Hơn Cả Hôn Nhân - Chương 66
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Hơn Cả Hôn Nhân


Chương 66


Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc vốn định sau khi trở về Chu Cẩn Vũ sẽ tạm thời sẽ dọn đến căn nhà gần cục bất động sản, sau đó chuẩn bị đi đăng ký kết hôn với Hạ Chân Ngọc, để cho người sắp xếp thời gian trước, anh còn nói với Hạ Chân Ngọc “Nếu không thì chúng ta cũng ghi số đăng ký là 27 được không?”

Hạ Chân Ngọc nhìn anh nói “Em không có ý kiến gì, anh cứ quyết định đi. Nhưng mà, anh muốn đăng ký ngày nào thì ghi ngày ấy được hay sao?”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Đương nhiên rồi! Nhưng vẫn phải tính đã, thời gian này vẫn chưa ổn lắm. Đúng rồi, về đến nhà em nhớ chuyển đến ở cùng anh đấy nhé, được hay không?”

Hạ Chân Ngọc lắc đầu nói “Không được, trước khi diễn ra hôn lễ em muốn ở nhà, còn nhiều đồ đạc cần chuẩn bị. Hơn nữa, em còn phải trao đổi với cha mẹ em về chuyện đến nhà anh.”

Chu Cẩn Vũ nghĩ nghĩ, thở dài nói “Được rồi, anh lại nhịn là được chứ gì.”

Sau đó còn nói thêm “Sau hôn lễ, anh có thể sẽ tạm thời chưa đi tuần trăng mật được, em cũng biết công văn chính thức bổ nhiệm sắp ra rồi, đến lúc đó chắc chắn còn bận hơn nhiều.”

Hạ Chân Ngọc cười nói “Chuyện đó không sao đâu, em biết anh bận mà, chuyện hôn lễ em sẽ cố gắng hết sức để không ảnh hưởng đến anh, nếu không thì anh cứ để em đi nước ngoài một mình đi nha? Em chưa đi nước ngoài bao giờ!”

Chu Cẩn Vũ hôn Hạ Chân Ngọc nói “Em không cần quan tâm chuyện gì cả, em chỉ cần mua nhưng thứ em thích là được rồi, phòng tân hôn đã sửa xong rồi em cũng qua xem đi, nếu muốn thay đổi cái gì thì cứ nói với anh. Ừm, ảnh cưới em cũng không cần quan tâm, Thư ký Đỗ đã sắp xếp xong xuôi rồi, sẽ sớm gọi cho anh. Chuyện em đi nghỉ thì đừng có mơ.”

Hạ Chân Ngọc nghe xong cười khanh khách không ngừng, Chu Cẩn Vũ cũng cười, ôm Hạ Chân Ngọc nói “Em tưởng anh đùa với em à? Trung thực mà ở nhà cho anh, anh nhất định sẽ dành thời gian đi nước ngoài chơi cùng em.”

Hạ Chân Ngọc cười cười rồi không nói gì nữa, hai người lại nói chuyện một lát về hôn lễ và chuyện cha mẹ Hạ Chân Ngọc đến Nhà họ Chu. Đến tối, Chu Cẩn Vũ làm vài món ăn ăn cơm cùng Hạ Chân Ngọc sau đó lái xe đưa Hạ Chân Ngọc về nhà.

Sau khi về đến nhà, Hạ Chân Ngọc nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định gọi điện thoại cho Phương Hạo Kỳ. Nhạc chờ vang lên trong chốc lát, giọng nói ôn hòa của Phương Hạo Kỳ truyền tới “Chân Ngọc, anh còn tưởng em sẽ không tìm anh nữa.”

Hạ Chân Ngọc có chút hổ thẹn nói “Thật sự xin lỗi anh, bởi vì có một số việc chậm trễ, Em, em thật sự xin lỗi, không thể…”

Phương Hạo Kỳ ngắt lời Hạ Chân Ngọc, nói “Không cần nói như vậy đâu Chân Ngọc. Thật sự kết quả này anh cũng đã sớm dự liệu. anh chỉ hi vọng em có thể sống thật tốt, yêu chính bản thân mình.”

Hạ Chân Ngọc sau khi nghe xong cảm động nói “Cảm ơn anh! Nhưng còn có một việc, chiếc nhẫn anh đưa cho em, em không cẩn thận làm mất rồi.”

Phương Hạo Kỳ nở nụ cười, nói “Anh đã biết rồi. Ném cũng tốt, ném cũng tốt, dù sao Thư ký Đỗ cũng đã đem tiền kín đáo đưa cho anh rồi, thật ra nếu tính toán thì anh bán có lời lắm đấy!”

Hạ Chân Ngọc xấu hổ nói “Thật xin lỗi đã để anh phải khó xử.”

Phương Hạo Kỳ nói “Không sao đâu, anh chỉ không ngờ Thị trưởng Chu lại để ý chuyện này. Chân Ngọc, anh mạo muội hỏi em một câu, em đã tính chuyện tương lai của em và anh ta chưa?”

Hạ Chân Ngọc nói “Chúng em chuẩn bị kết hôn, đang đi xem thời gian.

Điện thoại bên kia yên lặng một chút, Phương Hạo Kỳ mới cảm thán nói “Không ngờ Thị trưởng Chu lại rất nghiêm túc. Nhưng mà, chuyện này thật sự quá tốt rồi, vậy là em cũng đã bợ đỡ được phu nhân thị trưởng, nói không chừng về sau còn phải dựa vào em đấy, chỉ sợ đến lúc đó Thị trưởng Chu sẽ không vui thôi, ha ha…”

Hạ Chân Ngọc bị trêu chọc bật cười, nói “Phương Hạo Kỳ, thật sự rất cảm ơn anh.”

Phương Hạo Kỳ nói “Đừng khách sáo như vậy, hôn lễ của anh chắc anh vẫn có thể đi dự đấy, đến lúc đó anh sẽ tặng em một bao lì xì thật lớn.”

Hai người lại hàn huyên một lúc, sau đó cả hai đều cúp điện thoại.

Hạ Chân Ngọc bùi ngùi trong chốc lát, thật ra cô và Chu Cẩn Vũ có thể ở bên nhau, Phương Hạo Kỳ thật đúng là có không ít công lao.

Nhưng cô lập tức liền nghĩ đến một chuyện lớn khác, cô chưa nói chuyện mình kết hôn với Cao Mai Lệ, đại tỷ này mà biết thì nhất định sẽ dữ dội lắm đây.

Nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn quyết định gọi đi, sớm hay muộn thì cũng phải nói, vì vậy liền bấm điện thoại, Cao Mai Lệ nghe máy rất nhanh “A lô, Chân Ngọc, tìm tớ có việc gì vậy?”

Hạ Chân Ngọc nói “Có chút việc, tớ sắp kết hôn.”

Cao Mai Lệ không phản ứng quá mạnh, nói “Là phó phòng chỗ Hách Lượng nhà tớ làm à? Có nhanh quá không, tuy điều kiện của anh ta rất tốt, nhưng cũng không cần vội vã như vậy chứ?”

Hạ Chân Ngọc nói “Không phải anh ấy.”

Cao Mai Lệ kinh ngạc, nói “Không phải anh ta? Chẳng lẽ cậu còn dây dưa với người khác nữa à? Chân ngọc, nói xem điều kiện của đối phương như thế nào, tớ quân sư giúp cậu.”

Hạ Chân Ngọc chỉ nói “Là Chu Cẩn Vũ.”

Cao Mai Lệ có chút không chắc chắn, hỏi “Ai cơ? Cậu vừa mới nói Chu Cẩn Vũ à? Cậu kết hôn cùng Chu Cẩn Vũ, Thị trưởng Chu Cẩn Vũ?”

Không đợi Hạ Chân Ngọc trả lời, giọng nói của Cao Mai Lệ đã cao vút rồi, kêu lên “Hạ Chân Ngọc, cậu nói thật à? Có thật không vậy? Sặc, cậu chết chắc rồi, cậu bắt được Chu Cẩn Vũ thật rồi, giỏi lắm! Cậu ở nhà không, bây giờ tớ qua luôn.”

Hạ Chân Ngọc vội vàng ngăn lại, nói “Đừng đi qua đi lại nữa, tớ muốn mua ít đồ dùng kết hôn, đến lúc đó có thể làm phiền cậu không? Tớ muốn nói với cậu một tiếng, kẻo đến lúc đó lại ngạc nhiên.”

Cao Mai Lệ lớn tiếng vừa cười vừa nói “Chuyện đó còn cần phải nói à? Bây giờ chị đây sẽ chịu mọi trách nhiệm trong việc mua sắm cho em, có tiền là làm được hết, giờ mà đi mua đồ chắc thoải mái lắm nha, chị cũng có thể hưởng thụ mùi vị của phu nhân giàu có rồi, ha ha…! Đúng rồi, đến lúc đó nhớ nói cho tớ biết sao Chu Cẩn Vũ lại quyết định kết hôn với cậu nhé, tốt nhất nên đặc sắc một chút, cậu chuẩn bị đi, đừng có nói hai câu cho xong chuyện.”

Hạ Chân Ngọc cười đồng ý, hẹn thời gian đi mua sắm xong thì cúp máy.

Đợi đến khi hai người gặp nhau, vẻ mặt Cao Mai Lệ hưng phấn nói “Oa, tớ có thể trở thành bạn gái thân thiết của phu nhân thị trưởng rồi! Chân Ngọc, cậu đúng là giành hết vinh dự rồi, nói nhanh lên rốt cuộc là có chuyện gì!”

Hạ Chân Ngọc nói “Chúng ta vào trước đi, vừa đi vừa nói.”

Tiến vào trung tâm bách hóa, Hạ Chân Ngọc nói đại khái chuyện đã xảy ra, đương nhiên không nói đến chuyện Chu Cẩn Vũ khóc, Cao Mai Lệ nghe xong kích động tý thì bất tỉnh, nói “Bất động sản khu vực 3? Lại còn 2 căn? Chân Ngọc, cậu thành đại gia rồi! Chu Cẩn Vũ thật đúng là không tiếc tiền nha, không tớ bợ đít nịnh bợ gì đâu, nhưng nghĩ đến chuyện Chu Cẩn Vũ hào phóng nhiệt tình cũng đủ biết anh ta rất xem trọng cậu!”

Sau đó, Cao Mai Lệ lại thở dài nói “Chu Cẩn Vũ thật khiến người khác không ngờ đến, xem ra thực sự đã động lòng với cậu rồi. Chân Ngọc, cậu phải nắm chắc cơ hội lần này, đời cậu sau này sẽ hoàn toàn thay đổi! Dù kết hôn đi nữa cậu cũng phải tính toán một chút, không nóng không lạnh, cũng không thể quá phụ thuộc, dù sao cũng không thể khiến anh ta càng ngày càng chẳng có cảm giác gì với cậu, nhất định phải để Chu Cẩn Vũ coi trọng cậu, nghe rõ chưa?”

Hạ Chân Ngọc đã nghĩ đến vấn đề này, đây cũng là chuyện cha mẹ cô lo lắng nhất, cô chưa nghĩ đến sau khi kết hôn họ sẽ sống với nhau như thế thế nào nhưng cô biết mình không thể cứ ở nhà cho qua ngày đoạn tháng được, còn cần phải hòa đồng với mọi người, cô sẽ không còn là một viên chức nhỏ đơn thuần nữa mà là Phu nhân Thị trưởng sáng chói, đồng thời còn phải có trách nhiệm.

Thở dài, Hạ Chân Ngọc nói “Tớ cũng nghĩ rất nhiều lần về chuyện này, thôi đành cố gắng hết sức làm thật tốt vậy.”

Cao Mai Lệ cười nói “Tớ rất có lòng tin với cậu, Chu Cẩn Vũ mà cậu cũng làm cho hàng phục rồi, những chuyện khác có gì đáng kể đâu, chỉ là hơi mệt một chút thôi. Haizzz, không nói những chuyện này nữa, hôm nay còn phải mua sắm nữa đấy, thật sự là quá sung sướng, tớ lần đầu tiên có thể nếm cảm giác vung tiền như rác đấy! Mau lên, hôm nay tớ sẽ không cho phép ai cản trở tớ!”

Vì vậy sau đó không cần Hạ Chân Ngọc nói gì, Cao Mai Lệ đắc ý đi chọn đồ, hưởng thụ cảm giác được tiếp đón như khách quý, cuối cùng dùng hết một thẻ VIP bạch kim mới xong một một ngày.

Bởi vì đồ mua được rất nhiều, Hạ Chân Ngọc đành phải gọi điện cho lái xe Chí Cường, đợi đến khi cúp điện thoại chỉ thấy ánh mắt Cao Mai Lệ đang phát sáng, chắc buổi tối nếu không có đèn có thể dùng làm đèn pin được, Hạ Chân Ngọc buồn cười nói “Cậu có chuyện gì cứ nói đi, mắt nhìn như vậy dọa người lắm!”

Cao Mai Lệ nói “Tớ hâm mộ ghen ghét với cậu quá đi! Chân Ngọc, tuy trước kia cậu chịu không ít khổ sở, nhưng bây giờ thời gian đó đã qua rồi, cậu nhất định phải quý trọng, phải nỗ lực, nếu không nhiệt tình người đàn ông kia giảm xuống là hỏng bét hết đất, hiểu chưa?”

Hạ Chân Ngọc gật đầu nói “Tớ biết rồi, cậu yên tâm đi!”

Chờ xe đến, Hạ Chân Ngọc tiễn Cao Mai Lệ về nhà trước sau đó mới bảo Chí Cường đưa mình về nhà, đến nơi, Chí Cường còn giúp Hạ Chân Ngọc xách đồ đạc lên rồi mới ra về.

Mẹ Hạ nhìn những thứ cô mua về, phản ứng đầu tiên là tiếc tiền, vừa định nói một câu, đột nhiên lại nghĩ đến gia thế nhà Chu Cẩn Vũ, đúng là phải mua đồ quý một chút mới được.

Khoảng thời gian này Hạ Chân Ngọc cố gắng hết sức tranh thủ thời gian rảnh rỗi mua toàn bộ những thứ cần thiết, ngoài ra cô vẫn đi làm bình thường nhưng cơ quan trước kia dậy sóng, bây giờ Chu Cẩn Vũ không có động tĩnh gì cũng yên bình trở lại.

Chu Cẩn Vũ làm việc rất năng suất, Hạ Chân Ngọc không cần đi đăng ký kết hôn, Thư ký Đỗ đã mang chứng nhận đến rồi, sau đó cho thợ ảnh đến chụp ảnh cho hai người, lại còn lấy ra hai bản tuyên bố cho Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc ký tên. Chu Cẩn Vũ đặt bút ký rồng bay phượng múa rồi đưa cho Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc nhìn hai bản tuyên bố, tâm tình phức tạp, sau khi cô ký hai bản tuyên bố này sẽ chính thức bắt đầu cuộc sống hôn nhân. Nghĩ lại lúc cô kết hôn với Lý Nguy, căn bản chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện ly hôn, càng không nghĩ tới có thể gặp được Chu Cẩn Vũ. Chỉ cần cô ký hai bản tuyên bố này, chuyện vật chất nhất định sẽ được đảm bảo, nhưng cũng vất vả không kém.

Hạ Chân Ngọc đang bùi ngùi, bỗng nhiên bị ai đó khẽ đẩy một cái, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Cẩn Vũ đang dùng ánh mắt không vui nhìn mình.

Chu Cẩn Vũ nói “Em còn chưa ký đi à, còn nghĩ cái gì? Đến lúc này còn có chỗ cho hối hận nữa chắc? Nghĩ gì thì cũng muộn rồi!” Nói xong anh giữ lấy tay Hạ Chân Ngọc bắt cô ký tên, còn nắm lấy cổ tay Hạ Chân Ngọc viết thay cô.

Thư ký Đỗ một lần nữa phải phát huy nín cười thần công xuất quỷ nhập thần của mình, mặt không biến sắc đợi sau khi Chu Cẩn Vũ ép Hạ Chân Ngọc ký tên xong, lấy lại bản tuyên bố, nói “Những thứ này tôi cầm về trước, ngày mai dán ảnh lên là xong rồi gửi lại cho ngài.” Sau khi Thư ký Đỗ nhìn thấy Chu Cẩn Vũ gật đầu, liền lập tức đi ra.

Đợi Thư ký Đỗ đi khỏi, Chu Cẩn Vũ hỏi “Vừa rồi em nghĩ gì thế, sao lại không ký? Có ý gì khác, hay đã hối hận rồi?”

Hạ Chân Ngọc nói “Em đâu có, chỉ là cảm giác có chút không chân thực mà thôi, Thư ký Đỗ còn ở đây, anh còn làm trò cười cho người ta xem, sao anh lại thay em ký tên vậy?”

Chu Cẩn Vũ đắc ý cười, nói “Có phải em cảm thấy gả cho một người chồng tốt như anh giống như đang nằm mơ không? Không sao đâu, bà xã, em đã gả cho anh thật rồi, hai ta bây giờ là vợ chồng hợp pháp đấy.”

Hạ Chân Ngọc vừa thổ lộ được một ít cảm xúc phức tạp đã bị Chu Cẩn Vũ làm rối tung lên hết rồi, cô nói với anh “Không phải em trèo cao quá chứ? Trong lòng em không chắc chắn cho lắm.”

Chu Cẩn Vũ ôm chầm lấy Hạ Chân Ngọc, nói “Cục cưng của chú, đừng làm chú buồn nữa. Khó khăn lắm chú mới lấy được em mà.” Nói xong, Chu Cẩn Vũ nâng mặt Hạ CHân Ngọc rồi hôn lên môi cô.

Hạ Chân Ngọc nhận lấy sự ôn như của anh, trong lòng cũng có chút thả lỏng.

Hai người dùng lưỡi dây dưa một lúc lâu, Hạ Chân Ngọc mới nhẹ nhàng đẩy Chu Cẩn Vũ ra, nói “Em phải về rồi.”

Chu Cẩn Vũ vừa cười vừa nói “Ở lại lát nữa đi.”

Hạ Chân Ngọc nói “Không phải tý nữa anh còn phải họp à?”

Chu Cẩn Vũ ôm Hạ Chân Ngọc nói “Anh thực sự không muốn đi chút nào.”

Hạ Chân Ngọc nở nụ cười, nói “Nói thế được rồi đấy, mau đừng lên đi.”

Chu Cẩn Vũ thân mật nói “Vậy em hôn anh đi.”

Hạ Chân Ngọc ngẩng đầu nhìn Chu Cẩn Vũ, nhìn anh một lúc rồi hôn nhẹ lên môi anh, Chu Cẩn Vũ lập tức hôn lại cô, lưu luyến mà hôn trong chốc lát, Chu Cẩn Vũ mới lên tiếng “Cuối tuần dành thời gian đưa cha mẹ em đến nhà anh một chuyến nhé, thật sự cũng chẳng có gì đâu, chỉ là trưởng bối hai bên gặp nhau một lần, không cần quá căng thẳng.”

Hạ Chân Ngọc nói “Căng thẳng thì nhất định sẽ có, chênh lệch quá lớn chắc chắn sẽ có cảm giác không được tự nhiên.”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Cũng có phải gặp nhau thường xuyên đâu, qua lần này, trừ hôm tiến hành hôn lệ, cũng chẳng có mấy cơ hội gặp nhau đâu mà.”

Hạ Chân Ngọc đứng lên nói “Hôm nay em xin nghỉ một ngày, anh cứ đi họp đi.”

Chu Cẩn Vũ đứng lên theo, khoác áo lên, thuận miệng hỏi “Vậy bây giờ em về nhà à?”

Hạ Chân Ngọc nói “Bây giờ là lúc nào, em chuẩn bị ra ngoài đi chơi.”

Chu Cẩn Vũ nghĩ nghĩ, nói “Mấy ngày hôm nay em lượn lờ chưa đủ mệt à? Nghe lời anh về nhà đi, đừng ở bên ngoài khiến anh lo lắng nữa.”

Hạ Chân Ngọc muốn phản bác, Chu Cẩn Vũ lại tiếp tục nói “Sau này nếu em muốn đi đâu thì để cho Chí Cường đi theo, cũng không thể lúc nào cũng ngồi phương tiện công cộng với taxi được.”

Hạ Chân Ngọc nghĩ, hóa ra là như vậy, trong mắt Chu Cẩn Vũ cô đã là vợ anh, mỗi lời nói mỗi hành đồng đều phải chú ý đến thân phận, cuộc sống bắt đầu thay đổi rồi.

Trong lòng cô tuy vẫn không biết làm sao nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, những thay đổi này cô đều phải chấp nhận.

Vì vậy, nghe Chu Cẩn Vũ dặn dò xong cô liền đồng ý, sau đó về nhà nghỉ ngơi.

Vì công văn bổ nhiệm Chu Cẩn Vũ sắp ra nên hai người tranh thủ đưa cha mẹ Hạ Chân Ngọc đến nhà Chu Cẩn Vũ. Cha mẹ Hạ Chân Ngọc tuy không thoải mái nhưng vẫn cố gắng hết sức biểu hiện thật tự nhiên. Người nhà họ Chu đối xử với cha mẹ Hạ Chân Ngọc rất nhiệt tình, đồng thời nói rõ nhà họ Chu không cần của hồi môn, cũng biểu lộ không cần những nghi thức xã giao gì cả, tất cả mọi việc nhà họ Chu sẽ thu xếp hết.

Cha mẹ Hạ Chân Ngọc biết rõ hôn lễ lần này nhà họ Chu mới là nhân vật chính, vì vậy liền đồng ý, chỉ liệt kê danh sách họ hàng thân thích để nhà họ Chu chuẩn bị thiệp mời.

Bà Chu cho Hạ Chân Ngọc một đôi vòng tay, nói là quà gặp mặt, chị Chu Cẩn Vũ và những người chị dâu cũng đều tặng quà cho cô, Hạ Chân Ngọc tuy không hiểu gì về ngọc thạch, phỉ thúy nhưng biết rất rõ quà người nhà họ Chu đã tặng, nhất định là đồ rất xa xỉ.

Bởi vì thật sự không quen ở nhà họ Chu, cha mẹ Hạ Chân Ngọc liên tục từ chối, họ ở lại nhà khách với Hạ Chân Ngọc. Trong thời gian ba ngày, người nhà họ Chu đều rất bận rộn nhưng vẫn sắp xếp chỗ ở cho gia đình Hạ Chân Ngọc rất thoải mái, Chu Cẩn Vũ cũng có lúc đi cùng, thật sự khiến cha mẹ cô được mở rộng tầm mắt.

Công việc của Chu Cẩn Vũ không thể trì hoãn được nên họ chỉ có thể ở đó ba ngày rồi lại vội vàng trở về, cha mẹ Hạ Chân Ngọc ba ngày nay thấy cũng khá thỏa mãn, nhưng vẫn cảm thấy về nhà vẫn thoải mái hơn, đúng là chẳng đâu thoải mái được bằng nhà mình cả.

Những chuyện sau đó diễn ra rất nhanh, sau khi Chu Cẩn Vũ chính thức nhậm chức Thị trưởng quả thật rất bận rộn, lại còn phải đi cùng Hạ Chân Ngọc chụp ảnh cưới, mặc thử lễ phục, tuy mọi chuyện đều đã có chuyên gia sắp xếp nhưng có nhiều chuyện nhất định phải là Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc tự làm mới được. Hạ Chân Ngọc cũng bị những chuyện rườm rà này làm cho phát mệt, người tinh lực tràn đầy như Chu Cẩn Vũ cũng lộ ra một chút vẻ mệt mỏi.

Mãi cho đến giữa tháng 8, mọi chuyện cũng đã sắp xếp xong, thời gian diễn ra hôn lễ cũng đến gần.

Một tuần trước hôn lễ, Hạ Chân Ngọc hỏi Chu Cẩn Vũ “Anh nói xem có nên mời người ở cục bất động sản không?”

Chu Cẩn Vũ nói “Tùy em.”

Hạ Chân Ngọc có chút khó xử nói “Nếu không mời, sau này em vẫn làm việc ở đó, có vẻ không ổn lắm. Nhưng nếu mời thì bây giờ cũng đã gần 200 bàn tiệc rồi, bên nhà anh còn phải chọn người để mời, bên em mời như vậy sao được?”

Chu Cẩn Vũ nói “Sợ gì, hôn lễ là của cả em và anh, em muốn mời ai thì cứ mời, em không bị khó xử là được rồi, quan tâm gì người khác!”

Hạ Chân Ngọc nghe xong còn nói thêm “Em có thể mời thật à. Nhưng cũng hơi đáng lo, nhiều người như vậy hôm đó mời rượu thôi cũng mệt chết mất.”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Em nghĩ anh là ai, trừ trưởng bối và lãnh đạo, những người khác còn cần Chu Cẩn Vũ anh mời rượu hay sao? Thật ra cũng chỉ có hơn mười bàn, còn những bàn khác đều là hoa lá cành thôi, không cần để ý đến.”

Hạ Chân Ngọc nghĩ thấy cũng đúng, vì vậy yên tâm viết thiệp mời chuẩn bị đến cơ quan chia cho đồng nghiệp.

Cục bất động sản chấn động, chuyện này thật sự khiến họ tuyệt đối không bao giờ dám nghĩ tới, một nhân viên bé nhỏ trong cục bất động sản của họ lại là Thị trưởng phu nhân! Họ đều cho rằng Hạ Chân Ngọc cùng lắm chỉ là bồ nhí của Chu Cẩn Vũ mà thôi, chia tay lúc nào còn chẳng biết, không ngờ lại kết hôn thật. Vì vậy những người nhận được thiệp mời của Hạ Chân Ngọc đều vui sướng hớn hở, chuẩn bị về nhà khoe khoang với người thân bạn bè, đây chính là hôn lễ của Thị trưởng, mấy người có thể có vinh dự được mời hay không?

Nhất thời tất cả chủ đề của cục bất động sản xoay quanh việc đi dự hôn lễ nên mặc gì, mừng bao nhiêu tiền đều được thảo luận nhiệt tình. Tuy bề ngoài là bỏ tiền ra, nhưng mọi người đều thống nhất cách nghĩ là bất kể mừng bao nhiêu tiền, số tiền này cũng đều có giá trị, bình thường bạn có mừng nhiều hơn nữa, người ta là Thị trưởng còn cần thiết hay sao? Vì vậy tất cả đều hớn hở.

Kết quả Hạ Chân Ngọc lại trịnh trọng tuyên bố, hôn lễ tuyệt đối sẽ không nhận bất cứ tiền mừng hay lễ vật gì, chỉ cần mọi người có thể đi khiến không khí trở nên vui vẻ, cô đã rất cảm ơn rồi. Mọi người nghe xong đều thất vọng mất một lúc.

Một ngày trước hôn lễ, hai bên họ hàng nhà Hạ Chân Ngọc đều đến nhà cô, căn bản không cần người trong nhà Hạ Chân Ngọc mở mồm, họ liền tranh bố trí nhà cửa, chuẩn bị đồ dùng cần thiết, chẳng bù cho lần trước hôn lễ chỉ diễn ra ở một nhà hàng nhỏ, đúng là một trời một vực.

Vì là tái hôn, Hạ Chân Ngọc chỉ muốn Cao Mai Lệ và chị em trong nhà giúp đỡ, áo cưới và lễ phục đã có người đưa tới từ sớm, thợ trang điểm cũng ở lại nhà họ Hạ.

Đêm nay mọi người căn bản đều không thể ngủ được, ai cũng cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt. Thật ra chuyện Chu Cẩn Vũ kết hôn cũng đã trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ thành phố rồi. Nếu nói con cái của lãnh đạo cử hành hôn lễ thì cũng bình thường nhưng người hiện đang giữ chức Thị trường mà kết hôn thật đúng là không thấy nhiều, hơn nữa nghe nói nhà gái chỉ xuất thân từ một gia đình công nhân bình thường, chỉ vậy thôi cũng đủ để đại bộ phận người hâm mộ quan tâm, ai nói con gái nhà bình thường không thể gả cho cán bộ cấp cao, đây chẳng phải là ví dụ sẵn có đấy sao! Đương nhiên cũng có không ít lời mỉa mai, thờ ơ lạnh nhạt nói hôn nhân như cổ tích này không biết sẽ kéo dài được bao lâu.

Nhưng bất kể thế nào đi nữa, hình tượng Chu Cẩn Vũ gần gũi với nhân dân cũng được tăng lên không ít, lập tức kéo gần khoảng cách với dân chúng.

Cùng lúc đó, Chu Cẩn Vũ cũng nói với Thư ký Trịnh hôn lễ lần này không nhận bất cứ tiền mừng hay quà tặng gì cả, hơn nữa trừ quay phim chụp ảnh ở bên ngoài, những tin tức truyền thông khác không cho phép tiến hành. Đoàn xe kết hôn cũng đơn giản thôi, trừ xe của cô dâu chú rể và mấy chiếc xe con, còn lại đều là xe bình thường để đưa đón người nhà Hạ Chân Ngọc.

Ngày hôn lễ, thợ trang điểm bắt đầu trang điểm cho Hạ Chân Ngọc từ ba rưỡi sáng, gần ba giờ đồng hồ mới xem như hài lòng. Hạ Chân Ngọc cảm giác cửa thứ nhất đã vật vã thế này rồi, không biết hôm nay sẽ trải qua như thế nào nữa.

Sau khi thay áo cưới, Hạ Chân Ngọc chỉ có thể ngồi ngay ngắn trên giường đợi chủ rể đến đón.

Đến khi đoàn người Chu Cẩn Vũ đi vào, chỉ có Cao Mai Lệ đánh bạo trêu ghẹo hai câu, còn những người khác đều không dám làm khó chú rể. Chu Cẩn Vũ nhận bao lì xì của người nhà Hạ Chân Ngọc, sau đó đi vào phòng ngủ, thấy Hạ Chân Ngọc ngồi trên giường liền nhoẻn miệng cười, vợ anh hôm nay cực kỳ xinh đẹp, anh bế ngang Hạ Chân Ngọc định đi ra ngoài.

Người chủ trì và nhiếp ảnh gia thoáng cái ngây ngẩn cả người, há to miệng cũng không nói nên lời, chỉ có thể nhìn những người xung quanh, hi vọng người nhà cô dâu có thể đứng ra nói gì đó.

Cuối cùng vẫn là Cao Mai Lệ nhỏ giọng nói “Thị trưởng Chu, trước tiên ngài cứ thả Chân Ngọc xuống, còn chưa ăn mỳ mà, sao có thể cướp cô dâu bỏ chạy như thế được?” Gần đây sức khỏe Thị trưởng không tệ lắm, nói bế là bế, động tác thuần thục nhưng đúng là quá sốt ruột rồi.

Sắc mặt Chu Cẩn Vũ thoáng đỏ ửng, đặt Hạ Chân Ngọc lại trên giường, anh đúng là nóng lòng quá, đi theo Chu Cẩn Vũ còn có chị dâu cả và chị dâu ba, họ đều vui vẻ ra ngoài.

Sau đó theo sự chỉ dẫn của người chủ trì, lễ vật đã tặng xong, Chu Cẩn Vũ đổi xưng hô với cha mẹ Hạ Chân Ngọc là “cha”, “mẹ”, nhận lì xì, cùng Hạ Chân Ngọc ăn hết bát mỳ sợi tượng trưng cho vĩnh cửu, cuối cùng cũng có thể bế Hạ Chân Ngọc xuống tầng.

Hạ Chân Ngọc tuy vẫn không nỡ xa cha mẹ, nhưng lần này trong lòng lại chờ đợi và vui sướng nhiều hơn, có thể gả cho người mình thích cảm giác thật sự rất hạnh phúc.

Chu Cẩn Vũ vừa bế Hạ Chân Ngọc ra, ngoài cửa đã có mấy chục người nổ pháo cùng một lúc, lập tức những mảnh giấy bóng đầy màu sức rực rỡ bay đầy trời, theo đó là những lời chúc phúc không ngừng, những gia đình trong tiểu khu 3 tầng đều chạy đến xem.

Sau khi Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ bế vào trong xe ngồi xuống liền phát hiện ra một chuyện, bên ngoài sao lại có nhiều xe như vậy, hơn nữa tất cả đều là xe xịn, vì vậy liền hỏi Chu Cẩn Vũ “Không phải anh nói sẽ giảm bớt xe hay sao? Sao lại có nhiều xe thế?”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Những chiếc xe đó đều là dân trong thành phố tự phát tổ chức đoàn xe, nhiệt tình vô cùng.”

Hạ Chân Ngọc nói “Ảnh hưởng đã lớn đến thế cơ à? Không phải toàn bộ nhân dân trong thành phố đều biết chuyện anh kết hôn chứ?”

Chu Cẩn Vũ nói “Sao lại chỉ có anh, đây không phải hôn lễ của hai chúng ta à? Không phải anh đã nói nhất định sẽ khiến em nở mày nở mặt gả cho anh hay sao?”

Hạ Chân Ngọc nghĩ, nhiều xe cũng không có gì, nhưng đợi khi hôn lễ qua đi, cô phải chuyển nhà cho cha mẹ nếu không họ đều biết địa chỉ nhà cha mẹ đẻ của cô, không chỉ phiền toái, mà còn không an toàn nữa.

Cuối cùng xe cũng khởi động, cảnh sát lái mô tô và xe cảnh sát đi trước mở đường duy trì trật tự, hai bên đường cái có không ít người dân đều dùng máy quay và điện thoại chụp không ngừng.

Hạ Chân Ngọc có chút bất an giật mình, chuyện này không phải khoa trương quá rồi sao, lúc này tay cô đang nằm trong tay Chu Cẩn Vũ, cô chỉ nghe anh nói “Đừng lo, người bên ngoài không nhìn thấy chúng ta đâu.”

May mà họ không nhìn thấy, nếu không sau này sao cô có thể đi ra ngoài được, làm chuyện gì không tốt đều sẽ có người chụp hình lại mất.

Trong một chiếc xe khác, Trưởng phòng Trương nói với Thư ký Đỗ “Chú em, chú không phải là cánh tay đắc lực của Thị trưởng à, những chiếc xe này là sản phẩm của chú phải không?”

Thư ký Đỗ cười nói “Tôi chỉ làm theo chỉ thị thôi, còn lại đều là quần chúng nhân dân tự phát đấy, tôi đâu có làm gì.”

Trưởng phòng Trương nghe xong gật đầu cười ha ha, vỗ vỗ vai Thư ký Đỗ không nói gì nữa.

Cuối cùng cũng tới khách sạn, Chu Cân Vũ đỡ Hạ Chân Ngọc xuống xe, nhân viên bảo an khách sạn lập tức tiến đến làm thành bức tường người, ngăn nhà báo quay phim chụp ảnh.

Sau khi Hạ Chân Ngọc xuống xe cảm thấy vừa rồi cô nói khoa trương đúng là quá sớm, người đứng rầm rộ ở cửa khách sạn, cảnh tượng vừa rồi ở nhà cô và trên đường chẳng đáng kể chút nào.

Cô chỉ thấy ở cửa khách sạn có những chiếc xe cảnh sát được bố trí, rõ ràng còn có cả xe cảnh sát vũ trang, những chiếc xe này đỗ rất có quy luật, hợp lại thành một bức tường phòng hộ nghiêm mật, hơn nữa còn có nhiều cảnh sát giao thông chỉ huy khách khứa đỗ xe.

Hạ Chân Ngọc chỉ ngẩn ra nhìn cảnh tượng này, thật sự rất đáng sợ.

Cao Mai Lệ chạy đến cạnh Hạ Chân Ngọc cũng đờ người, hơn nửa ngày mới lên tiếng “Trời ơi! Cảnh này thật không thể tưởng tượng nổi, Chân Ngọc, rốt cuộc thì cậu gả cho ai vậy, sau này cậu đi đâu có phải cũng đều mang theo vệ sĩ hay không?”

Thư ký Đỗ đang toát mồ hôi nói “Tình hình thế này cũng rất bình thường. Chưa nói đến tất cả các cấp lãnh đạo thành phố, ngay cả lãnh đạo tỉnh căn bản đều đã đến, cảnh sát cũng phải tập trung nguồn lực. Hơn nữa tất cả họ hàng nhà Thị trưởng Chu cũng đến, tính cả máy bay thuê đến và bạn bè cũng đã rất nhiều người, cấp bậc không hề thấp, công tác bảo an có thể lơ là được hay sao? Tuy đây là việc tư nhưng thân phận của họ ai cũng biết, không thể xảy ra một chút sai lầm nào cả! Lãnh đạo đến nhiều lắm, cô không phát hiện trên đỉnh tòa nhà đối diện cũng có cảnh sát hay sao?”

Hạ Chân Ngọc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bốn phía đỉnh tòa nhà thật sự có bóng người lắc lư, cô âm thầm cảm thấy thán phục không thôi.

Chu Cẩn Vũ giúp Hạ Chân Ngọc dưới sự bảo vệ của bức tường người tiến vào khách sạn, đến trước phòng nghỉ, vào bên trong, cuối cùng Hạ Chân Ngọc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Bà xã, sẽ rất nhanh thôi, cử hành nghi thức xong chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

Hạ Chân Ngọc nói “Lát nữa anh cũng đừng bắt em nói gì nhé, em sợ lắm.”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Anh cũng chỉ nói đơn giản một hai câu thôi, còn lại sẽ do người chủ trì hôn lễ nói hết. Anh sẽ nói chuyện với mọi người trong nhà, em không cần nói gì đâu.”

Tuy vậy nhưng Hạ Chân Ngọc vẫn căng thẳng muốn chết, lúc này thợ trang điểm liền cấp tốc đến chỉnh trang lại cho Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ liền đi ra ngoài trước.

Lúc này Cao Mai Lệ đã vào cùng Hạ Chân Ngọc, nói “Chân Ngọc, trước đó cậu đã nói hôn lễ này sẽ không nhận tiền mừng nhưng tớ thấy hai bên họ hàng bạn bè nhất định vẫn sẽ cho, tớ đã chuẩn bị túi đỏ này cho cậu, cậu thấy có được không?”

Hạ Chân Ngọc nhìn cái túi Cao Mai Lệ mang theo, là túi mua sắm cỡ lớn, cười nói “Cậu đừng dọa tớ, đổi cái khác nhỏ hơn đi.”

Cao Mai Lệ nói “Không đổi được, tớ mang theo cái này vừa thuận tiện, vừa an toàn, túi nhỏ nhỡ đâu rơi mà không biết.”

Hạ Chân Ngọc nghĩ lại thấy cũng đúng liền không nói thêm gì nữa.

Cao Mai Lệ còn nói “Tớ vừa nhìn thấy người chủ trì hôn lễ rồi, là một MC nổi tiếng! Chân Ngọc, cậu nói với Thị trưởng đại nhân, chờ chuyện của hai người xong xuôi bảo anh ấy ký tên cho tớ nhé?”

Hạ Chân Ngọc trợn mắt lườm Cao Mai Lệ, lúc này là lúc nào rồi còn nghĩ đến chuyện đấy, nhưng cô sẽ nhớ chuyện này.

Một lát sau chỉ nghe thấy tiếng âm nhạc vang lên, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Người chủ trì nói những lời chúc phúc dạo đầu, sau đó mời chủ rể lên đài, phía dưới lập tức vỗ tay như sấm.

Lúc này có người đến mời Hạ Chân Ngọc ra, Hạ Chân Ngọc hít sâu một hơi, dưới sự giúp đỡ của vài người đi vào.

Đi được một đoạn, Hạ Chân Ngọc chỉ có một cảm giác, hội trường này quá lớn, phía dưới ngồi toàn người là người, đầu cô có chút choáng váng, ngây ngốc đứng trước cổng vòm cầm hoa tươi vừa nhận được.

Sau đó nhạc hôn lễ nổi lên, dựa theo những gì đã tập trước, Hạ Chân Ngọc khoác tay cha cô từng bước tiến về phía Chu Cẩn Vũ.

Hạ Chân Ngọc nghĩ thầm, cổng vòm bằng hoa tươi này quá dài, sao đi mãi vẫn chưa đến? Cô vô cùng căng thẳng, chỉ yên lặng bước từng bước, Hạ Chân Ngọc cảm thấy cha cô cũng không khá hơn chút nào, động tác của hai người đều cứng ngắc.

Cuối cùng cũng không có sơ suất nào xảy ra, đi đến cuối cổng vòm, Chu Cẩn Vũ đã sớm chờ cô ở đó, Hạ Chân Ngọc và cha cô dừng lại, chờ Chu Cẩn Vũ đưa tay ra nắm tay cô.

Lúc này Chu Cẩn Vũ đi tới trước mặt cha Hạ Chân Ngọc nói “Cha, cảm ơn cha mẹ đã giao Hạ Chân Ngọc cho con, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cha mẹ cứ yên tâm.”

Cha Hạ Chân Ngọc vui vẻ nhẹ gật đầu.

Lúc này Chu Cẩn Vũ lại cười với Hạ Chân Ngọc, đột nhiên quỳ một gối xuống, hội trường không ai ngờ Chu Cẩn Vũ có thể làm như vậy, ngạc nhiên ồ lên, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc này, giọng nói của Chu Cẩn Vũ vang lên trầm thấp “Chân Ngọc, cảm ơn em đã gả cho anh, cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã để anh có cơ hội được trở thành người bạn đời sống bên em. Hôm nay anh ở trước mặt mọi người chính thức cầu hôn em, Chân Ngọc, em có đồng ý lấy anh không?”

Hạ Chân Ngọc sớm đã lệ nóng dâng trào, ánh mắt trở nên mơ hồ, chỉ có thể hấp tấp gật đầu, một lúc sau mới xúc động lên tiếng “Em đồng ý! Chu Cẩn Vũ, em đồng ý lấy anh!”

Chu Cẩn Vũ tươi cười đừng lên, đón lấy tay Hạ Chân Ngọc từ tay cha cô, hai người khoác tay nhau đi lên đài, lúc này tất cả mọi người mới kịp phản ứng, cả hội trường lập tức vỗ tay rầm trời và trầm trồ khen ngợi không ngớt.

Chu Cẩn Quốc cười nói “Chú năm à, chú còn chơi trò này, thật sự là không còn đường lùi nữa rồi, rất kích thích!”

Anh nhìn những người phụ nữ trong nhà đều lau nước mắt liền nói “Mọi người sao thế, chỉ có mấy câu của chú năm mà đã cảm động rồi, sao có vẻ còn xúc động hơn cả cô dâu vậy?”

Vợ Chu Cẩn Quốc lập tức đẩy anh một cái, nói “Anh thì biết cái gì, anh thử nhìn xung quanh xem, phụ nữ trong hội trường này đều suýt khóc rồi kia kìa. Em thấy chú năm mới là đàn ông đích thực, có trách nhiệm!”

Chu Cẩn Quốc nhìn xung quanh, phụ nữ đều cầm khăn tay lau mắt, sợ chính mình bị lên án công khai nên im bặt.

Lúc này trên đài, người chủ trì đã mời Chu Cẩn Vũ nói, Chu Cẩn Vũ nhận micro “Hôm nay, tôi xin được gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người đã tới dự đám cưới của tôi và Chân Ngọc! Đứng ở đây tôi chỉ muốn nói tôi sẽ quý trọng và bảo vệ Chân Ngọc cả đời, chúng tôi sẽ sống thật hạnh phúc. Đây chính là niềm an ủi lớn nhất, tốt nhất đến trưởng bối hai bên và người thân, bạn bè. Những chuyện khác tôi không muốn nói nhiều, hãy nhìn hành động thực tế của tôi! Lát nữa, mong mọi người vui vẻ, thoải mái, cảm ơn!”

Chu Cẩn Vũ vừa dứt lời, tiếng vỗ tay lại như nước thủy triều vang lên, những lời chúc phúc vang lên, không biết ai ở phía dưới hô to “Hôn đi! Hôn đi!”

Mọi người nghe xong khẽ giật mình, sau đó toàn bộ mọi người đều hùa theo, muốn chú rể hôn cô dâu.

Anh cả nhà họ Chu liếc nhìn người đối diện, nói “Chú ba, chú ý thân phận một chút, để cho người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa?”

Anh ba cười nói “Ai biết được là em hô đâu, anh yên tâm đi!”

Cha Chu Cẩn Vũ trừng mắt liếc anh ba, nói “Con đứng đắn một chút đi, đây không phải ở nhà đâu, còn làm thế một lần nữa thì về luôn cho cha! Có một đứa con đáng xấu hổ ở trên kia còn chưa đủ mất mặt hay sao?”

Người nhà họ Chu đều cười nhìn lên trên đài.

Chu Cẩn Vũ ở trên đài khẽ nói với Hạ Chân Ngọc “Bà xã, yêu cầu này không không khó xử lắm, chúng ta hôn một cái nhé.”

Nói xong không đợi Hạ Chân Ngọc kịp phản ứng, Chu Cẩn Vũ trực tiếp ôm Hạ Chân Ngọc hôn lên môi cô.

Bên dưới lập tức cười ầm lên, khiến hôn lễ của Thị trưởng trở nên ồn ào náo nhiệt.

Nhưng cả hội trường cười một lúc, không khí có chút thay đổi, có người biểu hiện trên mặt cũng không tự nhiên, ánh mắt nhìn sang nơi khác.

Thị trưởng không cần quá nghiêm túc vậy chứ? Sao hôn mãi không chịu dừng? Nhìn nụ hôn xâm nhập này, bây giờ không phải đang hôn cả bằng lưỡi hay sao?

Kết quả Chu Cẩn Vũ trên đài còn chưa có phản ứng gì, người phía dưới đã bắt đầu thấy ngượng ngùng.

Hạ Chân Ngọc âm thầm véo Chu Cẩn Vũ một cái thật mạnh, muốn diễn trò để người ta xem cho sống động hay sao? Hai bên trưởng bối họ hàng thân thích còn ngồi bên dưới, còn có nhiều đồng nghiệp, chẳng lẽ người này không biết xấu hổ?

Chu Cẩn Vũ chỉ chịu đau hôn một lúc nữa mới chịu buông, nhỏ giọng nói “Em ra tay ác độc quá! Nhưng mà, son môi kia của em, rất ngọt!”

Nói xong Chu Cẩn Vũ cầm micro nói “Yêu cầu của mọi người tôi đã thỏa mãn, một lần nữa hi vọng có thể khiến mọi người vui vẻ.”

Sau đó anh bế Hạ Chân Ngọc xuống đài, người chủ trì lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng tiếp lời chủ trì hôn lễ.

Hạ Chân Ngọc về phòng thay đổi lễ phục, Cao Mai Lệ ở bên cạnh cười ha ha, nhỏ giọng nói với Hạ Chân Ngọc “Thị trưởng đại nhân rất được nha, nhìn điệu bộ hôm nay tớ an tâm rồi, những chuyện bí mật chắc còn lợi hại hơn! Chân Ngọc, cậu thật có phúc đó nha!”

Khuôn mặt trắng nõn của Hạ Chân Ngọc ửng hồng rất đẹp mắt, Cao Mai Lệ còn nói thêm “Người phụ nữ này đúng là cần thả lỏng hơn, không giống người đang hạnh phúc gì cả. Chân Ngọc, bây giờ cậu đã đủ xinh đẹp rồi, tớ nhìn còn yêu nữa là, nếu không để chị đây hôn cho một cái nào.”

Hạ Chân Ngọc cười né tránh đầu Cao Mai Lệ đang nhào đến, cười nói “Đừng đùa nữa, cậu còn không mau giúp tớ thay đồ à, còn phải đi ra ngoài mời rượu nữa đấy!”

Cao Mai Lệ lúc này mới nghiêm túc giúp đỡ Hạ Chân Ngọc đổi lễ phục, sau đó lấy túi đỏ cô đã chuẩn bị tỉ mỉ cho Hạ Chân Ngọc để thu tiền mừng ra.

Chu Cẩn Vũ đi trước Hạ Chân Ngọc đến bàn những lãnh đạo cấp cao có quan hệ sâu sắc với nhà họ Chu kính rượu, Chu Cẩn Vũ sảng khoái nâng cốc với toàn bộ những người trong bàn, thuận tiện uống luôn cả rượu của Hạ Chân Ngọc.

Còn chưa đi hết mấy bàn, Cao Mai Lệ đã sốt ruột trước, cô đúng là chưa hiểu xã hội, cái túi cô mua cho Hạ Chân Ngọc sắp đầy rồi, vì vậy bối rối, vẫn là Thư ký Đỗ đi bên cạnh phản ứng nhanh hơn, lập tức để nhân viên khách sạn mang đến mấy cái túi du lịch, tìm thêm ba trợ lý văn phòng đi theo ghi chép.

Kết quả tuy không nhận tiền của những người khác nhưng tiền mừng của họ hàng, bạn bè cũng đầy ứ năm, sáu chiếc túi du lịch, sau khi ghi chép đối chiếu, Thư ký Đỗ liền cho người đi gửi hết vào ngân hàng.

Cao Mai Lệ cuối cùng cũng thở dài một hơi, trong lòng cảm thán, bây giờ Chân Ngọc trở thành phú bà rồi, số tiền thực sự rất lớn đó, sớm biết như vậy mang theo máy POSE trực tiếp quẹt thẻ còn hơn!

Chu Cẩn Vũ cùng Hạ Chân Ngọc đi kính rượu mười bàn, giữa buổi Hạ Chân Ngọc lại đi thay hai bộ lễ phục, những bàn này đều do Chu Cẩn Vũ uống hết, tuy uống xong trên mặt vẫn như thể không có chuyện gì nhưng Hạ Chân Ngọc cảm giác Chu Cẩn Vũ đã có chút đứng không vững nên lo lắng đứng bên cạnh nhưng cô biết những người này đều là những người không thể không nể mặt.

Rốt cuộc sau khi kính rượu thêm hai bàn nữa, Chu Cẩn Vũ quay lại bảo Thư ký Đỗ đưa cha mẹ Hạ Chân Ngọc, họ hàng và cả Cao Mai Lệ về nhà, sau đó cùng Hạ Chân Ngọc đến bàn gia đình mình ngồi xuống.

Hạ Chân Ngọc đỡ Chu Cẩn Vũ hỏi “Những người khác không cần phải kính rượu nữa chứ?”

Chu Cẩn Vũ dựa vào Hạ Chân Ngọc nói “Không cần.”

Lúc này mẹ Chu Cẩn Vũ nói “Chu Cẩn Vũ hôm nay uống nhiều rồi, đừng quan tâm nữa, mau cùng Chân Ngọc về nhà đi, ngồi đây coi như ăn qua bữa cơm đoàn viên rồi.”

Những người khác cũng gật đầu đồng ý, vì vậy Hạ Chân Ngọc liền rót cho mỗi người một ly, kính rượu rồi chuẩn bị cùng Chu Cẩn Vũ trở về.

Hạ Chân Ngọc nâng chén rượu nói vài lời cảm ơn, cũng bày tỏ cô sẽ sống với Chu Cẩn Vũ thật hạnh phúc, mong các trưởng bối, anh chị em trong nhà yên tâm, sau đó nâng cốc đưa lên bên môi liền bị Chu Cẩn Vũ cướp lấy một hơi uống cạn, Chu Cẩn Vũ uống xong dựa trên vai Hạ Chân Ngọc nói “Bà xã, em không uống được rượu mà, chúng ta về nhà đi, nha.”

Người nhà họ Chu nhìn bộ dạng ăn hại này của Chu Cẩn Vũ, vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra không thể mau gọi người đến giúp đưa anh về nhà.

Ngồi vào trong xe, Chu Cẩn Vũ nằm rạp người xuống, đầu gối lên đùi Hạ Chân Ngọc nhắm mắt không nói gì. Hạ Chân Ngọc biết hôm nay Chu Cẩn Vũ uống rất nhiều, liền xoa hai bên thái dương giúp anh.

Trở về phòng tân hôn, lái xe giúp Hạ Chân Ngọc đỡ Chu Cẩn Vũ vào phòng ngủ rồi mới rời đi, Hạ Chân Ngọc đầu tiên đi vào trong nhà tắm thay quần áo trước rồi mới cởi quần áo giúp Chu Cẩn Vũ.

Căn nhà này Chu Cẩn Vũ mới mua, nhà đầu tư nghe nói rất có địa vị mới có thể xây một căn biệt thự lớn trong nội thành như thế, tên của nó nghe cũng rất êm tai, gọi là Du Nhàn, Hạ Chân Ngọc rất thích cái tên này. Nghe nói nhà ở đây không phải muốn là mua được, vô cùng đắt đỏ.

Hạ Chân Ngọc giúp Chu Cẩn Vũ cởi cúc áo đồ vest ra, muốn nâng người anh để cởi đồ cho dễ, kết qua Chu Cẩn Vũ nhìn trừng trừng Hạ Chân Ngọc, nói “Chân Ngọc, hôm nay anh đã cho em nhiều thể diện lắm nhỉ? Anh như thế mà còn quỳ xuống, em có vui không?”

Hạ Chân Ngọc cười nói “Vui, anh học của ai thế?”

Chu Cẩn Vũ nói “Chuyện này mà còn phải học à, anh muốn tất cả bọn họ đều thấy Chu Cẩn Vũ anh yêu vợ mình như thế nào!”

Hạ Chân Ngọc cảm động nói “Em biết tâm ý của anh rồi, cảm ơn anh. Được rồi, trước tiên anh dậy thay đồ trước rồi hẵng nằm.”

Chu Cẩn Vũ nhắm mắt lại nói “Anh đã làm nhiều như vậy, em cũng phải nói vài lời dễ nghe chứ, nếu không anh không dậy đâu!”

Cái người này đúng là chẳng bao giờ chịu thiệt, Hạ Chân Ngọc nghĩ nghĩ, nói “Em cũng sẽ đối xử với anh thật tốt, anh ngồi dậy đi.”

Chu Cẩn Vũ mở một mắt liếc nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Cái này mà gọi là dễ nghe à? Không tính!”

Hạ Chân Ngọc bất đắc dĩ nói “Vậy anh nói xem thế nào mới dễ nghe?”

Chu Cẩn Vũ tự cười hai tiếng, thấp giọng nói “Em phải nói, em muốn chú thương em, nếu không thì nói chú à, em muốn chú đến ăn em ngon lành cơ, đấy cứ nói thế đi cho chú nghe một chút!”

Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ lại nhắm mắt lại, bộ dạng vô lại, cô đảo mắt rồi hé miệng thoáng cười, sau đó tiến đến bên tai Chu Cẩn Vũ nhẹ nhàng nói “Chú à, em yêu anh!”

Chu Cẩn Vũ dần mở mắt, nhìn chằm chằm Hạ Chân Ngọc, hỏi “Em nói gì cơ?”

Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ dịu dàng cười, nói “Em nói là, chú à, chú già xấu tính, Chu Cẩn Vũ, em yêu anh!”

Chu Cẩn Vũ nghiêng người kéo Hạ Chân Ngọc đặt dưới thân, khàn giọng nói “Mấy chữ phía trước không cần nói, nói lại sáu chữ cuối cùng đi!”

Hạ Chân Ngọc cười khanh khách, nghe lời nói “Chu Cẩn Vũ, em yêu anh!”

Chu Cẩn Vũ hít sâu một hơi, trong nháy mắt vui mừng khôn xiết, nhưng lại không thể kìm chế nổi kích động, cảm xúc dâng trào, cười lớn nói “Tiểu quỷ, em cố tình làm chú của em khóc lần thứ ba rồi đây này!”

Sau đó anh hôn nhẹ Hạ Chân Ngọc, nói “Chân Ngọc, bảo bối nghe lời, rốt cuộc em cũng thuộc về Chu Cẩn Vũ này rồi, sau này bất cứ ai cũng đừng hòng cướp đi!”

Hạ Chân Ngọc nghiêng đầu sang chỗ khác, nói “Mùi rượu của anh nồng nặc quá, em bị anh làm say theo rồi.”

Chu Cẩn Vũ gối đầu bên gáy Hạ Chân Ngọc, nói “Chân Ngọc, cảm ơn em, cảm ơn em đã yêu anh!”

Mắt Hạ Chân Ngọc có chút ươn ướt, nói “Bởi vì anh xứng đáng!”

Hai người cứ như vậy yên lặng nằm ôm nhau, mãi sau Chu Cẩn Vũ mới ngẩng đầu nói “Không cho anh hôn thật à?”

Hạ Chân Ngọc lắc đầu nói “Không cho, mùi rượu nồng quá.”

Chu Cẩn Vũ đen tối nói “Cũng được, vậy thì không hôn nữa, anh hôn miệng nhỏ khác là được rồi.”

Nói xong anh tốc thẳng váy ngủ của Hạ Chân Ngọc lên, định cởi nội y của cô.

Hạ Chân Ngọc vội vàng ngăn lại, nói “Anh đừng làm bừa, không được đâu!”

Chu Cẩn Vũ đẩy tay Hạ Chân Ngọc ra, nói “Sao lại không được? Nghe lời anh, chắc chắn sẽ rất thoải mái.”

Chu Cẩn Vũ giật quần trong của Hạ Chân Ngọc xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm vào thứ giữa hai chân trắng nõn của Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc xấu hổ, mặt bỗng nhiên đỏ ửng, thầm khép chân lại, nhưng Chu Cẩn Vũ nhất quyết cố định hai chân cô ở hai bên, Hạ Chân Ngọc vội kêu lên “Em xin anh, đừng làm thế!”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Rất hồng hào, vợ anh đúng là chẳng có chỗ nào không đẹp cả! Nghe lời, đừng nhúc nhích, chú hôn đây! Nói xong Chu Cẩn Vũ chen đầu vào giữa hai chân Hạ Chân Ngọc, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng thè ra liếm qua lại, Hạ Chân Ngọc vô ý thức co rút vài cái.

Chu Cẩn Vũ cười cười, há mồm mút hai mảnh thịt mềm mại của Hạ Chân Ngọc, sau đó lách đầu lưỡi vào khe hẹp loay hoay bắt đầu dò xét bên trong, tiếp theo nhấp từng cái từng cái một, Hạ Chân Ngọc rên rỉ muốn tránh né nhưng bị giữ chặt không nhúc nhích được.

Chu Cẩn Vũ mở rộng hai chân Hạ Chân Ngọc, cả người nằm giữa hai chân Hạ Chân Ngọc liếm mút thật mạnh.

“Ưm… đừng mà.” Hạ Chân Ngọc ý loạn tình mê bật dậy túm lấy tóc Chu Cẩn Vũ muốn anh ngồi dậy, cô căn bản không còn khí lực, cảm giác tê dại không ngừng kích thích thần kinh của cô.

Chu Cẩn Vũ cuối cùng cũng thỏa mãn thả Hạ Chân Ngọc ra, môi bóng loáng nở nụ cười, nói “Bảo bối, chỗ này của em thật nhiều nước, chú không cần trà giải rượu nữa rồi.”

Hạ Chân Ngọc nhắm mắt thở gấp không nói nên lời, cô chưa tửng thử cảm giác tận cùng như vậy. Đúng lúc cô còn đang mơ màng khó chịu, đột nhiên vật to lớn thực sự của Chu Cẩn Vũ xông thẳng vào.

Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ xâm nhập kích thích run rẩy một chút, vô ý thức hóp bụng ép vật của Chu Cẩn Vũ bên trong ra. Chu Cẩn Vũ cắn răng nói “Bảo bối ngoan, em nhiệt tình chút đi! Anh sẽ làm nhẹ thôi!” Nói xong anh ngồi thẳng lên, nắm lấy hai chân Hạ Chân Ngọc dang rộng ra.

Bên dưới Hạ Chân Ngọc không ngừng phát ra âm thanh va chạm, mồ hôi túa ra dính bết tóc, cô có cảm giác mình đang hôn mê bồng bềnh trong không trung, từng cơn tê dại như điện giật khiến cô như lạc vào tiên cảnh, sau đó một dòng nước ấm tuôn ra, Hạ Chân Ngọc rốt cuộc rùng mình xụi lơ.

Lúc này Chu Cẩn Vũ đè lên người Hạ Chân Ngọc, thở gấp nói “Đã không chịu nổi rồi sao? Cục cưng của chú, để chú hầu hạ em thoải mái nhé?” Nói xong, không cần Hạ Chân Ngọc trả lời, Chu Cẩn Vũ ôm cô mãnh liệt luật động, đến khi cảm thấy bên trong Hạ Chân Ngọc co rút mới luật động thêm vài cái, sau đó không nhúc nhích thưởng thức rồi lập tức rút ra, cầm lấy tay Hạ Chân Ngọc nắm lấy phía dưới của mình trượt nhanh vài cái rồi xuất ra.

Hạ Chân Ngọc mơ hồ nhìn Chu Cẩn Vũ, không hiểu tại sao anh lại ra bên ngoài, Chu Cẩn Vũ ôm cô nói “Anh uống nhiều rượu như vậy, nhỡ lần này mang bầu thì làm sao bây giờ? Cục cưng, chú ôm em đi tắm nhé!”

Hai người tắm rửa sạch sẽ bằng vòi hoa sen rồi đi ra, Chu Cẩn Vũ đổi ga giường, ôm Hạ Chân Ngọc nằm xuống ngủ rất đắc ý.

Người nhà và họ hàng, bạn bè Chu Cẩn Vũ ngày hôm sau đáp máy bay thuê trở về, đến ngày thứ ba, hai người lại đưa cho cha mẹ Hạ Chân Ngọc một đống đặc sản cùng đồ bổ dưỡng, ăn cơm trưa ở nhà họ Hạ, buổi chiều mới trở về Du Nhàn.

Hạ Chân Ngọc nghỉ kết hôn hẳn nửa tháng trời liền chuẩn bị đi làm, Chu Cẩn Vũ để lái xe đưa đón Hạ Chân Ngọc đi làm mỗi ngày. Hạ Chân Ngọc cân nhắc thân phận của cô bây giờ cũng không thể chen vào xe buýt được, hơn nữa cô cũng không biết lái xe, đành phải đồng ý. Nhưng xe không được đỗ ở cửa chính là được.

Sau khi Hạ Chân Ngọc đi làm, cô chia cho đồng nghiệp trong cơ quan một ít bánh kẹo, tất cả mọi người đều nói Hạ Chân Ngọc xinh lên hẳn, sắc mặt vô cùng tốt, còn khoa trương nói cô tốt phúc, nói chuyện say sưa lại nhắc đến chuyện Chu Cẩn Vũ quỳ một chân cầu hôn. Một thời gian sau đề tài này mới dần nhạt, thái độ của mọi người với Hạ Chân Ngọc cũng khá bình thường, Hạ Chân Ngọc mới cảm thấy ổn hơn nhiều.

Sau hôn lễ Chu Cẩn Vũ bận tối mắt tối mũi, ngày nào cũng thật khuya mới về, có khi còn đi xã giao, nhưng khi về trên người cơ bản không có mùi rượu, có thể thấy anh không hề uống rượu, bây giờ người để anh mời rượu hay người có đủ mặt mũi để kính rượu anh cũng không phải nhiều.

Hạ Chân Ngọc thấy Chu Cẩn Vũ bận rộn như vậy, trừ khi nghe anh nói những chuyện đấu đá lẫn nhau, nghĩ mình cũng nên làm chút gì đó. Chu Cẩn Vũ nghĩ nghĩ, nói “Nếu em rảnh có thể đi làm chút hoạt động công ích, ví dụ như đi viện phúc lợi hay an ủi người già ở viện dưỡng lão gì đó, cũng có thể cứu trợ trẻ em nghèo khó, em có cần anh bảo Thư ký Đỗ chỉ cho em cách làm không?”

Hạ Chân Ngọc nghĩ đề nghị này rất tốt, camrgiasc cô cũng nên làm chút việc nhỏ, liền gật đầu nói “Được.”

Vì chuyện này Hạ Chân Ngọc cũng bận rộn hẳn lên, Thư ký Đỗ giúp cô liên hệ với vài công ty xin tài trợ nhưng khoản phí này chỉ là hoạt động dự tính, để cho công ty đem tiền và sản phẩm trực tiếp quyên góp cho cơ quan phúc lợi.

Thứ bảy, Hạ Chân Ngọc nghỉ ở nhà đang chuẩn bị mở một hoạt động giúp đỡ người nghèo, kết quả điện thoại vang lên, cô thấy dãy số lạ, suy nghĩ một lát mới nghe máy “A lô, xin chào.”

Hạ Chân Ngọc nói xong chờ đối phương trả lời nhưng chỉ nghe được tiếng hít thở yếu ớt, người kia cũng không lên tiếng.

Hạ Chân Ngọc nghĩ có thể người ta gọi nhầm số, vì vậy liền ngắt điện thoại.

Nhưng chưa đến nửa giờ sau chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là dãy số đó. Hạ Chân Ngọc có chút tức giận nghe điện thoại, nói “Nếu anh chị có việc gì thì nói đi, nếu gọi điện để quấy rầy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, mới có giọng nói của một cô gái trẻ truyền tới, ngữ khí có chút khẩn trương nói “Xin hỏi đây có phải điện thoại của Thị trưởng Chu không?”

Hạ Chân Ngọc nghe xong nói “Không phải.”

Cô bé kia vẫn chưa từ bỏ ý định, nói “Nhưng tôi đã thăm dò chính là số điện thoại này mà, cô là người nhà của ngài ấy à?”

Hạ Chân Ngọc ôn hòa nói “Cô có chuyện gì cần tôi chuyển lời không?”

Cô gái kia nghĩ nghĩ, nói “Phiền cô nói với Thị trưởng Chu là, tôi là Lữ Hiểu Hân, cô làm ơn ghi lại số điện thoại của tôi, rồi bảo anh ấy gọi lại cho tôi, được chứ?”

Hạ Chân Ngọc ghi lại số điện thoại, có chút kì quái hỏi “Cô tìm anh ấy có chuyện gì vậy?”

Cô gái tên là Lữ Hiểu Hân này do dự một lúc mới lên tiếng “Chuyện này tôi không tiện nói, là việc tư. Xin cô hãy chuyển lời giúp tôi, cảm ơn.” Nói xong, cô ta liền cúp máy.

Hạ Chân Ngọc nhíu mày, nghĩ thầm không phải tiểu tam xuất hiện chứ, vừa mới kết hôn được mấy tháng đã xảy ra chuyện này rồi.

Trước khi kết hôn Hạ Chân Ngọc đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống này, chỉ không nghĩ tới người ta sẽ quang minh chính đại gọi vào điện thoại của cô, là cố ý sao? Có thực cô ta chỉ nghĩ cô là người nhà Chu Cẩn Vũ hay không? Hơn nữa bây giờ cũng không thể kết luận cô gái này là ai, cần phải có bằng chứng.

Từ khi nhận cuộc điện thoại này, Hạ Chân Ngọc bắt đầu chú ý đến những dấu vết để lại trên người Chu Cẩn Vũ. Cô cũng không nghĩ mình sẽ cam chịu để chồng mình bao dưỡng người khác bên ngoài. Thích thì chiều thôi, cùng lắm thì chia tay, Hạ Chân Ngọc không níu kéo ai bao giờ, cô sẽ toàn tâm toàn ý với Chu Cẩn Vũ, chẳng qua nếu không còn cảm giác với nhau nữa, cô cũng sẽ không gượng ép, cố gắng để chính mình không phải hối hận, huống gì cha mẹ còn ủng hộ cô.

Đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu, Hạ Chân Ngọc cũng không quá nóng lòng điều tra cái gì, ngược lại Lữ Hiểu Hân lại gọi điện mấy lần nữa, nội dung vẫn là nhờ cô nói Chu Cẩn Vũ gọi điện lại cho cô ta, Hạ Chân Ngọc lại kéo dài thời gian, mãi đến khi Lữ Hiểu Hân mất hết kiên nhẫn bắt đầu nói với Hạ Chân Ngọc “Rốt cuộc cô có giúp tôi chuyển lời lại hay không, cô có biết quan hệ của tôi với Thị trưởng Chu thế nào không, cô cứ kéo dài thời gian như vậy lúc đó đừng trách tôi không để cô van xin tha thứ.”

Hạ Chân Ngọc nở nụ cười, đối phương cuối cùng cũng giống như cô tình nhân nhỏ bé đang tức giận, vì vậy nói “Thật ngại quá, tôi cũng không thường xuyên gặp được Thị trưởng Chu, nên chưa thể chuyển lời giúp cô được.”

Lữ Hiểu Hân tức giận nói “Sao cô lại không gặp anh ấy được chứ, cô không phải là v…” Nói đến đây cô ta dường như nhận ra mình đã lỡ mồm nên lập tức cúp điện thoại.

Hạ Chân Ngọc cười lạnh, hóa ra đúng là hướng vào cô, còn cố ý giả vờ không biết thân phận của cô, cô gái này đã âm mưu đến mức đó rồi cơ à?

Lại vài ngày nữa trôi qua, Chu Cẩn Vũ về nhà rất khuya, Hạ Chân Ngọc ngửi thấy trên người anh có mùi nước hoa lạ liền vờ như vô tình hỏi “Mùi nước hoa này ở đâu ra thế?”

Chu Cẩn Vũ sững sờ nói “Đêm nay có xã giao, có mấy người phụ nữ ở đó, có thể nó ám lên người.” Nói xong anh vào phòng tắm tắm rửa.

Ám lên người sao? Từ này dùng rất hay, không ôm ôm ấp ấp một cái sao có thể ám mùi lên được? Nghĩ như vậy, Hạ Chân Ngọc cũng không hỏi nhiều, cô nghĩ đến chuyện nhờ chồng Cao Mai Lệ giúp cô nghe ngóng một chút, nhưng lại thấy không nên quấy rầy người ta, hơn nữa chồng Cao Mai Lệ chức vụ cũng chưa ổn định thì thăm dò được cái gì, chi bằng tự làm cho rồi, dù sao cô cũng không gấp.

Hai ngày nữa trôi qua, Hạ Chân Ngọc gọi điện cho Thư ký Đỗ, hỏi thẳng “Lữ Hiểu Hân là ai?”

Thư ký Đỗ không kịp phản ứng, giật mình nói “Sao cô biết Lữ Hiểu Hân?”

Đúng là có chuyện thật, Hạ Chân Ngọc đè lửa giận xuống, bình tĩnh hỏi “Anh nói thật cho tôi biết, nếu không tôi hỏi Thị trưởng Chu của các anh thì cũng như nhau thôi.”

Thư ký Đỗ hối hận muốn chết, lời này còn chưa đến đại não thì làm sao còn lối ra nữa, vì vậy vội vàng nói “Cô đừng hiểu lầm, cô gái đó ở học viện âm nhạc, do người khác đưa đến. Thị trưởng chỉ là nể tình tiện đường tiễn cô ta về trường mấy lần, không hiểu sao cô ta liền quấn lấy, bây giờ Thị trưởng cũng không có cách nào đối phó với cô ta cả.”

Hạ Chân Ngọc cười nói “Tôi hiểu rồi, anh nói cho Thị trưởng của các anh biết, hôm nay tôi muốn đi đến huyện khác chuẩn bị cho hoạt động giúp đỡ trẻ em nghèo khó, chắc một tuần sau mới về.” Không có cách gì sao, cô hiểu rồi!

Thư ký Đỗ vội vàng nói “Hay cô nói với Thị trưởng một chút đi, ngài ấy đang đi họp, cô chờ một lát. Còn nữa, cô đi thời gian dài như vậy là đi đâu, muốn đi nơi nào vậy?”

Hạ Chân Ngọc chỉ đáp lại “Không lạc được đâu” rồi cúp máy sau đó tự mình liên hệ với nhà tài trợ, ngồi xe đến một huyện nghèo, nhà tài trợ này chỉ biết Phu nhân Thị trưởng đứng ra tổ chức hoạt động công ích này nhưng không biết người phụ nữ đi theo chính là phu nhân thị trưởng, còn tưởng chỉ là đại diện của đối phương đi tình nguyện.

Gần bảy giờ xe mới đến, trên đường Chu Cẩn Vũ gọi mấy lần, Hạ Chân Ngọc không thèm nghe máy, mở khóa, để chế độ yên lặng.

Một mớ tin nhắn được gửi đến, hỏi Hạ Chân Ngọc rốt cuộc đi đâu, Hạ Chân Ngọc đều mặc kệ không quan tâm.

Tối hôm đó, cô đã liên hệ trước với một gia đình nông dân ở đây, nhà cửa rất đơn sơ nhưng may mà có điện, như vậy cũng đã rất tốt rồi.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Chân Ngọc và một người phụ trách tài trợ tên là Trần Húc cùng nhân viên đem cặp sách, sách vở và đồ dùng học tập chuyển đến tặng cho trường học.

Lúc Hạ Chân Ngọc vừa mở điện thoại, tiếng chuông lập tức vang lên, Trần Húc thấy vậy nói “Là người nhà cô đấy, hôm qua lúc đi gọi điện suốt bây giờ chắc đang sốt ruột lắm, cô nghe máy đi.”

Hạ Chân Ngọc cười cười nói “Mong anh giúp tôi một việc, giúp tôi nghe điện thoại, là chồng tôi gọi đến đấy!”

Trần Húc nghe xong nói “Chuyện này không hay lắm đâu.”

Hạ Chân Ngọc nói “Không phải vậy nên tôi mới mong anh giúp sao? Đương nhiên phải là đàn ông nghe mới được.”

Trần Húc đã hiểu, hóa ra là vợ chồng giận nhau, lại để anh ta trở thành chất xúc tác, ngẫm lại nếu đối phương ghen, hai người có thể làm hòa cũng coi như làm được việc tốt, dù sao đối phương cũng không biết anh ta là ai.

Vì vậy anh ta nghe điện thoại đang reo ầm ĩ, nói “A lô?”

Người đầu dây bên kia im lặng một lúc mới hỏi “Anh là ai? Hạ Chân Ngọc đâu rồi?”

Trần Húc cười rồi mới lên tiếng “Chân Ngọc à, cô ấy đang bận lắm, anh là ai?”

Đối phương trầm ổn nói “Tôi là chồng cô ấy.”

Trần Húc nhịn cười nói “Vậy sao? Chân Ngọc thật sự chưa từng nhắc đến chuyện đã kết hôn, anh chờ một lát nữa hẵng gọi lại nhé, bây giờ cô ấy không rảnh.”

Người đàn ông đầu dây bên kia giọng nói đã có chút tức giận “Anh dám chặn điện thoại của tôi, đừng hối hận đấy.” Nói xong Chu Cẩn Vũ trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó mỗi khi Chu Cẩn Vũ gọi điện đến, Hạ Chân Ngọc đều đưa cho Trần Húc nghe, Trần Húc cảm thấy vô cùng thú vị, chơi mãi thành nghiện, luôn giúp Hạ Chân Ngọc nghe máy.

Đợi mọi chuyện đều xong xuôi, đoàn người mới bắt đầu trở về, đến thành phố trời cũng đã tối. Tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, nghĩ mau mau về nhà tắm rửa rồi đánh một giấc cho thoải mái.

Hạ Chân Ngọc khoác túi du lịch bắt xe về Du Nhàn, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, chỉ thấy Thư ký Đỗ đứng trước mặt mình, Thư ký Đỗ thấy Hạ Chân Ngọc liền niệm Phật một tiếng vội vàng hỏi “Cô, cô đã đi đâu vậy? Điện thoại cũng không nghe, Thị trưởng sắp phát điên rồi!”

Hạ Chân Ngọc dửng dưng nói “Thật sao? Vậy thì thật ngại quá, bây giờ tôi rất mệt, chuẩn bị đi tắm, anh cứ ngồi chơi thoải mái đi.”

Thư ký Đỗ nghĩ, anh đã ngồi ở đây gần một tuần rồi, đang định đi tìm Chu Cẩn Vũ, Chu Cẩn Vũ đã từ trên tầng đi xuống, thấy Hạ Chân Ngọc liền bình tĩnh nói “Về rồi à?”

Hạ Chân Ngọc cười nói “Về rồi, anh đang bận à?” Nói xong cô liền đi lên tầng tắm rửa.

Cô đột nhiên bị Chu Cẩn Vũ kéo lại, anh hỏi “Mấy ngày nay em đi đâu vậy, sao không nói?”

Hạ Chân Ngọc nói “Hôm nào cơ, em đang mệt lắm.”

Chu Cẩn Vũ bật cười, nói “Mệt? Em làm gì mà mệt? Không định giới thiệu một chút người đàn ông kia là ai sao, hai người ở cùng nhau nhiều ngày thế cơ mà!”

Hạ Chân Ngọc đáp “À, là quan hệ công việc thôi, trùng hợp những lúc anh gọi điện thoại toàn vào lúc em đang bận nên anh ta nghe máy thay em thôi.”

Sắc mặt Chu Cẩn Vũ thay đổi, kiềm chế giọng, hỏi “Em bận làm gì vậy?”

Hạ Chân Ngọc khó hiểu nói “Bận hoạt động công ích thôi, không phải anh muốn em đi làm hay sao?”

Chu Cẩn Vũ rốt cuộc tức giận, lớn tiếng nói “Hạ Chân Ngọc, em đừng có con mẹ nó giả vờ ngớ ngẩn lừa tôi, em cứ như vậy ở ngoài cả tuần trời với một người đàn ông, em coi tôi là cái quái gì thế?”

Hạ Chân Ngọc tỉnh táo nói “Đây là công việc, anh đừng hiểu lầm.”

Thư ký Đỗ thấy cảnh này đã biết có chuyện không hay sắp xảy ra, anh cũng nên chuồn thôi, nhỡ đâu có chuyện gì thật không biết lần này ai sẽ chịu thua trước đây!

Chu Cẩn Vũ tức giận “Chó má! Sao em không nghe điện thoại của tôi, người đàn ông kia là ai? Tốt nhất hôm nay em phải làm rõ chuyện này, đừng để tôi phải đi điều tra!”

Hạ Chân Ngọc nói “Anh đi điều tra cũng tốt thôi, em cũng không phải người làm nhưng không dám nhận, không cần suốt ngày phải dùng hết bài này đến bài khác để nói dối, em mệt lắm!”

Chu Cẩn Vũ nói “Câu này của em có ý gì?”

Hạ Chân Ngọc cười lạnh nói “Em có ý gì anh còn không biết hay sao? Anh đi xã giao, nước hoa của người ta cũng ám lên người anh rồi em cũng chẳng nghĩ gì nhiều, người khác mới thay em nghe điện thoại thôi, sao anh lại ngạc nhiên như vậy?”

Chu Cẩn Vũ nhíu mày nói “Hóa ra em vẫn còn để ý chuyện này, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn, hôm đó Thư ký Đỗ cũng ở đấy.” Nói xong anh liền nhìn Thư ký Đỗ.

Thư ký Đỗ cúi đầu xuống, Hạ Chân Ngọc đã biết chuyện Lữ Hiểu Hân, anh cũng không có cách nào nói dối cả, huống hồ hôm đó anh cũng không dám nói với Chu Cẩn Vũ nguyên nhân Hạ Chân Ngọc trốn đi, nếu không anh sẽ tiêu đời mất.

Lúc này giọng nói của Hạ Chân Ngọc có chút lớn hơn, nói “Anh không cần phải làm cái trò cũ rích này đâu, là Lữ Hiểu Hân đúng không? Chu Cẩn Vũ, anh nói chuyện giữa anh và cô ta trước đi!”

Chu Cẩn Vũ sững sờ, anh không nghĩ Hạ Chân Ngọc biết cái tên này, vì vậy nói “Đó là do người khác đưa đến không có quan hệ gì với anh cả!”

Hạ Chân Ngọc nói “À, hóa ra là vậy, em không còn việc gì nữa, em lên tầng trước.”

Chu Cẩn Vũ tức giận nói “Thái độ của em là sao? Anh đã nói không có gì rồi, sau này em cứ nghi ngờ lo sợ như vậy mãi hay sao? Em có thấy mệt không?”

Hạ Chân Ngọc cười “Em cũng đâu có nói gì? Nhưng anh có thể yêu cầu cô ta đừng gọi điện cho em nữa hay không, giữa hai người chỉ là công việc, em còn có thể nói gì được nữa?”

Chu Cẩn Vũ ngẩn người, rồi mới hỏi “Cô ấy gọi điện cho em sao?”

Hạ Chân Ngọc rất nhẹ nhàng nói “Đúng vậy, cố định một tuần 3 lần, muốn em nói lại cho anh trả lời điện thoại của cô ta, em thật sự không biết làm thế nào mới tốt cả!”

Chu Cẩn Vũ có chút không được tự nhiên nói “Anh không biết cô ta quấy rối em như vậy, anh sẽ xử lý.”

Hạ Chân Ngọc cười nói “Em không quan tâm, thật đấy, anh không cần làm như vậy.”

Chu Cẩn Vũ mất kiên nhẫn nói “Anh và cô ta thật sự không có gì, chính cô ta quấn lấy anh, em đừng hiểu lầm.”

Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ, mặt không biến sắc nói “Em chẳng có gì để hiểu lầm cả, cô ta biết em là gì của anh nhưng vẫn hùng dũng gọi điện cho em, em còn có thể nói gì nữa? Nhưng mà, Chu Cẩn Vũ, anh phải biết rằng, Hạ Chân Ngọc em tuy đã kết hôn với anh, cũng có tình cảm với anh nhưng có vẻ như anh vẫn chưa hiểu em lắm, hiện tại mà nói trên trái đất này trừ cha mẹ em ra, em có thể bỏ bất cứ ai hay bất cứ thứ gì! Cho nên lần này em muốn nói cho anh biết, giữa anh và em ngàn vạn lần đừng giấu diếm gì cả, có gì cứ nói thẳng với nhau! Thay lòng cũng được, mệt mỏi cũng được, chỉ cần anh tỏ thái độ, em sẽ lập tức rời khỏi đây, hơn nữa không cần một nửa bất động sản của anh, em lấy đã đủ nhiều rồi! Còn nữa, Hạ Chân Ngọc em cũng không phải không ai cần, không có anh em vẫn có thể đến với người đàn ông khác đối xử tốt với em!”

Chu Cẩn Vũ nghe những gì Hạ Chân Ngọc nói tức giận tới mức thở gấp, chỉ vào Hạ Chân Ngọc nói “Em dám ôm thái độ này để sống với anh à? Anh nói cho em biết một câu, người phụ nữ kia với anh không có gì cả, cô ta làm cách nào có được số điện thoại của em anh không cũng biết nhưng em muốn chia tay anh, trừ khi anh chết đi!”

Hạ Chân Ngọc không quan tâm nói “Em không còn gì để nói, tùy anh thôi.”

Chu Cẩn Vũ thật sự bốc hỏa, nói “Không phải em để tâm chuyện người phụ nữ kia à, mai anh sẽ cho người đuổi cổ cô ta đi thật xa, như vậy là được chứ gì?”

Hạ Chân Ngọc nói “Em đã nói tất cả em đều không quan tâm rồi, anh ồn áo gì chứ?”

Chu Cẩn Vũ bị thái độ của Hạ Chân Ngọc làm trái tim co rút đau đớn, thấp giọng nói “Chân Ngọc, em đừng như vậy, nếu không thì em mắng anh một trận đi! Hay đánh anh một trận cũng được, em đừng dùng thái độ này đối xử với anh, có được không?”

Hạ Chân Ngọc rốt cuộc phát cáu, nói “Anh đừng có lần nào cũng tỏ ra tội nghiệp nữa được không, vô dụng thôi! Anh cứ lặp đi lặp lại như vậy không có ý nghĩa gì đâu, anh hiểu chưa? Em không muốn chỉ vì chuyện này mà tức giận với anh nữa, em mệt lắm.”

Chu Cẩn Vũ vội vàng nói “Anh viết giấy cam đoan có được không, sau này anh sẽ không để bất cứ người phụ nữ nào lại gần nữa, phát hiện ra sẽ lập tức giải quyết! Chân Ngọc, anh xin em đừng nóng giận, có được không?”

Hạ Chân Ngọc nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Chu Cẩn Vũ, không nhịn nổi nữa, ba máu sáu cơn cầm cả túi du lịch trong tay đánh Chu Cẩn Vũ, anh chỉ có thể dùng hai tay bảo vệ đầu để mặc cho cô đánh.

Thư ký Đỗ thấy Thị trưởng đang bị bạo hành gia đình, liền nghĩ nên mau mau rời đi, kết quả bị Hạ Chân Ngọc gọi lại “Thư kỹ Đỗ, sau này phải làm gì chắc trong lòng anh cũng biết chứ?”

Haizzz, người ta đang nắm đằng chuôi, Thư ký Đỗ trong lòng chỉ có thể quy phục phu nhân thị trưởng, vì vậy nói “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác hậu cần cho Thị trưởng.”

Chu Cẩn Vũ ôm Hạ Chân Ngọc chỉ mong cô đừng nóng giận là tốt rồi, đâu có quan tâm hai người đang nói gì.

Hạ Chân Ngọc hài lòng, nói đã để Thư ký Đỗ chịu liên lụy rồi, sau đó cho anh ta đi ra.

Chu Cẩn Vũ quấn lấy Hạ Chân Ngọc hỏi “Bà xã à, em tha cho anh đi. Em nói với anh rốt cuộc em đã đi đâu, anh dùng thân phận của em tìm kiếm thấy em không đi tàu, cũng không đi máy bay, lại không ở nhà khách, còn người đàn ông kia là ai?”

Hạ Chân Ngọc nói “Em đi tài trợ cho học sinh nghèo, em đi cùng người phụ trách của đơn vị tài trợ đến một huyện nghèo, em cố ý để người đàn ông kia nghe máy, anh cũng nên nếm thử mùi vị đó một chút mới được!”

Chu Cẩn Vũ cuối cùng thở phào nói “Bà xã à, lần sau em đừng làm anh sợ như vậy có được không? Em xem mắt anh đã thâm quầng thành bộ dạng gì rồi? Vài đêm không ngủ rồi đó!”

Hạ Chân Ngọc nhìn mắt Chu Cẩn Vũ tràn ngập tơ máu, nói “Em chỉ muốn anh nhớ kỹ, em sẽ không vì đã kết hôn mà khúm núm chiều theo ý anh đâu, cũng sẽ không để anh coi thường em, đến lúc đó, em sẽ từ bỏ một cách triệt để!” Cô cũng chỉ nói vậy thôi, Thư ký Đỗ đã theo phe mình, Chu Cẩn Vũ còn có thể thế nào được chứ, hừ!”

Chu Cẩn Vũ gật đầu liên tục, nói “Anh biết rồi, anh hiểu rồi, sau này anh sẽ chiều theo ý em!”

Nói xong Chu Cẩn Vũ ôm Hạ Chân Ngọc lên tầng, chờ cô tắm xong liền em cô thật chặt mà ngủ, nhưng ban đêm vẫn gặp ác mộng, nhỏ giọng gọi tên Hạ Chân Ngọc hai lần.

Hạ Chân Ngọc nghe xong cảm giác mình đúng là dọa Chu Cẩn Vũ hơi quá, có lẽ cô phải cứng rắn với Chu Cẩn Vũ mới có thể chế trụ được Bá Vương này, ít nhất bây giờ phải như thế. Hạ Chân Ngọc nghĩ vậy, cười đắc ý, hôn Chu Cẩn Vũ, vỗ vỗ lưng anh trấn an, giãn lông mày đang nhíu chặt của anh ra rồi mới tiếp tục đi ngủ.

Chu Cẩn Vũ vì bù đắp sai lầm lần trước, cũng vì nịnh nọt Hạ Chân Ngọc nên quyết định tập trung xử lý công việc xong liền đưa Hạ Chân Ngọc đi nghỉ phép, cũng là đi hưởng tuần trăng mật.

Hạ Chân Ngọc đang có hứng hẹn Cao Mai Lệ đi siêu thị mua một vài đồ đạc cần thiết, kết quả đi đến khu đồ cho phụ nữa, Hạ Chân Ngọc liền ngẩn người, Cao Mai Lệ nói “Cậu sao thế? Muốn mua băng vệ sinh à, còn chờ gì nữa?”

Hạ Chân Ngọc nói “Ở nhà tớ có rồi, nhưng hình như rất lâu rồi tớ không dùng đến nó nữa!”

Cao Mai Lệ nghĩ nghĩ nói “Là kinh nguyệt không đều sao? Nếu không chúng ta đi bệnh viện khám xem?”

Hạ Chân Ngọc nhìn Cao Mai Lệ nói “Tớ nghi là tớ đã mang thai rồi.”

Cap Mai Lệ vỗ vào đầu, lớn tiếng nói “Đúng rồi, nhất định là nguyên nhân này, đừng mua nữa, chúng ta đi bệnh viện thôi.”

Hai người vội vàng bắt xe đến bệnh viện chuyên khoa, lấy số xếp hàng gần hai giờ mới gặp được bác sĩ, sau khi kiểm tra, đợi kết quả, bác sĩ nhìn xét nghiệm chỉ nói “Cô đã mang thai gần sáu tuần rồi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN