võ công cực cao.

Dương Tôn
Bảo vẫn nằm yên nhưng mở hé mắt, chuẩn bị phòng sẵn. Quả nhiên một bóng
đen từ đằng xa xuất hiện. Gã thấy bóng đen đứng quan sát một hồi lâu rồi thò tay vào túi.

Dương Tôn Bảo ngồi bật dậy. Vừa hay lúc đó vèo
vèo mấy mũi ám khí đã bay thẳng về phía Lan Nhi. Thủ pháp phóng ám khí
của kẻ lạ mặt thuộc vào loại cao thủ. Chỉ thấy cổ tay chỉ lay động một
chút, mấy mũi phi tiêu đã bắn ra liền. Dương Tôn Bảo không kịp nghĩ ngợi gì nữa, gã phóng chưởng tạt ngang khiến mấy ngọn phi tiêu bay trệch cắm vào thân cây lút đến tận cán. Dương Tôn Bảo nhảy ra quát lớn:

– Các hạ là ai mà lại ám toán bọn ta.

Lan Nhi thấy động cũng vùng ngay dậy. Phía trước mặt họ là một gã thiếu
niên người mảnh khảnh, mặt che ngang một mảnh vải chỉ chừa đôi mắt sáng
rực.

Dương Tôn Bảo nhìn thấy chỗ mấy cây phi tiêu cắm vào thân
cây, thấy một dòng nước màu đen rỉ ra, hiển nhiên là cây phi tiêu đã
được tẩm một chất kịch độc. Gã rùng mình khi nghĩ nếu mình ra tay không
kịp thì Lan Nhi chắc đã mất mạng rồi. Lòng giận sôi lên, gã nói:

– Tại hạ không hiểu thù có oán gì với các hạ mà các hạ nỡ ra tay ác độc đến như vậy?

Gã thiếu niên che mặt chẳng nói chẳng rằng cứ nhằm Lan Nhi phóng chưởng đánh tới.

Lan Nhi vội vàng nghiêng người né tránh. Chưởng lực của gã đánh trúng thân
cây phía sau gãy gục đổ xuống đánh rầm, chứng tỏ võ công của gã không
phải tầm thường. Lan Nhi cũng tức giận vô cùng. Cô nói với Dương Tôn
Bảo:

– Tiểu tử, ngươi đừng có can thiệp vào, để ta đối địch với hắn.

Lan Nhi múa song chưởng tấn công tên lạ mặt một cách ráo riết. Võ công của
Lan Nhi được Mỹ Hoa Nương truyền thụ cho từ bé, nên phần biến hóa còn
hơn cả Dương Tôn Bảo nữa, thế mà giao đấu với gã thiếu niên hơn trăm
hiệp chưa phân được thua. Lan Nhi chỉ cố khắc chế gã, còn ngược lại gã
lạ mặt toàn ra những đòn sát thủ. Dương Tôn Bảo tự hỏi không biết gã có
mối hận thù gì với Lan Nhi mà ra tay độc ác đến như vậy. Mỗi đòn đánh ra đều nhằm vào những yếu huyệt trên người Lan Nhi. Võ công của thiếu niên vô cùng quái dị, chiêu số cực kỳ phức tạp. Thấy hai người giao đấu càng lúc càng ác liệt, sợ có chuyện không hay xảy ra, Dương Tôn Bảo nhảy vào giữa. Gã sử dụng Đại Cầm Nã Thủ của lão nhân truyền cho nắm vào cổ tay
của gã thiếu niên. Quả nhiên, thủ pháp này vô cùng lợi hại, gã đã bắt
được tay của gã lạ mặt, song thật bất ngờ tay gã lại mềm nhũn như một
nắm bông dường như không có chút khí lực nào cả, nên gã đã rút tay ra
được. Gã lạ mặt nổi giận hét lớn:

– Có phải ngươi cậy đông uy hiếp ta chăng?

– Các hạ đừng hiểu lầm, ta muốn các hạ dừng tay lại đã, cho biết đầu đuôi câu chuyện rồi hãy giao đấu tiếp cũng chưa muộn.

– Ta … Ta …

Gã lắp bắp không nói nên lời, bỗng gã vung tay lên một cái, sáu mũi phi
tiêu từ trong ống tay áo bay ra, thủ pháp thật tân kỳ. Ba mũi phi tiêu
bay về hướng Dương Tôn Bảo, ba mũi khác lại bay về phía Lan Nhi. Lạ một
điều, ba mũi phi tiêu đang bay về phía Dương Tôn Bảo bỗng đột nhiên đổi
hướng bay về phía Lan Nhi. Thành ra một lúc Lan Nhi phải hứng chịu sáu
mũi ám khí.

Tình hình này đúng là Lan Nhi không sao tiên liệu
được. Cô chỉ gạt được ba mũi, còn ba mũi kia Lan Nhi không phản ứng kịp. Dương Tôn Bảo trong lúc nguy cấp lại sử dụng Đại Cầm Nã Thủ phóng tay
ra chụp luôn được cả ba mũi ám tiễn ấy.

Thiếu niên bỗng hét lên một tiếng đau đớn nhảy lùi lại. Gã nói bằng giọng đầy căm phẫn.

– Ngươi … Ngươi đã cứu thoát con tiểu nha đầu này … Để xem ngươi còn có thể cứu mãi được không?

Gã nói xong tung mình nhảy đi mất dạng. Lan Nhi lúc đó mới hoàn hồn. Cô nhìn Dương Tôn Bảo bằng cặp mắt biết ơn rồi nói:

– Không có ngươi hôm nay ta đã chết rồi. Ngươi học được ở đâu môn võ công ấy?

Dương Tôn Bảo thuật lại cho Lan Nhi nghe việc một lão nhân truyền thụ võ công cho mình. Kể xong gã nói:

– Võ công của gã thiếu niên này cao thâm vô cùng, tiểu đệ và cô nương
chưa chắc hạ nổi. Từ giờ trở đi phải hết sức cẩn thận mới được.

– Nhưng ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao gã thù hận ta đến thế. Từ xưa đến nay ta có bao giờ gây oán hận với ai đâu?

“Có thể gã nhận lầm cô nương với ai đó.” Dương Tôn Bảo nói.

Lúc đó, trời đã gần sáng, Dương Tôn Bảo cùng Lan Nhi quyết định lên đường.
Chẳng bao lâu sau hai người đã đến được Mai Hoa Trang. Dương Tôn Bảo
không sao nhận ra nơi này nữa. Quang cảnh thật điêu tàn. Chỉ mới cách
đây không lâu cỏ cây còn xanh tốt mà giờ đây sau khi bị bọn ma giáo đặt
địa lôi âm mưu tàn sát quần hùng, cây cối đã bị thiêu rụi. Chỉ còn có
ngôi nhà ở giữa là vẫn còn nguyên vẹn. Bên ngoài cửa đóng im ỉm. Dương
Tôn Bảo đưa tay lên gõ cửa. Một lão quản gia già ló đầu ra hỏi:

– Hai vị định tìm ai ở đây?

– Chúng tôi xin hỏi Xích lão gia có nhà không ạ?

Lão già nhìn Dương Tôn Bảo bằng cặp mắt nghi ngờ, ý chừng thấy gã còn nhỏ tuổi mà đòi gặp chủ nhân. Lão hỏi:

– Cậu hãy cho ta biết quý danh để ta còn vào bẩm?

– Vãn bối là Dương Tôn Bảo.

Chỉ một lát sau, lão già vui vẻ ra mở cửa rồi nói:

– Xin mời hai vị vào trong này, Xích lão gia đang đợi …

Qua một cái sân rộng là tới một căn phòng được thiết trí rất đẹp, chứng tỏ
chủ nhân là một người rất tao nhã. Vừa trông thấy Dương Tôn Bảo, Xích
Như Lân đã chạy ra. Lão giang hai tay nói giọng rất hồ hởi.

– Thật bất ngờ với ta quá. Đi tìm kiếm cháu bao lâu nay tưởng chừng vô vọng, thế mà …

Lão đập tay vào vai Dương Tôn Bảo. Dương Tôn Bảo cảm thấy một luồng nội lực rất mạnh lan truyền vào cơ thể. Tự nhiên theo phản ứng gã vận kình lực
lên chống lại. Xích Như Lân cười khà khà bật lên tiếng khen:

– Ngày nào ta đến cháu hãy còn bé tí, mà bây giờ công phu đã khá đến độ này rồi sao.

Thật không hổ là con cháu của Dương đại gia.

Dương Tôn Bảo cảm thấy hơi ngượng. Thật ra gã đâu có định thử công lực Xích
Như Lân mà đó là phản ứng tự nhiên tự bộc phát ra thôi. Gã vội nói:

– Gia gia vãn bối đâu có truyền thụ võ công cho vãn bối đâu. Chẳng qua là …

Gã bèn kế hết đầu đuôi câu chuyện cho Xích Như Lân nghe. Càng nghe, lão
càng tỏ ra kinh ngạc vô cùng. Đợi cho Dương Tôn Bảo ngừng lời, lão nói:

– Thảo nào võ công cháu tiến đến chừng ấy. Vậy ra, cô nương này là sư muội của cháu.

Võ công của Mỹ Hoa Nương thiên hạ ít người sánh kịp … Ngươi thật may mắn lắm đấy.

Dương Tôn Bảo buồn rầu nói:

– Cháu thấy võ công mình so ra với thiên hạ chưa thấm vào đâu. Ngay đến
một gã thiếu niên cháu mới gặp đây thôi cũng chưa chắc hơn được. Thêm
nữa, so với kẻ thù của gia gia, cháu còn kém xa lắm.

– Ngươi … ngươi biết hắn rồi sao?

– Cháu chưa biết mặt thật của hắn là ai cả. Song biết chắc lão là Đại Giáo chủ của Huyết Hồn Bang!

Ngừng một chút, rồi Dương Tôn Bảo nói tiếp:

– Vừa rồi, cách đây mấy hôm, cháu chứng kiến một sự việc vô cùng nghiêm
trọng. Lão già ấy đã mời được mấy vị chưởng môn một số môn phái lên hang Ngọc Linh, có cả Viên Giác đại sư của chùa Thiếu Lâm cũng có mặt. Cháu
và Lan Nhi nấp trên vòm hang mục kích tất cả. Nhưng không hiểu sao lão
lại bỏ cuộc.

“Thế thì tình hình đã trở lên nghiêm trọng lắm rồi.” Xích Như Lân nói:

“Cháu có biết tại sao lão lại làm như vậy không?” – Cháu không rõ ạ?

– Có lẽ theo ta, lão đã luyện được Hồi Tâm Chưởng nên muốn trở lên vô
địch thiên hạ, thống lĩnh võ lâm. Lão chắc còn e ngại một vài người mà
thôi nên muốn thử xem công phu của lão thế nào. Bây giờ … bây giờ …

– Sư bá đã có trù định gì chưa?

– Cần phải tìm cho được Thất Cầm tiên sinh.

– Lão là ai vậy thưa sư bá?

– Ngươi không biết được đâu! Thất Cầm tiên sinh vai vế ngang với Viên
Giác đại sư, trước làm Bang chủ Cái Bang. Tiên sinh đã bỏ đi từ lâu,
giao lại công việc cho Lư Hồng Nghĩa trông nom cai quản bang hộ. Thất
Cầm tiên sinh đã nổi tiếng giang hồ với công phu Lục Huyền Chưởng. Nhưng cái khó nhất bây giờ là không biết lão thực sự là ai cả …

“Vãn bối nghĩ hay là võ lâm làm ngay một cuốc tấn công vào Tổng đàn của Huyết Hồn Bang.” Lan Nhi xen vào.

– Điều đó cũng không ổn. Làm như vậy trong khi chúng ta chưa biết chắc
lắm, chỉ gây ra những ân oán không bao giờ dứt. Hơn nữa, Huyết Hồn Bang
là một bang hội rất mạnh. Lý Quế Anh không phải là người tầm thường, lại nhiều độc thủ rất lợi hại. Mà chắc gì, cái lão Đại Giáo chủ đã có mặt ở đó … Theo cô nương nói, Hồi Tâm Chưởng của lão cũng chưa chắc hơn Đại Lực thần công của Viên Giác đại sư, nên …

Dương Tôn Bảo toan
nói về việc gã với Lan Nhi đã phải hợp lực phóng chưởng cứu Viên Giác
đại sư, song gã nghĩ sợ nói ra Xích Như Lân hiểu lầm nên lại thôi.

Xích Như Lân hỏi gã:

– Ngươi đã có chủ định gì chưa?

– Vãn bối được Long Trì nữ hiệp chỉ điểm phải đi tìm Vương Song lão tiền bối …

“Vương Song lão tiền bối ư?” Xích Như Lân kêu lên:

“Ta nghe nói trước khi tuyệt tích giang hồ, lão tiền bối ở đâu đó trên Ma
Thiên Lãnh. Không hiểu giờ này tiền bối còn sống hay không? Ngươi định
đi kiếm lão hay sao?” – Vãn bối phải đi kiếm ông ấy. Nếu không may tiền
bối đã qua đời rồi thì tính cách khác vậy. Thưa sư bá việc ở Mai Hoa
Trang bữa trước …

– À, sau khi bọn Huyết Hồn Bang đặt địa lôi
nhằm hạ sát các cao thủ danh môn chính phái, tình hình các môn phái lộn
xộn lắm, nhất là Võ Đang. Chưởng môn mất tích từ lâu, các môn đồ không
ai chịu ai tranh giành ngôi thứ. Hôm trước tại đây nổ ra một trận ẩu đả
giữa Thiết Đại Hùng, cao thủ đứng hàng thứ hai với Văn Thành Hiệp. Thiết Đại Hùng bị đã bại, sau đó một gã tự xưng Vương Bột, võ công rất cao mà lúc này ta nghĩ có thể là …

Lão nhìn Dương Tôn Bảo như dò hỏi.

– Dạ, thưa sư bá … Vương Bột chính là vãn bối.

“Võ công ngươi đã đến mức ấy thì quả thực đáng mừng.” Xích Như Lân nói:

“Sau khi ngươi bỏ đi thì hiện nay Văn Thành Hiệp vẫn tạm nắm quyền Chưởng
môn. Các môn đồ không phục, song vẫn phải chịu vì võ công gã cao hơn hẳn những người kia. Các phái khác cũng vậy, nếu Lý Long Vân không về kịp
ta e phái Thanh Thành cũng xảy ra lắm chuyện rắc rối …” “Thưa sư bá
…” Lan Nhi ngồi yên từ nãy đến giờ mới lên tiếng:

“Sư bá có
biết tin tức gì về má má tiểu nữ không?” – Ta cũng chưa có tin tức gì
cả. Bây giờ tốt hơn cả là Dương tiểu tử nên đi tìm Vương lão tiền bối.
Nếu may mắn lão còn sống, lão sẽ cho biết được lắm điều thú vị đấy.

– Thưa sư bá, từ đây đến Ma Thiên Lãnh có xa không ạ?

– Phải mất năm, sáu ngày đi ngựa, ngươi xuống đây ta cho một cặp ngựa tốt mà đi đường. Nhớ, nếu không tìm được lão tiền bối, ngươi hãy quay về
đây ngay nhé!

Đúng như Xích Như Lân nói, đó là một cặp ngựa rất
quý. Bụng thon, ức nở, chân dài, giống ngựa này ngày đi ngàn dặm không
mệt. Dương Tôn Bảo từ tạ Xích Như Lân rồi cùng Lan Nhi nhảy lên mình
ngựa phóng đi. Ngày đi, đêm nghỉ, một ngày kia gã tới một vùng rừng núi
hoang vu, dường như chưa bao giờ có vết chân người bước tới. Dương Tôn
Bảo dừng ngựa lại nói với Lan Nhi:

– Ta nghỉ ở đây một chút đi. Không hiểu nơi đây thuộc địa phận nào?

Lan Nhi ngó quanh, phong cảnh thật là hoang sơ núi non trùng điệp, cây cối rậm rạp, cô nói:

– Chắc Ma Thiên Lãnh cũng ở đâu đây thôi. Chúng ta đi cũng được năm ngày rồi còn gì.

Xích bá bá nói đúng đấy, giống ngựa này không đâu có, nếu là loài tầm thường khác hẳn chúng ta phải thay ngựa rồi.

Hai ngươi buộc ngựa vào dưới gốc cây. Con ngựa cứ dậm chân rồi hý lên không chịu bị trói. Dương Tôn Bảo nói:

– Quái lạ, mấy lần trước nó có như thế này bao giờ đâu. Chắc là phải có cái gì đây, ta lên núi thử xem.

Hai người theo một con đường nhỏ dẫn lên núi. Vách đá lởm chởm khó đi, càng lên cao lối đi càng khó khăn hơn bởi dây leo chằng chịt và những bức
tường đá dựng đứng. Lên đến lưng chừng núi thì có một bãi khá bằng
phẳng, phía bên kia là vực sâu thăm thẳm trông đến rợn người.

Dương Tôn Bảo chăm chú quan sát nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ một dấu
hiệu gì chứng tỏ nơi đây đã từng có người đặt chân đến. Nhưng có điều lạ là con đường mòn dưới chân núi rõ ràng là do con người tạo nên. Gã nói
với Lan Nhi:

– Tại hạ chắc chắn rằng người ta đã làm con đường này là có một mục đích gì đó. Có thể đâu đấy có người ở cũng nên.

“Nhưng họ làm để làm gì mới được?” Lan Nhi vặn lại:

“Ngươi xem, đâu còn chỗ nào để lên cao được nữa, chỗ này là cùng đường rồi.” – Ví dụ như có một cao nhân nào đó ẩn cư ở đây thì sao? Chỗ này rất thuận tiện cho việc luyện võ, vừa kín đáo lại yên tĩnh, không bị kẻ khác quấy rầy.

– Thôi chúng ta cứ đi xuống thì hơn, nếu có cư dân thì họ
phải ở dưới chân núi, phải tìm được người để hỏi thăm thì mới biết được. Mà ta cảm thấy có gì không ổn, lỡ có kẻ nào lấy mất ngựa thì…

Lan Nhi chưa nói hết câu bỗng có một tiếng cười rùng rợn vang lên. Dương Tôn Bảo giật nảy người.

Một bóng người từ trên một tảng đá cao nhảy xuống. Chẳng phải ai xa lạ, đó
chính là lão già áo xanh, Đại Giáo chủ của Huyết Hồn Bang.

Lão đứng chắn trước mặt hai người, cất lên tràng cười man rợ rồi nói:

– Các ngươi định xuống tìm ngựa kể ra cũng khá khôn ngoan đấy, nhưng đã muộn rồi …

ha … ha … Biết điều thì đừng có chống cự vô ích, may ra ta còn chừa đường cho.

Dương Tôn Bảo cảm thấy tức giận vô cùng, lão già đứng đó, kẻ sát hại phụ thân gã.

Dương Tôn Bảo nói lớn:

– Ngươi là ai, có dám xưng tên ra đây không? Ngươi tự phụ là Đệ nhất võ lâm mà không bao giờ dám lộ khuôn mặt thật.

– Ha … Ha … Dương Tôn Bảo ngay cả sư phụ ngươi Mỹ Hoa Nương trước mặt ta cũng không dám hỗn láo đến thế … Ngươi … ngươi thật to gan.

Dương Tôn Bảo giật mình. Sao lão già lại biết tên gã. Bởi vì đây là lần đầu tiên Dương Tôn Bảo mới giáp mặt lão.

– Đúng, ta là Dương Tôn Bảo đấy! Ngươi có phải là kẻ đã đốt Dương gia
trang hay không? Có phải ngươi đã sát hại phụ thân ta? Ngươi hãy trả lời đi.

– Ha … ha … Ta sợ gì mà không nói ra cho ngươi biết nhỉ? Bởi vì … ngươi đâu có còn sống được nữa … Ta, chính ta đã giết gia
gia ngươi đấy …

Dương Tôn Bảo có nén giận, gã hỏi tiếp.

– Thế còn má má ta …

– Ta cũng giết rồi, ngươi thật là may mắn đã thoát chết khỏi tay ta, nhưng hôm nay thì chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu.

Lão nói bằng một giọng vô cùng tàn ác. Dương Tôn Bảo hiểu rằng điều đó hoàn toàn đúng sự thật. Võ công của gã và Lan Nhi hợp lại làm sao mà chống
được lão già này. Hơn nữa nơi đây vắng vẻ cô tịch, đừng hòng có người
giải cứu.

Cầm chắc cái chết trong tay nên Dương Tôn Bảo lấy lại
bình tĩnh. Gã chỉ ân hận một điều là chưa học được võ công đến nơi đến
chốn để trả thù cho song thân. Dương Tôn Bảo hỏi:

– Ngươi có thể cho ta biết có phải vì Liên Hoa bí lục mà ngươi giết hại song thân ta không?

“Đúng như thế.” Lão già cười sằng sặc:

“Ngươi có muốn xem cuốn sách một chút không?” Lão nói rồi rút từ sau lưng một cuốn sách đã ố vàng giơ lên nói.

– Gia gia ngươi đã cố tình giấu giếm cuốn bí lục này nên ta buộc phải
dùng đến võ công để cướp lấy. Ai có nó trong tay, người đó sẽ trở lên vô địch thiên hạ … Ta cũng chẳng e ngại gì mà không nói để ngươi biết
rằng, sở dĩ ta chưa lộ mặt trong giang hồ là vì còn phải chờ một thời
gian nữa ta luyện đủ mười thành. Lúc đó thì chẳng còn kẻ nào địch nổi ta nữa.

– Tại sao lão lại biết ta ở đây?

– Đó là việc của
ta, ngươi không cần biết tới. Ta cũng tiếc cho ngươi võ công cao cường
mà hôm nay phải chịu mất mạng. Để cho ngươi sống là một mối họa sau này
… Kể cả vị tiểu cô nương xinh đẹp này nữa, ngươi đã biết quá nhiều nên không thể sống được …

Lão ngừng một chút rồi nói tiếp:

– Tuy nhiên ta cũng mở lòng hiếu sinh cho ngươi, nếu hai ngươi chịu uống hoàn thuốc này và nói cho ta hay một điều.

– Lão muốn biết điều gì vậy?

– Cuốn Liên Hoa bí lục bị thiếu mất một trang chót. Chính vì thế mà ta đã cất công tìm kiếm ngươi bấy lâu nay. Trang chót ấy hiện giờ ở đâu?

– Cuốn võ công ấy tuy của gia đình ta thật, song ta chưa bao giờ nhìn thấy! Gia gia ta cũng không tập luyện công phu này.

– Làm sao ta tin ngươi được. Trang cuối cùng rõ ràng không phải bị xé rách, mà được lấy ra một cách cẩn thận …

Lúc đó Lan Nhi vốn khôn ngoan, lanh trí, cô nghĩ ra một mưu để trì hoãn.
Lan Nhi đoán rằng hẳn là trang cuối của Liên Hoa bí lục phải vô cùng
quan trọng, vì thế lão già mới quyết tâm tìm bằng được. Nghĩ vậy Lan Nhi nói:

– Thôi tiểu ca, ngươi còn giấu giếm làm gì nữa, đưa lão cho rồi.

Dương Tôn Bảo hiểu ngay. Gã làm bộ ngập ngừng.

– Nhưng … nhưng lấy gì đảm bảo lão sẽ tha cho chúng ta …

Lão già nghe thế ngoác miệng cười:

– Ta xem ra con bé có vẻ ngoan đấy. Ta … hứa …

– Tôi không tin ông được. Lỡ tôi chịu cho ông rồi, ông vẫn giết tụi tôi thì sao?

– Hừ hừ … ngươi muốn thế nào?

– Vị tiểu cô nương đây không có liên quan gì đến lão, hãy để cô ta đi.
Còn tại hạ, lão hãy đưa hoàn thuốc của lão cho tại hạ uống … Sau đó
tại hạ sẽ mang đến cho lão trong vòng nửa tháng nữa.

– Ngươi có biết đó là thuốc gì không?

– Tại hạ biết đó là một loại độc dược, nếu không có thuốc giải sẽ chết một cách thê thảm.

– Ha … ha, ngươi thật thông minh đấy.

Lão áo xanh có vẻ khoái trá. Lão gật gù nói:

– Được, ngươi hãy uống viên thuốc này trước đi, ta sẽ tha vị tiểu cô nương của ngươi.

Lão lấy ngón tay kẹp viên thuốc rồi búng một cái. Viên thuốc bay thẳng tới
trước mặt Dương Tôn Bảo. Gã đưa tay đón lấy, Lan Nhi kêu lên:

– Tiểu ca, ngươi đừng có uống. Ta với ngươi hợp sức lại giao đấu với hắn đã chắc gì lão đã giành phần thắng …

Lão già nghe thấy thế nổi giận:

– Con tiểu nha đầu này vẫn còn mơ tưởng đối địch với ta. Ngươi còn nói nữa, đừng trách lão phu đấy.

Dương Tôn Bảo trong lòng đã có chủ ý. Đã thấy mấy lần uống phải chất độc mà
chẳng hề hấn gì, thì đoán rằng Hồi Tâm Đơn là một loại thuốc kỳ diệu
nhất. Ngay cả da của con ếch một loài vật đứng đầu các chất độc cũng bị
Hồi Tâm Đơn hóa giải, huống chi là thuốc của lão già áo xanh tuy có lợi
hại nhưng chắc gì đã làm hại được gã. Kể về độc chất trong thiên hạ thì
không ai bằng được Lý Quế Anh mà Dương Tôn Bảo cũng đã từng uống phải,
song gã vẫn thấy như thường. Chính vì vậy, Dương Tôn Bảo mới lập mưu kế
cứu Lan Nhi vì gã biết rằng võ công của lão già vô cùng ghê gớm.

Dương Tôn Bảo nói với Lan Nhi:

– Cô nương đừng lo gì cho tiểu đệ cả. Cô nương cứ việc ra đi.

– Không, ta nhất quyết ở lại đây cùng ngươi, dù có thế nào …

“Hay cô nương vẫn chưa tin lão phu lợi hại. Lão già nói:

“Nếu trong ba chiêu cô nương đỡ được thì ta sẽ để cho các ngươi tự do đi …” – Lão có chắc như vậy không?

– Ta là bậc tiền bối võ lâm há lại nuốt lời với tụi trẻ nít như ngươi?

Dương Tôn Bảo định tự đấu với lão thay cho Lan Nhi, gã sực nhớ đến chiêu Đại
Cầm Nã Thủ của lão nhân truyền thụ cho gã để thách đấu Hoàng Cực lão
nhân. Gã định nhảy ra, nhưng đã thấy Lan Nhi bước tới gần lão già toan
động thủ. Dương Tôn Bảo sực nhớ ra một điều. Gã giơ tay lên nói:

– Hãy khoan, cô nương dừng lại, tại hạ có điều muốn nói.

Lan Nhi ngạc nhiên định hỏi, thì Dương Tôn Bảo nói tiếp:

– Cô nương không chống lại lão ba chiêu đâu. Tại hạ nhớ ra lão là ai rồi.

Lão già trầm giọng hỏi:

– Ngươi biết ta là ai ư? Hãy nói ta nghe xem!

– Lão là đại đệ tử của Long Trì nữ hiệp, là đại sư huynh của Vương Ngọc Yến!

– Hà … hà … Ngươi đã biết khá nhiều rồi đấy.

Lúc đó, Lan Nhi cũng sực nhớ ra Dương Tôn Bảo đã kể cho cô nghe chuyện gã
gặp Long Trì nữ hiệp ở đường hầm. Như vậy lão là đại sư bá của má má cô. Vì thế Bạch Long Quyền của cô đối với lão chỉ là trò trẻ con.

Lão già nheo mắt nhìn Dương Tôn Bảo và Lan Nhi bằng ánh mắt độc ác. Lão nói:

– Tất cả những điều các ngươi nói đều đúng cả, nhưng việc đó chỉ càng
tăng thêm sự bất lợi cho các ngươi mà thôi. Hôm nay ta quyết không tha
hai ngươi được, đó là tự các ngươi đâm đầu vào chỗ chết, đừng có oán
thán gì nữa chứ!

Trong lòng Dương Tôn Bảo dâng lên một nỗi căm
hờn khôn tả. Lão là kẻ thù sát phụ thân gã đứng đó, dù biết rằng sức
mình không địch nổi, gã cũng quyết một trận sống mái.

