Hôm Nay Rung Động Vì Em - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Hôm Nay Rung Động Vì Em


Chương 15


Đó là Diệp Thần, cùng họ với cô, là cậu ruột của cô.

Nhưng ông ta với cái tên Thần tốt đẹp này một chút cũng không liên quan, là người Diệp Đằng ghét nhất trên thế giới này, không gì sánh được.

Thật ra, Diệp Đằng theo họ của mẹ. Bố cô nói rằng họ Diệp rất tốt, lại dễ nghe. Cái chuyện theo họ mẹ này nếu ở gia đình khác sẽ rất phức tạp, nhưng ở nhà của cô lại dễ dàng. Bởi vì cô và bố đều biết trên thế giới này có nhiều việc còn quan trọng hơn là việc mang họ gì.

Diệp Đằng nhìn người nọ hướng về phía cô cười cười, như là lỡ đãng đi qua mà thôi.

“Sao vậy?” Phương Thục Trân thấy sắc mặt của cô không tốt, duỗi tay sờ trán cô: “Người vừa nãy là người quen của con?”

Cô hoảng hốt buột miệng thốt ra: “Con không quen.”

Nếu thật sự được lựa chọn, cô lựa chọn không quen biết người này.

Cô đi lên tầng sau đó còn quay đầu lại nhìn, Diệp Thần đã biến mất không thấy, tim cô vẫn còn đập thình thịch, hắn đến nơi này rốt cuộc muốn làm gì?

Hắn đến không nói gì liền rời đi. Nếu hắn mở miệng đòi tiền hoặc kéo cổ áo mắng cô, Diệp Đằng còn thấy bình thường một chút. Nhưng hắn như vậy yên lặng không một tiếng động mà rời đi, ngược lại cô có chút thấp thỏm.

Buổi tối hôm đó Diệp Đằng trằn trọc, vất vả mới đi ngủ được lại gặp ác mộng, nửa đêm tỉnh lại trên người toàn mồ hôi. Trong giấc mơ, ở bên lề đường, Diệp Thần cãi nhau với bố, hắn đẩy bố ra ngoài, sau đó có một chiếc xe lao đến, tiếng còi chói tai, xe mất không chế,…. Mọi chuyện đều rơi vào màn đêm huyền bí.

Giấc mơ lặp đi lặp lại, cô tỉnh dậy vào sáng sớm, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, toàn thân lạnh run. Phương Thục Trân tìm cặp nhiệt độ đo cho cô, hóa ra là bị sốt.

Diệp Đằng uống xong thuốc hạ sốt, trùm chăn ngồi trên sô pha, nhìn Phương Thục Trân đang gọi cho thầy chủ nhiệm xin nghỉ, trong đầu chỉ nghĩ: Chỉ cần không tiêm, nói gì cũng được.

Cô chống cằm trên đầu gối, mở khung chat với Đào Dã trên WeChat, tin nhắn gần nhất là do anh gửi, về người thực vật.

Cô bí mật đổi ID thành tên viết tắt của mình YT*, sau đó gửi một tin trong vòng bạn bè: Hôm nay học được kĩ năng mới, chiên trứng bằng trán.

*Tên phiên âm của Diệp Đằng là Ye Teng, viết tắt là YT.

May quá, lúc này Phương Thục Trân không còn một hai bắt cô đến bệnh viện. Diệp Đằng ở nhà ngủ, do sốt nên ngủ rất nhiều, vừa mở mắt đã hai ba giờ chiều. Cô lấy cốc nước ở đầu giường, uống một ngụm, bò dậy nhìn điện thoại.

Phía dưới có mấy tin nhắn hỏi thăm linh tinh, chú Kiều còn gọi điện thoại cho cô nhưng làm cô tức giận nhất là Phùng Thiên bình luận: Ồ!

Diệp Đằng không phản ứng, nằm ở trên giường đợi một lúc, vẫn không thấy Đào Dã nói gì.

Sớm biết thế này cô đã không đăng. Diệp Đằng bắt đầu ảo não, bình thường cô sẽ không than khổ như vậy, cơ bản là không đăng trên vòng bạn bè, chẳng qua là muốn cho anh thấy, anh đọc thôi cũng được nhưng tốt hơn có lẽ anh sẽ hỏi cô làm sao vậy.

Do chưa có gì phát sinh, Diệp Đằng cảm thấy có chút khổ sở, cũng không biết khổ sở cái gì, liền xóa bài đăng đi.

Thứ sau, Diệp Đằng đến trường, Lâm Mạt vừa thấy cô đã kéo hỏi: “Sao cậu lại sốt? Bây giờ tốt hơn chưa?”

“Không có việc gì đâu.” Diệp Đằng lấy bài thi đưa cho cô ấy: “Tớ đã xem cho cậu rồi, có liệt kê ra mấy chỗ cậu chưa vững, cậu tự đối chiếu sách giáo khoa nhé.”

“Đằng Đằng, cậu thật tốt!” Lâm Mạt ôm cánh tay cô cười: “Cậu biết không? Hôm qua nhà chủ nhà của tớ bị cháy đấy!”

“A?” Diệp Đằng không nghĩ tới: “Nghiêm trọng không? Anh ấy có sao không?”

Lâm Mạt vẫy vẫy tay: “Anh ấy không sao, đội cứu hỏa tới kịp thời nhưng đại khái là phải sửa lại nhà.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Diệp Đằng nhớ đến tâm tư của mình hôm qua, nhà anh ở đều cháy, phỏng chừng cũng không phát hiện tin mình phát trên vòng bạn bè, về tình cảm có thể tha thứ được.

Diệp Đằng vừa mới ngồi xuống, Phùng Thiên từ bên ngoài đi vào lớp, lập tức ngồi xuống đằng sau Diệp Đằng.

Diệp Đằng qua đầu: “Sao cậu lại ngồi đây?”

Phùng Thiên tùy tiện duỗi thẳng chân: “Chúng ta là một nhóm mà, ngồi đây dễ dàng thảo luận chuyện học tập.”

“…”

Diệp Đằng làm mặt quỷ, nửa tin nửa ngờ quay lên. Đại bộ phận thời gian Phùng Thiên đều dùng để ngủ, giống như 800 đời cậu ta chưa được ngủ, chỉ cần cậu ta không lên tiếng là cảm giác như cậu ta không tồn tại.

Lúc tan học, Diệp Đằng đã đồng ý sẽ đến nhà Lâm Mạt cho cô học bù. Lâm Mạt một bên thu thập đồ dùng của mình, một bên nhắc mãi xem hôm nay mẹ mình làm món gì ngon ngon: “Hai hôm trước bố tớ có đến mang đến cá do chính ông câu, mẹ tớ làm cá chua ngọt rất tuyệt, kiểu gì cậu cũng thích.”

Không biết Phùng Thiên nghe được gì, đột nhiên đứng dậy, vặn mình, xách theo cái balo một ngày chẳng mở ra mấy lần, đi theo hai cô: “Cho tôi đi với.”

Lâm Mạt ngượng ngùng quay đầu.

“Hai cậu đi học nhóm lại chẳng rủ tôi, không được chút nào.”

Diệp Đằng cảm thấy buồn bực, rốt cuộc điều gì đã làm cho một thiếu niên bất lương đột nhiên muốn học tập như vậy? Việc học giống như là của mẹ cậu ta vậy, mỗi ngày đều nói bên miệng: “Nếu mày bị bắt cóc, mày chỉ ngồi đấy chớp chớp mắt.”

Phùng Thiên cười một chút, giây tiếp theo lại xụ mặt từ bên người cô đi ra: “Cậu coi như tôi muốn ăn cá chua ngọt đi.”

Diệp Đằng: ” Câu này còn giống tiếng người, Mạt Mạt cậu nói xem?”

Lâm Mạt: “Tớ không biết, tớ cũng không dám hỏi…”

Cuối cùng Lâm Mạt vẫn chẳng có chút tiền đồ nào mà đồng ý mỗi tuần cho Phùng Thiên đi cùng, thuận tiện cùng ăn cơm. Dì Lưu cũng thật thích náo nhiệt, cũng không biết Phùng Thiên là người không học vấn không nghề nghiệp, bị cậu ta dùng cái biểu cảm ngoan ngoãn mê hoặc, thế nhưng còn rất thích cậu ta.

Lâm Sơ ghét bỏ Phùng Thiên tuy nhiên ghét bỏ cũng vô dụng, cũng chẳng có ai để ý đến ý kiến của cậu ta.

“Tiểu Sơ, con nhìn Đằng Đằng xem, con cũng nên theo chân họ cùng nhau học tập, bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, con đến cả em gái mình cũng mặc kệ, sau này con không được như thế, đến lúc đó con ở bên ngoài cũng phải kết giao với mọi người, biết không?”

Lâm Sơ buông bát đũa đi về phòng, dì Lưu cũng lải nhải đi theo.

Diệp Đằng nhìn thấy cảnh tượng này liền bật cười: “Nhà cậu cũng thật có ý tứ.”

“Cái gì? Nhà tớ cả ngày đều gà bay chó sủa.” Lâm Mạt yên lặng bình luận.

“Thật thú vị.” Diệp Đằng cúi đầu định lấy tôm, bị Phùng Thiên đoạt mất, còn đắc ý mà nhướng mày khiêu khích cô.

“Ấu trĩ…”

Lâm Sơ cuối cùng cũng bại trận trước dì Lưu, bị bắt gia nhập nhóm học tập của họ, bốn người cùng vây quanh cái bàn trà ngoài phòng khách.

“Các cậu yếu chỗ nào?” Lâm Sơ nhấc nhấc mắt kính, lật xem sách giáo khoa.

Diệp Đằng trực tiếp thay hai người bọn họ trả lời: “Đừng phiền, không sao cả.”

Phùng Thiên lười biếng ghé vào bàn: “Không cần phải quan tâm tôi, tôi đến đây chỉ để ăn cá.”

Lâm Mạt cũng hùa theo: “Anh, em chỉ cần Đằng Đằng là ổn.”

Cuối cùng bạn học Lâm Sơ trở thành người trông coi.

Một đám trẻ con làm bài tập, trông vô cùng hài hòa, lúc đầu của Phùng Thiên đang chuẩn bị cắm xuống đất thì giật nảy mình tỉnh giấc.

Dì Lưu cười đưa đĩa trái cây đến: “Nghỉ ngơi một lúc đi, cũng đều mệt mỏi hết rồi.”

Lúc này có người gõ cửa, dì Lưu cọ tay qua tạp dề để lau qua loa, trên tay Diệp Đằng đang cầm miếng dưa hấu, quay đầu nhìn xem bỗng thấy có người tới, một thân màu xám nhạt, bộ quần áo không đẹp lắm nhưng ở trên người anh trông thật tuyệt. Tựa hồ anh cũng đã nhìn thấy cô nhưng không liếc đến cô lần nào, chỉ nói gì đó với dì Lưu.

“Được vừa lúc bọn nhỏ đều ở đây, để tôi bảo chúng nó xuống hỗ trợ.”

“Không khách khí, không khách khí.”

Diệp Đằng cúi đầu ăn dưa hấu, miếng dưa hấu quá lớn, cô cắn một miếng, ngọt tới tận đáy lòng.

Hóa ra là anh muốn lắp một số đồ dùng cho nhà mình, có một số đồ muốn để ở nhà dì Lưu, tuy Đào Dã nói không cần nhưng dì Lưu vẫn kiên trì gọi mấy đứa đi theo xuống giúp đỡ.

Thang máy không lớn, một đám người nối đuôi nhau đi vào, Diệp Đằng đi sau cùng, cuối cùng lách lách đứng cùng Đào Dã ở trong cùng.

“Đào tiên sinh, rốt cuộc ngày hôm qua sao lại bị cháy vậy? Về sau cần phải chú ý nhiều hơn.” Dì Lưu thuận miệng hỏi.

“Tàn thuốc dụi không cẩn thận vẫn còn cháy.”

“Chậc.” Diệp Đằng nhịn không được kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên thấy Đào Dã đang nhìn mình: “Mọi người đều sẽ ngẫu nhiên mà không cẩn thận, cũng rất bình thường.”

“Đó là sự thật, nhưng mấy người trẻ tuổi vẫn hút thuốc, đặc biệt là mấy anh con trai, một là không tốt cho sức khỏe, mặt khác lại không an toàn, nhìn xem…”

Dì Lưu không hổ danh là giáo viên, mượn đề tài bắt đầu chỉnh đến Lâm Sơ và Phùng Thiên.

Diệp Đằng yên lặng lấy tay che miệng ngáp một cái, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Đào Dã đứng bên cạnh, anh dùng ngón trỏ chỉ chỉ mặt mình chỗ gần cằm.

Làm gì? Đây là có ý gì?

Thang máy kêu lên một tiếng, mọi người lục tục đi ra ngoài, Đào Dã nhìn cô vẻ mặt mê man nhìn mình, duỗi tay lấy giúp cô hạt dưa hấu dính trên mặt: “Còn nói mình không phải trẻ con. Đây là cái gì?”

Anh lấy rất nhanh, không đến ba giây, Diệp Đằng cảm giác được ngón tay ấm áp của anh lướt qua mặt mình, trừng mắt nhìn anh, đỏ mặt đi lên: “Chỉ là không cẩn thận thôi, không phải anh cũng không cẩn thận mà đốt nhà à?”

Giọng của anh rất nhẹ, mang theo ngữ khí trêu chọc: “Vậy mà cũng không tha được? Về sau tìm bạn trai thế nào?”

☘️Hết chương 15☘️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN