Đến giữa trưa, Thường Yến Thanh vẫn không được ăn món “Ngũ Nguyệt chua ngọt” này.
Ngũ Nguyệt bày tỏ: Nồi sắt hầm bản thân? Meo meo meo? Cho nên đã từ chối lời yêu cầu vô lý này.
Sau bữa cơm trưa, là khoảng thời gian thoải mái hiếm có để người một nhà ở bên nhau.
Bởi vì mẹ về rồi, bé con cả ngày đều vô cùng phấn khích, buổi tối mất rất nhiều thời gian mới có thể dỗ bé đi ngủ.
Lúc về đến phòng, Thường Yến Thanh đã nằm trên giường đọc kịch bản. Ngũ Nguyệt leo lên giường, tiến vào làm ổ trong lòng cô. Thường Yến Thanh thuận thế ôm lấy nàng, vươn tay giúp nàng nhét kỹ góc chăn.
“Lần này nghỉ ngơi mấy ngày?” Đôi tay tác quái của Ngũ Nguyệt đang vẽ vòng tròn trên xương quai xanh của cô.
“Hơn hai tháng.”
“Có một bộ phim sắp phát sóng rồi, trong khoảng thời gian đó phải chạy đi tuyên truyền mấy đợt.”
Thường Yến Thanh đặt kịch bản trong tay xuống, khống chế bàn tay đang làm loạn của nàng, một mực giữa chặt trong tay mình.
“Bộ phim mới của phía đạo diễn Vương, chị đọc kịch bản một chút, thực sự rất thích, cho nên đã nhận rồi. Có thể nghỉ ngơi hai tháng rồi mới vào đoàn.”
“Có mệt không?” Cái nghề diễn viên này thực sự quá cực khổ. Ngũ Nguyệt thực sự có chút đau lòng.
“Mệt chứ.” Thường Yến Thanh nói xong thì trầm tư một chút, nói: “Quay xong bộ phim này, chị sẽ không đóng phim nữa, được không?”
Câu nói này của cô thực sự xuất phát từ nội tâm, cũng không chỉ mới nhắc đến một lần.
Mấy năm nay tiêu tốn quá nhiều thời gian vào công việc, vội vàng quay phim, vội vàng nhận thưởng, hối hả ngược xuôi, dành quá ít thời gian cho vợ con, như một kiểu lạnh nhạt với gia đình trá hình. Sao cô có thể không cảm thấy hổ thẹn chứ.
Cô đã cố gắng giảm bớt thời gian cho những công việc ngoài quay phim, dù sao bây giờ cũng không thiếu tiền.
Nhưng Ngũ Nguyệt lại chưa từng một lần đồng ý với yêu cầu của cô.
“Vậy thì không được đâu. Chị không quay phim thì để em với Tinh Duyệt uống gió Tây Bắc à?”
Lời này nghe ra thật buồn cười. Bây giờ, tiền tiết kiệm của họ đã đủ cho ba người và một cún có cuộc sống áo cơm không lo hết nửa đời sau rồi.
Hai tay của Ngũ Nguyệt xoa mặt cô, trêu ghẹo: “Sao chị chưa cầm được ảnh hậu Gia Nạp mà đã lạm phát rồi?”
Trên thực tế, phải có được sự cho phép của Ngũ Nguyệt thì mới có thể thực hiện được lựa chọn này, cũng không phải vì Thường Yến Thanh không chấp nhận từ bỏ. Mặc dù cô rất thích đóng phim, nhưng đối với cô mà nói, gia đình lại càng quan trọng hơn.
Cô biết Ngũ Nguyệt thực sự nghĩ như vậy. Em muốn nhìn thấy cô đứng trên sân khấu, tỏa sáng rực rỡ, lộng lẫy không gì sánh bằng.
Em đang đợi cô đạt đến đỉnh cao.
Thường Yến Thanh vuốt ve bàn tay đang đặt trước ngực, thở một hơi thật dài, không biết nên nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Ngũ Nguyệt phá vỡ vầu không khí xuống thấp này: “Đúng rồi, ngày mai có hẹn với thợ chụp ảnh, em phải ngủ sớm một chút, nếu không trạng thái sẽ không tốt. Thức khuya sẽ để lại quầng thâm mắt đó.”
Weibo đã rất lâu chưa cập nhật ảnh mới. Nàng sợ mọi người sẽ quên mất bản thân là beauty bloger. Nói xong câu đó, nàng trùm Thường Yến Thanh vào trong chăn, ở trong lòng nàng, tìm một tư thế thoải mái dễ chịu rồi chìm vào giấc ngủ.
