Tiêu Diễn nhanh chóng gửi một tấm hình khoe múi bụng cho Lâm Sơ Tuệ, nhưng cô nương nào đó trắng trợn nuốt lời, thậm chí còn block anh.
Cứ thế một thời gian dài không thèm liên lạc.
Cuối năm đội đặc nhiệm công việc bề bộn, Lâm Sơ Tuệ mỗi ngày đều bơi trong biển hồ sơ bản án, công văn, báo cáo căn bản không có thời gian nhớ đến anh bạn trai cũ.
Nhưng mà tâm tình cô cũng có vài phần biến hóa.
Anh em trong đội đặc nhiệm dùng mắt thường cũng nhìn ra được đồng chí Lâm Sơ Tuệ gần đây tinh thần sảng khoái, thần sắc hồng hào, chắc chắn có chuyện gì đó vui vẻ.
Tần Nại chú ý thấy sự biến đổi của Lâm Sơ Tuệ, thỉnh thoảng lại âm dương quái khí đến nói bóng nói gió vài câu, nhưng mà Lâm Sơ Tuệ lười so đo với cậu ta.
Nghỉ tết, đám bạn lớp 12B lại tụ hội, vẫn địa điểm cũ CLB Tạ Đình.
“Sao lại là chỗ này?” Lâm Sơ Tuệ hỏi Lục Điềm Bạch: “Ngay cả phòng cũng không đổi luôn.
Ha ha Điềm Điềm tui cảm giác tựa như sinh nhật 18 của cậu mới tổ chức hôm qua thôi.”
Lục Điềm Bạch học Đại học Ngoại ngữ chuyên ngành tiếng Đức, hiện tại đang làm việc cho một công ty nước ngoài, đồng thời là phiên dịch viên có tiếng trong giới phiên dịch.
Lục Điềm Bạch của bây giờ đã không còn là cô gái ngây thơ, ngốc nghếch của ngày trước, phong thái trang nhã, tự tin, sự nghiệp thành công mỹ mãn, cũng có thể gọi là tinh anh trong khóa của Lâm Sơ Tuệ.
Sau khi chật vật chấm dứt mối tình đơn phương không có kết quả với Hứa Gia Ninh, Lục Điềm Bạch cũng nhanh chóng trưởng thành, cố gắng để trở nên càng ngày càng ưu tú, xung quanh cô ấy chẳng thiếu người theo đuổi, ngưỡng mộ.
“Đúng ha, bởi vì là nơi xưa chốn cũ nên cảm thấy thật tưởng niệm.” Lục Điềm Bạch cười nói: “Mấy ông tướng lớp mình chọn chỗ chuẩn phét, rất có ý nghĩa, vừa vặn ôn lại những tháng ngày thanh xuân đẹp đẽ, êm đềm đã qua.”
“Cậu chắc chắn tất cả đều là ký ức đẹp chứ?” Lâm Sơ Tuệ quan sát Hứa Gia Ninh đang ngồi thu lu một góc: “Nơi này chẳng phải địa điểm đánh dấu một vết nhơ quá khứ muốn tẩy trắng cũng không được của ai đó sao?”
Hứa Gia Ninh đang ngồi chơi xúc xắc với Chương Thừa Vũ khẽ giật mình.
Người anh trai hờ này của cô đã không còn dáng vẻ khiêu cao, tinh tướng ngày xưa nữa, hiện tại tính tình nhu hòa, dễ mến hơn rất nhiều.
Những năm gần đây ở bên cạnh chị Thiển, Hứa Gia Ninh đã thay đổi không ít.
“Gia Ninh sắp kết hôn rồi đúng không?”
“Ừ, tình cảm giữa ông anh tôi với chị Thiển vốn luôn rất tốt.”
Hứa Gia Ninh ở lại Nam Thành học đại học.
Tình cảm của Hứa Gia Ninh với Tiêu Thiển tốt đến mức khăng khít không có bất kỳ khoảng cách nào.
Ân ái đến độ chỉ hận không thể hòa làm 1 thể.
Dù 5 năm trôi qua vẫn mặn nồng như lúc mới yêu.
Trước đó không lâu, Lâm Sơ Tuệ đi khu vui chơi cùng hai người còn bị thồn một bụng đầy cơm chó.
Hứa Gia Ninh mở miệng một câu chị Thiển, ngậm miệng một chị yêu sến sẩm, ướt át, bám dính lấy chị Thiển chẳng khác nào một con cún con.
Lâm Sơ Tuệ nói khẽ với Lục Điềm Bạch: “Bà không còn thích ông ấy nữa đấy chứ?”
“Không.
Tui có bạn trai rồi.”
“Thật?”
Lục Điềm Bạch rút điện thoại, cho Lâm Sơ Tuệ xem một tấm hình: “Đây.
Không hề lừa nha.
Anh ấy là anh khóa trên của tôi.”
Lâm Sơ Tuệ nhìn người đàn ông trong tâm ánh, nụ cười rực rỡ, mặt mày thanh tú, ôn hòa.
Đúng là gout của Lục Điềm Bạch.
“Được đó.
Rất đẹp trai.”
“Đúng không?”
Lục Trì quay đầu hỏi Lâm Sơ Tuệ: “Ây! Sơ Ca! Nghe giang hồ đồn bà quay lại với NYC rồi?”
“Ai da xem này, sao có thể ở trước mặt đặc nhiệm Lâm sử dụng mấy từ tiếng lóng của Gen Z chứ.” Lục Trì đứng dậy, đi đến chỗ Lâm Sơ Tuệ: “Nghe nói bà với học thần nối lại tình rồi?”
Lâm Sơ Tuệ nhíu mày: “Ông nghe ai nói?”
“Học thần đại nhân 5 năm trời bặt vô âm tín, cách đây không lâu đột nhiên ngoi lên weibo đăng một Status trong vòng bạn bè.” Lục Trì cười hì hì nói: “Bà không biết sao?”
“Tôi không biết.”
Lâm Sơ Tuệ vô tình block ai đó rồi còn đâu.
Lục Trì đưa điện thoại di động cho Lâm Sơ Tuệ.
Quả thật đã rất lâu Tiêu Diễn không chia sẻ bất kỳ điều gì trên mạng xã hội, trên tường cá nhân chỉ có duy nhất 3 hoạt động.
Một là sau trận hỏa hoạn năm đó, anh đăng một dòng trạng thái: “Thành thật xin lỗi.”
Một status khác chính là vào thời gian 2 người xác định quan hệ yêu đương, dưới dàn Thất Lý Hương, anh đăng một dòng trạng thái khác: “Rất có cảm giác mùa hè.”
Dòng Status thứ 3 là vào nửa tháng trước, ngày 2 người trùng phùng.
2 giờ sáng, Tiêu Diễn đăng: — Lại block tôi.
…
Nhìn dòng trạng thái trên màn hình, Lâm Sơ Tuệ đột nhiên cảm thấy câm nín không nói lên lời.
“Tự thử tinh thần phi tạc dạ.Vị thuỳ phong lộ lập trung tiêu?” (*) Lục Trì thở dài nói: “2 giờ anh còn chưa ngủ, tương tư về em biết bao là cho đủ.
2 giờ sáng học thần đại nhân vẫn đau đớn vì ai xuất khẩu thành thơ.
Không biết vì em nào mà mất ngủ đây?”
(*) Trích trong bài thời Khởi Hoài (Tình Đẹp) của Hoàng Cảnh Nhân.
Dịch nghĩa:
Trăng sao đêm nay tựa khác với đêm qua
Vì ai mà đứng dưới gió sương trong đêm
Lâm Sơ Tuệ không muốn chơi trò đoán tâm tư người kia, đặt điện thoại xuống, bình ổn cơn sóng trong lòng.
Ba dòng trạng thái, trải dài cả thanh xuân, mà mỗi một status đều có liên quan đến cô.
Lâm Sơ Tuệ biết Tiêu Diễn yêu mình, rất rất yêu.
Cô cũng yêu anh, rất yêu.
Tình cảm giữa họ, đã vượt xa tình yêu nam nữ đơn thuần, giữa họ có ràng buộc giữa sự sống và cái chết, là sự đan cài giữa tình yêu và tình thân…
Nhưng anh bặt vô âm tín nhiều năm như thế, bỏ cô lại một mình, không từ mà biệt, đây vẫn luôn là vết thương canh cánh trong lòng Lâm Sơ Tuệ…
5 năm này nó dần trở thành hố đen không thể phôi phai…
….
Không bao lâu, một anh chàng tiến vào, cười nói: “Thật náo nhiệt.
Theo thông lệ, chúng tôi đến kiểm tra, xem anh chị có sử dụng chất cấm hay các loại chất kích thích không?”
Đám người nghệt ra, cùng nhìn về phía Lâm Sơ Tuệ.
Lâm Sơ Tuệ thấy người đến là Tần Nại, thoáng im lặng.
Trước khi nghỉ tết, Tần Nại có hỏi cô nghỉ tết có kế hoạch gì không, Lâm Sơ Tuệ thuận miệng trả lời đi họp lớp, không nghĩ cậu ta vậy mà dám theo đến tận đây.
“Tần Nại, cậu rảnh rỗi vậy sao?”
“Tôi rất bận rộn đấy.” Tần Nại nhìn quanh gian phòng một lượt, không thấy người mình ‘kiêng kị’ mới thoáng yên tâm thở ra một hơi: “Đến kiểm tra theo thông lệ thôi mà.”
“Cậu là đang là cảnh sát thực tập thì thông lệ cái móa gì?”
Tần Nại bị vạch mặt cũng không xấu hổ, mặt dày vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Lâm Sơ Tuệ: “Không phải là sợ… chị Lâm của chúng ta bị người khác lừa gạt hay sao?”
“Cái này càng không liên quan gì đến cậu hết.”
Tần Nại thấy Tiêu Diễn không có mặt cũng yên lòng phần nào, ngồi một lát liền đứng dậy rời đi.
“Được rồi, kiểm tra sơ bộ đã xong, không có vấn đề gì.
Mọi người cứ ăn chơi tự nhiên.
Tôi đi đây.”
Có điều cậu ta mới từ thang máy đi xuống tầng trệt, cửa thang máy chầm chậm mở ra, cùng lúc này trước mặt cậu ta hiện ra thân ảnh cao cao thon dài của một người quen, da đầu Tần Nại căng lên.
Tiêu Diễn mặc một bộ quần áo ở nhà, dáng dấp cao to, mặt mày anh tuấn, dưới ánh đèn trắng làn da lại càng trắng sáng mỹ mạo.
Những năm gần đây, Tần Nại thi thoảng lướt web lại bắt gặp video và ảnh chụp của người này.
Đa phần các bức ảnh được đăng lên đều là của báo chí, hoặc các fan girl up lên.
Mà ở ngoài đời so với video còn anh tuấn hơn gấp bội.
“Đứng lại.” Tần Nại lên tiếng.
Tiêu Diễn làm bộ mắt điếc tai ngơ, không thèm phản ứng lại, đi thẳng vào thang máy.
“Tôi nói cậu đứng lại.
Điếc à?” Tần Nại đuổi theo Tiêu Diễn, nắm chặt cánh tay anh: “Nghe không thấy, hay cố tình không nghe thấy?”
Lúc này Tiêu Diễn mới dừng bước, lãnh đạm đáp: “Có việc gì?”
“Cậu còn nhớ tôi không?”
“Tại sao tôi phải nhớ?”
Sắc mặt Tần Nại trầm đi, thái độ với người này vẫn như trước đây, vừa nhìn đã thấy không thuận mắt.
“Tôi là Tần Nại.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Là bạn trai của Lâm Sơ Tuệ.”
Lúc này Tiêu Diễn mới nâng mắt nhìn thẳng đối phương, đánh giá Tần Nại một lát, giống như giờ mới nhận ra, nhàn nhạt nói: “À ra là cậu.”
“Cậu tới đây làm gì?”
“Sao tôi phải nói với cậu?”
Tần Nại tiến lên phía trước một tay tóm lấy cánh tay Tiêu Diễn, chuẩn bị dùng chiêu mới học, quật ngã đối phương.
Không ngờ thân thủ người này nhanh nhẹn chẳng kém, không chỉ uyển chuyển né kịp, còn chế trụ ngược lại anh ta, dễ như trở bàn tay ép cả người Tần Nại dán lên tường.
“Tiêu Diễn cậu bỏ rơi Tuệ 5 năm, trong suốt quãng thời gian đó, tôi mới là người bên cạnh chăm sóc cô ấy.
Cậu có tư cách gì quay lại tranh giành với tôi! Thời điểm cô ấy huấn luyện bị thương, là tôi đích thân chiếu cố cổ, khi cô ấy đến tháng đau bụng muốn khóc cũng là tôi chăm sóc cổ, trong lễ tình nhân cô ấy một mình đi ăn lẩu, cũng là tôi theo bồi cô ấy…”
Tần Nại cắn răng, tức giận hét: “Dựa vào cái gì cậu vừa trở về, tôi lại phải đem cô ấy tặng lại cho cậu.”
Lời này khiến Tiêu Diễn thoáng thất thần.
Trong khoảnh khắc anh do dự, Tần Nại xoay người thay đổi cục diện, mạnh mẽ cho Tiêu Diễn ăn một quyền.
Tiêu Diễn bị Tần Nại đánh lảo đảo lui về phía sau, khóe môi bị rách rướm máu đỏ, trên nền da trắng hơn người thường lại càng nổi bật.
Bảo vệ của CLB kịp thời chạy đến ngăn cản.
Tần Nại mặc cảnh phục, lại xung đột với Tiêu Diễn, cho nên đảm bảo an lập tức giữ lấy Tiêu Diễn.
Tần Nại đi tới, vỗ vỗ mặt Tiêu Diễn lạnh lùng chế giễu: “Tôi không bao giờ thua một người đến 2 lần.
Cậu đừng hòng giành lấy cô ấy.
Lâm Sơ Tuệ là của tôi.”
“Cô ấy chẳng thuộc về ai hết.
Cô ấy chỉ thuộc về chính bản thân mình.” Tiêu Diễn mặt không đổi sắc, đáp: “Ngay cả ba cô ấy cũng sẽ không nói những lời như thế.
Cậu thì tính là gì?”
Tần Nại nén cơn giận, quay sang nói với đội bảo an: “Tên này không phải thứ tốt đẹp gì, cảm phiền ném hắn ra ngoài.”
Đám bảo an bị một thân cảnh phục của Tần Nại hù dọa, kiên quyết lôi Tiêu Diễn ra khỏi CLB.
Tiêu Diễn bị bọn họ đẩy ngã trên đường cái nhìn rất chật vật.
Tần Nại đứng tại cửa, châm một điếu thuốc, tựa như đang thưởng thức chó nhà có tang, giễu cợt nói: “Hôm nay chỉ cần tôi ở đây, cậu đừng mơ qua được cửa này.”
Tiêu Diễn sửa sang cổ áo, không chút nao núng, bình thản hỏi ngược lại: “Cậu chắc chứ?”
“Tôi nhắc lại 1 lần nữa, có Tần Nại tôi ở đây, dù cậu có thủ đoạn thông thiên gì chăng nữa, cũng vô dụng.”
Tiêu Diễn cong môi, khinh bạc cười.
Da đầu Tần Nại run lên, mất kiên nhẫn quát: “Cậu… cười cái gì.”
“5 năm vẫn không thể theo đuổi được cô ấy, không phải không có nguyên nhân đâu.” Khóe môi Tiêu Diễn cong lên một nụ cười chói mắt, đầy khinh miệt, thách thức: “Cậu vẫn như trước đây.
Quá ngây thơ.”
“Dù tôi có ngây thơ hay không cũng không vứt bỏ cô ấy.”
“Thế bây giờ cậu có cái gì trong tay?”
“Cái gì là cái gì?”
Tiêu Diễn bình tĩnh nhìn đối phương, Tần Nại mất kiên nhẫn, nắm đấm hơi run run.
“Nghe nói hoàn cảnh gia đình cậu rất tốt có thể vì cô gái mình thích mà tùy hứng lựa chọn theo học đại học.
Thời điểm cô ấy bị thương, cô ấy đến kỳ kinh nguyệt… đều có thể quấn lấy cô ấy như miếng cao da chó.
Sau đó thoải mái, yên tâm lợi dụng 2 chữ ‘thâm tình’, không có đạo đức làm phiền cô ấy, cuỗm cô ấy đi, tự nhận định cô ấy là của mình, mặc kệ bản thân cô ấy nghĩ thế nào.
Cậu là cái thá gì chứ?”
Tiêu Diễn nói hết sức bình tĩnh, thong dong, không mang theo chút cảm xúc, nhưng lại như những mũi tên sắc bén đâm thẳng vào tim Tần Nai.
Tần Nại đột nhiên giật mình, không biết đáp lại thế nào cho phải.
Hoàn toàn chính xác, nhưng năm này, anh ta chưa hề nghiêm túc cân nhắc đến tương lai.
Anh ta cố chấp theo Lâm Sơ Tuệ đến đại học, đến đơn vị cô công tác, sau đó tự cảm thấy hành động của mình là thâm tình, cho là mình đã đủ hi sinh, tin chắc sẽ có một ngày Lâm Sơ Tuệ sẽ vì sự kiên trì của mình mà cảm động.
Nhưng vậy thì sao, Tần Nại có nền tảng gia đình tốt, cũng thừa sức chi trả cho ước mơ, hoài bão và mong muốn của anh.
“Tiêu Diễn mồm mép cậu lợi hại, tôi không nói lại cậu, nhưng hôm nay cậu đừng hòng bước qua được cánh cửa này.”
“Thử xem.”
Tiêu Diễn xoay người gọi điện thoại, không bao lâu sau, ông chủ CLB tươi cười lấy lòng, đích thân ra đón —
“Tiêu Tổng, xin mời.
Sao anh đến lại không báo trước, tôi giúp cậu sắp xếp phòng tốt nhất.”
Ông chủ của Tạ Đình cực kỳ nhiệt tình đón tiếp Tiêu Diễn.
Tần Nại không thể tin nổi nhìn đối phương, không kịp phản ứng với tình huống trước mắt: “Đây… là….
cậu…”
“Quên nói, CLB này chính là nơi trước đây tôi làm thêm, vốn từ lúc đó đã nhìn trúng chỗ này, trước đây không lâu tài chính của Tạ Đình xuống dốc, tôi thuận tay mua luôn.:
“…”
Tiêu Diễn nhìn Tần Nại gằn từng chữ: “Tôi sống chết gắng sức từng bước từ trong vũng bùn vất vả leo lên, khố cực bao nhiêu mới có thể leo đến nơi cô ấy đứng.
Cậu có tư cách gì chặn tôi ở bên ngoài.”
Nói xong, Tiêu Diễn sải bước đi vào trong.