Hôm nay tôi thất tình
Ngày...Tháng...Năm(4)
Nói được là làm được! Từ giây phút tự nhận ra ấy, về sau, yêu thương cho đi chẳng cần sẽ nhận ra. Quan tâm hết mình, lo lắng hế lòng, không tiếc chi. Chỉ cần người ta gọi là liền có mặt. Chỉ cần người ta cần liền ở bên. Thậm chí khi người ta không cần, thậm chí người ta muốn một mình, vẫn bất chấp mưa nắng mà chạy đi tìm người khắp nơi, cầu xin người cho được san sẻ cùng, mặc kệ con tim mình cũng đang hao gầy trước nắng mưa. Lúc đó, chỉ cần ở bên người, thấy người bình yên, đã là hạnh phúc!
Rồi một hôm, người thông báo người muốn yêu nghiêm túc, cùng người ấy. Giây phút đó mới biết, mình hoá ra từng khoảnh khắc đều vẫn luôn hy vọng, mong chờ. Hoá ra chẳng ai có thể đơn phương cho đi mà không cần nhận lại. Hoá ra chẳng ai đủ cao thượng để thản nhiên nhìn người mình yêu sánh đôi bên người khác.
Hoá ra là tự mình dối mình.
Hoá ra là chưa từng muốn đánh mất, dẫu cũng chưa từng có trọn vẹn.
Hoá ra, cũng biết đau!
Nhưng rồi nỗi đau cũng qua nhanh. Thanh thản và nhẹ nhàng. Bởi cũng đã dốc hết mình, yêu hết dạ, cho hết những thứ tốt đẹp nhất của bản thân rồi. Không được thì cũng đành. Chẳng hối tiếc. Thậm chí về sau còn có thể làm bạn bè với nhau. Tiếp tục kể nhau nghe những chuyện vui buồn.
Chỉ là tháng năm còn lại sau này, chẳng dám đưa bản thân dấn sâu vào bất kỳ mối tình một hướng nào nữa. Đặt ra cho mình một giới hạn chịu đựng vô cùng ngắn. Biết người ta không hào hứng, sẽ liền tự rút lui. Không cố chấp, không quyết liệt nữa. Cái nhìn với những mối tình một hướng của người khăc, cũng vô cùng xem nhẹ, giễu cười.
Và tôi tin, trên đời này, sẽ có rất nhiều kẻ si tình mà yếu đuối như tôi vậy. Một lần đau, thoát ra được rồi. Ngàn lần sau cũng không dám bước vào lần nữa!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!