Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh - Chương 1: Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh


Chương 1: Chương 1


Tàn nguyệt như câu, hàn nha thanh thê [1].

[1] Trăng tàn như lưỡi liềm, tiếng quạ quá thê lương.

Trong cấm thất quanh năm không thấy mặt trời của Thanh Vân Tông, mùi máu tươi nồng đậm đến mức khiến người ta buồn nôn.

Mười tám cái tường đinh thấu cốt xuyên qua tứ chi, ngực, bụng của nam nhân, đem thân thể mảnh khảnh của y gắt gao đóng lên tường đá, máu chảy đầm đìa trên thân thể đã mấy ngày, từ màu đỏ tươi trở thành nâu sẫm.

Đau đớn cướp đi ý thức của y, y mơ màng cúi đầu, gương mặt mỹ lệ ngày xưa giờ lại không có chút huyết sắc, duy chỉ có nốt lệ chí đỏ nơi mắt trái vẫn còn mang chút vẻ đẹp yếu ớt.

Giống như đóa hoa nở rộ hết mức, rồi lại bị người tàn phá đến héo tàn.

“Sư tôn.” Yến Cẩn chậm rãi bước đến trước mặt y, thần sắc lạnh lùng mà mỉa mai:”Mùi vị của thiên đạo vạn quả, còn chịu được không?”
Người trên tường như phớt lờ những gì hắn nói.

Hơi thở của y yếu đến mức không thể nghe thấy, chỉ có lòng ngực còn phập phồng là chứng sinh mệnh của y chưa chấm dứt.

—— Nhưng sẽ nhanh thôi.
Yến Cẩn nhíu mày, ngón tay thon dài nắm cằm người kia lên, hơi dùng sức khiến đối phương phải ngẩng đầu.

Một dải lụa trắng có hoa văn bạch cẩm ôn nhuận như mây được trang trí bằng một viên tiểu ngọc bích buột trên tay Yến Cảnh, theo động tác của hắn mà nhẹ nhàng đong đưa.

Hắn hờ hững nói:”Đau đớn này, xem như là báo đáp ân tình của đoạn tẫn linh căn mà sư tôn ban cho ta.”
Không biết là cái gì kinh động tới người sắp chết trước mắt, hàng mi của y run nhẹ, gian nan mở mắt, giữa đôi môi khô nứt phun ra mấy tiếng đứt quãng, “Yến…!Yến…”
Khoang miệng ngập tràn mùi rỉ sét nồng đậm, y ho khan, trên miệng tràn ra máu tươi, yết hầu ướt đẫm máu, “Yến Cẩn…”
Y chỉ thấy trước mắt có một bóng người mơ hồ, nam nhân dứt khoát nhắm mắt lại, nở một nụ cười quỷ dị, “Giết ta, ngươi sẽ phải hối hận…”
Y thở dốc, lẩm bẩm:”Người ngươi giết là hắn…!Ngươi muốn giết là hắn…”

Lời này nói này lộn xộn không rõ ràng.

Thần sắc Yến Cẩn càng lúc càng lạnh, đem tay đặt lên cái yếu ớt kia, siết chặt không chút do dự.

“A!”
Người hôn mê lần nữa bị đau đến mở to hai mắt, đáy mắt hiện lên mờ mịt cùng xa lạ, ngay sau đó y đại khái đã ý thức được tình cảnh hiện tại, lập tức sụp đổ mà giãy giụa, đôi môi tái nhợt run rẩy, tựa hồ muốn nói gì đó ——
Nhưng những chiếc trường đinh thấm đẫm máu lại giữ chặt y lại, Yến Cẩn cũng không muốn nghe y nói gì.

Tiếng xương cốt vỡ vụn, đáy mắt y phản chiếu tia kinh ngạc chưa kịp tiêu tán.

Trần ai lạc định.

…..!
Đau!
Phảng phất như bị ai đó một đao mà lột da rút gân, đau đớn từ sâu trong xương cốt lan ra, đau đến mức linh hồn run rẩy, nhưng cố tình thần trí lại tỉnh táo, tỉnh táo đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Thẩm Tri Huyền giãy giụa giữa ác mộng, ngón tay thon dài trắng nõn túm chăn, run rẩy co giật, nửa ngày sau mới mở mắt ra, mệt mỏi thở ra một hơi.

….!Cuối cùng cũng tỉnh lại.

Không phải là trước khi đi ngủ chỉ đọc cuốn tiểu thuyết này sao! Không phải pháo hôi sư tôn bị đồ đệ làm thịt trong cuốn tiểu thuyết kia chỉ trùng tên với y thôi sao! Sao lại đến nỗi gặp ác mộng bị đóng trên tường mà thiên đao vạn quả rồi còn sống sờ sờ mà bị bóp chết chứ!
Thẩm Tri Huyền chống khủy tay lên giường muốn ngồi dậy, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Từ từ.

Có gì đó không đúng.

Trên người còn ẩn ẩn đau, một đoạn ký ức bị xem nhẹ gào thét mà tới, đem y cố định tại chỗ — Y đúng thật là đọc cuốn tiểu thuyết kia, nhưng y là xem suốt đêm để xong, căn bản là không có ngủ, sao mà gặp ác mộng được!

Quyển tiên hiệp tu chân tiểu thiết đó đoạn đầu viết vô cùng xuất sắc nhưng kết cục lại dở dang.

Vai chính Yến Cẩn có linh căn tu rất tốt, là thiên tài trời sinh, nhưng mà loại văn này, vai chính thiên tài khi còn nhỏ thường rất thê thảm, đáng thương đến mức lừa của người đọc một lu nước mắt.

Yến Cẩn cũng không ngoại lệ, bất quá hắn sau khi trải qua chuyện bị đồng môn hãm hại, bị sư tôn ghen ghét đoạn tẫn linh căn, trắc trở hoạn nạn thì triệt để hắc hóa.

Hắn trở mặt diệt hết những người từng làm thương tổn hắn, làm sư tôn hắn thiên đao vạn quả sau đó thuận tay bóp chết.

Ngay sau đó là mấy lời giải thích ít ỏi của tác giả —— Sau khi sư tôn của Yến Cẩn chết không bao lâu thì hắn biết được chân tướng, vốn là đã hắc hóa đến mức tâm tư vặn vẹo giờ lại hoàn toàn điên loạn, tự sát —— Toàn văn hoàn —— Thậm chí chân tướng là cái gì cũng không viết ra.

Thẩm Tri Huyền đọc suốt đêm đến cuối cùng lại thấy kết cục một lời khó nói hết như vậy, ngay lập tức như ăn phải đống shit, tức đến mức hít thở không thông.

Sau nửa tiếng đồng hồ gửi tặng tác giả một rương đao cùng với việc lặp đi lặp lại ý niệm “Quên đi”, Thẩm Tri Huyền quyết định đi xuống lầu mua bữa sáng cho bình tĩnh một chút, kết quả vừa ra cửa liền phát hiện thang máy hỏng rồi, chỉ có thể đi thang bộ xuống ——
Nhưng y quên mất mình bị tuột huyết áp, một đêm không ngủ mà bụng cũng trống trơn, trước mắt choáng váng một trận, bước đi không vững, hụt một chân, đầu va vào vách tường.

Đã qua thời gian đi làm, hành lang yên tĩnh, không có ai qua lại.

Cú va chạm này của Thẩm Tri Huyền rất nghiêm trọng, máu chảy xuống, thấm ướt áo sơ mi của y, mùi máu tươi xộc lên mũi, y hôn mê, cũng không biết chính mình có kêu tiếng cứu nào không, chỉ gian nan mở mắt, toàn thân đau nhức như bị rút gân lột da, thiên đao vạn quả.

Nháy mắt ánh mắt của y tan rã, một mảng huyết sắc mơ hồ, giống như có người đứng trước mặt y, bóp chặt yết hầu y ——
Thẩm Tri Huyền vội vàng thở dốc, một lời cũng không nói ra được, có lẽ là tia thanh minh cuối cùng trước khi chết, y mơ hồ thấy được người trước mặt…!
Có một đôi con người lạnh băng màu đỏ.

Hồi ức kết thúc.

—— Ngọa tào!

Thẩm Tri Huyền nuốt một ngụm nước miếng, nhéo nhéo yết hầu của mình, xích đồng [2], y thế nào mà lại nghĩ tới cảnh tượng Yến Cảnh giết sư tôn của mình trong nguyên tác chứ?!
[2] Xích đồng: Mắt đỏ, dịch ra thì kì quá nên tui để Hán Việt luôn.

Bởi vì cùng tên với pháo hôi sư tôn nên y đặc biệt chú ý “Thẩm Tri Huyền” trong sách, xem đoạn hắn chết cũng vô cùng cẩn thận.

Trường đinh khóa thân, thiên đao vạn quả, hầu cốt [3] cắt đứt.

[3] Hầu cốt: Yết hầu và xương cốt.

Thẩm Tri Huyền mím môi ngã xuống đất, thất tha thất thiểu đi tới gương đồng cách đó không xa, nhìn thoáng qua liền như bị sét đánh, đột nhiên có cảm giác như mình đã chết.

Thanh niên trong gương, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Quen thuộc là vì gương mặt này so với gương mặt mà y nhìn thấy trong hơn hai mươi mấy năm nay trí nhớ không có gì khác nhau, còn xa lạ là bởi vì…!Nốt lệ chí này là sao! Sao lại có nốt lệ chí ở đây!
Phối hợp với gương mặt tái nhợt, tinh thần liền xuống dốc không rõ lí do.

Thẩm Tri Huyền cứng cổ nhìn hồi lâu, thẳng đến khi ký ức đứt quãng mơ hồ không một tiếng động xâm nhập vào đầu óc y, cuống cùng mới suy sụp mà nhắm mắt lại, chấp nhận chuyện “Mình xuyên thư”, hơn nữa còn là xuyên vào pháo hôi.

Tinh thần y sa sút một lát, thở dài một hơi, chuẩn bị nằm xuống giường tự hỏi nhân sinh một chút.

Trong nguyên tác có nói “Thẩm Tri Huyền” có căn cốt không tồi, là một hạt giống tu tiên tốt, hắn còn từng là người nắm quyền điều động nội bộ Tông môn tiếp theo, chỉ là sau một lần rèn luyện bị thương trở về, đã mắc phải một tâm bệnh.

Về sau, một đường tu tiên của hắn khó bề tiến bộ, thậm chí còn không thể vận dụng linh lực trong một thời gian dài, cuối cùng chức vị Tông chủ rơi xuống người vị sư huynh cao hơn hắn một bậc, hắn lui xuống vị trí thứ hai, gánh cái danh trưởng lão, nhưng cái gì cũng không xen vào.

Thẩm Tri Huyền dựa vào giường cẩn thận nghĩ rồi lại nghĩ, cũng không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì mà dẫn đến tâm bệnh của hắn nghiêm trọng như vậy…!Ước chừng là do vừa xuyên qua, ký ức không thể dung hợp lại được.

Thẩm Tri Huyền cân nhắc, hai tiếng gõ cửa không đề phòng làm y cả kinh đến mức trong lòng nhảy dựng cả lên, còn chưa kịp hỏi là ai, cửa đã bị đẩy ra.

—— Địa vị của y ở Thanh Vân Tông không thấp đến mức không có sự đồng ý của y, người khác có thể tùy ý ra vào phòng y đúng chứ!?
Trong lòng Thẩm Tri Huyền còn đang phun tào, vừa nhấc mắt lên liền thấy người tới, lập tức tắt lửa giận, tốt, người này nhìn có bao nhiêu quyền lực, tùy ý.

Nam nhân tao nhã mặc một thân trường bào màu lam nhạt mộc mạc, bên hông có ngọc bội đại biểu cho thân phận tông chủ, tư thái trầm ổn đẩy cửa tiến vào.

Hắn đại khái là không nghĩ tới Thẩm Tri Huyền đã tỉnh, trong chớp mắt ánh mắt của hai người giao nhau, Thẩm tri Huyền thấy đáy mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc, theo sau là nụ cười cùng thở dài nhẹ nhõm, “Sư đệ tỉnh rồi?”
Hỏi cái này không phải vô nghĩa sao.

Nếu y không tỉnh thì mở hai mắt để mộng du à?
Thẩm Tri Huyền nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không có đứng dậy —— Y không có hoàn toàn dung hợp với ký ức của nguyên thân, ký ức còn có chút mơ hồ, tỷ như tại sao tâm bệnh của y lại tái phát rồi ngất xỉu như lần này chẳng hạn.

Nhưng có một số việc thật sự là bản năng, chẳng hạn như thái độ của y đối với Tống Mính [4]—— cũng chính là người trước mặt, vị Tông chủ chưởng quản Thanh Vân Tông hiện tại.

[4] 宋茗: Tống Mính ( hoặc Minh).

Không nóng không lạnh, không mặn không nhạt.

Kì thật chuyện này cũng có thể lí giải, vị trí Tông chủ Thanh Vân tông này vốn là của nguyên thân.

Trong mắt của nguyên thân, Tống Mính đại khái là may mắn nhặt được.

Tống Mính tựa hồ đã quen với thái độ của y, chỉ ôn hòa cười, giống như một hảo sư huynh chiều chuộng tính tình của sư đệ, “Chuyện của Tàng Kiếm Các ta sẽ xử lí tốt, sư đệ cứ yên tâm, không cần vì chuyện này mà tự trách mình.”
Hắn lại khuyên giải an ủi vài câu, Thẩm Tri Huyền không biết trước sự tình nên cũng không hiểu được gì, sợ nói nhiều sơ hở nhiều nên chỉ hàm hồ đáp ứng vài câu, sau đó liền làm ra bộ dáng mệt mỏi muốn ngủ.

Tống Mính dừng nói, nhìn y một lát rồi mới dịu giọng:”Nếu đệ mệt thì sư huynh đi trước.

Tiểu đồ đệ của ngươi còn chờ bên ngoài, ta kêu hắn vào hầu hạ ngươi nghỉ ngơi.”
—— Tiểu đồ đệ.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tri Huyền là nghĩ tới Yến Cảnh, cặp xích đồng thoáng qua trong đầu, y cảm thấy cả người ẩn ẩn đau lên, suýt chút nữa đã mở miệng cự tuyệt.

Nhưng vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Tống Mính, Thẩm Tri Huyền không biết vì sao trong lòng lại nhảy dựng lên, lời lên đến miệng phải nuốt xuống, chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Bóng người màu lam nhạt chậm rãi rời đi, một lát sau, có người ở cánh cửa đang hé mở thò nửa cái đầu vào, kêu lên:”Sư tôn.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN