Hồi Tâm Chưởn - Chương 9: Võ công cực luyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Hồi Tâm Chưởn


Chương 9: Võ công cực luyện


Lại nói về Dương Tôn Bảo đang tìm cách leo lên khỏi
vực. Gã cũng chẳng hiểu vì sao bị trúng một chưởng của lão già mà gã lại không chết. Gã đau đớn nghĩ rằng dù không bị chết bởi tay lão già thì
gã cũng sẽ chết đói ở dưới cái vực này mà thôi. Vách đá dựng đứng trơn
trượt, cao muôn trượng, dù võ công cao đến đâu chăng nữa cũng chẳng cách nào mà leo lên được. Dương Tôn Bảo đang tính đi khắp dưới đáy vực tìm
xem có cách nào lên được không, thì bỗng nghe “bộp” một cái. Một vật gì
đó từ trên cao rớt xuống ngay bên cạnh gã.

Gã cúi xuống nhặt, thì ra là một cuốn sách. Dương Tôn Bảo trong lòng chấn động khi nhìn thấy
đó là một cuốn sách đã ố vàng, ngay trên trang đầu là một hàng chữ “Liên Hoa Bí Lục, Tối Thượng Võ Công”. Trong tâm gã thấy bi thương vô cùng
khi đọc hàng chữ ấy. Đó là cuốn bí kíp của gia đình gã, mà vì nó song
thân đã phải uổng mạng. Lão già đã lấy được, mà giờ đây nó lại hoàn về
chủ cũ.

Gã nghĩ bụng:

“Nhiều người đã chết khi luyện môn
võ công này vì bị tẩu hỏa nhập ma, nên mình cũng chẳng nên tập làm gì.”
Song trí tò mò nổi lên, gã lật vài trang để xem cho biết.

Phần
đầu là những khẩu quyết luyện công. Phương pháp luyện công này rất là kỳ dị, nó hoàn toàn khác hẳn với những phương pháp thông thường. Chân khí
được vận hành ngược. Thảo nào bị tẩu hỏa nhập mà là phải. Gã nghĩ thế.
Phần thứ hai là các thế bí hiểm.

Phần thứ ba là cách luyện Hồi Tâm Chưởng. Trước khi kết thúc có một hàng chữ được viết thật lớn:

“Kẻ nào không có kỳ duyên với ta, thì không nên tập công phu này. Càng tập, càng vận dụng kình lực thì lại càng mau đến chỗ chết.” Và cuối cùng bị
mất một trang, không hiểu là cái gì.

Dương Tôn Bảo chán nản vô cùng. Gã để cuốn sách vào sau lưng không coi nữa, rồi bắt đầu quan sát lòng vực.

Khác hẳn với dự đoán của gã, dưới đáy vực rất rộng, cây cối mọc um tùm, rất
nhiều loài khỉ sinh sống. Lũ khỉ hình như rất quen với người, nên khi
thấy Dương Tôn Bảo, chúng nhảy nhót có vẻ vui mừng rồi hái những trái
cây chín mọng ném cho gã ăn. Thật là lạ, càng vào sâu lại càng thấy
phong cảnh thật đẹp, chẳng khác gì chốn đào nguyên. Cây cối xanh tươi,
chim kêu vượn hót. Dương Tôn Bảo bỗng chạnh lòng nghĩ tới Lan Nhi, gã
nghĩ bụng nếu sau này công việc xong xuôi, được ở đây cùng với Lan Nhi
vui thú nhàn tản thì hay biết mấy.

Gã đau lòng không hiểu Lan Nhi giờ này ra sao, có thoát khỏi tay lão già hay không? Trước lúc bị rơi
xuống vực, gã thấy Lan Nhi đã tránh được chưởng lực của lão, song về sau thì làm thế nào mà biết được. Gã đi loanh quanh, ngắm nghía thấy thích
thú vô cùng. Bỗng gã thấy một cái hang ăn sâu vào khe núi. Gã bước vào
và giật mình kinh ngạc. Ngay giữa hang núi là một phiến đá to bằng
phẳng, ở trên là một bộ xương người. Bên trái là một bộ xương nữa cũng ở tư thế nằm. Bên cạnh bộ xương thứ nhất là lưỡi gươm mặc dù lâu đời,
song nước thép vẫn còn sáng xanh chứng tỏ là một thanh gươm quý. Gã rón
rén lại gần thấy bên cạnh bộ xương có một hàng chữ viết trên đá bằng chỉ lực. Nét chữ sắc sảo và thật sâu của người viết, biểu lộ một nội lực
kinh hồn. Dòng chữ đề:

“Ai đã xuống được nơi đây, sẽ được thanh
gươm báu này.” Dương Tôn Bảo cung kính quỳ lạy, rồi kính cẩn cầm thanh
gươm lên. Ánh sáng sắc lạnh từ lưỡi gươm toát ra làm Dương Tôn Bảo thấy
gai cả người. Trên cán có khắc dòng chữ “Thư Hùng Kiếm” và một dòng chữ
nhỏ hơn, “Kính tặng Vương lão nhân gia”. Vậy ra đây là xác của Vương
Song tiền bối, còn bên cạnh là Dương Đại Trùng.

Dương Tôn Bảo
thất vọng vô cùng. Thế là hết. Vương Tiền Bối đã chết, hy vọng được
truyền thụ võ công đã tan tành. Gã sẽ chẳng còn có thể trả được mối thù
nhà nữa. Võ công của gã so với lão già quả là một trời một vực. Trong
lúc Dương Tôn Bảo đang buồn bã thì thấy một con khỉ rất lớn cứ quanh
quẩn nhìn gã tỏ dấu muốn làm quen. Chắc đây là con khỉ của Vương tiền
bối, Dương Tôn Bảo nghĩ bụng. Con khỉ mon men lại gần, Dương Tôn Bảo
vuốt ve, thấy nó có vẻ thích thú lắm rồi kêu lên khe khẽ, nhìn về bộ
xương của Vương lão tiền bối. Dương Tôn Bảo hiểu ý liền thu dọn hài cốt
Vương Song và Dương Đại Trùng lại, đem ra ngoài đào hai cái huyệt chôn
xuống. Gã lấy một tảng đá rồi thử độ sắc bén của mũi gươm, vận kình lực
vào viết hàng chữ:

“Vương Song lão tiền bối, vãn bối Dương Tôn
Bảo lập mộ.” Quả nhiên lưỡi gươm sắc bén vô cùng, cắm sâu vào phiến đá
như vạch trên mặt đất vậy.

Dương Tôn Bảo vung gươm lên chém mạnh
vào một thân cây gần đó. Đường gươm đi qua thân cây ngọt như không chạm
vào một vật gì cả. Một lát sau mới thấy thân cây gãy ngang đổ xuống đất
đánh sầm một tiếng. Hào khí trong người nổi lên, Dương Tôn Bảo múa tít
thanh gươm sử dụng Bạch Long kiếm pháp, chớp thành những luồng ánh sáng
xanh biếc như chớp giật trên bầu trời. Quả là uy lực vô cùng.

Múa xong bài kiếm, Dương Tôn Bảo tra gươm vào vỏ, gã lại đi về hang, lòng
thấy bần thần. Gã ngạc nhiên khi thấy trong hang đá đầy trái cây. Lũ khỉ đã quen như hồi Vương Song còn sống nên hàng ngày lượm về cho lão nhân
gia ăn. Dương Tôn Bảo cầm lấy một trái, đưa lên miệng thấy thơm ngon vô
cùng. Gã ăn một lúc cả chục trái, bụng no căng, thấy hơi mệt nên nằm
xuống nghỉ. Không ngờ buổi tối ở hang lạnh kinh khủng, gã cố vận công
lực mà người vẫn run lên bần bật. Dương Tôn Bảo vùng dậy, gã ra ngoài
kiếm mấy cành củi khô chụm lại đốt lửa sưởi. Ngọn lửa bùng lên tỏa một
hơi nóng ấm áp vô cùng. Dương Tôn Bảo nằm xuống giường đá, gã thấy hơi
cộm sau lưng liền thò tay lấy ra cuốn sách. Gã lật mấy trang rồi trầm
ngâm suy nghĩ:

“Lão già sở dĩ võ công cao đến như vậy là nhờ luyện võ công trong cuốn sách này.

Song vị tiền bối đó đã nói, nếu không có kỳ duyên với ta mà tập thì chỉ dẫn đến chỗ chết.

Nếu ta luyện võ công này thì có thể chống được với lão, song nhất định sẽ
dẫn đến kết cục bi thảm, mà chưa chắc đã thắng nổi lão. Vậy tập nó thì
có ích gì đâu? Hơn nữa cũng chính vì cuốn bí lục này mà đã gây ra bao
nhiêu thảm họa trên giang hồ, song thân gã không luyện mà còn giữ lại
làm chi để đến nỗi bỏ mạng.

Đột nhiên khi nghĩ đến đây, Dương Tôn Bảo nổi giận đùng đùng. Gã cầm cuốn bí lục vứt ngay vào đống lửa, miệng lẩm bẩm:

– Ta đốt mày đi cho tiệt hậu họa. Từ nay sẽ không có ai phải tranh giành vì nó nữa.

Gã vứt cuốn sách xong quay mặt vào tường nằm ngủ. Đến gần sáng, Dương Tôn
Bảo tỉnh dậy, lửa vẫn còn cháy trên mặt đất. Gã sửng sốt khi nhìn thấy
cuốn sách vẫn không cháy, nằm trên đống than hồng. Lấy làm ngạc nhiên,
Dương Tôn Bảo cầm cây gậy khều cuốn sách ra. Thì ra Liên Hoa bí lục được chép trên một loại giấy đặc biệt rất dai và không bắt lửa.

Gã cầm cuốn sách lên và thật lạ lùng hơn nữa, dòng chữ cũ đầu tiên đã mất hết, để lộ một hàng chữ mới hiện ra rất rõ nét:

“Kẻ nào nghe lời khuyến cáo của ta, dám đốt bỏ cuốn sách này tức là đã trở
thành đệ tử của ta rồi đó. – Từ Minh Đạo Chân Nhân.” Ở dưới lại có hàng chữ nữa:

“Bất cứ kẻ nào tham lam tập luyện các thế võ ghi bên
ngoài, sẽ không bao giờ đạt được ý nguyện và sẽ chết thảm thiết nếu
không luyện được nội công tâm pháp theo cách viết ở trong. Phần bên
ngoài, chính ta, Từ Minh Đạo chân nhân, đã sáng chế ra lúc đầu tiên và
suýt bỏ mạng. Ta đã nhận ra sai lầm ấy nên đã nghĩ ra phương pháp luyện
công sau này, nhưng không ghi vào phía ngoài mà viết bằng một loại mực
đặc biệt, chỉ có kẻ nào có cơ may mới khám phá ra được. Đó là cái
‘duyên’ của kẻ học võ. Trước đây ta có ghi phương pháp chữa bệnh vào
trang cuối, song lại xé bỏ đi vì không muốn môn công phu này rơi vào tay kẻ ác. Kẻ nào muốn học công phu này, hãy đặt cuốn sách lên cao, cúi lạy ba lạy coi như đã làm lễ bái sư với ta rồi vậy!” Dương Tôn Bảo dập đầu
binh binh ba cái rồi đứng dậy. Gã vui mừng khôn xiết, không ngờ lại có
một cơ may như thế. Dương Tôn Bảo lần giở từng trang, thấy toàn ghi
những bí quyết võ học kỳ diệu. Thực ra những thế võ trong Liên Hoa bí
lục là một sự rút tỉa rất công phu từ nhưng thế võ thông thường khác.
Các chiêu số thoáng nhìn thấy không khác gì mấy những chiêu số của Thiếu Lâm, Võ Đang Quyền, nhưng được biến hóa và mang những hàm ý sâu xa.

Phép luyện công thì thật là kỳ quặc, không giống bất kỳ cách luyện công của
một môn phái nào cả. Đặc biệt, khi luyện theo cách này lại có khả năng
loại trừ tất cả các bệnh tật, và những độc chất ra khỏi cơ thể.

Phần cuối chính là phần chép lại của trang sách bị xé mất. Cách hóa giải cho những ai lỡ luyện tập sai rất lạ lùng. Chỉ việc tập ngược lại từ trang
cuối lên đến trang đầu là xong.

Thật là một pho võ công độc nhất
vô nhị. Dương Tôn Bảo vốn thông minh sáng ý nên gã đọc đến đâu là hiểu
đến đấy. Khó nhất là lúc luyện công vì tất cả yếu quyết đều trái ngược
với những điều mà Dương Tôn Bảo đã được Mỹ Hoa Nương truyền thụ…

Thấm thoát đã một năm trôi qua, Dương Tôn Bảo đã luyện thành công bí kíp
Liên Hoa bí lục. Một hôm gã bước ra ngoài cửa hang thử công lực của mình đã thành tựu đến đâu. Gã nhằm vào thân cây phía trước mặt phóng một
chưởng, gã tụ hết kình lực vào tay rồi từ từ đẩy ra. Từ trong lòng bàn
tay gã xuất hiện một màu đỏ tía, chưởng lực phóng ra êm không một tiếng
động, chỉ thấy thân cây phía trước bất chợt gãy đổ như bị một lưỡi gươm
sắc bén tiện đứt.

Dương Tôn Bảo nhảy lên sung sướng. Vậy là gã đã luyện được Hồi Tâm Chưởng đến bảy phần hỏa hầu. Giờ đây gã mới hiểu tại sao lần trước trong hang núi giao đấu với Viên Giác đại sư, lão già
bỗng nhiên lại bỏ cuộc. Chắc chắn lúc ấy tự lão đã bị nội thương vì chấn động kinh mạch do luyện sai yếu quyết. Gã cũng biết rằng công lực của
gã bây giờ hơn hẳn lão già bịt mặt, vì khi phóng chưởng tay lão chỉ xuất hiện màu đen. Điều đó chứng tỏ lão chỉ đạt được có ba thành công lực,
hơn nữa cũng là biểu hiện lão đã bị nội thương. Dương Tôn Bảo vui mừng
khôn tả, song lại cảm thấy tuyệt vọng, làm sao gã có thể thoát ra khỏi
chốn này?

Gã nhẩm tính đã một năm trời có lẻ, gã đã cách biệt với thế giới bên ngoài để luyện tập công phu. Không hiểu sư phụ gã giờ ra
sao, Lan Nhi ngày đó có thoát khỏi tay lão già độc ác ấy không? Cô có
còn nhớ tới gã hay đã quên gã từ lâu rồi. Lại còn Thường Ngộ Xuân đại
hiệp nữa, và Lý hiền đệ, người đã kết nghĩa anh em với Dương Tôn Bảo,
không có gã hẳn Dương Tôn Bảo hôm ấy đã chết dưới tay của Lý Quế Anh
rồi. Càng suy nghĩ, Dương Tôn Bảo càng thấy nóng ruột vô cùng. Gã chán
nản nghĩ rằng, năm xưa Vương Song lão tiền bối rơi xuống khe sâu này
cũng đành cam chịu chết dưới đáy vực, nữa là gã bây giờ. Chắc chắn chẳng còn lối nào có thể lên được. Chẳng lẽ bao nhiêu công phu gã học, đành
uổng phí như thế sao? Suốt đêm hôm đó, Dương Tôn Bảo nằm trằn trọc không sao nhắm mắt được.

Sáng sớm hôm sau, lúc gã tỉnh dậy đã thấy đàn khỉ mang rất nhiều trái cây đặt bên cạnh. Trước kia Vương Song đã thuần dưỡng được chúng, nên lũ khỉ này rất khôn và quyến luyến người. Dương
Tôn Bảo đã quen hầu hết bọn chúng, đặc biệt là con khỉ lớn nhất hôm đầu
tiên gã gặp.

Sau khi ăn xong, Dương Tôn Bảo lại đi ra ngoài cố
tìm một cách nào đó khả dĩ có thể thoát thân được. Bên ngoài cây cối um
tùm, mọc rất nhiều loại dây leo chằng chịt. Bốn phía xung quanh là vách
núi dựng đứng, dù có võ công cao đến đâu cũng không thể nào lên được.

Dương Tôn Bảo đã bao nhiêu lần sử dụng thân pháp Bích Hổ Du Tường (cách bò
của con thằn lằn) để leo lên, song vách núi trơn trợt lại đầy rêu phong
nên đành cam chịu thất bại.

Dương Tôn Bảo tức giận điên cuồng. Gã phóng chưởng đánh vào vách núi, làm lủng một lỗ lớn, đá vụn rớt xuống
ào ào. Gã bỗng nảy ra ý định sẽ phóng chưởng liên tiếp tạo thành những
bậc để leo lên, song nghĩ lại thì thấy không được, vì khi đã leo lên cao rồi làm gì có thế đứng để mà phóng chưởng tiếp được.

“Không lẽ đành chôn xác ở đáy vực này sao?” Dương Tôn Bảo buồn bực nghĩ.

Nhiều lúc gã nảy ra những ý tưởng điên rồ là đứng dưới vực hú thật to lên,
may ra có ai đó ở trên thòng dây xuống cứu. Gã đã nhiều ngày làm như
thế, song đáp lại tiếng hú của gã chỉ là những tiếng vọng của âm thanh
đập vào vách núi. Một lần gã suýt thành công khi trông thấy trên cao
bóng một người nhỏ xíu như một con chim. Sau này gã mới biết đó chính là Lan Nhi. Gã vận khí vào Đan Điền rồi cất tiếng hú thật lớn. Gã hú hai
ba lần rồi chờ đợi nhưng không thấy gì cả. Cái bóng nhỏ đó đứng một lúc
rồi bỏ đi. Gã biết đâu rằng đứng từ trên cao nhìn xuống, không ai có thể biết được khe vực này sâu đến bao nhiêu, vì bên dưới tối đen như mực.
Bữa đó, thật ra Lan Nhi có nghe thấy tiếng hú, song cô lại nghĩ rằng đó
chỉ là tiếng hú của một con vượn nào đó mà thôi.

Trong lúc Dương
Tôn Bảo thất vọng một cách đau đớn, gã lê bước về hang, lòng nặng trĩu
đau buồn. Gã bỗng nhìn thấy con khỉ lớn đang nhảy nhót trước mặt. Chợt
một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Dương Tôn Bảo nhảy cẫng lên vui sướng, gã
hét lên như điên dại.

– Thoát rồi, ta đã nghĩ được cách thoát khỏi nơi đây rồi.

Lập tức gã vào rừng. Nơi đây mọc một loại cây leo rất kỳ lạ, vừa dài lại
vừa dai vô cùng. Dương Tôn Bảo rút gươm ra chặt lấy những sợi dây rồi
tết lại với nhau. Sau đó, gã bắt đầu kế hoạch của mình. Gã buộc vòng
ngang lưng con khỉ, rồi kiên nhẫn huấn luyện nó cách tháo sợi dây ra
khỏi bụng rồi quấn vào một thân cây gần đó.

Được cái là giống khỉ này rất khôn, lại có sức khỏe và tài leo trèo. Chỉ mấy hôm con khỉ đã
hiểu ý Dương Tôn Bảo muốn gì. Cứ sau khi chạy hết đoạn dây, nó đã biết
cách tháo sợi dây quấn ngang người rồi lại quấn vào một gốc cây gần đó.
Một khi đã quen với công việc, Dương Tôn Bảo chặt thêm dây cho thật dài, nối vào đủ tới miệng hang. Gã dẫn con khỉ tới khe núi, rồi ra hiệu cho
nó leo lên. Thoạt đầu con khỉ leo lên mấy lần rồi lại rớt xuống, song
dần dần nó đã làm quen được với vách núi dựng đứng này. Chỉ cần một mô
đá hơi nhô ra một chút là nó có thể bám vào mà leo lên được.

Dương Tôn Bảo ngắm nhìn con khỉ mỗi lúc một lên cao mà lòng hồi hộp vô cùng,
chỉ sợ nó rớt xuống là cơ may thoát thân cuối cùng sẽ tan thành mây
khói.

Con khỉ lên cao dần, đến lúc nó chỉ còn là một cái chấm nhỏ xíu thì Dương Tôn Bảo mới thở dài nhẹ nhõm.

Đợi một lúc lâu, Dương Tôn Bảo giật thử cái dây, thấy chắc chắn. Hình như
con khỉ đã quấn sợi dây vào một vật gì đó ở trên, gã bắt đầu leo thử.

Dương Tôn Bảo thận trọng leo lên từng tí một. Quả thật khe núi này sâu đến
khủng khiếp. Đến lúc Dương Tôn Bảo thấy ánh sáng chói lòa, gã mới biết
là mình đã lên đến miệng vực, khiến gã vui mừng đến phát khóc. Con khỉ
đang đứng trên miệng hang, mắt đăm đăm nhìn xuống dưới. Lúc cách miệng
hang chừng hơn trượng, gã đạp mạnh chân vào vách núi, uốn mình nhảy vọt
lên. Công phu và nội lực của Dương Tôn Bảo lúc này đã ở mức độ thượng
thừa, nên thân pháp rất nhẹ nhàng, người bay bổng lên như một chiếc lá.

“Thoát rồi!” Gã nhảy lên vui sướng.

Con khỉ dường như cũng tỏ ý vui mừng, song mặt nó lại có vẻ buồn bã ngay.
Có lẽ nó hiểu rằng giờ chia tay với Dương Tôn Bảo đã đến.

Dương Tôn Bảo vuốt ve con vật rồi nói:

– Cám ơn ngươi nhiều lắm. Nhờ ngươi mà ta mới thoát khỏi nơi đây. Sau này ta trả được thù nhà, ta sẽ lại về thăm ngươi.

Con khỉ như hiểu ý Dương Tôn Bảo. Nó rít lên một tiếng dài rồi leo xuống vực sâu.

Đợi cho con khỉ đã tụt xuống đáy hang, Dương Tôn Bảo cẩn thận tháo sợi dây
mà con khỉ quấn quanh một tảng đá lớn, giấu vào một chỗ phòng khi dùng
tới. Hào khí nổi lên, gã hú một tiếng dài rồi phóng mình như bay xuống
núi. Lòng gã náo nức không biết đã một năm trôi qua, trên giang hồ có
chuyện gì xảy ra không? Gã cứ nhằm hướng tây thẳng tiến.

Đi được
vài chục dặm bỗng gã thấy từ phía xa, bên gốc cây như có một người đang
ngồi gục đầu xuống. Đây là địa phận rừng Trúc Lâm, bởi vì nó không xa Ma Thiên Lãnh là bao. Dương Tôn Bảo chạy tới gần thì quả nhiên là một hán
tử trung niên, mặc một bộ quần áo dạ hành đã bị rách tả tơi, chứng tỏ gã mới vừa bị hạ độc thủ.

Dương Tôn Bảo lại gần lật khuôn mặt người đó lên, rồi giật mình la lớn:

– Ủa? Thường đại ca, sao lại bị thế này?

Gã lay người Thường Ngộ Xuân mấy lần, song không thấy trả lời. Cặp mắt
Thường Ngộ Xuân lờ đờ mất hết thần sắc, chỉ thỉnh thoảng đảo qua đảo lại vô hồn.

Dương Tôn Bảo lo lắng vô cùng. Gã đặt tay vào huyệt Xung Dương nơi mu bàn tay của Thường Ngộ Xuân, thấy mạch không nhảy rồi lắc
đầu lẩm bẩm một cách buồn bã.

– Vị khí đã tuyệt rồi. Thường đại ca đã chết, không sao cứu được nữa.

Bất giác giọt lệ anh hùng tuôn rơi lã chã. Chợt gã nghe có tiếng động rất khẽ phía sau.

Thính lực của Dương Tôn Bảo lúc này rất ghê gớm. Tiếng muỗi bay trong vòng ba trượng gã nghe như tiếng sấm nổ nên không có gì có thể lọt qua tai gã
được.

Dương Tôn Bảo tiến về phía có tiếng động. Quả nhiên một lão già từ trong một bụi cây gần đó lết ra, rõ ràng là lão cũng bị thương
rất nặng.

Dương Tôn Bảo nhìn xem là ai thì là Lý Lâm, Chưởng môn phái Hoa Sơn. Gã kêu lên:

– Lý tiền bối chẳng hay vì sao tiền bối lại lâm vào cảnh này? Cả Thường Ngộ Xuân đại ca nữa?

Lý Lâm đã nhận ra gã thiếu niên trước mặt là Dương Tôn Bảo. Lão thều thào nói:

– Dương tiểu tử đó ư, ngươi đi đâu mà thời gian qua không ai thấy…

– Vãn bối bị lão già áo đen đánh ngã xuống vực sâu ở Ma Thiên Lãnh cách đây một năm, bây giờ mới lên được.

“À ra thế! Thảo nào ngươi không biết gì hết là phải…” Lý Lâm khó nhọc nói.

– Tiền bối hãy kể cho vãn bối nghe việc gì đã xảy ra đi…

Dương Tôn Bảo thấy Lý Lâm tuy không bị thương nhiều lắm, song khuôn mặt tái
xanh chứng tỏ lão bị mất rất nhiều chân khí. Gã bèn đặt ngón tay vào
Linh Đài huyệt của Lý Lâm rồi vận chân khí vào.

Lý Lâm khoan
khoái lạ thường. Lão thấy một luồng chân khí dương cương hùng hậu như
sóng thủy triều chạy rần rần vào cơ thể. Từ khoan khoái đến kinh ngạc.
Lão không ngờ gã thiếu niên này chỉ trong một thời gian ngắn mà công lực đã ghê gớm đến thế. Lão tạ ơn Dương Tôn Bảo đã trị thương cho lão rồi
bắt đầu kể:

Kể từ lúc Dương Tôn Bảo mất tích, tình hình giang hồ
mỗi lúc một rối reng. Càng ngày càng xảy ra nhiều vụ thảm sát rùng rợn
và bí ẩn. Người các môn phái này lại nghi kỵ các môn phái khác. Nhiều
lần, quần hùng đã họp bàn để giải tỏa hiềm khích giữa các môn phái do
Xích Như Lân chủ trì, nhưng đều không đi đến kết quả gì cả. Tình hình
tạm lắng đi một thời gian rồi lại bùng nổ như cũ. Ngay phái Hoa Sơn của
ta cũng thế. Mấy chục đệ tử cũng bị người của phái Võ Đang giết hại vô
cớ.

Đã xảy ra rất nhiều cuộc chiến giữa các môn phái chính tông
với nhau nên tình hình mỗi lúc một căng thẳng. Lúc ngươi gặp lão phu ở
đây thì ngày hôm qua mới xảy ra một trận giao tranh thật kinh hoàng.

Buổi sáng khi các đệ tử phái Hoa Sơn như thường lệ chuẩn bị luyện tập thì bỗng nhiên nghe ngoài cửa quát tháo ầm ĩ.

“Ai mà lại dám đến đây gây huyên náo vào giờ này?” Ta nghĩ bụng.

Vừa lúc ấy một tên đệ tử vào bẩm:

– Thưa sư phụ, người của phái Tung Sơn đến đây gây sự.

“Kẻ nào đó?” Ta hỏi gã.

– Thưa sư phụ, đích thân Từ Dân Sinh Chưởng môn dẫn thủ hạ đến đây ạ.

– Bọn chúng có đông không?

– Dạ bẩm khoảng ba chục người.

Ta giật mình. Môn đồ của phái Hoa Sơn bữa nay xuống núi gần hết, chỉ còn
khoảng hơn chục người! Nhưng không sao, chắc có chuyện hiểu lầm chi đây. Ta nghĩ vậy nên nói với gã đệ tử.

– Ngươi ra nói với Từ Chưởng môn là ta ra ngay bây giờ.

Ta nai nịt gọn ghẽ bước ra. Quả nhiên bên ngoài mấy chục cao thủ phái Tung Sơn cầm đầu là Từ Dần Sinh đang đứng mặt hầm hầm sát khí.

Ta vòng tay thi lễ rồi nói rất bình thản:

– Chẳng hay có chuyện chi mà Từ Chưởng môn lại có lòng yêu, hạ cố đến thăm tệ phái vào giờ này.

“Đúng là giết người mà mặt vẫn còn tỏ ra nhân đức.” Từ Dân Sinh nói móc.

– Giết người ư? Ai giết? Chưởng môn nói gì lão phu không hiểu.

“Ngươi chứ còn ai vào đây nữa!” Từ Dân Sinh quát to. “Cách đây mấy hôm, vì
nguyên cớ gì mà ngươi nỡ ra tay hạ độc thủ, giết hơn mười môn đồ của
ta?” – Chưởng môn không nói đùa đấy chứ? Lão phu cả tháng nay không hề
bước chân ra khỏi đây.

– Ngươi lại còn chối nữa hay sao?

Lão quay lại phía sau cất tiếng gọi thật lớn.

– Đỗ Long đâu? Hãy ra đây đối chứng.

Một gã đại hán thân hình to lớn, mặt vuông bước ra, bộ pháp trông rất là nhanh nhẹn.

Gã cung kính đứng trước Từ Dân Sinh thi lễ.

– Ngươi thử xem có đúng lão này mấy bữa trước đã động thủ với bọn ngươi hay không?

– Thưa sư phụ. Chính là lão đấy ạ!

– Ngươi kể lại thử xem.

– Dạ. Buổi đó theo lệnh sư phụ, mấy đệ tử xuống núi. Khi đến đất Mạch
Châu, bọn đệ tử tạt vào một tửu điếm để dùng bữa. Đang ăn thì mấy người
bước vào, dẫn đầu là lão này.

Bọn đệ tử nhìn cách ăn mặc biết
ngay đó là người của phái Hoa Sơn, nên cũng chẳng chú tâm đề phòng, vì
giữa phái Hoa Sơn và môn phái ta vốn có tình giao hảo từ xưa.

Ăn xong bọn đệ tử đi được hơn chục dặm thì thấy lão dẫn người đuổi theo. Đệ tử thấy lão quát lớn:

– Lũ đệ tử phái Tung Sơn kia mau nạp mình chịu trói, chớ chống cự mà uổng mạng đấy.

Đệ tử mới nói rằng:

– Tại sao bỗng nhiên lão gia lại đòi hạ thủ? Bọn tại hạ đâu có thù oán gì với quý phái đâu?

“Đừng già mồm!” Lão quát lên. “Chúng ta đã muốn tiêu diệt môn phái của ngươi lâu rồi.

Từ Dân Sinh là một tên ma đầu đại ác đã giết hại bao nhiêu là cao thủ trên chốn giang hồ nên bọn ta mới quyết tâm trừ diệt.” – Lão là một tiền bối võ công cao cường thì làm sao bọn đệ tử chống cự cho nổi. Chỉ trong
chớp mắt lão đã giết sạch tất cả, đệ tử may mắn mới thoát chết chạy về.
Hôm nay…

Hôm nay.

“Được!” Từ Dần Sinh nói.

Lúc ấy ta mới để ý thấy ngoài những môn đồ phái Tung Sơn còn có rất nhiều hảo
thủ của các môn phái khác như Võ Đang, Thanh Thành và Cái Bang đứng xung quanh. Hẳn là Từ Dần Sinh muốn mời họ tới đây để chứng kiến cho hành
động của lão là quang minh chính đại.

Từ Dần Sinh nói tiếp:

– Sao, ngươi còn cãi được nữa không? Đệ tử của ta rõ ràng đã bị hại bởi
thủ pháp Thất Tâm Quyền của phái Hoa Sơn, điều đó không còn nghi ngờ gì
nữa.

– Ha ha… Trên đời này thiếu gì các môn võ giống nhau mà
Chưởng môn cứ cố tình quy kết cho lão phu. Lão phu đã nói tất cả những
lời tố cáo đó hoàn toàn là dối trá.

Quần hùng đứng quanh cũng
không hiểu thực hư ra sao cả. Tất cả bọn họ đến đây là theo lời mời của
Từ Dần Sinh. Nếu đúng như lời gã nói thì sẽ ra tay hỗ trợ gã.

Thấy ta nói thế, Từ Dần Sinh quắc mắt lên nói:

– Ngươi đừng nên chống chế vô ích, không lẽ sự việc không có ta lại vu
oan cho ngươi sao? Ta chỉ muốn quần hùng ở đây chứng kiến cho hành động
của bọn ta là hợp lẽ. Tất cả đệ tử phái Hoa Sơn đều không có liên quan
gì cả, chỉ có một mình ngươi phải theo ta về phái Tung Sơn mà thôi.

Thấy gã ăn nói ngang ngược, ta bỗng nhiên nổi giận:

– Ngươi là cái gì mà đòi bắt ta. Hôm nay, ta nể mặt quần hùng, nếu không thì không yên với ta đâu.

Từ Dần Sinh chẳng nói năng gì, rút gươm đâm thẳng vào bụng ta. Ta tránh
được rồi cũng rút trường kiếm ra đối địch. Đánh hơn năm mươi hiệp, ta
bỗng thấy chiêu thế của gã quái dị vô cùng. Võ công của Từ Dần Sinh ta
đâu có xa lạ gì. Về quyền chưởng của phái Tung Sơn thì quả có thể hơn
người, song kiếm pháp thì phải nói rằng, so với Hoa Sơn kiếm của ta thì
phần biến hóa còn kém hơn nhiều. Thế mà hôm nay, càng đấu ta lại càng
cảm thấy lúng túng, đường gươm bị kềm chế không sao thi triển được.

Lúc đó tình thế quá nguy cấp, ta bị gã đâm trúng hai mũi vào bả vai. Ta cảm giác như đó không phải là kiếm pháp của phái Tung Sơn. Ta biết rõ điều
đó nên sử chiêu Quan Hà Thiên Lý, lưỡi gươm đi chênh chếch nhắm vào ngực đối phương. Nếu đúng là Tung Sơn kiếm pháp thì gã sẽ sử chiêu Yên Nhạn
Phiên Hàn, lùi lại một bước và như thế ta sẽ lấy lại được thế quân bình. Song thật đáng ngạc nhiên, gã không tránh mà vươn tay tả ra nắm chặt
lấy lưỡi gươm, tay hữu cầm gươm đâm thẳng vào cổ ta. Đó là chiêu Độc Xà
Xuất Động. Đây là một thế rất khó sử dụng, không phải ai cũng dám làm.
Chỉ khi nào biết chắc công lực mình hơn hẳn đối thủ thì mới dám dùng,
nếu không sẽ bị tiện đứt bàn tay. Định xoay lưỡi gươm đi một vòng, song
cảm thấy kình lực của gã mạnh không thể tả khiến cổ tay ta bị chấn động.

Ta buộc phải bỏ gươm ra nhảy lùi lại phía sau để tránh thoát đường gươm
đó. Tình hình trở nên tuyệt vọng, bị mất vũ khí thì làm sao chống cự với gã được, thì may thay có một người nhảy vào. Đó là Thường đại hiệp
Thường Ngộ Xuân. Thường Ngộ Xuân nhảy vào đứng ngang giữa ta và Từ Dần
Sinh rồi nói:

– Xin các vị dừng tay, tại hạ muốn nói đôi điều.

Từ Dần Sinh tức giận, gã quắc mắt lên nạt nộ:

– Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của ta?

Thường Ngộ Xuân không trả lời câu hỏi của gã, quay sang nói với quần hùng:

– Tại hạ đã đứng ngoài quan sát nên có nhận xét là ở đây có một sự giả trá. Gã này không phải là Từ Dần Sinh…

Đệ tử phái Hoa Sơn và quần hùng đều giật mình ngạc nhiên. Từ Dần Sinh tức giận quát lớn:

– Tên ma đầu này ở đâu đến đây nói bậy. Ngươi không sợ chết hay sao?

– Ta biết rất rõ Từ Chưởng môn, võ công của ngươi chỉ là ngụy trác.

Từ Dần Sinh không nói năng gì cả, quát bọn thuộc hạ:

– Các ngươi cứ xông vào hạ thủ bọn chúng cho ta!

Lập tức mấy chục tên thủ hạ đồng loạt rút gươm xông vào. Mấy hảo thủ phái
Võ Đang, Thanh Thành và Cái Bang ngỡ ngàng không biết nên hỗ trợ cho phe nào, cứ đứng yên tại chỗ tọa thủ bàng quan.

Lúc đó ta được một
đệ tử đưa cho thanh gươm khác lại quyết đấu cùng với Từ Dần Sinh. Càng
đánh ta lại càng thấy gã lợi hại vô cùng và thầm phục Thường Ngộ Xuân có con mắt tinh đời. Gã đúng không phải là người của phái Tung Sơn. Thường Ngộ Xuân thì động thủ với một tên khác, võ công tên này cũng chẳng kém
gì Từ Dần Sinh cả.

Bên địch đông hơn gấp bội lại toàn những cao
thủ nên chẳng mấy chốc số đệ tử của ta đã bị thiệt mạng đến sáu bảy
người. Thành ra một phải chọi với bốn năm, phần thua đã thấy rõ.

Thường Ngộ Xuân tả xung hữu đột, thanh bảo đao của gã biến hóa vô cùng nên
cũng chém được bốn năm tên, gã thấy ta cự với Từ Dần Sinh không nổi nên
hét lớn:

– Lý Chưởng môn, để tại hạ đánh với lão cho.

Ta phần bị thương, phần đã yếu sức nên nhảy ra để gã cự địch.

Hai người tỷ đấu rất mãnh liệt, kiếm khí toát ra vù vù chứng tỏ nội lực của hai bên cũng có phần tương đương. Lũ thủ hạ thấy Từ Dần Sinh kềm chế
được Thường Ngộ Xuân nên ào vào bao vây lấy ta.

Tình thế mỗi lúc
một nguy ngập. May thay lúc đó bỗng có hai bóng áo xanh nhảy vào vòng
chiến. Ta nhận ra một trong hai người là cô bé đã đi với ngươi hôm cứu
bọn ta ở trên núi …

Dương Tôn Bảo nghe đến đây lộ vẻ mừng rỡ vô cùng:

– Đúng là Lan Nhi rồi. Thế còn người kia là ai?

– Người kia là một mỹ phụ trung niên cực kỳ xinh đẹp và giống như Lan Nhi của ngươi như đúc. Ta đoán rằng đó là thân mẫu của y.

“Đúng rồi!” Dương Tôn Bảo reo lên. “Vậy là Lan Nhi đã tìm được má má rồi.” Gã nôn nóng hỏi tiếp:

– Rồi sau ra sao, thưa lão tiền bối?

– Để ta kể tiếp. Ta thấy bóng hai nữ nhân nhảy vào, chỉ thấp thoáng vài
cái đã thấy ba bốn cao thủ ngã gục. Mỹ phụ trung niên nói với ta:

– Lý Chưởng môn và Thường hiền đệ (lúc ấy ta mới biết Thường Ngộ Xuân có
quen bà phu nhân này) hãy chạy đi, để mặc ta đối phó với chúng.

Thường Ngộ Xuân cũng đã mệt mỏi vô cùng. Gã trông thấy mỹ phụ trung niên thì mừng vui khôn tả. Gã quay sang bảo ta:

– Chúng ta may rồi. Phu nhân này mà ra tay thì khỏi lo gì nữa. Lý Chưởng môn cứ ra ngoài nghỉ đi thôi.

Quả nhiên, phu nhân và Lan Nhi cực kỳ lợi hại. Chỉ thấy quyền chưởng vung lên là đối phương đã trúng đòn ngã lia lịa.

Từ Dần Sinh tức giận nổ đom đóm mắt. Gã quát to:

– Con mụ thối tha này ở đâu đến đây phá rối, đừng trách ta hạ thủ vô tình đấy nhé!

Gã rùn người xuống hai tay thu vào ngực rồi nhằm Mỹ Hoa Nương phóng chưởng ra.

Mỹ Hoa Nương mỉm cười nói với gã:

– Lôi Tâm Chưởng của ngươi thì làm gì được ta. Hãy nếm thử chút lợi hại của phu nhân ngươi đây!

Chỉ thấy bàn tay trắng muốt đưa nhẹ ra phía trước, lão già đã lùi lại phía
sau bốn bước, mồm thổ ra một búng máu. Chưởng lực của Mỹ Hoa Nương thật
ghê hồn. Quần hùng các môn phái đều ồ lên kinh ngạc. Mọi người đã chứng
kiến võ công của lão lợi hại như thế nào mà chỉ một cái phẩy tay, lão đã bị nội thương ngay lập tức.

Còn Lan Nhi cô nương cũng thi triển
tuyệt kỹ vô song. Gã ban nãy tỷ đấu với ta bây giờ chỉ còn chống đỡ một
cách tuyệt vọng, không còn mong gì thủ thắng được nữa. Bọn chúng đang
định rút lui thì bỗng lại xuất hiện hai người nữa. Tuy chúng ăn mặc theo lối các đệ tử của phái Tung Sơn, song nhìn thân pháp ta biết là chúng
không phải. Gã mới đến tuy trong bộ dạng nam nhi nhưng bàn tay lại trắng trẻo, chứng tỏ đấy là một nữ nhân.

Gã mới đến trầm giọng nói:

– Từ Chưởng môn hãy để ta thu thập bọn chúng cho.

Từ Dần Sinh thoáng thấy thân pháp của gã đã vội nhảy ra ngoài vòng chiến. Gã mới đến nói với quần hùng.

– Hôm nay là việc ân oán của phái Tung Sơn, cũng mong các vị hãy đứng ngoài để bổn phái giải quyết với nhau.

Mọi người chẳng hiểu thế nào cả. Từ Dần Sinh là chưởng môn sao võ công lại kém gã này?

Mỹ Hoa Nương nói với ta và Thường Ngộ Xuân:

– Hai vị đã bị thương rồi, cứ tự tiện ra đi để ta ở lại cho. Chúng ta sẽ
gặp nhau sau. Bọn này không phải người của phái Tung Sơn đâu, chúng là
kẻ thù không đội trời chung của ta, cứ để ta đối địch với chúng.

Lúc đó, ta nghĩ bọn chúng đến đây gây sự với ta mà lại để hai mẹ con phu
nhân này gánh chịu thì cũng không phải. Song nghĩ lại thì mình có ở lại
cũng chẳng ích gì cả vì đã bị nội thương trầm trọng, chỉ tổ làm vướng
chân tay người khác mà thôi.

Nghĩ vậy ta với Thường đại hiệp rời
đi, lúc này chân khí đã tản mát hết nên thậm chí đi cũng còn khó khăn
nữa. Ta với Thường đại hiệp mới đi đến chỗ này. Thường đại hiệp đặt ta
nằm nghỉ ở một hốc cây kín đáo rồi nói:

– Lý tiền bối cứ yên tâm nằm ở đây, tại hạ đi kiếm nước về uống đã. Hình như gần đây có một dòng suối thì phải …

Ta gật đầu nằm dựa vào gốc cây để nghỉ. Thường Ngộ Xuân đi mới được trăm
bước thì bỗng có một lão già xuất hiện. Ta rùng mình khi nhận ra chính
là lão già Đại Giáo chủ Huyết Hồn Bang. Thường đại hiệp nguy mất, gã
không phải là đối thủ của lão.

Ta nghe một tiếng cười dài đến lạnh người. Rồi lão già cất tiếng nói:

– Thường Ngộ Xuân, ta có nghe lâu nay ngươi đang đi tìm kiếm một người phải không?

– Việc đó không liên quan đến ngươi!

– Hà hà … có liên quan đến ta đấy! Người còn chờ gì mà không tự xử hay để ta phải ra tay.

– Ta biết võ công ta không bằng ngươi, song ta đâu có dễ dàng chịu chết như thế.

– Ngươi dám ăn nói như vậy vì lần trước ta đã dễ dãi tha cho ngươi nên
không biết ta lợi hại. Song lần này, ta sẽ không hạ sát mi bằng chưởng
lực đâu. Đấy là ta đã chiếu cố đến mi nhiều lắm rồi đấy. Hãy chuẩn bị đi …

Thường Ngộ Xuân biết không chống cự nổi nhưng vẫn thủ thế.
Lão già thong thả. Lão vung hai tay từ dưới lên đánh vào thượng bàn của
Thượng Ngộ Xuân. Đó là một chiêu rất bình thường có tên gọi là Quỷ Vương Bát Phiến. Thường Ngộ Xuân liền bước sang trái một bước, song quyền nắm lại sử chiêu Nhật Xuất Lôi Môn đánh vào cổ tay lão già. Không ngờ lão
già chỉ chờ có thế, lão quay bàn tay xuống nhanh như chớp theo thủ pháp
Kim Ưng Trảo nắm chặt ngay cổ tay của Thường Ngộ Xuân, tay hữu đánh một
quyền như trời giáng vào ngực gã.

Ta nghe thấy một tiếng “bịch”
ghê người. Xương ngực Thường Ngộ Xuân đã bị đánh gãy vụn. Gã ngồi gục
xuống đất chết ngay lập tức. Chỉ một chiêu gã đã hạ sát được một cao thủ thì quả thật võ công của lão già cao đến mức không tưởng tượng được.

– Ta … ta lúc đó nấp sau thân cây đã nhìn rõ hết tất cả, song không có
cách nào cứu Thường đại hiệp được, quả thật là đau lòng …

Dương Tôn Bảo nghe xong, kêu lên một tiếng ai oán. Gã đào một cái hố sâu rồi chôn Thường Ngộ Xuân xuống đấy. Gã lầm bầm khấn:

– Xin đại ca chứng giám, tiểu đệ thề sẽ trả bằng được mối thù này cho đại ca …

Lý Lâm bỗng nói với Dương Tôn Bảo:

– Tiểu huynh này, tình hình ngày càng nghiêm trọng có lẽ sắp tới trên
giang hồ sẽ xảy ra những biến cố ghê gớm. Bọn Huyết Hồn Bang trước khi
muốn nắm vị trí bá chủ võ lâm, nên đã dùng thủ đoạn khiêu khích gây bất
hòa giữa các môn phái để tiêu diệt bớt lực lượng.

Chúng hiện thời chỉ có e ngại nhất chùa Thiếu Lâm, Vương Gia Thạch Chưởng môn Võ Đang
phái đã mất tích và Thất Cầm tiên sinh Bang chủ Cái Bang mà thôi. Ta e
rằng lúc này phái Tung Sơn cũng đang có chuyện rắc rối.

Dương Tôn Bảo nói:

– Vậy thưa tiền bối, chúng ta nên đến đấy ngay may ra còn kịp …

– Phải đấy!

Lý Lâm tán thành.

Hai người bèn trở thuật phi hành về phía núi Tung Sơn. Vì Lý Lâm hãy còn
mệt nên Dương Tôn Bảo phải đi thật chậm để đợi lão theo kịp. Gã bỗng
thấy trước mặt hai bóng người khinh công tuyệt vời đang chạy ở phía
trước, Dương Tôn Bảo nói với Lý Lâm:

– Tiền bối cứ thong thả đi ở phía sau, để vãn bối đuổi theo xem hai người kia là ai.

Dương Tôn Bảo đề khí chạy như bay. Phút chốc đã đuổi kịp hai người. Thì ra đó là Mỹ Hoa Nương và Lan Nhi. Gã mừng rỡ đến phát điên kêu lớn:

– Sư phụ, tiểu cô nương hãy dừng chân. Tiểu tử là Dương Tôn Bảo đây!

Hai người phía trước dừng ngay lại. Quả đúng là Mỹ Hoa Nương và Lan Nhi. Lan Nhi sung sướng khôn tả, cô reo lên:

– Tiểu tử, ngươi vẫn còn sống đấy ư? Ta cứ nghĩ … mi ở dưới vực … đã …

Cô lắp bắp không nói nên lời.

Mỹ Hoa Nương cũng vui mừng khôn xiết. Phu nhân nói với gã:

– Ta nghe con đã bị lão Giáo chủ đánh rớt văng xuống vực sâu ở Ma Thiên Lãnh, làm sao mà lại sống sót được?

Dương Tôn Bảo thuật hết đầu đuôi câu chuyện gã rớt xuống vực như thế nào,
được cuốn bí lục ra làm sao, rồi tại sao gã lại luyện được thành công
môn tuyệt kỹ ấy. Nghe xong Mỹ Hoa Nương cười nói:

– Bây giờ, con đã trở thành đệ nhất cao thủ trong thiên hạ rồi, hơn cả ta nữa thì mối thù chắc hẳn sẽ trả được.

Rồi Mỹ Hoa Nương cũng kể cho gã nghe chính lão già áo đen cũng là kẻ đã
giết vị sư muội của y là Vương Ngọc Yến là mẫu thân của Mỹ Hoa Nương.
Như thế, hai người đều có một kẻ thù chung, Mỹ Hoa Nương nói:

– Bây giờ võ công của con đã đủ sức đối địch với gã rồi đấy. Nếu gặp lão động thủ, hẳn là con thừa sức lột bộ mặt thật của lão.

Lan Nhi từ nãy vẫn chăm chú nghe hai người nói chuyện, bây giờ mới nói:

– Ta … ta… sau lúc ngươi bị đãnh xuống vực vẫn còn ở đó một thời gian hy vọng ngươi vẫn còn sống sót. Nhưng mỗi khi nhìn xuống khe núi thì
biết rằng ngươi khó có thể toàn mạng được. Chỉ nội việc rớt xuống không
thôi đã đủ chết tan xác, nữa là ngươi lại bị trúng một chưởng của lão.
Ta tuyệt vọng vô cùng nên đi tìm má má để tính chuyện trả thù. Bữa đó,
sau nhiều tháng đi tìm không có kết quả ta chạm trán với gã thiếu niên
bịt mặt đã định giết ta như bữa trước ta cùng ngươi ở trong rừng. Võ
công của gã cao đến lạ kỳ mà không hiểu sao gã lại căm thù ta đến như
thế. Hai bên đấu hơn trăm hiệp chưa phân được thua thì má má ta tới …

“Sau đó thì sao …” Dương Tôn Bảo hỏi.

– Sau đó, tất nhiên là gã phải bỏ đi nhưng ánh mắt lóe lên niềm căm hận vô cùng …

khiến ta cũng thấy lạnh người. Ta đã tự nhủ là từ bây giờ phải hết sức thận trọng … Gã sẽ còn rình để ám toán ta đến cùng …

Ngừng lại một chút, Lan Nhi nhìn Dương Tôn Bảo nói giọng hờn dỗi:

– Ngươi … Ngươi bây giờ võ công hơn ta nhiều thì còn coi ta ra gì nữa.

Dương Tôn Bảo mỉm cười nói:

– Sao cô nương lại nói thế! Với cô nương, tiểu đệ làm sao mà địch nổi.

Lan Nhi lườm gã một cái rồi bất ngờ sử chiêu Độc Xà Xuất Động đánh vào
người Dương Tôn Bảo. Cô chỉ định đùa chơi tí thôi, không ngờ Dương Tôn
Bảo vờ không tránh được để Lan Nhi đánh trúng người gã một quyền. “Binh” một cái, Dương Tôn Bảo lùi lại một bước.

Lan Nhi sợ hãi la lên:

– Ngươi … ngươi sao ngươi không tránh đi, người có làm sao không?

Dương Tôn Bảo mỉm cười nói:

– Được cô nương tặng cho một quyền, tại hạ lại thấy khoan khoái vô cùng …

Dương Tôn Bảo bất chợt thấy ven đường có một vật gì lấp lánh. Gã chạy lại cầm lên rồi ngạc nhiên:

– Ủa! Sao … lại có vật này ở đây?

“Cái đó là cái gì vậy?” Lan Nhi hỏi.

“Cái này … cái này … lạ quá…” Dương Tôn Bảo nói:

“Nó là một tấm lệnh bài trên có ghi một câu thơ của Xích bá bá tặng gia gia tại hạ nhân một lần vào dịp Trung Thu. Sao nó lại ở đây?” – Hay là má
má ngươi vẫn còn sống chăng?

“Không có lẽ …” Dương Tôn Bảo đăm chiêu. “Thôi, tại hạ cứ cất đi đã rồi tính sau.

Chúng ta hãy đến phái Tung Sơn đã. Có thể giờ này …” Mỹ Hoa Nương nói:

– Bây giờ tốt hơn là chúng ta chia nhau ra. Ngươi cùng Lý Chưởng môn đến
phái Tung Sơn, ta và Lan Nhi sẽ đến phái Võ Đang. Có thể bọn Huyết Hồn
Bang dùng thủ đoạn ly gián để đồng thời ra tay một lúc, quần hùng nếu
không biết trước thì mắc mưu chúng mất. Sau đó, chúng ta sẽ gặp lại tại
chùa Thiếu Lâm. Ngươi nghĩ thế nào.

– Sư phụ dạy phải đấy! Phải
đề phòng trước, nếu không thảm họa của võ lâm sẽ không sao lường được.
Xin sư phụ và cô nương hãy cẩn thận giữ mình.

Lan Nhi liếc nhìn gã một cách tình tứ, rồi cô trổ thuật phi hành theo Mỹ Hoa Nương vụt đi.

Dương Tôn Bảo với Lý Lâm mới đi chừng ba chục dặm nữa thì bỗng nghe thấy phía trước có tiếng leng keng loong coong rất kỳ lạ. Chỉ trong chốc lát,
xuất hiện ba nhà sư mặc áo vàng, nhưng lại vá víu rất nhiều chỗ bằng các mảnh vải màu sắc khác nhau. Thân pháp của họ rất lạ kỳ, không thấy
chuyển động gì mấy mà thoắt cái đã tới gần.

Dương Tôn Bảo hỏi Lý Lâm:

– Thưa tiền bối, họ là ai vậy?

– Ta cũng chẳng hiểu nữa, không biết chúng thuộc phái võ gì … mà ăn mặc lại kỳ quái đến thế? Chúng ta thử hỏi xem!

Lý Lâm tiến đến trước mặt mấy nhà sư nghiêng mình thi lễ rồi nói:

– Chẳng hay quý vị đại sư thuộc chùa nào, xin cho lão phu biết quý tính cao danh được chăng?

Ba nhà sư dừng lại. Trông họ rất là cổ quái. Mỗi người đều đeo một cặp
vòng vàng ở lỗ tai. Còn vũ khí của họ cũng là những chiếc vòng vàng to
tướng, khi gõ vào nhau phát ra những âm thanh kỳ dị.

Nhà sư đi
đầu, da đỏ tía, mũi khoằm như mỏ chim. Lão thứ hai, nước da lại vàng khè như người mắc bệnh dịch, lông mũi thò dài hẳn ra ngoài như cái móc câu. Lão thứ ba đỉnh đầu thì nhọn hoắt, tay chân dài lêu khêu như ống sậy.

Trông cả ba lão hình dung thật vô cùng cổ quái. Người yếu bóng vía chỉ nhìn
thoáng qua cũng đủ chết ngất. Song chỉ nhìn vào cước bộ, cũng đủ hiểu võ công ba người không phải tầm thường. Cả ba tuy bước đi nhẹ nhàng, song
âm thanh rất là trầm trọng.

Lão đi đầu thấy Lý Lâm hỏi thì cười khành khạch ngoác miệng ra để lộ hàm răng vàng khè:

– Ta đến đây, theo lời mời tham dự lễ ra mắt của Minh chủ võ lâm … Ngươi không biết sao?

Lý Lâm ngạc nhiên. Lão ở đây mà lại không biết tí gì về chuyện đó cả. Lão hỏi:

– Làm gì có chuyện ấy được. Lão phu …

– Hà hà … phải rồi, ngươi không biết là phải thôi. Bọn ta đến đây hơi sớm một chút.

Khoảng mười ngày nữa mới bắt đầu …

“Kỳ quái thật …” Lý Lâm lẩm bẩm:

“Thế lão sư có biết ai triệu tập không?” – Tất nhiên là ta biết nhưng chưa
thể nói bây giờ được. Đợi đến lúc đó, mọi người sẽ hiểu.

– Thật là lạ, từ xưa đến nay chưa hề có chuyện kẻ nào dám mạo xưng là Minh chủ để tập hợp quần hùng bao giờ … Việc này …

Lão quay sang nói với Dương Tôn Bảo:

– Việc này hẳn là âm mưu của Huyết Hồn Bang?

Nhà sư thứ hai bỗng nói:

– Các người ở đây, chưa nhận được giấy mời thật sao? Chắc là mấy hôm nữa các môn phái sẽ nhận được thôi.

“Các vị đến đây tham dự nhằm mục đích gì?” Dương Tôn Bảo hỏi.

– Bọn ta là bạn với Minh chủ của các người, đến chỉ để chứng kiến mà thôi.

Lý Lâm nghe lão nói thế thì nổi giận quát to:

– Làm gì có kẻ nào là Minh chủ ở đây? Bọn ngươi là bè đảng của gã thì cũng chỉ là một lũ ma đầu mà thôi.

Lão mũi khoằm quắc mắt lên nạt nộ:

– Ngươi ăn nói với bọn ta phải cho lễ độ một chút. Nếu không sẽ nếm mùi đau khổ đấy!

Dương Tôn Bảo nói với Lý Lâm:

– Thôi để mặc họ, chuyện đó rồi tính sau, chúng ta đi thôi.

Hai người vừa phóng mình đi, đã thấy ba lão không hiểu bằng cách nào đã nhảy đứng chắn trước mặt.

– Bây giờ các ngươi muốn đi, nhưng bọn ta lại không cho thì tính sao đây?

Dương Tôn Bảo cũng thấy gã cản trở mình nên nói:

– Bọn ta đi đâu là chuyện của bọn ta, mắc mớ gì đến mấy lão.

“Không được!” Lão già đứng đầu nhăn nhở nói. “Các người đã biết được một việc
có can hệ đến một người bạn của ta nên bọn ta không thể để ngươi ra đi
một cách dễ dàng như vậy.

Muốn đi thì hãy để cái lưỡi lại …”
Dương Tôn Bảo chẳng nói chẳng rằng, gã nhằm lão già phóng một chưởng.
Thật là kỳ lạ, lão mũi khoằm đưa cái vòng khua một cái, chưởng lực của
Dương Tôn Bảo như bị cuốn hút vào cái vòng đi đâu mất tăm. Dương Tôn Bảo thất kinh không hiểu thủ pháp của lão là gì mà lại kỳ cục dường ấy. Gã
nhằm lão già sử chiêu Phong Cấp Thiên Cao (gió mạnh thổi trên trời) đánh vào đỉnh đầu lão. Lão mũi khoằm lại đưa cái vòng lên khua một cái định
chụp vào cổ tay Dương Tôn Bảo. Song võ công Dương Tôn Bảo đâu phải tầm
thường, chiếc vòng vàng của nhà sư chưa kịp chụp vào tay gã thì Dương
Tôn Bảo đã biến sang chiêu khác đánh vào yếu huyệt nơi khuỷu tay của
lão.

Nhà sư thất kinh không ngờ gã tiểu tử này lại ra tay kỳ ảo như thế. Lão kêu một tiếng úi chao rồi nhảy về phía sau ba bốn bước.

Lập tức hai nhà sư còn lại xuất hiện nhảy vào vòng chiến. Cả ba lão tạo
thành một thế trận bao vây Dương Tôn Bảo vào giữa. Một lão đứng trước
mặt, một lão bên hông và một lão đứng đằng sau, trông quái dị không thể
tưởng tượng được.

Dương Tôn Bảo mỉm cười nói:

– Sao! Các vị mới có một chiêu mà đã phải liên thủ bao vây tại hạ như thế này ư? Thế mà cũng gọi là cao tăng đắc đạo.

Lão đầu nhọn cười khà khà nói:

– Đâu phải thế, tại ngươi chưa rõ đấy thôi. Ba anh em ta tuy là ba nhưng
chỉ là một. Ai đánh một người là đánh ba người. Ngươi hiểu chưa?

Dương Tôn Bảo chưa kịp trả lời thì đã thấy sáu cái vòng vàng vung lên lấp
loáng tấn công rất là mãnh liệt. Thế đánh này có chỗ khác người. Lão
trước mặt chụp cái vòng vào cổ Dương Tôn Bảo, lão thứ hai thì tấn công
vào ngang sườn, còn lão thứ ba thì lại đánh vào phía sau lưng. Dương Tôn Bảo biết nội lực của ba nhà sư vô cùng thâm hậu, bị trúng một cái vòng
thôi gạch cũng phải bể, đá cũng phải nát tan nữa là xương thịt con
người.

Tuy lúc này, võ công của Dương Tôn Bảo thực ra còn vượt
rất xa võ công của ba nhà sư, song nhất thời vì võ công của ba lão rất
quái dị, trên giang hồ chưa thấy bao giờ nên Dương Tôn Bảo cảm thấy lúng túng không biết xử trí ra sao. Gã búng mình nhảy vọt lên cao rồi dùng
thủ pháp Thiên Cân Trụy hạ nhẹ nhàng xuống đất. Vừa đặt chân xuống đất
gã đã thấy ba nhà sư từ ba hướng như đã đợi sẵn vung sáu cái vòng lên
tấn công như cũ.

Dương Tôn Bảo kinh hãi. Gã phải hết sức sử dụng
các tuyệt kỹ ghi trong Liên Hoa bí lục ra chống đỡ, mà cũng không thoát
khỏi vòng vây của ba nhà sư. Cứ hai lão tấn công thì một lão lại phòng
thủ cho cả hai người nên công thủ rất kín đáo, làm đối phương khó lòng
xoay xở.

Lý Lâm thấy Dương Tôn Bảo mỗi lúc mỗi lâm vào thế hạ
phong nên cũng lấy làm kinh sợ. Lão tự thấy nếu lão giao đấu chắc không
cự nổi ba nhà sư này đến chục chiêu. Dương Tôn Bảo trong lúc nguy cấp
muốn sử dụng Hồi Tâm Chưởng, song bị ba lão đánh ráo riết quá nên gã
không sao thi triển được.

Lý Lâm thấy vậy cũng nhảy vào vòng
chiến. Lão giao đấu với nhà sư đầu nhọn hoắt là người võ công có phần
kém nhất trong ba nhà sư mà cũng không chống cự nổi. Bỗng nhà sư đầu
nhọn hét lên một tiếng, lão dang hai cái vòng đập mạnh vào người Lý Lâm, Lý Lâm đành phải vung gươm lên để gạt.

“Choang” một tiếng, Lý
Lâm loạng choạng suýt ngã, ngực cảm thấy như bị một tảng đá nện phải.
Lão biết rằng nội lực của nhà sư này ghê gớm vô cùng, nên không dám đụng chạm vào chiếc vòng nữa.

Dương Tôn Bảo nghe thấy tiếng “keng”
mới sực nhớ gã còn cây bảo kiếm sau lưng. Gã vung gươm lên chặt một
nhát. Quả nhiên cả sáu cái vòng đều cụt ngủn như bị tiện đứt.

Ba nhà sư ngẩn người ra. Trên tay ba lão chỉ còn mỗi một mẩu ngắn ngủn.

Bỗng lão mặt đỏ hét lên một tiếng, hai nhà sư kia như nhận được hiệu lệnh
đồng loạt vứt bỏ vũ khí rồi vung quyền lên tấn công Dương Tôn Bảo khí
thế rất mãnh liệt. Quyền chưởng của ba nhà sư cũng quái dị vô cùng.
Dương Tôn Bảo chủ ý không muốn sát hại ba nhà sư nên gã cũng không tận
dụng ưu thế của mình giắt gươm vào vỏ dùng song quyền chống lại.

“Bình” một tiếng, Lý Lâm đã bị trúng một quyền nơi ngực, lão ngã bật ngửa
xuống đất không dậy được nữa. Lão trán nhọn cũng không thèm để ý tới Lý
Lâm, lão quay lại hợp sức với hai nhà sư kia vây đánh Dương Tôn Bảo. Thế trận lại đầy đủ ba người nên uy lực lại tăng thêm một bậc.

Dương Tôn Bảo không sao phản kích được. Gã cứ lùi dần, lùi dần và bất ngờ đạp phải người Lý Lâm nằm dưới đất nên loạng choạng mất thăng bằng. Chỉ
trong tích tắc nếu các cao thủ giao đấu với nhau mà sơ sẩy một chút là
bị nguy hiểm ngay. Hai nhà sư lập tức đánh vào hai bên sườn Dương Tôn
Bảo, còn lão mặt đỏ xòe hai ngón tay đâm thẳng vào mắt Dương Tôn Bảo một cách ác độc.

Trong lúc chân đứng không vững, Dương Tôn Bảo buộc
phải bước lên phía trước sử chiêu Thoát Vị Hoàng Bào tránh được đòn tấn
công của hai nhà sư, song không kịp đỡ được đòn đánh phía trước.

Lúc ấy, gã tin rằng cặp mắt sẽ bị lão mặt đỏ móc ra đến nơi, thì bỗng có
một bóng người không biết từ đâu xuất hiện lao thẳng vào nhà sư áo đỏ
bất chấp nguy hiểm. Đó là chiêu Thiên Địa Đồng Thọ (cả hai cùng sống)
một chiêu thức chỉ trong lúc khốn cùng người ta mới dám sử dụng. Nếu nhà sư tiếp tục thế tấn công thì đối phương sẽ chết, song chính lão cũng
không thoát khỏi tử thần.

Đó là một cách đánh liều lĩnh vô cùng,
là sự đánh đổi sinh mạng. Nhà sư mặt đỏ kinh hãi buộc phải rút thế công
về để khỏi bị trúng đòn của địch thủ. Dương Tôn Bảo hú hồn xem ai đã
liều mạng để cứu mình thì ra đó là Lý hiền đệ.

Gã sung sướng reo to lên:

– Lý hiền đệ, không ngờ lại gặp nhau ở đây. Cảm ơn!

Gã thiếu niên mặt vàng đó đúng là Lý hiền đệ, người đã kết nghĩa đệ huynh với Dương Tôn Bảo. Gã họ Lý nói:

– Tiểu đệ mới đến đây thôi, mới xem được có mấy chiêu thấy võ công của sư huynh cao hơn hẳn ba nhà sư nhiều lắm. Sở dĩ sư huynh bị áp đảo vì sư
huynh quá bối rối nên không để ý đấy thôi. Ba nhà sư kia chủ yếu sử dụng thủ pháp nhanh nhẹn để làm hoa mắt đối phương, nếu sư huynh …

Gã chưa nói hết, Dương Tôn Bảo đã hiểu ý. Gã nhảy vào mỉm cười nói:

– Xin mời ba vị động thủ tiếp. Nếu các vị chống nổi tại hạ ba chiêu thì tại hạ xin bái phục.

Ba nhà sư tức giận vô cùng. Gã tiểu tử này suýt chết mà còn dám nói khoác. Không hiểu gã mặt vàng thư sinh kia vừa nói cái gì mà tên này đã vênh
vang như thế. Nhà sư mặt đỏ cười gằn nói:

– Được, mi sẽ hết nói khoác ngay bây giờ thôi. Trị tội ngươi xong ta sẽ nói chuyện với gã kia.

Lão nói xong lại hú lên một tiếng, rồi cả ba lão đều lao vào tấn công.
Dương Tôn Bảo đứng yên không động đậy, tay tả gã sử chiêu Trường Phong
Vạn Lý (gió thổi xa ngàn dặm), tay hữu dùng Đại Cầm Nã Thủ tóm vào Mạch
Môn của lão mặt vàng khè, chân phải tung một ngọn cước vào hạ bàn của
lão sư mặt đỏ. Chỉ trong một thế mà Dương Tôn Bảo sử dụng ba chiêu khác
nhau cùng một lúc thì thật là tài tình.

Lão mặt vàng cảm thấy một luồng chân khí hùng hậu truyền vào người, khiến cánh tay tê dại chịu
không nổi ngã vật ra. Nhà sư bên trái cũng bị trúng một quyền tưởng
chừng như một tảng đá nặng ngàn cân giáng vào ngực, còn lão mặt đỏ cũng
bị trúng một cước vào huyệt Hoàn Khiêu ngã sụm xuống liền.

Dương Tôn Bảo cười lớn:

– Thấy chưa, ta đã nói với các vị trước rồi đấy nhé! Mới có một chiêu mà còn không chịu nổi, lại còn dám huênh hoang khoác lác.

Ba lão hổ thẹn vô cùng, cố gượng ngồi dậy. Cũng may, Dương Tôn Bảo chỉ dùng có một phần công lực mà thôi. Lão mặt đỏ nói:

– Lần này bọn ta chịu thua. Song hãy đợi đến mấy bữa nữa, đại sư huynh ta sẽ rửa mối nhục này.

Nói xong, cả ba lão bỏ đi mất dạng.

Dương Tôn Bảo quay sang nói với gã thiếu niên:

– Đa tạ hiền đệ đã hai lần cứu sống tiểu huynh. Không biết bao giờ ta mới báo đáp được ơn này …

Gã cầm lấy bàn tay thiếu niên siết chặt, bỗng cảm thấy có điều khác lạ.
Bàn tay trắng muốt và mềm mại như tay con gái. Gã thiếu niên giật mình
rút tay về, mặt gã đỏ ửng lên. Gã nói:

– Việc đó có gì đâu mà
tiểu huynh phải nhắc tới. Chẳng qua là tiểu đệ đứng ngoài nhìn thấy rõ
nên chỉ điểm thôi. Có chi mà gọi là công ơn.

– Lý hiền đệ, thời
gian qua mặc dù anh em ta kết nghĩa, song ta cũng chưa biết tên thật của Lý hiền đệ là gì? Song thân là ai? Ta cũng chưa nói cho tiểu đệ biết
tên thật của ta. Hôm nay anh em ta …

Dương Tôn Bảo chưa nói hết câu, gã thiếu niên vội nói:

– Tiểu đệ tuy có gia đình thật, song đã bỏ đi giang hồ từ lâu không về nhà nên …

Dương Tôn Bảo biết gã có một uẩn khúc gì đấy không tiện nói ra, nên cũng không gặng hỏi. Gã nói:

“Còn ta là Dương Tôn Bảo, song thân đã bị giết hại hết rồi …” Giọng Dương
Tôn Bảo lộ vẻ bùi ngùi … “Bây giờ ta phải đi trả thù kẻ đã giết hại
song thân. Công việc xong xuôi sẽ tái ngộ cùng hiền đệ …” – Song thân
tiểu ca đã bị sát hại hết rồi sao? Tiểu ca có biết kẻ đó là ai không?

– Có, ta biết. Lão võ công vô cùng lợi hại, song bây giờ hiền đệ cứ yên tâm, ta đủ sức để đánh lại lão …

– Tiểu ca có thể cho tiểu đệ đi cùng được không?

– Không nên! Việc riêng của ta hãy để ta giải quyết lấy, hiền đệ võ công
tuy cao cường thật, song cũng chưa phải là đối thủ của lão đâu?

– Tiểu ca coi thường tiểu đệ quá thế? Nếu tiểu ca không muốn thì thôi, việc gì phải chống chế!

– Không phải ta không muốn tiểu đệ đi cùng đâu, mà vì việc đó nguy hiểm lắm …

– Hay … tiểu ca đã có người bạn khác rồi! Cái vị tiểu …

Gã thiếu niên định nói vị tiểu cô nương, song biết là lỡ lời nên vội im bặt.

Song Dương Tôn Bảo đã đoán ra. Gã ngỡ ngàng rồi nói:

– Ủa! Vậy ra hiền đệ cũng biết tiểu cô nương đó. Đó là sư tỷ của tại hạ đấy …

Dương Tôn Bảo bỗng thoáng thấy nghi ngờ. Làm sao mà gã thiếu niên này lại
biết được Lan Nhi. Hai người chưa gặp nhau bao giờ cả. Võ công Lý đệ rất cao, hay chính gã là …

Dương Tôn Bảo hỏi gã thiếu niên:

– Lý đệ đừng giận ta nhé, tại sao Lý đệ lại biết được Lan Nhi?

Gã thiếu niên ngưng bặt không nói gì? Lát sau, gã ấp úng nói:

– Tiểu đệ … tiểu đệ … đã nhìn thấy.

– Có phải Lý đệ đã … ra tay mấy lần đó chăng?

Cặp mắt gã thiếu niên bỗng sáng quắc lên một cách lạ kỳ. Gã mím chặt môi rồi hỏi Dương Tôn Bảo:

– Giả tỷ đúng là như thế thì tiểu ca nghĩ sao?

Dương Tôn Bảo nhất thời không sao trả lời được. Gã nói một cách mơ hồ.

– Nếu … nếu như thế thì không nên. Tiểu đệ không biết đấy thôi, Lan cô
nương là một con người dễ mến. Mà tại sao tiểu đệ lại đối xử với Lan cô
nương như thế?

– Chuyện đó không nên nói lúc này, tiểu đệ chỉ
muốn hỏi tiểu ca một điều này thôi. Nếu như hoặc là Lan cô nương, hoặc
là tiểu đệ phải chết thì tiểu ca sẽ cứu ai, chỉ cứu được một người thôi.

Dương Tôn Bảo lấy làm khó nghĩ. Gã không ngờ gã Lý đệ này lại hỏi một câu như thế.

Nếu mình chiều lòng gã trả lời là chỉ cứu gã thì dễ thôi, song như vậy là
tự dối lòng. Mà cứu Lan Nhi, mặc gã chết thì cũng không được.

Dương Tôn Bảo ấp úng không thể quyết định được, gã nói bừa:

– Cái trường hợp mà tiểu đệ đưa ra chẳng bao giờ xảy ra, nên ta không trả lời được.

– Chắc tiểu ca sẽ … sẽ cứu Lan cô nương chứ gì?

– Ta … ta sẽ cứu cả hai … nếu không thì thà chịu chết tất cả … thế có được không?

Gã thiếu niên nhìn Dương Tôn Bảo không nói gì cả. Gã có vẻ đăm chiêu, rồi bỗng cất mình phóng vụt đi không nói một lời.

Dương Tôn Bảo ngỡ ngàng. Gã nói với Lý Lâm:

– Lý tiền bối. Chúng ta đi nhanh lên thôi. Tại hạ e rằng phái Tung Sơn sẽ xảy ra sự cố mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN