Hôm Nay Đã “Ngủ” Chưa? - Chương 43: Tỉnh mộng (1.21): Chỉ có thể nhìn tôi [Cao H]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
325


Hôm Nay Đã “Ngủ” Chưa?


Chương 43: Tỉnh mộng (1.21): Chỉ có thể nhìn tôi [Cao H]


Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyendkm.com @PhuongNhaAnn

“Ưm…”

Tay phủ lên côn th*t, độ ấm nóng bỏng kia làm thiếu nữ không nhịn được mà run lên. Nó quá lớn, một bàn tay của cô không cầm nổi. Xúc cảm thô cứng làm Mạnh Nhiên cảm giác mình như đang nắm một cái bàn ủi, chỉ là bàn ủi tuyệt đối sẽ không hưng phấn giật giật trong tay cô.

“Có thích không, hửm?” Cô vừa ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt đen láy đầy ý cười của người đàn ông.

“… Không biết xấu hổ.” Sau một lúc lâu, Mạnh Nhiên cuối cùng cũng nghẹn ra một câu.

Chu Tử Tiện nhướn mày: “Tôi nghĩ là Nhiên Nhiên sẽ rất thích đấy. Chẳng phải là âʍ ɦộ nhỏ của Nhiên Nhiên lần nào cũng ngậm nó thật chặt sao?”

Không chờ Mạnh Nhiên phản bác, anh nắm lấy tay cô, vuốt ve trêи dưới: “Bây giờ nó rất khó chịu, xem đi… Em sờ vài cái là nó yên tĩnh lại ngay.”

Cũng không biết là do bị lời nói của anh ảnh hưởng hay sự thật đúng là như vậy, nhưng Mạnh Nhiên cảm giác như côn th*t trong tay không còn giật kịch liệt như trước nữa. Giống như là một con dã thú bị thuần phục, lúc này nó ngoan ngoãn để cô vuốt ve. Cô bị người đàn ông dẫn đường, tay nhỏ nắm thân gậy mà chuyển động lên xuống, khi đến đỉnh gậy lại quay trở lại, còn nhéo nhéo hai quả trứng ở phần gốc.

“Ừm…” Chu Tử Tiện thở ra một hơi dài: “Đúng rồi, như vậy đấy… Nhiên Nhiên ngoan quá.”

Anh hôn nhẹ lên trán thiếu nữ, không tiếp tục nắm tay cô nữa, mà bắt đầu du ngoạn trêи thân thể mềm mại trần như nhộng của cô. Bàn tay anh dừng trêи bầu иɦũ ɦσα căng tròn, nhẹ nhàng bóp bóp, làm tay nhỏ giữa háng siết chặt:

“A… ha…”

“Thật là mẫn cảm.” Người đàn ông cười nhẹ, đầu ngón tay xoay tròn quanh quầng иɦũ ɦσα, cúi đầu hôn xuống. Hạt đậu đỏ kia đã cứng như đá, anh dùng đầu lưỡi khảy khảy, thậm chí còn nhẹ nhàng cắn cắn.

“A, a… Ưm…”

Kϊƈɦ thích như vậy làm thiếu nữ căng chặt toàn thân, tay nhỏ cũng bất giác ngừng lại. Chu Tử Tiện hơi bất mãn, nhay mạnh hơn: “Sao không sờ nữa?”

Lại thêm một trận tra tấn mang theo sự tê dại, Mạnh Nhiên không dám trì hoãn nữa, vội vàng vuốt ve.

Thật ra tay cô đã hơi rát, nhưng côn th*t trong tay vẫn cứng như sắt. Cô đành phải “huy động” cả hai tay, vừa tiếp tục vuốt ve vừa nhẹ nhàng ấn vào lỗ nhỏ trêи quy đầu. Người đàn ông bỗng thở dồn dập, phun hạt đậu đỏ ướt dầm dề kia ra:

“Học ở đâu đấy, hửm?”

“Ừm… trêи AV…” Mạnh Nhiên tỏ vẻ vô tội. Tuy rằng cô chưa “chiến” thật bao giờ, nhưng kinh nghiệm lý thuyết lại rất phong phú, lại từng trải qua thế giới trong mơ.

AV… Thế chẳng phải là, cô đã nhìn thấy côn th*t của người đàn ông khác à?

“Về sau không được xem nữa.” Anh nhàn nhạt nói. Thấy thiếu nữ ngơ ngác chớp chớp mắt, Chu Tử Tiện lại thêm một câu: “Muốn xem thì cũng chỉ có thể xem tôi.”

“Nhưng mà anh cũng đâu có đóng AV.” Cô không nhịn được mà phản bác.

Lời vừa dứt, cô cảm giác động tác xoa nắn của người đàn ông dừng lại. Nhướng mày, anh cười như không cười: “Nhiên Nhiên muốn xem à?”

“Tôi cũng có thể quay.”

Năm chữ ngắn ngủi, nhưng không biết vì sao, còn làm người dao động hơn cả khi anh nói những lời đường mật kia. Thiếu nữ cuống quít dời tầm mắt: “Không, không cần…” Cô cũng không dám hỏi là nữ chính là ai, nếu không tên quỷ ranh ma này nhất định sẽ nói một câu: “Chính là em.”

Vẫn trốn tránh… Thầm than một tiếng, Chu Tử Tiện giấu đi sự ảm đạm nơi đáy mắt, nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh: “Vừa rồi, tôi rất thích.”

“Tiếp tục.”

Anh lại hôn cô lần nữa, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương mà ɭϊếʍ ʍút̼. Khuôn ngực rắn chắc đè lên đôi thỏ ngọc đã bị anh nắn đỏ. Hai cặp đậu đỏ cọ vào nhau, đổi lấy một tiếng rêи rỉ yêu kiều.

Hạ thân của hai người đã sớm quấn lấy nhau, tuy rằng dương v*t lớn còn chưa cắm vào, nhưng cây gậy kia đã ép vào cửa huyệt, va chạm từng chút theo sự vuốt ve của tay nhỏ.

“Lép nhép, lép nhép”… Tiếng nước ɖâʍ mỹ đứt quãng. ɖâʍ thủy chảy xuôi theo hoạt động khép mở của nhục động, không ngừng làm ướt dương v*t lớn, ướt cả hai bàn tay của Mạnh Nhiên.

Vì quá trơn trượt nên cô gần như không cầm nổi cây gậy kia nữa, cũng không biết đã qua bao lâu rồi mà nó vẫn không có chút dấu hiệu xuất tinh nào. Cô thật sự không chịu nổi nữa, nức nở nói: “… Tay đau.”

Đáng thương như vậy, Chu Tử Tiện sao còn nhẫn tâm được? Anh lại cắm côn th*t vào một chút, bắt đầu thọc vào rút ra giữa phần thịt non ướt át kia: “Ngoan, kẹp chặt.”

“A, ưm a… a…” Hai con thỏ ngọc trước ngực thiếu nữ nhảy lên theo sự chuyển động. Tuy rằng anh cắm rất nông, nhưng sự căng trướng quen thuộc vẫn làm cô mềm cả chân.

Cô nhanh chóng cảm nhận được là Chu Tử Tiện sắp bắn. Anh rút ra, run rẩy xối từng đợt đục dịch lên chân thiếu nữ. Lúc này Mạnh Nhiên hoàn toàn không động đậy được, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ mê mang như đang trêи mây.

“Âʍ ɦộ nhỏ này quả nhiên là quá non nớt, mới cắm một chút mà đã sưng hết cả lên.”

Người đàn ông dùng tay lột cánh hoa khép chặt ra. Trong lúc mơ mơ màng màng, Mạnh Nhiên chỉ cảm thấy giữa hai chân chợt lạnh. Ngón tay của anh đảo quanh cửa huyệt, bôi thuốc mỡ lên cả cánh hoa lẫn d*m hạch, sau đó mới đưa ngón tay dính thuốc vào trong.

“Ưm…” Thiếu nữ giật giật.

Động tác của Chu Tử Tiện rất dịu dàng: “Đừng sợ, để tôi bôi thuốc cho em.”

Ngón tay quấy loạn, moi đào bên trong đường đi, như muốn bôi thuốc lên từng tấc vách trong vậy. Mạnh Nhiên vốn nằm nghiêng, giờ đây dưới đợt tàn sát bừa bãi kia lại không nhịn được mà vểnh ʍôиɠ lên:

“Ưm, không cần… a…”

Đây là lần đầu tiên anh làm bằng ngón tay, tuy rằng là bôi thuốc, nhưng vẫn đánh chiếm tiểu huyệt non nớt của thiếu nữ như cũ.

Hô hấp của Chu Tử Tiện chợt thô nặng dần. Mặc dù thuốc đã bôi xong, nhưng anh không rút ngón tay ra mà cứ tiếp tục đùa bỡn nhục động của thiếu nữ như vậy.

Mà một ngón tay khác của anh cũng với đến trước người Mạnh Nhiên, nắm lấy một bé thỏ ngọc: “Cả núm иɦũ ɦσα nữa… Núm иɦũ ɦσα của Mạnh Nhiên cũng cần bôi thuốc.”

Dù đã bị vắng vẻ hồi lâu nhưng núm иɦũ ɦσα vẫn cứng đanh, làm cho bé con trở nên đỏ bừng, ướt át. Chu Tử Tiện bôi thuốc lên từng tấc thịt, đến lúc thấy da cô sáng lấp lánh, vừa dính vừa trơn mới dừng tay.

Sau một phen chà đạp, Mạnh Nhiên lại run rẩy mà lên đỉnh. Khi cao trào, hoa kính gắt gao ngậm lấy ngón tay người đàn ông. Lúc rút ra, chỉ nghe “phụt” một tiếng, mang theo một đợt “lũ lụt”. Cô thật sự không còn sức, chỉ có thể nhỏ giọng rêи rỉ. Thân thể lại bị lấp đầy một lần nữa, nhưng là đồ vật thô to hơn.

Tên trứng thúi này, ngoài mặt thì ra vẻ đạo mạo, chẳng phải là cuối cùng cũng cắm vào sao… Nhưng cô cũng không muốn phản kháng, thậm chí còn rất thích. Ý thức trôi nổi giữa đại dương to lớn, dần dần, Mạnh Nhiên chìm vào giấc ngủ.

Cô lại mơ một giấc mơ, cũng không phải hỗn loạn vụn vặt, mà là rất rõ ràng, rất dài lâu…

“Tiểu sư muội, nghĩ xong chưa?” Một âm thanh vang lên bên tai cô.

“Đội ngũ đón dâu của thành Lang Gia đã xuất phát, cuối cùng thì muội có muốn đào hôn không đây?”

*****

Cuối cùng thì giấc mộng thứ nhất cũng kết thúc rồi~

Trong cv thì phần mơ và phần tỉnh được gộp lại, nhưng mình thấy thế thì hơi rối nên đã tách ra thành 2 phần là Thế giới trong mơ và  Tỉnh mộng (vì có phần Thế giới thực ở cuối). Về sau cũng sẽ chia như thế này nhé ^^

Yêu mọi người

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN