Hơn cậu ấy hai tuổi [full]
Phần 16
“Lãng Dư Hân!” Minh Hiển trả lời xúc tích ngắn gọn, không thừa một chữ nào.
“À, ra là chị Dư Hân, làm tớ cứ tưởng cậu thay đổi khẩu vị đi quen anh nào rồi chứ.” Đối phương cười âm hiểm nhìn Minh Hiển, rồi xòe tay ra trước mặt Dư Hân: “Chào chị, em là Dương Cẩm Nhi. Em đã nghe Minh Hiển kể rất nhiều về chị, không ngờ chị lại… đẹp trai như vậy.”
Dư Hân vẫn còn đang lơ mơ, nghe Cẩm Nhi nói vậy như bừng tỉnh, vội vàng đưa tay ra, nở một nụ cười xã giao: “Ừm, chào em, Cẩm Nhi.”
Minh Hiển cười tươi tắn, nhưng từng câu từng chữ chính là rít qua kẽ răng: “Cẩm Nhi, cậu ở đây làm gì vậy?”
Cẩm Nhi cười nhàn nhạt: “Ra ngoài gọi cho cậu đến đây chơi thôi. Không ngờ chưa kịp gọi thì đã…”
Dư Hân lúc này mới để ý bản thân mình là đang đứng trước cửa quán bar nhà người ta.
“Dù sao cũng đã gặp ở đây rồi, hai người có muốn vào chơi với mọi người một chút không?” Cẩm Nhi nói tiếp.
Dư Hân nghe đến đây, cau mày nhìn Minh Hiển. Thật sự thì ngoài cái tên và mấy cái scandal hắn gây ra ở trường ra, cô hoàn toàn không biết một chút gì về hắn. Nghĩ đến đây, cô có chút buồn bực. Hắn rốt cuộc là con người như thế nào chứ?
Minh Hiển quay qua nhìn Dư Hân, không hiểu sao có chút nơm nớp lo sợ, nhưng đột nhiên Dư Hân lại nở một nụ cười, nói với hắn rằng: “Sao nhìn tôi như vậy? Có chuyện gì à?”
Minh Hiển im lặng giây lát rồi nói: “Ờm… Không có gì.”
“Nếu cậu muốn vào thì vào đi. Tôi là trẻ chưa vị thành niên, vô đấy kẻo bị bảo vệ đuổi ra thì chết.” Ngữ khí của cô vừa có chút châm biếm, vừa có chút giận dỗi.
Dương Cẩm Nhi nghe được câu đấy thì bật cười: “Ôi trời, chị không phải lo đâu. Bọn em là khách quen ở đây, chị đi cùng Minh Hiển nên chắc chắn bảo vệ không dám đuổi ra ngoài đâu.”
Dư Hân “ồ” lên một tiếng, cười âm u nhìn Minh Hiển: “Khách quen ở đây cơ đấy?”
Minh Hiển khẽ nuốt một ngụm nước bọt, quắc mắt nhìn Cẩm Nhi. Cẩm Nhi vô tội nhìn lại, vẫn không hiểu bản thân mình đã nói gì sai.
Trời ơi, người ta là hội trưởng hội học sinh vừa gương mẫu vừa nghiêm nghị và ghét nhất chính là mấy cái hành động hư hỏng, ví dụ như ra vào quán bar khi chưa đủ mười tám tuổi chẳng hạn. Dương Cẩm Nhi ơi Dương Cẩm Nhi, cô hại chết Minh Hiển này rồi.
“Chị Dư Hân và Minh Hiển có chuyện gì sao?” Cẩm Nhi ngơ ngác hỏi.
Dư Hân cong môi cười: “Có sao? Mọi người còn tính đứng ở đây đến bao giờ, không tính vô ư?”
“A, vô chứ, vô chứ.” Nói rồi, Cẩm Nhi liền đi trước dẫn đường.
Dư Hân liếm môi, khẽ đảo mắt một vòng rồi liền nhấc chân đi theo Cẩm Nhi, vừa đi vừa cất giọng nói với Minh Hiển: “Du Minh Hiển, cậu còn muốn đứng ở đây đến bao giờ?”
Minh Hiển không hiểu sao lại nhếch môi cười nhàn nhạt, bước nhanh về phía trước để có thể đi cùng cô.
Vừa bước vô quán bar, ánh mắt Dư Hân đã lộ rõ vẻ chán ghét, Minh Hiển thấy vậy cũng chỉ im lặng không nói gì.
Cẩm Nhi dẫn cô và Minh Hiển đến một phòng VIP rồi đưa tay đẩy cánh cửa ra. Dư Hân nhìn cảnh tượng bên trong, bất giác cau mày.
Mọi người trong căn phòng giữ nguyên tư mà nhìn ra phía cánh cửa, tiếng nhạc xập xình vẫn không ngừng vang lên, ánh đèn lờ mờ đủ màu sắc chiếu rọi khắp căn phòng, ngoài ra, trong phòng còn có vài đứa con gái ăn mặc thiếu vải õng a õng ợt ôm lấy người con trai bên cạnh mình, cũng có mấy đứa con gái ăn mặc nhìn chất như nước cất giống Cẩm Nhi đang ngồi uống rượu, nhâm nhi hạt đậu phộng. Thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc này. Lát sau, không biết là ai đã tắt nhạc đi rồi bật lại ánh đèn trắng. Một người con trai trong số đó nhìn Dư Hân, lên tiếng: “Chà chà, coi hôm nay Minh Hiển của chúng ta dẫn ai tới kìa. Không biết Minh Hiển kiếm đâu ra một thằng con trai đẹp trai như vậy nhỉ? Nào, vô phòng đi chứ.”
Dư Hân đi theo sau Minh Hiển tiến vô phòng, rồi lại ngồi xuống cạnh hắn, từ đầu đến cuối đều bày ra bộ mặt thờ ơ vô cảm.
Người con trai kia hất cằm về phía Dư Hân với cô gái ngồi cạnh: “Nào, qua phục vụ anh bạn mới đi nào.”
Cẩm Nhi lắc lắc đầu với người con trai đó, người con trai đó lại tỏ vẻ không hiểu chuyện, cười cười với Cẩm Nhi.
Cô gái đứng dậy, lắc mông đi đến ngồi cạnh Dư Hân, Dư Hân khuôn mặt hiện rõ vẻ khó chịu, ấy vậy mà cô ta còn không biết thời thế, ép ngực mình vào người Dư Hân, nói với giọng õng ẹo: “Anh mới tới một nơi như thế này lần đầu sao?”
Minh Hiển thấy hành động của cô gái kia, sắc mặt tối sầm lại.
“Cút!” Dư Hân lạnh giọng: “Ngực bé như con kiến mà cũng đòi đi quyến rũ đàn ông.”
Khóe miệng Minh Hiển giật giật hai cái, sao ai cô cũng chê ngực bé thế kia, mặc dù ngực những người cô chê toàn là thuộc hàng khủng như được bơm silicon.
Không gian lúc này đột nhiên im ắng một cách lạ thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!