[Nước Dùng Hầm Xương Sườn:
Đối với một vài ngôn luận gần đây trên internet liên quan đến Thường Yến Thanh, tôi muốn phát biểu cách nhìn cá nhân một chút.
Đầu tiên nói rõ một chút, tôi là fan của Thường Yến Thanh, trước kia là vậy, sau này cũng là vậy.
Làm fan, nghe thấy thần tượng của mình ẩn hôn, âm thầm sinh con, thực sự là một chuyện khiến cho người ta rất tức giận. Dù sao cũng đã làm fan của cô ấy nhiều năm như vậy, đã sớm xem cô ấy giống như người nhà. Chuyện trọng đại như vậy lại không thông báo một tiếng, khó tránh khỏi sẽ có chút đau lòng.
Nhưng cũng là một người hâm mộ, từ trước đến nay, điều chúng tôi hi vọng chính là cô ấy có thể hạnh phúc. Bây giờ đã như vậy rồi, tại sao chúng tôi lại không vừa lòng chứ?
Không nên như thế này. Yêu thích thực sự không phải là trói buộc, mà là tôn trọng, là thưởng thức, là chúc phúc. Cô ấy có thể sống tốt, có lẽ chúng ta nên vui vẻ mới đúng.
Nhắc đến chuyện ra tay đánh người ngay trên đường, liệu tất cả mọi người đều đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành chưa? Có hiểu về cái người tên Thường Yến Thanh này không? Nếu như chỉ dựa vào lời nói từ một phía đã có thể phán xét nhân phẩm của một người, vậy thì pháp luật chẳng phải không có bất cứ hiệu lực gì hay sao?
Có thể nói, chỉ cần là người bình thường đều sẽ không tin Thường Yến Thanh ngốc đến mức tự hủy hoại tiền đồ tốt đẹp của mình. Nếu không phải bị ép, có ai lại chấp nhận lựa chọn phương thức bất đắc dĩ này chứ? Cô ấy chỉ đang bảo vệ bản thân. Chẳng lẽ điều này cũng có lỗi sao? Ở đây, hi vọng mọi người có thể dùng lý trí để đối diện với vấn đề này, đừng bảo sao nghe vậy.
Nghĩ lại, tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy chứ? Sau đó, tôi hiểu ra rồi, là bởi vì cho dù Thường Yến Thanh là một ngôi sao, một chính khách, hay chỉ là một người làm công ăn lương phổ thông đi nữa, thì trên tất cả, cô ấy là một con người. Cô ấy cũng có cuộc sống của mình, được hưởng sự riêng tư của mình, nhưng hết lần này đến lần khác lại có người muốn phá vỡ giới hạn cơ bản nhất giữa người với người này.
Tôi từng có lần đặt tay lên ngực tự hỏi đã yêu thích điều gì ở Thường Yến Thanh? Là đời sống riêng tư của cô ấy sao? Là gương mặt chân thật nhất của cô ấy sao? Đều không phải, thích cô ấy là vì giống như khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất, vì đó là vệt sáng mà tôi vẫn luôn liều mạng theo đuổi, là nhật nguyệt trong lòng tôi, là sự bầu bạn trung thành, đáng tin vô hình của tôi.
Một ngọn đèn có thể dẫn dắt bạn tiến về phía trước như thế này, tại sao phải mưu tính muốn dập tắt cô ấy, khiến cho cô ấy trở nên ảm đạm, mất đi hào quang chứ?
Từ một loạt sự kiện gần đây, cái tôi nhìn thấy không phải là thứ mà người đời gọi là sự che giấu, là một mặt bạo lực của Thường Yến Thanh, mà là một mặt dám làm dám chịu, dám yêu dám hận của cô ấy. Sự chân thành mãi mãi là phẩm chất tốt đẹp nhất. Rõ ràng cô ấy đã có được nó.
Cuối cùng, tôi muốn nói. Thường Yến Thanh là con người, không phải thần thánh, cũng không phải vật phẩm cá nhân của bất cứ ai. Hi vọng cho dù là người nào đi chăng nữa cũng đừng nhân danh tình yêu để làm tổn thương cô ấy. Cái thứ bạn gọi là tình yêu kia, có lẽ chưa chắc đã là tình yêu, mà chỉ là sự ích kỷ và ngu ngốc bên trong bạn.
Giữa người và người, vốn dĩ nên tôn trọng lẫn nhau.
@Hôm Nay Nguyệt Lượng Không Làm Việc, tôi xin đại diện mọi người, giao ảnh hậu nhà chúng tôi cho bạn, xin bạn cố gắng trân trọng.]
Đây là một bài viết rất rất dài, do một vị fan đã thích Thường Yến Thanh rất nhiều năm viết. Khi nó xuất hiện cùng lúc với những topic có liên quan đến Thường Yến Thanh thì đã gây ra xôn xao không nhỏ.
Sự việc đã trôi qua rất nhiều ngày, người hâm mộ có chút kích động đã dần dần trở nên bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ lại những hành vi lúc trước có phải cực đoan quá mức không.
Một bữa tiệc ngôn ngữ như thế này, giống như một hồi chuông cảnh tỉnh, mạnh mẽ thức tỉnh họ, kéo lại lý trí. Một bộ phận khá đông bắt đầu có chút hối hận vì một vài hành vi trước đó của mình, ngay lập tức chạy đến dưới weibo của Ngũ Nguyệt để xin lỗi. Người da mặt mỏng hơn một chút thì âm thầm bắt đầu thực sự thử đi tìm hiểu về Ngũ Nguyệt – một người sẽ cùng với thần tượng của mình đi hết quãng đời còn lại.
Còn đối với những người không phải fan mà nói, sau khi nhìn thấy được bài diễn thuyết chân tình thực cảm này một phen thì cuối cùng cũng có người bằng lòng trích ra ít thời gian đi tìm hiểu chân tướng sự việc một chút, không còn nhìn nhận vấn đề từ phía bên ngoài.
Chủ bài viết biết khi tư tưởng của một người thoát cương, kích động lên thì sẽ không lắng nghe lời nói của bất cứ ai, chỉ chấp nhận tin tưởng suy nghĩ trong lòng mình, cho nên cô ấy mới chọn ngay thời kỳ tỉnh táo này, hi vọng có thể vạch trần hiện tượng kỳ lạ đó, cho những người cũng là fan của Thường Yến Thanh một ít sức mạnh, cũng giúp Thường Yến Thanh một chút.
Không thể không nói, thực sự rất có hiệu quả, sau khi người hâm mộ bị Thường Yến Thanh ngược, lại bị sự ngu xuẩn của mình ngược thì khắc sâu vào nhận thức bản thân yêu đúng người, càng thêm kiên định theo đuổi Thường Yến Thanh, cũng dẫn đến nhiều người suy nghĩ lại hơn.
Sau khi Ngũ Nguyệt nhìn thấy đoạn văn này, đã bật khóc ngay tại chỗ.
Thường Yến Thanh rút khăn tay ra chấm lên khóe mắt của nàng để hút nước mắt. Sau đó, nước mắt càng ngày càng nhiều, chỉ dựa vào khăn tay đã không ngăn được nữa, tất cả đều tràn ra ngoài, đành phải dùng ngón cái lướt qua, lau đi.
“Họ thực sự rất tốt.”
Ngũ Nguyệt khóc đến mức thở không ra hơi, sau khi nghẹn ngào khóc thút thít, cổ họng khàn khàn nói ra một câu cảm thán xuất phát từ tận đáy lòng. Bởi vì Thường Yến Thanh có một đám fan giữ vững sơ tâm, khéo hiểu lòng người này mà vô cùng xúc động.
Những lời xin lỗi kia, Ngũ Nguyệt đã nhận được, đồng thời cảm thấy vui vẻ xuất phát từ nội tâm. Nàng nguyện ý nhìn thấy cục diện hài hòa, không đối chọi gay gắt như thế này, không hi vọng Thường Yến Thanh trở thành người bị kẹp ở giữa, rơi vào thế khó.
Lúc này, khóe mắt của Ngũ Nguyệt đã bị nước mắt thấm ướt, hiện ra màu phiếm hồng, hơi sưng lên, chóp mũi hồng hồng, có chút khụt khịt, khóa miệng cũng âm thầm cất giấu uất ức.
Thường Yến Thanh chỉ có thể sờ trán nàng, giống như đang dỗ dành Tinh Duyệt, nói với nàng: “Không khóc nữa.”
Không bộc lộ cảm xúc thì thực sự là người máu lạnh sao? Không phải.
Trong lòng của Thường Yến Thanh có một làn sương mù, trong đó chứa đựng tình yêu không thể nào đáp lại hoàn toàn, là tình yêu đối với fan. Bởi vì fan là một quần thể đặc thù như vậy, còn cô chính là sự tồn tại đặc biệt nhất trong mắt họ, đặc biệt hơn nhiều so với trong mắt người bình thường.
Lúc còn nhỏ, Thường Yến Thanh tưởng rằng cả thế giới này chỉ có một mình cô. Sau này làm diễn viên, thu hoạch được nhiều sự yêu thích như vậy, phản ứng đầu tiên của cô không phải vui vẻ, mà là sợ hãi.
Đó là áp lực từ trước đến nay chưa từng có, là áp lực mà cho dù những ngày tháng một mình vùng vẫy có gian nan hơn nữa cũng không hề xuất hiện.
Một người như cô, một người sống khép kín trong thế giới của riêng mình, rụt rè, sợ hãi không muốn bước ra ngoài, chẳng có gì cả, tính cách quái dị, sao có thể xứng với nhiều sự yêu thích như vậy? Cô phải làm thế nào mới có thể báo đáp lại rất nhiều sự yêu thích này đây?
Châu Hàm nói: Người ta thích em là chuyện của người ta. Em chỉ cần làm tốt chính mình. Có thích hay không cứ kệ họ. Em không nên để ý quá nhiều. Nếu như kỳ vọng của mỗi người đều phải thỏa mãn, vậy thì quá mệt rồi.
Sau đó, Thường Yến Thanh nỗ lực làm việc, cố gắng rèn luyện bản thân, dùng chính sự trưởng thành và tác phẩm của mình, phương thức mà bản thân mình lý giải, để khiến cho những sự yêu thích này trở nên đáng giá.
Từ lúc bắt đầu, cô hiểu rất rõ bản thân không hề phù hợp với nghề nghiệp diễn viên này, bởi vì từ trước đến nay cô không hề hi vọng bản thân trở thành tiêu điểm, là người nhận lấy ánh mắt chờ mong. Nhưng mà, cuối cùng vẫn cứ trở thành như thế này.
Trong lòng Thường Yến Thanh biết, ý nghĩa của fan đối với cô giống như người bạn đồng hành trong bóng tối. Cô chưa từng ăn trên ngồi trước. Cô tình nguyện dừng bước lắng nghe họ nói về chuyện nhà. Cô đem sự quý trọng đặt trong tim.
Đoạn văn phát biểu với thái độ cường ngạnh như thế kia cũng không phải do Thường Yến Thanh muốn làm tổn tương một số người. Cô chỉ là có chút tức giận. Bởi vì, trong giá trị quan của cô, giống như bài đăng đã viết, giữa người và người cần phải tôn trọng lẫn nhau. Vì sao lại có một số người không thể tôn trọng gia đình và cuộc sống của cô chứ.
May là bây giờ biết được có người có thể thấu hiểu cô, cũng đồng ý tiếp nhận những người bên cạnh cô, tâm trạng tích tụ đều đã thả lỏng hơn một chút.
Đối diện với bài viết tràn đầy tình cảm này, không phải Thường Yến Thanh không cảm động, mà là vì bản thân vốn trầm mặc nội tâm, sẽ không thể hiện cảm xúc thẳng ra trên mặt.
Ngũ Nguyệt nức nở dần dần dừng lại, cuối cùng Thường Yến Thanh lại rút khăn giấy giúp nàng lau mặt, dụ dỗ nói: “Được rồi, vui vẻ một chút.”
“Là chuyện tốt, họ đang thử tiếp nhận chúng ta mà, không phải sao?”
Ngũ Nguyệt im lặng gật đầu, cố gẳng ổn định cảm xúc, một lúc sau đẩy cô một cái, nói: “Em muốn đăng weibo đáp lại một chút.”
Thường – chỉ biết nói được – Yến Thanh nói: “Được, đăng.”
“Đăng ảnh chụp chung nhé?” Ngũ Nguyệt đề nghị, sau đó lại trề môi gạt phăng suy nghĩ này của mình: “Không được, bây giờ em xấu lắm.”
Thường Yến Thanh cười dịu dàng: “Không xấu, em có ra sao thì vẫn đẹp.”
“Không được, không được, xấu quá đi.” Ngũ Nguyệt vẫn biết tự lượng sức mình. Bản thân đã khóc cả buổi, trên mặt chắc chắn rất khó coi, sao có thể gánh được ống kính HD chứ.
Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ đến tấm hình hai người chụp lúc đón Giao Thừa, vẫn luôn nằm trong điện thoại của nàng.
“Hay là em phát tấm hình lúc trước nhé?”
“Được.” Có cái gì mà Thường Yến Thanh không chiều theo ý nàng đâu.
Ngũ Nguyệt nhận được sự cho phép có cũng như không của Thường Yến Thanh, tìm kiếm tấm hình bên trong album ảnh, viết một bài weibo đăng lên.
[Hôm Nay Nguyệt Lượng Không Làm Việc V: Là cục cưng của tôi [hình ảnh]]
Trong hình ảnh, Thường Yến Thanh đối diện với ống kính, mỉm cười vô cùng thẹn thùng. Ngũ Nguyệt nhắm mắt lại, thành kính hôn lên nửa gương mặt bên phải của cô. Phản chiếu trên gương mặt của hai người là ánh sáng vụn vặt của pháo hoa nở rộ trên không trung. Tay phải Ngũ Nguyệt giơ điện thoại, tự mình ghi lại khoảng khắc đêm Giao Thừa tối muộn, yên tĩnh và an lành này.
Không cần giải thích nhiều, đã có thể nhìn thấy được, cảm nhận được hạnh phúc gần như tràn ra khỏi màn hình. Giống như Ngũ Nguyệt đã nói, Thường Yến Thanh là cục cưng của nàng, không cần bất cứ ai nhắc nhở thì nàng cũng biết phải cố gắng quý trọng.
Không có ai không tin hai người đang yêu nhau.
[Tôi chua, thực sự rất chua. Tại sao phải ấn mở chứ. Cẩu độc thân chịu mười ngàn điểm bạo kích]
[Cứu mạng! Có người gϊếŧ cẩu nè!]
[Hức, ăn no rồi, thêm chút nữa được không]
[Hóa ra dáng vẻ khi Thanh Thanh yêu đương là như thế này sao??? Tôi giật mình rồi. Hình tượng cao ngạo, lạnh lùng của chị sụp đổ rồi ảnh hậu à!]
[Ầy, nhìn thấy Thanh Thanh của chúng ta hạnh phúc như vậy thì tôi yên tâm rồi, giao chị ấy cho cô đó Nguyệt Lượng. Xin hãy (tận) thật (tình) yêu (chà) thương (đạp) chị ấy]
[Chậc chậc chậc, nhìn dáng vẻ này của Nguyệt Lượng nhà chúng ta, thực sự rất giống một tên biếи ŧɦái ha ha ha]
[Quá xinh đẹp rồi mấy chị gái, thực sự là tình yêu thần tiên]
[Họ hôn rồi! Hôn rồi! Chín bỏ làm mười chính là lên giường rồi!]
[Đoán xem ai là người nằm trên nè? Tỉ lệ đặt cược 1:1, đặt rồi thì bỏ tay ra nhá]
[Không cần đoán, vừa nhìn đã biết Nguyệt Lượng là người nằm dưới rồi. Mặt thụ thế kia mà (doge)]
[Đây là cái gì mà cp tuyệt mỹ đóa hoa phú quý x đóa hoa cao lãnh sao? Mau đến đập đi!]
[Cong cong? Nguyệt Lượng? Xin cô kêu Thanh Thanh nhà chúng tôi sau này đừng tự khép mình nữa, cũng lộ diện đi!]
[Hạnh phúc quá đi ò, hâm mộ]
Đến đây, ánh mắt Ngũ Nguyệt rời khỏi điện thoại, đối diện với Thường Yến Thanh, hỏi cô: “Chị có hạnh phúc không?”
Thường Yến Thanh giật mình, sau đó mới mấp máy môi, không nhanh không chậm nói: “Trước khi quen biết em, hạnh phúc đối với chị mà nói quá xa vời, là thứ không thể chạm đến được. Sau khi quen biết em, chị lại cảm thấy chỉ cần vươn tay là đã có thể có được, nhưng chị không dám…”
Cô nhớ đến câu nói của Victor Hugo, “Love is touch and yet not a touch”. Tình yêu là muốn chạm đến nhưng lại rút tay về. Chính bởi vì vô cùng trân trọng, cho nên mới do dự, lo lắng, sợ hãi dù có bắt được trong tay cũng không cất giữ được, cuối cùng không cam lòng buông ra.
Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười: “Sau đó, chị ích kỷ muốn có được em. Suy nghĩ đó quá mãnh liệt. Nó chiến thắng lý trí của chị, chị buông thả bản thân, không kịp chờ đợi muốn được ở bên cạnh em.”
“Ngay giây phút em nhìn về phía chị, chị đã không còn cách nào lừa mình dối người, không có suy nghĩ vượt giới hạn với em được nữa. Chị sẽ không kiềm lòng được muốn hôn em, không kiềm chế được ảo tưởng về mai sau. Tim của chị đập rất nhanh, nó nói với chị không thể bỏ lỡ em.”
“Nếu như định nghĩa của hạnh phúc là chị và em, vậy thì chị rất hạnh phúc.”
Từ trước đến nay, Thường Yến Thanh là một người rất cố chấp. Một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ bất chấp tất cả, đụng đổ cả tường nam*.
*Bên Trung có câu thành ngữ Không đụng tường nam không quay đầu để nói về sự cố chấp chỉ khi nào không ổn thì mới quay đầu. Còn chị Thường là đụng đổ luôn =)))
Ánh mắt của Ngũ Nguyệt ướt sũng, ra vẻ như sắp bật khóc một lần nữa.
Nhưng mà nàng rất kích động. Khiến cho vợ mình nói ra một đoạn tâm tình như vậy thực sự là một việc quá khó khăn. Làm khó chị ấy phải nói lâu như vậy. Sao lúc nãy lại không tìm máy ghi âm để ghi âm nghe đi nghe lại chứ.
Thật đáng tiếc!
Ngũ Nguyệt hừ hừ hai tiếng, giơ đôi bàn tay trắng như phấn lên, cố làm ra vẻ nói: “Chị mà dám nói không hạnh phúc thì sẽ sẽ đấm chị đó!]
Trước kia Ngũ Nguyệt ham vui, xem tình yêu như một trò chơi, chỉ cảm thấy quá trình theo đuổi Thường Yến Thanh thực sự rất vui vẻ, sau đó nó biến thành một loại trách nhiệm. Bởi vì Ngũ Nguyệt biết tình yêu Thường Yến Thanh dành cho nàng nhiều lắm, nhiều hơn của bản thân rất nhiều rất nhiều rất nhiều, căng tràn, tất cả chỉ dành cho một mình nàng.
Thường Yến Thanh yêu nàng đến cỡ nào, Ngũ Nguyệt vẫn luôn hiểu rõ, không cần dùng bất cứ phương thức nào để chứng mình. Sự tồn tại của nó giống như thời gian, từng giây từng phút đều có thể cảm nhận được.
Cho nên nàng muốn cho cô một tình yêu đồng đẳng, không lẫn tạp chất, không nhiều không ít, cứ như bây giờ là vừa đủ rồi.
“Muốn tự đăng một bài weibo không? Fan của chị cầu xin em thả chị ra kìa.” Ngũ Nguyệt trêu chọc, mỉm cười hỏi Thường Yến Thanh.
Thường Yến Thanh cũng cười, đáp lại bằng một tiếng ừm.
Ngũ Nguyệt giao cho cô tự do phát huy.
[Hôm Nay Nguyệt Lượng Không Làm Việc V: Đa hỉ lạc, thường an ninh* – Thường Yến Thanh viết]
*Nhiều niềm vui, luôn bình an. Chữ ‘lạc’ (le) còn có cách đọc khác là ‘yue’, đồng âm với chữ ‘Nguyệt’ trong tên ‘Ngũ Nguyệt’, chữ ‘thường’ trong tên ‘Thường Yến Thanh’
.— .. -. -.– .- -.
Bonus 1 chương. Tình yêu của 2 chị nhà đã được mọi người chấp nhận 😌