Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!
Chương 9
“Đưa cho tớ!!!” ~o(>_<)o ~”
“Không cho!!!! ╭(╯^╰)╮”
“Thiếu gia, cậu đã ngủ chưa?”
Thanh âm trầm ổn của Âu Bá bất thình lình truyền đến từ ngoài cửa, tôi và Yoochun sợ tới mức ngay lập tức quăng luôn cái đĩa CD trong tay xuống đất.
“Có chuyện gì không?” Tôi dùng khẩu hình, bảo Yoochun đá cái đĩa xuống dưới gầm giường, Âu Bá cố ý sao? Tôi và Yoochun đùa nghịch lớn tiếng như vậy mà là đang ngủ?
“Lão gia gọi điện tới, muốn dặn cậu vài chuyện.”
Xong đời…. Lòi đuôi rồi!!! Tôi đi tới đi lui, sốt ruột dùng khẩu hình nói với Yoochun! Không biết tên này có hiểu không!
“Thiếu gia? Lão gia vẫn đang chờ đấy ạ.”
Hít một hơi thật sâu: “Đã biết, tôi sẽ đi xuống ngay.” Tôi biết rõ mà, ông ta không nhìn thấy tôi ra khỏi cửa thì sẽ không rời đi, tôi làm động tác mình đã phát điên với Yoochun, chậm rì rì ra tới cửa, tay đặt lên nắm cửa, Âu Bá quả thật không phụ hi vọng của ta, vẫn đang đứng đó.
“Ba tôi có nói là vì việc gì không?” Một giây trước tôi còn giương nanh múa vuốt rất giống một tên đầu gấu ngoài đường, một giây sau đã thành thiếu gia mặt lạnh phong độ.
“Lão gia chỉ nói là có chuyện quan trọng, tôi là người làm không dám hỏi nhiều.”
Stop! Ông không dám hỏi nhiều à! Chẳng lẽ… Ông đã phát hiện ra điểm lạ thường của tôi? Rồi vụng trộm nói cho Jung thúc thúc? Sau đó… Trong đầu của tôi đột nhiên hiện lên cảnh Âu Bá hóa thân thành đặc vụ, lén lén lút lút đứng dưới tầng hầm vụng trộm báo cho Jung thúc thúc, thật sự là càng nghĩ càng đúng a!! Đừng cho là tôi không biết tóc trên đầu ông là giả!! Định lừa ai chứ!
Đi đến đại sảnh, người giúp việc đã cầm tai nghe đưa cho tôi, tôi liệu có thể giả bộ bất tỉnh không nhỉ? Không được, vậy quá lộ liễu rồi!!! Bất đắc dĩ tiếp điện thoại.
“Chi vậy ạ?….” Aishh! Khẩn trương đến mức nói cả tiếng địa phương rồi!
“Yun Yun a, sao lâu vậy mới nghe?” Khẩu khí rất ôn hòa, phù, tôi buông lỏng tâm tình….
“Dạ… Con đang chuẩn bị ngủ rồi, ba có chuyện quan trọng muốn nói sao ạ?”
“Xem ra ba đã già quá nên hồ đồ rồi, thiếu chút nữa quên việc chênh lệch múi giờ, đã muộn rồi sao?”
“Dạ… Ah!!” Má ơi! Tên Park Yoochun kia lại dám nhân lúc tôi nghe điện thoại mà khiêng một túi đồ lớn xuống.
“Sao vậy?”
“Dạ… Không có chuyện gì ạ. Vừa rồi con hoa mắt, tưởng trong phòng có chuột….” Đúng ra là một con chuột rất lớn!!! Tức chết tôi rồi, sao không có ai ngăn cản cậu ta vậy a!!! Cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì!!! Có ăn trộm kìa!!! Ô ô…. Nhìn Yoochun nghênh ngang đi ra ngoài… Xong rồi! Tôi nhìn mà lòng đau như cắt!
“Yun Yun a, ba và Kim thúc thúc vừa thương lượng…” Rốt cục đã vào chủ đề chính, chuyện gì liên quan đến ba tôi sao?
“Có đang nghe không?”
“Có ạ…”
“Ba dự định đưa con và Jaejoong đến đảo Duy Á học tập trong ba tháng.”
Đảo Duy Á? Hình như ba tôi cũng nói rồi, đây có thể coi như là một lớp học cấp tốc để bồi dưỡng nhân tài ưu tú cho tất cả các công ty a, dù là ai cũng chỉ có thể ở trên đảo ba tháng, mỗi công ty có một thầy giáo khác nhau. Tôi có thể nói không sao? Ba tôi cũng đã nói trước rồi, huống hồ đây là cơ hội cho Jung Yunho.
“Khi nào đi ạ?”
“Sáng ngày mai.”
“Nhanh vậy sao ba?!”
“Con nên chuẩn bị tâm lý vững vàng dần đi, nếu cứ thế này sau có chuyện gì thì sao?”
“Con đã biết, con đi chuẩn bị một chút đây.”
“Âu Bá đã chuẩn bị thỏa đáng, con đi ngủ một giấc là được, a, Kim thúc thúc nói Jaejoong cũng đã đáp ứng, hai đứa nhất định phải chăm sóc lẫn nhau, biết chưa?”
Tôi thật hoài nghi hai người này có gian tình!
……….
Ngủ được vài tiếng đã bị tiếng đập cửa đánh thức, thật là phiền phức!
“Thiếu gia, Jaejoong thiếu gia đã chờ ở đại sảnh.”
Mang hai mắt gấu mèo xuống tầng, nhìn Jung Yunho tinh thần vô cùng phấn chấn, ba tháng bi thảm của tôi a……..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!