Gã chỉ hơi
do dự vì nghĩ đến Lan Nhi mà thôi, nhưng xem ra Lan Nhi dù thế nào cũng
nhất quyết không bỏ gã. Nghĩ vậy Dương Tôn Bảo nói:

– Lan cô nương, chúng ta chẳng còn con đường nào khác đâu? Dù có phải chết cũng phải quyết đấu với lão tới cùng.

Lan Nhi nhìn gã khẽ gật đầu, cô nói với lão già:

– Lão thật mất hết tính người. Hôm nay, chúng ta quyết một trận sống mái với lão.

“Được!” Lão già mỉm cười. “Các ngươi làm cho ta thích thú đấy. Chưa có kẻ nào
gặp ta mà dám nói hỗn xược như vậy cả. Các ngươi là hậu bối hãy ra chiêu trước đi.” Dương Tôn Bảo và Lan Nhi cùng một lúc xông vào. Dương Tôn
Bảo biết mình và Lan Nhi cùng một môn phái với lão nên giao đấu với lão
thì quả thật là trứng chọi với đá. Lão còn là sư huynh của Vương Ngọc
Yến, mẫu thân của Mỹ Hoa Nương, thì võ công của hai người đâu có thấm
tháp gì. Nhưng gã và Lan Nhi đã lâm vào bước đường cùng rồi, biết làm
sao hơn.

Dương Tôn Bảo từ từ tiến đến, tay trái duỗi thẳng ra để
tóm tay đối phương, hữu chưởng đánh mạnh từ phái sau ra trước tại nơi
huyệt Đại Nghinh theo lối Quỷ Vương Bát Phiến (vua quỷ phẩy quạt), còn
Lan Nhi tung chân đá theo thế thứ ba mươi sáu của Bạch Long Quyền, khí
thế vô cùng lợi hại. Chỉ thấy lão già đưa tay quay một vòng tròn theo
thế Thiên Thủ Như Lai đã hóa giải một cách nhẹ nhàng thế tấn công nguy
hiểm của Dương Tôn Bảo và Lan Nhi. Lão biến ngay quyền thành trảo, tay
trái chụp vào yết hầu của Dương Tôn Bảo, tay phải chụp vào bả vai của
Lan Nhi, thủ pháp cực kỳ quái dị.

Dương Tôn Bảo hoảng sợ vô cùng. Gã chẳng hiểu thế đánh của lão già thuộc chiêu thức gì. Cũng may võ
công của gã cũng thuộc vào hàng cao thủ nên kịp nhảy sang một bên tránh
được. Lan Nhi tuy cũng tránh kịp, nhưng bả vai đã bị tay lão già xé rách một miếng.

Cả hai đều khâm phục lão vô cùng. Lý Quế Anh là một
đại cao thủ mà Dương Tôn Bảo còn cầm cự được ngót ba chục chiêu, thế mà
với lão, cả hai người hợp sức lại mới có một chiêu đầu đã suýt toi mạng. Gã cùng Lan Nhi hết sức chống đỡ, nhưng càng đánh càng thấy võ công của lão vô cùng biến ảo khôn lường.

Các thế công liên hoàn của Bạch
Long Quyền đâu phải tầm thường mà lão hóa giải rất dễ dàng như thò tay
vào túi lấy đồ vậy. Hai tay lão sử hai loại quyền pháp khác nhau. Dương
Tôn Bảo biết đó là một tuyệt kỹ có tên gọi Phân Tâm Nhị Thế, trên giang
hồ khó có người nào luyện được. Dương Tôn Bảo nghĩ ra một cách, gã nói
với Lan Nhi:

– Lan cô nương, chúng ta hãy sử dụng Nhất Tâm Quyền Dã Di.

Lan Nhi hiểu ý gã, cô nhảy sang một bên sử chiêu Thối Thư Nhị Linh, Dương Tôn Bảo cũng sử chiêu đó song theo cách ngược lại.

Ta nên biết đây là một thế đánh rất lợi hại, nếu kẻ nào sử dụng được một
cách thuần thục thì uy lực vô cùng. Lão già thấy hai người đổi đấu pháp
thì cười gằn lên một tiếng. Lão cũng thay đổi đấu pháp, quyền biến thành chưởng, huyền ảo chập chùng bao trùm hai người.

Lão cố tình dồn
hai người về một phía gần tới hang vực. Dương Tôn Bảo đâu có để ý đến
chuyện đó, gã còn đang mãi chống đỡ, lúc phát hiện ra mình đang đứng sát mép vực thì toát mồ hôi lạnh.

Bỗng lão già quát lớn:

– Hãy coi chưởng ta đây.

Lão xòe bàn tay ra, một màu đen xì xuất hiện giữa lòng bàn tay lão. Dương Tôn Bảo vội kêu to:

– Lan cô nương hãy nhảy qua một bên đi, đừng đối chưởng với lão.

Lan Nhi nghe thấy gã nói thế cô rún mình theo thủ pháp Nguyệt Cư Thương Hải (trăng mọc trên bể cả mênh mông) nhảy vọt sang bên trái.

Dương Tôn Bảo thì không kịp, gã đành vận chưởng đẩy ra chống lại.

“Bùng” một tiếng, Dương Tôn Bảo bị đánh văng lên cao mấy trượng bay vọt sang
phía bên kia của khe núi rồi rớt xuống. Gã thấy nhộn nhạo trong người
không sao thở được.

Nhưng gã đâu biết rằng nội lực trong người gã cùng các chất độc vẫn còn trong cơ thể bị chưởng lực kích thích tự động phát huy đề kháng nên gã không bị nội thương gì cả. Dương Tôn Bảo bay
vút lên cao rồi rớt xuống vực sâu đen ngòm ngay sát vách đá. Trong lúc
đang rơi, gã bỗng quơ tay nắm được vào một cái rễ cây mọc từ trong núi
trồi ra, nên bị treo lủng lẳng ngay giữa chừng. Không biết vực này sâu
bao nhiêu vì phía dưới tối đen không thể nào nhìn thấy gì cả. Dương Tôn
Bảo đâu có nghĩ đến bản thân, gã mà chỉ lo không hiểu Lan Nhi có bị làm
sao không. Dương Tôn Bảo thấy lão già đứng ở miệng vực ngó xuống dưới
cất tiếng cười nghe thật rùng rợn, rồi cất tiếng nói:

– Dương Tôn Bảo, thế là hết đời rồi chứ! Ha … ha … Để ta giải quyết con nhỏ này nữa là xong.

– Ngươi làm gì mà tự đắc sớm thế?

Một thanh âm cất lên kèm theo một tiếng cười thật chói tai. Dương Tôn Bảo
nhìn lên thấy bóng một người không biết từ đâu nhảy xuống đứng trước mặt lão già. Gã nghe người kia nói:

– Ngươi là một bậc võ lâm tiền
bối mà lại ra tay với một cô bé này, không sợ thiên hạ chê cười hay sao? Ta thiết tưởng nhục nhã đến thế thì chết đi cho rồi.

“Ngươi là
ai!” Tiếng lão già tức giận nói. “Ngươi không lấy chúng làm gương hay
sao mà dám cản trở ta.” – Ta là kẻ chỉ thích bênh vực những người yếu
thế, ngươi hà tất phải hỏi tên họ ta làm chi.

Lúc đó Lan Nhi tuy
tránh được chưởng phong của lão già, song người cũng ngây ngất không sao chịu nổi. Lão già cũng không khỏi sững sờ khi thấy Lan Nhi vẫn bình yên vô sự.

Đó là điều vượt quá sự tiên liệu của lão. Hồi Tâm Chưởng
đã đánh trúng ai thì khó có thể toàn mạng. Tuy không đánh trúng trực
diện, song chỉ cần lướt qua cũng đủ để đối thủ mất sức chống đỡ, huống
hồ Lan Nhi chỉ là một cô gái nhỏ tuổi, làm sao so sánh được với nội lực
của Viên Giác đại sư. Lão già không trả lời quái nhân, lão quay sang nói với Lan Nhi:

– Không ngờ Mỹ Hoa Nương lại có đứa con gái nội lực ghê gớm đến thế! Ta có lời khen ngươi đó.

Lan Nhi cũng không hiểu được lý do tại sao cô lại thoát chết, cứ đứng ngây người ra.

Bỗng nhiên cô nghe quái nhân nói:

– Tiểu nữ, còn chờ gì nữa mà đi cho rồi. Có ta ở đây ngươi đừng lo ngại gì cả.

Lan Nhi nghe giọng quái nhân quen quen. Cố nhìn kỹ mới nhận ra đó là Vô Danh lão nhân. Lan Nhi vội vàng nói:

– Đa tạ lão tiền bối, tiểu nữ xin cáo biệt.

Cô nói xong, chạy như bay xuống núi, cặp mắt đỏ hoe. Cô đã trông thấy
Dương Tôn Bảo bị lão già phóng chưởng đánh văng xuống vực. Trong lòng
quyết chí trả thù, song việc cần nhất là phải đi tìm má má cái đã. Nghĩ
vậy Lan Nhi gia tăng cước lực đi cho mau, sợ lão già mà đánh thắng được
Vô Danh lão nhân thì nguy.

Sau khi Lan Nhi đi khỏi, lão già nổi
giận đùng đùng. Sở dĩ lão không tìm cách ngăn cản vì sợ nếu cô ở lại hợp sức với lão già này thì cũng rắc rối. Lúc đó Vô Danh lão nhân thong thả nói:

– Ta đã nghe ngươi đối đáp với hai kẻ hậu bối kia, nhưng ra tay không kịp, không ngờ ngươi đã gây ra nhiều nợ máu trên chốn giang
hồ. Ngươi đích thực là … Đại Giáo chủ Huyết Hồn Bang phải không?

– Lão già kia, hôm nay ta quyết không tha ngươi đâu. Hãy coi chưởng của ta.

Lão lùi một bước. Lần này thì cẩn thận hơn, lão từ từ đẩy song chưởng ra.

Vô Danh lão nhân cũng biết chưởng lực của lão già vô cùng lợi hại. Chỉ
thấy áo ngoài của lão căng phồng lên, kình lực chưa phát ra mà xương cốt của lão đã kêu răng rắc. Rồi có tiếng ù ù như sấm động, hai chưởng đụng nhau phát ra một tiếng nổ kinh hồn. Dương Tôn Bảo ở giữa lưng chừng núi cũng bị kình khí tạt xuống đầu thôi là đủ biết nội lực của nhau thế nào rồi. Vô Danh lão nhân nói lớn:

– Khá lắm, cả trăm năm nay ta mới gặp một đối thủ như ngươi. Tiếp chưởng nữa của ta đây.

Vô Danh lão nhân râu tóc dựng đứng, lần này lão vận đủ cả mười thành công
lực đánh ra. Một luồng khí màu hồng từ trên đầu lão bốc lên.

Lão
già áo xanh nhìn thấy thế giật mình. Lão biết tuyệt kỹ Tử Hà thần công
của Vô Danh lão nhân luyện tới mức độ thượng thừa. Công phu này khi vận
công có khói bốc lên ở đầu là đã đạt mười phần hỏa hầu, sức mạnh vô cùng ghê gớm nên lão không dám xem thường. Lão biết rằng khi đã sử dụng tối
chưởng lực để đấu với nhau là đã đến giai đoạn một mất một còn. Thông
thường các cao thủ ít khi dám đấu chưởng với nhau khi chưa biết chắc nội lực của đối phương. Chỉ khi nào lâm vào tình trang bắt buộc, họ mới dám sử dụng tới. Vô Danh lão nhân hẳn rất tự tin vào nội lực của lão vô
cùng nên mới dám ra tay quyết liệt như thế.

Lão già trầm người
xuống, chưởng tâm hướng về phía trước, hai tay từ từ đưa ra. Lần này thì không có tiếng nổ nào cả. Hai luồng chưởng lực đụng vào nhau im lặng
như hút chặt lấy. Hai người cứ dồn hết nội lực vào bàn tay, liên tiếp
phóng chưởng ra.

Lúc đó Dương Tôn Bảo thấy phía trên im lặng, gã
nghĩ là mọi người đã bỏ đi rồi. Gã loay hoay chưa biết làm cách nào để
leo lên vì vách đá trơn trượt nhẵn bóng. Bỗng “phựt” một tiếng, cái rễ
cây không chịu nổi sức nặng của gã, Dương Tôn Bảo rơi vùn vụt xuống phía dưới. Gã cầm chắc cái chết trong tay nên nhắm mắt lại. Cũng may cho gã, gã rơi trúng một hồ nước bên dưới, lao tuột xuống tận đáy. Nước hồ lạnh một cách kinh khủng khiến cho toàn thân gã lạnh buốt như bị ướp đá. Gã
đạp chân nhoi lên rồi leo lên bờ, người vẫn còn run bần bật. Gã bỗng
thấy một luồng khí nóng từ đâu đến bốc lên đến huyệt Đản Trung. Dòng
nước lạnh đã làm độc chất của con ếch trong mình gã tự động phát sinh
khiến gã cảm thấy khoan khoái. Gã ngước mặt nhìn lên chỉ thấy một khoảng sáng ở trên cao. Đúng lúc ấy, ở phía trên hai cao thủ vẫn đang thi
triển nội lực.

Một lát sau bỗng lão già thối lui mấy bước, miệng
rỉ ra một dòng máu đen. Vô Danh lão nhân thì mặt tái xanh nhưng vẫn đứng yên chỗ cũ. Hiển nhiên nội lực Vô Danh lão nhân có nhỉnh hơn lão già
một bậc.

Lão già căm hận vô cùng. Lão nghiến răng nói với Vô Danh lão nhân.

– Mối hận hôm nay ta thề sẽ trả, ngươi hãy nhớ lấy điều đó.

Lão toan phóng mình xuống núi thì Vô Danh lão nhân đưa tay ngoắc lại rồi nói:

– Chưa! Ngươi chưa đi được đâu. Hãy đưa cái vật giấu sau lưng ngươi cho ta đã.

“Ngươi tưởng rằng có thể uy hiếp được ta chăng?” Lão già gằn giọng nói – Ta
không uy hiếp ngươi. Song ta biết rõ ngươi có mang theo trong mình. Nếu
ngươi nhất định không đưa ra, ta bắt buộc phải động thủ đấy.

Lão già cười nhạt rồi đột ngột đưa hai ngón tay ra đâm vào ngực Vô Danh lão nhân.

Vô Danh lão nhân tránh được. Lão bước lên một bước, dùng tay phải chặt vào xương tỳ bà bên trái của lão già thủ pháp vô cùng mau lẹ. Lão già hơi
co tay lại, người xoay nghiêng sử chiêu Độc Long Hồi Bộ đánh vào huyệt
Cực Tuyền dưới nách lão nhân. Bị điểm trúng huyệt này tức thì người co
rúm lại, đau đớn khôn cùng, thân bại danh liệt ngay tức khắc. Chỉ có
những bậc võ lâm cao thủ mới sử dụng được chiêu này vì khoảng cách quá
gần nếu đánh không trúng thì rất nguy hiểm. Vô Danh lão nhân cũng bị bất ngờ. Lão không nghĩ lão già lại dám sử dụng chiêu ấy nên nhất thời lúng túng, tuy tránh được chiêu đó song cũng không làm gì được đối phương.
Hai bên qua lại ba mươi chiêu chưa phân thắng bại. Lão già sử dụng Liên
Hoa quyền, còn Vô Danh lão nhân sử dụng Vô Ảnh Chưởng đối địch.

Dần dà Vô Danh lão nhân chiếm được thượng phong. Lão là bậc tiền bối võ lâm nên đã nhận ra Liên Hoa Quyền là một công phu tối thượng, song lão già
chưa luyện được đến nơi đến chốn. Vô Danh lão nhân uy hiếp ráo riết,
quyền chưởng biến hóa khôn lường, khiến lão già càng ngày càng lúng
túng.

Vô Danh lão nhân bỗng hét lên một tiếng, lão sử chiêu Kim
Thiền Thoát Xác, tay tả đánh vào ngực lão già, thật ra đó là hư chiêu.
Vô Danh lão nhân đợi lão già nghiêng người né tránh, lão vươn tay phải
ra chụp vào sau lưng lão già theo thủ pháp Kim Ưng Trảo rất là lợi hại.

Lão già kêu to lên một tiếng nhưng hơi chậm một chút. Vật giấu sau lưng lão đã bị lấy ra, song Vô Danh lão nhân cũng không kịp né tránh. Lão già
xoay người tung chân lên đá thật đẹp mắt theo thế Liên Hoàn Bát Cước.
Vật trong tay Vô Danh lão nhân rớt xuống vực.

Hai lão đều ngẩn ngơ đứng ra gần miệng vực dòm xuống.

Vào chính lúc đó, ở phía dưới, Dương Tôn Bảo đang loay hoay tìm cách leo
lên. Gã bỗng nghe một tiếng “bộp” của vật gì đó rơi bên cạnh mình …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN