Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn
Chương 12: Ký tên
Trên khóe mắt cô gái váy trắng còn có chút ướt át, tựa hồ vừa mới chịu phải ủy khuất gì đấy, ngũ quan thanh tú tuy không kinh diễm, nhưng lại phá lệ dễ nhìn, khí chất khiến người khác có một loại cảm giác nói không nên lời, có lẽ là cũng biết bản thân đụng vào người khác, lúc này trên mặt cô gái tất cả đều là xin lỗi.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý!”
Người có thể tới nơi này, thì có người nào mà mình có thể đắc tội được chứ, nghĩ đến đây, trên mặt Tô Họa liền hiện ra một chút hoảng hốt.
Thẩm Huyên cũng thực khiếp sợ, chẳng lẽ đây là sức mạnh của cốt truyện sao?!
Đột nhiên nhớ tới người phía sau, cô không khỏi chậm rãi quay đầu lại, nhưng ngay sau đó liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn từ bên người cô đi qua, sau đó mắt nhìn thẳng liền như vậy rời đi rồi!
Đi rồi?!
Thẩm Huyên cả người đều kinh ngạc!
“Cô……” Tô Họa bỗng nhiên chú ý tới người trước mặt, chỉ cảm thấy rất quen mắt.
Lấy lại tinh thần, Thẩm Huyên lập tức cười với Tô Họa một cái, “Thật có duyên.”
Nói xong, liền lập tức đi trước, trong lòng tất cả đều là khiếp sợ, chắc chắn là chỉ có mình cô là người ngoài nên không cảm nhận được tình yêu sét đánh giữa hai người nam nữ chính, chỉ là…… Nam chính này đi cũng quá nhanh, chẳng lẽ không để lại câu nói gì đó?
Nhìn người kia nói xong liền rời đi bóng hình xinh đẹp, Tô Họa cũng đột nhiên nhớ tới đối phương là ai, không nghĩ tới chính mình lại không cẩn thận như vậy, còn may là đối phương không so đo, kỳ thật, cũng không phải là người có tiền nào cũng đều không nói đạo lý như vậy.
Tô Họa đưa ánh mắt đảo qua bóng lưng cao ngất đã đi xa kia, trên mặt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, cô đã từng nghe nói qua tổng giám đốc đối với trợ lý chung rất coi trọng, nên người có thể khiến cho trợ lý Chung khách khí như vậy, chẳng lẽ người này chính là Mục Tổng trong truyền thuyết sao?
Trở lại hiện trường lễ kỷ niệm, có người dẫn chương trình đang nói chuyện trên sân khấu, có lẽ là nhìn thấy bọn họ cùng Mục tổng đến đây, lập tức kết thúc bài phát biểu kéo dài thời gian lại, ngay sau đó, Mục Đình liền không nhanh không chậm đi lại, phía dưới phần lớn đều là người của tổng công ty cùng các công ty con, lúc này đương nhiên là sôi nổi vỗ tay, toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt liền tràn ngập tiếng vỗ tay như sấm, những người đó đương nhiên là thời điểm lúc xem biểu diễn cũng không có nhiệt tình như vậy.
Kỳ thật kết thúc buổi lễ cơ bản đều là giống nhau, đơn giản chính là sự phát triển của công ty, cùng khích lệ nhân viên gì đó, tuy rằng đều là câu nói phổ biến, nhưng phía dưới một đám người lắng nghe một cách thích thú, hoàn toàn đem chuyện vuốt mông ngựa hoàn thành.
Tuy rằng là nói không nhiều lắm, nhưng đây tuyệt đối chính là câu nói dài nhất mà Thẩm Huyên nghe được từ nam chính, tin tưởng những người khác cũng đều như vậy.
Chờ sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, trợ lý Chung nhanh chóng tiến lại chổ cô, “Mục tổng còn có một bữa tiệc, ngài ấy kêu tôi đưa ngài về trước.”
Ngồi đến đau thắt lưng, nghe vậy Thẩm Huyên lập tức cười một cái, “Không cần, có tài xế đưa tôi về là được rồi.”
Nghe vậy, trợ lý Chung đành phải gật đầu đồng ý, lại kêu vài vệ sĩ hộ tống cô đi xuống, rốt cuộc bên ngoài phóng viên cũng rất nhiều.
Sợ đụng phải vai ác, Thẩm Huyên lập tức liền hướng dưới lầu đi, đối với vòng tròn bát quái của hào môn thế gia, một ít phóng viên thậm chí cảm thấy so với bát quái của giới giải trí còn có lợi ích nhiều hơn, cũng may là đi xuống tương đối thuận lợi, chỉ là bị vài phóng viên chụp lén được mấy tấm ảnh mà thôi.
Chờ về đến nhà đã hơn mười một giờ, Thẩm Huyên đi tắm rửa, để dì Vương làm ít đồ cho cô ăn, hôm nay là món nướng chân dê, rắc thì là lên, quả thực là mỹ vị!
Có lẽ là ăn quá nhiều, đêm khuya căng bụng có chút khó chịu, cô chỉ có thể mang tai nghe đi qua đi lại trong phòng khách để tiêu hóa thức ăn, cho đến khi không sai biệt lắm rạng sáng, cửa lớn mới đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra.
Nhìn người trở về, Thẩm Huyên tiếp tục đi qua đi lại trong phòng khách, một bên liếc người đứng bên kia, “Anh đã có bệnh, còn uống rượu?”
Có thể đây là một kiểu trả thù, nên cô đem hai chữ “Có bệnh” này nhấn thật mạnh, tuy nhiên vốn dĩ cô nói cũng không có sai, một phần là vì vốn dĩ nam chính cũng bị đau đầu.
Quét mắt nhìn người ở phòng khách chuyển động không ngừng, Mục Đình tùy tay tháo cà vạt, rồi cởi áo khoác tây trang xuống đặt ở trên sô pha, sau đó lập tức đi vào phòng bếp rót một ly nước.
Khi quay lại phòng khách, chỉ thấy trên bàn đã đặt một lọ thuốc, tựa hồ là vừa mới được lấy tới, anh nhìn mắt đối phương, không nhanh không chậm uống thêm ngụm nước, “Cảm ơn.”
Dựa người trên sô pha, Thẩm Huyên hơi do dự, nhưng vẫn lên tiếng một bên thì nghịch tóc của mình: “Tôi có một ý tưởng, không biết có nên nói hay không.”
Nuốt thuốc, anh không nói gì.
“Chính là…… Tôi cảm thấy… Kỳ thật chúng ta có thể ly hôn trước, chỉ cần không nói cho ông biết là được, cũng có thể tạm thời ở cùng một chỗ, dù sao cũng không có người biết, anh cảm thấy thế nào?” giọng nói cô thanh thúy.
Mục Đình không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn cô chăm chú, thẳng đến đem người nhìn đến hốt hoảng, mới nhàn nhạt lên tiếng: “Cô cảm thấy sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên tròng mắt xoay tròn, lấy cái gối bên cạnh gắt gao ôm vào trong ngực, “Tôi…… Cũng là vì tốt cho anh, rốt cuộc…… Anh không phải là rất chán ghét tôi sao?”
Hơn nữa hiện tại nữ chính đều đã ra tới, vì sự an toàn, vẫn là ly hôn trước mới bảo đảm, như vậy đến thời điểm lúc đó rời đi cũng thuận tiện.
Đột nhiên đứng dậy, anh bước lại gần cô, hơi cúi người, biểu tình toàn bộ đều là lạnh lạnh lùng không mang theo bất luận cảm xúc gì.
Thấy anh càng ngày càng gần, Thẩm Huyên thậm chí còn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người của đối phương, sợ tới mức gắt gao ôm gối lui lại phía sau, thẳng đến khi cánh tay của anh vươn ra, khiến cô sợ tới mức lập tức rụt cổ lại, “Anh…… anh muốn làm gì!?”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang hoảng loạn cùng bất an, anh chỉ tùy tay cầm lên áo khoác âu phục bên cạnh cô, môi mỏng hé mở, “Cô tưởng tôi làm cái gì?”
Thẩm Huyên: “……”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên một mảnh, cô có cảm giác chính mình không còn mặt mũi để gặp người, dứt khoát cúi đầu tùy ý để tóc che khuất mặt của chính mình.
Cầm theo áo khoác của mình, khóe môi anh mang theo một độ cong khó nhìn thấy, tiếp theo liền bước lên lầu.
“Đi theo tôi.”
Nghe được thanh âm, đang ngồi trên sô pha cô trộm ngẩng đầu lên, thấy đối phương đã lên lầu, lúc này mới ra vẻ trấn định đi theo lên, nếu không phải biết nam chính đối với chính mình không có hứng thú, khuya khoắt thế này cô cũng không dám cùng đối phương thân cận dựa vào quá gần.
Đến khi tiến vào thư phòng, anh bỗng nhiên lấy một phần văn kiện từ bàn ra đưa cho cô, thần sắc lãnh đạm, “Có ý kiến gì thì có thể nói cho tôi.”
Nói xong, liền ra khỏi thư phòng, chỉ còn lại một mình Thẩm Huyên, nhìn chằm chằm phần văn kiện kia, bởi vì mặt trên có vài chữ to, giấy thỏa thuận ly hôn!
Không nghĩ tới nam chính thật sự đồng ý với ý kiến của cô, không đúng, đối phương chuẩn bị đầy đủ như vậy, hiển nhiên là đã sớm có ý định này, khẳng định là hôm nay gặp nữ chính, nên lúc này mới cố ý lấy tới đưa cho cô ký tên!
Nhưng mà như vậy cũng tốt, Thẩm Huyên lập tức cẩn thận nhìn, không thèm chờ nhìn đến mặt trên tờ ly hôn mà trực tiếp nhìn phí ly hôn, cô lập tức trừng lớn mắt, trái tim nhỏ tức khắc “Bùm bùm” nhảy dựng lên.
Vẫn luôn biết nam chính rất hào phóng, nhưng trước nay cô đều không có nghĩ tới anh sẽ hào phóng như vậy!
Có phí ly hôn này, chỉ cần bản thân không tiêu xài lung tung, thì tuyệt đối đủ cho cô hưởng thụ cả đời!
Sợ đối phương đổi ý, cô chạy nhanh tìm cây bút liền ký tên trên giấy, nhưng đột nhiên lại có chút nghi hoặc, cô nhớ rõ loại giấy thỏa thuận ly hôn này tốt nhất là phải cần tìm luật sư làm chứng.
Nghĩ vậy, cô lại lập tức cầm theo giấy chạy đến phòng của đối phương, nhưng gõ vài cái mà bên trong đều không có hồi báo, cô chỉ có thể chậm rãi đẩy cửa ra, thò đầu vào nhìn bên trong, nhưng cũng không có nhìn thấy người nào.
Nghĩ thầm đối phương chẳng lẽ không ở trong phòng?
Thẩm Huyên chỉ có thể hướng bên trong đi vào vài bước, “Mục tổng…”
Tầm mắt bỗng dừng lại, nhìn người mặc độc một cái quần ở nhà bước từ phòng tắm ra, thấy được cơ bụng chắc khỏe đường cong rõ ràng kia, cô nhịn không được khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, lập tức hoảng loạn xoay người đi ra ngoài, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi cái gì cũng chưa có nhìn thấy!”
Theo sau là tiếng cửa phòng lại bị người đóng lại, Mục Đình hơi nhíu mày, lấy áo sơ mi mặc vào.
Một lần nữa quay lại phòng khách ngồi xuống, Thẩm Huyên nhịn không được uống vào mấy ngụm nước để bình phục lại nhịp tim đang đập rất nhanh, tuy rằng thân hình nam chính rất tốt, nhưng chỉ cần ly hôn, mấy tên tiểu thịt tươi như vậy còn tìm không thấy sao!?
Không bao lâu sau, người trên lầu chậm rãi đi xuống, anh đã mặc thêm áo, nhưng Thẩm Huyên vẫn có chút mất tự nhiên, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, “Chuyện này…… Cái giấy thỏa thuận ly hôn này có phải hay không còn cần thêm một việc quan trọng là tìm người làm chứng một chút?”
Không để ý đến lời nói của cô, rót một ly trà, xong anh mới bưng chén trà chậm rãi đi tới, không mặn không nhạt nhìn cô, “Cô cảm thấy tôi sẽ quấn lấy cô sao?”
“Không có! Không phải là tôi có ý này!” Thẩm Huyên lập tức giải thích nói: “Thế thì… Không làm chứng…… Liền không cần tìm người làm chứng vậy.”
Dù sao cô tin tưởng nam chính cũng sẽ không quỵt nợ.
Uống xuống ngụm trà, anh giơ tay xoa nhẹ giữa trán, thanh âm trầm thấp, “Còn có ý kiến gì nữa không?”
Nghe vậy, Thẩm Huyên nhìn giấy thỏa thuận ly hôn hơi sửng sốt, tiếp theo mới tính hỏi thử: “Toàn bộ biệt thự này…… Có thể cho tôi không?”
Hiện tại nhà ở rất quý, đặc biệt là nằm trong trung tâm thành phố, nếu lại phải tiêu tiền đi mua nhà khẳng định lại phải mất một khoản chi tiêu lớn.
Nghe vậy, Mục Đình chỉ nhàn nhạt nhìn vào mắt người đối diện, ánh mắt tối sầm lại, “Được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!