Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc - Chương 30: Em thích chị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc


Chương 30: Em thích chị


Sáng hôm sau, Ngũ Nguyệt thức dậy, trong cơn mơ hồ tìm kiếm điện thoại di động của mình, phát hiện nó đang nằm dưới đất, thuận tay nhặt lên, mở hộp thư ra.

[Có cảnh quay buổi tối, về muộn, ngủ ngon.]

Ngũ Nguyệt lập tức nhảy cẫng khỏi giường.

Nàng nói mà? Chắc chắn Thường Yến Thanh không phải cố ý làm lơ nàng! Thường Yến Thanh lại còn giải thích với nàng nữa. Sao chị ấy lại tốt như vậy chứ!

Giơ điện thoại lên, hôn mấy cái liên tục. Nàng lại cầm tin nhắn xem như bảo bối, đọc lại một lần. Từng câu từng chữ dường như muốn khắc sâu vào trong lòng.

Xem thời gian một chút. Sáu giờ, quá sớm, có nên gửi tin nhắn trả lời chị ấy không, có khi nào sẽ quấy rầy giấc ngủ của chị ấy không?

“Hít hà.” Ngũ Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh. Hôm qua tức đến mức cắn nát bờ môi, chỗ kia đã kết vảy, hôm nay lại không kìm chế được động trúng nó, vết thương cũ tổn thương mới, đau chết người.

Gạt bỏ bờ môi đang run rẩy qua một bên, nàng do dự một lúc lâu, vẫn nên gửi lại cho đối phương một tin nhắn đàng hoàng [Chào buổi sáng.]

Lần này không để cho nàng đợi lâu, chưa được bao nhiêu phút, điện thoại đã vang lên một tiếng “tinh—“, nhận được một câu trả lời tương tự từ Thường Yến Thanh [Chào buổi sáng.]

Ngũ Nguyệt phấn khích lăn lộn trên giường. Nàng không ngờ hôm nay Thường Yến Thanh lại thức dậy sớm như vậy, còn tưởng rằng sẽ giống như tối hôm qua, phải đợi một lúc lâu mới nhận được tin nhắn trả lời.

Thức dậy sớm như vậy, có lẽ lại có cảnh quay sớm rồi. Đi sớm về trễ, một nắng hai sương, quá cực khổ rối. Thường Yến Thanh cố gắng như vậy, bản thân cũng phải học tập thật giỏi mới được.

[Em thức dậy đi học đây!]

[Ừm.]

Một cú cá chép bật người, nàng nhảy xuống giường, mang theo đầu tóc rối như ổ gà, đi thay đồ ngủ, đánh răng rửa mặt, làm liền một mạch. Khó có được mấy ngày nay ba mẹ Tần đều ở nhà. Ba người có thể ăn một bữa sáng ấm áp với nhau.

Ngồi xuống trước bàn ăn, chẳng để ý thứ gì, cầm ly sữa lên là uống ngay, nào biết sữa bò vẫn còn nóng, bị phỏng đến mức giật nảy người, đầu lưỡi lập tức run lên, há to miệng.

Mẹ Tần cầm bữa sáng bước ra từ trong phòng bếp, nhìn gương mặt nhỏ nhíu thành một cục của nàng, mở miệng trách mắng nhưng lại đau lòng: “Phỏng rồi chứ gì, vội vàng làm gì, không biết thử trước rồi hẵng uống à.”

Ngũ Nguyệt thè lưỡi. Còn không phải tại nàng quá vui sướng sao, nhất thời đầu óc choáng váng.

Tối hôm qua không nhìn kỹ, bây giờ, ba Tần mới phát hiện sao miệng của con gái nhà mình lại bị thương rồi.

Vết cắn kia nằm ở bên trong, nếu không phải tại nàng há miệng thì thực sự không nhìn thấy được.

Dùng trực giác đàn ông của ông ấy để xem, chuyện này e rằng không có đơn giản như vậy. Ba Tần cân nhắc ngôn từ một chút, hỏi nàng: “Có phải có người bắt nạt con không?”

Ngũ Nguyệt nhíu mày: “Ai có thể bắt nạt con chứ?” Ai dám?

Ba Tần: “Vậy miệng của con bị gì vậy?”

Bây giờ Ngũ Nguyệt mới hiểu ra bắt nạt mà ba nàng nói mang ý nghĩ như thế nào.

Nghĩ cái gì vậy trời! Con gái của ba vẫn là con gái nhà lành đó!

Lúc đầu, mẹ Tần cũng nghe không hiểu, lần này, được lời của chồng thức tỉnh rồi. Bà ấy đặt dao ăn trong tay xuống, liếc nhìn miệng của con gái, thực sự có rách một miếng, rất khó để khiến người ta không nghi ngờ.

Mẹ Tần: “Bị sao vậy?”

Ngũ Nguyệt cúi đầu giấu đi vết thương, miệng nhỏ nhai nuốt trứng tráng, đảo mắt suy nghĩ cách ứng phó.

Nàng cũng không thể nói là tự mình cắn? Nói không chừng, ba mẹ lại cho rằng nàng nghĩ quẩn tự ngược, khiến cho người ta lo lắng.

Trái phải thẩm tra, nàng chống đỡ không nổi!

Nuốt trứng tráng vào bụng, dưới ánh mắt quan tâm của hai người, nàng chậm rãi mở miệng nói: “Không cẩn thận đụng trúng.”
Nếu như mẹ Tần có thể bị nàng qua mặt mới là chuyện lạ đó. Lo lắng quá độ khiến bá ấy không kiềm lòng được lại lên tiếng: “Người hôm đó con nói là ai vậy?”

Lúc này, Ngũ Nguyệt mới nhớ ra hình như trước đó nàng đã come out với mẹ, còn khóc lóc một trận. Nhìn ánh mắt này của hai người, có lẽ đều biết cả rồi. Nàng lập tức cảm thấy cả người đều không thoải mái, giống như có kiến bò.

Những người biết chuyện đều ở tại hiện trường. Tình hình này không thua gì tử hình công khai.

Chuyện này phải giải thích như thế nào bây giờ. Nàng và Thường Yến Thanh vẫn chưa ở bên nhau mà, sao có thể nói cho người lớn biết chứ?

Mặc dù nàng tin chắc có một ngày hai người sẽ ở bên nhau.

Ngũ Nguyệt suy nghĩ phương án điều hòa: “Đợi con thực sự có chuyển biến, chắc chắn sẽ nói cho ba mẹ biết, chắc chắn luôn!”
Nói xong, không cho ba mẹ cơ hội phản ứng, nàng cầm ly sữa bò lên, uống một hơi cạn sạch, cầm balo đứng dậy: “Con đi học nhé.”

Ba mẹ Tần mắt to nhìn mắt nhỏ, bị con gái mình đùa giỡn xoay mòng mòng, làm gì còn dáng vẻ tinh anh trên thương trường.

Thực sự đúng với câu quan tâm tắc loạn.

Con gái nhà mình đã nói như vậy rồi, vợ chồng họ chỉ có thể ngồi đợi kết quả thôi.

Ngũ Nguyệt nghiêm túc đi học cả ngày, chỉ vì nàng đã gửi tin nhắn cho Thường Yến Thanh, nói muốn đi gặp cô nhưng Thường Yến Thanh lại từ chối nàng.

Thường Yến Thanh nói, lớp mười hai có lẽ nên học tập cho tốt.

Nàng lập tức ngoan ngoãn nghe lời, học tập thật giỏi, ngày ngày tiến về phía trước.

Không được gặp mặt cũng không sao, điều này cũng không ngăn cản nàng gửi tin nhắn cho người kia. Có số điện thoại trong tay, trong lòng vô cùng an tâm.
Mỗi một tin nhắn có ý nghĩa hoặc không có ý nghĩa, Thường Yến Thanh đều nghiêm túc trả lời.

Ngũ Nguyệt cũng rất nghi ngờ trên đời này có chuyện nào mà cô không nghiêm túc giải quyết không.

Từ đó về sau, hai người vẫn luôn duy trì mối quan hệ bạn bè, mặc dù luôn là nàng nói mười câu, Thường Yến Thanh mới đáp lại một câu, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng nàng hiểu thêm về Thường Yến Thanh, càng thêm hiểu rõ đối phương là một người ưu tú đến nhường nào, lại còn là một người rất chu đáo, quan tâm đến người khác.

Người ngoài nói cô thanh cao, không dễ thân cận. Ngũ Nguyệt lại nói cô là người trong nóng ngoài lạnh, thực ra vô cùng dịu dàng.

Thái độ của Thường Yến Thanh đối với nàng lại khôi phục như bình thường, thậm chí còn tốt hơn so với trước kia. Mỗi tin nhắn bản thân gửi đi thì cô đều sẽ trả lời, trước giờ đều không cảm thấy phiền chán. Mỗi một yêu cầu cô đều đáp ứng, sau đó thực hiện.
Ngũ Nguyệt cảm thấy hình thức ở chung hiện tại của họ không giống như lúc trước, kỳ kỳ quái quái.

Giống như một đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nhưng lại không có danh phận.

Nàng mơ hồ cảm thấy Thường Yến Thanh có lẽ cũng thích nàng, nhưng Thường Yến Thanh không nói rõ, nàng lại không dám xác định.

Giữa hai người giống như bị ngăn cách bằng một lớp giấy lụa, hơi động ngón tay một chút là lập tức có thể phá rách, nhưng không có người nào làm vậy.

Ngũ Nguyệt nghĩ, sao chị ấy lại không thổ lộ với nàng chứ? Mình có muốn tỏ tình trước không? Vậy mình nên đợi lúc nào thổ lộ thì mới tốt đây?

“Haizz, đợi một chút nữa vậy.” Ngũ Nguyệt ngửa đầu lên, thở dài.

Thẩm Khê: “Đợi cái gì?”

Ngũ Nguyệt bị cô ấy dọa giật nảy mình, vỗ vỗ ngực: “Cậu là quỷ à, đi đường cũng không có tiếng động.”
Thẩm Khê khinh bỉ: “Cậu mới là quỷ đó. Rõ ràng là cậu ngẩn người không nhìn thấy! Mình có còn là người bạn tốt nhất của cậu không vậy? Không thèm quan tâm mình!”

Ngũ Nguyệt: “Không phải, cút mau.”

Thẩm Khê làm ra biểu cảm như sắp khóc, chưa được bao nhiêu giây, nước mắt lập tức rơi xuống: “Cậu quá tổn thương trái tim của mình rồi!”

Ngũ Nguyệt giờ tay vỗ vỗ bả vai của cô ấy, cảm thấy vô cùng vui mừng: “Không tệ, cảnh khóc lại có tiến bộ rồi, lần này tốn khoảng ba giây, lại còn rất ra dáng.”

Thẩm Khê lau nước mắt, cười hì hì, nói: “Thật sao? Mình quay về luyện tập trước gương rất lâu đó. Khóc như vậy có phải đẹp lắm đúng không.”

Đối với độ ngốc nghếch của nhỏ bạn thân nhà mình, Ngũ Nguyệt thực sự khó có thể dùng một lời nói hết. Nàng đứng lên, vô cùng qua loa khen một câu “Đẹp lắm”, tạm biệt rồi bỏ đi.
Bởi vì nàng nhìn thấy Thường Yến Thanh đã đi về khu nghỉ ngơi của mình.

Thẩm Khê thực sự không biết nàng hay chạy đi đâu chơi một mình. Bản thân cô ấy lại có công việc không thể đi theo, tức giận nghiến răng ken két.

Vì không để cho Thẩm Khê nghi ngờ, đầu tiên, Ngũ Nguyệt đi đến nhà vệ sinh một chuyến, tránh đi tầm mắt của cô ấy, sau đó mới đi tìm Thường Yến Thanh.

Lúc này, Thường Yến Thanh đang muốn tẩy trang.

Phòng hóa trang nằm trong phòng. Những căn phòng trường học có thể dùng để cung cấp cho đoàn làm phim sử dụng thực sự có hạn. Phòng học đều không thể động đến, chỉ có vài căn phòng, đều dùng để đặt đạo cụ và dùng làm phòng hóa trang, cho nên cả đám diễn viên mới dựng lều ở bên ngoài, xem như khu nghỉ ngơi của mình.

Ngũ Nguyệt thấy thế thì đuổi theo, không ngờ lại bị người đứng ngay trước cửa cản lại.
Người cản nàng lại là trợ lý mới của Thường Yến Thanh.

Trợ lý mới chưa từng gặp mặt Ngũ Nguyệt, không biết chuyện của nàng. Thấy dáng vẻ lén lén lút lút đi trên đường của nàng, tưởng là fan cuồng gì đó, dĩ nhiên giữa đường sẽ cản lại.

Ngũ Nguyệt sốt ruột, hướng về phía bên trong, kêu lớn: “Thường Yến Thanh.”

Trợ lý trông thấy. Ủa, vậy cũng được à? Vừa mới nhận việc, vẫn chưa hiểu rõ bà chủ nhà mình là người như thế nào, ồn ào lộn xộn, nếu bà chủ trong cơn tức giận đem cô ấy đi xào lăn thì làm sao đây.

Cô ấy thành khẩn khuyên nhủ, nói: “Xuỵt, im lặng một chút đi em gái. Bây giờ là thời gian riêng tư, có thích chị ấy thì cũng không được quấy rầy, được không?”

Ngũ Nguyệt: “Không được.” Tại tôi thích chị ấy nên mới muốn gặp chị ấy đó.

Trợ lý không ngờ nàng lại cứng đầu như vậy, giơ tay muốn kéo nàng ra ngoài nói chuyện.
“Để em ấy vào đi.” Bên trong truyền đến tiếng nói của Thường Yến Thanh.

Trợ lý buông tay: “Được rồi.” Bà chủ cũng nói như vậy rồi, sao cô ấy dám không nghe theo.

Ngũ Nguyệt được tháo xiềng xích, chạy mấy bước vào bên trong, đứng bên cạnh không nhúc nhích nhìn thợ trang điểm đang tẩy trang cho cô.

Lớp trang điểm của Thường Yến Thanh là vì để phối hợp với hình tượng nhân vật trong bộ phim này. Mặc dù cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng khí chất của cô lại khá trưởng thành, thiếu chút cảm giác thiếu nữ, phải đánh thêm một lớp phấn trắng tương đối thì mới giống với một cô bé mười mấy tuổi hơn.

Thường Yến Thanh đang nhắm mắt lại. Thợ trang điểm đang thao tác trên mặt cô.

Ngũ Nguyệt khẽ hỏi cô: “Sao hôm nay lại tẩy trang sớm vậy?” Sợ làm quấy rầy người đẹp.
Thường yến Thanh chỉ cử động phần miệng: “Buổi chiều không có cảnh phim của tôi.”

Trong lòng Ngũ Nguyệt không tránh khỏi có chút thất vọng.

Không có cảnh phim? Vậy không phải là phải đi về sao? Còn chưa nói được bao nhiêu câu mà. Bản thân muốn ở cạnh cô lâu một chút. Nhưng người ta về nhà mà, nàng cũng không dám trưng cái mặt dày đi cùng.

Nghĩ xong, nàng cũng hỏi ra: “Chị muốn quay về nghỉ ngơi sao? Nên nghỉ ngơi thật tốt đó.”

Tuy nàng đã đoán được đáp án của Thường Yến Thanh có khả năng lại là một chữ “Ừ” lạnh nhạt nhưng trong lòng vẫn mang theo một tia hi vọng.

Nàng hiểu cô quá rõ rồi, thậm chí có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của cô khi nói ra chữ đó.

Thường Yến Thanh đang cười thầm. Biết ngoài mặt nàng nói muốn cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng trong lòng thực sự không hề muốn.
Ngoài miệng nói không muốn, nhưng biểu cảm, giọng nói lại vô cùng thành thật.

Đáng thương, tội nghiệp, nghe vào khiến cho người ta đau lòng.

Không phải Thường Yến Thanh không muốn tỏ tình trước, chỉ là, cô muốn xem thử bạn nhỏ này có thể kiềm chế được bao lâu. Cứ xem như cô có thú vui ác độc đi. Dáng vẻ động một chút lại đỏ mặt của người nào đó thực sự quá đáng yêu. Cô không kiềm lòng được, muốn nhìn thêm vài lần.

Thế là Thường Yến Thanh mở mắt ra: “Tôi không quay về.”

“Thật ạ!” Ngũ Nguyệt lập tức vui vẻ ra mặt. Một câu “Tốt quá rồi” xém chút nữa đã bật ra khỏi miệng, bị nàng cứng rắn nuốt xuống.

Sợ Thường Yến Thanh đổi ý, nàng nhân cơ hội đề nghị: “Buổi chiều chúng ta đi chơi đi, dẫn chị đi xem một chỗ tốt.”

Trước giờ nàng luôn biết cách đánh đòn phủ đầu.
Thường Yến Thanh nhặt một sợi tóc rơi trên bả vai của nàng: “Được.”

Nguyện vọng đã đạt được, Ngũ Nguyệt âm thầm yeah một cái, suy nghĩ nên đi đâu chơi mới thú vị đây.

Trợ lý mới biết nhìn sắc mặt hơn trợ lý cũ nhiều. Hai người này, rõ ràng có biến! Mờ mờ ám ám, sóng ngầm cuồn cuộn. Lấy kinh nghiệm nhiều năm của cô ấy, hơn phân nửa là đang yêu đương rồi.

Không ngờ diễn viên đang hot Thường Yến Thanh lại là les. Không được, cô ấy phải tìm cơ hội nói chuyện này cho chị Châu biết mới được.

Bên kia, Ngũ Nguyệt âm thầm tính toán, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đợi Thường Yến Thanh tẩy trang xong.

Sau đó, nàng dẫn cô đi đến trường học, rồi lại dẫn cô đi đến phòng học.

Thường Yến Thanh một đường trèo non lội suối đi theo nàng, ngẩng đầu nhìn bảng tên phòng học, đọc lên: “Phòng thí nghiệm hóa học.”
Ngũ Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”

Nàng đã nghĩ kỹ rồi. Mấy chuyện như dạo phố, xem phim này quá tầm thường, không có sáng tạo. Không phải Thường Yến Thanh thích xem nàng học tập sao. Trùng hợp gần đây học được vài thí nghiệm, tự làm cho cô xem.

Vừa có thể ở riêng với nhau, vừa có thể chứng minh gần đây nàng thực sự có cố gắng học tập, tốt biết bao nhiêu.

Đây chính là sự lãng mạn của học bá. Người bình thường không hiểu thì cũng thường thôi.

Thường Yến Thanh cảm thấy buồn cười, thực sự muốn mở chiếc đầu nhỏ của nàng ra xem thử rốt cuộc bên trong còn có bao nhiêu ý nghĩ kỳ lạ nữa.

Ngũ Nguyệt giơ tay về phía cô, giơ chìa khóa lên: “Em đi mở cửa.” Trùng hợp tuần này đến lượt nàng giữ chìa khóa, nếu không thì còn phải nghĩ ra cách khác rồi.

Nàng mở khóa, đẩy cửa bước vào. Thường Yến Thanh cũng theo sau nàng.
Tìm một bàn thí nghiệm, nàng lấy ra đủ thứ chai lọ muôn hình vạn trạng, bắt đầu thao tác.

Không hề nói muốn làm gì, mà là ra vẻ thần bí trước. Thường Yến Thanh cũng không hỏi, lẳng lặng ở một bên nhìn nàng.

Đầu tiên, Ngũ Nguyệt lấy ra một chiếc lọ thủy tinh không lớn không nhỏ, bên trong có chứa một ít cát mịn và một viên đá nhỏ xinh đẹp, đều là đồ còn dư lại của lần trước. Sau đó, nàng mở những chiếc bình nhỏ kia ra, một cái nhãn tên đối diện bản thân, nhớ lại bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Thường Yến Thanh liếc nhìn những nhãn tên kia một chút. Na2SiO3, đồng (II) sunfat, mangan (II) sunfat, coban (II) clorua,…

Hóa ra đang làm thí nghiệm vườn hoa trong nước*.

*Này là thí nghiệm thật nhé, tìm hiểu thêm trong vid đính kèm (thí nghiệm bắt đầu từ giây thứ 42)

Lúc học trung học phổ thông, cô cùng từng được học, dựa theo trí nhớ, đại khái đã biết được nàng muốn làm gì, vô cùng phối hợp nhìn không chớp mắt.
Ngũ Nguyệt cẩn thận nhớ lại nên cho liều lượng bao nhiêu vào trong bình, có lẽ là 15% dung dịch NaSiO3. Bình lớn, phải nghiêng một chút, miệng bình rất nhỏ, nàng cẩn thận đổ vào trong bình, sợ nó bị tràn ra, vô cùng lo lắng, rịn ra một lớp mồ hôi.

Thường Yến Thanh rút khăn giấy ra, giúp nàng lau sạch những giọt mồ hôi kia.

Ngũ Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn.”

Thường Yến Thanh chỉ nhìn thấy nửa bên mặt đang mỉm cười của nàng, còn có một lọn tóc nghịch ngợm đang lất phất bên mặt.

Cô lại giơ tay, vén lọn tóc kia ra phía sau tai Ngũ Nguyệt.

Chuyện này nếu như là lúc bình thường, Ngũ Nguyệt sớm đã mừng đến mức mất phương hướng, nhưng lúc này, lực chú ý của nàng quá tập trung, đang đặt lên thí nghiệm, không đặt trên người mình thích, không chú ý đến điều này.
Chẳng trách tại sao người ta lại nói người tập trung có sức hút nhất. Đây là lần đầu tiên Thường Yến Thanh nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của nàng. Nhịp tim kỳ lạ càng ngày càng nghiêm trọng, còn nhanh hơn mỗi một lần trước đây.

Đúng thật là bị bại trong tay em ấy rồi.

Không biết do trời nóng hay là máu huyết tuần hoàn quá trôi chảy, gương mặt của Thường Yến Thanh chợt nóng lên. Cô giơ tay sờ thử, có chút nóng.

Ngũ Nguyệt hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với bên ngoài. Nàng đã hoàn thành thành công giai đoạn đầu tiên, bắt đầu tiến hành bước kế tiếp.

Lấy một chiếc kẹp ra, cô cẩn thận từng chút từng chút gắp một viên tròn nhỏ từ trong một chiếc bình dán nhãn tên, ném vào bên trong chiếc bình thủy tinh lớn. Chỉ chốc lát sau, lập tức trông thấy hạt tròn dần dần sinh ra những “hạt mầm” màu xanh trắng, màu da, màu đỏ tím, màu trắng, màu vàng, màu xanh lục. “Hoa cỏ” thành hình.
Đại công cáo thành, Ngũ Nguyệt đặt đồ vật trên tay xuống, chỉ vào lọ thủy tinh kêu Thường Yến Thanh nhìn: “Vườn hoa nhỏ, tặng cho chị.”

Vườn hoa kia, có núi, có đá, có hoa cỏ, đủ mọi màu sắc, lại còn mãi mãi không phai màu.

“Cảm ơn.” Thường Yến Thanh nói: “Tôi rất thích.” Món quà này, cô rất thích.

“Thí nghiệm mới vừa học xong, làm không được đẹp lắm.” Ngũ Nguyệt ngượng ngùng nói.

Nàng nói tiếp: “Chúng ta đi thôi. Tối cùng nhau ăn cơm nhé!”

“Được.” Thường Yến Thanh đồng ý.

Ngũ Nguyệt nói xong, bắt đầu dọn dẹp bàn thí nghiệm, đặt mấy chai lọ về lại chỗ cũ, khó khăn lắm mới dọn dẹp xong thì lại nghe thấy trước cửa truyền đến tiếng hỏi: “Có ai ở bên trong không?”

Không ổn, bảo vệ tuần tra đến rồi!

Ngũ Nguyệt kéo tay Thường Yến Thanh, ngồi xuống phía sau bàn thí nghiệm. Hai người núp phía dưới, thở mạnh cũng không dám. Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Lúc đầu, bảo vệ trong khi đi tuần tra nhìn thấy cửa phòng thí nghiệm mở toang, đến xem một chút, lên tiếng hỏi không có ai trả lời, còn tưởng rằng bên trong không có người.

Không có người sao cửa lại mở ra? Ông ấy đi đến điều tra một phen. Vừa mới đi qua hai dãy bàn thí nghiệm dài, đột nhiên có hai bóng người xông đến, dọa ông ấy hét to một tiếng.

Khi ông ấy đi đến gần thì Ngũ Nguyệt đã biết chắc sẽ không trốn được, ra hiệu với Thường Yến Thanh, tỏ ý người vừa đi đến thì chạy ra ngoài từ bên còn lại. Đợi lúc nhân viên bảo vệ kia vừa đi đến trước mặt, nàng bỗng nhiên đứng dậy kéo cô bỏ chạy.

Lúc Thường Yến Thanh chạy đi vẫn không quên mang theo vườn hoa nhỏ.

Sau khi bảo vệ hoảng sợ thì phát giác gặp phải ăn trộm rồi, quyết định đuổi theo thật nhanh, sau khi chạy qua một khúc rẽ thì đã không còn thấy người đâu nữa, mất dấu rồi.
Tìm kiếm khắp nơi không có kết quả, ông ấy thở hồng hộc, suy nghĩ nên mau chóng báo cáo chuyện này với hiệu trưởng.

Sau đó, sau khi hiệu trưởng xem camera giám sát thì thực sự hồ đồ rồi. Trên màn hình, khuôn mặt của hai người hiện lên rất rõ ràng. Một người là con gái của chủ tịch trường học, đại tiểu thư nhà họ Tần. Một người đã được nhắc nhở, là ngôi sao nữ đang hot Thường Yến Thanh.

Hai người này tụ lại một chỗ làm thí nghiệm hóa học ở phòng thí nghiệm của trường mình? Việc này nghe vào cứ thấy quái quái sao ấy nhỉ?

Sau khi điều tra, niệm tình không có tổn thất gì, hiệu trưởng xem như chuyện này chưa từng xảy ra, cứ thế bỏ qua.

Đây là chuyện của sau này, tạm thời không nhắc đến.

Bên này, Ngũ Nguyệt kéo tay Thường Yến Thanh, chạy điên cuồng một lúc lâu. Ngay chỗ rẽ thì trốn vào một căn phòng học, mới thoát khỏi tay bác bảo vệ.
Nàng ngồi xổm, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh một chút. Trông thấy không có ai, mới buông lỏng trái tim đang treo trên cao, thở phào một hơi quay người lại. Quay người lại một cái, trái tim vừa buông xuống lại treo lên.

Cứu mạng. Sao Thường Yến Thanh lại ở gần nàng như vậy chứ!

Thường Yến Thanh cũng đang ngồi xổm, ở phía sau lưng nàng. Ngũ Nguyệt bỗng quay đầu lại, ánh mắt của hai người lập tức đối diện nhau, bốn mắt chạm nhau, mặt và mặt cách nhau rất gần, chưa đến một centimet.

Ngũ Nguyệt bị dọa đặt mông ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường phòng học. Bởi vì từ khi bắt đầu chạy trốn, tay của hai người vẫn luôn nắm chặt lấy nhau, Thường Yến Thanh cũng bị nàng kéo ngã xuống, nhào lên người nàng.

Thơm thơm mềm mềm, chóp mũi là hương thơm dễ ngửi.
Thân thể hai người tựa sát vào nhau, hai trái tim dán chặt một chỗ. Trái tim bắt đầu có chung nhịp đập, khởi thừa chuyển hợp, tùy ý hòa tấu.

Cảm nhận được bộ ngực mềm mại của người phía trên, Ngũ Nguyệt đỏ bừng cả mặt, kéo theo cả vành tai, cổ, đều là một màu đỏ rực.

Tay nàng đặt ở hai bên, thân thể cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Thường Yến Thanh chống lên vách tường nàng đang tựa vào, cảm thấy thân thể mềm oặt.

Lại là bốn mắt nhìn nhau, không có ánh lửa bắn ra bốn phía, nhưng dịu dàng vừa đủ, đủ đến mức khiến cho người ta muốn phạm tội.

Ngũ Nguyệt khẩn trương nuốt nước miếng một cái, tiếng hầu kết lên xuống vang lên trong phòng học yên tĩnh có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Vừa xấu hổ, lại vừa hưng phấn.

Đôi môi đỏ thắm của nàng cũng đang rung động, giống như đang đưa ra lời mời chào với người nào đó. Bàn tay của Thường Yến Thanh bám chặt vào vách tường, năm ngón tay cuộn chặt lại, cuối cùng không kiềm lòng được sáp đến.
Cô càng ngày càng đến gần, càng ngày càng gần, hơi thở trong trẻo phả vào mặt của Ngũ Nguyệt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng sợi lông tơ phía trên. Ngũ Nguyệt trong lúc bối rối, ngay cả mắt cũng quên nhắm lại.

Một nụ hôn không nằm trong dự liệu xảy ra một cách tự nhiên.

Hai đôi môi kề nhau, vừa chạm vào liền dứt ra.

Thường Yến Thanh tựa vào gương mặt của nàng, khẽ thở dài.

Lông mi của Ngũ Nguyệt run rẩy: “Chị có thể…”

Thường Yến Thanh phát ra giọng nói gợi cảm xen chút lười nhác: “Hửm?”

“… Có thể hôn em thêm một chút được không?” Nàng thực sự quá lo lắng, còn chưa kịp hưởng thụ cho đã.

Thường Yến Thanh mỉm cười, nghiêng đầu hôn lên khóe môi của nàng: “Được.”

Hơi thở ấm áp bao phủ, Ngũ Nguyệt khẽ run. Hai tay vòng lấy cố của cô. Thường Yến Thanh không thể không dán sát nàng hơn, bức tường sau lưng tiếp nhận tất cả trọng lượng của hai người.
Thường Yến Thanh lại tìm được bờ môi của nàng, nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ, gặm cắn, cạy nhẹ hàm răng, tìm được chiếc lưỡi đinh hương của nàng, cùng nhau truy đuổi, đùa giỡn.

“Ưʍ.” Ngũ Nguyệt không kiềm chế được lên tiếng. Bàn tay đặt trên người cô lại càng siết chặt.

Trong bầu không khí phiêu đãng vang lên tiếng nước nhóp nhép cùng những âm thanh kiềm nén mờ ám.

Một nụ hôn kéo dài rất lâu. Mềm mại, thơm ngọt, giống như viên kẹo sữa nàng thích ăn nhất.

Nụ hôn đầu. Ngũ Nguyệt kinh ngạc, hóa ra hôn sâu còn có thể như thế này. Hóa ra phim truyền hình chỉ mới đi vào một nửa.

Nàng không khỏi cảm thán Thường Yến Thanh quá biết cách hôn.

Một nụ hôn đã xong. Thường Yến Thanh hơi lùi lại một chút. Hai người đều ra sức thở dốc, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Khóe miệng của Ngũ Nguyệt đầy những vệt nước óng ánh. Thường Yến Thanh giơ tay, dùng ngón cái lau đi giúp nàng.
Ngũ Nguyệt ngây người để mặc cô muốn làm gì thì làm, trong thời gian ngắn vẫn chưa hoàn hồn.Một lát sau mới hỏi cô: “Chúng ta xem như hẹn hò rồi đúng không?” Nàng nóng lòng muốn đạt được một câu trả lời.

Thường Yến Thanh: “Em cảm thấy thế nào?”

Em cảm thấy?

“Em cảm thấy chính là vậy!” Ngũ Nguyệt sợ cô đổi ý.

Thường Yến Thanh mỉm cười: “Vậy là đúng rồi.”

Vậy là đúng rồi, ở bên nhau, cùng chia sẻ cuộc sống với đối phương, ở bên nhau, trở thành cái người quan trọng nhất của đối phương, ở bên nhau, cứu vớt bản thân như một đầm nước cạn hoang vu.

Cứ xem như chị ích kỷ, muốn em mãi mãi ở bên cạnh chị đi.

Thường Yến Thanh ôm nàng, nói nhỏ bên tai nàng: “Muốn ở bên chị không?”

“Đương nhiên muốn rồi!” Nàng cầu còn không được nữa là.

Chính là vào buổi chiều bình thường đó, Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt yêu nhau.
Ngũ Nguyệt nắm tay Thường Yến Thanh dạo bước giữa sân trường. Tiếng ve râm ran và ngày hè nóng nực từng là thứ nàng ghét nhất lúc xưa bây giờ bỗng nhiên cảm thấy đáng yêu đến lạ.

Hóa ra không phải không thích yêu đương, mà người đó, không phải là Thường Yến Thanh thì không thể là ai khác.

Trước kia chưa yêu đương, nàng luôn có thể làm việc không nể nang ai, bây giờ thực sự ở bên nhau rồi, Ngũ Nguyệt trái lại cảm thấy rất ngượng ngùng.

Hai người nắm tay, không nói gì.

Nàng vẫn rất lo lắng. Cảm giác ước mơ trở thành sự thật luôn luôn không chân thực như vậy đó. Nàng luôn cảm thấy một giây sau, Thường Yến Thanh sẽ chạy đi, biến mất không còn dấu vết.

Ngôi sao nổi tiếng và học sinh cấp ba, nói ra sẽ không ai thèm tin.

Đáng chết hơn chính là không thể nói ra.

“Haizz.” Nàng yếu ớt thở dài.
Thường Yến Thanh nắm chặt tay nàng: “Không cần phải sợ. Chị sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Nghe xem, hệt như lời thoại của mấy tra nữ trong phim vậy.

Nhưng Thường Yến Thanh không phải tra nữ. Nếu như chút lòng tin này mà cũng không có thì nàng dứt khoát đừng làm bạn gái của người ta nữa.

Ngũ Nguyệt được hấp thụ một chút năng lượng từ đó. Nàng tin tưởng Thường Yến Thanh. Phụ trách! Nhất định phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!

Mặc dù chỉ vừa mới quyết định ở bên nhau, nhưng hai người lại giống như đã yêu đương từ rất lâu rồi.

Em hiểu rõ chị, chị hiểu rõ em, nghĩ đến đây, nàng mới yên tâm một chút.

Đúng vậy, đều biết đối phương là kiểu người như thế nào, còn gì phải ngượng ngùng nữa. Da mặt nàng dày, không nên như vậy.

“Thanh Thanh.” Ngũ Nguyệt kêu cô như vậy.
“Ừm.” Thường yến Thanh đáp.

“Bạn gái.” Nàng lại gọi như vậy.

“Ừm.” Cô lại trả lời như thế.

Ngũ Nguyệt dừng bước, tay vòng qua eo, chui vào trong lòng cô.

“Rất thích chị á.” Nàng nghe thấy mình nói như vậy.

Thường Yến Thanh ôm nàng, không nói gì, chỉ càng tăng thêm lực đạo trên tay. Ngũ Nguyệt dán sát lồng ngực của cô, nghe thấy nhịp tim của cô, thình thịch thình thịch vang dội, giống như đang nói “Chị cũng yêu em.”

Nàng đều hiểu được.

Người này đã quen giấu kín mọi chuyện trong lòng, phải dựa vào phán đoán của bản thân. Ngũ Nguyệt nghĩ, đây cũng là một thú vui, chỉ thuộc về hai người họ.

Thường Yến Thanh muốn nói “Chị yêu em”, nhưng cô sợ chữ yêu này quá nặng nề, sẽ tạo áp lực cho nàng, lại sợ nói ra sẽ làm giảm bớt sức nặng của nó, cho nên luôn luôn không nói một lời. Cô muốn đem tất cả mọi thứ biểu hiện ra thành hành động.
Bữa tối đầu tiên sau khi hai người yêu nhau, Ngũ Nguyệt dẫn nàng đến một nhà hàng nàng thích nhất. Sau bữa ăn, Thường Yến Thanh đưa nàng về nhà. Nàng đứng trước cửa nhà vẫy tay tạm biệt cô.

Đợi khi cô đã đi xa, Ngũ Nguyệt mới mở cổng nhà.

“Ba, mẹ.” Trong sảnh chính vọng lại tiếng kêu của nàng, không có ai đáp lại.

Ngũ Nguyệt mở điện thoại ra xem thử. Quả nhiên, buổi sáng ba mẹ có gửi tin nhắn cho nàng, nói phải đi công tác ba ngày, còn nói có chuyển tiền cho nàng, kêu nàng ăn uống đầy đủ, nhưng mà buổi sáng nàng còn đang bận yêu đương nên không nhìn thấy.

Ồ hố, đi công tác, không có ở nhà. Vậy thì không phải có thể không quay về ngủ rồi sao? Cơ hội đến rồi.

Mặc dù ngày đầu tiên ở bên nhau lại lập tức tăng tiến theo cấp số nhân thì có chút không ổn lắm, nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng có hội tốt như vậy không thể lãng phí, sau này rất khó có cơ hội ba mẹ đều không ở nhà, có thể qua đêm ở bên ngoài.
Nhưng nàng lại quên mất có một cụm từ gọi là bạch nhật tuyên dâm.

Nói tóm lại, bây giờ nàng quyết định chủ ý muốn làm một chút chuyện lớn, vội vội vàng vàng tắm rửa thay quần áo, còn phun một chút nước hoa rồi lập tức gọi điện thoại cho Thường Yến Thanh.

Thường Yến Thanh đang chuẩn bị đi tắm, thấy là điện thoại của nàng thì đặt quần áo xuống, bắt máy.

Ngũ Nguyệt nhìn thấy đã kết nối được thì nói rõ tình hình trước: “Hôm nay ba mẹ của em không có ở nhà.”

Thường Yến Thanh: “Hửm?” Cho nên? Là giống cái mà cô đang nghĩ đến à?

Ngũ Nguyệt ngượng ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… có thể qua chỗ chị ở được không?”

Quả nhiên là điều cô đang nghĩ. Thường Yến Thanh lại bật cười. Tiếng cười xuyên qua đầu dây bên kia, vô cùng mê người.

Ngũ Nguyệt nghe thấy, vành tai đều nóng lên: “Chị đừng nghĩ nhiều. Là do em sợ ở một mình thôi.” Chiêu thức nói dối vừa ăn cướp vừa la làng.
Thường Yến Thanh đã không còn muốn phân tâm đi suy nghĩ xem nàng nói thật hay giả nữa. Cô hiểu tâm trạng không thể chờ đợi, muốn nhanh chóng nhìn thấy mình của đối phương, giống như cảm giác của cô ngay lúc này.

“Em đến đi.” Cô nói: “Để chị lái xe đến đón em.”

Ngũ Nguyệt liên tục lắc đầu, lại nghĩ đến việc đối phương không nhìn thấy, nói: “Không cần đâu, nhà của em có tài xế.”

Nhà nàng có tài xế, nhưng nửa đêm nửa hôm kêu tài xế chở nàng đi ra ngoài, ba mẹ nàng không biết mới lạ đó. Nàng vẫn chưa có lá gan này đâu.

Thường Yến Thanh nghe thấy nàng nói như vậy thì yên tâm hơn một chút, sau đó đọc địa chỉ cụ thể của khách sạn.

Ngũ Nguyệt ghi chép lại, nghĩ thầm lát nữa đi đón xe là được rồi.

Tính toán thời gian đại khái một chút, nàng trả lời Thường Yến Thanh: “Nửa tiếng sau sẽ đến.”
“Được.” Thường Yến Thanh cúp điện thoại, từ bỏ kế hoạch tắm rửa, xuống dưới lầu đợi người.

Trợ lý nửa đường nhìn thấy bà chủ nhà mình cũng đi xuống theo. Cô ấy hỏi Thường Yến Thanh muốn đi đâu. Thường Yến Thanh trả lời cô ấy: “Đợi người.” Mặc dù cô ấy không biết người nào tôn quý đến mức phải để bà chủ nhà mình đích thân xuống đón tiếp, nhưng vẫn đứng đợi với cô.

Đợi sau khi người họ đứng đợi xuất hiện, trợ lý mới âm thầm mắng một câu đm. Hóa ra người bà chủ đợi chính là con bé này.

Ngũ Nguyệt vừa mới đi vào cổng khách sạn, xa xa đã nhìn thấy bạn gái của mình, vội vàng chạy đến, nhào vào lòng cô.

“Sao lại đứng đợi sớm như vậy chứ? Khi nào em đến sẽ gọi điện cho chị mà. Đợi bao lâu rồi?”

Thường Yến Thanh đợi khi nàng ngừng hẳn trong lòng mình, sau đó nắm lấy tay nàng: “Chưa đợi được bao lâu.”
Trợ lý đứng ngoài quan sát, thầm nghĩ gặp vận đen rồi. Cô ấy đã nói hai người này là thật mà. Bà chủ của cô ấy, ngôi sao lớn Thường Yến Thanh thực sự tìm một cô bạn gái nhỏ.

Không được, cô ấy quay về phải lập tức nói chuyện này cho chị Châu biết, muốn chết thì cũng không thể để một mình mình chết được.

Dường như Thường Yến Thanh biết được suy nghĩ trong lòng cô ấy, lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Từ, chuyện này khoan hẵn nói với chị Châu.” Chuyện này, cô muốn tự mình nói cho Châu Hàm biết, dùng danh nghĩa người nhà.

Trợ lý Tiểu Từ từ bỏ suy nghĩ báo cáo của mình: “Dạ được bà chủ.” Lời của bà chủ không dám không nghe, cứ để bí mật này mục ruỗng trong bụng mình đi.

Thường Yến Thanh dẫn Ngũ Nguyệt lên thang máy, đi vào phòng của mình.

“Chị đi tắm đây.” Thường Yến Thanh bỏ lại một câu, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh, để lại một mình nàng tự do hoạt động.
Ngũ Nguyệt lo lắng gần chết, ngồi trên ghế sô pha cũng không dám cử động, chỉ phóng mắt nhìn xung quanh.

Phòng của Thường Yến Thanh gọn gàng, sạch sẽ, tất cả đều ngăn nắp, trật tự, hoàn toàn không giống ổ chó kia của nàng, đồ vật ném loạn xạ, mặc dù sau đó sẽ dọn dẹp, nhưng cũng lập tức lộn xộn như cũ.

Căn phòng không nhuốm bụi trần này cũng hệt như cô, cao ngạo, thanh lãnh.

Ngũ Nguyệt còn phát hiện trên tủ đầu giường có đặt một chiếc bình xinh đẹp, bên trong chứa toàn bánh kẹo nàng thích ăn nhất.

Nàng không cảm thấy Thường Yến Thanh sẽ cố ý mua mấy loại bánh kẹo này, chỉ có thể là của nàng cho cô, mà cô căn bản chưa ăn hết, sự thật là cô vốn dĩ không thích ăn.

Trong một khoảnh khắc, Ngũ Nguyệt thậm chí còn cảm thấy có chút thất bại, bởi vì Thường Yến Thanh không thích bánh kẹo nàng yêu thích, nhưng một giây sau, thất vọng này lại hóa thành mừng rỡ. Nhìn đi, bạn gái của nàng coi trọng nàng đến cỡ nào. Còn mua một chiếc bình xinh đẹp như vậy để đựng bánh kẹo mà nàng đưa nữa.
Giờ phút này, nàng cảm thấy bạn gái nhà mình biết kiềm chế đến vậy, đối xử tốt với nàng nhưng xưa nay đều chưa từng nói ra.

Phòng tắm vang lên tiếng nước. Ngũ Nguyệt không kiềm lòng được cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Người mình thích đang tắm rửa trong phòng tắm ngay bên cạnh. Chuyện này ai mà chịu nổi chứ.

Thường Yến Thanh tắm rửa xong thì đi ra ngoài, mặc đồ ngủ, cầm máy sấy sấy tóc, lúc giơ tay lên, trước ngực lộ ra một mảng da thịt lớn. Ngũ Nguyệt liếc trộm, thẹn thùng muốn xỉu, chỉ lén lút nhìn mấy lần rồi không dám nhìn nữa.

Nàng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha. Thường Yến Thanh sấy khô tóc xong cũng ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, lộ ra một mảng da thịt lớn. Toàn thân của Ngũ Nguyệt càng căng cứng.

Thường Yến Thanh xoa đầu nàng: “Đừng lo lắng như vậy. Chị cũng đâu có ăn thịt em.”
Ngũ Nguyệt dưới sự vuốt ve dịu dàng của cô dần mất hết sức lực, tê liệt ngã lên thành ghế.

Thường Yến Thanh cầm kịch bản trên bàn trà lên, bắt đầu nghiên cứu, không nói chuyện với nàng. Ngũ Nguyệt chơi điện thoại, cơn nhàm chán sắp ập đến, không nhịn được ngáp nhẹ một cái.

“Em buồn ngủ rồi thì lên giường ngủ đi.”

Ngũ Nguyệt vừa mới khép miệng lại thì lại ngáp thêm một cái: “Chị ngủ ở đâu?”

Thường Yến Thanh: “Chị ngủ trên ghế sô pha.”

“Không được!” Sao chị ấy có thể ngủ trên ghế sô pha chứ.

“Chị cũng ngủ trên giường.” Đúng, chính là như vậy.

Thường Yến Thanh cong khóe môi: “Được, chị ngủ trên giường.”

Lần đầu tiên Ngũ Nguyệt cảm thấy nụ cười của cô đáng ghét đến như vậy. Bản thân cũng kìm nén sự xấu hổ cực đại mới thốt ra được những lời này mà cô lại còn cười nàng.
Nàng quyết định không để ý cái tên đáng ghét Thường Yến Thanh này nữa. Cái mông rời khỏi ghế sô pha, xốc chăn, cởϊ qυầи áo, đi ngủ.

Một tiếng sau, Thường Yến Thanh mới xem xong kịch bản đã tan nát kia, đi qua ngủ.

Ngũ Nguyệt cảm nhận được chiếc giường bên cạnh lõm xuống. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Thường Yến Thanh nằm xuống, cũng hướng về phía nàng, mở hai tay ra. Nàng thuận thế, nghe lời lăn qua, ném lời thề sẽ không để ý đến cô nữa ra sau đầu.

Thường Yến Thanh ôm nàng, thờ dài một hơi nhẹ nhõm, là hài lòng, là vui vẻ.

Người đẹp trong ngực, cô nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Một giây, hai giây, một phút, hai phút.

Ngũ Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua lâu như vậy. Nghe thấy hơi thở dần ổn định của Thường Yến Thanh, đúng là sắp ngủ thiếp đi rồi.
Cho nên, bạn gái nằm chung với nàng thực sự chỉ đơn giản là trùm chăn bông đi ngủ thôi à?

Vì tối nay, nàng còn cố ý trước khi đến đây đỏ mặt tía tai học một chút kiến thức lý luận, để tránh lần đầu tiên lại lóng nga lóng ngóng, không ngờ bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ thì Thường Yến Thanh nói cô không làm.

Thế là nàng lay Thường Yến Thanh dậy, dùng ánh mắt khó tin nhìn cô: “Sao chị không làm gì em?”

Thưởng Yến Thanh mở mắt ra, trong đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc, không ngờ bạn gái nhỏ của cô lại cất giấu suy nghĩ như vậy.

Bản thân chỉ nghĩ nàng sợ ngủ một mình nên mới muốn an ủi nàng. Đối phương lại có ý đồ xấu.

Cô dở khóc dở cười: “Em còn nhỏ.”

Ngũ Nguyệt trề môi: “Em không còn nhỏ nữa!” Nàng ghét nhất người khác xem nàng như trẻ con.

Thường Yến Thanh đưa ra bằng chứng rõ ràng: “Em còn là vị thành niên.”
Vị thành niên thì có sao, vị thành niên ăn hết gạo nhà chị à?

Xem ra hôm nay không có phim rồi. Ngũ Nguyệt lặng lẽ thở dài một hơi.

Sau đó nàng lại hỏi: “Vậy đủ tuổi rồi thì có thể đúng không?”

Thường Yến Thanh: “Cũng không được.”

“Tại sao chứ!” Nàng sốt ruột. Tại sao đủ tuổi rồi cũng không được chứ!

Thường Yến Thanh ướm chừng một khoản thời gian: “Đợi em tốt nghiệp đã.”

Ngũ Nguyệt một năm: “Vậy thì chỉ còn một năm nữa thôi.”

“Chị nói là tốt nghiệp đại học.” Thường Yến Thanh không kiềm chế được muốn trêu chọc nàng.

Thỏ con quả nhiên nóng ruột rồi: “Sao chị lại như vậy chứ!”

“Được rồi, đừng quậy nữa, ngủ đi.”

Thường Yến Thanh tiến đến, tặng cho thỏ con một nụ hôn nhẹ nhàng như để trấn an, sau đó ấn nàng vào lòng mình.

“Ngày mai là thứ hai, em phải đi học. Ngày mai dậy sớm một chút, chị đưa em về nhà.”
Ngũ Nguyệt làm ổ trong ngực cô, đỏ mặt lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của cô, thỏa hiệp một cách tự nhiên: “Dạ được.”

Có lẽ, mùi hương trên người Thường Yến Thanh quá thơm, nàng ngửi vào cảm thấy yên tâm, chưa qua bao lâu đã ngủ mất.

Thường Yến Thanh tắt đèn, nghe tiếng hít thở dần dần bình ổn của nàng, có lẽ đã tiến vào mộng đẹp

In lên trán nàng một nụ hôn thành kính, Thường Yến Thanh nhỏ giọng nói với bạn gái nhỏ của mình: “Ngủ ngon.”

Trên chiếc giường lớn trong khách sạn, hai người ôm nhau ngủ say.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN