Ôn Tĩnh nghe mà trán nổi đầy gân xanh, trước khi Giang Thanh Ba nói câu tiếp theo thì đã kịp thời chặn lại: “Cơ thể con không tốt hay là về nghỉ ngơi đi.
Nhà lão Nhị biết cũng sẽ không trách con.””Có thật không ạ? Sợ là Nhị tẩu sẽ không tin lời người nói.” Giang Thanh Ba mong ngóng nhìn về phía Nhị phòng, trong lòng bắt đầu rục rịch: “Hay là con vẫn nên đi nhìn một chút nhỉ?””…!Không cần, bây giờ con lập tức, lập tức trở về ngủ.”Kẻ gây chuyện thì tối khuya nên đi nghỉ ngơi.Bà ấy chẳng dám nghĩ đến cảnh Giang Thanh Ba đến Phong Thanh Uyển,, sợ một khi thành sự thật, e là tối nay sẽ không được ngủ mất.”Không cần thật sao?” Giang Thanh Ba không muốn buông tha dễ dàng như thế.”…!Thật sự không cần.” Ôn Tĩnh cắn răng nghiến lợi, hai tay rục rịch.”Được rồi.” Giang Thanh Ba là một người thức thời: “Con rất lo lắng cho Nhị tẩu, mẫu thân nhất định phải gửi lời quan tâm của con đến tỷ ấy đấy.””…!Được.”Không phải bà ấy sợ nàng vừa nói xong, tối nay có thể lập tức sẽ không ngủ cả đêm mất.Giang Thanh Ba vẫn vẫy tay một cái, bất đắc dĩ trở về phòng ngủ, suy nghĩ một lát lại gọi Lục Y đến.”Tối nay các ngươi cẩn thận một chút, nhỡ đâu Nhị phòng lại đến nữa thì để cho bà ta ngồi bên ngoài chờ một lát, chờ ta tỉnh ngủ sẽ tiếp tục trò chuyện với bà ta.”Lục Y:…Người nói lời này không sợ Nhị phòng lại lập tức tức đến choáng váng nữa hả?Trong mơ Giang Thanh Ba cũng thấy háo hức mong chờ, đáng tiếc đêm đó Đan Tuệ Quân không xuất hiện nữa.*Đến hôm sau, Đan Tuệ Quân mới tỉnh lại, nàng nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua thì lại muốn đến Thu Thủy Uyển tính sổ.”Phu nhân, Hầu gia ban lệnh cấm túc.”Đan Tuệ Quân tức giận đập vỡ mấy bình hoa mới đè được lửa giận trong lòng xuống.
Bà ta ăn mặc chỉnh tề đi đến chỗ của Lục Tử Ninh, sắc mặt Lục Tử Ninh tái nhợt nằm trên tháp quý phi, chân trái băng vải thưa, thấm máu đỏ tươi, bà ta vừa nhìn thấy mắt đã đỏ bừng lên.”Ninh nhi, đau lắm phải không?” Đan Tuệ Quân cầm khăn tay lên lau nước trên khóe mắt: “Đều do Giang Thanh Ba và Lục Minh Châu làm, nếu không phải vì đầu óc của họ, chờ khi có cơ hội trả thù…”Đan Tuệ Quân nói đến thì lại tức, bắt đầu hùng hùng hổ hổ trách mắng Tam phòng.
Lục Tử Ninh mím môi cúi đầu, không cãi lại, trong lòng cũng cảm thấy mình bị thương là do Lục Minh Châu làm..