Thường Yến Thanh vỗ nhẹ lưng nàng, nhìn thấy nàng dần dần thiếp đi, bản thân lại có chút khó vào giấc.
Có đôi lúc, cô thực sự không hi vọng Ngũ Nguyệt “ân cần” như vậy.
Khoảng chừng hai năm nữa thì cô đã ba mươi rồi, dù sao cũng nên có những sắp xếp mới cho cuộc đời.
Thường Yến Thanh âm thầm hạ quyết tâm giảm bớt một chút công việc.
Cô vươn tay tắt đèn, ôm lấy Ngũ Nguyệt, đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Lần này, không thể tiếp tục nghe theo em nữa.
Sáng hôm sau, Thường Yến Thanh thức dậy rất sớm, hâm nóng sữa bò, làm bữa sáng rồi mới kêu Ngũ Nguyệt rời giường.
Ngũ Nguyệt mơ mơ màng màng ăn sáng, lại mơ mơ màng màng trước khi ra khỏi nhà ôm lấy cô, tặng cô một nụ hôn buổi sáng tốt lành.
“Ngoan ngoãn đợi em trở về.”
“Ừm.”
Không bao lâu sau, bé con cũng thức dậy. Nửa ép buộc bé uống xong sữa bò, Thường Yến Thanh liền dẫn bé con ra ngoài dắt chó đi dạo. Một lớn một nhỏ bắt đầu một ngày ở chung.
Ngũ Nguyệt lái chiếc xe yêu dấu đến hiện trường chụp ảnh. Lần này, nàng chọn địa điểm chụp hình ở trong nhà hát.
Nói đùa. Bây giờ là mùa đông nhiệt độ dưới 0 độ đó. Thời tiết lạnh như vậy, nàng cũng không muốn bị chết cóng trên đường đâu.
Trong studio chụp ảnh đều là người có chút quen thuộc, nhìn thấy nàng đều lên tiếng chào hỏi. Ngũ Nguyệt một đường vừa chào hỏi vừa đi vào.
Nàng thực sự rất thích thợ chụp ảnh ở đây, thường xuyên hợp tác với chỗ này, dĩ nhiên đã trở thành khách quen.
Đặc biệt, có một thợ chụp ảnh tên Tân Tử Diệc, không chỉ có kỹ thuật chụp ảnh tuyệt vời, mà vẻ ngoài lại còn rất xinh đẹp, khiến cho người ta cảnh đẹp ý vui, đồng thời cũng là boss của “Studio Diệc Giai” này.
Rất rõ ràng, Ngũ Nguyệt là cẩu nhan*
*Cẩu nhan, nhan khống: Những người yêu thích vẻ ngoài, yêu cái đẹp.
Mặc dù studio mới mở, trước mắt vẫn chưa có tiếng tăm gì, nhưng Ngũ Nguyệt cũng không hề kén chọn ở phương diện này, chỉ cần chụp hình đẹp là được.
Trong lúc chờ đợi có chút nhàm chán, nàng đăng nhập Weibo để gϊếŧ thời gian. Lúc đang lướt xem, nhìn thấy phía dưới bài đăng của mình có tên của Thường Yến Thanh, trong lòng có chút hồi hợp.
Tiêu rồi, đừng nói là bị lộ rồi nha?
Ngũ Nguyệt có chút hoảng loạn, thuận theo dấu vết tìm xuống dưới, mới phát hiện hóa ra khởi nguồn của câu chuyện là tối hôm đó nàng đã nhấn like bình luận weibo khen bà xã nhà mình xinh đẹp.
Mặc dù người kia không phải fan của Ngũ Nguyệt, nhưng vẫn chụp màn hình lại, đăng Weibo rồi tag cô vào. Vô cùng không ngoài ý muốn, đã bị fan của Ngũ Nguyệt nhìn thấy được. Họ tưởng Ngũ Nguyệt là fan của Thường Yến Thanh, vội vàng cấp chứng nhận fan cho nàng.
Xem đến đây, tảng đá lớn trong lòng của Ngũ Nguyệt mới rơi xuống.
Hóa ra mọi người vẫn chưa phát hiện! Ai nấy đều vui vẻ! Vậy thôi, cứ như thế đi, giải thích quá dư thừa.
Cùng lắm thì từ bây giờ, trong mắt của fans, nàng lại được thêm một biệt danh “Thanh Thang” (nước luộc thịt) thôi.
Ừm, fans của Thường Yến Thanh tên là “Thanh Thang”. Bởi vì, fans cảm thấy nữ thần nhà mình quá hiền lành, tính cách cũng nhạt, ngoài quay phim ra thì rất ít hỏi đến chuyện đời.
