Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn - Chương 16: Mâu thuẫn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
204


Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn


Chương 16: Mâu thuẫn


Edit: Chovay-HVHT

Lông mày trợ lý Chung nhảy dựng, không khỏi lặng lẽ nhìn người trước mặt, trong lòng tất cả đều là kinh ngạc, là mình nghe lầm, hay do bị ảo giác?

Thẩm Huyên cũng là vẻ mặt chưa tỉnh mộng ngẩng đầu, có loại cám giác bản thân gặp ảo giác, nam chính nói lời này là có ý gì?

“Chuyện đó…… Tiền tôi sẽ không giảm.” Cô nhịn không được nhấn mạnh.

Đồ đã ăn vào miệng nào có đạo lý nhổ ra, cuộc hôn nhân này bất luận như thế nào cũng phải ly hôn, bằng không ai biết đằng sau cốt truyện có thể đem cô biến thành vật hy sinh hay không.

Khóe mắt thoáng nhìn, đảo qua gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, Mục Đình lập tức đi về phía trước không nói gì, trong trí nhớ, Thẩm gia đối với cô không tồi, như thế nào mà bây giờ trong mắt cô tất cả đều là tiền.

Không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ đến phòng họp, một đám bác sĩ đang ở đó nghiên cứu tình trạng bệnh tình của ông, Thẩm Huyên nghe không hiểu các thuật ngữ chuyên nghiệp này nọ của các bác sĩ, quyết định đi ra bên ngoài ăn ít đồ trước, thuận tiện đem tình hình của ông nam chính nói với ông mình một chút.

Khách ở thang máy bên kia quá nhiều người, lại không có mang thẻ theo, Thẩm Huyên chỉ có thể đi theo một vài bác sĩ vào thang máy của nhân viên y tế, gọi điện thoại cho ông của cô, chờ đợi, sau khi đối phương nghe xong cũng rất thổn thức.

“Lão già Mục gia này đối với cháu không tồi, ở khoảng thời gian cuối cùng này thì cháu dành nhiều thời gian bồi ông ấy một chút, còn ông thì không qua đó được, gần đây công ty xảy ra chút chuyện, cái người anh họ không nên thân kia của cháu lại không dùng được, bây giờ ông đã một đống tuổi rồi cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, nói không chừng cũng muốn đi theo cùng lão Mục.”

Nghe giọng nói già nua trong điện thoại, Thẩm Huyên vội vàng lên tiếng an ủi, “ông đang nói linh tinh gì đó, cũng không biết nói lời tốt đẹp nào dễ nghe, còn luôn nói cháu không biết giữ miệng, cháu xem ông cũng không khá hơn chút nào.”

Nói xong, Thẩm Huyên cũng rất lo lắng, trong sách viết cuối cùng nữ phụ bị nam phụ thứ hai đưa vào ngục giam, nhưng còn ông của nữ phụ cũng không có xuất hiện, cho dù là trách mắng nữ phụ cũng không có, thế sự vô thường, cô cũng sợ kết quả tồi tệ nhất, bây giờ người duy nhất bản thân có thể dựa vào cũng chỉ có ông, nếu đối phương cũng xảy ra chuyện, vậy cô liền thực sự trở thành một người cô độc.

“Nha đầu thúi, bây giờ lá gan của cháu càng ngày càng lớn, mỗi ngày đều chạy đây chạy đó, cũng không thấy cháu quay về đây nhìn ông một chút, ông thấy cháu đối với lão Mục còn thân hơn một chút.” Thanh âm trong điện thoại có chút không vui.

Bất đắc dĩ cười, vừa lúc này cửa thang máy mở ra, Thẩm Huyên chỉ có thể hướng bên ngoài đi ra, “Rõ ràng là chính ông kêu cháu dành nhiều thời gian bồi ông ấy, bây giờ lại A……”

Có lẽ là bị cái gì nóng văng tới, cô vội vàng lui ra phía sau vài bước, lại thấy trên váy đột nhiên xuất hiện chất lỏng màu nâu, mà trước mặt còn đứng hai cái người quen.

Vốn đang muốn xin lỗi, nhưng nhìn thấy là cô, Chu Thất Thất lập tức hừ nhẹ một tiếng, “Thật là ngại ngùng, tôi còn tưởng rằng đại tiểu thư chỉ đi thang máy VIP bên kia, không nghĩ tới người có địa vị cao như thế cũng sẽ chịu đi thang máy của nhân viên y tế.”

Hít sâu một hơi, Thẩm Huyên cắt đứt điện thoại, cúi đầu nhìn chiếc váy bị làm dơ, hơi hơi mỉm cười, “Đối với tôi mà nói, tất cả thang máy đều giống nhau, như thế nào, ở trong mắt của cô chẳng lẽ thang máy đều phân chia cao thấp hay sao?”

Tô Họa đang đứng một bên lập tức kéo tay Chu Thất Thất lắc đầu, tiếp theo lại hướng Thẩm Huyên cúi đầu xin lỗi, “Thật xin lỗi, Thất Thất không có ý gì khác.”

“Tiểu Họa!” Chu thất thất vẻ mặt phẫn uất nói: “Mình đã nói với cậu rồi, lần trước hồ sơ của cậu bị đánh trượt chính là do người phụ nữ này giở trò quỷ, cậu bất quá cũng chỉ đụng phải cô ta một chút, cô ta liền cứ như vậy nhắm vào cậu, cậu còn cùng loại người lòng dạ hẹp hòi này nói xin lỗi!”

Nói xong, Chu Thất Thất bỗng nhiên hơi hất cằm lên, chỉnh thanh âm nói: “Mới nãy là do chính cô đi ra không nhìn đường, chuyện này có thể trách ai?”

Nghe được lời nói của Chu Thất Thất, trên mặt Tô Họa tất cả đều là không đồng tình, đáng tiếc là Chu Thất Thất cũng không có để ý tới, nhưng thật ra Thẩm Huyên lại âm thầm cười, cô phát hiện nữ phụ ác độc như vậy không phải là không có lý do gì, mà bởi vì là có một số ít người tốt đích thật là vô cùng đáng ghét

“Vậy sao? Hay là tìm người ở phòng giám sát điều khiển hỏi một chút?” Thẩm Huyên cười nhẹ, ánh mắt đảo qua các bác sĩ vừa đi chung thang máy với cô, “Bác sĩ Hứa, các vị thấy có được không?”

Nghe cô nói xong, mấy vị bác sĩ kia đều là hai mặt nhìn nhau, tiếp theo từ trong đám đó có một bác sĩ nữ hơi lớn tuổi cười nói: “Mới nãy thật ra là do vị tiểu thư này lao đến, người giám sát chắc là cũng nhìn thấy vậy mới đúng.”

Trước không nói đến thân phận của vị Thẩm tiểu thư này, huống chi lời của các bà nói cũng là lời nói thật, thật sự là do đối phương lao tới.

Tuy nhiên vẻ mặt của Chu Thất Thất xanh mét, cho rằng mấy người bác sĩ này đều là vì thấy Thẩm Huyên có tiền nên mới nói chuyện thay cô.

“Vị tiểu thư này, tôi rất bận, cũng không thích nói lời vô nghĩa với người khác, cái váy này của tôi cũng không đắt, cô muốn trả tiền mặt hay chuyển khoản?” Thẩm Huyên cánh tay lên nhìn đồng hồ.

Nghe vậy, Tô Họa đang đứng một bên lập tức lấy ví tiền ra, vẻ mặt xin lỗi nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, chúng tôi bồi thường.”

Chuyện này vốn dĩ là do bọn họ không đúng, hơn nữa cô đã hỏi thăm qua, vị này chính là phu nhân tổng tài của công ty mà cô đang làm, đối phương sao có thể tính toán chi ly cùng cô chứ, nhất định là có hiểu lầm.

“Không phải do cậu đụng, để mình bồi thường cho cô ta.” Thẩm Huyên nhàn nhạt quét mắt qua Chu Thất Thất, nhướng mày nói, “Bất quá không quan hệ, tôi cũng không phải là người keo kiệt, nếu cô là người không có tiền thì bỏ đi, tôi không thích làm khó người khác.”

“Ai nói tôi không có tiền!”

Như là bị chạm vào chổ đau, Chu Thất Thất lập tức lấy một cái ví hồng nhạt có họa tiết phim hoạt hình từ trong túi ra, sắc mặt căng chặt, “Bao nhiêu tiền cô nói là được! Đừng ở chỗ này mắt chó nhìn người thấp!”

Khóe môi khẽ nâng, Thẩm Huyên cũng không tức giận, “Không đắt, chỉ có năm mươi nghìn vạn mà thôi, vừa vặn là trang phục mới nhất mùa thu năm nay, đúng rồi, vị Tô tiểu thư này học thiết kế, chắc là hiểu rõ hơn so với tôi mới đúng.”

Tô họa vốn dĩ cũng không có chú ý, hiện tại vừa thấy sắc mặt cũng trắng bệch, cô ta đương nhiên nhận ra được đây là thiết kế mới nhất của Đan Lệ, mới được đưa ra thị trường chưa đến nửa tháng.

Sắc mặt của Chu Thất Thất cũng biến đổi, nhìn Tô Họa như vậy liền biết lời của cô nói khẳng định là sự thật, trong lúc nhất thời, ví tiền đang cầm trên tay cũng nắm thật chặt, năm mươi nghìn vạn, toàn bộ tiền tiết kiệm của cô cũng không được nhiều như vậy.

“Tôi nói rồi, tôi không thích làm khó người khác, nếu cô xin lỗi tôi, việc này liền bỏ qua.” Thẩm Huyên dùng ánh mắt sáng quắc cứ như vậy nhìn chằm chằm người trước mặt.

Phải nói thật, đúng là làm nữ phụ ác độc cảm giác thật sự rất sảng khoái! Cô liền thích nhìn thấy một số người tự cho mình là thanh cao phải cúi đầu!

“Tôi có thể đưa thay cô ấy.”

Một giọng nam dịu dàng bỗng nhiên truyền tới, chỉ thấy trên hành lang có một người đàn ông mặc áo blouse trắng tiến lại đây, hắn đeo cặp kính gọng đen, thoạt nhìn lịch sự văn nhã, ánh mắt khi liếc qua Tô Họa hơi nhu hòa, tiếp theo lại cười mỉm nhìn về phía Thẩm Huyên.

“Tôi thay các cô ấy xin lỗi, tiểu thư đem tài khoản gửi cho tôi là được, đợi lát nữa tôi sẽ chuyển tiền sang cho cô.” Trên mặt hắn mang theo xin lỗi.

“Bác sĩ Từ.” Mấy cái bác sĩ đang đứng phía sau đồng loạt kinh ngạc, không nghĩ tới hắn cư nhiên còn có quen biết hai người kia, tuy nhiên nếu đắc tội vị Thẩm tiểu thư này cũng không phải là lựa chọn sáng suốt gì, đối phương chính là phu nhân của tổng tài Mục thị.

“Anh Lâm… sao em có thể lại làm phiền đến anh nữa chứ.” Trên mặt Tô Họa tất cả đều là kháng cự.

Quét mắt nhìn tấm thẻ nhân viên trước ngực của đối phương, trong lòng Thẩm Huyên không biết là cái gì tư vị gì, không nghĩ tới cư nhiên còn có thể đụng phải nam phụ thứ ba Từ Mộc Lâm, cô thiếu chút nữa đã quên, khi bà của nữ chính sinh bệnh yêu cầu giải phẫu thuật, vẫn luôn được nam phụ ba là thanh mai trúc mã giúp đỡ, tuy nhiên nam ba vẫn là nam ba, cuối cùng vẫn bị nữ chính bỏ qua một người tốt.

Cũng không rảnh xem hai người này làm trò, Thẩm Huyên trực tiếp đi qua mấy người bên cạnh, “Đem tiền mặt để ở quầy phục vụ là được rồi, một lúc nữa tôi sẽ đi lấy.”

Ngu gì mà không lấy, dù sao nam ba thích làm anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, đương nhiên là cô phải đến thành toàn cho đối phương.

Ra khỏi bệnh viện, cũng không có tâm tư ăn cái gì, Thẩm Huyên lập tức liền đến cửa hàng gần đây mua một bộ quần áo thay, cảm giác hôm nay chắc chắn là mình có vận khí không tốt, không chỉ có tin tức muốn ly hôn bị lộ, còn làm hại ông Mục phải vào phòng cấp cứu, bây giờ lại gặp nữ chính cùng nam phụ, vận khí năm nay quả thật là không may mắn.

Chờ sau khi trở lại phòng phẫu thuật, phát hiện ca phẩu thuật dường như đã kết thúc, rốt cuộc ông Mục đang hôn mê lại đưa vào phòng làm phẩu thuật, chỉ có thể tạm thời được cứu, tuy nhiên bên ngoài hành lang của phòng bệnh vẫn vây quanh nhiều người như cũ, chính là một đám đều dùng ánh mắt khinh thường như trước nhìn cô, nhưng lại không có lên tiếng nhạo báng nữa.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ thấy Mục Đình bỗng xuất hiện ở bên trong, đang cùng ông Mục nói cái gì đó, có lẽ là vừa làm xong ca phẩu thuật nên còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, người nằm trên giường bệnh chỉ mở hé mắt, trên người vẫn cắm đầy dụng cụ như cũ.

Nhìn thấy cô tiến vào, trợ lý Chung liền đi ra ngoài, Thẩm Huyên rất nhanh liền đứng trước giường bệnh không biết nên nói cái gì, lúc này, giống như nói cái gì cũng đều vô ích.

“Mục Dịch…… Nói có phải sự thật hay không?” chốc lát sau, dù đang nằm trên giường bệnh nhưng tinh thần ông Mục vẫn rất minh mẫn, chỉ là hô hấp có chút khó khăn.

Chuyện nên đến vẫn sẽ đến, Thẩm Huyên cúi đầu ấp úng không biết nên giải thích như thế nào, cô đương nhiên là nghĩ muốn nói không có, chỉ là đối phương cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể tin.

“Cháu sẽ nghe lời ông.” thần sắc Mục Đình lãnh đạm, thanh âm trầm thấp, “Trước kia…… Là cháu không đúng

Ông Mục vốn đang mệt mỏi sau khi nghe xong liền lập tức trợn mắt, bình tĩnh trừng mắt nhìn hai người, hô hấp càng thêm dồn dập.

Thẩm Huyên ngây ngốc đứng ở kia, nghĩ rằng đối phương chắc chắn là đang an ủi ông, cô cũng cười tiến lên cầm tay ông Mục, “Ông yên tâm đi, hiện tại chúng cháu rất là tốt, cho nên ông nhất định cũng phải khỏe mạnh, không phải là ông còn muốn nhìn thấy chắt trai chào đời hay sao?

Nói xong, không khỏi đỏ mặt cúi đầu, cảm giác bản thân vì muốn an ủi người bệnh, thật là cái gì cũng nói được.

Mục Đình đưa mắt nhìn cô, bàn tay to bỗng nhiên giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt dừng ở trên người ông, “Huyên Huyên nói rất đúng.”

Thẩm Huyên: “……”

Nam chính à đừng như vậy mà! trái tim nhỏ của cô thật sự chịu không nổi!

Có lẽ thật sự là không còn sức để chất vấn, ông Mục chậm rãi cười hai tiếng, tiếp theo liền có một y tá tiến vào kiểm tra, nói không thể ở lại đây lâu được.

Nghe vậy, Thẩm Huyên tự nhiên là vội vàng đi ra ngoài, cảm giác da gà toàn thân nổi lên đều muốn rơi mất.

Nhìn thấy các cô đi ra, Lưu Mỹ Vân nhịn không được lên tiếng trào phúng, “Không phải tôi nói, cái loại phụ nữ lẳng lơ như thế này sao có thể xứng tiến vào cửa Mục gia chúng ta.”

Đừng tưởng rằng bà ta không biết, lão nhân gia cư nhiên còn giữ lại đồ cho con nhãi này, chỉ là một người ngoài dựa vào cái gì chứ!

“Chính là, còn cùng tiểu tử Mục Dịch kia câu kết làm bậy, thật là làm cho danh dự của gia đình nhục nhã!”

Hơi dừng lại bước chân, ánh mắt Mục Đình lạnh lùng liếc mắt đảo qua mọi người, tiếp theo nhìn về phía mấy người vệ sĩ đang đứng ở hành lang, “Những người này về sau không cần cho vào đây.”

Nghe vậy, một đám người tức khắc náo loạn lên, “Cậu có ý gì, có người nào đối xử với trưởng bối như cậu không?!”

Thẩm Huyên tranh thủ chạy nhanh theo, mấy người vệ sĩ nghe xong lập tức đi qua kéo người, Mục Đình bước chân không ngừng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Toàn bộ kéo đi.”

– ——–

P/s: Cảm ơn bạn QuỳnhQuỳnh đã ủng hộ mình>< không nhiều nhưng mình vui lắm nên ráng thêm một tập nè <3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN