Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn - Chương 14: Cổ phần công ty
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
219


Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn


Chương 14: Cổ phần công ty


Edit: Chovay-HVHT

Nhìn nhau, Thẩm Huyên không tự giác lùi lại phía sau một bước, tiện đà cười mỉa một tiếng, “Mục tổng thật biết nói đùa, tôi chính là sợ bản thân sẽ làm cái gì đối với ngài.”

Nói xong, cô liền dứt khoát ngồi xuống, nhìn rượu vang đỏ thẩm nằm trong ly, bưng lên miệng rồi nhấp một hớp, rượu cũng không phải mạnh lắm.

Nghĩ đến cái gì, biểu tình của cô bỗng nhiên trào phúng, chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác nhìn vào bầu trời đêm vô tận, thanh âm nỉ non, “Nếu là trước đây, anh có thể đối với tôi như vậy, tôi nghĩ là tôi nhất định sẽ cao hứng đến điên luôn rồi.”

Giọng nói nhẹ tênh theo gió đêm thổi qua, Mục Đình hơi hơi rũ mắt, đối với anh mà nói, mặc kệ là cùng ai kết hôn đều như nhau, chỉ cần tôn trọng nhau như khách là được.

“Tôi biết trước kia hành vi của tôi thật sự rất cực đoan, tất cả bọn họ đều nói rằng đây chỉ là thú tính của các cặp vợ chồng mà thôi, cho nên tôi cũng cho rằng chuyện này cũng không có gì.” Thẩm Huyên cười tự giễu, “Nhưng tôi đã sai rồi, nếu hai người không yêu nhau, làm sao có thể tính là vợ chồng được chứ?”

Cô biết nếu như đêm tân hôn đó nữ phụ không hạ dược nam chính, nói không chừng nam chính sẽ không chán ghét nữ phụ như vậy, nhưng không có biện pháp, nữ phụ rất không có tự tin, luôn cảm thấy nếu không làm như vậy nam chính chắc chắn sẽ không chạm vào cô, đương nhiên, trên đời không có nếu như, việc cấp bách bây giờ cô phải làm chính là tìm một cái cớ cho việc thay đổi tính cách của mình.

“Tôi cho rằng đây là yêu, không nghĩ tới đây chỉ là một loại chấp niệm mà thôi, cho đến khi nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia, tôi mới cảm thấy nhẹ nhỏm, điều gì nên đến cũng sẽ đến, không thích chính là không thích, cho dù tôi làm bất cứ cái gì anh cũng sẽ không thích tôi, tôi có thể hiểu được anh có cảm giác gì đối với tôi, cũng giống như là tôi đối với Mục Dịch vậy, luôn cảm thấy hắn bám lấy mình không buông, hận không thể làm cho hắn vĩnh viễn không còn xuất hiện ở trước mặt mình.”

Cúi đầu mất nửa ngày mới nặn ra được một giọt nước mắt, Thẩm Huyên bỗng nhiên cười, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó mang theo ánh mắt phức tạp dừng lại trên người anh, “Chúc mừng anh, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.”

Dư quang yếu ớt đảo qua, toàn bộ ban công chỉ được một cái đèn chùm trong nhà chiếu sáng, nhìn vẻ mặt tự giễu của cô, anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chân ly, con ngươi màu đen hiện lên một tia thâm thuý, cho nên cô mới bị bệnh hoang tưởng, chính là vì vẫn luôn sợ hãi chính mình đề nghị ly hôn sao?

Vì muốn xây dựng một bầu không khí vui vẻ cô đành miễn cưỡng cười tươi, Thẩm Huyên chỉ có thể một ly lại một ly nuốt xuống, không có biện pháp, lúc này đương nhiên là cô muốn nắm bắt cơ hội để giải thích, cô thật sự không nghĩ muốn người khác cho rằng mình bị bệnh.

“Cô đây là đang trách tôi không quan tâm đối với cô?” đuôi lông mày anh khẽ nhúc nhích.

Thẩm Huyên chớp chớp mắt, vừa định nói từ khi nào mà bản thân lại từng có ý tứ này, nhưng ngay sau đó chén rượu trước mặt bỗng nhiên bị người lấy đi, trên đầu bỗng nhiên nhiều ra một bàn tay lớn.

“Có lẽ tôi cũng có sai.” Anh sờ đầu cô, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng trước mặt, “Trở về nghỉ ngơi.”

Thẩm Huyên: “……”

Cảm thấy chắc chắn là do bản thân uống nhiều quá nên xuất hiện ảo giác, cơ thể cô cứng ngắc đứng dậy vẻ mặt quái dị đi ra khỏi phòng, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn người đằng sau cánh cửa, nghĩ thầm từ khi nào mà mình lại có năng lực tẩy não lợi hại như vậy, cư nhiên nam chính còn xin lỗi với cô?

Cô cảm thấy chắc chắn là ảo giác, liền chạy nhanh trở về phòng tắm rửa, lại dùng tay hất nước lạnh lên mặt vài cái, dần dần liền phát hiện rượu này có tác dụng chậm thật đúng là rượu mạnh, đột nhiên có chút choáng váng, cô nằm trên giường chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng liền ngủ mất.

Thật ra trợ lý Chung vẫn chưa rời đi, đột nhiên đi lên lầu, trong thư phòng đèn vẫn còn sáng, nhìn người ngồi trước bàn làm việc, lập tức cúi đầu nghiêm túc: “Mấy ngày này Mục Hoa vẫn luôn âm thầm liên lạc với các ban quản trị, đúng như kế hoạch của ngài, bọn họ đều giả vờ đáp ứng đem cổ phần bán cho Mục Hoa, nếu hắn không có hành động nào thì tốt, nhưng nếu một khi hắn muốn làm cái gì, lão gia cũng đã nói, mọi chuyện đều không cần phải nghe theo ý của hắn.”

Thư phòng thật yên tĩnh. Người ngồi trước bàn làm việc tùy tay mở một tập tài liệu, thanh âm trầm thấp, “Mục Dịch đâu?”

“Chuyện này…” vừa muốn trả lời mọi chuyện đều tốt, cũng không biết nghĩ đến cái gì, thần sắc trợ lý Chung lập tức có chút ngoài ý muốn, đi theo đối phương đã nhiều năm như vậy, Chung Toàn đương nhiên biết một ít thói quen của người thân Mục tổng.

Gần nhất cái người Mục Dịch này tuy rằng thoạt nhìn phi thường bình tĩnh, nhưng trên thực tế vẫn luôn liên lạc với những người khác của Mục gia, có thể suy đoán là những người này đang âm mưu chuyện gì đó.

“Tôi biết rồi.” Chung Toàn tựa hồ đã đoán ra được cái gì, còn tưởng rằng Mục tổng không có đặt đứa em trai này ở trong lòng.

– —–

Không nghĩ tới rượu này lại có tác dụng chậm mạnh đến như vậy, mới uống hai ba ly mà thôi, Thẩm Huyên liền ngủ một giấc tới tận giữa trưa, hơn nữa đầu còn phi thường đau, quả nhiên cô vẫn là không nên uống rượu, nếu đổi thành một người đàn ông khác, vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua nam chính còn xin lỗi với cô, Thẩm Huyên cũng không biết có phải do uống nhiều rượu nên sinh ra ảo giác hay không, quả thật cô cảm thấy, nếu hai người yêu nhau, thời điểm hạ dược có thể là tình thú, nhưng nếu như không quen có thể là có chút khác biệt, không có biện pháp, đây là tính cách do tác giả tạo nên, ác độc nữ phụ đương nhiên là sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, đến nỗi có logic hay không người ta cũng chẳng thèm để ý.

Sau khi rửa mặt xong liền đi xuống ăn cơm, Thẩm Huyên lại nhờ dì Vương nấu cháo trắng, đợi lát nữa chuẩn bị đi bệnh viện thăm ông của nam chính, kỳ thật hai ngày nữa cô có một show thời trang muốn ra nước ngoài xem, nghe nói có rất nhiều nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng đều ở đấy, nhưng không có biện pháp, lúc này cô vẫn nên dành nhiều thời gian bồi ông của nam chính nha!, rốt cuộc thật sự cũng không còn bao nhiêu thời gian.

Khi mang theo cháo đi vào bệnh viện, bên ngoài hành lang đã có đầy người đứng sẵn, cơ hồ đều là người của Mục gia, dù sao cũng là đại gia tộc, nhân số tự nhiên nhiều, lúc này khẳng định đều nghĩ muốn thể hiện sự hiếu thảo, không nghĩ muốn bỏ qua một chút xíu chỗ tốt nào.

Có lẽ là nhìn thấy Thẩm Huyên, trong đám người Lưu Mỹ Vân lập tức âm dương quái khí đứng dậy, “Mệt ông còn thương cô ta như vậy, cư nhiên lúc này cũng quá đáng đến đây xem ông, phái cái người ngoài tới có ích lợi gì, tôi thật sự là vì ông mà cảm thấy không đáng.”

“Hơn nữa lại chính là cái loại phụ nữ lẳng lơ câu tam đáp tứ, cũng không biết người Thẩm gia dạy dỗ con gái như thế nào, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Mục gia chúng ta liền chẳng phải là trở thành trò cười trong mắt mọi người sao!”

“Còn hông phải sao, chuyện này nếu như bị ông biết, không biết sẽ tức giận đến chừng nào!”

Mọi người cứ ngươi một câu ta một câu, biết bọn họ đang nói chuyện ngày đó của cô cùng Mục Dịch, Thẩm Huyên chỉ bình tĩnh đi đến trước phòng bệnh chuẩn bị đẩy cửa, tuy nhiên rất nhanh đã bị người nhanh chóng ngăn cản.

“Cha tôi còn đang nghỉ ngơi, cô cư nhiên còn muốn đi quấy rầy ông ấy!” Vẻ mặt Lưu Mỹ Vân không vui trừng mắt với cô.

Liếc mắt một cái đảo qua mọi người, Thẩm Huyên hơi mỉm cười, “Như vậy sao? Vậy các người ở bên ngoài la to như vậy, chẳng lẽ là không nghĩ muốn để ông nghỉ ngơi sao?”

“Cô…”

“Còn có, người Thẩm gia bọn tôi liền tính là có gia giáo kém, cũng sẽ không giống như mấy con chó điên gặp người liền cắn.” Cô hơi mỉm cười, “Vẫn là cả đàn đều có bệnh chó dại chó điên.”

“Đúng là không biết xấu hổ, có bản lĩnh thì cô nói lại lần nữa xem!”

Một đám phu nhân lúc này nào còn giống như ngày thường ưu nhã hào phóng, lúc này cái gì ô ngôn uế ngữ đều mắng ra tới, Thẩm Huyên cũng không để ý đến, nhóm người này không có đi vào, chắc chắn là bởi vì ông của nam chính không nghĩ muốn nhìn thấy bọn họ mà thôi, nhưng lại không vui khi rời đi, cho nên toàn bộ đều đứng ở bên ngoài.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, những người đứng phía sau lập tức im lặng, cô mang theo cháo trắng đi vào, liền đóng cửa lại, ngăn cách mấy người đang nhìn lén bên ngoài.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, ông lão vốn dĩ đang nhắm mắt bỗng nhiên chậm rãi mở ra, chờ sau khi nhìn rõ là cô, trong mắt mới lộ ra nhè nhẹ hòa ái, “Đáng tiếc ông không có cháu gái tri kỷ giống như cháu, vẫn là lão Thẩm có phúc khí.”

Giọng nói yếu ớt tựa hồ tiết lộ trạng thái sức khỏe của ông lão, tâm tình Thẩm Huyên cũng trầm trọng hơn, nhưng vẫn lộ ra vẻ nhẹ nhàng rót một ly nước ấm, dùng cái muỗng đút cho ông uống, “Lời này của ông cháu liền không thích nghe, chẳng lẽ cháu dâu không tính là cháu gái sao?”

“Khụ khụ……” Ông lão cười đột nhiên ho khan lên, trên người đã không thể cắm nhiều dụng cụ được nữa, cuối cùng chỉ có thể cố sức nâng tay lên, “Là ông không có cái này phúc khí này, không nhìn được cháu trai chào đời……”

Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay già nua giống như vỏ cây của đối phương, Thẩm Huyên cảm thấy cái mũi liền đau xót, “Thật xin lỗi, cháu……”

“Ở thời điểm năm đó nó mới ba tuổi, ba mẹ nó đi máy bay liền xảy ra chuyện, Mục gia liền rối loạn, mấy năm nay ông vội vàng xử lý mọi chuyện cũng không có không chú ý nó trưởng thành, cho nên ngay cả người làm ông này cũng không hiểu được nó đang suy nghĩ cái gì, ông biết là muốn con thông cảm cho nó rất khó, nếu…… Thật sự nhẫn nhịn không được, vậy ly hôn đi.”

Ông Mục tháo bình dưỡng khí ra, giọng nói suy yếu, “Là ông có lỗi với ông của con, không thể chăm sóc tốt cháu gái của hắn, hắn chắc chắn sẽ hận chết lão già thúi như ta.”

Hốc mắt nóng lên, Thẩm Huyên gắt gao nắm chặt tay ông, giọng nói nghẹn ngào, “Sao có thể chứ, ông tốt như vậy, đều là do cháu lúc trước một mực đòi gả cho Mục Đình, nếu không…… Có lẽ là ông đã sớm có cháu đích tôn để bế rồi.”

Đáng tiếc trên đời không có nếu. Có lẽ là do nói chuyện lâu nên có chút mệt mỏi, ông Mục chỉ vỗ nhẹ tay cô, “Nếu tên tiểu tử kia nói muốn ly hôn, ông còn vì con để lại 3% cổ phần, coi như là ông bồi thường cho con đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN