Hơn cậu ấy hai tuổi [full] - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Hơn cậu ấy hai tuổi [full]


Phần 18


“Thật là…” Dư Dương lắc đầu ngao ngán, lách người đi vô trong rồi bế Dư Hân lên đặt lại trên giường, anh ngoái đầu lại nhìn bà ngoại: “Bà, Dư Hân làm sao vậy?”
Bà ngoại cười cười, đảo mắt một vòng rồi đáp: “Ha, Dư Hân ấy à. Nó không sao đâu! Ngủ một lát là ổn thôi ấy mà.”
Dư Dương nhăn mặt: “Bà đừng che giấu cho Dư Hân nữa, mùi rượu nồng nặc như thế này cơ mà. Bà, bà biết rõ em ấy tửu lượng…”
“Rồi rồi rồi, bà biết rồi.” Bà ngoại phe phẩy tay, cắt ngang lời Dư Dương.
“Bà!” Dư Dương đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Cháu thấy dạo này Dư Hân hơi lơ là việc học, còn cắt tóc giả trai, bà biết có chuyện gì đúng không?”
Bà ngoại cười ha ha: “A, có sao? Bà không biết gì cả a. Ha ha, ti vi sắp chiếu hoạt hình Tom and Jerry rồi, thôi bà xuống xem đây.” Dứt lời xoay người định rời đi.
“Bà, bà có tin cháu đốt hết mớ truyện Doraemon của bà không?” Dư Dương đen mặt lại.
Bà ngoại quay người lại, cười xuề xòa: “Ôi cháu trai của bà ơi, cháu cứ bình tĩnh. Chúng ta là người một nhà, có gì từ từ nói. Thật ra thì Dư Hân…”
***
Dư Hân thỉnh thoảng lại khẽ liếc mắt nhìn Dư Dương, Dư Dương hai tay cầm vô lăng, sắc mặt anh trầm âm. Dư Hân nuốt một ngụm nước bọt, thầm than oán trong lòng. Bà ngoại, bà lại vì mấy cuốn Doraemon đó mà bán đứng cháu gái bà, hu hu.

“Anh không phải là ngăn cấm chuyện em yêu đương gì. Nhưng tên tiểu thiếu gia nhà Du gia Du Minh Hiển đó thì…” Dư Dương đột liên lên tiếng phá vỡ bầu không khí có phần kì quái.
“Minh Hiển thì làm sao hả anh?” Dư Hân nhướn mày.
“Không có gì.” Ánh mắt Dư Dương hơi tối lại, sau khi nói ra câu này cũng không nói gì thêm nữa, liền tăng tốc.
Dư Hân có chút khó hiểu nhìn Dư Dương, nhưng thấy anh không nói, cô cũng chỉ đành im lặng mà nhìn ra ngoài.
Chiếc xe mui trần màu đen tuyền đỗ lại trước cổng trường, chàng trai mái tóc bạch kim dựa lưng vào ghế, một tay đặt lên thành cửa sổ xe, một tay cầm hờ lấy vô lăng, thoạt nhìn cũng biết là một người đàn ông thành đạt. Bên cạnh chàng trai là nữ sinh mặc đồng phục của trường, cô gái trang điểm nhẹ, mái tóc có phần ngắn cũn cỡn, nhìn tổng thể thì trông rất cá tính.
Đúng lúc này Minh Hiển cũng vừa sực tới, hắn dừng lại với một tư thế khá ngầu bằng cách đạp một đầu ván trượt rồi lấy tay chụp lại.
Dư Hân nhìn anh trai mình, mỉm cười tươi tắn: “Anh Dư Dương, vậy em đi đây. Tan làm nhớ đến đón em đấy.” Dứt lời liền mở cửa xe bước xuống.
Minh Hiển nheo mắt nhìn chàng trai mái tóc bạch kim đi cùng Dư Hân. Đó chẳng phải là Lãng tổng sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đưa em gái đi học vậy kìa.
Dư Dương cũng nhìn thấy Minh Hiển, anh nửa cười nửa không: “Đây chẳng phải là thiếu gia của Du Gia, Du Minh Hiển sao?”
Minh Hiển cười trầm âm: “Chào anh, Lãng tổng.”
Dư Hân “ồ” lên một tiếng: “Hai người quen nhau sao?”
“Chỉ là quan hệ làm ăn trên thương trường thôi.” Dư Dương cười nhàn nhạt: “Thôi, anh đi đây.” Anh vẫy tay với Dư Hân rồi liền nhấn ga phóng xe đi.
Dư Hân tặc lưỡi, quay người sang nhìn Minh Hiển, cong môi cười: “Chào buổi sáng, Minh Hiển.”
Minh Hiển gật đầu một cái rồi lại lướt ván phóng đi: “Ừ, chào buổi sáng .”
Đôi lông mày cô theo bản năng hơi nhíu lại, Dư Hân gọi với theo: “Chờ đã! Này, Du Minh Hiển!”
Minh Hiển cùng ván trượt nhảy lên một cái rồi xoay người một trăm tám mươi độ, vừa vặn đối diện với Dư Hân, hắn không nhanh không chậm nói: “Có chuyện gì sao?”
Dư Hân gãi gãi đầu, cười cười đáp: “Chuyện hôm qua… Cám ơn cậu đã đưa tôi về.”
Minh Hiển “à” lên một tiếng tỏ vẻ hiểu rồi, hắn trầm trầm nói: “Không có gì đâu.” Dừng một lúc lại nói tiếp: “Tôi có hơi thắc mắc, bà già hôm qua ở nhà cô có đúng là bà ngoại ruột của cô không vậy?”
Khóe miệng Dư Hân giật giật hai cái, cô nói: “Không phải bà ngoại ruột của tôi thì chẳng nhẽ là bà ngoại ruột của cậu?”
Minh Hiển cười khan ha ha, Dư Hân cô có thể nói chuyện đàng hoàng một chút được không hả? Hắn đột nhiên đổi chủ đề nói chuyện: “Sao hôm nay cô lại khôi phục dáng vẻ của một đứa con gái vậy?”
“Vì anh Dư Dương không thích dáng vẻ con trai của tôi.”
Ánh mắt Minh Hiển tối sầm lại, bực dọc bỏ đi, hắn không muốn nói chuyện với cô nữa. Không! Muốn! Nói! Chuyện! Với! Cô! Nữa! Thật tức chết hắn mà. Hắn không thích cái bộ dạng con trai kia của cô thì cô lại càng cương quyết giữ lại. Ấy vậy mà thằng anh trai chết tiệt của cô không thích thì… Cô có thật sự thích hắn không vậy hả? Hả???
Dư Hân ngơ ngác nhìn bóng dáng Minh Hiển ngày càng xa. Ủa? Cô có nói gì sai sao?Anh trai cô không thích thì cô nào dám giữ cái bộ dạng bán nam bán nữ đó. Cô chỉ nói sự thật thôi mà. Du Minh Hiển cậu giận cái gì hả? Hả??? Sáng sớm đi học chưa uống thuốc à?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN