Hôm Nay Cũng Phải Cố Gắng Ngọt Hơn
Chương 4
Edit: Cháo
【04】
Họa sĩ có một bí mật, từ nhỏ anh đã có thể nhìn thấy linh hồn, cũng có thể nghe thấy linh hồn nói chuyện.
Anh dùng chúng để tạo thành câu chuyện vẽ vào trong tranh, mỗi một nét bút đều như có sắc thái linh hồn dung nhập vào đó. Vì vậy tên tuổi của anh được lan truyền rộng rãi, được kí hợp đồng với công ty, còn trở thành họa sĩ truyện tranh nổi tiếng.
Anh là một họa sĩ có rất nhiều câu chuyện, cũng có rất nhiều người bạn không thể nói ra được.
Nhưng tất cả những điều đó, sau khi ông nội qua đời ba năm trước, đã dần dần biến mất.
Họa sĩ không nhìn thấy được linh hồn, cũng không nghe thấy được những thanh âm đó nữa, anh mất đi những người bạn kia.
Tác phẩm của anh bắt đầu trở nên vô hồn, fans hâm mộ của anh cũng dần dần bỏ đi. Trong cái giới này không thiếu những tay vẽ đẹp, cũng không thiếu những người càng cố gắng nỗ lực hơn anh, giống như thế giới luôn thay đổi mỗi ngày.
Họa sĩ trở thành họa sĩ hết thời, lơ lửng rơi xuống trần thế bụi bặm.
Weibo của anh, từ lượt chia sẻ mấy trăm nghìn, biến thành mấy chục nghìn, rồi đến vài nghìn. Giờ có lẽ cũng chẳng được mấy trăm, anh là một ngôi sao tàn lụi.
Sau đó, công việc của anh xảy ra vấn đề, bên hợp tác gài bẫy anh, khiến anh bị mang tiếng xấu trên lưng.
Những lời nhục mạ nhơ bẩn, bạo lực trên mạng gần như ép anh rơi xuống đáy vực. Mọi người cười nhạo anh là kẻ hết thời, châm chọc sự nổi tiếng phù phiếm khi còn quá trẻ của anh, nên mới có thể rơi vào kết cục của ngày hôm nay.
Họa sĩ bị đủ thể loại ẩn danh trên mạng tấn công, áp bức đến không thở nổi.
Nửa đêm tỉnh mộng, anh cảm thấy cuộc đời mình là một đầm nước sâu, không thể thoát ra được.
Mà trong weibo của anh, từng có một fan thích anh vô cùng, luôn tin tưởng cổ vũ cho anh, nhưng vào hai tháng trước, đã hoàn toàn biến mất trong khu bình luận và tin nhắn riêng weibo của anh.
Chuyện này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Họa sĩ sinh bệnh, anh bắt đầu ngủ không ngon, bắt đầu đi gặp chuyên gia tâm lý.
Anh mất ngủ cả đêm, cứ luôn mơ về một vài chuyện trước kia.
Căn nhà gỗ nhỏ hẹp, trong sân trồng đầy cây xanh, còn có con cua đi ngang trong dòng suối nhỏ. Đó là mảnh vườn thôn quê, nơi cuộc sống của anh bắt đầu.
Là thứ duy nhất ông nội để lại cho anh sau khi qua đời.
Trợ lý nói: “Nếu không về quê tu dưỡng một thời gian vậy, tác phẩm đầu tiên của thầy đã hoàn thành ở đó, đúng không?”
Đi tìm linh cảm, cũng tìm lại chính mình.
Họa sĩ làm theo, nhưng cũng rất hoang mang.
Anh vừa trở về, không tìm thấy gì, nhưng lại tìm được một quả quýt nhỏ.
Nó có thanh âm, nó biết nói chuyện.
Nhưng Họa sĩ không dám dễ dàng tiếp cận, anh sợ Quýt nhỏ cuối cùng cũng sẽ như những người bạn kia, biến mất trong cuộc sống của anh.
Vậy nên Họa sĩ cho rằng, chỉ cần mình không đến gần, không tiếp cận nó, thì anh sẽ không mất đi cũng không cô độc nữa.
Nhưng quả quýt tinh này… phiền quá…
Trước kia nó chỉ có thể luyên thuyên trong vườn, đột nhiên có một ngày, Quýt nhỏ biến thành linh hồn của một thiếu niên, có thể ra vào tự do trong sân. Thế này thì hay rồi, tai của Họa sĩ không còn được yên bình nữa.
Mà kỉ lục cao nhất của Quýt nhỏ chính là bô lô ba la liên tục ba tiếng liền trong một ngày.
Nội tâm Họa sĩ: Quả quýt này phiền quá, mình có nên lột ăn nó hôm nay luôn không?
Quýt nhỏ lập tức lộ ra vẻ mặt mong đợi, Họa sĩ lại không muốn lột vỏ nó nữa.
Bởi vì chua, nhìn thôi đã chua rồi.
Quýt nhỏ bực bội: “Sao lại không ăn chứ, chuyện gì vậy, Họa sĩ tiên sinh, anh ăn đi mà, Họa sĩ tiên sinh tiên sinh tiên sinh tiên sinh —–“
Họa sĩ chưa từng gặp thứ gì nói nhiều như vậy, hận không thể dùng băng dính dán chặt miệng cậu lại.
Nhưng Họa sĩ vẫn là một Họa sĩ tốt tính, anh không ngăn Quýt nhỏ nói chuyện, cũng bắt đầu quen với cuộc sống có yêu tinh nhỏ phiền phức này thời thời khắc khắc bám lấy mình rồi.
Thậm chí, Họa sĩ còn quan sát quả quýt này rất cẩn thận. Nhưng mà, Quýt nhỏ lớn chậm quá, ở trên cành cậu vẫn còn rất xanh rất chua, Họa sĩ thật sự không có dũng khí ăn quả quýt xanh này, ít nhất phải chờ quýt chín một chút.
Họa sĩ bắt đầu vẽ một vài bức tranh đơn giản, ghi lại cuộc sống.
Quýt nhỏ xuất hiện, khiến anh thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy mình vẫn chưa mất đi tất cả.
Anh rất nhớ những người bạn kia của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!