Hơn cậu ấy hai tuổi [full] - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Hơn cậu ấy hai tuổi [full]


Phần 24


Minh Hiển vung chân sút mạnh, trái bóng lao vun vút về phía khung thành, như một làn gió mạnh sượt ngang qua đầu thủ môn. Thủ môn đội bạn như bất động, mở to hai con mắt như không tin nổi vào những gì đang xảy ra. Tại sao lại có thể như vậy cơ chứ? Bóng vừa chạm lưới, trọng tài cũng huýt còi thông báo kết thúc trận đấu.
“Vào rồi? A, vào rồi kia! Vào rồi. Vào rồi…” Dư Hân cười tít mắt, nhảy cẫng lên, trong cơn mưa chạy vụt về phía Minh Hiển.
“Hoan hô! Thắng rồi.” Các cầu thủ lớp Minh Hiển cũng nhịn không được mà hò hét ôm chầm lấy nhau, trên môi ai cũng nở một nụ cười thật tươi, nụ cười của sự hạnh phúc.
Minh Hiển tiến về phía Dư Hân, nhấc bổng Dư Hân lên xoay vòng vòng, hắn cười thật tươi, nụ cười tươi ấy không phải dành cho sự chiến thắng, mà là dành cho Dư Hân – người mà hắn thương yêu, vì cô đã bên hắn, cổ vũ hắn trong suốt quãng thời gian thi đấu. Dưới cơn mưa lạnh lẽo, trái tim hai người như cùng chung nhịp đập, cùng nhau ấm áp hơn, nụ cười ngọt ngào không mưu toan điều gì, chỉ biết cười thật tươi khi bên mình có đối phương, dù ngoài kia có giông bão cũng chẳng màng.
Uỳnh… Tiếng sấm một lần nửa vang lên, tia sáng lóe lên như muốn xé toạc cả một bầu trời. Nụ cười trên môi Dư Hân tắt ngúm lại, đáy mắt ánh lên tia hoảng sợ tột cùng. Minh Hiển từ từ đặt Dư Hân xuống, đến khi chân cô chạm đất hắn vẫn không buông cô ra mà còn ôm chặt hơn, giọng hắn trầm trầm ấm áp dịu dàng cùng tiếng mưa rơi ào ào vang lên bên tai Dư Hân: “Đừng sợ. Có tôi ở đây rồi.”
“Du Minh Hiển, chưa xong đâu. Lần đá bóng này đội tụi mày thắng, nhưng lần thi đấu bóng rổ lát nữa, đội tụi tao chắc chắn sẽ đè bẹp tụi mày.” Một tên cầu thủ đội bạn đột nhiên nói một câu như thế với Minh Hiển.
Minh Hiển nhếch mép cười, giọng điệu cực kì gợi đòn: “Ừ, tao sẽ chờ.”
Dư Hân âm thầm nghiến răng, chửi rủa trong lòng, bà nội cha tụi bay, không thấy người ta đang âu yếm tình tứ lãng mạn đây à, tự dưng chạy đến phá hoại, có biết đánh vần hai chữ “vô duyên” không vậy hả? Cô hơi ngoái đầu lại, xác định hung thủ phá hoại chuyện tốt của mình, thầm ghim trong lòng chờ ngày báo thù.
Lúc này, tên cầu thủ đó mới nhìn rõ thấy dung mạo cô gái đang được Minh Hiển ôm, đã thế cô gái còn đang trừng mắt nhìn gã, gã khẽ nuốt một ngụm nước bọt, tiêu rồi tiêu rồi, lần này thì tiêu thật rồi, cô gái đó sao lại là hội trưởng Lãng Dư Hân cơ chứ? Sau khi khóc thành 7749 dòng sông trong lòng, gã cười gượng gạo, cúi đầu một cái rồi liền co giò chạy biến.
Minh Hiển nheo mắt khó hiểu, cúi đầu xuống nhìn, Dư Hân vẫn còn chưa kịp thu lại cái ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người ta, lúc này lại bị Minh Hiển bắt gặp hành động như vậy cũng chẳng hay biết, khóe môi hắn giật giật hai cái, giây sau liền cười ôn nhu mà hôn lên đỉnh đầu Dư Hân: “Cô dọa người ta chạy mất rồi kìa. Đừng hung dữ như vậy chứ.”
Dư Hân giật thót hết cả mình, cười méo xệch, phủ nhận: “A ha, có sao? Ha ha, tôi đâu có hù dọa ai đâu.”
***

Nhà đa năng…
“Minh Hiển, bắt lấy này.” Cầu thủ số 7 nhân cơ hội chuyền bóng qua cho Minh Hiển.
Đội trưởng đội bạn thấy vậy liền hô vang: “Các cậu mau kèm tên Minh Hiển kia lại. Mau!”
Minh Hiển sau khi chụp được bóng liền lấy đà nhảy lên, hai cầu thủ đội bạn vừa nghe thấy lệnh của đội trưởng cũng ngay lập tức nhảy theo hòng giành bóng. Minh Hiển cười âm trầm. Dường như đã nhảy đến giới hạn, hai tên cầu thủ kia từ từ rơi xuống. Ngay lúc này! Ánh mắt Minh Hiển ánh lên tia sắc bén, hắn ném mạnh bóng về phía rổ. Trái bóng xoay vòng vòng trên rổ một lúc rồi mới rơi xuống. Vừa kịp lúc kết thúc hiệp một.
Hiệp một vừa kết thúc, Minh Hiển toàn thân mồ hôi nhễ nhại tiến đến ngồi cạnh Dư Hân.
“Minh Hiển, cậu vất vả rồi, uống nước đi này.” Dư Hân đưa cho Minh Hiển chai nước suối, trong lúc hắn uống thì đưa khăn lên lau lau mồ hôi trên trán hắn.
Hơi thở Minh Hiển nặng nề phả vào mặt Dư Hân, hắn cố ổn định nhịp tim, cất giọng có phần hơi khàn khàn: “Cảm ơn.”
Dư Hân cong môi mỉm cười.
“E hèm, chúng tôi còn ở đây.” Cẩm Nhi vờ ho khan hai tiếng.
“Người ta nói quả không sai, con gái khi yêu, dù là hổ cái cũng trở nên dịu dàng.” Giãng Viên lên tiếng, trong giọng nói mang bảy phần ý cười.
“Đúng đúng. Mày nói đúng.” Như Gia ở bên cạnh gật đầu lia lịa tán thành như gà mổ thóc.
Dư Hân cười khan ha ha: “Như Gia, Giãng Viên, có phải lâu rồi chúng ta chưa bồi đắp tình cảm đúng không?”
Như Gia và Giãng Viên nghe vậy, toàn thân nổi da gà. Ai muốn bồi đắp tình cảm với cô chứ? Bị điên mới đi bồi đắp tình cảm với cô. Ý nghĩa bồi đắp tình cảm của cô? Chính là muốn đánh người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN