Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!
Chương 17
“Yunho thiếu gia, tổng giám đốc gọi!”
Ồ? Jung thúc thúc tìm tôi có chuyện gì….
Giữ chặt góc áo Jung Yunho: “Bạn thân, chừa lại cho tôi chút cơm, đừng để cho tên nhóc Changmin kia nuốt hết….”
“Ai quản cậu!”
“Thật tuyệt tình a….” Tôi trợn mắt trừng một cái, trời đất lớn như vậy, nơi nào là nhà của tôi!
Một mạch đi theo vệ sĩ về phòng, cái gì vậy!…. Chỗ ở của bọn họ còn đẹp hơn của tôi!
“Này, tôi bảo, mấy người tham ô tiền của cha tôi à?” Tôi hất mặt, hùng hổ hỏi.
“Thiếu gia….. Cậu nói gì vậy? Đây là tổng giám đốc cố ý phân phó, muốn cho các cậu tiết kiệm một chút, vốn tổng giấm đốc còn muốn cho các cậu ngủ trong hang, ngủ rồi học luôn. Nếu không phải thầy giáo Changmin đề nghị thì sao các cậu được chuyển qua phòng đó được.”
Ôi, lòng ta quặn đau….
Nhận ống nghe vệ sĩ đưa qua, trước phải điều chỉnh biểu tình, tuy thúc thúc ấy không nhìn ra, nhưng tôi muốn thật chuyên nghiệp!
“Ba….”
“Ai nha…. Tiểu Kim, anh không dám!!”
“…” Đây là có chuyện gì vậy? Ba tôi ngược đãi Jung thúc thúc? Thật sự là không ngờ a…. Vì sao tôi không có di truyền điểm này….
“A a a…. Yun Yun ah! Sao con đã tới rồi à!”
“…” Tôi có lên đi ra ngoài ăn cơm trước? Rồi đi dạo phố? Sau đó vào spa? Bất quá, hiện tại tôi khẳng định một phần vạn! Hai người này tuyệt đối có gian tình!! Tôi có nên tiến hành cải cách tư tưởng của bọn họ không? Không nên a…. Người ta lớn tuổi cũng không dễ dàng. Mà thôi. Tôi cứ nhắm mắt cho qua vậy.
“Khụ…. Tiểu Kim, không đúng, Yun Yun a, có chuyện gì không?” Ra vẻ trấn định cũng vô dụng, hình tượng của thúc đã sụp đổ trong suy nghĩ của cháu rồi.
“A…. Là ba gọi con mà?” Chẳng lẽ tôi mắc chứng hay quên?
“Ah, đây là ba đang trưng cầu ý kiến của con!”
“Con không có ý kiến gì!” Thúc có bàn bạc với cháu cái gì đâu a….
“Uhm…. Ăn cơm chưa? Rất tốt đúng không?!”
“…”
“Ở cũng coi như được? Tuyệt đối không tệ?!”
“…”
“Jaejoong vẫn ổn chứ? Rất tốt hả?!”
“…” Thúc ấy hẳn là cố ý nói cho ba tôi nghe?
“Ba, không có chuyện gì, con cúp đây, đúng rồi, con trai ba mấy ngày nay đều ngủ dưới đất, uhm….. Thiếu một cái giường a.”
“Cái gì?!! Các con không ngủ cùng giường a!!!” Tai tôi có vấn đề không nhỉ? Theo như cơn giận của thúc thúc thì chúng tôi ngủ cùng giường là việc nên làm sao? Không muốn, tôi phải bảo vệ tốt trinh tiết của mình…..
Nói chuyện với thúc thúc cả buổi, đến nhà hàng xem, nhân viên đã thu dọn bát đũa rồi….. Mấy người đói bụng vài ngày rồi à….
Phiền muộn a phiền muộn, chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn? Bất quá chỉ vì một bữa cơm cũng không đáng a….
Vô cùng ai oán mở cửa phòng, không có người? Trên bàn còn có một cặp lồng đựng cơm! Ha, xem ra tên Jung Yunho kia mồm miệng độc địa nhưng vẫn rất tốt mà ~ Chẳng lẽ là vì mị lực của tôi quá lớn, cậu ta đã yêu tôi? Thật khó xử a….
Đặt mông ngồi xuống ghế salon, chậm rãi mở cặp lồng đựng cơm, OMG! Lại là một tờ giấy!
“Cặp lồng này là làm từ ngô, nếu cậu đói bụng, cứ gặm tạm mà ăn. Nhưng có lẽ sẽ hơi khó tiêu hóa, ăn xong nhớ chạy tại chỗ hai vòng.”
Tức chết tôi rồi! Dùng cặp lồng lừa gạt tôi? Coi tôi là thằng ngốc sao?!! Hừ, nên gặm từ đâu đây?
Rốt cục có thể nhân lúc Jung Yunho không ở đây mà nằm trên giường a ~ Không có gì quá đặc biệt, chỉ là rất thoải mái thôi, ha ha. Bất quá, cậu ta đi đâu rồi? Bên tai thanh tĩnh như vậy thật có chút không quen, chẳng lẽ tôi lại mắc chứng thích bị hành hạ? A….
“Này! Kim Jaejoong, xuống khỏi giường tôi!” Thanh âm tàn bạo vang lên quanh tai.
“A….” Trở mình một cái, tiếp tục ngủ! Cậu không thể độc tài như vậy! Ga giường này là tôi giặt đấy….
“Aizzz…..” Tên kia sao lại nhéo tôi. OMG! Không thấy cơ thể của tôi sao?!
“Cậu làm gì thế a! Tôi đang ngủ mà.” Đặt mông ngồi xuống.
“Cậu thực sự ăn hết cái cặp lồng kia?” Cậu ta ngồi bên cạnh tôi, hỏi.
“Nói nhảm, kỳ thật hương vị cũng không tệ a.”
“Cậu thật là….. Cho cậu.” Huh? Trong tay cậu ta có bánh bao từ lúc nào thế? Hay là tôi đói khát quá độ nên nghe nhầm rồi.
Tôi không thể tin được nhìn cậu ta, tên kia sẽ hảo tâm như vậy sao? Đổi tính rồi à? Hay là lúc này mới tìm ra lương tâm! Tôi có nên rơi nước mắt nước mũi cảm động nhìn cậu ta không?
“Còn chờ cái gì nữa a! Không hạ độc mà! Chỉ cho vào chút thạch tín mà thôi.”
(Thạch tín: Một thứ đá có chất rất độc, lọc sạch gọi là tì sương)
“….” Tôi biết rõ cậu ta hảo tâm nên không so đo nữa, tiếp nhận bánh bao ăn như hổ đói. Thử nhìn xem, mặt tôi vốn đã trông giống bánh bao, nay trong miệng lại còn nhét một cái bánh bao nữa, thật là buồn cười! Rất buồn cười a….
“Khụ khụ…..!” Không nghĩ tới lại nghẹn, sao xui xẻo vậy!!
“Ngay cả cái bánh bao cũng không ăn nổi à? Cậu làm thế nào để lớn lên vậy….” Jung Yunho im lặng giúp tôi thuận khí.
“Đói khát quá độ…. Ai bảo mấy người không phần cơm cho tôi…. A….. Vừa nãy cậu đi đâu?”
“Ba cậu gọi điện thoại cho tôi, aishh, ba cậu thật là dài dòng a. Cậu chỉ di truyền 1% của thúc ấy thôi…”
Khoa trương như vậy sao? ╮(╯_╰)╭
“Cụ thể là nói cái gì a? Đây là muốn nói với tôi mà!”
“Không có gì…..”
“Thành thật khai báo!”
“Thật không có gì…..”
“Thành thật sẽ được khoan hồng!”
“Đè cậu…..”
“…”
…………
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!