Nhà khác đều biết tương tác công khai, định kỳ sủng fans, thu nạp thêm người hâm mộ. Chỉ có chị gái này, ngay cả Weibo cũng chẳng có! Muốn nhìn thấy cô thì chỉ có thể đi đến hiện trường hoạt động tuyên truyền trước khi phim điện ảnh công chiếu hiếm hoi kia thì mới có thể nhìn thấy người thật.
Fan sau khi đến hiện trường nhìn thấy người thật quay về, đều bị sự quyến rũ của cô thu phục, càng thêm khăng khăng một mực yêu thích cô.
Chỉ ngần ấy năm, lại có thể thu được nhiều người hâm mộ như vậy, thực sự đúng là không dễ dàng gì.
Ngưới ta đều nói fans giống idol. Người hâm mộ của cô cũng rất hiền, không đua bảng, cũng không bỏ phiếu, vẫn luôn cống hiến hết vào vé xem phim. Cho nên, thành tích phòng vé của Thường Yến Thanh vẫn luôn rất tốt, chỉ là nhân khi mãi cũng không có duyên với cô. Khó trách chỉ mới hai mươi tám tuổi đã thành công trở thành lão cán bộ được công nhận.
Còn kỹ năng diễn xuất và thực lực lấy được giải thưởng của Thường Yến Thanh thì chưa từng khiến cho người yêu thích cô thất vọng.
Họ tự xưng bản thân là “Thanh Thang”, gọi Thường Yến Thanh là “Quả Thủy”.*
Thanh thang quả thủy: chỉ những món ăn thanh đạm, không chứa dầu mỡ.
Không nên nghĩ lệch lạc, “Quả Thủy” này có ý là chất lượng những tác phẩm của ảnh hậu nhà họ rất chắc tay, rất ít bơm nước.
Ngũ Nguyệt lướt đám bình luận phía dưới Weibo của mình, nhìn thấy fan yêu thích cả hai người khóc ròng ròng, bắt đầu nhận người thân, cảnh tượng vô cùng vui vẻ.
Nàng cười một mình rất suиɠ sướиɠ, cho đến khi nhân viên công tác đến gọi đi chụp ảnh.
Ngũ Nguyệt không ngờ hôm nay đích thân Tân Tử Diệc cũng sẽ đến. Bởi vì nàng từng đến vài lần, đều không gặp được cô ấy, không ngờ cuối năm lại có thể được gặp mặt một lần, thế là tiến lên, chủ động chào hỏi với cô ấy: “Cô Tân, đã lâu không gặp.”
Tân Tử Diệc nhìn thấy nàng, trong lòng cũng vui vẻ, nhưng trên mặt lại không hề thể hiện ra một chút nào, nhẹ nhàng trả lời: “Đã lâu không gặp, cô Ngũ.”
“Hôm nay do cô chụp hình cho tôi à?” Ngũ Nguyệt hỏi cô ấy.
“Đúng vậy.”
Cái người tên Tân Tử Diệc này cực kỳ swag, vui buồn không thể hiện ra mặt, càng không thích nói nhiều, dân gian hay gọi là cao lãnh.
Mặc dù Ngũ Nguyệt và cô ấy quen biết không sâu, nhưng biết rõ đối phương vừa chân thành lại vừa đáng tin. Hai người còn có thêm một tầng quan hệ bên A và bên B, cũng không hề lôi kéo làm quen quá trớn với cô ấy mà đi thẳng vào vấn đề chính.
Nàng bước thẳng vào phòng thay đồ, đổi thành một chiếc váy lụa trắng mới mua mấy ngày trước. Cảm giác thiết kế của chiếc váy này rất mạnh, mặc vào càng lộ ra sự trẻ trung, xinh đẹp. Ngũ Nguyệt vừa nhìn một cái là chọn ngay.
Thật ra, nàng mang theo tận mấy bộ đồ, như vậy thì chỉ cần chụp một lần là đã có thể đăng Weibo trong cả tháng. Fans cuối cùng cũng không cần lo lắng Nguyệt Lượng không làm việc!
Thay đồ xong, quay trở lại, nàng đi đến đứng phía dưới ánh đèn, tạo dáng.
Tân Tử Diệc cầm máy ảnh lên, xoạt xoạt xoạt, tiếng cửa chớp vang lên trong rạp phim.
Dưới ống kính, Ngũ Nguyệt trong chiếc váy trắng giống như tinh tinh lạc vào cõi trần. Gương mặt tinh xảo, làn da tuyết trắng, vô cùng mịn màng. Đôi chân dài thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn váy, tinh tế trơn nuột, đường cong ưu mỹ.
Nàng mỉm cười một cái, dường như khiến cho cả thế giới đều được thắp sáng.
Lúc không cười lại lộ ra chút gợi cảm, lạnh lùng.
Ngay cả nhóm thợ chụp ảnh thường hay nhìn thấy người đẹp cũng không kiềm lòng được mà đều ngừng lại mấy chuyện đang làm, đến vây xem. Ai cũng phải cảm thán một tiếng: Đẹp!
Kỹ năng bắt ống kính của nàng luôn rất tốt.
Phía sau máy ảnh, gương mặt của Tân Tử Diệc cũng giãn ra. Là một thợ chụp ảnh, có thể chụp được những bức ảnh đẹp mắt thì cô ấy cũng có chút tự hào.
Chụp xong bộ ảnh này, Ngũ Nguyệt lại thay một bộ đồ khác. Màu đỏ, màu đen, màu lam, mỗi một bộ đều rất xứng với nàng. Quần áo mặc trên người Ngũ Nguyệt như hòa làm một thế với khí chất của nàng.
Sau khi chụp đủ số lượng ảnh, nàng về phòng đổi sang quần áo mùa đông. Lúc đi ra, Tân Tử Diệc đang ngồi trước máy tính.
Ngũ Nguyệt tiến lại gần nghiệm thu tác phẩm. Ảnh chụp không tệ, hoàn hảo giữ được phong cách của nàng. Trong chuyện chụp ảnh này, nàng luôn luôn tin tưởng vào trình độ chuyên nghiệp của Tân Tử Diệc.
“Cô Tân nhớ phải photoshop một chút cho ảnh chụp của tôi nha.” Nàng trêu chọc Tân Tử Diệc.
Tân Tử Diệc cũng muốn nói như vậy đã rất đẹp rồi, không cần photoshop, nhưng vì tính cách, cũng không thực sự nói ra câu này.
Ngũ Nguyệt lại nhìn ngó thêm vài lần, vô cùng hài lòng, lúc này mới đứng lên muốn đi ra ngoài, thì lại đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người. Cả người mặc toàn đen, đeo khẩu trang.
Trang phục này sao quen mắt quá vậy ta?
Đây không phải là phong cách ăn mặc tiêu chuẩn của ngôi sao nữ khi ra ngoài đường sao? Vợ của nàng khi ra ngoài cũng mặc như thế này.
Chẳng lẽ lại là ngôi sao nào đó?
Nghĩ như vậy, lại cảm thấy có vài phần hợp lý, Ngũ Nguyệt không kiềm chế được chăm chú nhìn tiếp, càng nhìn lại càng cảm thấy quen mắt.
Ngay khoảng khắc hai người đối diện nhau, linh cảm của nàng đột nhiên lóe lên: “Cô là… Viện Giai?”
Người kia ngạc nhiên, không ngờ nàng lại nhận ra mình nhanh như vậy, cũng không che giấu nữa, giơ tay tháo khẩu trang xuống.
Thực sự là Viện Giai.
Ngũ Nguyệt ném cho cô ấy một ánh mắt khó hiểu, giống như đang hỏi “Sao cô lại ở chỗ này?”
Viện Giai hiểu ý của nàng, trả lời: “Tôi đến tìm Tử Diệc.” Nói xong, cô ấy quàng lấy cánh tay của Tân Tử Diệc.
Tân Tử Diệc vẫn luôn im lặng đứng ở một bên, lúc này mới giới thiệu với họ: “Bạn gái của tôi.”
Ngũ Nguyệt đột nhiên hiểu ra: “À, hóa ra hai người là…”
Nàng cũng từng nghĩ Tân Tử Diệc là đồng loại, không ngờ hôm nay lại được chứng thực. Geidar của nàng luôn rất chuẩn xác.
Ngũ Nguyệt nói câu chúc phúc từ tận đáy lòng: “Chúc mừng nha.”
“Cảm ơn.” Viện Giai ngọt ngào đáp.
Có vài người tuy thực sự không quá thân thiết với bạn, nhưng bạn sẽ có một sự tin tưởng khó hiểu đối với người đó. Tân Tử Diệc thẳng thắn nói những chuyện này với Ngũ Nguyệt, đơn giản là vì chắc chắn nàng là một người có thể tin được, sẽ không vạch trần mối quan hệ của họ với bên ngoài.
Nàng thực sự sẽ không làm như vậy. Bởi vì Ngũ Nguyệt biết, nếu như tình cảm đồng tính luyến ái lộ ra ánh sáng, đối với một ngôi sao nữ lưu lượng mà nói, sẽ là đòn đả kích trí mạng đến cỡ nào.
Mặc dù tính cách của Tân Tử Diệc tương đối lạnh lùng, hai người cũng giao lưu không nhiều, nhưng nàng và đối phương vừa gặp đã thân.
Tân Tử Diệc nói cho nàng biết, đại diện cho việc tin tưởng nàng. Giữ bí mật là chuyện mà một người bạn phải làm.
Vậy, xem như làm một cuộc trao đổi bí mật, có phải mình cũng nên nói cho họ biết vợ của mình là Thường Yến Thanh không nhỉ? Ngũ Nguyệt nghĩ.
Được rồi, nói ra rồi có lẽ sẽ bị xem là khùng mất…
Nàng nháy mắt với hai người họ, nói: “Tôi sẽ giúp hai người giữ bí mật.”
*
Ngũ Nguyệt chào tạm biệt đám người ở studio, thấy thời gian còn sớm, không quay về nhà mà lại đi một chuyến đến cửa hàng đồ ngọt. Sản phẩm mới nghiên cứu hai ngày trước có thể đưa vào menu rồi.
Trang trí trong tiệm đồ ngọt đều do chính tay nàng chọn lựa. Trước đó, khi trang trí, cũng do nàng tự mình giám sát, có thể nói là hoàn toàn phù hợp với sở thích của nàng.
Làm đồ ngọt mình thích trong hoàn cảnh mình thích, Ngũ Nguyệt cảm thấy cuộc sống vô cùng thỏa mãn.
Lúc đi ra phía sau bếp, mọi người đều đang bận rộn. Nàng không nói gì, yên lặng làm một phần sản phẩm mới.
Lúc sau, nhân viên mới phát hiện bà chủ nhà mình đến.
“Chị Nguyệt.”
Ban đầu, nhân viên trong tiệm gọi cô là bà chủ, nhưng Ngũ Nguyệt nghe vào cảm thấy rất khó chịu, dứt khoác nói ai nhỏ tuổi hơn thì kêu chị Nguyệt, ai lớn tuổi hơn thì gọi là Nguyệt Lượng. Ở trong tiệm, người trẻ tuổi vẫn chiếm số đông.
Nghe thấy có người kêu mình, nàng ngẩng đầu lên, thấy họ đều đã làm việc xong, nói: “Hửm? Đúng lúc chị làm sản phẩm mới, mau tới nếm thử đi.”
Mấy cô gái nhỏ lần lượt nếm thử một lần, đều bày tỏ sự khen ngợi với món này: “Ăn ngon lắm.” Chiếc bánh gato này được bỏ thêm chanh, vị giác vô cùng tốt.
Ngũ Nguyệt làm lại một lần, để họ ở bên cạnh nhìn kỹ, ghi lại nguyên liệu và trình tự thực hiện, ngày mai sẽ thêm vào trong menu.
Có nhân viên hỏi: “Món này tên là gì vậy chị Nguyệt?”
Ngũ Nguyệt nhớ đến tối đó ở phòng bếp, nhớ đến vệt bơ trên chóp mũi của người nào đó. Nàng ngắm nhìn đôi mắt của cô, rồi sau đó là quần áo tán loạn trên sàn nhà. Nụ hôn rơi trên làn da tinh tế, trơn mịn, rừng rậm ướŧ áŧ và tiếng thở gấp cực lực kiềm nén… Khuôn mặt nàng có chút nóng bừng.
Uầy, thật xấu hổ. Ban ngày ban mặt mà nàng lại suy nghĩ cái gì vậy trời.
“Cứ gọi là “Tôi ăn chanh” đi.”
Mấy cô gái nhỏ im lặng tập thể.
Chị à, sao chị lại mắng người vậy? Cảm giác có chút bị xúc phạm.
Ngũ Nguyệt bị sự yên tĩnh bất chợt này chọc cười: “Ha ha ha ha ha ha.”
Đợi sau khi cười xong, nàng mới chậm rãi mở miệng: “Gọi là “Chóp mũi.”.”
“Hở? Là vì bánh gatô rất thơm nhỉ?”
“Ừm! Đúng!” Sao nàng dám vứt bỏ thể diện nói ra sự thật chứ. Cái tên mập mờ như vậy.
Cứ để cho một mình nàng tận hưởng ngọt ngào vậy.
.— .. -. -.– .- -.
Có ai thấy Tưởng Viện Giai nghe quen hông? Đúng rồi, chính là cái người mà chị Nguyệt ăn giấm ở ngay chương 1 á =)))