Hơn cậu ấy hai tuổi [full] - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Hơn cậu ấy hai tuổi [full]


Phần 22


Tan học, Dư Hân đứng ở cổng trường chờ anh trai mình tới đón, bất chợt thấy chiếc xe mui trần quen thuộc, cô cong môi cười, vẫy vẫy tay: “Anh Dư Dương.”
Dư Dương điều khiến cho xe mui trần tiến lại gần, thấy Minh Hiển đi cùng em gái mình cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi lấy lệ, Minh Hiển tuy ngoài mặt chẳng biểu hiện cảm xúc gì, vẫn gật đầu lịch sự chào lại nhưng trong lòng lại chẳng hề vui vẻ một chút nào. Như Gia gạt tay Giãng Viên ra khỏi vai mình, cúi đầu ngượng ngùng: “Em chào anh ạ.”
Dư Dương mỉm cười: “Ừm, chào em Như Gia.” Rồi quay sang nhìn Giãng Viên, nửa cười nửa không, thoạt nhìn biểu cảm trên gương mặt Dư Dương cũng biết là anh không có thiện cảm với Giãng Viên: “Chào nhóc.”
Giãng Viên cười âm trầm: “Vâng, chào anh.”
Dư Hân nhìn hai người, một bên là anh trai, một bên là thằng bạn thân, rõ ràng ân oán tình thù hoàn toàn không có vậy mà khi nói chuyện sao lại nồng nặc mùi thuốc súng như thế này?
“Muốn liếc mắt đưa tình với nhau thì làm ơn ra chỗ khác.” Minh Hiển đột nhiên thốt lên một câu như thế rồi liền lấy ván trượt ra phóng đi, vẫn không quên dơ tay phải lên vẫy hai cái, nói vọng lại: “Dư Hân, hẹn gặp lại.”
“Ừm, tạm biệt cậu.” Dư Hân cười tít mắt, nói với theo.
Khóe miệng Giãng Viên giật giật hai cái: “Thằng nhóc Minh Hiển đó nói ai liếc mắt đưa tình với ai vậy hả?”
“Với mày và anh Dư Dương đấy.” Dư Hân ném một ánh mắt khinh bỉ lên người Giãng Viên, hừ, biết rồi còn hỏi.
“Dư Hân, mày bị tình yêu làm cho mờ mắt rồi.” Giãng Viên cau có.
Dư Hân không biết xấu hổ, tiếp lời rằng: “Dù bị tình yêu dành cho Minh Hiển làm mù mắt tao cũng cam lòng.”
Nhân vật quần chúng người ngồi trên xe Dư Dương, người đứng Như Gia nhất thời không biết nên nói gì. Ngay cả người đang cãi vã với Dư Hân là Giãng Viên đây cũng nhịn không được mà sa mạc lời.
Dư Dương ho khan hai tiếng, cười cười nói nhằm phá vỡ bầu không khí xấu hổ này: “Thôi, mấy đứa lên xe đi, anh dẫn mấy đứa đi ăn cơm.”

***
“Nghe nói tuần sau cậu sẽ qua Mỹ một thời gian đúng không?” Cẩm Nhi lắc lắc ly rượu vang trong tay, dưới ánh đèn led, nụ cười của cô như tăng thêm vài phần mê lực.
“Thông tin cũng nhanh nhạy nhỉ?” Minh Hiển cười khẩy, giây sau liền khẽ thở dài: “Ai bảo cái chi nhánh bên đấy lại xảy ra vấn đề cơ chứ? Sau khi giải quyết xong xuôi việc bên đấy ổn thỏa tôi mới có thể tiếp quản công ty.”
“Vậy… còn chị Dư Hân thì sao?” Cẩm Nhi nhướn mày. Chi nhánh bên Mỹ thảm hại như thế nào không phải cô không biết, với tài năng của Minh Hiển, hắn qua đấy thì ít nhất phải ba tháng mới có thể giải quyết hết vấn đề, còn lâu nhất thì cũng phải nửa năm. Đó là còn chưa tính sau khi hắn tiếp quản công ty, công việc thì lu bu, Dư Hân lại còn phải lo học hành, thời gian hai người dành cho nhau… Haizz, hoàn toàn không ổn một chút nào. Hắn đi lâu như thế, chị Dư Hân không có hắn bên cạnh thì biết tính làm sao? Cẩm Nhi lại nói tiếp: “Liệu chị Dư Hân có chờ nổi cậu hay không?”
Minh Hiển cười nhàn nhạt: “Không sao. Tôi tin chị ấy mà. Chị ấy chắc chắn sẽ chờ tôi.”
Cẩm Nhi sững người lại trong giây lát, cô chợt cong môi mỉm cười, đưa ly rượu lên nhấp một ngụm mà không nói gì. Mãi đến khi thời gian trôi qua được hai phút, Cẩm Nhi mới mở lời nói tiếp: “À, nghe nói ngày mai lớp cậu có thi đá bóng và bóng rổ với lớp nào đó đúng không? Nghe nói lớp đó chơi bóng giỏi lắm, sao tự dưng lại đòi thách đấu với lớp cậu vậy? Rồi cậu có tham gia không?”
Minh Hiển cười âm trầm.
***
“Nước mát này, khăn này, băng rôn cổ vũ này, băng đô này, bông băng thuốc thang cũng có đủ rồi này. Okie, giờ thì đeo băng đô lên thôi.” Dư Hân hí hửng, miệng nãy giờ không ngừng lẩm bẩm.
Ánh nắng chiều chiều chẳng dịu dàng cũng chẳng chói chang, thi thoảng lại có vài cơn gió mát khẽ thổi qua làm con người ta cảm thấy dễ chịu hơn. Minh Hiển mặc đồ thể thao đứng dưới nắng, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn cô gái phía xa xa kia. Dường như nhận ra có người đang nhìn mình, Dư Hân ngước đầu lên. Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, ngay tại khoảnh khắc này, thời gian như ngưng đọng lại, vạn vật xung quanh như bất động. Dư Hân cong môi cười, hét to lên: “Du Minh Hiển! Cố lên nha! Fighting!”
Như Gia và Giãng Viên ngồi bên cạnh cùng lúc dơ tay lên đỡ trán, sao hai người họ lại có một con bạn như Dư Hân nhỉ?
“Minh Hiển, cố lên nha!” Từ đâu đó đột nhiên vang lên một giọng nói nữ cổ vũ hắn.
Mọi người theo quán tính nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Cẩm Nhi đi trước nhoi nhoi vẫy tay với Minh Hiển, Khương Nhược đi sau nhăn mặt nhăn mũi tỏ rõ vẻ khó chịu. Như Gia bất giác nhíu mày. Dư Hân cười tít mắt vẫy vẫy tay với Cẩm Nhi: “Cẩm Nhi! Ở đây.”
Cẩm Nhi nhìn về phía Dư Hân, cười tươi rói chạy tới: “A, chị Dư Hân.”
Khương Nhược vò đầu, bực bội đi theo sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN