Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh - Chương 24: 24: Chân Tướng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh


Chương 24: 24: Chân Tướng


Một loạt chuyện liên tục phát sinh, trong nháy mắt, bầu không khí cực kì căng thẳng.
Sau một khoảng yên tĩnh, chính là âm thanh huyên náo như dầu bắn trong chảo.

Vô số ánh mắt hoài nghi như lưỡi dao phóng tới.
Yến Cẩn nhúc nhích, dường như muốn đứng lên, khí thế trên người hắn hờ hững, lại lạnh băng, Thẩm Tri Huyền đứng gần hắn, cảm nhận được cực kì rõ ràng.
Âm lãnh (âm u lạnh lẽo), ngoan lệ (tàn nhẫn).
Trong nháy mắt, y bỗng nhớ tới kiếm chiêu mà Yến Cẩn từng sử dụng, nhớ tới đôi xích đồng (mắt đỏ) vô cảm lạnh băng.
Thẩm Tri Huyền không quay đầu lại, chuẩn xác nắm lấy tay Yến Cẩn, nhẹ nhàng độ linh lực cho hắn.
Yến Cẩn theo bản năng muốn chống cự, bị Thẩm Tri Huyền véo nhẹ một cái, liền như bong bóng xì hơi, đến nhúc nhích cũng không dám.
Mặt Thẩm Tri Huyền vô cảm, nhưng trong lòng lại là sóng to gió lớn.
—— Một sợi ma khí đen nhánh, phách lối lộng hành trong tâm mạch của Yến Cẩn, linh lực vốn dĩ thuần khiết lại nhuộm thành một màu vẩn đục.
Hiển nhiên là sợi ma khí này đã cư trú trong người Yến Cẩn rất lâu rồi, nếu cứ để tiếp tục như vậy, thì dù cho Yến Cẩn không có lòng nhập ma thì cũng sẽ bị ép nhập ma.
Thẩm Tri Huyền nghiến răng, không chút do dự móc sợi ma khí đó từ trong linh căn của Yến Cẩn ra, dẫn nó lên người mình.
Tay bị nắm lại của Yến Cẩn run lên, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Huyền, môi run rẩy: “Sư tôn…”
Gần như lập tức, hắn muốn rút tay về, nhưng lại bị Thẩm Tri Huyền gắt gao giữ lại, lấy không cho phép chống lại sức lực.
Ma khí không nhiều, rất nhanh đã được dẫn hết vào người Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền chậm rãi thu tay, ma khí trong cơ thể y bắt đầu đấu đá lung tung, khí huyết dâng trào, bàn tay nắm hờ trong tay áo nắm chặt thành quyền, chịu đựng đau đớn, vẻ mặt nguội lạnh, nhàn nhạt nói: “Nghiêm Thâm, ngươi làm vi sư rất thất vọng.”
“Trước đó ngươi hại A Cẩn chuyện Tàng Kiếm Các, ta niệm tình ngươi nhỏ tuổi, nên không so đo.

Mấy năm nay ngươi nhiều lần gây rắc rối cho Yến Cẩn, ta cũng đã không ít lần trách cứ ngươi.”
Phản ứng này của y hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Nghiêm Thâm thoáng sửng sốt, chợt ngẩng đầu, khẽ hé miệng, muốn nói gì đó.
Nhưng Thẩm Tri Huyền không cho hắn có cơ hội mở miệng, “Chuyện A Cẩn chịu nhiều ủy khuất tạm thời không đề cập tới, nhưng đáng lẽ ra ngươi không nên, đem chuyện nguy hiểm này vào Tông môn, càng không nên đổ chuyện này lên đầu Yến Cẩn.”
Tam trưởng lão đúng lúc mở miệng: “Tàng Kiếm Các? Thẩm trưởng lão đột nhiên nhắc tới, là chuyện năm đó Yến Cẩn tự tiện xông vào Tàng Kiếm Các có ẩn tình gì sao? Còn có ma tu này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Tri Huyền nhàn nhạt nói: “Ẩn tình thì không có, nhưng oan tình thì có.”
Y hít nhẹ một hơi, cổ tay khẽ lật, một thanh kiếm trống rỗng xuất hiện trên tay y, giữa hương thơm nhàn nhạt, một mảng sương mù bay ra từ thân kiếm, từ từ ngưng tụ thành hình dáng của kiếm.
Thấy thanh kiếm này, sắc mặt Tống Mính hơi đổi, có điều rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, ngoại trừ vẫn cứ dùng khóe mắt quan sát Thẩm Tri Huyền, thì không ai phá hiện dị thường trong nháy mắt này của hắn.
Thẩm Tri Huyền nói: “Lúc Tàng Kiếm Các thu hồi lại thanh kiếm này, dù khó khăn, nhưng nó đã sinh linh.

Dưỡng rất nhiều năm, mới miễn cưỡng thành hình —— Chân tướng năm đó đến tột cùng là ra sao, mời chư quân [3] xem xét.”

[3] Chư quân (诸君): Chư vị, các vị hoặc chư quân (thời xưa những người lớn tuổi được gọi là chư quân).
Y vừa nâng cổ tay lên, kiếm linh liền phất phơ thổi ra giữa sân, mọi người chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, kiếm linh mơ hồ bày ra một hình ảnh.
Là Tàng Kiếm Các.
Hầu hết nhóm tiểu đệ tử ở đây chỉ mới tiếp xúc với kiếm đạo, trong tay còn chưa có nổi một thanh kiếm tốt, thậm chí hai từ “kiếm linh” này cũng là mới nghe lần đầu.

Thật ra đệ tử trong Tông môn cũng biết chút ít, nhưng đó cũng chỉ là biết chút da chút lông chứ bên trong là gì thì cũng không biết, cho nên cũng không khỏi nghi ngờ lời nói của Thẩm Tri Huyền.
Bởi vì là kiếm không chủ, không có linh lực của chủ nhân uẩn dưỡng, nên kiếm linh rất yếu, hình ảnh có hơi mờ, nhưng nếu ngưng thần nhìn kỹ, thì vẫn có thể thấy có người lén lút vào Tàng Kiếm Các —— Nhưng không phải là Yến Cẩn như mọi người đã nghĩ.
Một đệ tử tinh mắt la lên: “Đó không phải là Nghiêm Thâm sư huynh sao?”
Sắc mặt Nghiêm Thâm đại biến, hắn cũng nhận ra bộ dáng của mình —— Sao có thể! Thẩm Tri Huyền sao có thể nghĩ ra chuyện này! Không phải là Tống Tông chủ nói sẽ không ai có thể điều tra ra chuyện này sao!
Hắn cố nén xúc động muốn quay đầu nhìn Tống Mính xuống, lớn tiếng phản bác: “Sư tôn, đây không phải là thật!”
Không ai để đến hắn, hình ảnh vẫn cứ tiếp tục.

Sau khi ảo ảnh Nghiêm Thâm nhìn Đông nhìn Tây, thì giấu thứ gì đó đi, không lâu sau, Yến Cẩn xuất hiện, dường như hai người đã xảy ra cãi vã, Nghiêm Thâm nhanh chóng rời đi, bỏ lại Yến Cẩn tìm đồ bị giấu.
Sau đó là một mảng hỗn loạn, kiếm linh không chủ quá yếu, chịu đựng không nổi, hình ảnh kết thúc lúc Yến Cẩn đánh nhau với các đệ tử tuần tra.
Trong chốc lát, mọi người nghị luận vô cùng sôi nổi.
Sắc mặt Nghiêm Thâm cực kì khó coi, nhưng có chết cũng không mở miệng: “Sư tôn, Yến Cẩn thật sự có ý đồ xấu! Nếu không thì ngài có thể gọi hắn ra! Để Tông chủ, và các trưởng lão kiểm tra, xem xem trong cơ thể hắn có ma khí hay không!”
Vừa dứt lời, mọi người đều nhất thời im lặng, ngay sau đó thì càng sôi nổi, ánh mắt theo hoài nghi cùng xoi mói quét tới quét lui trên người Yến Cẩn —— Nghiêm Thâm đã ba lần bảy lượt cáo trạng Yến Cẩn, chẳng lẽ Yến Cẩn thật sự có vấn đề?
Đặc biệt là thanh niên cường tráng đột nhiên giết người vừa rồi, mọi người đều vô cùng mẫn cảm với mấy từ “ma tu” và “ma khí”, ầm ĩ chốc lát, không thấy màn tiếp theo đâu, có một đệ tử lẫn trong đám người, lớn mật la to: “Yến Cẩn sư huynh! Hay là ngươi để các trưởng lão kiểm tra đi? Nếu ngươi vô tội, các trưởng lão nhất định sẽ không để ngươi bị oan đâu!”
Lời này vừa nói ra, lập tức được mọi người hùa theo, trong lúc nhất thời suýt chúa nữa là đã không khống chế được hiện trường.
“Làm càn!” Trong phút chốc, Thẩm Tri Huyền lạnh giọng, đám tiểu đệ tử bị khí thể bùng nổ này của y dọa cho sợ, theo bản năng im lặng.
—— Hóa ra ra là ý kiến không tồi.
Trong chớp nhoáng, Thẩm Tri Huyền sầm mặt, bỗng nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Có người đang lợi dụng Nghiêm Thâm tính kế Yến Cẩn! Lén đưa sợi ma khí vào cơ thể hắn, là vì muốn hắn triệt để gán với tên ma tu kia!
Trong mấy năm qua, nhóm tu tiên vẫn luôn dốc sức chống lại ma tu, nếu có người phát hiện trên người Yến Cẩn có ma khí…
Kẻ chủ mưu sau màn không chỉ muốn ép Yến Cẩn vào đường chết, mà càng muốn khiến người dưỡng ra đồ đệ là ma tu thân bại danh liệt!
Thật ra trước đó Thẩm Tri Huyền đã điều tra xem hôm nay Nghiêm Thâm muốn làm gì, vốn tưởng rằng với bản lĩnh của Nghiêm Thâm, dù sao cũng chỉ là tự mình hại mình rồi giá họa cho Yến Cẩn, đội cho hắn cái nồi hãm hại đồng môn.

Y còn đang tính mượn chuyện này nói chuyện cũ, đoạn tuyệt quan hệ với Nghiêm Thâm, lại không nghĩ rằng bản lĩnh của Nghiêm Thâm lớn như thế, vậy mà lại có thể kéo ma tu vào.
Một chiêu này của Nghiêm Thâm, nếu nói sau lưng hắn không có ai sai khiến, thì Thẩm Tri Huyền không tin.
Có điều chuyện này, nói lớn cũng không lớn, vì dù sao trong người Yến Cẩn cũng không có ma khí…!Thẩm Tri Huyền đang suy nghĩ, thì thoáng nhìn thấy sắc mặt Yến Cẩn trầm xuống, muốn đi ra.
Việc xảy ra hôm nay quá bất ngờ, Thẩm Tri Huyền cũng chưa từng đề cập chuyện này với Yến Cẩn, lúc này sắc mặt của Yến Cẩn nặng nề, cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Đột nhiên Thẩm Tri Huyền có một suy nghĩ, hơi nheo mắt lại, bất động thanh sắc bước lên trước một bước, chặn đường của hắn.

Yến Cẩn bị y ngăn lại, do dự kêu “Sư tôn”.
Thẩm Tri Huyền cũng không đáp lại, thần sắc bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt dừng lại trên người tiểu đệ tử đứng đầu hàng một lát, nhìn đến khi hắn co rúm người, mới dời tầm mắt lên người Nghiêm Thâm, cổ tay khẽ lật, một luồng kình khí cuốn trường kiếm của Nghiêm Thâm lên!
Ngay sau đó, ngón tay thon dài như ngọc lướt qua thân kiếm, lặp lại chiêu cũ, thân kiếm đột nhiên run lên, cùng với hương thơm nhàn nhạt, một đạo kiếm linh mơ hồ lại bay lên, bày ra hình ảnh mới.
Là cảnh tượng trao đổi giữa Nghiêm Thâm và thanh niên cường tráng kia!
Kiếm linh của Tàng Kiếm Các quá yếu, nên chỉ có hình ảnh chứ không có âm thanh, nhưng phẩm chất kiếm của Nghiêm Thâm tốt hơn, kiếm linh cũng mạnh hơn một chút, loáng thoáng phát ra âm thanh.
“…!Lần này ta muốn Yến Cẩn không thể trở mình!”
“Hừ, kẻ ti tiện, nên cút về vũng bùn đi mới đúng, Yến Cẩn dựa vào đâu…”
“Yên tâm, ngươi cứ việc giết, ta nhất định có thể bảo đảm an toàn cho ngươi rời đi…”
Âm thanh đứt quãng truyền ra, Nghiêm Thâm khiếp sợ nhìn một màn vượt ngoài kế hoạch của hắn, nhất thời không nói nên lời —— Kiếm của hắn, sinh ra kiếm linh khi nào?!
Thật ra tính toán hôm nay của Nghiêm Thâm rất đơn giản, để tiểu ma tu gây ra chút họa, sau khi chụp nồi lên đầu Yến Cẩn, thì hắn sẽ xuất hiện trong hình ảnh bị Yến Cẩn đả thương, rồi trước công chúng nói rằng Yến Cẩn nhập ma.
Dưới con mắt muôn miệng một lời của mọi người, dù cho sư tôn có coi trọng Yến Cẩn thế nào, thì cũng không thể bao che cho hắn được! Chỉ cần Tông chủ và mấy vị trưởng lão còn lại điều tra, đến khi đó, ma khí trong người Yến Cẩn chắc chắn sẽ không thể che giấu, thân phận ma tu của hắn cũng sẽ được chứng thực!
Đến lúc đó, người thắng đậm nhất chắc chắn sẽ là hắn!
Nhưng tại sao, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy…!Kiếm của hắn căn bản là chưa từng sinh kiếm linh mà! Sao sư tôn có thể lấy kiếm linh ra được chứ!
Nghiêm Thâm khiếp sợ không nói nên lời, thanh niên cường tráng kia phát hiện có gì đó không ổn, lập tức la lên: “Này! Cái tên họ Nghiêm kia, ta không chơi nữa, ngươi nói có thể bảo toàn cho ta ra khỏi đây mà, bây giờ ta muốn đi!” Gã vừa la lên là bắt đầu giãy dụa, nhưng lại bị đệ tử thân truyền của đại trưởng lão ấn xuống đất, không cho cử động.
Tuy rằng gã lấy được hạng nhất, nhưng những đối thủ trước cùng lắm cũng chỉ là các tiểu đệ tử chưa nhập môn chính thức, thật ra gã cũng chỉ là tiểu ma tu bình thường, làm sao có thể chống lại được tình cảnh này, lâm trận phản bội, phản bội vô cùng quyết đoán, chỉ dăm ba câu đã bán đứng Nghiêm Thâm!
Nghiêm Thâm lập tức rơi vào tình cảnh bị hai bên công kích, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, môi run run, trong miệng cứ lặp đi lặp lại câu “Tất cả đều là giả”, càng nói càng lớn tiếng, càng nói càng khàn giọng.
Thẩm Tri Huyền cũng không để ý tới Nghiêm Thâm đang phí công giãy dụa, y nhàn nhạt chuyển tầm mắt lên người Tống Mính, nói: “Việc này đã sáng tỏ, Nghiêm Thâm cấu kết với ma tu, phá hỏng Đại Hội Thí Kiếm, mưu hại người khác, đủ loại đại tội, ta tuyệt không nhân nhượng.”
Tống Mính nhíu mày, thiên phú kiếm đạo của hắn không cao, rất nhiều chuyện liên quan đến kiếm hắn không cảm nhận được.

Trên lý thuyết mà nói, kiếm linh chỉ nghe chủ nhân triệu hoán, nhưng Thẩm Tri Huyền lại khác…
Thiên phú kiếm đạo của Thẩm Tri Huyền cực cao, hiểu kiếm rất nhiều, nếu nói y có thể triệu hoán kiếm linh vô chủ hay thậm chí là kiếm có chủ, để nó bày ra ảo ảnh, Tống Mính…!tin.
Bảo sao năm đó sau khi không điều tra được gì, Thẩm Tri Huyền lại muốn tới Tàng Kiếm Các lấy một thanh kiếm như vậy!
Hóa ra là có hậu chiêu chờ ở đây!
Chỉ là không biết, đến tột cùng là Thẩm Tri Huyền đã biết bao nhiêu.
Trong nháy mắt, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, Tống Mính quay đầu nhìn về phía các trưởng lão, trầm giọng hỏi: “Các trưởng lão thấy thế nào?”
“Quả thật là như thế.” Người nói lại là đại trưởng lão ngày thường thà vùi đầu vào làm việc cũng không lo chuyện bao đồng, tầm mắt rơi xuống ảo ảnh mà kiếm linh tạo ra, đợi nó lần nữa đi vào kiếm, mới lời ít ý nhiều nói, “Kiếm linh, không nói dối.”
Đại trưởng lão có đức cao vọng trọng trong Tông môn, cơ bản là đang xác nhận lời Thẩm Tri Huyền nói, mọi người lập tức phóng tầm mắt lên người Nghiêm Thâm, khiến hắn gần như suy sụp.
“Sư tôn! Yến Cẩn sớm đã nhập ma, hắn đối với ngài, với toàn bộ Tông môn, đều có mưu đồ gây rối! Đệ tử đang giúp ngài thấy được bộ mặt thật của Yến Cẩn mà!” Nghiêm Thâm lạnh giọng la hét, bị ép đến bước đường cùng, hắn bèn ăn cả ngã về không, “Mọi chuyện mà đệ tử làm, Tống Tông chủ đều biết…!Tống Tông chủ, ngài từng đồng ý với ta! Chỉ cần ——!”
“Hỗn xược!”
Một chung trà ném tới trước mặt Nghiêm Thâm, mãnh vỡ nhỏ văng lên tay hắn, máu tươi chảy xuống.
Thầm Tri Huyền lạnh mặt, ánh mắt lạnh như băng: “Oắt con vô lễ! Không chỉ cấu kết với ma tu, gây ra đại họa, còn muốn vu oan cho Tông chủ!”

Dường như y vô cùng tức giận: “Nghiêm Thâm phạm phải đại tội, là ta dạy dỗ không tốt…!Hôm nay mời chư vị làm chứng, Thẩm Tri Huyền ta, hôm nay trục xuất nghịch đồ này ra khỏi sư môn!”
Giữa mảng xôn xao, Thẩm Tri Huyền tháo bội kiếm bên hông xuống, ném cho Yến Cẩn đằng sau, kiến quyết nói: “Người tâm thuật bất chính, không xứng làm đệ tử Thanh Vân.

Hôm nay liền tiêu tán linh lực của ngươi, một đoạn sư đồ, coi như kết thúc.”
Y nghiêng người, quay đầu nói khẽ với Yến Cẩn: “Đi thôi.”
Bước chuyển hướng này khiến người há hốc mồm.
Yến Cẩn siết chặt thanh kiếm trong tay, người trầm ổn như hắn, cũng bị hành động hôm nay của Thẩm Tri Huyền làm cho cả kinh.

Hắn mím môi, nhìn thấy bàn tay nắm chặt trong tay áo của Thẩm Tri Huyền, vẻ mặt có hơi tái nhợt, nghiến răng, bước ra ngoài.
Nghiêm Thâm sợ hãi, bò dậy định trốn.
Yến Cẩn rút kiếm khỏi vỏ, ánh kiếm man mát của Sương Hồi, đi về phía Nghiêm Thâm, một đạo kiếm khí ghim chặt hắn xuống đất, không cho hắn chạy thoát.
Cái gọi là tiêu tán linh lực, chỉ có một biện pháp, đó chính là đánh gãy một đoạn linh căn, khiến linh lực không thể tuần hoàn, cũng không thể giữ linh lực trong cơ thể được nữa.
Giống như ống nước dài, nếu bị chặt mất một đoạn, thì không thể nối lại được, nước cũng không lưu thông được nữa.
Nghiêm Thâm điên cuồng giãy dụa, nhưng không thể trốn thoát được mũi kiếm sáng loáng kia, hắn tuyệt vọng gào lên, nếu chặt đứt linh căn, thì hắn sẽ thành phế vật, sẽ không cách nào giữ linh lực được, đời này của hắn, sẽ không bao giờ bước vào con đường tu tiên được nữa!
Hắn sợ đến mức gọi bậy, từ Tống Mính đến Thẩm Tri huyền, tất cả đều kêu mấy lần, càng gọi, sắc mặt Tống Mình càng trầm xuống.
Thật ra hắn có nghĩ là sẽ bảo vệ Nghiêm Thâm, ít nhất là hiện tại phải khiến hắn ngậm chặt miệng lại, không được nói bậy.

Nhưng dáng vẻ này của Thẩm Tri Huyền, khiến hắn rất khó nhúng tay vào.
Hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận Nghiêm Thâm hành sự không chu toàn, lại hận Thẩm Tri Huyền làm bộ làm tịch.

Cuối cùng hít sâu một hơi, khi hắn đang định mở miệng, Yến Cẩn đã ra tay, một sợi kiếm khí khẽ gẩy, đánh gãy linh căn của Nghiêm Thâm!
Máu từ miệng vết thương chảy ra ồ ạt, rất nhanh đã nhuộm đỏ mặt đất.
Tiếng hét của Nghiêm Thâm rất thảm, gần như muốn xé trời, hắn lăn lộn trên đất, đau đến mức nói năng lộn xộn: “Yến Cẩn! Kẻ ti tiện nhà ngươi —— A! Ngươi nhất định sẽ chết không được tử tế!”
“Thẩm Tri Huyền —— Thẩm Tri Huyền —— Đồ vô tình vô nghĩa! Uổng công ta…!Uổng công ta kính trọng ngươi như vậy!” Hắn thở phì phò, tựa như rắn độc sắp chết, tầm mắt thù hằn và thống hận quấn quanh Yến Cẩn, miệng phun ra nọc độc: “Yến Cẩn, ngươi đừng…!Ngươi đừng đắc ý!”
“Hôm nay Thẩm Tri Huyền đối xử với ta như vậy, sau này, sau này y nhất định cũng sẽ nhẫn tâm với ngươi như thế, sẽ vứt bỏ ngươi như giày rách!”
Khi hắn nói lời này, bởi vì đau đớn, mà giọng nói thấp xuống, nên chỉ có Yến Cẩn là nghe thấy.
Ánh mắt Yến Cẩn tối sầm, tay cầm chuôi kiếm nhất thời siết chặt, mũi kiếm không tự giác chỉa xuống đất, dính đầy máu của Nghiêm Thâm.
“Ong!”
Sương Hồi vốn dĩ đang yên lặng đột nhiên run lên dữ dội, toát ra kiếm khí rét lạnh, dường như đang tỏ ra chán ghét cùng kháng cự máu tươi trên đất.
Tứ trưởng lão nhíu mày: “Có ma khí…!Sương Hồi của Thẩm trưởng lão, kháng cự ma khí.

Máu của Nghiêm Thâm…”
Ông giống như chỉ thuận miệng nói ra, cũng không cố tình thấp giọng, lập tức, nhóm tiểu đệ tử tai thính mắt tinh đều nghe thấy hết, nhóm tiểu đệ tử thì thào nói nhỏ, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nếu nói vừa rồi trong lòng bọn họ còn nghi vấn, thì tia nghi hoặc mỏng như sợi tóc này lập tức biến mất —— Sương Hồi kháng cự ma khí, nhưng nó lại ngoan ngoãn để Yến Cẩn sử dụng, nhưng cố tình lại có phản ứng với Nghiêm Thâm!
Nghiêm Thâm nói trên người Yến Cẩn có ma khí, mấy cái đó đều là vu khống! Chân chính cấu kết ma tu, trong lòng sinh quỷ, là Nghiêm Thâm!
Nhóm tiểu đệ tử tỉnh ngộ, tự cho mình bắt được chân tướng, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện.

Tứ trưởng lão thấy mình đã đạt được mục đích, vừa lòng dừng lại, nhàn nhã uống trà xem tiếp.
Nghiêm Thâm không nói ra lời, cảm giác bị đoạn linh căn và tiêu tán linh lực không phải là cảm giác mà người thường có thể chịu được, hắn nằm liệt trên đất, run rẩy, gần như ngất xỉu.
Thanh niên cường tráng không cam lòng, có ý định chạy trốn cũng bị phế linh lực, áp xuống.

Vì thế chuyện này cũng coi như cho tiểu đệ tử mất mạng một cái công đạo, còn lại mấy chuyện loanh quanh lòng vòng gì đó, cũng không tiện xử lí trước mặt mọi người.
Có người tới xử lí thi thể và máu trên đất, màn kết của Đại Hội Thí Kiếm coi như bị phá hỏng.

Thấy sắc mặt của Tống Mính và các vị trưởng lão không tốt, nhóm tiểu đệ tử nhỏ giọng nói chuyện một hồi, rồi dần im lặng.
Tống Mính bực bội nhéo mi tâm, suy nghĩ làm sao để thu dọn cái cục diện rối rắm này.

Nhìn tư thế ngày hôm nay của Thẩm Tri Huyền, nếu nói y không biết chuyện gì sẽ xảy ra, thì hắn không tin.
Mưu đồ hôm nay của Nghiêm Thâm, đương nhiên Tống Mính biết.

Hắn lãnh đạm nhìn Nghiêm Thâm hành động, đứng sau dung túng cho hắn, thậm chí còn hỗ trợ một chút —— Nếu không thì tiểu ma tu kia làm sao có thể vào dễ dàng vào đây được?
Thẩm Tri Huyền không dễ đối phó, hắn cũng không trông cậy chuyện hôm nay có thể kéo Thẩm Tri Huyền xuống ngựa, nhưng nếu Yến Cẩn xảy ra chuyện, thì ít nhiều vẫn có thể ảnh hưởng đến địa vị của Thẩm Tri Huyền.

Hơn nữa nếu là thành công thật, thì đồ đệ mà Thẩm Tri Huyền có thể trông cậy được, chỉ còn lại Nghiêm Thâm…
Nếu vậy thì sau này càng tiện cho âm mưu của hắn.
Nhưng hắn không ngờ rằng, Nghiêm Thâm là đồ phế vật vô dụng, vậy mà lại lần nữa trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Đáng lẽ ra sau thất bại của Tàng Kiếm Các năm đó, hắn không nên tin Nghiêm Thâm nữa!
Cái gì mà tuyệt đối không có sai sót, tất cả đều là nói nhảm! Uổng công hắn hao hết tâm tư an bài người đến bên cạnh Thẩm Tri Huyền, vốn muốn lợi dụng hắn khuấy đục nước khiến Thẩm Tri Huyền thân bại danh liệt, ai ngờ lại không có tác dụng gì cả!
Chuyện hôm nay, ngoại trừ đoạn đầu, đủ loại hướng phát triển lúc sau, thì tất cả đều nằm ngoài dự liệu của Tống Mính.
Tống Mính thật sự rất muốn tự mình đâm Nghiêm Thâm hai nhát kiếm, đỡ phải để Nghiêm Thâm mở mồm nói chuyện gì đó bất lợi cho hắn, tuy rằng mỗi lần giao thiệp, hắn không có tự mình xuống tay, nhưng nếu Thẩm Tri Huyền không quan tâm gì mà tiếp tục điều tra lên thì…
Tống Mính hít sâu một hơi, đang định nói Thẩm Tri Huyền mang người về trước —— Nếu Thẩm Tri Huyền mang người về, hắn lại ngầm động tay động chân, thì chết một người cũng không khó khăn gì!
Đến lúc đó người chết là chết ở Ngũ Phong, không liên quan gì tới hắn…!Tống Mính lấy lại bình tĩnh, vừa mở miệng ra, bên kia liền truyền đến động tĩnh của Thẩm Tri Huyền.
“Sư tôn!”
“Thẩm trưởng lão!”
“A ——”
Đủ loại âm thanh hỗn loạn kinh ngạc đột nhiên vang lên, mi tâm Tống Mính nhảy dựng, quay đầu lại nhìn, thì thấy Thẩm Tri Huyền khó thở công tâm [*], phun ra một ngụm máu, nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.
Tống Mính: “……”
Tống Mính trực tiếp bóp nát một góc bàn trà.
[*] Trong Raw và CV đều để thế, nhưng tui không biết diễn đạt như nào nên để nguyên, ai hiểu thì giúp tui với nhé!
– —–
PTBH: Ồ, hóa ra là chưa tới giai đoạn hắc hóa à =))))))))))).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN