Hờn Dỗi
Chương 38
Không kịp đề phòng, Quý Thanh Ảnh bị lời nói của anh làm cho đứng hình.
Theo đó là những suy nghĩ mơ màng không khống chế được.
Mặt cô đỏ lên. Máu trong thân thể cũng chảy nhanh hơn, da thịt ẩn ẩn nóng lên.
Quý Thanh Ảnh mở lớn mắt, khóe môi giật giật, một lúc lâu cũng không nói được một chữ.
Nhận thấy sự trầm mặc của cô, Phó Ngôn Trí vô cùng nghiêm túc nói: “Sao vậy?”
Anh nói: “Ngày mai có việc bận?”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô quay đầu, sau khi nhìn thấy ý cười bên khóe môi anh, thì hối hận không thôi.
“Phó Ngôn Trí!”
Cô tức giận gọi tên anh.
Phó Ngôn Trí cong môi cười: “Sao mới chỉ trêu em một chút thôi mà đã không chịu được rồi??”
“…”
Quý Thanh Ảnh không thèm để ý đến anh nữa.
Phó Ngôn Trí cười một cái, không trêu cô nữa.
Anh thấp giọng giải thích: “Vẫn kịp về nhà trước 12 giờ.”
“Ồ.”
Quý Thanh Ảnh không hỏi gì thêm.
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, nói: “Nếu không quay về, tôi sẽ nói trước với em.”
Anh sẽ không để Quý Thanh Ảnh qua đêm ở ngoài nếu chưa có sự đồng ý của cô.
Mặc dù chỉ là qua đêm đơn thuần. Trừ phi thực sự có tình huống đặc thù gì đó.
Quý Thanh Ảnh “Vâng” một tiếng, nhìn sang chỗ khác: “Em biết.”
Cô rõ ràng biết, người đàn ông mình thích là người như thế nào.
Phó Ngôn Trí nhìn bản đồ, thấp giọng nói: “Còn lâu mới về đến nhà, em chợp mắt một lát đi.”
“Vậy còn anh, có buồn ngủ không?”
Quý Thanh Ảnh hỏi: “Có muốn em nói chuyện phiếm với anh không?”
Phó Ngôn Trí trầm ngâm một lát, “Không cần, em chợp mắt chút đi.”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Vâng.”
Cô đúng là có hơi mệt.
Trong xe yên tĩnh lại. Một mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong không gian kín, nhịp thở của người bên cạnh đều đặn, ngủ vô cùng quy củ.
Phó Ngôn Trí giơ tay, chính điều hòa sang độ ấm thích hợp để ngủ.
Ra khỏi đường cao tốc, anh đưa mắt nhìn về phía người đang say ngủ, không dám quấy nhiễu.
Ngoài cửa sổ truyền đến hương hoa cỏ.
Quý Thanh Ảnh bị mùi hương theo gió truyền đến đánh thức, cô theo bản năng dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện không biết xe đã dừng lại từ khi nào.
Cô tỉnh táo lại, áo khoác trên người trượt xuống.
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, cúi đầu nhìn áo khoác trước mặt, là áo của Phó Ngôn Trí, cô đã từng nhìn thấy rất nhiều lần.
Trên áo còn mang theo mùi nắng.
Cô quay đầu, trên ghế lái đã không có ai.
Quý Thanh Ảnh lấy điện thoại trong túi ra, vừa nhìn ra cửa sổ vừa gọi cho anh.
Vừa nhìn qua, cô đã ngơ ngẩn cả người.
Đập vào mắt đầu tiên là cảnh núi rừng xanh um tươi tốt, xung quanh là vài ngọn núi thấp thấp.
Gần hơn một chút, là một biển hoa rộng lớn được bao bọc bởi những hàng cây cao thấp không đều. Muôn hoa nở rộ, đung đưa trong gió.
Hoa nở rực rỡ, lộng lẫy bắt mắt.
Quý Thanh Ảnh bị bất ngờ.
Còn chưa kịp hồi phục tin thần, điện thoại đã truyền đến âm thanh quen thuộc của người đàn ông: “Tỉnh rồi?”
Cô đáp lời: “Anh ở đâu?”
Vừa nói, Quý Thanh Ảnh vừa đẩy cửa xe đi xuống.
Phó Ngôn Trí ngước mắt, nhìn về phía người đang đưa lưng về phía mình, thấp giọng nói: “Quay đầu lại đi.”
Quý Thanh Ảnh xoay người.
Phó Ngôn Trí đang đứng cách đó không xa, trong tay còn cầm điện thoại, từ xa nhìn cô.
Cô sửng sốt.
Nhìn ra sau lưng Phó Ngôn Trí.
Vẫn là trảng cỏ rộng lớn, còn có mấy ngôi nhà nhỏ, được xây theo hàng theo lối.
Mà hai bên trảng cỏ còn có một biển hoa khóa bao quanh.
Biển hoa màu trắng, mang theo hương thơm thanh nhã của hoa nhài.
Đôi mắt của Quý Thanh Ảnh sáng rực lên, trong mắt đầy ngạc nhiên vui mừng.
Cô kinh ngạc nhìn Phó Ngôn Trí, khóe môi khẽ nhếch.
Phó Ngôn Trí đến gần, chăm chú nhìn cô một lát, nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”
“Thích thích.”
Quý Thanh Ảnh đột nhiên gật đầu: “Đẹp lắm ạ.”
Phó Ngôn Trí cười, chỉ chỉ: “Đi qua kia đi dạo không?”
“Được ạ.”
Hai người đi tới biển hoa nhài bên kia.
Mùa này không phải là lúc hoa nhài nở rộ, nên cũng có vài khóm hoa đã ngả vàng héo úa.
Nhưng vì có người chăm sóc, nên phần lớn hoa vẫn nở rất đẹp.
Còn chưa tới gần, đã có hương hoa nhài nhẹ nhàng chui vào đầu mũi.
Quý Thanh Ảnh không nhịn được, khom lưng ngửi ngửi. Là mùi hương cô thích.
Hai người đi thêm một đoạn ngắn nữa.
Quý Thanh Ảnh phát hiện, ngoại trừ biển hoa ra, còn có vài động vật nhỏ, chỗ cắm trại, xích đu và cầu trượt.
Mọi thứ cho picnic đều đầy đủ.
Không đợi cô ngạc nhiên xong, Phó Ngôn Trí – người bảo quay lại lấy nước cho cô đã quay lại, ngoại trừ bình nước, trên tay anh còn nhiều thêm một con diều.
Quý Thanh Ảnh hoàn toàn sửng sốt: “Anh còn mang theo diều?”
Phó Ngôn Trí đáp lời, nhắc nhở cô: “Không phải lần trước em nói muốn chơi à?”
Quý Thanh Ảnh nhớ ra. Lần trước ở cổng bệnh viện, bọn họ đã từng mua một con diều.
Cô ngước mắt, không thể tin nổi mà nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong nháy mắt ấy, Quý Thanh Ảnh đột nhiên phát hiện, tình cảm của cô với Phó Ngôn Trí, dường như không đơn giản chỉ là thích.
Cô hoàn toàn rơi vào cái bẫy mà anh vô tình sắp đặt.
Là cô cam tâm tình nguyện.
Quý Thanh Ảnh không có cách nào dùng ngôn ngữ để giải thích.
Cô chỉ biết, có lẽ cả đời này của cô sẽ không còn thích ai nhiều như thích Phó Ngôn Trí nữa. Mặc dù có rất nhiều nhân tố không xác định trong tương lai. Nhưng cô có thể xác định rõ ràng rằng cô sẽ không thích thêm ai khác ngoài anh nữa.
Chỉ có Phó Ngôn Trí mới có thể khiến cô buông bỏ mọi phòng bị.
Nhận thấy cô thất thần, Phó Ngôn Trí duỗi tay quơ quơ trước mặt cô, trầm thấp nói: “Hoàn hồn nào.”
Cô đột nhiên chớp mắt.
Phó Ngôn Trí nhìn cô: “Không muốn chơi?”
“Không phải.” Quý Thanh Ảnh vội vàng trả lời: “Em muốn chứ.”
Phó Ngôn Trí chăm chú nhìn cô, đột nhiên bật cười.
“Đi thôi.”
Anh đưa con diều cho cô.
Quý Thanh Ảnh nhận lấy, đã rất nhiều năm rồi cô không chơi thả diều nữa, nên trong lúc nhất thời vẫn chưa thành thạo được.
Phó Ngôn Trí theo sau cô, cô dần chạy chậm, anh cũng sải bước đuổi theo.
Đây là một khu nghỉ dưỡng giải trí.
Không biết là do bây giờ đang trong thời gian làm việc hay vì lí do gì, mà nơi này ngoại trừ hai người họ thì không có người khác.
Quý Thanh Ảnh vật lộn một hồi cũng thả được diều bay cao.
Cô cầm dây diều trong tay, chạy nhanh về phía trước. Dây thả ra ngày càng dài, diều cũng càng bay cao. Cô nhìn nhìn, bước chân chậm lại.
“Phó Ngôn Trí.”
Phó Ngôn Trí giương mắt.
Quý Thanh Ảnh vẫy vẫy tay với anh: “Em mệt rồi, làm sao thu diều lại đây?”
Phó Ngôn Trí bật cười, lại nhận lấy con diều từ tay cô.
Hai người thu dây diều lại.
Quý Thanh Ảnh chăm chú nhìn một lát, nhẹ nhàng hỏi: “Anh biết vì sao em không thả tiếp không?”
Phó Ngôn Trí nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Em sợ nếu cho diều bay cao một chút nữa, thì sẽ bay mất.”
Phó Ngôn Trí giật mình.
Anh ngừng lại, thấp giọng nói: “Sẽ không.”
Quý Thanh Ảnh nâng mắt.
Phó Ngôn Trí nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng nói: “Cho dù có bay mất, thì cũng sẽ quay lại tìm em.”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt.
Phó Ngôn Trí rũ mắt, thấy cô vì chạy nhanh mà mái tóc trở nên rối loạn, có vài sợi bị gió thổi loạn, dán vào hai bên má. Anh nâng tay vén ra.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Trong mắt của Phó Ngôn Trí, chỉ có cô.
Trong chớp mắt ấy, Quý Thanh Ảnh thấy được sự ôn nhu nơi đáy mắt anh. Không thể tin nổi.
Tay hai người vẫn đang cầm diều, chưa buông ra.
Quý Thanh Ảnh nhìn vào mắt anh, tim đập rộn ràng. Trong mơ hồ, cô cảm thấy dường như sắp có gì đó phát sinh.
Đang nghĩ ngợi, Phó Ngôn Trí đột nhiên cong lưng, thấp giọng hỏi: “Lời vừa rồi, em nghe hiểu không?”
“Dạ?”
Phó Ngôn Trí rũ mắt, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Sẽ quay lại tìm em, dù là diều, hay là người.”
Quý Thanh Ảnh đột nhiên hoài nghi chỉ số thông minh của mình. Sao cô lại không hiểu được lời nói của Phó Ngôn Trí nhỉ?
Rõ ràng mỗi chữ đều quen thuộc, nhưng mà… không thể giải thích rõ ràng được.
Phó Ngôn Trí khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Quý Thanh Ảnh.”
Quý Thanh Ảnh nhìn anh.
Phó Ngôn Trí đối mặt với cô, nhìn cô né tránh ánh mắt mình, khẽ cười: “Chúng ta thương lượng một chuyện.”
Quý Thanh Ảnh chớp mắt: “Anh nói đi.”
Phó Ngôn Trí hơi ngừng, thấp giọng nói: “Chúng ta đổi vai một chút.”
“Dạ?”
Cô không hiểu.
Phó Ngôn Trí thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô, con ngươi hiện lên ý cười: “Nghe không hiểu?”
“… Vâng.”
Quý Thanh Ảnh nhấp môi: “Anh nói rõ ra một chút được không?.”
Phó Ngôn Trí cong môi, nhét cả con diều vào lòng cô, giọng nói trầm thấp: “Sau này, em chạy phía trước, còn tôi sẽ đuổi theo em.”
Quý Thanh Ảnh sửng sốt, không thể tin nổi mà nâng mắt nhìn anh, môi mấp máy: “Anh nói gì cơ?”
“Em hiểu mà.”
Ánh mắt Phó Ngôn Trí trầm tĩnh, giọng nói trầm thấp: “Xin lỗi, để em phải theo đuổi lâu như vậy.”
Quý Thanh Ảnh đột nhiên lắc đầu.
Cô không cảm thấy anh có gì phải xin lỗi, những chuyện đó đều là cô tự nguyện.
“Em không cảm thấy…”
“Nghe tôi nói xong trước đã.”
Phó Ngôn Trí cúi người nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: ” Quyết định này, không phải là nhất thời xúc động.”
Anh hạ giọng, mang theo cảm giác trấn an lòng người: “Trước đây là tôi quyết định sai lầm, những chuyện này, hẳn là đàn ông chủ động mới đúng.”
Quý Thanh Ảnh vẫn lắc đầu.
Cô nhìn anh gần trong gang tấc, cắn môi nói: “Nhưng em cảm thấy không cần thiết, em không cảm thấy mình cần phải được theo đuổi.”
Phó Ngôn Trí cười: “Nhưng tôi muốn.”
Anh bình tĩnh nói: “Tôi không muốn em không có những gì tốt đẹp mà người khác được hưởng thụ.”
Quả thật, xã hội bây giờ, yêu là phải theo đuổi. Nữ theo đuổi nam cũng sớm trở thành hiện tượng phổ biến.
Nhưng trong mắt vài người, lại vẫn cảm thấy nữ theo đuổi nam là vô cùng hèn mọn, thậm chí còn khinh thường.
Phó Ngôn Trí không muốn sau này, người khác biết lúc trước Quý Thanh Ảnh là người chủ động, rồi lại nhìn cô bằng ánh mắt xem thường.
Thậm chí nói xấu sau lưng cô không ra gì.
Mặc dù Phó Ngôn Trí không cảm thấy giữa hai người sẽ có vướng mắc vì chuyện này, nhưng những lời như vậy, anh không muốn nghe, càng không muốn Quý Thanh Ảnh nghe được.
Con gái sinh ra là để cưng chiều. Huống hồ là người anh thích.
Cô nên có được quyền lợi như vậy.
Anh cúi đầu, nghiêm túc nói: “Sau này người khác hỏi em, có quan hệ gì với anh, thì em cứ quang minh chính đại mà nói với bọn họ rằng…”
Lời anh nói không nặng không nhẹ, rơi vào tai cô: “Anh là người theo đuổi em.”
Im lặng trong chốc lát.
Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng anh: “Nhất định phải như vậy sao?”
Phó Ngôn Trí gật đầu, mỉm cười: “Không muốn được anh theo đuổi?”
“Không phải.”
Quý Thanh Ảnh nhìn ngón tay, thì thầm: “Em chỉ muốn sớm có một người bạn trai thôi.”
Phó Ngôn Trí không nhịn được, cười thành tiếng.
Anh dỗ cô: “Anh sẽ nỗ lực để nhanh chóng theo đuổi được đại mỹ nhân.”
Lúc sau, hai người thu diều lại.
Quý Thanh Ảnh đi WC, lúc quay lại xe, Phó Ngôn Trí lấy từ cốp xe ra mấy thứ trước đó cô không thấy.
Anh thật sự đưa Quý Thanh Ảnh đi picnic.
Tấm vải trắng caro đỏ được trải ra, có mấy giỏ tre nhỏ, đồ ăn nhẹ, và cả vài món tráng miệng mà không biết Phó Ngôn Trí lấy từ đâu ra.
Ánh hoàng hôn nhuộm hồng sắc xanh của bầu trời, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Hai người được hương hoa vây quanh, được ánh hoàng hôn bao phủ, hình ảnh đẹp đẽ đến mức không ai nỡ lòng đánh vỡ.
“Anh chuẩn bị những thứ này từ bao giờ vậy?”
Quý Thanh Ảnh nhìn tới mức sửng sốt.
Phó Ngôn Trí “À” một tiếng, thấp giọng nói: “Tối qua sau khi tan làm thì anh tới siêu thị một chuyến.”
Anh vừa nói xong, thì hình ảnh anh một mình đi siêu thị hiện ra trước mắt Quý Thanh Ảnh.
Nghĩ nghĩ, cô nhấp môi dưới, nói: “Lần sau nếu đi thì anh có thể gọi em đi cùng.”
Phó Ngôn Trí cười, “Được.”
Nếu không phải thời gian không cho phép, thì có lẽ hai người sẽ qua đêm bên ngoài thật.
Đến 8 giờ tối, họ mới quay về.
Ánh đèn hai bên đường sáng lên, như những người dẫn đường.
Quý Thanh Ảnh nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.
Cô ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Phó Ngôn Trí.”
Phó Ngôn Trí đáp lời: “Ừ?”
Quý Thanh Ảnh nhíu nhíu mày: “Có phải… anh đã biết chuyện gì hay không?”
Phó Ngôn Trí không rõ nguyên do, tranh thủ đưa mắt nhìn cô: “Biết chuyện gì?”
Quý Thanh Ảnh chăm chú nhìn sườn mặt của anh một lúc lâu, cũng có chút không xác định.
Cô trầm ngâm giây lát, rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.”
Phó Ngôn Trí dừng lại, đột nhiên hỏi: “Có chuyện gì mà không thể nói cho anh biết?”
Quý Thanh Ảnh: “… Không phải.”
Cô nhẹ giọng nói: “Không phải chuyện gì lớn.”
Nghe vậy, Phó Ngôn Trí đáp lời, không hỏi nhiều nữa.
Quý Thanh Ảnh nhìn anh một lát, rồi yên lặng thu hồi ánh mắt.
Cô cảm thấy, hẳn là Phó Ngôn Trí không biết cuộc đối thoại giữa cô và vị bác sĩ kia đâu.
Nhưng lại cũng giống như đã biết.
Nếu không sao anh lại hao hết tâm tư để hai người đổi vị trí như vậy làm gì.
Sáng sớm hôm sau, Quý Thanh Ảnh nhận được bữa sáng Phó Ngôn Trí nhờ người đưa tới.
Cô cong khóe môi, vui vẻ ra mặt mà chụp ảnh cho anh.
Quý Thanh Ảnh: [Cảm ơn đồ ăn của bác sĩ Phó.]
Phó Ngôn Trí: [Trưa nay đến bệnh viện không?]
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra: [Anh không bận sao ạ?]
Phó Ngôn Trí: [Không chắc nữa, nếu không tới thì anh bảo người đưa cơm cho em.]
Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười, cầm điện thoại nhắn lại: [Anh đây là định lo ngày ba bữa cho em hả?]
Phó Ngôn Trí nhắn lại rất nhanh: [Em cho phép chứ?]
Quý Thanh Ảnh cười, chậm chạp gõ hai chữ: [Cho chứ.]
Phó Ngôn Trí không tán gẫu lâu với cô.
Sau khi đến khoa, anh liền bỏ điện thoại xuống.
Buổi sáng vẫn bận rộn như cũ, dường như không có thời gian nghỉ ngơi. Thậm chí thần kinh căng thẳng rất lâu.
Đến giữa trưa, Phó Ngôn Trí bận xong quay lại văn phòng.
Từ Thành Lễ cũng đúng lúc quay về từ bên ngoài, mà theo sau anh ta, còn có một người.
Là Tô Uyển Oánh.
Ánh mắt Phó Ngôn Trí không dừng lại, anh cởi áo blouse trắng treo một bên, rồi mở ngăn kéo ra.
“Bác sĩ Phó.”
Trong tay Tô Uyển Oánh cầm hộp giữ nhiệt, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Phó Ngôn Trí hơi nâng mắt: “Bác sĩ Tô, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, có chuyện gì sao?”
Tô Uyển Oánh nhấp môi, nhìn Từ Thành Lễ vẫn còn ở trong văn phòng, không lên tiếng.
Từ Thành Lễ hiểu rõ, cười cười nói: “Tôi đi xuống canteen đây, hai người nói chuyện đi.”
“Đợi chút nữa.”
Phó Ngôn Trí lạnh lùng nói: “Cùng nhau đi đi.”
Từ Thành Lễ: “…”
Anh ta liếc mắt nhìn đồ vật Tô Uyển Oánh cầm trong tay, ra hiệu bằng ánh mắt.
Phó Ngôn Trí như thể không nhìn thấy, giọng điệu bình tĩnh: “Bác sĩ Tô, có chuyện gì liên quan đến công việc sao?”
Sắc mặt Tô Uyển Oánh trắng bệch, lắc đầu: “Không phải.”
Cô ta không nghĩ tới, Phó Ngôn Trí sẽ vô tình như vậy.
Trong ấn tượng của cô ta, dù Phó Ngôn Trí lạnh nhạt ít nói, nhưng cũng không phải là người hoàn toàn lạnh lùng.
Anh làm việc gì cũng có chừng mực, dù là đối với ai đi chăng nữa, thì cũng sẽ chừa lại ba phần khách khí.
Mặc dù trước đây anh từng từ chối người khác, cũng sẽ không thế này.
Từ Thành Lễ nghe vậy, cũng cảm thấy có chút không đành lòng.
Anh ta ‘khụ’ một tiếng, như để hòa hoãn bầu không khí. Lời còn chưa nói ra miệng, thì chuông điện thoại của Phó Ngôn Trí vang lên.
Biểu cảm trên mặt anh trong nháy mắt nhu hòa một chút, giọng nói cũng có thêm độ ấm: “Nhận được rồi?”
“Vâng.”
Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười: “Anh định ngày nào cũng tặng em một nhành hoa nhài hay sao?”
Phó Ngôn Trí đáp lời, thấp giọng hỏi: “Không thích hoa nhài?”
“Thích chứ ạ.”
Quý Thanh Ảnh chăm chú nhìn nhành hoa trong tay, nói: “Nhưng như vậy có phiền anh quá không?”
“Không đâu.”
Phó Ngôn Trí cầm thẻ cơm trong ngăn kéo, nói nhỏ: “Em thích là được.”
Quý Thanh Ảnh cười, nghe động tĩnh bên này của anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh vừa hết bận ạ?”
“Ừm, đang định đi ăn cơm.”
“Ăn ở canteen ạ?”
“Ừ.”
Phó Ngôn Trí như đang ám chỉ gì đó, không nhanh không chậm nói: “Em không tới, anh chỉ có thể ăn cơm dưới canteen.”
“…”
Tô Uyển Oánh nhìn bóng lưng ngày càng cách xa mình, bàn tay siết chặt hộp đồ ăn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Cô cắn môi, chỉ cảm thấy những lời từ chối trước đó của Phó Ngôn Trí, cũng không có lực sát thương bằng giờ phút này.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày Phó Ngôn Trí nói chuyện như vậy với một cô gái. Giọng điệu nhu hòa, thậm chí còn… báo lại hành tung của mình rõ ràng với người ấy.
Nếu cô ta không nghe nhầm, thì Phó Ngôn Trí còn đưa hoa cho người kia.
Sao có thể.
Sao Phó Ngôn Trí có thể làm ra những chuyện như vậy được.
Cúp điện thoại.
Từ Thành Lễ nhìn Phó Ngôn Trí, im lặng giơ ngón cái lên.
Phó Ngôn Trí giương mắt.
Từ Thành Lễ quay đầu lại nhìn, hạ giọng nói: “Có phải cậu hơi quá đáng rồi không?”
“Quá đáng cái gì?”
Từ Thành Lễ: “… Cậu nói gì cơ? Cậu không thấy bác sĩ Tô là tới tìm cậu cùng ăn cơm à? Trong tay cô ấy còn cầm hộp đồ ăn kìa, nói không chừng là tự tay làm đấy.”
Phó Ngôn Trí tay cắm trong túi, nhàn nhạt nói: “Vậy thì sao? Liên quan gì đến tôi?”
Từ Thành Lễ: “…”
Anh không muốn nói chuyện với người cố ý giả ngu.
An tĩnh một lát, anh ta nâng cằm hỏi: “Có phải bác sĩ Tô làm gì đắc tội cậu không?”
Theo như tính cách bình thường của Phó Ngôn Trí, thì anh sẽ không như thế.
Từ Thành Lễ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến khả năng Tô Uyển Oánh đã làm gì đó đắc tội với Phó Ngôn Trí.
Phó Ngôn Trí không tiếp lời.
Anh nghĩ tới những lời Triệu Dĩ Đông nói hôm trước.
– — Kỳ thật Triệu Dĩ Đông cũng không rõ lắm ở hành lang Tô Uyển Oánh đã nói gì với Quý Thanh Ảnh.
Lúc hai người nói chuyện, chỉ là có y tá khác nhìn thấy, sau đó chuyện này bắt đầu lan truyền trong phạm vi nhỏ.
Tô Uyển Oánh thích Phó Ngôn Trí, hầu hết mọi người trong bệnh viện đều biết. Nhưng cô ta không thể vứt mặt mũi của mình để theo đuổi người khác, thậm chí còn thấy xấu hổ với chuyện nữ theo đuổi nam này, chỉ là thỉnh thoảng mời mọc ám chỉ với Phó Ngôn Trí.
Còn Quý Thanh Ảnh, cô được mọi người truyền tai nhau là người đẹp đang điên cuồng theo đuổi anh gần đây.
Nội dung cuộc đối thoại của hai người không ai biết, nhưng Triệu Dĩ Đông lại nghe được mấy lời không được tốt đẹp lắm từ chỗ đồng nghiệp.
Là đối thoại của Tô Uyển Oánh với bạn tốt.
Cô ta nói với đồng nghiệp thân thiết rằng, cô ta đã hỏi qua Quý Thanh Ảnh, hai người gì cũng không phải. Chẳng Quý Thanh Ảnh cô (Quý Thanh Ảnh) chỉ xinh đẹp hơn những người theo đuổi Phó Ngôn Trí khác một chút mà thôi.
Thậm chí còn nói, Quý Thanh Ảnh không biết xấu hổ, da mặt dày, theo đến tận bệnh viện để theo đuổi đàn ông, làm mất mặt phụ nữ.
Cô ta nói rất nhiều lời khó nghe, Triệu Dĩ Đông nhìn thấy sắc mặt của Phó Ngôn Trí ngày càng khó coi thì cũng im lặng.
…
Giữa những lời của Triệu Dĩ Đông, Phó Ngôn Trí thất thần.
Anh nghĩ tới hành động khác thường mấy ngày nay của Quý Thanh Ảnh, có chút tức giận, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng.
Quý Thanh Ảnh không phải là người sẽ nói xấu sau lưng người khác, cho dù tủi thân, cũng không nói nửa lời với Phó Ngôn Trí.
Nếu không phải có Triệu Dĩ Đông nói, có lẽ đến giờ Phó Ngôn Trí vẫn cảm thấy có lẽ cô thấy mệt nên mới không tới bệnh viện.
Người quen đều biết, Phó Ngôn Trí có tật xấu bênh vực người mình.
Anh nhìn thì có vẻ nhạt nhẽo lạnh nhạt, nhưng khi có người xúc phạm tới người hoặc chuyện mà anh để ý, anh đều sẽ thiên vị hơn bất kỳ ai.
Hồi lâu không nghe được đáp án, Từ Thành Lễ bất mãn hỏi: “Cậu suy nghĩ gì vậy?”
Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn anh ta, ngữ khí lạnh nhạt: “Không có gì.”
Từ Thành Lễ: “Vậy lần sau cậu ôn nhu với bác sĩ Tô một chút, tôi thấy vừa rồi cô ấy suýt khóc luôn đấy.”
Phó Ngôn Trí mí mắt cũng không nhấc, lạnh nhạt nói: “Cậu đau lòng thì cậu đi mà ôn nhu chút.”
Từ Thành Lễ: “…”
Anh ta hết chỗ nói, sau lúc lâu thì chuyển đề tài: “Không nói về bác sĩ Tô nữa, người vừa gọi điện thoại cho cậu là người đang theo đuổi cậu hả?”
Phó Ngôn Trí hơi dừng lại, rồi bước chân dừng hẳn.
Từ Thành Lễ vẻ mặt mờ mịt: “Cậu làm gì?”
Phó Ngôn Trí nhìn anh ta, từng câu từng chữ nói: “Cô ấy không phải người theo đuổi tôi.”
“Không phải?” Từ Thành Lễ nhướng mày: “Không phải mọi người đều nói vậy sao?”
Phó Ngôn Trí tiếp tục đi về phía trước, không chút để ý nói: “Bọn họ hiểu lầm rồi, đó là người tôi theo đuổi.”
Chiều ngày hôm đó, Bệnh viện số một có một đề tài mới.
Trong lúc các bác sĩ y tá nghỉ ngơi, đã truyền miệng nhau rằng.
Cây vạn tuế bác sĩ Phó giống như tuyết trắng trên núi cao cuối cùng cũng nở hoa rồi. Anh chính miệng thừa nhận, người đẹp hay mặc sườn xám trước đây tới bệnh viện, không phải là để theo đuổi anh.
Mà người đẹp kia, kỳ thật là đối tượng theo đuổi của anh.
Người đẹp sườn xám tới bệnh viện đưa cơm, là do bác sĩ Phó đau khổ nài nỉ. Mà gần đây, bác sĩ Phó biểu hiện không tốt, khiến cho người đẹp sườn xám tức giận, cho nên mới không tới bệnh viện nữa.
Tan làm, lúc Lâm Hạo Nhiên nghe được mấy lời nói chắc như đinh đóng cột của y tá nhỏ trong khoa, thì bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Sao lại khác hoàn toàn những gì mà anh ấy biết thế này?!
Anh ấy không chút suy nghĩ, trực tiếp gọi điện thoại cho Phó Ngôn Trí.
“Chuyện gì?”
“Trong khoa tôi nghe được mấy lời đồn, chắc là cậu cũng biết chứ hả?”
Phó Ngôn Trí sửa soạn đồ đạc chuẩn bị tan làm, lúc nghe được lời này, anh nâng mắt: “Lời đồn gì?”
Lâm Hạo Nhiên hạ giọng, thuật lại một lần những gì mình nghe được cho anh, cuối cùng hỏi: “Bọn họ vậy mà lại bảo cậu theo đuổi người ta, thật đúng là…”
Mấy chữ trmúa hmề còn chưa kịp nói ra, Phó Ngôn Trí đã cắt ngang: “Không phải lời đồn.”
Lâm Hạo Nhiên nheo mắt: “Gì cơ?”
Phó Ngôn Trí không chút để ý nói: “Là tôi theo đuổi Quý Thanh Ảnh.”
Lâm Hạo Nhiên: “…”
Anh ấy nghẹn lời, buộc miệng thốt ra: “Vì sao?”
“Vì sao gì?”
Giọng điệu anh bình tĩnh, như đang nói một sự thật hiển nhiên: “Tôi thích cô ấy, nên theo đuổi cô ấy, có vấn đề gì không?”
Nói xong, Phó Ngôn Trí cũng không đợi anh ấy trả lời, lạnh nhạt nói: “Cúp đây.”
Ngoài cửa, Tô Uyển Oánh vốn ôm một tia hi vọng cuối cùng mà đến đây, không đoán trước được là sẽ nghe được những lời này.
Phó Ngôn Trí đi ra khỏi văn phòng, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy cô ta.
Ánh mắt anh không dừng lại trên người cô ta giây nào, lập tức rời đi.
Lúc Phó Ngôn Trí tới, Quý Thanh Ảnh đang may sườn xám.
Trong nhà lộn xộn, từ bàn lớn cho tới mặt đất rồi sô pha, đều là dụng cụ cô cần dùng đến.
Cửa mở ra, hai người mắt đối mắt với nhau.
Quý Thanh Ảnh hơi ngượng ngùng, nói: “Chỗ em hơi lộn xộn.”
Phó Ngôn Trí nhướng mày.
Anh liếc mắt nhìn qua, thuận miệng nói: “Đúng là hơi lộn xộn thật.”
Quý Thanh Ảnh xấu hổ, bị lời nói của anh làm cho nghẹn lời. Giống như không thích nghe người mình thích nói mình không ngăn nắp, cô trừng mắt với anh: “Vậy anh đừng nhìn.”
Phó Ngôn Trí cong môi, đồng ý: “Được.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô nhấp môi dưới, muốn biện minh cho mình, nhưng lại không tìm thấy từ thích hợp, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Cô nâng mắt nhìn gương mặt đẹp trai của người trước mặt, dịch tầm mắt: “Hôm nay anh tan làm đúng giờ.”
“Ừm.”
Phó Ngôn Trí nhìn cô: “Tối nay muốn ăn gì?”
Đôi mắt Quý Thanh Ảnh sáng lên: “Tôm hùm đất* đi ạ!”
*Tôm hùm đất
Phó Ngôn Trí nhìn sự chờ mong trong mắt cô, cười cười: “Được.”
Gió mát phất qua, sắc trời vẫn chưa tối hẳn, có vài tia sáng hắt vào.
Trong tiểu khu này cũng không im lặng, đang là thời gian tan làm về nhà, nên có rất nhiều người ra ra vào vào.
Thỉnh thoảng, còn có mùi cơm chiều không biết từ hộ gia đình nào lan tỏa trong không khí.
Quý Thanh Ảnh im lặng đi bên cạnh Phó Ngôn Trí.
Hai người không lái xe, ra khỏi tiểu khu thì quẹo trái, đi tới phố xá náo nhiệt bên kia.
Quý Thanh Ảnh thèm tôm hùm đất đã lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội đi ăn.
Phó Ngôn Trí quen cửa quen nẻo dẫn cô vào một quán ăn, hai người tới vừa đúng lúc nên không phải xếp hàng chờ.
Gọi cơm xong.
Quý Thanh Ảnh nhìn cảnh vật xung quanh một vòng, thấp giọng nói chuyện với Phó Ngôn Trí: “Đông người quá.”
Chỉ vài phút sau, bên ngoài bắt đầu có đầy người xếp hàng.
Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng, giải thích: “Có thể là do đồ ăn ở đây không tệ lắm.”
Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn anh: “Có thể?”
Cô nhấp môi: “Trước đây anh chưa từng tới đây ạ?”
Phó Ngôn Trí gật đầu.
Anh không bị dị ứng với hải sản, nhưng bình thường khi hội họp với mấy người Lâm Hạo Nhiên, thì đều ăn thịt nướng ven đường.
Đồ ăn như kiểu tôm hùm đất khi ăn hơi phiền nên bọn họ ít khi ăn.
Không lâu sau, những đĩa tôm hùm đất đầy đủ sắc hương được mang ra.
Chỉ ngửi mùi thôi là Quý Thanh Ảnh cảm thấy đói bụng rồi.
Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, phác họa đường nét khuôn mặt hai người.
Quý Thanh Ảnh ăn vài miếng khác lót bụng trước. Lúc cô lơ đãng nâng mắt, thì thấy người đàn ông đối diện đang bóc tôm.
Ngón tay anh thon dài như ngọc, thong thả ung dung lột vỏ tôm, sau đó đặt thịt tôm trắng nõn hoàn chỉnh vào chiếc bát sứ để bên cạnh.
Quý Thanh Ảnh chăm chú nhìn. Bỗng nhiên, chiếc bát đầy thịt tôm kia được đẩy đến trước mặt cô.
Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.
Phó Ngôn Trí lấy khăn giấy một bên qua lau tay, giọng nói trầm thấp: “Ăn trước đi đã, rồi có gì thì nói sau.”
Chú ý thấy Quý Thanh Ảnh không động đậy, Phó Ngôn Trí hơi nâng mắt: “Không thích?”
“Không phải.”
Quý Thanh Ảnh nhìn anh: “Anh ăn đi, em có tay em tự bóc được mà.”
Nghe vậy, Phó Ngôn Trí nhìn thẳng cô vài giây, đột nhiên bật cười.
“Quý Thanh Ảnh.”
“Dạ?”
Anh nhìn cô: “Còn nhớ những lời hôm qua anh nói với em không?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu.
Phó Ngôn Trí nhắc nhở cô: “Anh đang theo đuổi em.”
Quý Thanh Ảnh chớp chớp mắt: “Theo đuổi người khác cũng có thể không cần bóc vỏ tôm mà.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Anh không biết phải làm sao, thấp giọng nói: “Em nhìn bên cạnh đi.”
“Dạ?”
Quý Thanh Ảnh theo bản năng nhìn sang bên cạnh.
Bàn bên cạnh là một cặp tình nhân nhỏ, nữ sinh đang làm nũng với nam sinh, muốn cậu ta bóc tôm cho, còn nói nếu nam sinh không bóc tôm cho mình thì chính là không yêu cô bé.
Quý Thanh Ảnh nghe lén bọn họ nói chuyện vài giây, lấy cốc trà chanh bên cạnh qua uống hai ngụm an ủi.
Bây giờ phải dùng đến việc bóc tôm để chứng minh tình cảm nữa hay sao?
“Có phải cô bé kia làm kiêu quá rồi không?”
Cô nhỏ giọng hỏi.
Phó Ngôn Trí cong môi, học theo động tác của cô nghiêng người về phía trước, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, hơi thở ái muội lên men, quanh quẩn xung quanh.
Trong quán nhỏ ầm ĩ, Phó Ngôn Trí nói bên tai cô: “Trước mặt anh, em làm kiêu hơn nữa cũng được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!