Hờn Dỗi
Chương 19
Phó Ngôn Trí có chút bất đắc dĩ.
Lần đầu tiên, anh gặp được một cô gái giống Quý Thanh Ảnh.
Anh không phải chưa từng bị người khác phái theo đuổi.
Phó Ngôn Trí biết vẻ ngoài của mình được đánh giá khá cao, dù là khi còn trên ghế nhà trường hay cho tới khi bước chân ra xã hội, anh cũng đã được tỏ tình rất nhiều lần.
Nhưng lần nào anh cũng sẽ từ chối.
Sau khi từ chối, mặc dù cũng sẽ có người tiếp tục dũng cảm tiếp tục theo đuổi, nhưng không tới nửa tháng, bọn họ đều sẽ biết mất không thấy đâu.
Mà Quý Thanh Ảnh, là một ngoại lệ.
Bộ dáng cô xinh đẹp, thân hình yểu điệu. Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh vẽ.
Lúc cô mặc sườn xám thì vẻ đẹp của cô càng thêm rõ ràng, nhìn qua ôn nhu dịu dàng ấm áp.
Đương nhiên, tính cách của cô cũng dịu dàng hàm dưỡng như thế, điều này Phó Ngôn Trí rất rõ ràng.
Cô dịu dàng thì đúng là dịu dàng thật, nhưng trong sự dịu dàng của cô là tính cách kiên trì quật cường, về điểm này thì những người khác không thể so với cô được.
Nhưng mà so với tưởng tượng của Phó Ngôn Trí, thì cô còn kiên trì hơn rất nhiều.
Nhưng sự kiên trì của cô cũng không khiến anh quá bối rối.
Tiến lùi có chừng mực, biết phải biết trái.
Khiến anh trong thời gian ngắn không tìm được biện pháp ứng đối với cô. Ngoại trừ bất đắc dĩ, thì vẫn là bất đắc dĩ.
Anh lại lần nữa bị nghẹn lời, lời nói đến bên miệng xoay mấy vòng cũng không thể thoát ra.
Quý Thanh Ảnh biết anh khó xử, tốt bụng xong môi: “Không có ý gì đâu, em chỉ tiện miệng nói thế thôi.”
“Anh nói đi, anh tìm em có chuyện gì à?”
Phó Ngôn Trí thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nhìn cô: “Có chút chuyện cần nhờ cô giúp.”
“Anh cứ nói đi.”
Phó Ngôn Trí “Ừ’ một tiếng; “Giúp tôi chọn một món quà.”
Quý Thanh Ảnh xoay kẹo que đang cầm trong tay, thấp giọng hỏi: “Cho bạn nhỏ đã đưa kẹo que cho anh à?”
“Ừm.”
Quý Thanh Ảnh bật cười, sảng khoái nói: “Được chứ ạ, đến lúc đó anh cứ gọi em.”
Phó Ngôn Trí gật đầu.
“Cảm ơn.”
Hai người không đứng ở cửa thêm nữa.
Đạt được mục đích, Quý Thanh Ảnh quay vào trong nhà.
Sau khi vào nhà, cô nhìn chằm chằm đồ vật trong tay thật lâu rồi mở ra ăn.
Que kẹo còn ngọt hơn nhiều trong tưởng tượng của cô.
Vị ngọt làm cho Quý Thanh Ảnh quên đi mấy chuyện không vui, yên ổn ngủ một giấc thật ngon.
Trưa ngày hôm sau.
Vì có hẹn với khách hàng nên Quý Thanh Ảnh không đến bệnh viện.
Buổi chiều bận rộn xong, cô mới có thời gian gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí.
Quý Thanh Ảnh: [ Bác sĩ Phó, hôm nay anh có bận lắm không? ]
Quý Thanh Ảnh: [ Có thể giới thiệu cho em vài nhà hàng ăn ngon ngon được không? ]
Tin nhắn vừa được gửi đi, thì chuông thông báo của điện thoại Quý Thanh Ảnh vang lên, là Diệp Trăn Trăn gửi tin nhắn tới.
Diệp Trăn Trăn: [ Đàn chị Quý! Chị có nhà không ạ? ]
Cách màn hình điện thoại, Quý Thanh Ảnh vẫn có thể cảm nhận được sức sống thanh xuân dào dạt của cô bé.
Quý Thanh Ảnh: [ Chị ở nhà. Sao vậy? Hôm nay em không có tiết à? ]
Diệp Trăn Trăn: [ Có ạ, nhưng tối nay trường em tổ chức tiệc, em muốn hỏi xem chị có đến không. ]
Đây là sự kiện hai năm tổ chức một lần của trường.
Sự kiện này được mấy đơn vị chuyên nghiệp cùng nhau tổ chức, để xúc tiến cho quan hệ giữa mọi người trở nên tốt đẹp hơn.
Có phần biểu diễn âm nhạc, cũng có các hoạt động giải trí khác, quan trọng hơn là, còn có trình diễn thời trang.
Đó là các tác phẩm do các sinh viên trong trường thiết kế và biểu diễn.
Dù sao thì cũng rất náo nhiệt.
Quý Thanh Ảnh nhìn tin nhắn của cô bé, lúc này mới nhớ tới hình như trường mình đúng là có một hoạt động như vậy.
Hơn nữa, thời gian diễn ra sự kiện thay đổi theo từng năm, có năm tổ chức vào tháng 4, nhưng cũng có năm tổ chức vào tháng 5, tháng 6.
Lúc cô còn ở trường, cũng cùng mấy người Trần Tân Ngữ tham gia cuộc vui.
Nhưng từ khi Quý Thanh Ảnh tốt nghiệp đến giờ cũng chưa về trường lần nào.
Không phải không muốn về, mà là không biết về để làm gì.
Cô nhìn tin nhắn của Diệp Trăn Trăn, đột nhiên có hứng thú.
Quý Thanh Ảnh: [ Mấy giờ bắt đầu? ]
Diệp Trăn Trăn: [ 7h30 ạ. ]
Quý Thanh Ảnh: [ Oke, tối nay chị sẽ đến. ]
Diệp Trăn Trăn: [ Vâng ạ vâng ạ, khi nào chị Quý đến thì cứ gửi tin nhắn hoặc gọi cho em nhé, em ra cổng trường đón chị! ]
Sau khi gửi tin nhắn cho Quý Thanh Ảnh xong, Diệp Trăn Trăn mở cửa sổ trò chuyện WeChat với Phó Ngôn Trí: [ Anh trai iu của em ới!!! Đêm nay trường em tổ chức sự kiện, anh có thể tan làm đúng giờ không, nếu có thể thì đến trường em xem chút đi? ]
Phó Ngôn Trí vừa trở về phòng thì thấy tin nhắn của hai người.
Ngón tay anh hơi dừng lại, rep: [ Ở đâu? ]
Sau đó, anh lại nhắn tiếp: [ Không có thời gian. ]
Diệp Trăn Trăn: [ Ớ, em vừa hỏi chị Quý xem chị ấy đi gì đến trường em, chị ấy còn nói đang suy nghĩ. Mà giờ anh nói không có thời gian, thế xem ra đàn chị Quý của em chỉ có thể bắt taxi tới thôi… Haizzz ]
Phó Ngôn Trí: [ Ngứa da? ]
Diệp Trăn Trăn: [… Bảo bảo hỏng dám. ]
Phó Ngôn Trí giật môi dưới, vừa định để điện thoại xuống, thì một tin nhắn khác đúng lúc được gửi tới.
Quý Thanh Ảnh: [ Trăn trăn nói tối nay trường cô bé có một bữa tiệc tối, anh có muốn đi xem với em không? ]
Cùng lúc này.
Diệp Trăn Trăn gửi đến một tin nhắn khác: [ Anh trai của em ơi! Anh nghĩ lại xem, có phải trường em ở vùng ngoại ô hẻo lánh đúng không? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để một bông hoa như đàn chị Quý bắt taxi đến đây à? Chỗ này là vùng dã ngoại hoang vu, lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sao? ]
Dường như cảm thấy lời này còn chưa đủ thuyết phục, Diệp Trăn Trăn cầm điện thoại bùm bùm gõ chữ: [ Hơn nữa em còn đang nợ một ân tình của đàn chị Quý, lần trước anh còn nói chị ấy có việc thì cứ nhờ anh còn gì? Em cũng chả cần anh tới xem đâu, chỉ cần anh làm tài xế cho đàn chị Quý của em là được rồi. ]
Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn một chuỗi tin nhắn dài dằng dặc của cô ấy, đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, gõ hai chữ: [ Nói sau. ]
Diệp Trăn Trăn: [… Em chờ hai người đó nha. ]
Cô bé bỏ điện thoại xuống, trên mặt nở nụ cười.
Bạn cùng phòng đưa mắt nhìn một cái, tò mò hỏi: “Trăn Trăn, cậu nhặt được tiền à?”
Diệp Trăn Trăn mở ngăn kéo, mỉm cười nói: “Làm gì có.”
Bạn cùng phòng: “…”
Cô ấy uống một ngụm Coca, vô cùng đắc ý nói: “Tớ chỉ là vô cùng chờ mong bữa tiệc tối nay thôi ahihi.”
Cô rất mong chờ màn đêm mau chóng buông xuống.
Diệp Trăn Trăn là người hiểu anh họ mình nhất.
Phó Ngôn Trí nếu ngay cả một chữ cũng không thèm nhắn lại, thì tức là không có hi vọng, thế nhưng anh lại rep lại hai chữ, tức là 90% là anh sẽ đến.
Tưởng tượng như vậy khiến Diệp Trăn Trăn vô cùng vui vẻ.
Nói cũng trùng hợp.
Hôm nay Phó Ngôn Trí đúng là không bận như trong tưởng tượng, không gặp phải bất cứ tình huống phát sinh nào. Đến 6h30, anh đúng giờ tan tầm.
Trong bãi đỗ xe, Lâm Hạo Nhiên nhìn thấy anh đang đi tới, có chút ngoài ý muốn.
“Hôm nay cậu không bận à?”
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Lâm Hạo Nhiên nhướng mày, cười nói: “Thế thì tốt quá, buổi tối ra ngoài ăn cơm với tôi đi.”
“Không đi.”
Lâm Hạo Nhiên: “… Không phải chứ bạn tôi, đã bao lâu chúng ta không ăn cơm cùng nhau rồi?”
Anh ta oán giận Phó Ngôn Trí: “Chẳng lẽ đúng là giống như Từ Thành Lễ nói, cậu vậy mà kim ốc tàng kiều? Bây giờ đến đi ăn cơm cũng không ăn cùng mọi người nữa.”
Mấy ý nghĩ quái quỷ này, Phó Ngôn Trí ngay cả một ánh mắt cũng không muốn đáp lại.
Lâm Hạo Nhiên không để ý đến thái độ lạnh nhạt của anh, đi theo anh bước về phía trước.
Đèn xe lóe lóe, Phó Ngôn Trí mở cửa xe.
Lâm Hạo Nhiên nhanh tay nhanh mắt kéo cửa ghế phụ rồi ngồi vào.
“Đi xuống.”
Lâm Hạo Nhiên: “…”
Anh ta nghẹn lời, quay đầu nhìn anh: “Không đến mức đó chứ, xe tôi đưa đi bảo dưỡng rồi, cho tôi đi nhờ chút.”
Phó Ngôn Trí nâng mắt: “Không có thời gian.”
Anh nhàn nhạt nói: “Diệp Trăn Trăn có việc tìm tôi.”
Lâm Hạo Nhiên gật gật đầu, mặt dày nói: “Vậy cứ để Trăn Trăn chờ đi.”
“…”
Phó Ngôn Trí rũ mắt, nhìn thời gian: “Đưa cậu đến cửa trạm tàu điện ngầm.”
Lâm Hạo Nhiên nghẹn lời, vô lực xua tay: “Vậy cũng được, bác sĩ Phó máu lạnh vô tình.”
Phó Ngôn Trí không đáp lời.
Sau khi đưa Lâm Hạo Nhiên đến cửa trạm tàu điện ngầm, anh mới lái xe về nhà.
Lúc gần đến cổng tiểu khu, Phó Ngôn Trí thấy một người đang đứng cạnh đấy.
Quý Thanh Ảnh vẫn mặc sườn xám như mọi ngày. Vì sườn xám càng ngày càng nóng, nên chất liệu vải sườn xám cô mặc ngày càng mỏng.
Hôm nay Quý Thanh Ảnh mặc một bộ sườn xám kiểu tay ngắn.
Màu vàng nhạt, rất nhạt. Dù là chất liệu ren nhưng không khiến người ta cảm thấy dung tục, ngược lại có một cảm giác cao cấp vô cùng, tôn lên khí chất của người mặc.
Lúc ánh mặt trời chiếu xuống, tạo ra vầng sáng nhàn nhạt, uyển chuyển độc đáo.
Sườn xám dài đến dưới đầu gối, lộ ra một nửa cẳng chân.
Tinh tế, trắng nõn, khiến người ta mơ màng, khiến người ta không cách nào coi nhẹ.
Từ khi Quý Thanh Ảnh xuất hiện ở cổng tiểu khu, có không ít người dành cho cô các loại ánh mắt chăm chú.
Cô không có cảm giác quá lớn.
Cho đến khi thần giao cách cảm cảm nhận được ánh mắt quen thuộc nào đó, cô mới chuyển dịch chuyển tầm mắt khỏi điện thoại, nhìn về ven đường.
Phó Ngôn Trí quét mắt nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Lên xe.”
Quý Thanh Ảnh cất điện thoại, nhấc chân đi đến chỗ anh.
Sau khi lên xe, cô quay đầu nhìn người bên cạnh.
“Hôm nay anh về sớm quá.”
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô: “Chờ lâu rồi?”
“Cũng không lâu lắm.”
Quý Thanh Ảnh mở cửa sổ xe: “Bây giờ có thể đến kịp không ạ?”
“Có khả năng sẽ tới muộn.”
Bây giờ là giờ cao điểm, sẽ gặp phải tắc đường.
Trường của Diệp Trăn Trăn cũng không phải là ở vùng ngoại ô hẻo lánh thật, chỉ là nếu so với trung tâm thành phố thì ít người hơn một chút thôi.
Quý Thanh Ảnh gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Cô nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, rồi lại đem tầm mắt chuyển tới người ngồi bên cạnh.
Lúc Phó Ngôn Trí lái xe rất chuyên chú, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có nhiều biểu cảm.
Hai tay anh đặt trên vô lăng, ánh chiều tà nghiêng nghiêng chiếu vào, đậu trên tay anh, làm tay anh sáng bóng.
Đẹp giống như ngọc thạch hiếm có.
Cô nhìn chăm chú một lúc, đến khi Quý Thanh Ảnh thấy Phó Ngôn Trí nhíu mày, thì dời ánh mắt đi chỗ khác.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, không quấy rầy anh nữa.
Lúc hai người đến trường Diệp Trăn Trăn thì tiệc tối đã bắt đầu.
Vì Phó Ngôn Trí cũng tới, nên Diệp Trăn Trăn trực tiếp gửi cho hai người một tấm bản đồ chứ không ra cổng đón nữa.
Sau khi đỗ xe xong.
Hai người đi vào trường, lúc này, trong ngoài trường đều rất náo nhiệt.
Cửa hàng hai bên trường học đều đang mở, sinh viên ra ra vào vào. . Truyện Ngôn Tình
Quý Thanh Ảnh còn ngửi thấy hương vị phiêu tán đến chỗ cô.
Cô theo bản năng nhấp môi dưới.
Phó Ngôn Trí không biết là do phát hiện động tác của cô, hay là do anh đói bụng thật, mà nói: “Qua bên kia.”
“Dạ?”
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh: “Chỗ nào ạ?”
Phó Ngôn Trí nâng cằm, chỉ vào một cửa hàng nói: “Ăn trước một chút rồi vào sau.”
Quý Thanh Ảnh: “…Không vào trong xem trước sao?”
Phó Ngôn Trí rũ mắt: “Không đói bụng?”
“Đói chứ ạ.”
Quý Thanh Ảnh thành thật nói: “Ăn gì đó trước đi, em muốn xem mấy tiết mục đó sau.”
Phó Ngôn Trí đáp ứng, dẫn cô đến chỗ mấy cửa hàng.
Mấy gian hàng xung quanh trường học đều rất nhỏ, nhưng nội tạng đầy đủ không thiếu thứ gì.
Hơn nữa, hương vị cũng không kém hơn hương vị ở mấy nhà hàng cao cấp.
Quý Thanh Ảnh đi qua cùng Phó Ngôn Trí, cô nhìn nhìn, chỉ vào một nhà: “Chúng ta ăn ở đây đi.”
Cô giới thiệu với Phó Ngôn Trí: “Mùi vị đồ ăn ở đây ngon lắm.”
“Trước đây hay tới?”
Phó Ngôn Trí đột nhiên hỏi.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, gật gật đầu: “Đúng ạ.”
Cô nói: “Trước đây em hay cùng Tân Ngữ, và một người bạn khác nữa hay tới đây.”
Phó Ngôn Trí nhìn cô.
“Vào thôi.”
“Vâng.”
Hai người lót bụng bằng một bát hoành thánh, rồi mới không nhanh không chậm đi tới chỗ mấy hoạt động trong trường.
Hoạt động lần này được tổ chức ở sân thể dục, sân khấu được dựng lên rất ra hình ra dáng.
Ở đây có không ít người xem, ngoại trừ sinh viên trường ngoài, còn có vài người ở gần đó thích náo nhiệt đến xem, thậm chí còn có một ít cực học sinh đã tốt nghiệp đang làm việc ở thành phố này, nếu không bận thì đều về trường.
Hầu hết mọi người đều có cảm tình sâu đậm với trường cũ của mình.
Lúc Quý Thanh Ảnh cùng Phó Ngôn Trí đến nơi, thì tìm một chỗ trong góc để đứng.
Mặc dù hẻo lánh, nhưng lại gần sân khấu.
Trùng hợp là còn có một cây đại thụ tươi tốt.
Cô ngẩng đầu nhìn sân khấu cách đó không xa, thấp giọng nói: “Để em gửi tin nhắn cho Trăn Trăn.”
Diệp Trăn Trăn có lẽ là đang bận, nên trực tiếp gọi lại cho cô.
“Đàn chị Quý, giờ chị và anh em mới đến ạ?”
Quý Thanh Ảnh trả lời, có chút ngượng ngùng: “Bọn chị đến muộn.”
“Không sao không sao, show thời trang của bọn em vẫn chưa bắt đầu. Giờ bọn chị đang ở đâu?”
“Dưới gốc cây bên góc trái sân khấu.”
Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt: “Dưới cái cây đại thụ vô cùng tươi tốt ấy ạ?”
Quý Thanh Ảnh quay đầu lại nhìn: “Đúng rồi.”
Bên kia trầm mặc vài giây, đè thấp giọng nói: “Đàn chị Quý, nếu chị chán thì có thể cẩn thận cái cây kia một chút.”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt: “Vì sao?”
Diệp Trăn Trăn mơ hồ không rõ: “Đấy là cây cầu nguyện của trường bọn mình.”
Cô ấy nói: “Sau khi chị tốt nghiệp rồi mới thịnh hành.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Diệp Trăn Trăn nói: “Em nghe nói, nếu đứng dưới tàn cây cầu nguyện thì đều sẽ thành hiện thực.”
Cô bé từng câu từng chữ nói rõ ràng: “Đặc biệt là cầu nhân duyên.”
“…”
Cúp điện thoại.
Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn cây cổ thụ phía sau.
Hành động của cô lặp đi lặp lại quá nhiều lần, cũng khiến cho Phó Ngôn Trí chú ý tới.
Anh quay đầu nhìn theo tầm mắt của cô, không nhìn ra trên cây có manh mối gì, ánh đèn sân khấu sáng lên, chiếu sáng một vùng nơi đây.
Anh thấy, bên tai cô đỏ lên.
Trắng nõn mịn màng, trêu chọc người nhìn.
Phó Ngôn Trí ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới mấy câu cô nói lúc trước.
Anh không chút để ý lên tiếng: “Diệp Trăn Trăn nói gì với cô?”
“À dạ?”
Quý Thanh Ảnh vẫn còn đắm chìm trong hai chữ “nhân duyên” kia của Diệp Trăn Trăn, nhiệt độ trên mặt cũng theo đó tăng cao.
“Anh nói gì ạ?”
Phó Ngôn Trí nhìn phản ứng ngu ngơ của cô, cong môi: “Con bé nói gì mà làm vành tai cô đỏ.”
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc.
Đối diện với cặp mắt thâm thúy kia của Phó Ngôn Trí, cô theo bản năng sờ sờ vành tai.
Nóng.
Là do vành tai đang nóng lên.
Khóe môi cô giật giật, không biết nên trả lời anh thế nào.
Cô cũng không thể nói là em họ anh ám chỉ với cô đứng dưới cây đại thụ cầu nhân duyên được.
Phó Ngôn Trí thấy sự xấu hổ của cô, không những không ngừng lại chủ đề này, mà còn không nhanh không chậm tiếp tục.
Anh đưa mắt nhìn cô: “Không tiện nói?”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Anh ngừng một chút, cong lưng hạ giọng: “Hay là không tiện nói với tôi?”
Tác giả có lời muốn nói:
Quý mỹ nhân: AAAAAA đừng có mà dùng sắc đẹp của anh mê hoặc em!!! Lát nữa em sẽ lôi kéo anh cầu nhân duyên với em.
Bác sĩ Phó: Hả?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!