Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh - Chương 14: Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh


Chương 14: Chương 14


Bên ngoài gió vừa rét mà tuyết lại lớn, Thẩm Tri Huyền đáp một tiếng, nghiêng người chỉ vào trong phòng:”Vào phòng hẳn nói?”
Yến Cẩn lắc đầu:”Đệ tử muốn xin phép sư tôn, Thiệu sư huynh của Tam Phong muốn mở tiểu hội luận kiếm, mời đệ tử tới tham gia…”
“Tiểu hội luận kiếm?” Thẩm Tri Huyền trầm ngâm trong chớp mắt, đây là yến hội nhỏ do những đệ tử thân truyền của mấy vị trưởng lão chủ phong tổ chức để bàn luận kiếm thuật —— Loại chuyện tu luyện này, chỉ có thể giao lưu luận bàn với nhau thì mới có thể tiến bộ thôi.
Mấy năm gần đây, Thẩm Tri Huyền từng chút từng chút nhìn tiểu thiếu niên lớn lên, nhưng tính tình hắn lại càng ngày càng lầm lì ít nói, y rất phiền não, sợ không nuôi hắn thành hắc hóa, lại nuôi hắn thành tự kỷ.

Bây giờ khó khăn lắm Yến Cẩn mới tham gia hoạt động, tất nhiên là y sẽ đáp ứng rồi.
“Nghiêm Thâm cũng đi?”
Yến Cẩn gật đầu.
Thẩm Tri Huyền dặn dò:”Nhớ cách xa hắn một chút.”
Mấy năm nay y cố ý lạnh nhạt với Nghiêm Thâm, nhưng Nghiêm Thâm tâm thuật bất chính [1], sau lưng còn có người xúi giục, không ít lần làm khó Yến Cẩn, bị Thẩm Tri Huyền trong tối ngoài sáng xử lí biết bao nhiêu lần cũng không thu liễm, trái lại còn ngày càng trầm trọng.
[1] Tâm Thuật bất chính: Chỉ người mưu cơ thâm sâu, tâm địa xảo trá, đầu cơ trục lợi.
…!Sớm muộn gì cũng phải tìm lí do giải quyết hắn, dỗ một đồ đệ thôi là đủ rồi.
Yến Cẩn đáp “Vâng”.
Thẩm Tri Huyền hiểu rõ tính tình của hắn, chỉ cần nói một chữ “Vâng” là sẽ tuyệt không nhiều lời thêm chữ nào nữa, phất tay bảo hắn đi đi.
Thanh niên đang định lui ra thì Thẩm Tri Huyền bỗng nhiên nhớ tới gì đó, gọi người lại:”Tam trưởng lão giúp ta thiết lập trận pháp.

Khi nào ngươi về thì giúp ta mang tới đây.”
Tam trưởng lão thạo (giỏi) trận pháp, Thẩm Tri Huyền liền nhờ hắn giúp y bày noãn (ấm) trận —— Trong ngày đông lạnh giá khắc nghiệt tuyết rơi dày đặc như thế này, cho dù y không sợ lạnh thì cũng không thích mỗi lần ngủ là phải hít khí lạnh đâu!
Chờ Yến Cẩn đi rồi, Thẩm Tri Huyền bị cơn buồn ngủ gần như bào mòn sức lực, suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng đi ra phía sau núi:”Đi ngâm ôn tuyền (Suối nước nóng) thôi —— Mầm mầm, mang theo mâm trái cây và rượu nữa, đi thôi!”
Tông chủ tiền nhiệm đối xử với nguyên thân thật sự rất tốt, chọn chủ phong thì chọn nơi có linh khí nhiều nhất, địa hình khó tấn công dễ phòng ngự, sau núi còn có ôn tuyền —— Nhiệt khí ôn tuyền hầm hập, chưa tới gần cũng có thể cảm nhận được linh khí ập vào mặt.
Vừa vào đông là Thẩm Tri Huyền đã chung tình với ôn tuyền này ngay lập tức, cứ cách năm ba ngày là lại tới đây ngâm.
Bình ngọc trôi trong ôn tuyền, hoa quả đủ màu đủ sắc được cắt thành từng miếng nhỏ đặt trên đĩa ngọc, trái cây tươi ngọt kết hợp với hương rượu mát lạnh, thật đúng là sảng khoái hết chỗ nói.
Cỏ nhỏ lao xuống đáy ao rồi lại trồi lên, lắc lắc lá con, làm bọt nước bắn đầy mặt Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền hắt một vốc nước lên nó, khiến người nó lần nữa ướt nhẹp.
Một người một cỏ chơi đùa một lúc thì dừng lại.

Cỏ nhỏ lười biếng nằm xải lai trên bờ tắm nắng, Thẩm Tri Huyền dựa người vào bờ, ngồi trên một ụ đá cao cao, nhắm mắt suy nghĩ.

Chớp mắt đã qua ba năm, mỗi ngày đều là kịch tình (tình tiết cốt truyện) mới.
Trong nguyên tác, đáng lẽ ra ba năm trước, Yến Cẩn đã bị chặt đứt linh căn rồi bị trục xuất khỏi Thanh Vân Tông.

Không lâu sau gặp phải kỳ ngộ nhập ma, sau khi trở nên cường đại thì liền trở tay giết hết tất cả nhưng ai từng hắn tổn thương.
Chết thảm nhất, chính là người từng là sư tôn của hắn.
Có điều cốt truyện này đã bị người xuyên thư là y thay đổi, bây giờ Yến Cẩn không những sống rất tốt, mà còn bị y nuôi tới trắng trắng mềm mềm, cũng không còn bài xích y như trước nữa…!Ngẫm lại còn rất có cảm giác thành tựu đó.
Chỉ là không biết đến khi nào thì nhím nhỏ mới có thể hoàn toàn buông bỏ khúc mắc đây.
Thẩm Tri Huyền giơ tay xoa xoa mi tâm, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ sang chuyện khác.
Không biết vì sao, y không thể dung hợp hết ký ức của nguyên thân, sinh hoạt thường ngày thì không sao, nhưng mỗi lần y muốn cẩn thận truy cứu chuyện gì đó thì sẽ phát hiện trí nhớ có lỗ hỏng rất lớn.
Tỷ như cái chết của Tông chủ trước.
Y cảm thấy cái gọi là tẩu hỏa nhập ma mà chết của Tông chủ tiền nhiệm rất kì lạ.

Rõ ràng trước khi bế quan thì tất cả vẫn rất bình thường, mà lần thăng giai đó, đối với Tông chủ tiền nhiệm đã chuẩn bị từ lâu mà nói, thì phải đơn giản như nước chảy thành sông mới đúng.
Nhưng hắn lại chết.
Trước khi Tông chủ tiền nhiệm bế quan…!Hoặc là nói trước khi chết, người cuối cùng mà hắn gặp, chính là Tống Mính.
Ngoại trừ Tống Mính, không ai có thể biết được trong khoảng thời gian một khắc (15 phút) đó đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tri Huyền hít sâu một hơi, lại xoa mi tâm, linh quang chợt lóe —— Từ từ! Còn có kiếm linh mà!
Linh Sương kiếm của hắn ngủ say nhiều năm, nên trong chốc lát y cũng không nghĩ tới chuyện này, phẩm chất thượng đẳng, ở chung với chủ nhân hồi lâu sẽ thúc sanh kiếm linh (linh hồn của kiếm), mà kiếm tu sẽ luôn mang theo kiếm bên người.
Kiếm của Tông chủ tiền nhiệm là linh kiếm nhất phẩm, làm bạn với hắn mấy trăm năm, sớm đã thúc sanh kiếm linh, chỉ cần tìm được kiếm của Tông chủ tiền nhiệm, rồi kêu nó tái hiện cảnh tượng khi đó, chẳng phải sẽ biết à?
Ý cười của Thẩm Tri Huyền vừa tràn ra thì liền cứng lại —— Từ từ, nếu như y nhớ không lầm, thì hình như kiếm của Tông chủ tiền nhiệm, đã bị hắn bẻ gãy trong lúc tẩu hỏa nhập mất rồi!
Kiếm không còn, kiếm linh tự nhiên cũng biến mất.
Đầu óc Thẩm Tri Huyền quay cuồng.

Trừ kiếm của Tông chủ tiền nhiệm, y còn có thể…!hỏi kiếm linh của Tống Mính!
Kiếm linh chỉ biết tái hiện lại chuyện có thật, sẽ không nói dối!
Y hít sâu một hơi.

An ổn ngần ấy năm, Yến Cẩn càng ngày càng mạnh, cũng có năng lực tự vệ rồi, y cũng nên nghĩ tới chuyện giải quyết bí ẩn bên người đi thôi.
Uống cạn chút rượu còn lại trong bình rồi đặt lên bờ, Thẩm Tri Huyền đang định đứng dậy, đột nhiên một trận choáng váng quen thuộc ập tới —— Mấy năm gần đây, kiểu choáng đầu này xuất hiện không ít lần, là điềm báo của tâm bệnh phát tác.
Nhưng nó có bao giờ nghiêm trọng như thế này đâu!
Tim đập thình thịch, như thể muốn nhảy ra khỏi ngực, kịch liệt tới mức y cảm thấy đau đớn, tựa như muốn nổ tung —— Tâm bệnh tái phát!
Sắc mặt Thẩm Tri Huyền trắng bệch trong nháy mắt, trước mắt tối sầm, không thấy rõ gì hết.

Y muốn lên bờ, nhưng lực cản trong nước lớn, tay chân y lại không có sức, sau khi gạt đổ bầu rượu xuống ao, mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Cả người y co rút, Thẩm Tri Huyền bám vào thành ao, khó khăn hít thở, đau nhức gần như làm y nghẹt thở.
Cỏ nhỏ phát hiện có gì đó không đúng, “Chít chít chiếp chiếp” thò đầu qua.
Nhưng Thẩm Tri Huyền không có thời gian quan tâm tới nó, y dần mất ý thức, tay chân không có sức, đỡ không được, trượt chân ngã xuống nước, trước khi y kịp giãy dụa đã hôn mê bất tỉnh.
Cỏ nhỏ hoảng sợ, nhanh chóng lao xuống nước, muốn vớt y lên.
Nhưng lực cản trong nước lên, nó lại có tí tẹo, thử mấy lần cũng không làm gì được, chỉ có thể “Chiếp chiếp” hai tiếng, chui khỏi nước, xác định phương hướng một chút, vội vàng bay về hướng Tam phong.
……
Trên Tam Phong, các đệ tử ngựa quen đường cũ mà tụ tập một chỗ, tùy tiện ngồi xuống, chào hỏi lẫn nhau, tiểu hội luận kiếm coi như bắt đầu.
Khi bàn luận nảy sinh khúc mắc, có đệ tử còn rút kiếm tại chỗ, mời người khác cùng thảo luận, để kiểm chứng đúng sai thật giả.
“Yến sư huynh.”
Trên đất trống có hai người đang say sưa bàn luận, thu hút sự chú ý của mọi người.

Bị Thẩm Tri Huyền dặn đi dặn lại phải tránh xa – Nghiêm Thâm, nhân cơ hội tới gần, thân thiết nói:”Còn chưa chúc mừng sư huynh xuất quan, không biết…”
Yến Cẩn thờ ơ nhìn hắn một cái, cái nhìn không có cảm xúc, ngay lập tức làm Nghiêm Thâm cứng đờ.
Nhưng rất nhanh hắn đã định thần lại, như không nhận ra sự hờ hững của Yến Cẩn, thân thiết nói:”Không biết gần đây sư tôn có khỏe không? Đã lâu rồi sư tôn không triệu kiến ta.”
Thẩm Tri Huyền không đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với hắn, nhưng lại phớt lờ hắn, bảo hắn không cần vấn an, cũng gần như không triệu kiến hắn, nếu có tình cờ gặp mặt cũng chỉ gật đầu coi như đã thấy.
—— Hắn còn không bằng hai đệ tử suốt ngày chạy vặt trên đỉnh núi nữa.
Rõ ràng trước kia sư tôn coi trọng hắn nhất, đang êm đang đẹp, sao tự dưng lại thay đổi chứ? Nhất định là Yến Cẩn đã nói gì không nên nói, làm sư tôn tức giận.
Mặt Nghiêm Thâm mang theo ý cười, nhưng trong lòng sớm đã đào mồ đào mã nhà Yến Cẩn lên hỏi thăm mấy trăm lần.

Ba năm qua, không ít lần hắn ngáng chân Yến Cẩn, nhưng lần nào cũng thất bại, ngược lại hắn còn mất đi chiếu cố của sư tôn, địa vị của hắn cũng theo đó mà càng ngày càng thấp trong lòng đám đệ tử.
Chệch lệch quá lớn này làm lòng hắn ngày càng vặn vẹo.
Từ nhỏ Yến Cẩn đã phải chịu khổ lớn lên, nên cực kì nhạy cảm với dao động cảm xúc của con người, hắn nhận thấy ác ý dưới nụ cười của Nghiêm Thâm, vô cảm cúi đầu nhìn kiếm của mình, không để ý đến lời nói của hắn.
Nghiêm Thâm không được đáp lại, nghiến răng cầm kiếm của mình đi tới chỗ đất trống mà mọi người cố ý chừa ra, hướng về phía Yến Cẩn, chấp tay, “Sư huynh, xin chỉ giáo.”
Yến Cẩn lạnh nhạt nhìn hắn một lát, không đứng dậy cũng không trả lời.
Trong lúc căng thẳng, tiếng các đệ tử đang bàn luận xung quanh dần nhỏ đi, bầu không khí trở nên khó xử, nụ cười trên miệng Nghiêm Thâm có chút miễn cưỡng cùng ảm đạm, tựa như ủy khuất lại không thể nói:”Sư huynh, có phải ngươi ghét ta nên không muốn bàn luận cùng ta đúng không?”
Thành thật mà nói thì đúng là vậy.
Căn cốt của Yến vốn rất tốt, còn có linh căn trời sinh, mấy năm nay lại được Thẩm Tri Huyền dùng linh đan thượng đẳng nuôi dưỡng, rèn luyện thì lại càng nỗ lực.

Ngoài ra, kiếm pháp mà Yến Cẩn học chính là kiếm pháp mà Thẩm Tri Huyền vì hắn mà cố ý cải tiến, hào quang nhân vật chính cũng có hàng đính kèm, về kiếm pháp sớm đã vượt qua các đệ tử khác.
Thậm chí trong Tông môn còn có đồn đãi, Yến Cẩn chính là Thẩm Tri Huyền thứ hai —— Đương nhiên là nói Thẩm Tri Huyền trước khi có tâm bệnh, thiếu niên lang [2] khí phách hăng hái kinh tài tuyệt diễm – Thẩm Tri Huyền.
[2] Lang: Chàng, thường dùng khi vợ gọi chồng, hoặc gọi thiếu niên trẻ tuổi.

Chương trước tui quên chú thích, xin lỗi nha ;-;
Có một số người hâm mộ không thôi.
Thiệu sư huynh nhìn Yến Cẩn im lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng đứng dậy, cầm kiếm ra, uống một hớp trà, thở dày trong lòng, bắt đầu hứng thú theo dõi trận khói súng vô hình của đôi đồng môn này.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì Nghiêm Thâm nhất định sẽ đánh không lại Yến Cẩn.

Khoảng thời gian trước Nghiêm Thâm vì tâm cảnh bất ổn mà thăng giai thất bại, đi bốn phong xin không ít đan dược.

Chiêu kiếm của Nghiêm Thâm vừa nhanh vừa vội lại hung ác, không giống như đang luận bàn, mà giống như đang liều mạng thì đúng hơn —— Tuy nhiên mấy cái này trong mắt Yến Cẩn lại chẳng khác gì trò vặt.
Nhưng Yến Cẩn không muốn trêu đùa hắn, nên cũng không ra tay tàn nhẫn ngay từ đầu, từ trước tới nay hắn luôn biết thế nào là điệu thấp.
Đấu với nhau trên dưới trăm chiêu, Yến Cẩn công nhiều hơn thủ, kiếm chiêu đâu vào đấy bức ép Nghiêm Thâm lùi lại khiến hắn chật vật hít sâu một hơi, rốt cuộc xuất chiêu mà mình thuộc lòng.
—— Ô Vân Tế Nguyệt (Mây đen che trăng).
Kiếm khí xoay chuyển, linh lực hòa vào, hóa thành từng đợt sương mù, quanh quẩn quanh thân hai người.

Sát thương của chiêu này không lớn, chủ yếu là để che tầm mắt của đối phương, không cho đối phương biết chiêu tiếp theo của mình.
Yến Cẩn không muốn đấu với hắn nữa, niệm chú, ánh kiếm man mát phá vỡ sương mù, đang định kết thúc trận tỉ thí nhàm chán này khóe mắt đột nhiên lướt qua một màu xanh lá.
Cỏ nhỏ của Thẩm Tri Huyền?
Sao tiểu gia hỏa này lại ở đây?
Cỏ nhỏ vẫn luôn điệu thấp, có lẽ là do được Thẩm Tri Huyền dặn đi dặn lại, nên lúc có người chưa ngoi đầu ra bao giờ, sao giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Trong thoáng chốc phân tâm này, Yến Cẩn không chú ý tới Nghiêm Thâm trong sương mù, cổ tay hắn khẽ run lên, một sợi hắc khí mỏng như sợi tóc yên lặng men theo mũi kiếm, nhanh như cắt bay vào cơ thể Yến Cẩn.
Sau khi Yến Cẩn hoàn hồn, ánh kiếm phá vỡ sương mù, nhẹ nhàng khiêu khích kiếm của Nghiêm Thâm một cái, linh lực lạnh thấu xương trào ra, Nghiêm Thẩm chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, trường kiếm liền rơi xuống, xiêu xiêu vẹo vẹo cắm trên đất.
Xung quanh ngay lập tức có tiếng hoan hô, một chiêu này của Yến Cẩn là do Thẩm Tri Huyền tạo ra, những tiểu bối như bọn họ khó mà thấy được, sau khi kêu “Tuyệt vời” thì từng tốp ba tốp năm lên thảo luận.
Mặt Nghiêm Thâm tái nhợt, tầm mắt nhìn về phía Yến Cẩn hiện ra tia ác độc, nhưng vẫn nhanh chóng che lại, “Cảm tạ Yến sư huynh đã hướng dẫn.”
Yến Cẩn im lặng nhìn hắn một lúc, lạnh nhạt gật đầu, trở về chỗ ngồi.
Luận kiếm hội sắp kết thúc, nhìn cỏ nhỏ sốt ruột đến độ điên cuồng rung lá ở một góc, khẽ cau mày, dứt khoác tới bên cạnh Thiệu sư huynh, nói muốn rời đi trước.
Yến Cẩn độc lai độc vãng [3] ít nói có tiếng trong nhóm đệ tử, Thiệu sư huynh cũng không ép buộc hắn, vẫy tay, lấy hai túi gấm đưa cho hắn:”Cái này là trận pháp của Thẩm trưởng lão, còn cái này là của ngươi.”
[3] Độc lai độc vãng: Đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình.
Yến Cẩn cầm lấy hai túi gấm, cảm tạ Thiệu sư huynh, lặng lẽ rời đi.
Hắn cố ý đi đường nhỏ, quả nhiên cỏ nhỏ lập tức nhào tới, nôn nóng kêu “Chít chít chiếp chiếp”, chỉ loạn xạ về hướng phong chủ của Thẩm Tri Huyền.
Yến Cẩn không hiểu ngôn ngữ của nó, nhưng ở chung bốn năm, vẫn có thể hiểu ý tứ của nó, phản ứng này của nó…!Có lẽ là Thẩm Tri Huyền xảy ra chuyện gì rồi.
Hắn đi theo đường mà cỏ nhỏ chỉ, vội vàng quay trở về, đuổi tới bên cạnh ôn tuyền, thoáng sửng sốt.
Nhiệt khí mờ mịt, yên lặng bình thản, không thấy người cũng không thấy động tĩnh gì, Yến Cẩn không biết gì, thấp giọng hỏi:”Chỗ này làm sao?”
Cỏ nhỏ buông tay áo của hắn ra, nhảy vào trong nước, ngoắc ngoắc một chiếc lá nhỏ, ý bảo hắn theo nó xuống nước, rồi lao đầu xuống.
Yến Cẩn thoáng do dự, bấm Tị Thủy (tránh nước) quyết, từ từ xuống nước.
Yến Cẩn biết ôn tuyền này, Thẩm Tri Huyền rất thích nó, Yến Cẩn cũng biết.
Thẩm Tri Huyền từng hỏi hắn có muốn ngâm mình không, có thể để thư giãn gân mạch, nhưng xuất phát từ tâm lý đề phòng, hắn từ chối.
Nhưng hắn lại không ngờ được rằng, lần đầu ở cùng hồ với Thẩm Tri Huyền, lại là tình huống này ——
Đáy nước phẳng lặng, bạch y nhân nhắm mắt nằm lơ lửng, dường như là đang say ngủ.

Mái tóc đen nhánh xõa đầy thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt y tái nhợt không chút huyết sắc, nốt lệ chí nơi khóe mắt phá lệ đỏ thắm, cả người như bạch ngọc mỏng manh dễ vỡ, lộ ra một cỗ tinh xảo yếu ớt lại xinh đẹp.
Bởi vì bản năng tu tiên, quanh thân y nhàn nhạt hiện lên một lá chắn, ngăn cách với dòng nước, chỉ là do hôn mê lâu, lá chắn này đã mỏng manh đến mức không thể chạm vào.
Cỏ nhỏ cẩn thận duỗi lá chọc chọc, lá chắn kia im lặng vỡ nát.
Trong tích tắc, nước bắt đầu chui vào tai và mũi của Thẩm Tri Huyền, có lẽ y cũng cảm nhận được áp lực này, cổ họng co rút, khó chịu quay đầu, dường như đang muốn né tránh.
Nhưng y chìm dưới đáy nước, bốn phương tám hướng không nơi nào là không có nước, không thể tránh được.
“Chiếp chiếp chiếp!” Cỏ nhỏ biết mình vừa gây họa, lo sợ xoay người, sốt ruột giục Yến Cẩn mau cứu người.
Nước ao không sâu, Yến Cẩn nửa quỳ bên người Thẩm Tri Huyền, nặng nề nhìn y, vẫn không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, mới chậm rãi giơ tay.
Đặt Thẩm Tri Huyền yếu ớt không chút phòng bị nào lên cổ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN