Hơn cậu ấy hai tuổi [full]
Phần 34
“À, tôi ăn rồi.” Dư Hân đáp.
Minh Hiển khẽ “ừm” một cái rồi lại im lặng chẳng nói gì thêm. Mãi cho đến khi đưa cô đến cổng trường, hắn mới mở miệng nói: “Xuống xe.”
Khóe môi Dư Hân giật giật hai cái, cô đeo túi xách lên, mở cửa xe ra, trước khi bước xuống còn nhìn Minh Hiển, nở một cười đầy xán lạn: “Cảm ơn nhé!” Nhưng tựa như vừa nghĩ ra điều gì đó, lại nói: “Mà cậu không vào trường sao?”
Hắn lắc đầu đáp: “Không.” Dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Công ty có việc gấp. Tan giờ làm, tôi sẽ đến đón cô đi ăn cơm trưa.”
Dư Hân ban đầu hơi ngạc nhiên, giây sau liền cười đầy ẩn ý: “Cậu thích tôi rồi đúng không?”
“Không.” Nói rồi liền nhấn ga, trước khi đi còn không quên để lại một câu: “Còn nữa, tôi không thích Tiểu Tố.”
Mãi đến khi chiếc xe khuất bóng, Dư Hân như mới lấy lại được tỉnh táo. Cô khẽ cong môi cười, Minh Hiển cậu ta lần nào cô hỏi có thích cô không cũng vậy cả, đều phũ phàng đáp ngắn gọn một chữ “không”.
***
Thành phố New York…
“Khương Nhược, coi như mẹ xin con đấy, từ bỏ cái công ty rách nát đó và trở về Khương gia đi. Bây giờ con thay đổi rồi, không còn là một tên ăn chơi nữa, bố con chắc chắn sẽ tha thứ cho con mà. Về nhà đi con.” Qua chiếc điện thoại, giọng bà mẹ vang lên đầy nghẹn ngào, chứa đầy cảm xúc nhớ thương dạt dào vốn có của một người mẹ dành cho một đứa con.
“Mẹ, công ty rách nát cũng là công ty do con gây dựng từ hai bàn tay trắng mà nên.” Khương Nhược trầm giọng tiếp lời.
“Mẹ hiểu, mẹ biết chứ. Nhưng, con hãy xem đi, người con gái mà con thương nhất không phải cũng chia tay con vì nghĩ con không có quyền, không có tiền sao? Trở về Khương gia, con muốn cái gì mà chẳng được. Hà tất gì phải tự mình làm khổ mình.”
“Mẹ, đừng nhắc về Tiểu Tố nữa. Con đau lắm. Nơi ngực trái như có hàng ngàn con dao đâm vô, con đau lắm mẹ biết không?”
“Mẹ… Mẹ xin lỗi. Mẹ không cố ý. Mẹ…”
Cốc… Cốc…
“Khương tổng, có người tìm ngài ạ.” Trợ lí ở ngoài cửa gõ ba phát rồi mới dám lên tiếng.
Khương Nhược thở dài một cái, nói thêm với mẹ mình một câu rồi mới cúp máy: “Thôi, con cúp máy đây. Ngủ ngon nhé mẹ. À, con quên mất, ở bên đấy bây giờ là buổi sáng mà nhỉ. Hì, buổi sáng tốt lành nhé mẹ yêu.”
Trợ lí thấy giám đốc nhà mình không lên tiếng, bèn gọi thêm lần nữa: “Khương tổng…”
Khương Nhược lạnh giọng hỏi: “Ai muốn gặp tôi?”
Trợ lí chần chừ giây lát, hít sâu một cái rồi mới trả lời: “Là Tiểu Tố tiểu thư ạ.”
Ánh mắt Khương Nhược tối sầm lại: “Không gặp.”
Độ khoảng hơn mười phút sau, cánh cửa phòng đột nhiên bị người khác mạnh bạo đẩy ra.
“Tiểu thư, cô không thể vào đây.” Trợ lí khổ sở kéo tay Tiểu Tố lại.
“Buông ra buông ra mau.” Tiểu Tố không ngừng dùng sức mà hất tay tên trợ lí ra, chỉ hận không thể trực tiếp đá bay hắn sang Thái Lan.
“Trợ lí, anh ra ngoài đi.” Khương Nhược đột nhiên lên tiếng.
Trợ lí “vâng” một cái rồi co giò chạy biến, vẫn không quen liếc mắt nhìn Tiểu Tố đang khoanh tay đắc ý nhìn mình.
“Cô tới tìm tôi làm gì?”
“Tớ chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi, có được không?”
“Cô đã hỏi hết một câu.”
“Vậy cho tớ hỏi cậu hai câu nhé?”
“Cô cũng đã vừa hỏi xong câu thứ hai rồi.”
Tiểu Tố nhăn mặt, bực bội nói: “Vậy cho tớ hỏi bốn câu đi, nha?”
“Cô hỏi xong bốn câu rồi đấy, giờ thì đi về đi.”
“Tớ mới hỏi có ba câu thôi mà. Đâu ra đã hỏi xong bốn câu chứ?”
“Đó.”
Tiểu Tố ngơ ngác, mất nửa phút vận dụng hết công suất não bộ mới hiểu ra được. Cô thầm mắng: “Đáng ghét.”
Khương Nhược bất chợt tiến lên ôm lấy Tiểu Tố, khẽ thì thầm vào tai cô: “Chỉ một lát thôi.”
Rõ ràng là ngày ấy hận em bỏ anh mà đi nhưng bản thân lại không một phút nào là ngừng nhớ nhung cả. Nhớ phát điên mà chỉ hận không thể lật tung cả Trái Đất này lên để tìm em về bên anh. Rồi cái tôi, cái trái tim đầy vết thương, cái lòng tự trọng đã bị em chà đạp này lại nhắc nhở anh dừng lại, đừng thương em, đau lắm, ngu ngốc lắm, hãy quên đi. Nhưng em có biết không, khi nhìn thấy em, dường như mọi sự tự tôn của một thằng con trai đều bị anh lẳng đến tận Bắc Cực rồi, chỉ muốn ôm chặt em vào lòng, muốn ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào như kẹo ngọt kia. Chỉ lần này thôi, hãy để anh ôm em cho thỏa nhớ nhung, có được không em, cô gái đã từng làm tổn thương anh? Rồi ngày mai đây, anh hứa sẽ không đau nữa, hứa sẽ sống thật tốt, hứa sẽ quên em mãi mãi.
Tiểu Tố đột nhiên nói: “Tình cảm tớ dành cho cậu không một phần nào là gian dối cả. Chưa một giây phút nào là tớ đã ngừng yêu. Xin lỗi đã làm tổn thương cậu. Nhưng tớ thật sự là có nỗi khổ riêng. Tớ nói ra những lời này, cậu có tin tớ không?”
Thời gian, không gian lúc này như lắng đọng lại. Không biết đã bao lâu trôi qua, căn phòng mãi mới vang lên một giọng nói: “Tớ tin.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!