Hờn Dỗi - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Hờn Dỗi


Chương 28


* Đôi chim coo cũng sắp về chung một tổ rồi nên từ chương này em sẽ đổi xưng hô bác sĩ Phó gọi Quý mỹ nhân thành “tôi” – “em” nhé mọi người.

– ———–

Phó Ngôn Trí không nói gì, nhưng lại quay đầu nhìn cô một cái.

Đối diện với con ngươi tràn ngập ý cười kia, trong tim anh dường như có gì thoáng nhảy lên.

Trầm mặc một lúc, Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Rồi sao nữa?”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Cô đã nói trắng ra như vậy rồi, anh lại còn hỏi rồi sao nữa là như nào?!

Quý Thanh Ảnh tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy chắc chắn là anh cố ý.

Cố ý khiến cô phải đối mặt với chủ đề xấu hổ này.

Cô nhấp môi dưới, quay đầu nhìn anh: “Bác sĩ Phó, ngày xưa đi học chắc thành tích của anh tốt lắm nhỉ?”

Phó Ngôn Trí: “…”

Anh nhìn sự đắc ý nơi đáy mắt cô, không nhịn được mà bật cười.

“Em không biết sao?”

“Em biết chứ, nhưng mà bây giờ em lại có chút hoài nghi đấy.”

Nếu thành tích tốt, vậy sao anh không biết trong lời của em còn có ý khác chứ hả!!

Phó Ngôn Trí rũ mắt, che đi ý cười nơi đáy mắt.

“À, quên mất.”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Trong lúc bất tri bất giác, hai người đi tới dưới lầu tiểu khu.

Sau khi đến cửa nhà, Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn Phó Ngôn Trí: “Ngày mai anh phải đi làm ạ?”

“Ừm.”

Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên, khóe môi cong cong nói: “Vậy mai em mang cơm cho anh nhé?”

Phó Ngôn Trí hơi ngừng lại, nhàn nhạt nói: “Không cần.”

“Dạ?”

Ý cười trên mặt Quý Thanh Ảnh trong nháy mắt biến mất.

Phó Ngôn Trí cúi đầu nhập mật mã, rồi mới đưa mắt nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Không phải muốn ăn ở canteen bệnh viện à?”

Sau khi về phòng rửa mặt rồi lên giường nằm, Quý Thanh Ảnh ôm chăn lăn vài vòng mới dừng lại.

Cô chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, hưng phấn đến không ngủ được.

Loại vui sướng này khiến cô muốn tìm ai đó để chia sẻ. Cô mở khung chat với Trần Tân Ngữ, rồi gửi mấy emoji lăn lộn cho cô ấy.

Trần Tân Ngữ: [ Cậu với Phó Ngôn Trí hôn rồi? ]

Trần Tân Ngữ: [ Hay là giờ vẫn đang nằm trên giường của anh ấy? ]

Quý Thanh Ảnh: [… ]

Trần Tân Ngữ: [ Nếu không phải thì cậu kích động như thế làm gì? ]

Quý Thanh Ảnh: [ Cái người có bạn trai như cậu có thể suy nghĩ trong sáng chút hơn được không? ]

Trần Tân Ngữ: [ Tớ không có. ]

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, lập tức ngồi bật dậy.

“Sao lại không có?”

Quý Thanh Ảnh trực tiếp gọi điện nói chuyện với cô ấy.

Trần Tân Ngữ lúc này đang nằm trong phòng xem một bộ phim truyền hình, ôm gối nói: “Ý trên mặt chữ đấy.”

Quý Thanh Ảnh sửng sốt một chút, mím môi hỏi: “Chuyện khi nào?”

“Trước đó không lâu.”

Khi Trần Tân Ngữ nhắc tới chuyện này, đã không còn cảm xúc gì quá lớn.

Quý Thanh Ảnh hơi giật mình: “Vậy sao cậu không nói với tớ?”

Trần Tân Ngữ cười cười, nhẹ nhàng nói: “Lúc đó cậu đang trong đoàn làm phim, hơn nữa tớ thật sự không sao. Đàn ông muốn đổi thì đổi, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn.”

Quý Thanh Ảnh: “…”

Cô dở khóc dở cười: “Vậy mai tớ đi ăn với cậu nhé?”

“Không đi với bác sĩ Phó hả?”

Quý Thanh Ảnh không chút do dự nói: “Ăn cơm tối với cậu, còn trưa mai tớ đến bệnh viện ăn cơm với bác sĩ Phó.”

Trần Tân Ngữ: “Vậy xem ra tớ quan trọng hơn bác sĩ Phó nhỉ?”

Hai người nói chuyện vu vơ một hồi.

Quý Thanh Ảnh cũng không hỏi nhiều về chuyện chia tay của Trần Tân Ngữ, cô có thể cảm nhận được, cô ấy không muốn nhắc đến chuyện này.

Nếu cô ấy không muốn nhắc đến, thì cô chắc chắn sẽ không hỏi.

Sau khi cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh trầm mặc nghĩ ngợi.

Chuyện tình cảm thật khiến người ta khó mà hiểu thấu được.

Sáng này thứ hai, Quý Thanh Ảnh dậy thật sớm.

Đơn đặt trước trong tay cô còn rất nhiều, nên phải đẩy nhanh tốc độ mới kịp hoàn thành.

Cô cố ý đặt báo thức lúc 12 giờ trưa.

Như bình thường, khi làm việc Quý Thanh Ảnh sẽ quên hết tất cả, nếu như không cài báo thức, có lẽ cô phải làm xong việc thì mới nhớ tới những chuyện khác.

Nhưng Quý Thanh Ảnh không nghĩ tới cô sẽ nhận được điện thoại của bên Tam Thanh.

“Alo.”

Quý Thanh Ảnh nhìn số điện thoại xa lạ, nhưng vẫn chọn nghe.

“Xin chào, xin hỏi có phải là cô Quý Thanh Ảnh không ạ?”

Quý Thanh Ảnh trả lời: “Đúng ạ.”

“Chào cô, tôi là tổng thanh tra bộ phận thiết kế của Tam Thanh, chúng ta đã từng gặp qua ở vòng thi thứ hai, tôi là một trong số những ban giám khảo khi đó.”

Quý Thanh Ảnh sửng sốt một chút, nói: “Tôi vẫn nhớ, xin hỏi có chuyện gì không?”

Bên kia cười cười nói: “Tôi muốn hỏi cô một chút, cô có muốn gia nhập Tam Thanh không?”

Quý Thanh Ảnh khẽ ngẩn ra.

Có lẽ cảm nhận được sự trầm mặc của cô, bên kia trực tiếp nói thẳng: “Mọi người chúng tôi đều vô cùng thích tác phẩm của cô, muốn mời cô trở thành một thành viên của đại gia đình Tam Thanh này.”

Điều này không thể nghi ngờ.

Quý Thanh Ảnh là người có nhiều ý tưởng độc đáo, các tác phẩm của cô hiếm khi bị đánh giá thấp.

Cô trầm mặc một chút, thấp giọng hỏi: “Không phải vẫn còn vòng thi thứ ba hay sao ạ?”

Trước khi tham gia cuộc thi cô đã biết, ba hạng đầu của cuộc thi này có thể vào làm ở Tam Thanh.

Tam Thanh có thể được xem như là một doanh nghiệp thời trang hàng đầu trong nước.

Ở quốc tế cũng rất có tiếng tăm.

Đây cũng là công ty mà nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp mong muốn được nhận vào làm.

Đầu dây bên kia mỉm cười: “Quy định là như vậy, nhưng nếu có hạt giống tốt, chúng tôi cũng có chuẩn bị trước.”

Quý Thanh Ảnh hiểu rõ.

Cô im lặng một lát, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ phải nói xin lỗi với ngài rồi, hiện giờ tôi không có ý định sẽ ký hợp đồng với công ty.”

“Không cần suy nghĩ thêm sao?”

Quý Thanh Ảnh không chút do dự nói: “Đúng vậy, thật xin lỗi.”

Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới kéo suy nghĩ của mình quay lại, rồi tiếp tục cắt vật liệu trong tay.

Quý Thanh Ảnh bận bịu.

Phó Ngôn Trí cũng vậy.

Từ khi đến bệnh viện đến giờ, anh bận đến mức chân không chạm đất.

Ngay cả thời gian uống một ngụm nước cũng không có.

Từ Thành Lễ bây giờ không có ở đây, không ít rắc rối đổ lên vai Phó Ngôn Trí.

Mặc dù trong khoa không chỉ có mình anh, nhưng theo thói quen, mọi người có việc gì cũng tìm anh đầu tiên.

Đến 12 giờ trưa.

Triệu Dĩ Đồng vội vội vàng vàng đi đến, đúng lúc gặp anh: “Bác sĩ Phó, trưa nay có cần đặt cơm cho anh luôn không?”

“Không cần.”

Phó Ngôn Trí nói một câu, sau đó biến mất ở chỗ ngoặt.

Triệu Dĩ Đồng hiểu rõ gật gật đầu, quay đầu lại nhìn cảm thán: “Bác sĩ Phó ngay cả đi thôi cũng đẹp trai như vậy.”

Đồng nghiệp bên cạnh không nhịn được bật cười: “Cũng đúng thôi, đó là át chủ bài của bệnh viện chúng ta mà. Cũng không biết ai có thể cua được anh ấy nữa đây.”

Triệu Dĩ Đồng nhướng mày, nghĩ nghĩ nói: “Tôi cảm thấy người đẹp sườn xám kia có thể đấy.”

“Nhưng không phải người đẹp sườn xám bị từ chối nên không tới nữa rồi à?”

Nghe vậy, Triệu Dĩ Đồng cũng trầm mặc.

Đồng nghiệp tiếp tục nói: “Bác sĩ Tô cũng có khả năng đấy.”

Triệu Dĩ Đồng nhướng mày: “Khả năng không cao.”

“Sao lại không có khả năng? Bác sĩ Tô với bác sĩ Phó mà ở bên nhau thì có chung đề tài để nói chuyện, lại càng hợp hơn ấy chứ.”

Triệu Dĩ Đồng trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Nói chuyện gì?”

“Hả?”

Triệu Dĩ Đồng mặt vô cảm nói: “Nói về chuyện hôm nay nhịp tim có bình thường không à?”

“…”

Đồng nghiệp câm nín, quay đầu nhìn cô ấy: “Cô không thích bác sĩ Tô à?”

Triệu Dĩ Đồng không giải thích nhiều, vân đạm kinh phong nói: “Có thể xem là vậy.”

Hai người vừa nói vừa đi tới sảnh lớn, nhưng lại không nghĩ tới vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.

Tô Uyển Oánh đã chuẩn bị tốt tâm lý mới qua đây.

Cô ta sĩ diện, dù thích Phó Ngôn Trí, nhưng cũng sẽ không tới đây vào lúc giữa trưa nhiều người thế này.

Một khi bị từ chối, thì cô ta không biết để mặt mũi đi đâu cả.

Nhưng hôm nay, cô ta muốn qua đây để xác nhận một chút.

“Bác sĩ Tô, sao cô lại qua đây?”

Triệu Dĩ Đồng hỏi một tiếng: “Có chuyện gì sao?”

Triệu Dĩ Đồng cười nhạt một tiếng, nhìn cô ấy: “Bác sĩ Phó đâu?”

“Vẫn đang bận.” Triệu Dĩ Đồng mỉm cười: “Cô có việc gấp cần tìm bác sĩ Phó sao?”

“Không có việc gì gấp.”

Cô ta dịu dàng cười một tiếng: “Các cô cứ làm việc đi, tôi ở đây chờ bác sĩ Phó là được rồi.”

“Được.”

Hai người cũng không nói nhiều với cô ta nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Đi được hai bước, đồng nghiệp kéo quần áo mùa đông của Triệu Dĩ Đồng, hạ giọng nói: “Bác sĩ Tô đây là… cũng nghe thấy tin đồn trong bệnh viện nên đến mời bác sĩ Phó đi ăn cơm à?”

“Không biết, trước kia cô ta chỉ qua đây lúc tan tầm thôi.”

Đồng nghiệp nghĩ nghĩ: “Nói không chừng là phát hiện ra đối thủ cạnh tranh nên thấy có nguy cơ ấy mà.”

Triệu Dĩ Đồng: “…”

Lúc Quý Thanh Ảnh đến bệnh viện là 12h30.

Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Trí, rồi mới chậm rãi đi theo lối đi quen thuộc.

Giữa đường, cô còn gặp Triệu Dĩ Đồng.

“Thanh Ảnh.”

Triệu Dĩ Đồng nhiệt tình chào hỏi với cô: “Cô tới tìm bác sĩ Phó à?”

Quý Thanh Ảnh cong môi cười cười, chào cô ấy và mấy y tá bên cạnh: “Vâng, anh ấy còn đang bận sao?”

Triệu Dĩ Đồng chỉ chỉ: “Lúc chúng tôi xuống còn đang ở trên đó, cô lên xem xem.”

Cô ấy cười cười, hạ giọng nói: “Tôi còn tưởng cô không tới nữa chứ.”

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nhướng mày hỏi: “Sao lại thế được.”

Triệu Dĩ Đồng chỉ cười không nói, thúc giục cô: “Vậy cô mau lên đi.”

“Ừm.”

Quý Thanh Ảnh không lề mề nữa, lập tức đi lên tầng.

Lúc đến bên ngoài văn phòng khoa của Phó Ngôn Trí, cô thấy một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng cạnh đó, rũ mắt nhìn điện thoại.

Quý Thanh Ảnh không phải người có tính thích hỏi thăm bắt chuyện, nên không chủ động hỏi thăm.

Cô thăm dò đưa mắt nhìn về phía văn phòng.

Cửa đang đóng lại, có lẽ Phó Ngôn Trí vẫn chưa làm xong việc.

Vừa thu hồi tầm mắt, bên tai liền vang lên giọng nói của cô gái.

“Cô tới tìm bác sĩ Phó à?”

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng.

Là nữ bác sĩ vừa rồi.

Cô gật đầu, rất kính nể nghề nghiệp bác sĩ này: “Vâng, cô là đồng nghiệp của bác sĩ Phó à?”

“Đúng vậy.”

Tô Uyển Oánh nhìn cô gái trước mắt, mấp máy môi: “Cô tìm bác sĩ Phó có chuyện gì sao? Là người nhà bệnh nhân à?”

Quý Thanh Ảnh không trả lời vấn đề trước đó, chỉ trả lời: “Không phải.”

Tô Uyển Oánh hiểu rõ, bỗng chốc cười: “Thật không khéo.”

Quý Thanh Ảnh nhìn cô ta.

Tô Uyển Oánh chỉ chỉ nói: “Vừa rồi có một bệnh nhân cấp cứu gấp, bác sĩ Phó vào phòng phẫu thuật rồi.”

Ngữ điệu cô ta nhỏ nhẹ, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.

Cô ta nhìn Quý Thanh Ảnh, dịu dàng nói: “Có lẽ đến ba bốn giờ mới ra.”

Quý Thanh Ảnh sửng sốt một chút, bỗng chốc cười: “Vâng, cảm ơn.”

Tô Uyển Oánh nhìn động tác của cô, hơi sửng sốt: “Cô còn muốn chờ ở đây?”

Quý Thanh Ảnh gật đầu, cười cười nói: “Từ giờ đến ba bốn giờ cũng không lâu lắm, tôi ở đây đợi cũng được, đúng lúc tôi cũng không bận gì.”

Tô Uyển Oánh: “…”

Cô ta cắn môi dưới, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Không lâu sau, Tô Uyển Oánh đi trước.

Người đi rồi, Quý Thanh Ảnh nhấn nhấn điện thoại, nhìn khung chat với Phó Ngôn Trí, thở một hơi thật dài.

Phó Ngôn Trí đúng là phải tiếp nhận một bệnh nhân cấp cứu.

Nhưng vì một số nguyên nhân, nên anh không phải vào phẫu thuật.

Sau khi làm kiểm tra xong, người nhà bệnh nhân bảo thủ muốn điều trị.

Dù bọn họ đã kiến nghị phẫu thuật xác suất thành công cao, nhưng họ vẫn nhất quyết không đồng ý.

Bác sĩ cũng không miễn cưỡng quá mức.

Chỉ là hi vọng lớn nhất là sẽ lay chuyển được người nhà, nếu không bọn họ cũng sẽ không đưa ra quyết định cuối cùng.

Đợi đến khi Phó Ngôn Trí bận rộn xong đã là một giờ.

Trở lại văn phòng khoa, anh mở ngăn kéo lấy điện thoại ra xem.

Không ngoài ý muốn là có tin nhắn của Quý Thanh Ảnh.

Nửa tiếng trước cô đến đây, hỏi anh có bận không.

Tin tiếp theo, là mười phút trước.

Cô nhắn, đi trước.

Phó Ngôn Trí hơi dừng tay, rồi trực tiếp gọi cho cô.

“Alo.”

Quý Thanh Ảnh vừa đi đến cổng lớn bệnh viện.

“Đang ở đâu?”

Giọng nói của Phó Ngôn Trí vẫn luôn dễ nghe như vậy.

Lỗ tai Quý Thanh Ảnh tê rần, cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân: “Em đang ngoài cổng, anh bận xong rồi ạ?”

“Ừm.”

Phó Ngôn Trí cởi áo blouse trắng ra, thấp giọng hỏi: “Có muốn tới canteen ăn không?”

Quý Thanh Ảnh mím môi: “Có làm tốn thời gian của anh không?”

Phó Ngôn Trí bình tĩnh hỏi: “Thời gian gì?”

“…”

Quý Thanh Ảnh trầm mặc một lúc, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt: “Anh biết mà.”

Phó Ngôn Trí đáp lại một tiếng, đi ra khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa lại.

“Em không trì hoãn được thời gian làm việc của tôi đâu.”

Nói xong, anh bổ sung một câu: “Về phần thời gian nghỉ ngơi, là tôi muốn nghỉ ngơi thì sao lại tốn được?”

Không thể hiểu nổi.

Quý Thanh Ảnh bị anh lấy lòng, mây đen trên đỉnh đầu dần tản ra rồi biến mất.

Cô im lặng cong môi, tìm một vị trí đứng thoải mái: “Em có thể đổi ý được không?”

“Đổi ý chuyện gì?”

Phó Ngôn Trí nhàn nhạt hỏi: “Không ăn ở canteen nữa?”

Quý Thanh Ảnh cười: “Không phải.”

Cô nói: “Em vẫn muốn ăn ở canteen.”

Cô nhìn nhìn: “Em đến cửa canteen chờ anh nhé.”

“Không cần.”

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra.

Phó Ngôn Trí sải bước đi ra ngoài, “Đứng tại chỗ chờ tôi.”

Cổng lớn bệnh viện có nhiều người.

Người tới người lui, Phó Ngôn Trí bảo Quý Thanh Ảnh đứng chờ ở đây, vậy mà cô cũng đứng chờ thật.

Không quá hai phút.

Cô liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc.

Hôm nay Phó Ngôn Trí mặc một chiếc áo sơ mi đậm màu, khiến cho khí chất của anh trong nháy mắt thay đổi.

Hình như có thể chút cảm giác bá đạo.

Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, khóe môi dần cong lên.

Phó Ngôn Trí đến gần, rũ mắt nhìn cô: “Xin lỗi.”

Quý Thanh Ảnh lắc đầu: “Không phải anh có bệnh nhân cần cấp cứu sao?”

Phó Ngôn Trí kinh ngạc nhìn cô: “Sao em biết?”

“Đồng nghiệp của anh nói.”

Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng, để cho cô đi vào trong, giải thích: “Có bệnh nhân cấp cứu, nhưng không cần vào phòng phẫu thuật.”

Quý Thanh Ảnh “À” một tiếng, tò mò hỏi: “Vì sao?”

Phó Ngôn Trí trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Rất nhiều nguyên nhân.”

Bệnh tới đột ngột, tiền phẫu thuật không rẻ.

Với rất nhiều gia đình mà nói, thì đây có thể xem là họa từ trên trời rơi xuống.

Mặc dù nói tiền tiêu rồi mới kiếm lại được, nhưng với nhiều người lại không phải vậy.

Bệnh viện là nơi có thể nhìn thấy rất nhiều lạnh lẽo và ấm áp.

Lâu dần khiến người ta trở nên càng ấm áp, nhưng lại cũng có thể khiến người ta ngày càng lãnh đạm.

Quý Thanh Ảnh sửng sốt.

Cô nghe ra sự bất đắc dĩ trong ngữ khí của Phó Ngôn Trí.

Cô ngước mắt, nhìn sườn mặt của người đàn ông. Sườn mặt anh vẫn đẹp trai như cũ, nhưng lại nhiều thêm một chút mệt mỏi.

Quý Thanh Ảnh nhẹ đáp lại, đột nhiên vươn tay.

Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, dùng ánh mắt dò hỏi.

Quý Thanh Ảnh nhìn anh, mặt dày nói: “Vừa rồi em đứng tại chỗ lâu lắm đấy.”

“Ừm.”

“Đôi giày cao gót này là giày mới, cọ vào chân.”

Phó Ngôn Trí ngừng lại, tiếp lời cô: “Rồi sao?”

“Anh dìu em chút đi.”

Cô nói: “Chân em đau, không đi được, em sợ đi thêm lúc nữa sẽ ngã mất thì làm sao đây?”

Phó Ngôn Trí: “…”

Anh cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng dường như lại không có cách nào từ chối.

Quý Thanh Ảnh cũng không thúc giục anh lập tức trả lời.

Có lẽ là qua vài giây, một bàn tay vươn đến trước mặt cô, giọng nói của Phó Ngôn Trí từ đỉnh đầu truyền tới: “Cầm lấy.”

Cành lá hai bên thưa thớt rơi xuống, phủ xung quanh hai người.

Ánh nắng mặt trời phản xạ chồng lên nhau.

Quý Thanh Ảnh tươi cười hớn hở, đè xuống trái tim đang đập quá nhanh, đưa hai tay nắm lấy.

Nhiệt độ thân thể anh còn cao hơn so với tưởng tượng của cô.

Cách lớp quần áo, cảm giác vô cùng rõ ràng. Cô có thể cảm nhận được mạch đập ở cổ tay anh nảy lên, còn có thể sờ thấy cơ bắp trên cánh tay anh.

Quý Thanh Ảnh rũ mắt.

Nhìn cái bóng hai người chồng lên nhau, khóe môi không thể nào áp xuống được.

Từ cổng đến canteen, khoảng cách không xa nhưng cũng không gần.

Lúc sắp tới cửa, cô lo sẽ đem đến ảnh hưởng không tốt cho Phó Ngôn Trí nên tự giác thả tay ra.

Phó Ngôn Trí nhìn bàn tay trống không, thoáng dừng lại, lạnh nhạt để tay vào trong túi.

Đang định đi lên cầu thang, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của cô gái: “Phó Ngôn Trí, sao tai anh đỏ vậy?”

Quý Thanh Ảnh vô tình ngẩng đầu thì nhìn thấy vành tai anh phiếm đỏ.

Cô không nhịn xuống mà to gan chỉ ra.

Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, mặt không cảm xúc nói: “Qua gương bên kia nhìn xem.”

“Dạ?”

Phó Ngôn Trí nói: “Em đỏ mặt.”

“…”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, dựa vào nhau rất gần. Ngay cả hơi thở cũng dừng trên mặt đối phương.

Có thể thấy thật rõ lông tơ rất mảnh trên mặt và da thịt trắng nõn tinh tế của cô.

Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt, sau đó mới phản ứng lại.

“Thật ạ?”

Cô không cảm xúc nói: “Có lẽ là do ánh mặt trời gắt quá nên làm đỏ đấy.”

Phó Ngôn Trí tán thành với lời giải thích này, nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”

“…”

Trong canteen người không nhiều nhưng cũng không ít.

Các bác sĩ và y tá nghỉ ngơi bình thường sớm đã rời đi sau khi dùng cơm xong, nhưng cũng có người giống Phó Ngôn Trí, bận xong mới đến ăn.

Hai người vừa xuất hiện thì không ngoài dự đoán khiến mọi người chú ý.

Đồng nghiệp bên cạnh Tô Uyển Oánh kinh ngạc nói: “Uyển Oánh! Cậu nhìn bên kia kìa! Cô gái kia có giống người hôm qua chúng ta nhìn thấy ở rạp chiếu phim không?”

Tối qua Quý Thanh Ảnh cảm giác không sai.

Sau khi xem phim xong đi ra ngoài, đúng là có người đang nhìn cô và Phó Ngôn Trí.

Tô Uyển Oánh cũng không đoán được Phó Ngôn Trí sẽ xuất hiện ở rạp chiếu phim.

Trong hiểu biết của cô ta, dù Phó Ngôn Trí có hẹn với bạn bè, thì cũng sẽ không hẹn đi xem phim.

Nhưng tối qua, cô ta quả thật nhìn thấy.

Lúc đầu, cô ta chỉ xem như đó là một bóng lưng giống anh.

Nhưng sau khi nhìn chăm chú, rồi Phó Ngôn Trí quay người nhìn lại, thì cô ta mới thấy cả gương mặt anh.

Không sai, đó là Phó Ngôn Trí.

Đó cũng là lí do vì sao trưa nay cô ta tới tìm Phó Ngôn Trí.

Cô ta muốn xác thực, cũng muốn cố gắng hơn một chút.

Tô Uyển Oánh trong đang phân tâm thì bị người ta gọi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn.

Cách đó không xa, thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Phó Ngôn Trí và cô gái mặc sườn xám đập vào mắt.

“Uyển Oánh?”

Đồng nghiệp hạ giọng hỏi: “Có phải cô ấy không?”

Tô Uyển Oánh cắn cắn môi, trừng mắt nhìn hai người bên kia, trả lời: “Đúng là cô ta.”

Quý Thanh Ảnh đứng cạnh Phó Ngôn Trí.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt bắn tới từ bốn phương tám hướng.

Nếu như là bình thường, thì cô đều sẽ lờ đi. Nhưng lúc này, lại hơi khó.

Những người này, đại đa số đều là đồng nghiệp của Phó Ngôn Trí, cô không thể không để ý đến bọn họ được.

Nghĩ đến đây, cô đưa tay chọc chọc cánh tay của người đang vân đạm kinh phong bên cạnh.

Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn.

Quý Thanh Ảnh nói mơ hồ không rõ: “Mọi người đều đang nhìn anh mà anh không có cảm giác gì ạ?”

Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng, cầm hai khay đồ ăn đến, rồi đưa cho cô một khay: “Sau đó thì sao?”

Quý Thanh Ảnh: “Không có sau đó.”

Cô buồn bã nói: “Em chỉ là cảm khái một chút thôi, bác sĩ Phó đúng là nhân vật làm mưa làm gió ở bệnh viện mà.”

Phó Ngôn Trí: “Không phải.”

“Sao lại không phải?”

Quý Thanh Ảnh đảo mắt nhìn một vòng, sau khi chú ý thấy có người đang cầm điện thoại chụp ảnh, cô thu hồi ánh mắt: “Tất cả mọi người đều đang nhìn anh, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp nữa kìa.”

“Không phải chụp tôi.”

Phó Ngôn Trí đi lên phía trước, lạnh nhạt nói: “Bọn họ đang chụp em.”

Quý Thanh Ảnh: “… Em có gì tốt mà chụp?”

Nghe vậy, Phó Ngôn Trí dừng bước nhìn cô.

Cô sững sờ, kinh ngạc không thôi.

Bị anh nhìn như vậy, cô vẫn chưa kịp thích ứng.

Cô mơ hồ hỏi: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”

Đáy mắt Phó Ngôn Trí ẩn hiện ý cười: “Nhìn xem em có gì tốt mà chụp.”

“…”

Quý Thanh Ảnh nghe được ý cười nhạo trong lời nói của anh, hai má vừa bớt đỏ lại bắt đầu đỏ ửng lên. Cô dường như bị sự hạnh phúc đánh trúng, đầu óc choáng váng.

Cô nghẹn lời, nhưng không cam lòng chịu yếu thế.

Nghĩ nghĩ, Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng lại anh: “Vậy anh… Nhìn ra được không?”

Phó Ngôn Trí: “…”

Anh không nghĩ tới cô sẽ trả lời lại.

Anh không lên tiếng, Quý Thanh Ảnh cũng không từ bỏ.

“bác sĩ Phó, em đang hỏi anh đấy, anh đã nhìn ra chưa?”

Cô chớp chớp mắt, con ngươi đầy ranh mãnh: “Anh nói chuyện đi chứ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Quý mỹ nhân: Anh nhìn ra cái gì vậy?

Bác sĩ Phó: Không chống đỡ được.

*So sorry các chị vì giờ em mới ra chương mới được ạ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN