Hờn Dỗi
Chương 23
Quý Thanh Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của cô tràn ngập không thể tin nổi.
Lại mang theo một chút kinh ngạc mờ mịt.
Vẻ mặt Phó Ngôn Trí vẫn lãnh đạm như cũ, giống như đây là một hành động tùy ý của anh, chứ không có bất cứ ý tứ gì khác trong đó.
Nhưng anh hoàn toàn không biết rằng, chính hành động vô tình ấy của anh cũng có thể khiến Quý Thanh Ảnh mặt đỏ tim đập.
Không cách nào chống cự lại được.
Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một người theo đuổi dựa trên lý thuyết chứ chưa thực hành bao giờ.
Phó Ngôn Trí thu phản ứng của cô vào mắt, đè nén ý cười, lặp lại một câu: “Vẫn chưa đoán được?”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô phục hồi tinh thần, nhìn người đang gần mình trong gang tấc một lúc lâu, hơi nhấp môi nói: “Đoán được.”
Phó Ngôn Trí ngẩn ra.
Anh còn tưởng rằng, cô sẽ lùi bước.
Quý Thanh Ảnh để tay ở chỗ vịn của sô pha, ánh mắt sáng rực nhìn anh, không chút lúng túng.
Cô im lặng đối diện với anh, nhẹ nhàng cười nói: “Là mùi hương mà em thích.”
“…”
Phó Ngôn Trí ngơ ngẩn.
Anh á khẩu không trả lời được, tức quá hóa cười.
Sao cô có thể giỏi ăn nói vậy chứ.
Phó Ngôn Trí nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, vừa định đến gần thì chuông cửa vang lên.
Anh còn chưa có phản ứng thì Quý Thanh Ảnh từ trên sô pha nhảy dựng lên, nói nhanh như gió: “Cơm gọi bên ngoài tới rồi, em ra nhận đây.”
Nhìn người đầy bất an đi tới phía cửa, Phó Ngôn Trí ngừng lại, không nói nữa.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hai người ngồi đối diện với nhau.
Cơm hộp đêm khuya, dù sao cũng đem lại cho người ta một cảm giác đặc biệt.
Quý Thanh Ảnh không đói bụng, nhưng Phó Ngôn Trí lại anh rất nhiều.
Anh thật sự đói bụng.
Quý Thanh Ảnh nhìn xung quanh, lấy một bát cháo kê nhỏ, từng miếng từng miếng nhỏ cho vào miệng.
Trong lúc ăn thi thoảng cô lại đưa mắt nhìn người đối diện một cái, tâm tình tốt đến không thể nào tốt hơn nữa.
Còn có chuyện gì vui hơn được ăn khuya cùng với crush nữa chứ?
Mà còn là chỉ có hai người bọn họ thôi nữa.
Gió đầu hạ chầm chậm thổi tới, mang theo hương hoa, khiến cho tâm tình người ta thoải mái.
Quý Thanh Ảnh chỉ ăn một chút liền để bát xuống.
“No rồi?”
“Vâng ạ.”
Quý Thanh Ảnh có chút ngượng ngùng nói: “Tối nay em vừa đi ăn lẩu với bạn.”
Phó Ngôn Trí nhẹ đáp lại, không nói gì.
Quý Thanh Ảnh nhìn anh: “Chiều nay em có làm chậm trễ công việc của anh không?”
“Không.”
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Nếu có ảnh hưởng, tôi sẽ nói.”
Buổi chiều, anh không phản ứng lại, thứ nhất là bởi vì lúc đó đang là giờ làm việc, thứ hai là còn có vài nhân tố khác bên trong.
Đương nhiên, không phải là tức giận.
Khi đó không tính là bận lắm.
Bác sĩ cũng là người, cũng cần phải có mấy phút để nghỉ ngơi.
Cô sửng sốt, nhìn thẳng anh: “Vậy anh không tức giận ạ?”
Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn cô: “Tôi rất hẹp hòi?”
“…”
“Không phải.”
Quý Thanh Ảnh vội vàng giải thích: “Ý em không phải vậy…”
Nói nhiều sai nhiều, cô nói được một nửa, sửa lời nói: “Em chỉ là sợ anh giận quá block em luôn thì em phải làm sao giờ.”
Cô nhỏ giọng nói: “Em còn chưa theo đuổi anh thành công nữa mà.”
Phó Ngôn Trí hơi giật mình.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, một lúc lâu sau mới dời tầm mắt đi chỗ khác.
Anh không nói lời nào khiến nội tâm Quý Thanh Ảnh có chút thấp thỏm.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Có sao?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, lần đầu tiên Phó Ngôn Trí đáp lại người ngồi đối diện: “Không có.”
Quý Thanh Ảnh sững sờ.
Cô không đoán được anh sẽ trả lời như vậy. Cô cho rằng Phó Ngôn Trí sẽ hỏi lại là —
‘Cô cảm thấy sao?’
Nhưng anh không hỏi.
Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục.
Đề phòng phải nghe thấy mấy lời nói kinh người cô sắp nói ra, Phó Ngôn Trí cúi đầu trước.
Anh tiếp tục ăn cơm, Quý Thanh Ảnh dù có một vạn câu hỏi vì sao muốn hỏi thì cũng phải nhịn xuống.
Cô muốn để Phó Ngôn Trí ăn cơm thật ngon.
Sau khi ăn xong, đã không còn sớm.
Quý Thanh Ảnh cũng không lề mề, đứng dậy trở về.
Đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn anh: “Phó Ngôn Trí.”
Phó Ngôn Trí nâng mắt.
Quý Thanh Ảnh trầm mặc mấy giây, lên tiếng nói: “Mấy ngày nữa em không tới bệnh viện đưa cơm cho anh được.”
Thần sắc anh hơi sững lại, nhẹ gật đầu.
Quý Thanh Ảnh nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của anh, muốn giải thích hai câu, nhưng rồi lại cảm thấy không cần phải làm vậy.
Cô đưa tay chỉ chỉ: “Vậy em về đây.”
“Ừm.”
Quý Thanh Ảnh trở về Giang Thành một chuyến.
Vì phải tham gia cuộc thi, nên cô cần về Giang Thành tìm ít tài liệu.
Phòng làm việc của cô ở vùng ngoại thành, là một căn biệt thự không lớn không nhỏ.
Có một cái sân rộng, chung quanh trồng đầy hoa, muôn hồng nghìn tía.
Mỗi năm, mùa xuân là thời điểm vườn hoa nở đẹp nhất.
Phòng làm việc còn có một trợ lí nữa, vẫn luôn ở cửa hàng.
Lúc cô đẩy cửa ra đi vào, Tiểu Song rõ ràng hơi sửng sốt, cô ấy trừng lớn mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện ở cửa, vô cùng kinh ngạc.
“Chị Thanh Ảnh, sao chị lại về rồi?”
Quý Thanh Ảnh cười cười, gập ô lại: “Chị về lấy ít đồ.”
Cô nhìn cô gái nhỏ đang đầy khiếp sợ trước mặt, im lặng cong môi: “Vui lắm sao?”
Tiểu Song vội vàng gật đầu, ôm lấy cô: “Vui chứ ạ! Vui lắm luôn ạ!!!”
Cô ấy nói: “Em nhớ bọn chị lắm luôn.”
Quý Thanh Ảnh bật cười, duỗi tay vỗ vỗ sau lưng cô ấy trấn an.
Cô nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng hỏi: “Gần đây có tốt không?”
Tiểu Song gật đầu: “Vẫn tốt ạ.”
Trên mặt cô ấy nở nụ cười, hồn nhiên lại đáng yêu.
“Nhưng mà có nhiều khách đến tìm chị lắm, em nói với người ta bảo gần đây chị không nhận đơn, nhưng mà mấy cô ấy kiên trì lắm.”
Quý Thanh Ảnh nhướng mày.
Tiểu Song xoay người cầm notebook trên bàn đưa cho cô.
“Đây là mấy đơn hàng đã hẹn trước, mấy cô ấy nói khi nào chị bận xong thì làm là được, tuyệt đối không giục chị.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô dở khóc dở cười, cúi đầu lật xem một chút, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, em sửa lại cho tốt tư liệu và yêu cầu của mấy đơn hàng này rồi tối nay gửi cho chị.”
“Vâng ạ.”
Quý Thanh Ảnh đợi ở phòng làm việc nửa ngày, giải quyết mấy vấn đề Tiểu Song không giải quyết được, lúc này mới lái xe về trấn trên.
Quý Thanh Ảnh ở lại Giang Thành, nhưng bà ngoại lại ở trấn trên.
Lúc về đến nhà, đã là chạng vạng.
Mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà đẹp vô cùng.
Giang Thành là một thành phố ở phía nam, dù là mùa nào, cảnh sắc cũng đều rất đẹp.
Suối chảy róc rách, tích tụ chảy xuống từ khe đá, khiến người nghe vô cùng thoải mái.
Trước nhà bà ngoại không tiện đỗ xe, cô dừng xe ở ngoài ngõ, rồi mới cầm theo đồ đi vào.
Lúc Quý Thanh Ảnh đi vào trong ngõ, có không ít người chào hỏi cô.
“A Ảnh về rồi đó hả?”
“Thanh Ảnh về thăm bà đấy à?”
Quý Thanh Ảnh nhẹ nhàng cười đáp lại mọi người.
Cô từ nhỏ đến lớn ở trong trấn, trấn nhỏ không lớn không nhỏ.
Vì bà ngoại từng mở một cửa hàng may sườn xám, nên mọi người ai cũng quen biết.
Hơn nữa bà ngoại tính cách tốt, rất nhiều người thích bà, bà cũng thích nói chuyện với người ta.
Quý Thanh Ảnh vừa rẽ khỏi chỗ ngoặt, còn mấy chục mét nữa là đến cửa nhà, thì thấy bà ngoại đang đứng dưới mái hiên nhìn xung quanh.
Cô giật mình, hơi ngẩn ra, vô ý thức thả chậm bước chân.
Bà ngoại dường như phát hiện ra động tác của cô, giơ tay gọi to: “A Ảnh.”
Quý Thanh Ảnh hơi ngừng lại, rồi nhanh chóng nện bước chân.
Lúc tới cửa nhà, bà ngoại vươn tay giữ chặt cô.
Bà ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Ảnh, nhéo nhéo lòng bàn tay cô: “Không nhớ bà ngoại à?”
Quý Thanh Ảnh bật cười: “Nhớ chứ ạ.”
Cô nói: “Cháu nhớ bà lắm luôn.”
Bà ngoại liếc mắt nhìn cô, ngạo kiều nói: “Thế sao thấy bà rồi lại đi chậm thế?”
Bà giống hệt một đứa trẻ, tính toán chi li với Quý Thanh Ảnh.
Nhưng loại so đo này, khiến Quý Thanh Ảnh vô cùng hưởng thụ.
Quý Thanh Ảnh cong môi cười, vội vàng nhận sai: “Là vì cháu thấy bà ngoại nên kích động quá, quên cả cách đi luôn.”
Bà ngoại: “…”
Bà bị Quý Thanh Ảnh dỗ đến mức mở cờ trong bụng, đưa tay chạm một cái lên chóp mũi cô, giả vờ bất đắc dĩ thở dài: “Cháu đấy.”
Hai người trở về nhà.
Sau khi dỗ bà ngoại xong, bà ngoại nấu cơm tối cho Quý Thanh Ảnh. Quý Thanh Ảnh vốn định tự mình động thủ, nhưng bị bà đuổi ra ngoài.
Điều bà ngoại thích làm nhất, là mỗi lần Quý Thanh Ảnh về nhà, bà sẽ nấu những món cô thích ăn cho cô.
Món Quý Thanh Ảnh thích ăn nhất là xương sườn và cá kho, còn có cả món canh sở trường của bà ngoại nữa.
Quý Thanh Ảnh ăn không ít.
Sau khi ăn xong, cô cùng bà ngoại ra cửa tản bộ.
Cô kéo tay bà, cùng bà đi qua mỗi con hẻm, mỗi con phố của trấn nhỏ.
Lúc quay về, bà ngoại bị bà hàng xóm gọi đi chơi mạt chược.
Quý Thanh Ảnh cũng không ngăn cản, dặn dò bà hai câu rồi trở về nhà.
Lăn lộn cả ngày, thật ra cô có chút mệt, nhưng lúc nằm trên giường, lại không thể ngủ được.
Cô mở TV trong phòng lên, xem lại một show thời trang, nghe tiếng nhạc dạo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mùa này ở trấn nhỏ, gió vô cùng nhẹ, tiếng nước cũng vô cùng dịu dàng.
Ánh đèn đối diện đường đi sáng lên, vô cùng dịu dàng.
Quý Thanh Ảnh chăm chú nhìn một lát, lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Sau khi đăng xong status, cô mở khung chat với Phó Ngôn Trí.
Trong lúc đang rối rắm xem có nên gửi tin nhắn cho anh không thì điện thoại rung lên.
Là Chúc Minh Kiệt lần trước gặp gửi tin nhắn tới.
Chúc Minh Kiệt: [ Cậu về Giang Thành rồi à? ]
Quý Thanh Ảnh nhìn một cái, trong lúc đang suy nghĩ có nên trả lời lại hay không thì nhận được tin nhắn tiếp theo của Chúc Minh Kiệt.
Chúc Minh Kiệt: [ À đúng rồi, Hạ Viễn thêm cậu chưa? ]
Quý Thanh Ảnh: [? ]
Chúc Minh Kiệt: [??? ]
Chúc Minh Kiệt: [ Lần trước đi cùng với bọn họ, rồi gặp được cậu ở trường đó, cậu ấy tìm tôi xin WeChat của cậu, cậu ấy không thêm cậu à? ]
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, cố gắng nhớ lại một chút, nhớ ra hình như mấy ngày trước đúng là có người gửi lời mời kết bạn với cô.
Nhưng không có ghi chú.
Vì nguyên nhân công việc, nên Quý Thanh Ảnh không thêm mấy người gửi lời mời mà không viết ghi chú.
Nghĩ nghĩ, cô mở Thêm bạn bè mới.
Mấy ngày nay Tiểu Song và Dung Tuyết gửi cho cô rất nhiều khách hàng, cô lướt xuống một lúc lâu, mới nhìn thấy một lời mời kết bạn đã quá thời hạn.
Không có tên ghi chú, nhưng avatar và nickname giống nhau, là hai chữ —- HY.
(Phiên âm tên anh Hạ Viễn này là Hè Yuǎn, HY là viết tắt 2 chữ cái đầu.)
Tay cô ngừng lại, click ra ngoài.
Chúc Minh Kiệt: [ Không thêm à? ]
Chúc Minh Kiệt: [ Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, không có chuyện gì. ]
Quý Thanh Ảnh: [ Ừm. ]
Nhắn xong, cô cũng không đọc tin nhắn anh ta gửi tới nữa.
Mà bên kia.
Lâm Hạo Nhiên giơ điện thoại đẩy đẩy người bên cạnh: “Quý mỹ nhân về nhà rồi à?”
Phó Ngôn Trí quay đầu: “Cái gì?”
Lâm Hạo Nhiên liếc mắt nhìn anh, chỉ chỉ điện thoại: “Không phải cô ấy đăng mấy tấm hình sông nước một trấn nhỏ ở Giang Thành sao, cô ấy về lúc nào thế”
Phó Ngôn Trí không có thói quen lướt vòng bạn bè.
Trừ phi và thật sự nhàm chán, anh mới có thể mở xem.
Sau khi nghe thấy lời Lâm Hạo Nhiên nói, anh lấy điện thoại ra.
Anh trực tiếp vào trang cá nhân của Quý Thanh Ảnh, vừa vào liền nhìn thấy ảnh chụp cô vừa đăng mấy phút trước.
Ảnh chụp rất đẹp, đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên, phát ra ánh sáng ấm áp, đối lập với bóng đen trong sân. Trên bầu trời đêm còn có một vài ngôi sao.
Anh nhìn mấy tấm ảnh chụp kia, trong đầu hiện ra bộ dáng lúc cô chụp ảnh.
Phó Ngôn Trí giật mình vài giây, ngón tay không tự chủ phóng to ảnh lên.
Lâm Hạo Nhiên không chú ý tới hành động của anh, vẫn còn đang xoắn não với chủ đề trước đó.
“Cậu không biết cô ấy quay về bên kia rồi hả?”
“Ừm.”
Phó Ngôn Trí nói: “Cô ấy không nói.”
Nghe vậy, Lâm Hạo Nhiên nhướng mày.
Anh đưa mắt nhìn Phó Ngôn Trí, đột nhiên nở nụ cười.
“Tôi biết rồi nhé.”
Phó Ngôn Trí không tiếp lời.
Lâm Hạo Nhiên duỗi tay vỗ vỗ bả vai anh, mỉm cười nói: “Cậu đừng quá đau lòng, ngay cả chuyện này mà Quý mỹ nhân cũng không nói với cậu, chứng tỏ trong lòng cô ấy, có lẽ cậu cũng không quan trọng lắm đâu.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh lạnh lùng liếc người bên cạnh một cái.
Lâm Hạo Nhiên nhún vai: “Tôi cũng có nói sai đâu.”
Anh ta cảm khái nói: “Tôi nói này, nhất định là do cậu quá lạnh nhạt, dọa cho Quý mỹ nhân lùi bước rồi.”
“…”
Một lúc sau, Lâm Hạo Nhiên quay đầu nhìn người bên cạnh hỏi: “Sao cậu không nói gì cả thế?”
Anh ta vừa dứt lời, thì thấy động tác của Phó Ngôn Trí.
Anh thoát khỏi ảnh chụp mới nhất trong trang cá nhân của Quý Thanh Ảnh, đang lướt xuống dưới nhìn tiếp.
Trang cá nhân của Quý Thanh Ảnh không để chế độ công khai, những thứ cô đăng cũng không nhiều lắm.
Có đôi lúc hai tuần đăng một bài. Nhưng cũng có đôi khi cả tháng mới có một status.
Không có ảnh selfie.
Hầu hết là ảnh phong cảnh và ảnh sườn xám, ngẫu nhiên cũng có vài chuyện nhỏ thú vị trong đời sống sinh hoạt.
Chỉ nhìn cách hành văn cũng có thể ra được cô là người có tính cách như thế nào.
Dịu dàng, nhưng thú vị.
Lâm Hạo Nhiên nhìn chằm chằm hành động và vẻ mặt của Phó Ngôn Trí một lúc lâu, cầm cốc bia trước mặt nhấp một hớp.
Áp chế kinh ngạc.
Dường như… anh ta nghĩ sai rồi.
Sau khi rời khỏi vòng bạn bè, Phó Ngôn Trí mở WeChat của Quý Thanh Ảnh.
Lúc điện thoại rung lên, Quý Thanh Ảnh không nghĩ nhiều.
Vẻ mặt cô uể oải, mắt nhắm tịt click mở, vẻ mặt vô cảm nhìn một cái.
Sau khi nhìn xong, đôi mắt trừng lớn.
Phó Ngôn Trí vậy mà lại gửi tin nhắn cho cô?!
Phó Ngôn Trí: [ Về khi nào vậy? ]
Quý Thanh Ảnh: [? ]
Phó Ngôn Trí: [ Sao? ]
Quý Thanh Ảnh: [… Anh bị hack nick rồi? ]
Phó Ngôn Trí: [… ]
Quý Thanh Ảnh bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường chăm chú gõ chữ.
Quý Thanh Ảnh: [ Không phải, em chỉ là hơi không ngờ thôi. Hôm nay anh rảnh vậy? ]
Phó Ngôn Trí: [ Ừm. Tan làm đúng giờ. ]
Quý Thanh Ảnh đổi tư thế, nằm lỳ trên giường: [ Vậy giờ anh đang làm gì vậy ạ? ]
Phó Ngôn Trí dựa lưng vào ghế ngồi, ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống, vẽ nên khuôn mặt sắc nét của anh.
Phó Ngôn Trí: [ Ăn cơm cùng Lâm Hạo Nhiên. ]
Ít khi được tan làm đúng giờ.
Hai người gặp nhau ở đại sảnh bệnh viện, Lâm Hạo Nhiên hỏi anh có muốn ăn cơm cùng anh ta hay không.
Phó Ngôn Trí đồng ý.
Lúc nhìn thấy dòng tin nhắn này, Quý Thanh Ảnh đột nhiên nghĩ tới bữa tối không thành kia với Phó Ngôn Trí.
Cô đảo tròng mắt, cúi đầu đánh chữ: [ Thật hâm mộ bác sĩ Lâm quá đi!! ]
Phó Ngôn Trí: [… ]
Quý Thanh Ảnh: [ Em cũng muốn ăn cơm cùng anh. ]
Phó Ngôn Trí ngẩn ra vài gây, cũng không biết đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên lại cười một cái.
Lâm Hạo Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn anh một cái, vì vậy lúc nhìn thấy nụ cười này của anh, anh ta bị sặc bia.
Trong nhà hàng, chỉ có thể nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt của anh ta, giống hệt như người đang mắc bệnh nặng.
Một phút sau, Quý Thanh Ảnh nhận được tin nhắn của anh.
Phó Ngôn Trí: [ Về đây rồi nói. ]
Quý Thanh Ảnh ở trấn nhỏ với bà ngoại hai ngày.
Một ngày trước khi cuộc thi của Tam Thanh diễn ra thì quay lại Bắc Thành.
Điều cô không nghĩ tới chính là, cô sẽ gặp Phó Ngôn Trí ở trạm tàu cao tốc.
Người đàn ông đứng cạnh lối ra, thân người cao lớn thẳng tắp. Vẫn đơn giản chỉ là quần đen và áo sơ mi, nhưng mặc lên người anh, lại khiến cho người ta có cảm giác không giống nhau.
Lúc Quý Thanh Ảnh đang nhìn anh, anh đột nhiên nâng mắt nhìn lại.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Cô còn chưa động đậy, thì Phó Ngôn Trí liền chậm rãi đi tới.
Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, lúc anh đi tới trước mặt mình, cô ngẩng đầu chào hỏi anh: “Phó Ngôn Trí, trùng hợp quá.”
Phó Ngôn Trí dừng lại, rũ mắt nhìn cô: “Không trùng hợp.”
Quý Thanh Ảnh: “Dạ?”
Cái gì không trùng hợp cơ?
Phó Ngôn Trí nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tôi tới đón cô.”
Quý Thanh Ảnh trừng lớn mắt.
?
?
?
Từ lúc nào mà đối với Phó Ngôn Trí, cô có loại vinh dự này rồi??!!!
Dường như biết được cô đang nghĩ gì, Phó Ngôn Trí nói tiếp: “Bạn cô không nói với cô à?”
Quý Thanh Ảnh lắc lắc đầu: “Nói gì cơ ạ?”
Phó Ngôn Trí lời ít ý nhiều giải thích một chút.
“Lâm Hạo Nhiên gọi cho tôi, nói bạn cô không có cách nào đến đây đón cô, cô ấy bỗng nhiên có việc.”
Nghe xong, Quý Thanh Ảnh ngu người một lúc.
Lực chú ý của cô bị dời đi.
“Vì sao bác sĩ Lâm lại nói với anh Tân Ngữ không có cách nào đến đây?”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh sửng sốt, rõ ràng là không nghĩ tới vấn đề này.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Quý Thanh Ảnh hậu tri hậu giác nói: “Bọn họ thân quen như vậy từ bao giờ?”
Phó Ngôn Trí lắc đầu: “Không rõ lắm, đi thôi.”
Anh tiếp nhận vali trong tay cô.
Quý Thanh Ảnh “A” một tiếng, quyết định sau khi về phải hỏi Trần Tân Ngữ kĩ càng một chút.
Xem rốt cuộc tình huống như này là sao!
Sau khi lên xe.
Quý Thanh Ảnh gửi cho Trần Tân Ngữ mấy tin nhắn, rồi mới quay đầu nhìn người bên cạnh.
“Hôm nay anh được nghỉ ạ?”
“Ừm.”
Khóe môi Quý Thanh Ảnh cong cong: “Em may mắn thật đấy.”
Phó Ngôn Trí nhìn cô.
Trong con ngươi Quý Thanh Ảnh tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng nói: “Chọn đúng ngày bác sĩ Phó được nghỉ ngơi mà về, còn có thể khiến cho bác sĩ Phó đến đây đón em nữa.”
Ý ám chỉ trong lời nói của cô quá mức rõ ràng, Phó Ngôn Trí không tiếp lời.
Một lát sau.
Trong lúc Quý Thanh Ảnh đang tỏ vẻ không biết nên làm sao, bên cạnh truyền đến thanh âm.
“Buổi tối có chuyện gì không?”
Cô lắc lắc đầu: “Không có, sao vậy ạ?”
Phó Ngôn Trí dừng lại, nhàn nhạt nói: “Mời cô ăn cơm.”
Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt.
“Vì sao?”
Phó Ngôn Trí nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Lần trước cô mua quà…”
Anh còn chưa nói xong, đã bị Quý Thanh Ảnh dường như không vui lắm cắt ngang.
“Em biết rồi.”
Người này không phải vì muốn ăn cơm cùng cô mới hẹn cô, mà chỉ bởi vì món quà lần trước cô mua hộ anh.
Lúc nghĩ đến đây, Quý Thanh Ảnh có chút đau lòng.
Cũng may cô biết điều chỉnh cảm xúc, dù sao có nguyên nhân đó thì mới có kết quả được cùng anh ăn cơm, cũng xem như có lời.
“Ăn gì đây ạ?”
Phó Ngôn Trí nhìn cô: “Cô chọn.”
Quý Thanh Ảnh không từ chối.
Cô mở điện thoại tìm chỗ được bạn mạng recommend.
Sau khi nhìn một vòng, cũng không có chỗ nào khiến cô đặc biệt hài lòng.
“Không thấy có gì đặc biệt muốn ăn cả.”
Cô quay đầu nhìn Phó Ngôn Trí: “Anh có đề cử gì không?”
Phó Ngôn Trí vừa định nói gì đó, thì chuông điện thoại của anh vang lên.
Là Diệp Trăn Trăn.
“Alo.”
“Anh, anh đang làm gì thế?”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh tràn đầy sức sống của Diệp Trăn Trăn.
Quý Thanh Ảnh nghe thấy, im lặng cong môi.
Phó Ngôn Trí lạnh nhạt trả lời lại: “Lái xe, có chuyện gì?”
Diệp Trăn Trăn đã quen với thái độ như vậy của anh, nâng cao âm lượng: “Không phải ngày mai bác có việc phải làm sao, nên bảo là trước đó muốn thả lỏng một chút. Bác định đưa em đến Đào Lĩnh bên kia ăn cơm, bảo em gọi cho anh.”
“Anh có muốn đi cùng không?”
“Không đi.”
Diệp Trăn Trăn: “….Không phải hôm nay anh được nghỉ sao?”
Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng: “Không có thời gian.”
“…”
Diệp Trăn Trăn nghẹn lời.
Cô ấy tiếc nuối “Aizzz” một tiếng: “Thôi vậy, em nói với bác anh không đi.”
Cúp điện thoại.
Phó Ngôn Trí còn chưa lên tiếng, bên cạnh truyền đến một âm thanh tò mò: “Đào Lĩnh là chỗ ngắm cảnh nổi danh đó ạ?”
Nghe vậy, vẻ mặt Phó Ngôn Trí hơi sững lại: “Từng đi?”
“Không có.”
Quý Thanh Ảnh lắc đầu: “Trước đó Tân Ngữ từng nói qua, nhưng bọn em vẫn chưa có thời gian đi.”
Phó Ngôn Trí hiểu rõ.
Đúng lúc đèn đỏ. Anh đưa mắt nhìn, sau khi đối diện với ánh mắt sáng ngời của Quý Thanh Ảnh, anh hỏi một tiếng: “Muốn đi?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Có khi nào không tới kịp không?”
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn giờ, thấp giọng nói: “Sẽ kịp.”
“Nhưng mà… mấy người Trăn Trăn cũng đi.”
Phó Ngôn Trí nghe ra một tầng ý tứ khác trong lời nói của cô.
Anh rẽ phải, nhìn đường lớn trước mặt: “Bên kia có mấy nhà hàng hương vị không tồi, không nhất định sẽ gặp nhau.”
Nói xong, anh bổ sung một câu: “Yên tâm.”
Quý Thanh Ảnh trầm mặc vài giây, nhỏ giọng nói: “Em không lo lắng.”
Cô sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng mà quay đầu: “Em sợ anh xấu hổ thôi.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Về nhà cất đồ xong.
Quý Thanh Ảnh đơn giản rửa mặt thu dọn một chút, rồi thay một bộ đồ khác đi ra ngoài.
Đào Lĩnh không xa, nhưng từ trung tâm thành phố lái xe tới đó, dù không kẹt xe cũng phải mất hơn một tiếng.
Nơi này phong cảnh tươi đẹp, không khí trong lành.
Có rất nhiều nhà hàng nằm trong rừng, không chỉ đặc sắc, mà hương vị cũng không tồi.
Phong cảnh lúc này vừa đúng độ tươi đẹp nhất.
“Hay là để em lái xe cho?”
Quý Thanh Ảnh đứng cạnh xe đề nghị.
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô: “Muốn?”
Quý Thanh Ảnh nhìn anh, tri âm tri kỉ nói: “Em chỉ là sợ anh mệt mỏi quá độ ăn không tiêu.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Lời này nghe vào tai khiến anh cảm thấy có chút không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra không đúng ở đâu.
“Không cần.”
Anh nhàn nhạt nói: “Lên xe.”
“…Vâng”
Ngồi ở trong xe.
Quý Thanh Ảnh cúi đầu nhìn điện thoại. Cô tìm kiếm ảnh bạn trên mạng đi du ngoạn Đào Lĩnh chụp lại, còn có những nhà hàng được đề cử, đôi mắt sáng rực lên.
“Đào Lĩnh còn có đài ngắm cảnh nữa ạ?”
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Quý Thanh Ảnh vừa nhìn vừa nói: “Phong cảnh bên kia đẹp thật đấy.”
Lúc đầu, Quý Thanh Ảnh tràn đầy phấn khởi, thỉnh thoảng còn bảo Phó Ngôn Trí giới thiệu trước cho mình một chút.
Sau đó, âm thanh của cô dần nhỏ đi nhiều.
Lúc đèn đỏ, Phó Ngôn Trí quay đầu nhìn Quý Thanh Ảnh, đập vào mắt là sườn mặt của cô.
Ánh mặt trời lúc bốn giờ chiều không quá chói mắt, thậm chí trở nên nhu hòa hơn.
Ánh sáng từ cửa sổ xe chiếu vào, phủ lên ngũ quan đẹp đẽ của cô một tầng ánh sáng nhu hòa.
Nhìn nhìn, mọi thứ đều hoàn hảo.
Cô ngủ rồi, lông mi giống như cái quạt nhỏ, để lại một bóng mờ dưới quầng mắt.
Phó Ngôn Trí thất thần, sau khi nghe được tiếng còi của xe phía sau mới đạp chân ga, nhìn thẳng phía trước.
…
Quý Thanh Ảnh không nghĩ tới mình sẽ ngủ.
Trong xe có tiếng nhạc dịu êm, giống như bài hát ru. Còn có hơi thở quen thuộc quanh quẩn, cho cô cảm giác yên ổn.
Bất tri bất giác, liền ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, xe đã ngừng.
Cô quay đầu, đập vào mắt là sắc xanh tươi tốt của cây cối ngoài cửa sổ.
Xinh đẹp lại chói sáng.
Cô đẩy cửa xe bước xuống, đang định tìm Phó Ngôn Trí thì Phó Ngôn Trí từ phía sau đi tới.
“Tỉnh?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Đến nơi từ bao giờ thế ạ? Sao anh không gọi em dậy?”
“Vừa mới.”
Phó Ngôn Trí lời ít ý nhiều nói: “Có đói bụng không?”
“Giờ cũng không đói lắm.”
Hơn năm giờ chiều, ánh mặt trời nghiêng nghiêng, tựa như muốn rơi xuống.
Quý Thanh Ảnh nâng mắt nhìn về nơi xa, quay đầu nhìn anh: “Em muốn ngắm hoàng hôn.”
Phó Ngôn Trí nhướng mày.
“Đi thôi.”
Mắt Quý Thanh Ảnh sáng lên, vội vàng đi theo.
Đài quan sát là nơi ngắm hoàng hôn tuyệt nhất.
Vì liên quan đến thời gian, nên hai người ngồi cáp treo đi lên.
Đến đài quan sát, hoàng hôn đã nhuộm bầu trời thành màu đỏ cam.
Một mảng lớn màu đỏ đập vào mắt, giống như tranh sơn dầu, xa hoa lộng lẫy.
Quý Thanh Ảnh nâng mắt nhìn, có loại yêu thích không nói nên lời.
Phó Ngôn Trí đứng cạnh cô, nhìn mặt trời lặn, rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Anh đưa mắt, nhìn về phía người bên cạnh.
Ý cười trên mặt cô rõ ràng, khiến cho không ai có thể coi nhẹ.
Anh hơi ngừng lại, chú ý tới đằng sau ngày càng nhiều người, hơi nghiêng người.
“Phó Ngôn Trí.”
Giọng nói của Quý Thanh Ảnh truyền đến.
Phó Ngôn Trí nhẹ đáp lại, một tay để trong túi, đứng đấy: “Ở đây.”
Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu: “Anh cho em nhìn chút.”
Khóe môi cô nở nụ cười, mặt mày rạng rỡ nhìn anh: “Anh vừa làm gì vậy?”
Phó Ngôn Trí hoàn hồn.
“Không có gì.”
Anh ngừng lại, nhìn theo ánh mắt cô, cũng chỉ có cảnh hoàng hôn.
“Nhìn gì?”
Quý Thanh Ảnh: “Nhìn anh đó.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Cô nhẹ nhàng cười: “Em muốn nhìn sườn mặt của anh. Sườn mặt anh đẹp lắm.”
– — Ý là anh quay đầu lại đi, để lại sườn mặt anh cho em.
Phó Ngôn Trí ngừng lại, bên tai là một câu lại một câu trêu chọc của cô, đáp lại: “Chỉ có sườn mặt đẹp?”
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Phó: Chính diện của anh không dễ nhìn? Những chỗ khác của anh không dễ nhìn?
Quý mỹ nhân:…
Editor: Chương này 6k chữ lận các chị oiii QAQ… Mấy chương sau trở đi chương nào cũng hơn 5k chữ nên có lẽ em sẽ ra chậm hơn, nên là các chị thông cảm cho em với ạ. Btw cảm ơn các chị đã ủng hộ em, những lượt like, cmt, vote của các chị trên WordPress, Wattpad và Facebook thực sự đã tiếp thêm động lực cho em rất nhiều đấy ạ. Em cảm ơn các chị nhiều <333333
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!