Chẳng hạn như hôm nay là tết trung Thu.
Một ngày lễ mà người người nhà nhà nên hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng Thẩm Tri Huyền đã chán nhìn hoạt động lễ Trung Thu mấy năm như một của Thanh Vân Tông, cũng không muốn đối mặt với quần ma loạn vũ của Hoang Nguyên, y trầm tư một hồi, quyết định năm nay sẽ đi nhân gian tìm chút náo nhiệt.
Thế là Thẩm Tri Huyền nhân lúc Yến Cẩn không chú ý, để lại một tờ giấy rồi một mình lặng lẽ đi đến nhân gian.
Trên tờ giấy chỉ có đôi câu ba lời, thật sự vừa ngắn gọn lại súc tích, Yến Cẩn thoáng nhìn lướt qua, khẽ cau mày rồi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Tuế Kiến lại chạy nữa rồi.
Lúc này vẫn không để lại chút manh mối nào, không được dùng thuật pháp, cũng không được dùng khế ước.
……
Không thể không nói, phàm là thời điểm nhân gian ăn tết, luôn náo nhiệt hơn Tu Tiên giới rất nhiều, nhóm tiên tu say mê tu luyện, trên phương diện vui chơi thì kém hơn người thường rất nhiều.
Yến Cẩn đi trên đường phố sầm uất, xung quanh người đến người đi tưng bừng nhộn nhịp, đều là mặt mày tươi cười vô cùng vui vẻ, duy chỉ có sắc mặt hắn điềm tĩnh, như là khách ngoài đến thăm, không cách nào hòa nhập vào không khí vui vẻ náo nhiệt này được.
Cảnh tượng như thế này, hắn đã từng rất lạ lẫm.
Tuy nói Yến Cẩn xuất thân từ nhân gian, nhưng thế giới mà hắn tiếp xúc khi còn nhỏ đều là tầm thường mà thiếu sức sống. Nhóc Yến Cẩn thường tránh ngày lễ ồn ào náo nhiệt như vậy còn không kịp.
Mãi cho đến khi gặp được Thẩm Tri Huyền, cuộc sống của hắn mới dần có ánh sáng và màu sắc.
Mà Thẩm Tri Huyền thời niên thiếu cực kỳ thích xem náo nhiệt, sau khi bị bệnh tim, bởi vì đủ loại nguyên nhân mới bắt đầu thích yên tĩnh, giờ đây ở cạnh Yến Cẩn lâu rồi, hết thảy đều suôn sẻ, khí phách thiếu niên của y dường như đã trở lại một chút.
Đủ loại âm thanh lướt qua tai Yến Cẩn, Yến Cẩn mắt điếc tai ngơ bình tĩnh nhìn xung quanh, một lát sau hắn nhìn thấy một nơi hết sức náo nhiệt, im lặng một hồi rồi quyết đoán đi sang bên đó.
Thẩm Tri Huyền thích cảnh non nước, nơi y chọn không phải là núi thì cũng là ở gần nước. Yến Cẩn tuân theo ước định, không được dùng thuật pháp, gian nan băng qua đám đông, đập vào mi mắt là một dòng sông dài và rộng.
Bầu trời đầy sao và đèn đóm của nhân gian chiếu lên mặt nước, có mấy chiếc thuyền hoa trôi giữa những chiếc thuyền.
Những thuyền hoa ấy có là gì, Thẩm Tri Huyền đã sớm mở mang kiến thức cho hắn, chỉ là náo nhiệt tối nay… dường như không phải là những thuyền hoa này.
“Được!”
“Hay lắm!”
“Cảnh tượng đẹp vô cùng!”
Không biết là ai kích động cất giọng tán thưởng, Yến Cẩn nhìn một chiếc thuyền con vô cùng dễ thấy và người ngồi trên thuyền giữa sông, hít vào một hơi, cảm thấy gân xanh trên trán đang nhảy disco vô cùng vui vẻ.
Trên chiếc thuyền con có một người ngồi, tóc đen nửa buộc, đeo mặt nạ nửa lộ ra đường cong tinh xảo và làn da như ngọc. Y mặc áo trong trắng thuần, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng đỏ tươi, đai lưng cũng không buộc chặt, cứ vậy mà tản mạn ngồi trên thuyền, phóng khoáng chống chân dài lên, chân còn lại giấu dưới bàn trà nhỏ.
Vừa hay chiếc thuyền con ấy dừng giữa hai thuyền hoa, trên thuyền hoa và trên bờ có rất nhiều cậu công tử trẻ tuổi nhìn thấy nửa gương mặt của y mà ngứa cả lòng, từ xa nói chuyện với y, cũng có thiếu nữ lớn mật tháo hoa lụa trên đầu xuống rồi che miệng cười ném về phía y.
Chỉ là hoa lụa quá nhẹ, một làn gió thổi qua, thường thường còn chưa kịp lên tới thuyền đã lắc lư rơi xuống nước.
Người áo đỏ làm ngơ náo nhiệt chung quanh, cũng mặc kệ người khác đang nói chuyện với mình, một tay chống bên người, khẽ ngửa thân mình ra sau, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời.
Ánh mắt chuyên chú như thể đang nhìn vật báu vô song gì.
Những người chung quanh không thể không men theo tầm mắt của y mà nhìn trăng sáng kia.
Chờ đến khi mọi người nhịn không được mà nhìn mặt trăng, người áo đỏ thu tầm mắt lại, cười khẽ rồi duỗi tay cầm một chiếc đũa ngọc trên bàn trà, lười nhác ngắm nghía.
Trên bàn trà có một bình rượu gạo, hai chén rượu, một đĩa đậu phộng nhỏ, cùng với một đôi đũa ngọc khác. Người áo đỏ khẽ ném đũa ngọc đi rồi lại vững vàng đón lấy nó, đinh một tiếng, đũa ngọc khẽ gõ lên chén ngọc, phát ra tiếng vang réo rắt.
Y liên tiếp gõ mấy tiếng, chậm rãi khép hờ mắt, mở miệng hát: “Tiểu lệnh tôn tiền kiến ngọc tiêu, ngân đăng nhất khúc thái yêu nhiêu, ca trung túy đảo thùy năng hận, xướng bãi quy lai tửu vị tiêu [1]…”
[1] Trích trong bài “Giá cô thiên – Án kỷ đạo”.
Có lẽ là y đã uống rượu, giọng nói lười biếng tản mạn mang theo chút cảm giác hơi say, âm sắc cũng không quá rõ ràng, như một chiếc lông vũ toàn thân trắng muốt chỉ đỏ một chút trên chóp, khẽ quét qua tai mọi người.
Khiến người si mê.
“Xuân tiễu tiễu, dạ điều điều, bích vân thiên cộng sở cung diêu. Mộng hồn quán đắc vô câu kiểm, hựu đạp dương hoa quá tạ kiều [2]…”
[2] Tui tìm hk ra, chắc là cùng bài với câu trên:v
Âm cuối của từ kết thúc khẽ ngâm, dường như mang theo chút than thở. Người áo đỏ ném đũa ngọc xuống, bưng chén rượu lên, ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Uống nhanh quá nên có vài giọt rượu tràn ra khóe môi y, theo cằm chảy xuống giữa cổ, chỉ còn lại đường nước nhàn nhạt.
Vừa rồi lúc y gõ chén hát đã thu hút lực chú ý của mọi người, lúc này mọi người thấy dung mạo ra vẻ ta đây của y thì lại thêm một phen kinh hô tán thưởng.
Yến Cẩn lạnh mặt, bước đến bên bờ.
Vừa hay có du khách lên bờ trả lại thuyền nhỏ mà mình thuê, người chủ nắm dây thừng mắc trên thuyền đang vui vẻ đếm tiền đồng thì chợt trước mặt tối sầm, có người đứng trước mặt gã, không chờ ai nói gì đã rút dây thừng mắc trên thuyền ra.
“Ê ê ê, thuyền này không còn cho thuê nữa đâu! Ta cần phải về…” Lời chủ thuyền còn chư dứt thì thấy trên tay nặng trĩu, một đĩnh vàng lớn khiến cười tít cả mắt, “Ôi chao xin mời khách nhân, mời khách nhân, có cần ta…”
Gã cất đĩnh vàng lớn vào lồng nguc, vừa ngẩng đầu thì thấy chiếc thuyền nhỏ kia đã cách mình rất xa —— Người vận y phục màu đen dáng người thẳng tắp, đang nhanh chóng chèo thuyền ra giữa sông.
“… Giúp ngài chèo thuyền không?” Chủ thuyền ngẩn tò te, theo bản năng nói cho xong câu này rồi mới gãi gãi đầu, “Hình như không cần thì phải…”
Chuyện xảy ra quá đột ngột.
Theo hồi ức sau này của những quần chúng ở đây, cảnh tượng lúc ấy là thế này.
“Cũng không biết là cái thuyền đó nhảy ra từ đâu, hắc y nhân hung thần ác sát nhanh chóng chèo về chiếc thuyền giữa sông, chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái thôi đã nhảy tới chỗ mỹ nhân áo đỏ trên thuyền.”
Chàng công tử bỏ lỡ mỹ nhân lòng đầy căm phẫn, khoa tay múa chân: “Rồi hắn ở trên thuyền, mái chuyền đó gần như vụt thành ảo ảnh! Cả người lẫn thuyền cứ như thế! Đều bị cướp hết! Không ai kịp ngăn cản! Tức chết ta rồi!”
Đương nhiên đây đều là những lời sau này, tạm thời không nhắc tới. Tình hình trước mắt, Yến Cẩn đang lạnh mặt khua mái chèo, tránh thuyền hoa rồi nhanh chóng chèo đi.
Thẩm Tri Huyền vui ơi là vui, cười đến mức ngã trước ngã sau. Mặt nạ sớm đã rớt ở nơi nào, khóe mắt y gần như ch4y nước mắt, “A Cẩn, ngươi chậm một chút… Hôm nay là tết Trung Thu mà, cũng có phải là đua thuyền rồng đâu…”
Thuyền đi không dính bụi trần, e là đã làm đám người kia giật mình rớt cả cằm rồi!
Yến Cẩm mím chặt môi, chèo thuyền tới nơi ít người mới giảm tốc độ lại, tiện tay đặt máy chèo qua một bên, nghiêng đầu nhìn về phía người áo đỏ cười đến độ áo quần xộc xệch: “Sư tôn nên cảm thấy may mắn vì trước đó đã định ra là không được dùng thuật pháp đi.”
Hắn thoáng dừng lại, tiếp tục nói: “… Bằng không hiện tại e là sư tôn không cười nổi nữa rồi.”
Lúc này Thẩm Tri Huyền mới phát hiện xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, như thể nơi đây chỉ có hai người bọn họ. Y cảm thấy không ổn, thoáng thu ý cười lại, vừa giơ cổ tay lên thì Yến Cẩn nói: “Sư tôn cũng phải tuân theo quy củ.”
Linh lực mà Thẩm Tri Huyền vừa ngưng tụ được lần nữa tan mất, đưa mắt nhìn chỗ khác, nhìn nước sông chứa đầy ánh sao trời, nhân lúc Yến Cẩn không chú ý, đứng dậy định nhảy xuống nước.
Nhưng Yến Cẩn cũng phản ứng rất nhanh, duỗi tay tóm lấy mắt cá chân Thẩm Tri Huyền.
Vừa tóm lấy thì Yến Cẩn mới phát hiện y thế mà không mang giày mang vớ, da thịt mịn màng có hơi lạnh trong gió đêm, như là đang cầm một khối ngọc oánh nhuận nõn nà. Hắn hơi dùng sức, kéo người trở về, thuận thế ôm người vào lòng.
Thẩm Tri Huyền giãy giụa một hồi, thấy không giãy ra được thì lập tức thức thời mà xin tha: “Ta sai rồi, A Cẩn, ta sai rồi… Tha cho ta lần này đi mà…”
Thuyền này không lớn, có thể chở được hai ba người, còn có một cái mui thuyền nho nhỏ. Yến Cẩn ôm người vào mui thuyền, kéo mành xuống, ánh sáng lập tức biến mất.
Thẩm Tri Huyền chỉ có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của Yến Cẩn vang lên bên tai y: “Muộn rồi. Nếu sư tôn muốn diễn thoại bản thì thân làm đồ đệ… cũng nên bồi người cả quá trình rồi.”
Hôm nay Yến Cẩn cứ một mực gọi y là sư tôn, Thẩm Tri Huyền cũng liền cười mắng hắn một tiếng nghịch đồ, nhưng lại vô tội giả ngu: “Diễn thoại bản gì cơ? Sao ta không hiểu gì thế?”
“Đại khái là…” Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, lời của Yến Cẩn tràn đầy ý cười, “Thoại bản ác bá đầu phố cường thủ hào đoạt tiểu mỹ nhân yếu đuối đáng thương.”
“……”
————————————