Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!
Chương 11
“Cái gì? Cậu chính là giáo viên của chúng tôi?” Jung Yunho đẩy tôi ra đi đến trước mặt cậu nam sinh, vẻ mặt như vừa nuốt phải một con sâu.
Cậu nhóc kia ngượng ngùng cười cười: “Đúng vậy, tôi là Shim Changmin, từ giờ trở đi chính là giáo viên của anh, chiều nay sẽ chính thức bắt đầu học.” Nói xong còn thân thiện giơ tay ra.
Tôi nắm tay cậu ta, vẻ mặt cười cười. Dựa theo kinh nghiệm lưu lạc nhiều năm trên giang hồ của tôi, bề ngoài càng dễ tính, nội tâm lại càng tà ác… Hiện tại tốt nhất là xây dựng quan hệ thật tốt, sau này mới không bị làm khó dễ! Nhưng tôi làm như vậy chẳng phải là giúp Jung Yunho sao? Không được! Không thể tiện nghi cho cậu ta như vậy! Tôi “Bịch” một cái bỏ tay Shim Changmin ra. A… Liệu như vậy có lộ liễu quá không? Tôi lại cầm chặt…
“Cậu làm cái gì vậy? Lúc thì cầm, lúc thì buông là sao?!” Jung Yunho túm lấy tay tôi.
“Thầy giáo à, chúng tôi có thể làm quen với nơi đây trước được không? Ngày mai hãy học…” Lại giả bộ đáng thương! Thật là giả tạo!
“Không được, tổng giám đốc đã phân phó, huống hồ chung quanh nơi này có rất nhiều cơ sở ngầm chú ý đến hai người, tôi không thể làm vậy.”
Quả nhiên là có cơ sở ngầm, xem ra muốn để Jung Yunho lộ ra bản chất của mình,… Nhiệm vụ gian khổ đây…
“Còn có a, về sau gọi tôi Changmin là được, chúng ta tầm tuổi mà.”
“Ah… Đúng rồi Changmin, tôi không thể ở cùng phòng với cậu ta a…” Tôi thật sự không thể nhẫn nhịn tên Jung Yunho này! Nguyên nhân trọng yếu nhất là tôi không muốn ngủ trên đất a!!!!
“Dừng… Cứ như thể tôi muốn ngủ cùng cậu.” Nhìn bộ dạng khinh thường của Jung Yunho, đúng vậy, tôi cảm thấy cậu muốn ngủ cùng tôi đấy…
“Đây cũng là tổng giám đốc phân phó, ban đầu giám đốc còn muốn phái thêm một người đến bảo hộ Jaejoong, nhưng tổng giám đốc nói Yunho có thể chăm sóc…”
Ba à, trong lòng ba, con trai ba yếu ớt như vậy sao? Ô……
“Ha ha… Cha nói đất đúng a ~ Yunho có thể chăm sóc người ta mà ~” Tự động bỏ qua cái dáng tươi cười không biết liêm sỉ của Yunho, dường như công phu da mặt dày của tôi lại tăng thêm một bậc…
“Changmin, có cao dán không? Cả đêm qua eo nhức quá…” Nói nhảm! Mọi người thử ngủ cả đêm trên sàn nhà mà xem. Xoa eo, nhìn Changmin trợn mắt há hốc mồm, Jung Yunho thì lè lưỡi… Tôi không nói gì mà, chẳng lẽ ngay cả cao dán cũng không có sao? Hòn đảo này là bộ lạc nguyên thủy à? Được rồi, tôi tự mình đấm bóp vậy.
“A… Tôi còn tưởng là cậu ấy,… Cái kia, lát nữa tôi sẽ đưa thuốc cho cậu, hai người nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi sẽ tới.” Changmin có chút lắp bắp nói xong rồi đi, câu trước tôi căn bản không hiểu. Jung Yunho đẩy mạnh tôi vào phòng.
“Cậu tên ngu ngốc này! Mặt mũi của tôi bị cậu làm mất hết rồi!!” Jung Yunho phát điên sao?
“Cái gì?” Tôi mờ mịt gãi gãi cổ. A! Sao trong phòng lại có muỗi?! Cắn cổ tôi đỏ hết lên rồi…
“Thật sự là phục cậu!!! Hiện tại khẳng định Changmin tưởng rằng cậu đem tôi!!!” Jung Yunho nhảy dựng lên, bỗng nhiên tỉnh táo lại, cười gian nhìn tôi.
“Làm… Làm gì vậy…” Tôi gian nan nuốt nước miếng, sao cảm thấy lưng lại lạnh lạnh nhỉ.
Chỉ thấy cậu ta ngồi trên giường, nhếch môi, bắt chéo chân: “Cậu nói người ta muốn làm gì nào?!” OMG! Lại là cái giọng điệu ẻo lả này! Chẳng lẽ cậu ta muốn…
“Hỗn đản! Cậu không được đụng vào tôi!” Tức chết tôi rồi! Quả nhiên lại chơi trò này!!
Jung Yunho không để ý tôi đang gào thét, nhẹ nhàng cởi bỏ mấy cúc áo đồng phục, bàn tay chậm rãi vói vào trong vuốt ve…
“Cậu dừng tay lại cho tôi!!!!”
Quần áo từ từ rơi xuống, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng. Cậu ta ngẩng đầu tà ác kéo khóa miệng, bàn tay trượt xuống phần hông.
“Thật không muốn sống nữa!” Tôi ôm đầu gào.
“Uỳnh!” Một tiếng vang thật lớn, cửa đột nhiên bị mở.
“Thiếu gia!! Xảy ra chuyện gì… A…” Mấy người cao to xông tới, hỏi thăm.
“Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah!!!!” Tôi muốn ngất xỉu luôn…
Lúc này không khí rất quỷ dị, thời gian dường như ngừng trôi! Tôi thấy rõ mồ hôi trên trán mấy vệ sĩ kia cứ đọng lại trên trán mãi! Mọi người đều bảo trì tư thế lúc xông tới! Miệng tôi vẫn còn mở to mà hét, tay Jung Yunho vẫn ở phần mông. Trong lòng mọi người nhất định đều giống tôi, xem ai động trước!
“Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah!…” Đúng lúc tôi không biết làm sao, thì một con muỗi bay đến cổ họng tôi! Ngứa quá!
“Hôm nay trời thật đẹp a…”
“Chúng tôi sang bên kia kiểm tra xem.”
Sau tiếng hét của tôi, mọi thứ lại khôi phục bình thường. Mấy vệ sĩ rất tự nhiên đóng cửa lại đi ra ngoài, tôi đứng nguyên tại chỗ ho mãnh liệt. Jung Yunho cũng ngoan ngoãn mặc quần áo vào. Bình phục lại, tôi nhào lên giường, chôn thật sâu đầu vào trong gối, tôi không muốn sống nữa! Không còn mặt mũi nào nữa rồi!
“Tôi cũng không biết a… Thực xin lỗi.”
Tôi không cần cậu giả bộ xin lỗi! Giờ thì tốt rồi! Cậu đạt được mục đích rồi! Tôi bị nhiều người như vậy nhìn thấy hết rồi! Ô ô…
“Cậu đừng khóc nữa…” Tôi không tin khẩu khí này là thực lòng hối lỗi!
“Ô ô ô…” Ngẩng mặt lên khỏi gối, TMD, ngạt thở quá…
“Kỳ thật cậu không cần hét lớn như vậy… Người ta chỉ là muốn bảo vệ an toàn cho chúng ta thôi mà…”
“Ô ô! Oa..”
Thân thể đột nhiên bị một dòng điện đánh trúng, tôi sợ run người.
“Ô ô…” Ah? Sao tôi lại đang đứng?
………..
“Jaejoong?! Chúng ta đã… đổi lại rồi sao?” Jung Yunho giờ phút này đang nằm trên giường, mặt đầy nước mắt.
Tôi nháy mắt mấy cái, đích thật là cậu ta!! Ha ha ha ha… Vạn tuế!
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Thân thể đổi lại khiến cho tôi vô cùng vui sướng, quên luôn chuyện vừa mới xảy ra, hai người chúng tôi ôm chầm lấy nhau. Quá tuyệt vời!! Tôi cuối cùng cũng không cần mỗi tuần phải cạo lông chân đến phát điên rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!