Hôm Nay Đã “Ngủ” Chưa? - Chương 4: Quốc gia lý tưởng (1) [H]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1284


Hôm Nay Đã “Ngủ” Chưa?


Chương 4: Quốc gia lý tưởng (1) [H]


Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyendkm.com @PhuongNhaAnn

“Chu… Chu Tử Tiện?!”

Cái tên buột miệng thốt ra làm ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên. Anh không nói gì, vẻ giật mình rút đi, chỉ còn lại hờ hững và một chút nghi hoặc. 

Không, anh ta không phải Chu Tử Tiện.

Anh ta quá trẻ, trêи khuôn mặt tuần mỹ còn có thể nhận ra sự kiệt ngạo thuộc về thanh niên, nhiều nhất cũng chỉ tầm hơn hai mươi tuổi. Tuy giống Chu Tử Tiện như đúc, hay có thể nói, là Chu Tử Tiện hồi trẻ?

Lúc này, “Chu Tử Tiện” liếc mắt nhìn Mạnh Nhiên một cái, khởi động hai tay, dời thân mình từ trêи người cô ra ngoài.

Cử động của anh ta làm cho cái cảm giác vừa no căng vừa ngứa ngáy của Mạnh Nhiên lại trào lên một lần nữa. D*m dịch không bị chặn lại bèn trào ra ngoài từ giữa hai chân của thiếu nữ. T*nh dịch hỗn loạn vừa bị bắn vào cũng uốn lượn chảy dài trêи đùi cô, làm cho Mạnh Nhiên cứng đờ trong nháy mắt.

Từ từ, này, đây là… Cô vừa bị Chu Tử Tiện… ặc, không biết có phải Chu Tử Tiện hay không, làm chuyện kia?

Nhưng đây là giấc mơ của cô.

Cho dù cảnh trong mơ rất thật, nhưng Mạnh Nhiên có thể chắc chắn rằng, đây là giấc mơ của cô.

Nhấc cánh tay lên, bên trêи vẫn còn những điểm đỏ nho nhỏ… Tuy rằng đến bây giờ còn chưa quan hệ với người đàn ông nào nhưng cô vẫn có thể nhận ra là dấu hôn.

Nhấp môi hai cái, Mạnh Nhiên không nói gì.

Cô chậm rãi ngồi dậy nhìn người đàn ông xuống giường, khom lưng nhặt quần áo bị vứt dưới đất khoác lên người.

Không thể nghi ngờ, anh ta cũng trần trụi. Đường cong cơ bắp cân xứng làm anh thoạt nhìn giống một con báo đốm mạnh mẽ. Nhìn chằm chằm bóng dáng ấy, Mạnh Nhiên ngây ngẩn…

Hóa ra bây giờ cô lại “đói khát” đến vậy à?

Vừa gặp một người đàn ông đẹp trai là bắt đầu mơ về anh ta, lại còn là… mộng xuân.

“Cạch” một tiếng, anh ta đóng cửa, đi ra ngoài.

Từ đầu đến cuối không thèm nói câu nào.

Chắc là Chu Tử Tiện trong mơ không thể nói chuyện… Suy nghĩ trôi đi không bờ bến, dần dần, Mạnh Nhiên nhận ra một chuyện bất thường.

Trong đầu, một đống ký ức không thuộc về cô đã bị nhét vào từ bao giờ. Tên, năm sinh, thân phận… bao gồm tất cả mọi thứ trong cái thế giới giấc mơ này. 

Trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng mình có thể mơ một cách logic như thế. Dường như, bây giờ cô đang có một thân phận mới, ở một thế giới mới.

Không biết giấc mơ này bao giờ mới tỉnh… Ngồi trong chốc lát, hơi chán nên Mạnh Nhiên định xuống giường.

Mũi chân vừa chạm đất, cô đã bủn rủn đến mức suýt nữa thì không đứng vững nổi. Nói cũng lạ, tuy ở trong mơ nhưng tất cả các cảm quan của cô đều hoạt động như thường. Cô có thể cảm nhận được sự hư không của tiểu huyệt vừa bị cự vật căng ra đến mức khép không nổi một cách rõ ràng, cả dòng dịch trắng chảy xuôi theo bắp đùi.

Cô không nhịn được mà kẹp chặt hai chân, đứng ở trước gương to.

Thiếu nữ trong gương giống cô như đúc, chỉ khoảng 18 – 19 tuổi. Mái tóc dài rối tung bung xõa xuống dưới, trong đôi mắt hạnh vẫn còn vương hơi nước mờ mịt.

Mạnh Nhiên vươn tay sờ đôi môi sưng đỏ. Mềm mại, ấm áp, không có tí bất thường nào.

Sau đó là đôi tuyết nhũ cao cao trước ngực, da thịt trắng tinh không chút tì vết… Ngoại trừ nơi hỗn loạn giữa hai chân, cô sờ toàn thân trêи dưới của mình một lượt.

“Quá, quá giống thật…” Mạnh Nhiên hơi cạn lời.

Cô đúng là đang mơ sao? Chắc không phải là xuyên qua gì đó chứ…

Nhưng Mạnh Nhiên cũng không hiểu vì sao mà cô biết rõ là mình đang nằm mơ, hơn nữa, nhất định sẽ tỉnh lại.

Haizz, thôi mơ thì cứ mơ đi. Dù sao chuyện ngủ với Chu Tử Tiện cũng không phải là thật. 

Lúc cô đang ngẩn người, cửa bị gõ vang. Nhờ những ký ức vừa bị nhét vào, cô biết bây giờ mình là một thiên kim đại tiểu thư nên để mặc cho hầu gái hầu hạ mình tắm gội mặc quần áo. Đến khi cô xử lý xong xuôi, đi ra phòng khách thì trong gian phòng trang nhã quý giá kia đã có một đống người ngồi chờ.

Bên trái là một người đàn bà khoác áo blouse trắng. Bà ta ngồi trêи sofa màu đỏ nhung, gõ nhẹ ngón tay. Một màn hình thực tế ảo hiện lên trong không khí.

Đây là do bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó cho mình “linh cảm làm mơ” hả? Mạnh Nhiên nhìn chằm chằm cái màn hình vừa thấy là đã biết không phải của thế giới thực kia một lúc lâu. Cô bước lên hai bước, đúng lúc người đàn bà kia ngẩng đầu.

“Tiểu thư Mạnh, cảm giác thế nào rồi?”

Mạnh Nhiên biết bà ta đang hỏi cái gì, lơ mơ gật đầu: “Tạm được.”

“Nếu cô cảm thấy không khỏe, hoặc là trong quá trình giao hợp vị tiên sinh kia thương tổn đến cô, cô lúc nào cũng có thể yêu cầu thay đổi người được chọn để thụ tinh.”

Thụ tinh nhân tạo…

Một sự quái dị dâng lên trong lòng. Còn chưa kịp nói gì, cô đã nghe được tiếng bước chân đằng sau.

Hiển nhiên là người đàn ông cũng vừa tắm xong, mái tóc ngắn vẫn còn hơi ướt. Anh đi vào, nhìn một lượt quanh phòng, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn ra ngoài một chuyến.”

“Không được.” Một âm thanh dứt khoát từ chối thẳng thừng. “Trong thời gian hợp đồng, cậu có nghĩa vụ bảo đảm rằng thân thể mình duy trì trạng thái tốt nhất. Cho nên, tốt nhất là cậu ở lại trang viên, không đi đâu cả.”

Người nói chuyện không phải là “Áo blouse trắng” mà là một người phụ nữ khác, cách Mạnh Nhiên không xa.

Bà ấy búi tóc theo kiểu nghiêm túc mà hơi cũ kĩ, thần thái nghiêm túc. Mạnh Nhiên biết, bà là nữ quản gia trong nhà. 

“Tần tiên sinh đừng quên là ai trả cho cậu một số tiền thụ tinh lớn như vậy.”

Lại nghe được hai chữ kia một lần nữa, tâm tình của thiếu nữ càng thêm quái dị.

Được rồi, hóa ra giấc mơ của cô… thật sự có cái ý tưởng sáng tạo đến mức này.

Một người đàn ông đến đây “thụ tinh”, nhưng mọi phụ nữ ở đây đều có địa vị cao hơn anh ta, kể cả những hầu gái vừa hầu hạ cô tắm gội lúc nãy.

Thế giới tương lai, nữ tôn nam ti… Hồi tưởng lại đống ký ức vừa mới nhận được, Mạnh Nhiên liếc “Chu Tử Tiện” một cái theo bản năng.

Hai tay của anh buông xuống bên người. Nghe thấy câu trả lời của nữ quản gia, anh gắt gao nắm chặt tay đến mức trắng bệch, hiện cả gân xanh. Như là cố nén sự tức giận, ánh mắt của anh lạnh như băng.

“Tần tiên sinh.” Nữ quản gia không cho anh tí cơ hội nói chuyện nào, giương cằm lên một cách ngạo mạn: “Cậu có thể đi ra ngoài rồi.”

“Cạch” một tiếng, cửa lại bị đóng sầm một cái thật mạnh.

Người phụ nữ lập tức trầm mặt. Mạnh Nhiên cố nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mà thấy vui sướиɠ khi người gặp họa, khóe môi khẽ nhếch lên.

Chu Tử Tiện ơi Chu Tử Tiện à, hóa ra anh cũng có ngày hôm nay. 

*****

Chuyện xưa thứ nhất, bối cảnh khoa học viễn tưởng (*╹▽╹*)

Về nữ chính, cô khác Dao lão, là một người hơi tùy tâm sở ɖu͙ƈ. Tôi muốn viết một nữ chính khác trước, tiếp theo đủ loại tính cách của cô sẽ dần bày ra, hy vọng mọi người thích =3=

Về mơ, đương nhiên nữ chính sẽ không cho rằng là mình tự nghĩ ra. Đề cập đến kịch bản, không nói nhiều ở đây.

(Cắt một đoạn nói về việc nạp vip để đọc truyện bên Trung)

Mở đầu một truyện mới, viết không thuận tay lắm, mọi người có ý kiến gì có thể nói ở bình luận. Cảm ơn đã đọc truyện, moah!

(〜 ̄▽ ̄)〜(〜 ̄▽ ̄)〜(〜 ̄▽ ̄)〜

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN