Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn - Chương 35: Kiểm tra
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn


Chương 35: Kiểm tra


Edit: Chovay-HVHT

Hơi thở nam tính nóng rực bao phủ xung quanh, Thẩm Huyên đỏ mặt gỡ bàn tay bên hông ra, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh…… Không phải không muốn sao, em đương nhiên sẽ không làm khó người khác.”

Dứt lời, Thẩm Huyên chỉ cảm thấy bàn tay bên hông đột nhiên bị xiết chặt, cả người liền cứng đờ, hô hấp không khỏi càng nhanh hơn.

“Anh khi nào không chịu?” Ánh mắt anh âm trầm.

Thẩm Huyên hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam u ám, “Anh chỉ là không thích là người bị động.”

Trong chớp mắt, Thẩm Huyên chỉ cảm thấy một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo cô, phía sau lưng cũng chợt dựa vào cạnh bàn cứng rắn bên cạnh, còn chưa để cô lấy lại tinh thần, phấn môi đột nhiên bị người lấp kín, cô trừng lớn mắt đôi tay gắt gao đặt trên đầu vai đối phương, thậm chí bắt đầu đánh lên.

“Ngô…… Anh……”

Vòng eo mảnh khảnh bị giữ chặt, bàn tay to lơ đãng di chuyển trên da thịt nhẵn nhụi, yết hầu của anh căng thẳng, bàn tay to đột nhiên dọc theo góc áo dần dần hướng lên trên, rồi dần dần hoàn toàn đi vào trong áo ngủ màu lam.

Chùm tia sáng không chói mắt bao phủ toàn bộ thư phòng, tràn ngập một vòng mông lung ái muội, Thẩm Huyên chỉ cảm thấy trong đầu giống như dây cung bị căng đứt, tay nhỏ liều mạng đánh vào vai đối phương, nhưng lại giống như gõ vào một tấm ván sắt không có bất luận phản ứng gì.

Thẳng đến không khí mới mẻ một lần nữa tiến vào hô hấp, bên tai cũng chợt vang lên một giọng nam ám muội, “Có thể chứ?”

Khi đối diện với hai con mắt tràn ngập dục vọng, Thẩm Huyên chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng, không tự giác lùi lại phía sau, nhưng phía sau chỉ có cái bàn lạnh băng, không thể lùi.

Đương nhiên không thể……

Nhưng không đợi cô lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy cả người đột nhiên bị chặn ngang bế lên, đồ đạc trang trí trong phòng đều lùi lại phía sau, thẳng đến khi ra khỏi thư phòng, không đến vài bước liền vào một căn phòng tối đen, không có đèn, chỉ có ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ, cô bị chuẩn xác ném trên một chiếc giường lớn mềm mại, không đợi cô bò dậy, mắt cá chân đột nhiên bị bàn tay to gắt gao giữ chặt.

Thẩm Huyên kinh hô một tiếng, chỉ cảm thấy đầu giống như đụng vào thứ gì, còn không đợi cô xoa, một hơi thở nóng rực chậm rãi phun ở giữa cổ, tất cả các giác quan cũng phóng đại theo.

“Anh nói muốn bắt đầu lại một lần nữa, không phải chỉ nói không.”

Trong bóng đêm thanh âm Mục Đình mang theo một tia ý vị khác thường, khiến nhịp tim của người khác không tự giác mà đập nhanh hơn, Thẩm Huyên ngừng thở, nháy mắt trừng mắt nhìn người trong bóng đêm.

“Anh muốn bồi thường cái gì, em cũng đều cho anh.”

Mục Đình chôn mặt vào giữa cổ Thẩm Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, “Cái gì cũng có thể.”

Mục Đình cũng không che dấu dục vọng trong lòng của chính mình, có lẽ ngay cả chính anh cũng không biết, khi nào đã có thói quen đối với sự tồn tại của đối phương.

Trong bóng đêm tất cả các giác quan đều được phóng đại, đầu óc Thẩm Huyên giống như là một đống bột nhão, không biết nên làm cái gì bây giờ, không thể phủ nhận, nếu đây không phải trong tiểu thuyết, nam chính có tiền lại đẹp mắt cũng không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chính xác là rất tốt, lời của bác sĩ tâm lý kia còn hiện rõ trước mắt, cô thực sự không thể bởi vì một số chuyện không biết bao giờ mới xảy ra liền ở chỗ này buồn lo vô cớ, dù sao cốt truyện đã thay đổi rất nhiều, quan trọng hơn là, cô phát hiện chính mình không biết từ khi nào dường như đã ỷ lại vào đối phương, có chuyện gì nghười nghĩ đến đầu tiên không phải ông, mà ngược lại là Mục Đình.

Cảm giác cổ đột nhiên bị người cắn, Thẩm Huyên kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy một bàn tay đang gắt gao bóp eo cô, tựa hồ giống như ngay sau đó liền đem eo cô bẻ gãy, áo ngủ cũng đã bị anh đẩy lên một chút, Thẩm Huyên sợ tới mức có xúc động muốn duỗi tay xô người này ra.

