Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh - Chương 66
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh


Chương 66


Lúc Thẩm Tri Huyền tỉnh lại, trời đã sáng choang.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, ánh sáng nhỏ vụn chiếu xuống khắp người y, Thẩm Tri Huyền mệt mỏi mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường nhỏ noãn ngọc, trước mắt không hoa không trăng, càng không thấy người đã ôm y và cùng nói chuyện với y cả đêm đâu.

Y ngơ ngẩn nằm trên giường một hồi, mãi đến khi một tia nắng mặt trời chiếu tới đáy mắt, y mới không thoải mái mà chớp chớp mắt, hoàn toàn hoàn hồn.

… Người đâu?

Thẩm Tri Huyền xoay người ngồi dậy, không thấy bóng dáng của cây đào được cỏ nhỏ thúc đẩy sinh trưởng đâu, cũng không biết có phải là ảo giác của y hay không, y luôn cảm thấy chóp mũi mơ hồ trôi nổi chút hương nhàn nhạt của hoa đào.

“A Cẩn?” Y lên tiếng gọi, xoay người xuống giường, ngay cả áo quần xộc xệch cũng không lo sửa lại, vội vàng đẩy cửa vào phòng, kiểm tra một vòng, đi ra đi vào, tìm kiếm bốn phía.

Nhưng bên vách núi chỉ có gió thổi, không có người đáp lại.

Bước chân Thẩm Tri Huyền dần chậm lại, y tựa lên thân cây, nhìn hết thảy lạnh lẽo trước mặt, bỗng nhiên bật cười, thở dài khẽ lắc đầu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Hóa ra chỉ là… giấc mộng Nam Kha thôi ư?

Nụ hôn chân thật như vậy, ấm áp chân thật như vậy, hóa ra chỉ là một hồi mơ màng trong mộng của y thôi sao?

Xung quanh, không có dấu vết nào cho thấy Yến Cẩn từng tới đây.

Thẩm Tri Huyền xoa xoa ấn đường, thoáng thu xếp tâm tình, dùng cách thức liên lạc trong Tông môn, gọi tiểu đệ tử Minh Ý [*] đã lâu không gặp lên.

[*] Cho những bạn không nhớ, Minh Ý (và Minh Lê) chính) hai đệ tử cảm thấy Thẩm Tri Huyền đáng yêu, và được Thẩm Tri Huyền đặc cách cho làm đệ tử bình thường dưới danh nghĩa Ngũ Phong, chi tiết xem tại chương 10.

Vừa hay khóa sáng của Minh Ý vừa kết thúc, về phòng dọn dẹp một hồi, đang chuẩn bị đi luyện kiếm, nhận được tin tức thì ngơ ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới đột nhiên đứng dậy, đập đầu vào cột giường, cậu ta ui da một tiếng, khiến tiểu đệ tử bên cạnh hoảng sợ.

“Minh Ý sư huynh? Sao vậy?”

Minh Ý xoa đầu, luống cuống chỉnh sửa búi tóc bị đụng lệch lại, vội đẩy cửa lao ra ngoài: “Thẩm Trương lão xuất quan rồi!”

Vừa dứt lời, cậu ta đã chạy mất bóng.

Tiểu đệ tử ngẩn tò te nhìn ván cửa vẫn còn lắc lư, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Thẩm trưởng lão xuất quan?!” Nói rồi kiếm đều không lo lấy, cũng vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc Minh Ý vội chạy lên tới đỉnh núi, Thẩm Tri Huyền vừa vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo xong, Minh Ý giấu không được vẻ vui mừng trên mặt, cung kính hành lễ bái kiến.

Thẩm Tri Huyền gật đầu, ý bảo cậu ta không cần đa lễ, thuận miệng hỏi vài câu về tình hình trong Tông môn.

Y cố tình hỏi Tống Mính và chuyện của Yến Cẩn, Minh Ý thành thật nói sạch: “Sau khi ngài bế quan, Yến sư huynh liền ra ngoài lịch luyện, đến nay vẫn chưa về. Lúc trước, bên ngoài có chút lời đồn không tốt, nói Yến sư huynh… hại chết rất nhiều người, mấy Tông môn nhỏ đó cũng đến đây nháo không ít lần.”

Lúc những lời đồn đó vừa nổi lên, cậu ta ngu cả người, cậu ta không tin Yến sư huynh sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng khí thế của đối phương hung dữ như vậy, ngay cả đá Huyễn Tượng cũng lấy ra, đủ loại bằng cứ chỉ về phía Yến Cẩn, khiến người ta khó có thể phản bác.

“Tống Tông chủ đến Ngũ Phong rất nhiều lần, nhưng những lần ấy ngài đều chưa xuất quan…”

Yến Cẩn gây chuyện không biết đang nơi nào, Thẩm Tri Huyền thân là sư tôn của hắn lại bế quan không ra, Tống Mính không còn cách nào khác, chỉ có thể phát lệnh truy bắt, muốn Yến Cẩn nhanh chóng trở về, đồng thời trấn an cảm xúc của người đến từ Tông môn nhỏ, bảo bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, hứa hẹn nhất định sẽ cho họ biết sự thật, cho một người công đạo.

Thẩm Tri Huyền nghe xong, trong lòng có chút ngọn nguồn: “Gần đây những Tông môn nhỏ ấy còn tới gây rối nữa không?”

Minh Ý khẽ lắc đầu: “Không có ạ, gần đây yêu ma quỷ quái tàn sát bừa bãi hoàng hành, Tông môn bọn họ cũng chịu đủ thiệt hại, đa số đều về Tông môn cả, chuyện của Yến sư huynh cũng có khá ít người nhắc tới.”

Thẩm Tri Huyền ừ một tiếng, trong lòng biết rõ nguyên nhân là vì Nghiêm Thâm đã chết.

Không có Nghiêm Thâm, Tống Mính không cách nào thoát thân khỏi Thanh Vân Tông, cũng không cách nào kéo dài tay ra ngoài gây chuyện thị phi. Không còn ai bị hại, mấy Tông môn nhỏ kia không dám chọc Thanh Vân Tông, nên cũng không gây chuyện quá lớn.

Đại khái là Tống Mính bực muốn chết, vốn là hắn muốn mượn Yến Cẩn để ép Thẩm Tri Huyền xuất hiện, nhưng hôm nay nhiều lần thất sách không nói, bây giờ còn cưỡi hổ khó xuống, theo tính tình của Tống Mính, chỉ cần Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn trốn sau lưng không xuất hiện, hắn sẽ không dám lớn mật mang tất cả mọi chuyện lên bàn để nói.

Nếu là trước đó, có lẽ Thẩm Tri Huyền còn sẽ âm thầm lập mưu, chậm rãi mà không loạn giải quyết Tống Mính, nhưng bây giờ lòng Thẩm Tri Huyền khó dập lửa giận, cũng không có kiên nhẫn lại bối rối quá nhiều, y chỉ muốn dùng thời gian ngắn nhất khiến Tống Mính trả cái giá thật lớn.

Thần sắc Thẩm Tri Huyền phai nhạt, không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ bảo Minh Ý dọn dẹp chỗ này một chút, còn mình thì chuẩn bị xuống núi.

Nhưng vừa đi được một bước, Minh Ý lập tức do dự gọi y một tiếng.

Thẩm Tri Huyền quay đầu lại, Minh Ý ấp úng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ sờ sờ bên mái rồi chạy như thỏ đi mất.

Thẩm Tri Huyền ngẩn người, theo bản năng giơ tay. Sờ được một đóa hoa mềm mại, ở giữa những sợi tóc bên mái, có hơi mềm mềm non nớt…

Một đóa hoa đào.

Đóa hoa nửa nở bị đầu ngón Thẩm Tri Huyền niết lại, nhụy hoa vẫn còn giọt sương, Thẩm Tri Huyền nhẹ nhàng chạm vào nó, nó liền nhỏ giọt xuống, men theo đầu ngón tay nõn nà của Thẩm Tri Huyền trượt xuống, để lại một đường nước uốn lượn nhàn nhạt.

Là hoa đào đêm qua.

Tất cả những chuyện đêm qua, có lẽ cũng không đơn giản chỉ là cảnh trong mơ mà y đoán.

Mi tâm Thẩm Tri Huyền giãn ra, tâm tình đột nhiên tốt lên, bên môi bất giác mang theo ý cười. Y cầm đóa hoa đào trong tay, như thể đang cầm tia ấm áp thuộc về Yến Cẩn.

…..

Những ngày gần đây yêu ma quỷ quái tàn sát bừa bãi hoành hành, thân là Tông môn lớn số một số hai của Tu Tiên giới, Thanh Vân Tông khó tránh khỏi phải làm gương trảm yêu trừ ma cho binh sĩ.

Chuyện liên quan tới yêu ma, không phải là chuyện nhỏ, rất nhiều đại đệ tử trong Tông môn bị phái ra ngoài rèn luyện. Trong Tông môn cũng sắp xếp một phen, đủ loại chuyện vặt vãnh, hội nghị hôm nay giải tán chậm hơn một lát.

Lúc Thẩm Tri Huyền đi vào, tiểu quản sự còn đang tính số lượng đệ tử phái ra. Y mặt không đổi sắc ngồi xuống chỗ của mình trong ánh mắt không rõ ý vị của mọi người, khẽ gật đầu, để tiểu quản sự nói tiếp.

Tiểu quản sự do dự một chút, Tống Mính ra hiệu, cuối cùng vẫn là không nói nữa.

Tống Mính không hề chớp mắt nhìn sang, không buông tha cho bất cứ biểu tình nào của Thẩm Tri Huyền, chậm rãi nói: “Cuối cùng sư đệ cũng xuất quan rồi.”

Thẩm Tri Huyền mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn sang, không tiếp lời hắn, chỉ nói: “Tống Tông chủ vẫn là để quản sự nói cho xong đi, đợi lát nữa ta có chuyện muốn nói.”

Tống Mính nhìn nụ cười trên môi y, trong lòng nhảy dựng. Bán ma trong cơ thể hắn cảm nhận được hơi thở của Thẩm Tri Huyền, có chút nóng nảy bất an, bị Tống Mính cưỡng ép đè xuống.

Thẩm Tri Huyền lặng yên không tiếng động trở lại, hắn thân là Tông chủ, vậy mà không có chút tin tức nào, như là lúc Thẩm Tri Huyền rời đi.

Tất cả các cấm chế trong Tông môn, đều không ngăn được Thẩm Tri Huyền.

Bàn tay giấu dưới tay áo siết chặt, Tống Mính cắn răng, nhịn căm giận trong lòng xuống. Ôn Tông chủ thật sự quá coi trọng Thẩm Tri Huyền, nếu năm đó hắn không tính kế những chuyện đó, thì chức Tông chủ này, hắn sẽ không thể sờ vào.

Năm đó Thẩm Tri Huyền bị thương nặng trở về, bệnh tim khó chữa, Ôn Tông chủ tìm tới Tống Mính, lúc đưa ra ý muốn để hắn làm Tông chủ, lòng Tống Mính mừng như điên, rất có cảm giác như đẩy mây mù thấy trăng sáng, suýt chút nữa là đè không được ý cười trên mặt.

Nhưng câu nói sau đó của Ôn Tông chủ, đã đánh hắn vào vực sâu lạnh lẽo.

Ôn Tông chủ nói với hắn, hắn chỉ tạm thời nhậm chức Tông chủ, chờ bệnh tim của Thẩm Tri Huyền tốt lên, chức vị Tông chủ này vẫn phải trả lại cho Thẩm Tri Huyền.

Nóng lạnh trộn lẫn trong lòng Tống Mính, vui sướng và thù hận đan xen vào nhau, khiến trái tim hắn gần như nổ tung.

Hắn làm bộ trầm ổn đáp ứng yêu cầu của Ôn Tông chủ, bày tỏ quyết tâm đặt Thẩm Tri Huyền lên hàng đầu, cuối cùng cũng lừa được Ôn Tông chủ xác định thân phận của hắn trước mặt mọi người.

Vốn dĩ Tống Mính cũng không có nhiều ác niệm như vậy, hắn tính kế Thẩm Tri Huyền một lần, được tạm thay vị trí này, vốn dĩ hắn tốt xấu gì cũng lọt vào mắt Ôn Tông chủ, chỉ cần hắn cần cù nghiêm túc nỗ lực một chút, nói không chừng Ôn Tông chủ sẽ đổi ý.

Nhưng sau đó Ôn Tông chủ vẫn một lòng một dạ lo cho Thẩm Tri Huyền, cho dù Tống Mính có làm tốt tới đâu, cũng không cách nào xoay chuyển được tâm ý của ông.

Ác ý chồng chất dưới đáy lòng, Tống Mính nhìn Thẩm Tri Huyền được Ông Tông chủ chăm sóc, như là càng ngày càng khỏe, rốt cuộc hắn không thể nhịn được nữa.

—— Sớm đã quen cảm giác được mọi người săn đón tôn trọng ngồi tít trên cao, Tống Mính tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường chức vị này cho người khác, chỉ cần Ôn Tông chủ không còn, bệnh tim của Thẩm Tri Huyền cũng không tốt lên, thì sẽ không còn ai cướp đoạt chức vị Tông chủ của hắn nữa.

Chỉ cần Ôn Tông chủ không còn, thì sẽ không còn ai biết ước định giữa hai người họ ——

“Sư tôn từng giao Tông môn cho ta, chỉ là bởi vì bệnh tim, sư huynh mới phải mệt nhọc thay ta gánh vác trọng trách này. Lần này ta xuất quan, bệnh của ta đã không sao, trái lại cũng không tiện khiến sư huynh cực nhọc nữa.” Tiểu quản sự sớm đã thanh toán số người xong từ lâu, Thẩm Tri Huyền nói tiếp, ung dung từ tốn nói: “Mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, vừa hay để ta tiếp quản, cũng tránh cho sư huynh ngày đêm làm lụng vất vả, tóc đều bạc hết vài phần.”

Đột nhiên Tống Mính đứng dậy, động tác dồn dập, suýt chút nữa là làm đổ chén trà trước mặt.

Đủ loại ánh mắt kinh ngạc quanh quẩn giữa hai người, Tống Mính cưỡng ép ổn định tâm thần, miễn cưỡng tươi cười: “Chúc mừng bệnh tim của sư đệ không sao, nhưng sư đệ vừa xuất quan, huynh nghĩ đệ cần thời gian nghỉ ngơi…”

Lòng hắn hỗn loạn, bệnh tim của Thẩm Tri Huyền hắn cũng biết, năm đó Ôn Tông chủ cũng không cách nào chữa khỏi, hắn vốn tưởng đời này Thẩm Tri Huyền sẽ là phế nhân không làm được gì, sao bây giờ đột nhiên lại ——!

Hắn bị tin tức đột ngột của Thẩm Tri Huyền làm cho choáng váng đầu óc, nhất thời không nghĩ được lời nào để dời chủ đề, chỉ lặp lại: “Sư đệ thật sự không sao? Tông môn không có chuyện gì lớn, sư đệ không cần cố tỏ ra…”

Rầm một tiếng, Thẩm Tri Huyền phất tay áo cuộn lên gió lạnh như dao, tàn nhẫn nhào tới trước mặt Tống Mính, sức mạnh này, tư thế này nghiễm nhiên là thời kỳ bậc mười cường thịnh mới có thể dùng!

Tống Mính hành xử khéo léo, nhưng thiên phú tu hành lại rất yếu, nhiều năm như vậy, nôn nóng ngồi lên vị trí này, càng xem nhẹ chuyện tu hành, lúc này tu vi chỉ mới có bậc mười một, thậm chí còn chưa lên tới đỉnh.

Một kích này Thẩm Tri Huyền dùng mười phần sức mạnh, Tống Mính chỉ cảm thấy quanh thân lạnh băng, lại có một tia co rúm, theo bản năng dùng hết toàn lực muốn chống lại, nhưng lưỡi dao gió kia chỉ bay tới trước mặt hắn, ngay lúc sắp tước lông mày hắn thì đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là một bóng người mơ hồ.

“Đá Huyễn Tượng!” Có một quản sự lớn tuổi thất thanh la lên, “Là Ôn Tông chủ!”

Ảo ảnh của Ôn Tông chủ gần như đối mặt với Tống Mính, nháy mắt Tống Mính nhớ tới “Ôn Tông chủ” không biết là người hay quỷ đêm qua, cảm giác lạnh lẽo từ da thịt ngấm vào lòng bàn chân hắn, linh lực tích trữ trong tay theo bản năng vung ra, muốn đánh tan gương mặt này.

Nhưng linh lực của hắn lại bị một lá chắn ngăn cản, cái chắn này còn thuận thế bắn ngược linh lực trở về, Tống Mính không kịp đề phòng, hung hăng va chạm, đập vào lưng ghế, âm thanh rầm rầm vang lên.

Thẩm Tri Huyền khẽ giơ tay, đá Huyễn Tượng trong tay y mang theo ảo ảnh Ôn Tông chủ lập tức lơ lửng giữa không trung.

Cả người Tống Mính phát run, đầu óc trống rỗng, Ôn Tông chủ nói gì, hắn một chữ cũng không nghe thấy, chỉ như gặp kẻ địch nhìn ông khép miệng mở miệng.

Ảo ảnh rất ngắn, lát sau đã biến mất, chỉ để một khối đá Huyễn Tượng đen bóng. Thẩm Tri Huyền hào phóng để mọi người kiểm tra xem đó có phải là tin tức Ôn Tông chủ để lại hay không, y nghiêng đầu nhìn Tống Mính, nhẹ nhàng cười, dịu giọng nói: “Mấy năm nay, vất vả cho sư huynh rồi.”

Đá Huyễn Tượng lần lượt được mọi người cầm trong tay quan sát, nhất thời không dập được xì xào bàn tán.

“Đúng là tin tức Ôn Tông chủ để lại.”

“Nghĩa là Tống Tông chủ chỉ làm Tông chủ tạm thời thôi à?”

“Nhìn bộ dáng vừa rồi của Thẩm trưởng lão, xem ra bệnh tin thực sự đã khỏi. Vậy có phải vị trí này nên trả lại cho Thẩm trưởng lão rồi không…”

Ôn Tông chủ có danh vọng cực cao, cho dù là đã mất từ lâu, nhưng mỗi lần nhắc tới ông thì mọi người vẫn rất kính nể, theo bản năng thuận theo lời của ông.

Tất cả những lời này rơi vào tai Tống Mính, hắn nghe mà thù hận chợt lóe qua đáy mắt, nơi sâu nhất còn có chút sợ hãi không áp chế được, hắn cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của mọi người, siết chặt tay: “Sư đệ đây là có ý gì?”

“Chẳng qua là vâng theo sư tôn thôi.” Thẩm Tri Huyền cười khẽ.

Hôm nay y cũng không có ý hoàn toàn ép Tống Mính xuống đài, Tống Mính tu luyện không được, nhưng lại rất có bản lĩnh trong những phương diện khác, làm Tông chủ mấy năm nay, trong tay ít nhiều gì cũng có chút nhân mạch.

Tuy Thẩm Tri Huyền có lòng tin mấy vị trưởng lão sẽ trợ giúp y, nhưng y còn chưa thẳng thắn bàn bạc với các vị trưởng lão, trong chốc lát cũng không có cách nào lập tức tước bỏ thực quyền cùa Tống Mính, chỉ có thể bức ép hắn, khiến hắn đột ngột không kịp đề phòng lộ ra dấu vết, rút củ cải vướng bùn [1] ra, rửa sạch đám thế lực liên quan.

[1] 拔出蘿蔔帶出泥 (Rút củ cải vướng bùn): Ý chỉ những phần tử bị bắt từ đó khai ra đồng phạm.

Trước mắt thấy Tống Mính đã có chút hoảng loạn, Thẩm Tri Huyền cũng không hề dồn ép, mà lui một bước, nhàn nhạt nói: “Sư huynh vất vả mấy năm nay, bây giờ ta đã không sao nữa, cũng không tiện để sư huynh làm lụng vất vả một mình, nếu sư huynh lo không hết việc thì ngày mai chúng ta trao đổi một chút, đem một số công việc cho ta xử lý đi.”

Y không còn gọi Tống Mính là Tông chủ nữa, chỉ nhàn nhạt gọi hắn là sư huynh. Tuy rằng gọi sư huynh nghe thân thiết hơn rất nhiều, nhưng nó đã thể hiện thái độ của y rất rõ ràng.

Vị trí Tông chủ Thanh Vân Tông này, y muốn giành lại.

Mọi người xôn xao. Tam trưởng lão và tứ trưởng lão hôm nay không đến họp, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đối với chuyện này không có phản ứng gì, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, Thẩm Tri Huyền không quan tâm sắc mặt của Tống Mính, thả xuống qua bom như vậy, rồi thong thả rời đi.

Ném tất cả ánh mắt khϊếp sợ tò mò lại tràn ngập thăm dò lại ở phía sau.

Vừa rời đi, tươi cười trên mặt Thẩm Tri Huyền lập tức phai nhạt, đáy mắt có vài phần trầm tư. Trước mắt cách xử lý Tống Mính nhanh gọn lẹ nhất, chính là phải nhanh chóng thẳng thắn với mấy vị trưởng lão, có được sự ủng hộ của họ, lại ép Tống Mính từng bước, để hắn lộ ra càng nhiều dấu vết.

Thái độ của đại trưởng lão và nhị trưởng lão không rõ, chỉ có tứ trưởng lão năm đó cùng Ôn Tông chủ chữa trị cho y, hẳn là hiểu tình hình của y khi ấy nhất, cùng dễ dàng tin tưởng ông, tiếc là hôm nay tứ trưởng lão không có trong Tông môn.

Thẩm Tri Huyền trở về Ngũ Phong, liên tục hạ mấy mệnh lệnh, bắt đầu xử lý các chuyện đâu vào đấy. Thật ra từ sau khi “Xuyên sách”, Thẩm Tri Huyền đã có ý thức hiểu biết các loại tình huống trong Tông môn, chỉ là khi ấy y vẫn luôn cho rằng mình là người ngoài cuộc, cũng không có ý định nhúng tay vào nội vụ của Tông môn, vì thế tất cả đều chỉ hiểu biết ở mặt ngoài.

Nhưng bây giờ đã khác, y muốn giải quyết Tống Mính, nhất định phải nhanh chóng bắt đầu các loại công việc trong Tông môn.

Một phen bận rộn này, vội vội vàng vàng, một ngày đã trôi qua.

Y không có gọi người đưa bữa tối đến, nên cũng không có đệ tử nào quấy rầy, chờ đến khi y khép quyển Tông cuối cùng lại, sắc trời nặng nề, đêm đã khuya.

Thẩm Tri Huyền đẩy cửa đi ra ngoài, ánh trăng lười nhác rọi đầy đất, y nhìn xung quanh, không thấy ai khác.

Nghĩ đến “cảnh trong mơ” tối qua, Thẩm Tri Huyền dạo bước đi đến trước giường nhỏ noãn ngọc, chỉ do dự một hồi, rồi lập tức nằm xuống.

Chỉ là hôm nay y nghĩ tới Yến Cẩn, ngược lại lại không ngủ được, trằn trọc vài lần, mới mơ màng có chút mệt mỏi.

Giữa mơ hồ, dừng như có người nắm lấy tay y.

Cảm giác ấm áp rất quen thuộc.

Lòng Thẩm Tri Huyền thả lỏng, nhắm hai mắt đang định gọi A Cẩn, lại phát hiện cổ họng của mình như bị dính lại, không thể phát ra âm thanh gì.

Y cảm thấy không ổn, theo bản năng muốn mở mắt, nhưng lúc này mí mắt cũng nặng tựa ngàn cân, dù y có dùng hết sức lực cũng không mở mắt ra được.

Một đôi tay đỡ y dậy, ôm y vào lòng, dịu dàng lại cẩn thận.

Thẩm Tri Huyền không cách nào mở mắt được, kẹt trong bóng tối, chỉ có thể cảm nhận được người nọ giúp y vén tóc bên mái, sau đó nghe thấy hắn gọi bên tai y: “Tuế Kiến…”

Là giọng của Yến Cẩn.

Nhưng dường như có gì đó không giống.

Lòng Thẩm Tri Huyền khẽ nhúc nhích, tiếp tục nỗ lực mở mắt, sau đó lại nghe hắn nhẹ giọng nói: “… Tỉnh lại đi, được không?”

Y rất nỗ lực mở mắt… Thẩm Tri Huyền nhỏ giọng đáp hắn thì thầm trả lời hắn trong lòng, không biết thế nào, y vậy mà nghe được trong giọng của Yến Cẩn có tia tuyệt vọng và hối hận.

Tia tuyệt vọng và hối hận này bị đè nén rất chặt và sâu, như một cây kim vô hình ẩn trong một đống bông rất lớn, nhìn từ xa thì không thấy, duỗi tay sờ tới thì sẽ bị kim đâm vào.

Hiện tại Thẩm Tri Huyền chính là như vậy, lúc đầu khi nghe những lời này của Yến Cẩn, y không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng dần dà, y lại nếm ra có gì đó không đúng.

Yến Cẩn đây là làm sao vậy? Vì sao cảm xúc này, lại thoáng có dấu hiệu suy sụp?

Rõ ràng đêm qua vẫn còn tốt… Đây là đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm Tri Huyền nghi hoặc trong lòng, nhưng tay chân như thể không thuộc về chính mình, mặc cho y có dùng sức như thế nào cũng không nhúc nhích được, y chỉ có thể cảm thấy một bàn tay của Yến Cẩn vững vàng ôm lấy eo y, để y dựa vào lòng ngực ấm áp, một tay khác tháo dây lưng của y ra, nhẹ nhàng kéo một cái, liền đẩy cổ áo của y ra.

Yến Cẩn không nói nữa, im lặng không lên tiếng mà giúp y cởi hết quần áo ra.

Đầu ngón tay ấm áp chạm đến da thịt hơi lạnh, Thẩm Tri Huyền cảm thấy có một ngọn lửa thiêu cháy nơi mà hắn chạm vào, nhanh chóng lan ra khắp người y, cũng không biết sức lực từ đâu ra, đột nhiên y mở mắt —— Rốt cuộc cũng mở mắt được.

Tầm mắt mơ hồ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã thấy được một bàn tay quen thuộc, cái tay kia chuẩn xác cầm lấy quần áo của y, tùy ý ném sang một bên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN