Hôm Nay Đã “Ngủ” Chưa?
Chương 30: Tỉnh mộng (1.8): Hứa Ninh
Thủ đô, office building của Công ty Giải trí Nhạc Thiên.
Xe taxi dừng lại trước cửa lớn, Mạnh Nhiên bước từ trêи xe xuống.
Tô Miên đã biết chuyện cô thử kính thành công. Đoàn phim hành động rất nhanh, quyết định một cái là gửi hợp đồng cho Tô Miên ngay, chỉ chờ Mạnh Nhiên ký tên nữa là xong.
Vốn là thử kính nữ bốn, nay lại được tuyển vào vị trí nữ ba, đúng là một niềm vui ngoài ý muốn. Tuy rằng cô đã bình tĩnh lại trêи đường, nhưng nhìn thấy cửa lớn trước mắt, khóe môi của Mạnh Nhiên vẫn bất giác cong lên.
Lâu rồi cô không đến công ty. Nhạc Thiên là công ty giải trí lâu đời, tuy rằng gần đây càng ngày càng kém đi, nhưng vẫn có không ít nghệ sĩ nổi tiếng. So sánh với bọn họ thì Mạnh Nhiên – diễn viên hạng F 3 năm trời – thua toàn tập.
Lúc Tô Miên ký hợp đồng với cô, công ty đã kỳ vọng rất cao. Ai biết được là cô lại không được thông qua lần thử kính nào, càng không nói đến việc quay quảng cáo.
Cứ như vậy, ba năm trôi qua, công ty cũng chả thèm quan tâm đến Mạnh Nhiên nữa. Ở đây, ngay cả một dì quét rác cũng biết cô chính là “bình hoa diễn vai quần chúng” kia.
Thật ra Mạnh Nhiên cũng không sợ mấy ánh mắt khinh thường đó, nhưng cô không muốn Tô Miên phải chịu chỉ trỏ với cô. Đặc biệt là trước tình hình thế này, tình huống của Tô Miên vô cùng khó khăn. Vì thế nên cô mới có thể nhận mấy vai diễn linh tinh mà Đặng Giang cố ý đưa kia, thậm chí còn chịu đi tiếp rượu.
May mắn thay, cuối cùng cơ hội cũng đến. Cố gắng đè nén nụ cười, cô bước vào sảnh lớn, thấy một người mà cô không muốn thấy.
“Ôi dào, đây không phải là idol họ Mạnh sao? Idol trăm công nghìn việc cơ mà, sao hôm nay lại rảnh để đến công ty thế?”
Giọng nữ mang theo mỉa mai vang lên. Một cô gái ăn mặc theo trend đứng ở cửa thang máy, hai bên là người đại diện và trợ lý. Trong đó, người đàn ông lùn bụng to chính là Đặng Giang.
Quả nhiên là lại đến gây sự đây mà…
Mạnh Nhiên không nói gì thêm, lập tức đi đến trước một thang máy khác, gật gật đầu: “Chào chị Khâu.”
Nói cũng lạ, ngữ khí của cô rất bình thường, nhưng nghe thấy tiếng “chị Khâu” kia, Khâu Đồng cảm giác như có một ngọn lửa vọt lên trêи đầu:
“Chị Khâu là để cô gọi à? Mạnh Nhiên, có phải là cô lâu lắm không ra ngoài nên quên hết quy củ rồi hay không?”
Nheo mắt cười lạnh, giọng nói của Khâu Đồng vừa cao vừa chói: “Cũng đúng nhỉ, làm bình hoa ba năm, vừa không hiểu việc đời mà lại vừa không hiểu chuyện. Không biết Tô Miên quản người thế nào, một đám cấp dưới đều giống như cô ta, không ngẩng mặt lên nổi.”
Mạnh Nhiên vốn không muốn gây sự với chị ta, nhưng nghe chị ta nhục mạ Tô Miên, ánh mắt cô lạnh hẳn đi. Đảo tròng mắt, thiếu nữ bỗng cười:
“Chị Khâu không muốn em gọi như vậy? Thế thì…”
“Chị cả Khâu?”
“Mày!”
Khâu Đồng giận điên người, định vung tay bắt lấy cô. Mạnh Nhiên lui về sau một bước, đúng lúc cửa thang máy mở ra. Cô vừa định đi vào thì một giọng nói tức giận vang lên:
“Cô đang làm gì đấy?”
Vèo một cái, một bóng người đã ngăn giữa cô và Khâu Đồng. Hình như là vừa mới quay quảng cáo xong, thiếu niên trước mắt còn giữ nguyên nét vẽ mày đen đậm, tóc ngắn nhuộm thành màu đỏ, giống như mặt mày khí phách của cậu vậy, làm người ta không dám nhìn gần.
“Hứa Ninh, cậu đừng có quản chuyện linh tinh.” Khâu Đồng hừ lạnh.
“Hôm nay tôi cứ phải quản đấy, làm sao?” Cậu liếc mắt sang một cái, ý bảo Mạnh Nhiên nhanh chóng vào thang máy, còn Hứa Ninh chặn tay ở cửa.
“Khâu Đồng, cô ngáng chân sau lưng thì tôi không quản được, nhưng trước mắt mọi người thì đừng hòng bắt nạt cô ấy.”
“Được, được lắm. Mạnh Nhiên, cô cứ đợi đấy, chúng ta từ từ tính sổ!”
Hung hăng tặng cho Mạnh Nhiên một cái nhìn sắc lẻm, Khâu Đồng nổi giận đùng đùng, chỉ có thể dẫn theo một đoàn người rời khỏi. Đến lúc này, nhân viên công tác đi theo Hứa Ninh mới đuổi tới đây.
Dẫn đầu là một người đàn ông thoạt nhìn rất ôn hòa, giờ đây lại bước nhanh lại bằng một tốc độ cực kỳ không hợp với tướng mạo: “Tổ tông của tôi ơi, cậu lại chọc phải phiền toái gì rồi?!”
“Em có chọc phiền toái gì đâu?” Hứa Ninh bất mãn. “Em chỉ thấy con mụ đó…”
Người đàn ông kia nhìn thấy Mạnh Nhiên, hoảng sợ: “Mạnh Nhiên, sao cô lại đến công ty? Tô Miên đâu?”
Mạnh Nhiên chớp chớp đôi mắt: “Em đến ký hợp đồng.”
“Hợp đồng gì cơ?”
“Có phải là gã béo chết tiệt kia lại bẫy cậu không?!” Không đợi Mạnh Nhiên trả lời, Hứa Ninh đã tức sùi bọt mép.
“Gã béo chết tiệt! Phùng Dự, anh tìm người…”
“Khoan, khoan.” Mạnh Nhiên vội cản cậu lại: “Không phải Đặng Giang, không liên quan đến gã ta. Là tớ… tớ thử kính thành công!”
Đến khi cô giải thích xong thì cũng vã cả mồ hôi. Phùng Dự đang nghiên cứu bản hợp đồng kia với Tô Miên ở phòng bên cạnh, Hứa Ninh đi tẩy trang tắm rửa. Mái tóc ngắn mềm mượt ngoan ngoãn dán vào sườn mặt, không có mấy nét vẽ mày sắc bén kia, mặt cậu tuy vẫn có nét kiệt ngạo, nhưng đã dịu hơn lúc nãy rất nhiều.
“Cậu đấy…” Mạnh Nhiên không nhịn được mà thở dài: “Không thể không xúc động như vậy được à?”
Đã là tiểu thịt tươi đang nổi rồi mà còn giữ tính tình như vậy, không sợ chọc phải phiền phức sao?
“… Ai cần cậu lo chứ.” Nói thầm một câu, Hứa Ninh nghiêng đầu sang.
“Nếu cậu có phim đóng rồi thì cũng đừng để Đặng Giang sai tới sai lui nữa. Dù sao thì trước kia chị Tô cũng từng dẫn dắt tớ, cậu như vậy, nếu bị truyền ra thì mặt tớ biết ném đi đâu?”
“Được rồi được rồi.” Biết là cậu mạnh miệng nhưng mềm lòng, Mạnh Nhiên chỉ cười cười.
“Còn cười nữa?” Không biết vì sao, trêи má Hứa Ninh nóng lên: “Chỉ biết cười ngây ngô, bị Khâu Đồng bắt nạt cũng không biết đường mà trốn, nếu không phải là tớ…”
“Tớ có trốn mà.” Nghĩ nghĩ, Mạnh Nhiên vẫn quyết định nói thật: “Hơn nữa, nếu không phải là do cậu đột ngột chạy đến thì tớ đã vào thang máy lâu rồi.”
Hứa Ninh: “…”
Bày ra vẻ mặt vô tội, thấy mặt của thiếu niên ngày càng đỏ, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà cười ha hả: “Được rồi được rồi, biết là cậu có ý tốt, nhất định là Khâu Đồng sắp tức chết rồi.” Vươn tay, cô xoa đầu Hứa Ninh như trẻ con: “Cảm ơn, lần sau tớ mời cậu ăn cơm.”
“Không được xoa! Tớ cũng không phải trẻ con.”
“Cậu không phải trẻ con lúc nào chứ? Tớ còn nhớ lúc cậu vừa mới vào công ty, bị giáo viên dạy múa mắng còn khóc nhè kìa.”
Nghe thấy chuyện xấu hồi trước của mình, Hứa Ninh lập tức thẹn quá thành giận. Âm thanh cười đùa của hai người xuyên qua vách tường truyền đến, Phùng Dự khép lại hợp đồng trong tay: “Mạnh Nhiên cũng xem như là ‘khổ tận cam lai’ nhỉ.”
Phim mới của Trần Vũ Dương, đây là một dự án lớn, không biết bao nhiêu diễn viên đánh nhau vỡ đầu để tranh suất. Mạnh Nhiên có thể diễn vai nữ ba, là may mắn lớn vô cùng, cũng là một sự khởi đầu tốt.
Vẻ mặt của Tô Miên lộ ra vài phần mỏi mệt, nghe vậy lắc lắc đầu: “Tất nhiên là em tin vào thực lực của Tiểu Nhiên, nhưng ở trong cái vòng này, chỉ có thực lực thôi thì còn lâu mới đủ.”
Nghĩ đến mấy màn tranh đấu trong công ty, còn cả màn tranh chấp ở đại sảnh kia nữa, chị thở dài: “Em chỉ sợ là Khâu Đồng sẽ ngáng chân.”
“Hợp đồng cũng ký rồi, cô ta còn làm được gì?” Phùng Dự không cho là đúng.
“Muốn một diễn viên nhỏ phải xuống xe giữa đường, không chỉ có một cách. Chưa nói đến việc bây giờ còn chưa tuyên bố, lúc nào cũng có thể có biến cố.”
Như là chú giải cho những lời này, không đến mấy ngày sau, trêи mạng lặng lẽ truyền một tin tức nhỏ, nói là bộ phim mới còn chưa bắt đầu quay nào đó, có người sử dụng quy tắc ngầm để vào.
*****
Nhiên Nhiên vừa dùng quy tắc ngầm với nhà đầu tư xong: Ngây ngốc.jpg
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!