“Không…… Không được… Em… Cái kia… Tới…” Cô đỏ mặt cả người đều căng thẳng theo.

Trong bóng đêm, hai người bốn mắt đối diện nhau, giữa mày Mục Đình nhíu lại, liền ở trong tầm mắt hoảng sợ của Thẩm Huyên, một tấm chăn mỏng đột nhiên đắp lên người cô, chỉ lộ cánh tay ra ngoài.

Theo sau là toàn bộ căn phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh, Thẩm Huyên nuốt nước miếng, nhịn không được liếc mắt nhìn người nằm bên cạnh, đầu cô vẫn còn nằm giữa cánh tay của Mục Đình, chớp chớp mắt, Thẩm Huyên rất nhanh liền đem đầu đặt vào trên gối, sau đó kéo chăn lên xoay người đưa lưng về phía Mục Đình.

Thẩm Huyên đương nhiên không có tới cái kia, chính là nếu không nói như vậy, chính mình khẳng định liền phải bị cái kia, bây giờ cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt để đối mặt với cốt truyện sau này mà mình không biết trước, đương nhiên không thể cứ dễ dàng cùng nam chính ở bên nhau như vậy.

Hít sâu vài cái, cô đột nhiên quay người chậm rãi xốc chăn lên, thanh âm nhẹ tênh, “Em…… Về phòng trước, ngủ ngon.”

Dứt lời, còn không đợi cô đứng dậy, cả người lại bị ôm qua, bên tai vang lên một giọng nam đè thấp, “Về sau ngủ cùng nhau.”

Thẩm Huyên: “……”

Đây đúng là tránh được mùng một, không tránh được mười lăm* nha!

(*tương tự câu “Tránh qua hôm nay, không tránh được ngày mai”)

“Yên tâm.” Tay anh bỗng nhiên phủ lên sườn mặt cô.

Gắt gao mím chặt môi, Thẩm Huyên không nói gì, cô có thể cảm giác được ý đồ của đối phương, nói không chừng suy nghĩ bây giờ của mình, người này cũng rõ như lòng bàn tay, có điều một khi đã như vậy, thế cũng đừng nói mình mỗi ngày câu dẫn anh.

Nghiêng thân mình vẫn đưa lưng về phía anh như cũ, có điều tay đối phương vẫn còn đặt trên eo cô, như thể là một giây tiếp theo có thể đem cô kéo lại, vừa nhìn liền biết chính là người khống chế dục vọng rất mạnh, nghĩ đến “Đại di mụ”* bây giờ của mình, tròng mắt Thẩm Huyên bổng nhiên chuyển động, xoay người lại ánh mắt quỷ dị nhìn người trước mặt, lặng lẽ vươn tay ra, dọc theo quần áo của anh tiến vào sờ soạng.

(*Đại di mụ là đến ngày hành kinh của con gái)

Mới nãy còn chiếm tiện nghi của cô, chính mình như thế nào cũng phải chiếm lại mới được, lại nói, xúc cảm này quả thật là không tồi, nếu có thêm đèn thì tốt rồi, dáng người đối phương chắc chắn rất tốt.

Đột nhiên đè lại cái tay kia, giữa mày Mục Đình nhíu chặt, “Làm cái gì?”

Đột nhiên tay bị bắt cô liền rút về, Thẩm Huyên không khỏi đỏ mặt, “Anh…… Anh không phải nói muốn bồi thường cho em sao? Hiện tại chỉ sờ một chút cũng không cho, em biết ngay đàn ông các anh chỉ biết nói ngoài miệng, hơn nữa mới nãy anh còn chiếm tiện nghi của em, quỷ ích kỷ!”

Hừ nhẹ một tiếng, cô ôm chăn cách xa một chút, trước kia chính mình câu dẫn anh, người này đều thờ ơ, như thế nào không thấy tiếp tục làm hòa thượng? Thanh tâm quả dục nha!

Nhìn chăn bị lấy đi, Mục Đình bỗng nhiên dán vào sau lưng đối phương, bàn tay to xoay khuôn mặt nhỏ kia qua, “Vậy em nghĩ kỹ đi.”

“……”

Đối diện với cặp con ngươi sâu thẳm kia, Thẩm Huyên lập tức gỡ tay anh ra, cả người đều rúc vào trong chăn giả ngủ, sao cô lại có cảm giác người này giống như là biết đại di mụ của mình chưa tới.

Trong bóng đêm, căn phòng to như vậy lại yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả ánh trăng bên ngoài cũng dần dần mờ đi, nhìn người cuộn thành một cục, ánh mắt Mục Đình có chút phức tạp, tiếp theo vòng tay ôm lấy cô.

Vào mùa thu ban đêm hơi lạnh, có điều Thẩm Huyên ngủ một giấc này cực kỳ không an ổn, rất sợ người bên cạnh làm cái gì, nhưng cũng may là do cô suy nghĩ lung tung, chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại thì đã là giữa trưa, vì thế liền nhanh chóng đi rửa mặt rồi xuống lầu.

Buổi chiều có cuộc họp hội đồng quản trị, cô phải ghé qua một chuyến, thật ra không đi cũng được, nhưng Bạch Tư nói như vậy có thể giúp cô hiểu thêm về công ty, kỳ thật Thẩm Huyên hiểu chính mình có cái năng lực gì, dù thế nào cô cũng biết rõ mình đảm đương không nổi việc quản lý giả công ty này.

Chỉ là không chờ cô đến công ty, liền có cuộc gọi từ Bạch Tư gọi đến, còn nói là có chuyện lớn.

Sau khi nghe xong, cô vội vã chạy đến bệnh viện, chờ khi đến bên ngoài phòng bệnh, lại thấy Bạch Tư vừa vặn từ bên trong đi ra, sau khi nhìn thấy cô Bạch Tư lập tức bước lại tiếp đón.

“Chủ tịch chỉ tăng huyết áp mà thôi, bác sĩ muốn làm kiểm tra toàn thân cho chủ tịch, nhưng ngài cũng biết, chủ tịch chắc chắn không chịu nổi mấy bộ dụng cụ kiểm tra này nọ, cho nên bọn họ đang ở trong đó khuyên nhủ chủ tịch.”

Nghe vậy, Thẩm Huyên nhìn hành lang không người, trầm mặc một lát, cuối cùng mới nghiêm túc nói: “Lúc nãy cô nói đều là sự thật?”

Dứt lời, người sau tự nhiên là gật gật đầu, “Chính là nghe xong tin này, huyết áp của chủ tịch mới đột nhiên tăng lên, hiện tại phó chủ tịch đã bị cảnh sát mang đi, nói là có người báo cáo hắn tham ô một khoảng tiền lớn của công ty, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực, có điều cũng may buổi sáng Mục tổng đã qua công ty một chuyến, hiện tại tin tức đã bị đè lại, cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.”

Nghe được lời Bạch Tư nói, Thẩm Huyên rất bình tĩnh, kỳ thật cô một chút cũng không ngoài ý muốn, cái người chú này của cô vì tiền còn có chuyện gì là làm không được, nếu là trước đây còn chưa tính, dù sao cũng là công ty của nhà mình, nhưng hắn muốn mưu hại mình, ông khẳng định sẽ không lại bỏ qua cho hắn.

Hơn nữa Thẩm Huyên suy nghĩ một đường, cảm thấy việc này khẳng định cùng nam chính thoát không được quan hệ, tuy rằng không có chứng cứ, nhưng chính là một loại trực giác không giải thích được.

Tuy nhiên vào lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra, chỉ thấy Thẩm Tất từ bên trong đi ra, sau khi nhìn thấy Thẩm Huyên sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, nửa ngày, mới cười lạnh một tiếng, “Hôm nay thoạt nhìn cô tựa hồ rất vui vẻ.”

Không biết đối phương là từ đâu nhìn ra cô rất vui vẻ, có điều Thẩm Huyên chỉ cười nhướn mày nói, “Anh họ nói gì vậy, chú xảy ra chuyện em lo lắng còn không kịp, anh yên tâm, em nhất định sẽ đi xin Mục Đình giúp đỡ, nhất định trả trong sạch lại cho chú.”

Trong chốc lát, sắc mặt Thẩm Tất liền trầm xuống đáy cốc, tiến lên vài bước, gằn từng chữ nhìn chằm chằm cô nói: “Mày đợi đó cho tao!”

Nói xong, cả người liền đi nhanh dọc theo hành lang rời đi, Thẩm Huyên mới không có để ý đến hắn, mà trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào, chỉ thấy bên trong còn đứng vài bác sĩ, còn ông thì đang lười biếng dựa vào trên giường bệnh, tựa hồ đối với mấy lời bác sĩ nói có chút không kiên nhẫn.

“Thẩm tiểu thư.”

Bác sĩ chính tựa hồ nhận ra cô, lập tức nhìn ông Thẩm nghiêm túc nói: “Huyết áp của Thẩm lão tiên sinh gần đây vẫn luôn không đi xuống, hơn nữa dạ dày cũng có tình trạng xuất huyết, vì để bảo đảm an toàn, chúng tôi đề nghị làm kiểm tra toàn thân, bởi vì chỉ số huyết áp của Thẩm lão tiên sinh tựa hồ có chút không đúng, hy vọng ngài có thể khuyên nhiều một chút.”

Lời còn chưa dứt, ông Thẩm trên giường bệnh liền không vui xua xua tay, “Kiểm tra cái gì mà kiểm tra, kiểm tra một trận xong, cho dù không có bệnh cũng bị giày vò cho ra bệnh, tùy tiện kê một ít thuốc là được rồi.”

Nghe vậy, Thẩm Huyên lập tức cau mày trừng mắt nhìn ông Thẩm, tiếp theo nghiêm túc nhìn về phía bác sĩ, “Ngài không cần nghe ông ấy nói, mau chuẩn bị làm kiểm tra toàn thân đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN