Hôm Nay Rung Động Vì Em
Chương 4: Thật trùng hợp tớ cũng vậy
Diệp Đằng không có ý gì, chỉ là hơi hiếu kỳ.
Khi còn nhỏ, trên đường về nhà thấy một con chuột chết. Bởi vì tò mò, cô bắt bố mang nó ề nhà nhưng cô lại là người yêu sạch sẽ, sống chết không chịu chạm vào nó. Cuối cùng bố của cô lại phải buộc một cái dây cho cô kéo nó về nhà.
Nói như vậy nhưng Diệp Đằng thấy so sánh người với một con chuột chết thì không tốt lắm, dù gì so với con chuột chết hắn vẫn đẹp hơn.
Diệp Đằng cảm thấy đầu mình bị hắn hơi đẩy một chút, chọn một góc rất kỳ lạ từ cửa ra, mặt cô đều đỏ hết lên, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”
Phương Thục Trân đã từ trên tầng chạy xuống, Diệp Đằng vừa thấy sắc mặt của Phương Thục Trân thì cũng biết bà sợ đến nhường nào. Cô thật sự không cố ý làm bà lo lắng, lần này là ngoài ý muốn.
“Đằng Đằng! Con không sao chứ?”
Diệp Đằng xấu hổ nhìn người đàn ông bên cạnh: “Không sao đâu ạ, chỉ là con không cẩn thận.”
“Đau không? Để mẹ nhìn xem, lỗ tai đỏ hết rồi kìa.” Phương Thục Trân kéo tay cô kiểm tra, đập ngay vào mắt là tai của cô.
Đào Dã nghe thế cũng quay sang nhìn, vành tai của cô hơi mỏng, gần như trong suốt, có hơi đỏ lên, không có vết thương nào.
“Đào tiên sinh, cảm ơn cậu rất nhiều, bọn nhỏ quá nghịch ngợm.” Dì Lưu khách sáo.
Người nọ thu lại tầm mắt trên người Diệp Đằng, nghiêm túc gật gật đầu.
Hóa ra hắn họ Đào, Diệp Đằng cảm thấy tên này khá đặc biệt, không biết có ai gọi hắn một cách tình cảm như tiểu Đào không?
Mọi người cùng nhau lên tầng. Hắn nhanh chóng tiến hành kiểm tra mạch điện, tìm được chỗ bị chập.
Dì Lưu lấy ra một hộp dụng cụ: “Cũng không biết chỗ này có bút thử điện hay gì gì đó không. Đào tiên sinh, cậu tìm xem trong này có gì có thể dùng được không.”
Hắn ngồi xổm xuống, mở cái hộp ra, tìm được một cái bút thử điện.
Diệp Đằng cùng Lâm Mạt ở bên cạnh nhìn, giống hai đứa trẻ tò mò.
Động tác của hắn rất thuần thục, bởi vì hộp điện có hơi cao nên hắn phải dẫm lên một cái ghế, tay áo đã bị xắn lên. Diệp Đằng để ý thấy tay phải của hắn vẫn đeo găng tay, vẫn là găng đen nửa ngón, vải mềm không hạn chế hoạt động của hắn. Liệu hắn đeo găng tay có ý nghĩa gì?
“Mạt Mạt, giúp Đào tiên sinh đỡ ghế.” Dì Lưu bận rộn dọn dẹp phòng bếp, Phương Thục Trân cũng đi theo giúp, quay lại nhìn thoáng qua huyền quan: “Nha đầu này chẳng hiểu chuyện gì cả.”
Lâm Mạt có chút không vui, lá gan của cô rất nhỏ. Diệp Đằng không viết vì sao cô lại sợ vị chủ nhà này như thế nhưng đối với mỗi người ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
“Để tôi làm cho.” Diệp Đằng tiến lên giúp hắn giữ ghế: “Mạt Mạt, cậu đi giúp dì Lưu đi.”
Lâm Mạt như trút được gánh nặng mà rời đi.
Diệp Đằng ngửa đầu nhìn hắn lấy công tắc điện ra, đổi đi một đoạn cháy. Cánh tay của hắn thạt sự rất rắn chắc, có cơ bắp, theo động tác của hắn mà lộ ra gân xanh. Diệp Đằng không tự chủ mà nhìn hắn vài lần. Đột nhiên, hắn rũ mắt nhìn về phía cô, bị phát hiện, cô xấu hổ, cảm thấy tai hơi nóng.
“Băng dính cách điện.”
“Ừ.” Cô ngồi xuống tìm trong hộp dụng cụ, thấy một cuộn băng dính cách điện màu đen: “Dài bao nhiêu?”
“Khoảng 10cm.”
Diệp Đằng cắt một đoạn đưa cho hắn.
“Đinh ốc.”
“Ừ.”
“Đây là đai vít.” Hắn nhìn đồ vật tròn tròn trong lòng bàn tay Diệp Đăng, ánh mắt như muốn nói: Đến cả đinh ốc và đai vít cũng không phân biệt được?
“…”
Diệp Đằng cảm thấy oan ức, hắn ghét bỏ ai? Phân biệt được đinh ốc với đai vít thì ghê gớm lắm à?
Điện mau chóng được sửa, mọi người đều cảm thấy vui mừng. Thực sự trong thời tiết này không thể sống thiếu điều hòa một giây phút nào.
Dì Lưu rất cảm kích, một mực thuyết phục Đào Dã ở lại ăn cơm. Hình như hắn thật sự có việc, nói một chút liền nhanh chóng rời đi.
Tiễn người đi, dì Lưu đóng cửa lại bắt đầu cảm thán: “Mọi người nhìn xem, người này so với người thật tức chết mà. Đào tiên sinh này mới hơn hai mươi tuổi, ngày thường không thấy hắn ra khỏi cửa, cũng không biết có phải là đi làm hay không. Dù gì cũng là một người trẻ tuổi mà cả ngày ăn chơi lêu lổng. Nhìn hắn đàng hoàng như thế nhưng thực ra là dân thất nghiệp. Chính là do gia đình có điều kiện, trong tay có mấy căn nhà, đem cho thuê. Không chừng hắn không phải làm gì mà cũng đủ tiền tiêu dư giả.”
Phương Thục Trân không phải là người thích nói sau lưng người khác, nghe dì Lưu thao thao bất tuyệt, không lên tiếng.
“Hơn hai mươi?” Diệp Đằng nhìn bộ dáng của hắn không đoán ra tuổi.
“Hình như mới hai mươi tư tuổi nhưng cả ngày chẳng thấy hắn nghiêm túc làm việc, có đôi khi hắn ăn mặc rất tùy tiện, có đi khi lại mặc cực kì nghiêm túc. Không biết rốt cuộc là làm nghề gì?” Dì Lưu tựa hồ rất hứng thú với vị chủ nhà này nhưng cũng không biết nhiều thông tin lắm.
“Vì sao anh ta lại đeo găng tay nhỉ?” Diệp Đằng thật sự tò mò.
“Ừ nhỉ, con nói dì mới để ý. Dì cũng không biết, chưa bao giờ thấy cậu ta tháo găng tay ra.”
“Kia…”
Diệp Đằng còn chưa nói hết, Phương Thục Trân đưa cho cô cốc nước: “Con uống chút nước đi, cả người toàn mồ hôi.”
Đây chính là không cho cô hỏi nhiều mà. Diệp Đằng cầm cốc nước uống lần hai ngụm, ăn cơm trưa ở nhà dì Lưu xong mới đi. Lâm Sơ mải học, mãi đến lúc mẹ con cô rời đi cũng chưa về.
Diệp Đằng đi ngang qua tầng một, nhớ lại lúc nãy mình bị kẹt ở song cửa sắt. Hắn ăn mặc đẹp như vậy là để đi gặp ai nhỉ?
Diệp Đằng thấy còn cái ô, trước khai giảng cô có đến một lần nhưng không thấy hắn. Rất nhanh đã đến ngày khai giảng.
Khai giảng là một ngày rất nắng, mặt trời như đang muốn thiêu chảy con người.
Giáo viên chủ nhiệm mới của Diệp Đằng là Vương Văn Trác, là giáo viên dạy toán. Ông chính là người dùng “cửu ngưu nhị hổ”* đưa cô đến lớp học của mình vì bọn Lâm Sơ cũng là do giáo viên chủ nhiệm gọi đi.
*Nôm na là dùng sức mạnh của mình.
Diệp Đằng đi theo ông đến lớp học, nghe ông cứ lải nhải: “Kỳ thật trong kỳ thi lần trước, thầy thấy em bại bởi Lâm Sơ là ngoài ý muốn! Thầy đã nhìn vào thành tích ngày thường của em, lần tới chỉ cần nỗ lực thêm nhất định sẽ vượt qua nó!”
Diệp Đằng nhìn bộ dạng sục sôi tinh thần chiến đấu của thầy, gật gật đầu nói: “Vâng.”
“Đến rồi.” Thầy chủ nhiệm vui mừng đứng ở cửa lớp, đợi đám học sinh ổn định chỗ ngồi, đưa Diệp Đằng lên bục giảng: “Các em, hôm nay chúng ta có một bạn mới. Đây chính là Diệp Đằng học kỳ 1 từng đạt giải nhì cuộc thi toán cấp thành phố chỉ sau Lâm Sơ ở lớp 3.”
Diệp Đằng thấy Lâm Mạt ngồi ở hàng cuối, không nghĩ hai người được phân cùng một ban, hướng về phía cô mỉm cười. Đến khi nghe đến câu cuối cùng của thầy Vương thì hơi nhíu mày.
Phía dưới đồng loạt vỗ tay, mấy cậu con trai ngồi phía dưới thấy trên bục giảng có cô gái mặc đồng phục thể dục màu đỏ trắng, tóc buộc đuôi ngựa làm xoăn phía đuôi, cười lên thực sự xinh đẹp.
“Uầy, xinh thật.” Mấy nam sinh phát ra lời cảm tháng từ đáy lòng.
“Đây là học sinh mới của tập thể lớp chúng ta, tôi hy vọng về sau các bạn chiếu cố bạn ấy một chút, cũng có thể học tập để học tốt như Diệp Đằng…”
Thiếu nữ trên mặt không chút biểu cảm sự thừa, đứng ở trên bục giảng đợi chủ nhiệm lớp kết thúc lời giới thiệu dài dòng của ông. Cô để ý thấy đối diện lớp có một cây bạch quả nhưng lại không biết rằng các nam sinh cơ hồ đều bị cô hấp dẫn.
“Xin mời Diệp Đằng giới thiệu về bản thân mình.”
Diệp Đằng hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn thầy chủ nhiệm, nửa đùa nửa thật nói: “Tớ là Diệp Đằng chỉ đứng sau bạn Lâm Sơ, mong được mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”
Phía dưới nam sinh cười, nhỏ giọng bàn tán: “Kinh nha! Mới ngày đầu đã dám cùng lão Vương nói đùa.”
Thầy chủ nhiệm có chút không vui, nhưng chỉ là vui đùa, không thể so đo cái gì, ho khan hai tiếng rồi nói: “Hy vọng đến kỳ thi toán tiếp theo, bạn Diệp Đằng cần nỗ lực hơn để vượt qua bạn Lâm Sơ.
“Cảm ơn thầy đã cổ vũ.” Diệp Đằng cười trả lời.
“Tốt, em mau đến chỗ trống bên kia để ngồi.” Thầy Vương chỉ hàng bên dưới, bên cạnh Lâm Mạt vẫn còn chỗ trống.
Thầy chủ nhiệm vừa đi, lớp học sôi động lên không ít, có mấy nam sinh phía sau hướng về phía Diệp Đằng huýt sáo, thấp giọng nói: “Người mới, biết điều một chút.”
Đây là tiết tự học vào buổi trưa, thầy chủ nhiệm vừa đi thì có cô giáo vào, không thể quản được lớp, hàng học sinh giỏi phía trên vì có học bá mới mà cảm thấy khẩn trương, phía sau vì xinh đẹp mà kích động, trong lớp tràn ngập không khí bất an, kích động.
Một lúc sau, có vài tờ giấy được vo tròn ném vào người Diệp Đằng, mấy lần trước Diệp Đằng không nói gì. Đột nhiên có người ném giấy vào trán cô, cô vốn dĩ đang viết bài thì phải dừng lại, giơ tay lên.
“Em có vấn đề gì sao?” Giáo viên ngồi ở phía trước lên tiếng.
“Em muốn xin phép cô ra ngoài.” Cô vừa nói vừa nói vừa ném giấy lại cho nam sinh ném giấy vào người cô.
Người ném trúng cô là nam sinh không mặc đồng phục, một thân đồng phục thể dục ở giữa đồng phục của trường thật nổi bật. Cậu ta cũng có chút chột dạ nhưng vẫn ngang ngạnh, dịch dịch ghế về phía sau: “Tôi mà phải sợ cô?”
Diệp Đằng nhìn hành động nhỏ của cậu ta, cười nhạt, thấp giọng nói: “Cô ơi, xin phép cô cho em đi vệ sinh.”
“Đi đi.” Cô giáo nhẹ nhàng thở hắn ra. Nếu mà có xảy ra mâu thuẫn gì thì cô cũng không giải quyết được.
Cô vừa mới đi, cậu ta âm thầm mắng một câu: “Mẹ kiếp! Muốn chơi ông à?”
Diệp Đằng quay lại, bạn cùng bàn đưa cho cô tờ giấy nháp: Đừng có chọc vào Phùng Thiên, cậu ta là đại ca trong trường đấy.
Diệp Đằng mở bút, vẽ một khuôn mặt nham hiểm.
“Thật trùng hợp tớ cũng vậy.”
Hết chương 4
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!