Hôm Nay Vợ Lại Gây Chuyện Sao? - Chương 46: Kết thúc chính văn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Hôm Nay Vợ Lại Gây Chuyện Sao?


Chương 46: Kết thúc chính văn


Edit: QingChen

Bởi vì Giang Mộ Trì nói cứ mặc tuỳ tiện, lại không có nữ nhân chỉ đơn giản là gặp mặt trưởng bối nên Kiều Dư An thật sự tuỳ tiện mặc một chiếc sơ mi trắng, váy chân chữ A màu đen, giày cao gót đen tuyền, tóc cũng cột kiểu đuôi ngựa thấp, vô cùng nhu thuận, ưu nhã trí thức.

Giang Mộ Trì trông thấy cô sửng sốt một hồi, cứ như hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy, tóc cột lên trông trẻ hơn rất nhiều, như em gái nhỏ đọc sách vậy, Giang Mộ Trì nhướng mày cười khẽ, là hắn chiếm được tiện nghi rồi.

“Cười cái gì vậy, như vậy đẹp không?” Kiều Dư An xoay một vòng rồi ôm cánh tay hắn.

“Đẹp, đi thôi.”

Lúc đến Giang gia trời vẫn chưa tối, mặt trời chiều ngã về phía tây đọng lại chút sắc vàng, chân trời phía tây trông như thiêu đỏ.

Kiều Dư An cầm theo đồ vật đi vào, vừa đi vào còn chưa kịp cười đã trông thấy một người con gái ngồi trên sô pha, tóc uốn lọn như sóng cuốn, đuôi tóc ánh nâu hồng, cô nàng mặc một chiếc váy dài màu đỏ bó sát người, móng tay cũng là màu đỏ, trang điểm tinh xảo trông như một yêu tinh diễm lệ.

Ngược lại nhìn mình, trang điểm nhẹ, móng tay cũng trống trơn, tóc lại cột như học sinh, hoàn toàn không có cách nào so. Kiều Dư An buồn bực quay đầu lại trừng mắt nhìn Giang Mộ Trì một cái, nếu không phải đang ở Giang gia cô đã ngay lập tức đánh người rồi, Giang Mộ Trì người này quá xấu, hắn cố ý có phải không?

“An An, mau vào đi.” Mẹ Giang thấy hai người vội vàng tiếp đón, Kiều Dư An đành phải miễn cưỡng lộ ra ý cười, liếc Giang Mộ Trì một cái: “Trở về lại tính sổ.”

Giang Mộ Trì nhướng mày, ngón tay vuốt ve khoé môi lộ ra ý cười, hắn sớm biết sẽ như thế này mà.

“Anh Mộ Trì, đã lâu không gặp.” Mang Dật Hinh vươn tay, cùng Giang Mộ Trì bắt tay, “Thật là đã lâu không gặp, cũng đã trở thành cô nương lớn rồi, xinh đẹp hơn không ít.”

Kiều Dư An: “…….”

Giang Mộ Trì cư nhiên khen nữ nhân khác!

Khen nữ nhân khác xinh đẹp!

Còn là cười khen!

Moẹ.

“Vị này là?” Mang Dật Hinh chuyển hướng nhìn về phía Kiều Dư An.

Kiều Dư An miễn cưỡng lộ ra ý cười, “Chào cô, tôi là bà xã của Giang Mộ Trì, Kiều Dư An.”

“Anh Mộ Trì vậy mà kết hôn rồi, chào cô chào cô, tôi là Mang Dật Hinh, nhìn dáng vẻ có vẻ tôi lớn hôn cô rồi? Vậy tôi kêu cô là An An có được không?” Mang Dật Hinh cười nhìn Kiều Dư An, tươi cười không có chút không thiện ý nhưng vẫn làm Kiều Dư An vô cùng không hài lòng.

Đều đã gọi là anh Giang Mộ Trì rồi, không phải nên kêu tôi là chị dâu sao?

Gọi chị dâu đi chứ.

“Có thể.” Kiều Dư An gật gật đầu, từ phía sau đá chân Giang Mộ Trì, nam nhân thúi, ngày hôm qua còn nói muốn làm hôn lễ vậy mà hôm nay đã khen nữ nhân khác xinh đẹp.

Mọi người ngồi xuống, vừa hay Giang Mộ Trì ngồi cách một bàn trà đá cẩm thạch đối diện với Mang Dật Hinh, Kiều Dư An túm cánh tay Giang Mộ Trì, trông thấy hắn cùng Mang Dật Hinh trò chuyện vui vẻ, cô càng nhéo thịt hắn, không nghĩ Giang Mộ Trì lại nắm lấy tay cô, vẫn tươi cười không thay đổi.

Kiều Dư An nhụt chí cầm trái cây trên bàn trà ăn, mọi người đã nói đến chuyện Giang Mộ Trì cùng Mang Dật Hinh khi còn nhỏ, nghe xong một hồi Kiều Dư An mới ý thức được, Mang Dật Hinh và Giang Mộ Trì là thanh mai trúc mã.

Mang gia là người ở Hoài thị, chính là hàng xóm với nhà bà ngoại của Giang Mộ Trì. Từ nhỏ hai người đã sớm quen biết nhau, từ tiểu học đến sơ trung cao trung đều là học cùng nhau, đến khi lên đại học gia đình Mang Dật Hinh mới chuyển nhà đi nước ngoài, lúc này mới có vài năm không gặp.

Đây chính là đoạn truyện thanh mai trúc mã mà, Kiều Dư An cảnh giác, Mang Dật Hinh sẽ không phải còn thích Giang Mộ Trì chứ? Nhìn Mang Dật Hinh hôm nay trang điểm đẹp như vậy, cùng Giang Mộ Trì nói chuyện thật vui vẻ, điều này làm cho cô vô cùng không an tâm.

Kiều Dư An nắm chặt cánh tay Giang Mộ Trì, muốn ngăn cản hai người nói chuyện phiếm, không nghĩ Giang Mộ Trì chỉ cười cười nắm lấy tay cô, tiếp tục cùng Mang Dật Hinh trò chuyện. Trông thấy hắn tươi cười cùng nữ nhân khác, sao cô lại cảm thấy hụt hẫng như vậy chứ?

Thấy Giang Mộ Trì không để ý tới mình, cô buông tay hắn ra khẽ ngồi nhích ra xa, lấy di động oanh tạc Lâm Tựa Cẩm, “Cẩm Cẩm, tớ thật khó chịu.”

Lâm Tựa Cẩm bên kia trả lời thật nhanh: Làm sao vậy, tối trễ rồi đã xảy ra chuyện gì.

Kiều Dư An chỉ thiếu chút chọc nát màn hình di động: Giang Mộ Trì vậy mà lại có một thanh mai xinh đẹp, hắn còn khen cô ấy xinh đẹp, hiện tại đang cùng cô ta nói chuyện phiếm không để ý đến tớ, lòng tớ thật khóc chịu mà.

Lâm Tựa Cẩm: Chậc, cậu đây là ghen tị đi? Không thể tin được nha, Kiều Dư An cậu cũng có ngày sẽ ghen, thật khó có được mà.

Ghen? Trong đầu Kiều Dư An ập lên cái suy nghĩ này, cô ghen tị?

Kiều Dư An: Không phải đâu, tớ chỉ là khó chịu một chút.

Lâm Tựa Cẩm: Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, cậu khó chịu thì đi đoạt trở về đi, cậu cùng Giang Mộ Trì đều đã kết hôn, ai bảo hai người không làm hôn lễ, rất nhiều người vẫn không biết hai người đã kết hôn đâu. Cũng giống hội đấu giá hôm trước, hai người nếu làm hôn lễ rồi thì còn ai dám lên mặt với cậu được, còn thiếu nước nịnh bợ cậu thôi.

Lâm Tựa Cẩm nói chọc đến Kiều Dư An, cô nắm nắm tóc, hỏi Lâm Tựa Cẩm: Thật sự là phải làm hôn lễ sớm một chút sao?

Lâm Tựa Cẩm: Đương nhiên rồi, cậu không muốn đem Giang Mộ Trì tuyên bố là người thuộc về mình sao? Không muốn làm mọi người chỉ có thể từ xa nhìn Giang Mộ Trì, trông thấy chính chủ là cậu không dám đến gần sao? Không muốn làm mọi người gặp cậu đều tôn kính không dám khiêu khích sao? Bà xã Giang Mộ Trì thật sự có ma lực lớn như vậy, ít nhất ở Vân Thành sẽ không có người dám không cho Giang gia mặt mũi.

Kiều Dư An càng nhăn chặt mày, thật là như vậy sao?

“An An, con làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Mẹ Giang thấy Kiều Dư An một mình chơi di động, không ăn gì cũng không nói lời nào, mẹ Giang khẽ đẩy Giang Mộ Trì.

Giang Mộ Trì hiểu rõ, đi qua ngồi, “Nhìn cái gì vậy, sao lại không ăn gì?”

Kiều Dư An vội vàng giấu điện thoại, sợ bị Giang Mộ Trì nhìn thấy nội dung tin nhắn, biểu tình có chút uể oải không lên tinh thần.

“Sao vậy?” Giang Mộ Trì sờ sờ đầu cô, mặc dù vốn dĩ hắn muốn lợi dụng nhắc nhở cô một chút, không nghĩ lại trông thấy biểu tình này của cô.

“Không sao, vừa rồi thấy một cái tin tức không hay lắm cho nên tâm tình không tốt.” Cô không tính hiện tại liền nói ra, đầu óc vẫn còn chút loạn.

“Ngốc, được rồi, ăn chút trái cây đi.”

Mang Dật Hinh nhìn Giang Mộ Trì ôn nhu trấn an Kiều Dư An, nhớ đến bạn trai của mình khoé miệng lộ ra ý cười, xem ra quan hệ hai người thật tốt mà.

“Hinh Hinh à, cô nghe nói con tìm một người bạn trai ở Mỹ có phải không?” Mẹ Giang cũng không có đi quản vợ chồng son tâm tình, quay đầu cùng Mang Dật Hinh nói chuyện phiếm.

“Vâng ạ, thật ra cũng là người Hoa, anh ấy cũng là đi theo trưởng bối di dân đến Mỹ.”

“Như vậy tốt rồi, có đề tài để nói chuyện.”

Kiều Dư An nhạy bén nghe được, giật giật lỗ tai, nhỏ giọng hỏi Giang Mộ Trì, “Cô ấy có bạn trai, anh biết không?”

Giang Mộ Trì nhướng mày, cầm dưa hấu đưa vào miệng cô, “Biết.”

“Anh biết?” Kiều Dư An mở to hai mắt, biết mà anh còn khen người ta xinh đẹp?!

“Bạn trai em ấy anh cũng quen, em đang nghĩ cái gì vậy.” Giang Mộ Trì khẽ gõ trán cô.

Trong nháy mắt tâm tình Kiều Dư An liền đột nhiên tốt lên, một chút cũng không còn khó chịu. Hai người họ cũng chỉ là quan hệ bạn bè thôi, Mang Dật Hinh cũng đã có bạn trai mà Giang Mộ Trì cũng quen biết, hai người họ còn có thể có cái gì được.

Giang Mộ Trì nắm lấy tay cô, thấy mặt cô giãn ra liền biết tâm tình cô đã tốt hơn, cũng không nói nhiều gì nữa.

Buổi tối ăn cơm xong trở về, Giang Mộ Trì lái xe, Kiều Dư An tiếp tục cùng Lâm Tựa Cẩm bá bá bá, “Cô gái kia đã có bạn trai, khi tớ biết đến không có khó chịu, cậu xem có phải tớ thật sự ghen hay không chứ?”

Lâm Tựa Cẩm một cẩu độc thân đều sắp bị Kiều Dư An rải cẩu lương ngược chết rồi, lung tung trả lời: Vâng vâng vâng, mà quan trọng là hai người nhanh làm hôn lễ đi, tớ làm phù dâu cho cậu, cậu nếu lại không chịu làm về sau còn sẽ có rất nhiều nữ nhân bổ nhào vào trên người nam nhân của cậu.

Kiều Dư An rối rắm, hôm qua mới cự tuyệt chuyện làm hôn lễ với Giang Mộ Trì, hôm nay phải chủ động nhắc đền sao? Dọc theo đường đi cô đều rối rắm cho nên vẫn luôn không nói gì, Giang Mộ Trì cũng liền không có nói chuyện.

Về đến nhà Giang Mộ Trì đi lên lầu tắm rửa, Kiều Dư An ở dưới lầu ngồi một hồi, thiệp cưới đủ loại dáng vẻ rơi rụng trên bàn trà. Buổi tối hôm đó Giang Mộ Trì hứng thú bừng bừng mang về khẳng định là rất muốn cùng cô làm hôn lễ, chỉ là cô cự tuyệt, Giang Mộ Trì sẽ rất khó chịu đi?

Kiều Dư An lật những thiệp mời đó lại càng thêm hụt hẫng, Giang Mộ Trì muốn cùng cô làm hôn lễ như vậy. Trầm mặc một hồi Kiều Dư An ném thiệp mời xuống, lộc cộc đi lên lầu, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước nhưng cô chờ không kịp nữa rồi, vội vàng đẩy cửa phòng tắm ra.

Giang Mộ Trì ngây ngẩn cả người, nước vòi hoa sen từ trên người hắn chảy xuống, hắn đóng vòi hoa sen, trên tay còn cầm bình sữa tắm nhỏ, nhướng mày nghi hoặc nhìn cô, “Cùng nhau tắm?”

“Không phải, Giang Mộ Trì” Kiều Dư An nuốt một ngụm nước miếng, chớp chớp mắt nhìn khối cơ bụng rõ ràng của hắn nói, “Chúng ta làm hôn lễ đi.”

Loảng xoảng —–

Sữa tắm đáp trên mặt đất, Giang Mộ Trì câu môi cười.

“Được.”

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn kết thúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN