“Giày rộng bằng một ngón tay, vị thiếu phu nhân này tặng cho tiểu thư một chiếc giày không vừa chân là có ý gì chứ?” Lục Y giúp Giang Thanh Ba cởi giày ra, cau mày thành một chữ “xuyên” (*)(*)Chữ xuyên 川“Lương Nghi Tĩnh cũng khá thú vị, chỉ là nàng ta não bổ quá nhiều.” Giang Thanh Ba chống cằm, cười nhẹ, đung đưa chiếc quạt trong tay.(*) Não bổ (脑补): là từ ngữ được sử dụng phổ biến trên mạng, chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu.“Tiểu thư, người có thể nói những lời mà nô tỳ có thể hiểu được không?” Trong mắt Lục Y lộ ra u oán.”Nàng ta cho rằng ta vẫn còn thèm muốn vị hôn phu cũ nên tặng đôi giày này để nhắc nhở ta rằng chúng ta không còn thích hợp nữa.””Đôi phu thê này suýt chút nữa đã hủy hoại danh tiếng của tiểu thư, bây giờ họ vẫn có gan mỉa mai người bằng một đôi giày?” Lục Y tức giận cười: “Bây giờ nô tỳ lập tức trả lại đôi giày này cho nàng ta.””Bây giờ người trả lại đôi giày này thì làm được gì? Chỉ sợ đến lúc đó đầu óc của Lương Nghi Tĩnh lại não bổ ra mấy thứ kịch tính hơn nữa, còn cho rằng ta vẫn còn nghĩ về Lục Tử Ninh.” Giang Thanh Ba kéo Lục Y lại, rồi nhìn về phía đôi giày được thêu tinh xảo kia: “Cất nó đi trước, đến một ngày nào đó khi không ai chú ý thì vứt đi.”“Bọn họ chỉ dám ức hiếp người thôi.” Lục Y bĩu môi, ánh mắt bốc hỏa.
Dáng vẻ này giống như muốn đi liều mạng với người khác.”Chuyện vặt vãnh như vậy cũng không đáng để ngươi tức giận.
Được rồi, người đi xem xem điểm tâm trong phòng bếp đã chuẩn bị xong chưa?”Gương mặt nhỏ của Lục Y còn mang theo tức giận, cầm đôi giày thêu uyên ương sải bước ra khỏi phòng ngủ với ánh mắt chán ghét, chỉ muốn ném đôi giày đó đi ngay lập tức.Nữ chính Lương Nghi Tĩnh cũng không phải là người tốt lành gì.
Nàng ta không nói ra ngoài mặt mà chỉ lén lút lấy một đôi giày ra nhắc nhở nàng.
Hành động khá là thận trọng.
Giang Thanh Ba phe phẩy chiếc quạt tròn, khóe môi bất giác nhếch lên.
Nàng nhớ rằng khi chuẩn bị lễ thành thân, Đan Tuệ Quân có tặng hai nô tỳ rất xinh đẹp cho con trai bà ta.
Bà bà cùng nhi tức không dễ hòa thuận, về sau bên nhị phòng có chuyện để xem rồi!”Tiểu thư, Lục Cửu – người hầu của cô gia đến đây lấy dược liệu.” Lục Y đứng ở cửa báo với nàng.”…”Nàng mới đưa vào hầm riêng chưa đầy một ngày, còn chưa phơi khô nữa.Trong lòng Giang Thanh Ba không ngừng mắng Lục Minh Châu không biết xấu hổ, vẫy tay để Lục Mai lấy một số dược liệu ra.
Dược liệu quý được đặt ở ngăn dưới cùng của hộp, đều được giao cho Lục Cửu đang đứng đợi ở cửa..